Đặc Công Hoàng Phi

Chương 87: Hoàng Tước Phía Sau

Chỉ là trong ánh lửa liên miên, khắp nơi đều là tiếng chém giết, đem màn đêm càng thêm nồng đậm khí tức túc sát hơn cả ban ngày.

 

Trong Lẫm tướng phủ ở Phạm Đế thành.

 

“Bịch.” Bóng đêm dày đặc, một vật đột nhiên xuyên phá bóng đêm dưới ánh trăng chiếu rọi, phóng vào trong Lẫm tướng phủ.

 

Lẫm tướng đang nhìn một mảnh chém giết phía ngoài thành xa xa, lạnh lùng nhíu mi vươn tay vừa vặn tiếp được vật đó.

 

“Ai?” Một bàn tay nhận đựoc vật vừa được phóng tới, Lẫm tướng chợt lóe lên thân hình nhảy đến nơi vừa bắn ra vật trong tay hắn.

 

Thân thủ thật là lợi hại, cư nhiên có thể lẫn vào trong Lẫm tướng phủ của hắn mà không ai phát hiện ra, ngay cả khi đến gần bên người hắn, hắn cũng không nhận ra.

 

Cho dù bảy vương Phạm Đế thành cũng không làm được đến trình độ này.

 

Hắn chỉ thấy được một thân hình màu bạc chợt lóe trong màn đêm đen phía trước, nhảy đi xa xa, phảng phất như đang chờ hắn phía trước.

 

Lẫm tướng thấy vậy, ánh mắt có chút nhíu lại, người này là đang chờ hắn sao?

 

Lập tức cúi đầu nhìn xuống, năm ngón tay mở ra, thoáng nhìn qua vật nắm trong tay.

 

Nhờ ánh trăng chiếu xuống, hắn liếc mắt một cái đã thấy rõ vật trong tay là gì, sắc mặt Lẫm tướng liền thay đổi.

 

Trong đôi mắt hiện lên tâm tình khó có thể tin, có tuyệt đối khiếp sợ, cùng với một chút nghệch mặt ra.

 

“Chuyện gì, chuyện gì xảy ra?”

 

Chỉ thoáng chốc sau, những thuộc hạ âm thầm tuần tra chung quanh Lẫm tướng phủ, bay nhanh hiện thân lên từ bốn phương tám hướng mà đến.

 

Có người tới gần Lẫm tướng quân dưới sự giám sát của bọn họ sao?

 

Đùa phải không, cho dù bây giờ bảy vương làm loạn lẫn nhau, cũng không ai dám đến đây gây nhiễu loạn đến thế lực của tứ tướng.

 

Cư nhiên có người vào được? Tới gần được?

 

“Cẩn thận bảo vệ.” Sắc mặt đang kinh sợ rất nhanh được đè ép xuống, Lẫm tướng chợt quát lạnh một tiếng, ngay sau đó thân hình chợt lóe, đuổi theo thân hình màu bạc ở phía trước.

 

Ngân quang nhảy lên, không nhanh cũng không chậm.

 

Vừa có thể chạy ở phía trước dẫn đường cho Lẫm tướng, vừa có thể làm cho hắn không cách nào đuổi kịp đến gần.

 

Ngay lập tức trong lúc đó, đã đi được rất xa.

 

Đem tâm tư kinh ngạc và nghi hoặc ném ra sau đầu, không để ý đến nữa.

 

Bóng đêm mông lung, gió cuối mùa thu thổi qua.

 

Không giống trời mùa thu tiêu điều cùng nhẹ nhàng khoan khoái, mà là tràn ngập dày đặc mùi máu tươi không cách nào tả nổi.

 

Đêm, đen tối nhiễm màu đỏ.

 

Đoạn đường mau chóng đuổi theo, thẳng đến đi vào tông miếu của Phạm Đế thành chủ, ngân quang đột nhiên biến mất, mất đi tung tích của nó.

 

Lẫm tướng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn tông miếu từ đường cũ nát.

 

Cánh cửa đen nhánh dưới ánh trăng chiếu rọi, càng thêm âm lãnh quang mang, âm trầm mà vô tình.

 

Nhíu nhíu mày, đôi tai Lẫm tướng đột nhiên khẽ giật giật, sau đó xoay người sang chỗ khác.

 

Chỉ thấy, trong bóng đêm, thân ảnh của ba người phá không mà đến, một người áo đỏ, một trắng, một vàng.

 

Là tam tướng, bốn cỗ thế lực quyền khuynh triều dã tại Phạm Đế thành đã tề tựu toàn bộ tại đây.

 

Vẻ mặt của ba người vừa đến cũng đồng dạng hiện lên khiếp sợ và nghiêm túc.

 

Lúc này nhìn thấy Lẫm tướng đã ở chỗ này, không khỏi nhất tề bước đến, cùng nhau đứng chung một chỗ.

 

Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, bốn người cũng không trao đổi cái gì, cũng đều có thể hiểu được.

 

Có người dẫn dụ bốn người bọn họ đồng thời đến nơi này.

 

Gương mặt lạnh như băng chợt lóe mà qua nghiêm túc chưa từng có, có thể đồng thời dẫn dụ được bốn người bọn họ đến đây, hơn nữa còn có tín vật, việc này…

 

“Két…” Ngay lúc bốn tướng đang nhìn nhau trong nháy mắt, cánh cửa từ đường đang đóng chặt đã chậm rãi mở ra.

 

Một thân ảnh mặc áo bào màu vàng nhạt sừng sững đứng tại đó dưới ánh nến leo loét.

 

Trước những bài vị các vị tổ tông trong từ đường Phạm Đế thành chủ, ánh nến lờ mờ chiếu ra thân ảnh của hắn trong ban đêm càng thêm âm hàn dữ tợn.

 

“Ngươi là ai?” Một thân trường bào màu vàng, Chiến tướng cau mày tiến lên một bước trầm giọng quát. (*xin lỗi bà con tên này tui đặt >_

 

“Trung Võ môn chủ, Quân Lạc Vũ.” Thanh âm thản nhiên theo gió truyền đến, Lạc Vũ đứng sừng sững trong tông miếu từ đường, chậm rãi xoay người, hai tay chắp sau lưng nhìn bốn tướng.

 

Trung Võ Môn? Chưa từng nghe nói qua.

 

Bốn đem nhất tề chau mày, chuyện này thật khó hiểu.

 

“Ngươi đến từ nơi nào?” Lẫm tướng đã gặp qua Lạc Vũ.

 

Lúc này thấy Lạc Vũ làm sao có như ban ngày nhát gan cùng yếu đuối, không khỏi híp mắt lại, cả người lạnh như băng, sát khí nổi lên, như lạp nguyệt băng đao đánh về phía Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy nhẹ nhàng phất tay một cái, sát khí lạnh lẽo như binh khí ngay lập tức phiêu đãng đi mất.

 

“Lẫm, Chiến, Văn, Xu, tứ tướng Phạm Đế thành, được thành chủ đánh giá cao đề bạt mới có khí thế như ngày hôm nay.” Sát khí tiêu tán, Lạc Vũ thong thả tiến lên hai bước.

 

“Sao vậy, hôm nay được nhìn thấy tín vật lại còn dám la hét như thế, xem ra thật đúng là ứng với một câu lưu truyền như thế này: dưỡng hổ vi hoạn, sài lang tâm tính.”

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt bốn tướng nhất tề trầm xuống.

 

Bốn người liếc nhau, chậm rãi vươn tay, lệnh bài trong tay bọn họ đều thiếu một góc.

 

Bốn người không cần ghép chúng lại, cũng có thể chắc chắn đây là tín vật có thể điều động bọn họ của thành chủ.

 

Thấy tín vật này như thấy thành chủ.

 

“Tín vật của thành chủ sao lại nằm trong tay ngươi? Hừ! Ngươi cho rằng chỉ bằng vào thứ này là có thể đủ điều động được chúng ta?” Thanh âm Văn tướng trầm lạnh như băng.

 

“Sao lại ở trên tay của ta? Đương nhiên là do thành chủ của các ngươi đưa rồi.”

 

“Làm càn, thành chủ của chúng ta đã…”

 

“Nếu ta nói còn chưa chết thì sao đây?” Nhẹ phẩy mái tóc đen trên mặt, khóe miệng Lạc Vũ hàm chứa nét tươi cười giống như lạnh mà không phải lạnh.

 

“Cái gì?” Bốn tướng nghe lời này, lập tức biến sắc, nhất tề nhìn nhau.

 

Thành chủ của bọn họ còn chưa có chết? Không phải đã gõ chuông tang rồi sao? Này…

 

“Bất quá, chết hay không chết đối với các ngươi mà nói cũng không còn ý nghĩa nữa rồi có phải hay không.” Lạc Vũ nhìn sắc mặt bốn tướng, lạnh lùng hừ một tiếng.

 

“Bốn tướng độc lập, tọa sơn quan xem hổ đấu, trong mắt các ngươi đã sớm không nhìn đến sự tồn tại của thành chủ, ta dùng tín vật dẫn các ngươi lại đây, thật là quá xem trọng các ngươi rồi.”

 

Không phải lời nói lãnh liệt như hàn băng, nhưng lại nặng tựa thái sơn.

 

“Làm càn, ngươi có tư cách gì chỉ trích bốn tướng chúng ta.” Khóe mặt Xu liếc ngang một cái, lớn tiếng quát, có chút thẹn quá thành giận.

 

Bọn họ được thành chủ đề bạt và tài bồi mới có ngày hôm nay.

 

Bất quá với tình thế bây giờ, ai mà không ích kỷ chứ.

 

Huống hồ, bọn họ phục chính là thành chủ, không phải bảy người con của thành chủ.

 

Bọn họ chém giết lẫn nhau, bốn tướng vì sao phải quan tâm xen vào cơ chứ, cho dù bọn người kia có chết cũng không liên quan đến bọn họ.

 

“Nếu thành chủ không chết, chỉ cần một câu của người, cho dù có kêu chúng ta đi chết, chúng ta cũng không do dự.” Trong bóng đêm âm lãnh, Lẫm tướng lạnh lùng trầm giọng nói.

 

“Đúng vậy.” Ba người khác lập tức cao giọng phụ họa theo.

 

Lạc Vũ nghe vậy thản nhiên cười: “Tốt lắm.” Một tiếng vừa hạ xuống, đồng thời tay áo bào vung lên, một quyển trục ném về hướng bốn người.

 

Lẫm tướng duỗi tay tiếp nhận, mở ra, nương theo ánh trăng mà nhìn, bốn người nhất thời biến sắc.

 

“Có dám dâng tặng mạng hay không đây?” Từ thanh âm toát ra từ giữa kẽ răng.

 

“Không dâng tặng cũng không sao, đối với những người lòng lang dạ sói, ta vẫn trước sau như một nghĩ rằng không thể trọng dụng.”

 

Nét mặt Lạc Vũ vân đạm phong khinh, lời nói lại bén nhọn cực kỳ như đâm vào bốn người bọn họ.

 

Tứ tướng Phạm Đế thành còn lợi hại hơn so với bảy vương.

 

Nếu nói về trung tâm, đương nhiên có, bọn họ tuyệt đối trung tâm với Phạm Đế thành chủ. (*trung thành và tận tâm)

 

Nhưng là, một khi người ta đã trở nên lợi hại, đương nhiên sẽ càng trở nên quá mức cuồng vọng.

 

Nếu có thể thu phục về phía nàng, như vậy rất có ích.

 

“Chỉ bằng ngươi?” Chiến tướng cười lạnh.

 

“Chỉ bằng ta.” Thanh âm LẠc Vũ vẫn thản nhiên, không giận tự uy.

 

“Bằng vào ngươi cũng xứng, ở đâu thì la7n về chỗ đó đi.” Xu tướng hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay bổ khoảng không hướng đánh về phía Lạc Vũ, một đạo đấu khí bén nhọn màu tím tập kích Lạc Vũ.

 

“Bịch.” Ngân quang chợt lóe vẽ một cái mà qua giữa không trung.

 

Làm chiêu thức ấy của Xu tướng như đá chìm xuống biển, chỉ nổi lên một chút gợn sóng đã biến mất không thấy.

 

Tứ tướng nhất tề nhìu mày, nhìn về hướng Lạc Vũ, Xu lợi hại đến cỡ nào, tất cả bọn họ đều biết rõ.

 

Ánh nến chiếu rọi trong đêm, chỉ thấy bên chân Lạc Vũ lúc này lại có một con ma thú ngồi chồm hổm nơi đó, trên đầu nó có cái sừng, lông màu bạc lớn bằng bàn tay.

 

Lúc này, nó đang cậm rãi buông móng vuốt, lạnh lùng nhìn bốn người bọn họ liếc mắt một cái.

 

Áp lực, một thân thể nho nhỏ, thản nhiên liếc mắt một cái, nhưng lại mang theo khí thế áp bách không cách nào tả nổi.

 

Sắc mặt bốn tướng nhất tề hơi trầm xuống.

 

Hai tay chắp sau lưng, Lạc Vũ thấy vậy chậm rãi nói: “Hôm nay ta dẫn các ngươi đến đây, nếu thuần phục ta, sau này phải nghe lời ta.

 

Bằng không, với hạng người bất trung bất nghĩa như các ngươi, còn lưu lại làm cái gì nữa, Phạm Đế thành ta không cần những tướng lãnh chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân không nghĩ đến người khác.”

 

Thanh âm nhẹ nhàng hạ xuống, bốn tướng đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh bắt đầu xao động, hai cỗ khí tức cường đại đã vây quanh bọn hắn chỉ trong nháy mắt.

 

Trước mắt, thân ảnh màu bạc nho nhỏ của con tiểu thú chưa hề động đậy, lại có thể phát ra khí tức đè ép đến bức người, cơ hồ nặng đến ngàn cân.

 

Mà ở phía sau bọn họ, một đạo khí tức áp lực khác lại ép tới, làm cho đất dưới chân như sinh ra vô tận lực hút.

 

Hút dính bọn họ cơ hồ không cách nào nhúc nhích được. Thì ra là một con thú có hình dáng từa tựa con chó nhỏ phát ra.

 

Sắc mặt bốn tướng lập tức trầm xuống, đấu khí màu tím nhè nhẹ bao quanh toàn thân trong nháy mắt, vũ khí cũng đã biến ảo ra trong tay, chỉ thẳng vào Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bống tướng.

 

Trong lúc Lạc Vũ lạnh lùng cười, Tiểu Ngân và Tỳ Hưu một trước một sau nhìn bốn tướng, móng vuốt mạnh mẽ vung lên, “bịch” một tiếng chạm vào trên mặt đất.

 

Trong nháy mắt, hai lực lượng: một màu bạc, một màu vàng của đất chợt lóe.

 

Ánh sáng chói mắt làm cho bốn tướng cảm thấy hoa cả mắt, hai cỗ lực lượng như cái lồng phòng hộ hai lớp, “ầm” một tiếng nhốt bọn họ vào bên trong.

 

“Tiếp chiêu này của ta.” Chiến tướng thấy vậy cười lạnh một tiếng, trong tay chợt hiện ra trường thương màu tím, mạnh mẽ lôi đình đánh vào cái lồng 2 lớp.

 

Cái lồng trong suốt hơi động như nước bị gợn sóng.

 

Giống như đánh vào một lớp bông, hoàn toàn không có cảm giác cứng đối cứng, mà giống như đánh vào sương mù, không hề có chút ảnh hưởng nào, thật giống như một thương này là đánh vào khoảng không.

 

Sắc mặt Chiến tướng trầm xuống, cái lồng này…

 

“Ô…” Văn tương lập tức huýt sáo một tiếng, gọi ra ma thú của hắn.

 

Ma thú sao, ai mà không có cơ chứ, không phải chỉ có ngươi mới có hai con ma thú.

 

Song một tiếng gọi ra, nhưng lại không hề phát sinh một chút ba động nào.

 

Hai lớp phòng hộ này hoàn toàn ngăn cách tất cả, không thể truyền ra ngoài bất cứ tiếng gì, cũng không làm rung chuyển được nó, cho nên bọn họ hoàn toàn không cách nào gọi ra ma thú của mình.

 

Bốn tướng vốn không đặt Lạc Vũ vào mắt, lúc này sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. (*xem nhẹ thực lực của LV)

 

Bốn người liếc nhau, đột nhiên bọn họ khẽ hét lên một tiếng, bốn người nhất tề ra tay, đấu khí màu tím nhất thời hợp lại, mạnh mẽ đánh vào cái lồng đang nhốt bọn họ.

 

Nhìn không ra chiêu số, chỉ có thể nhìn thấy bốn cỗ đấu khí màu tím đan vào cùng nhau, giống như một con giao long đang bay lên mà không đi được.

 

“Ầm.” Thanh âm va chạm nặng nề vang lên.

 

Thôn Vân Tỳ Hưu và Tiểu Ngân đang liên thủ với nhau, thân thể nhất tề loạng choạng, lui về phía sau một bước.

 

Bốn tên này liên thủ cũng mạnh đa.

 

Sau tiếng va chạm kịch liệt, lúc này sắc mặt bốn tướng thật thật chính chính đã thay đổi hoàn toàn.

 

Không đánh tan được cái lồng, thậm chí không có một tia nứt, cái lồng trước mắt không có chút thay đổi nào, vẫn hoàn hảo như trước.

 

Này… Lực lượng này… Đây là cái loại ma thú gì vậy, cư nhiên mạnh mẽ đến trình độ này?

 

Bốn người biến sắc, nhưng sao lại có thể biết được Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu là “thú quý hiếm” trong khắp Vong Xuyên đại lục.

 

Bốn người bọn họ tuy mạnh, nhưng vẫn không mạnh bằng hai thú liên thủ hợp tác.

 

“Có phục hay không?” Lạc Vũ đứng giữa từ đường, thản nhiên hỏi.

 

“Không phục, ma thú mạnh mẽ có gì đặc biệt hơn người…” Xu tướng còn chưa nói hết lời phẫn nộ, thân hình Lạc Vũ đột nhiên chợt lóe, đã tiến vào trong cái lồng do Tiểu Ngân và Tỳ Hưu thiết lập.

 

Bốn người thấy vậy đôi mắt liền trở nên sáng ngời, nhất tề đem vũ khí đánh về phía Lạc Vũ.

 

Tử quang đại thịnh, sắc bén khôn cùng.

 

Lạc Vũ vẫn lãnh đạm vung lên tay áo màu vàng, một tia sáng màu hồng từ trên tay Lạc Vũ đột nhiên toát ra như tia chớp, bắn nhanh về phía bốn người.

 

Hồng quang hiện ra, tay áo bào tung bay.

 

Thân như cành liễu mềm, nhanh như tia chớp.

 

Bốn tướng trơ mắt nhìn Lạc Vũ lấy một loại tư thái quỷ dị không cách nào tả nổi, công kích khẽ hở hướng về phía bọn họ.

 

Rõ ràng nhìn thấy đã ra chiêu công kích rồi, nhưng bọn họ lại phát hiện Lạc Vũ lại xoay thân thể qua đến.

 

Giống như con cá trong nước, trơn tuột không thể nào nắm trong tay.

 

Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên bốn tướng thấy loại võ công này, không khỏi nhất tề trừng lớn ánh mắt.

 

Mà ngay lúc bọn họ trừng lớn ánh mắt, hồng quang bay vụt mà đến, quanh quẩn mà qua.

 

“Không…”

 

“Hả…”

 

Tử quang đột nhiên tiêu tan, sắc mặt tứ tướng nháy mắt trắng bệch.

 

Dưới ánh trăng, chỉ thấy trên cần cổ tứ tướng hiện lên một tia màu hồng, sắc bén đến có thể cắt lìa tất cả.

 

Mà ở đầu bên kia của sợi dây màu hồng, Lạc Vũ đang kéo nhẹ.

 

“Có phục hay không?” Thanh âm lãnh đạm như nước lại vang lên.

 

“Cục cục…” Tứ tướng nhìn Lạc Vũ, từ yết hầu phát ra tiếng cục cục cục cục, trong lúc nhất thời cũng không nói gì.

 

Lạc Vũ thấy vậy, tay càng dùng sức kéo một chút, sợi dây hồng lập tức căng ra.

 

Máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra từ trên cổ tứ tướng, bọn họ không chút nghi ngờ chỉ cần Lạc Vũ kéo mạnh thêm chút nữa, đầu bọn họ sẽ lìa khỏi cổ mà rơi xuống đất.

 

“Có phục hay không?” Thanh âm Lạc Vũ càng thêm nặng nề: “Ta không có nhiều thời gian lãng phí chơi đùa với các ngươi, ta hỏi các ngươi lại một lần cuối cùng, chết, hay là đi theo ta?”

 

Ánh trăng nhu hòa, thản nhiên âm lãnh.

 

Mắt thấy tứ tướng còn không chịu mở miệng, trong mắt Lạc Vũ chợt lóe lãnh quang, bàn tay chuẩn bị xoắn thêm một vòng sợi dây trong tay.

 

“Phục, bất quá ta muốn gặp thành chủ.” Ngay lúc sống chết trước mắt, Lẫm tướng đột nhiên mở miệng.

 

“Đúng vậy.”

 

Phục, ở Hỏa Ma này nhược nhục cường thực, sùng bái người mạnh là bản tính của mọi người, đánh thua thì phục chính là phục, không có lời gì để nói.

 

Nhưng quyền lợi luân phiên thay đổi, một quyển chỉ trục cũng không thể nói lên được. (*thẻ tre để khắc chữ hồi xưa)

 

Nhìn ánh mắt kiên quyết của bốn người, đầu ngón tay Lạc Vũ khẽ buông lỏng, sợi dây màu đỏ đột nhiên thu hồi lại: “Được thôi.”

 

Chỉ có trung tâm với nguyên lai chủ nhân, sau này mới có thể trung tâm với nàng, nếu bọn họ thiếu quyết tâm, nàng sẽ không chú trọng đến bọn họ.

 

Cái lồng trong suốt màu vàng của đất và màu bạc liền biến mất, Tiểu Ngân và Tỳ Hưu nhất tề thu lại lực lượng của bọn chúng.

 

Tứ tướng thấy vậy kín đáo sờ lên cổ một chút, nhìn vết máu trên tay, bâng khuâng tự hỏi trong lòng không biết Trung Võ môn chủ này dùng vũ khí gì mà lại sắc bén đến nhường này.

 

Hoàn toàn xem nhẹ đấu khí công kích từ bọn họ.

 

“Muốn gặp, vậy thì theo ta…”

 

“Ầm.” Tay áo bào vung lên, Lạc Vũ đang định rời đi, mặt đất dưới chân đột nhiên rung động, từ chỗ sâu trong lòng đất phát ra một tiếng ầm vang.

 

Sau tiếng vang lớn, một cỗ khí tức cường đại bắt đầu bốc lên.

 

Lạc Vũ dò xét một chút phương hướng, chân mày có chút nhíu lại, có chuyện gì xảy ra rồi, lập tức trầm giọng nói: “Đi.”

 

Thân hình chớp lên đã dung nhập vào trong đêm tối.

 

Tứ tướng Phạm Đế thành thấy vậy, liếc nhau, nhất tề đi theo.

 

Chết hay là sống, bọn họ cũng không có quyền lựa chọn.

 

Gió đêm lạnh lẽo, trong Phạm Đế thành vẫn chém giết rung trời.

 

Những nơi Nam, Tây, Bắc Thiên Vương lướt qua, bảy vương không thể đánh lại bọn họ, đều bị bại lui bởi ma thú và quân đòan thiết giáp, chiến cuộc vạn phần thảm thiết.

 

Bóng đêm dày đặc, trên mặt đất chém giết hỗn loạn, đường lang tại bộ thiền. Dưới mặt đất, đã có một con hoàng tước đang không ngừng di chuyển.

 

Ánh trăng sáng chiếu rọi, bên dưới mật cung Phạm Đế thành, sâu trong lòng đất, lưu sa bắt đầu khởi động, càng ngày càng mở rộng. (*cát chảy)

 

Tấm kính thủy tinh phản xạ ra tình cảnh, hai đạo thân ảnh đứng sừng sừng trên mặt đất ở gần mép vực sâu rét lạnh.

 

“Chuyện gì xảy ra?” Lạc Vũ chạy theo ám hiệu Phạm Đế thành chủ để lại, đoạn đường tìm được chỗ sâu trong lưu sa dưới nền đất bên cạnh vực sâu, hướng về Phạm Đế thành chủ và lão bộc hỏi.

 

“Có cái gì đụng chạm đến cấm chế chung quanh, thần thú thủ hộ bắt đầu thức tỉnh rồi.”

 

Lão bộc đứng bên mép vực sâu đang bắt đầu khởi động, cau mày nhìn cát bên dưới không ngừng hút xuống, bên trong như ẩn như hiện ra cái gì đó.

 

Mà Phạm Đế thành chủ ngồi một chỗ, giương mắt nhìn thoáng qua tứ tướng theo đuôi Lạc Vũ chạy tới.

 

Tứ tướng đuổi theo Lạc Vũ đến đây thấy người trước mắt, trên mặt chợt lóe lên vẻ xấu hổ, im lặng không lên tiếng, “bịch” một tiếng quỳ xuống, cúi đầu.

 

“Tất cả bọn họ vốn đều là con ta, các ngươi không giúp một ai trong bọn họ, điều này ta có thể hiểu. Người không vì mình trời tru đất diệt, ta còn hiểu rõ ràng hơn…”

 

“Thành chủ.”

 

Thanh âm khàn khàn vang lên, trong khoảnh khắc làm cho tứ tướng xấu hổ vô cùng.

 

Phạm Đế thành chủ phe phẩy tay: “Không cần nhiều lời, sau này thủ hộ cháu ta bình an, chuyện hôm nay không nhắc nữa, nếu không, ta không có thời gian diệt các ngươi, nhưng có người có thời gian đem diệt các ngươi.”

 

Ăn vào đan dược của Lạc Vũ, tinh thần và khí sắc Phạm Đế thành chủ trở nên chấn hưng, lời nói vừa hạ xuống, thản nhiên quét mắt liếc tứ tướng một cái.

 

Tia sắc bén trong đôi mắt không hề thua kém năm xưa.

 

Tứ tướng nghe vậy có chút ngoài ý liệu, biết rằng đây là những lời ký thác, cũng là đang vì bọn họ dọn sẵn đường đi.

 

“Vâng.” Tứ tướng đều là người kiêu hùng, lập tức khấu đầu ba cái đối với Phạm Đế thành chủ, sau đó đứng dậy, đi đến đứng phía sau Lạc Vũ.

 

Mà lúc này, Lạc Vũ nghe lão bộc nói có cái gì đó đụng đến cấm chế, làm thần thú thủ hộ bắt đầu thức tỉnh, nâng bước đến gần mép vực nhìn xuống dưới.

 

Bên dưới vực sâu, vốn sâu không thấy đáy, lúc này cát vàng giống như đang cuộn sóng, quay cuồng, chậm rãi bốc lên.

 

Loáng thoáng nghe thấy một cỗ khí tức cường hãn của ma thú bắt đầu tỉnh giấc.

 

Ngồi xổm bên vực sâu, lần đầu tiên Tiểu Ngân cùng Tỳ Hưu nghiêm mặt lên, thân thể cứng ngắc.

 

Bên dưới cát vàng không ngừng chảy, có con ma thú còn mạnh hơn chúng nó đang bắt đầu tỉnh giấc.

 

Mà ở trung tâm của vực sâu, phía trên mặt cát, có một đóa hoa đang nở rộ, nụ hoa hé nở, xinh đẹp mở rộng .

 

Đóa hoa tỏa ánh sáng, trắng muốt như mây, vô hình vô tướng, không ngừng biến hóa trong cát vàng. (*không có hình dạng nhất định)

 

Mà quanh thân Vân Gian Hoa được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng óng ánh.

 

Đó là lực lượng được phát ra từ ma thú bên trong lưu sa.

 

“Vân Gian Hoa.” Lạc Vũ mở to mắt.

 

Vân Gian Hoa đang trong vực sâu bên dưới mật cung Phạm Đế thành, không phải sinh trưởng nơi có núi cao trùng điệp Thiên Thủy, mà là ở sa mạc, hút lấy tinh hoa của sa mạc mà trưởng thành.

 

Đây chính là mục đích chủ yếu của nàng trong chuyến đi này.

 

Sau một lúc kinh ngạc và hưng phấn trôi qua, Lạc Vũ rất nhanh trầm ổn tâm tình xuống: “Vật gì đụng vào cấm chế của nó? Dẫn động thần thú thủ hộ tỉnh giấc?”

 

“Không biết.”

 

Lão bộc lắc đầu, bọn họ xuống đến nơi đây, vốn là dựa theo chủ ý của Lạc Vũ, chuẩn bị chính thức mở ra bí mật của Phạm Đế thành.

 

Nhưng lại không ngờ rằng lại đột nhiên phát hiện cấm chế bị phá vỡ, Vân Gian Hoa sắp nở rộ, thần thú thủ hộ bắt đầu thức tỉnh.

 

“Chúng ta đây…”

 

“Vù.” Lạc Vũ nghe vậy khẽ nhíu mày, vừa mở miệng nói, bên cạnh vực sâu, hòn đá phía trong đột nhiên chợt lóe lên hồng quang.

 

Một pé ma thú màu hồng nhảy phác tới, đánh lên người Lạc Vũ, tốc độ nhanh đến nỗi tứ tướng đứng phía sau Lạc Vũ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một vật đã đánh tới đây rồi.

 

Tứ tướng không khỏi hoảng hốt, nhất tề ngưng tụ đấu khí, chuẩn bị ra tay.

 

“Tiểu Hồng?” Lạc Vũ cả kinh, nhìn Tiểu Hồng nhào tới trong lòng nàng.

 

Tiểu Hồng vào không được, Tiểu Ngân đã cho nàng biết chuyện này, như vậy bây giờ nó là vào bằng cách nào, sao lại chạy tới đây được.

 

Hừ, muốn ngăn ta, không dễ dàng như vậy, ta đào rất là sâu mới vào được đây đó.

 

Nơi này thật đáng ghét, còn có vách tường cứng quá trời đi à, nhìn nè, cái đầu của ta thiếu chút nữa nổi lên cục u rồi, bất quá nó vẫn bị ta đào đến đây, Lạc Vũ, xoa xoa.

 

Tiểu Hồng không ngừng nhảy nhót trong lòng Lạc Vũ, kể ra nỗi uất ức của nó.

 

Mà Lạc Vũ nghe Tiểu Hồng nói như vậy, đã rõ là có chuyện gì xảy ra rồi, thì ra cái kẻ phá vỡ cấm chế làm thức tỉnh thú thủ hộ của Vân Gian Hoa, là do Tiểu Hồng làm.

 

Lạc Vũ vui vẻ nói: “Ngươi cái vật nhỏ này a.”

 

Vừa ôm Tiểu Hồng vừa hung hăng hôn vài cái.

 

Vân Gian Hoa bị ẩn giấu sâu trong sa mạc, không tới thời kỳ hoa nở là không thể nào gặp được.

 

Mà bây giờ bởi vì thú thủ hộ bừng tỉnh, cho nên Vân Gian Hoa cũng nhờ vào lực lượng tỏa ra từ thú thủ hộ mà triển lộ ra thân hình.

 

Tốt, rất tốt, miễn cho nàng phải thiên tân vạn khổ đi tìm nó.

 

“Nó sắp tỉnh dậy, Vân Gian Hoa cũng nhanh bị thực lực của nó thúc dục chín.” Lão bộc nhìn phía lực lượng của ma thú ở phía dưới, Vân Gian Hoa lại không ngừng phát ra ánh sáng bảy màu, trầm giọng nói.

 

Lạc Vũ nghe vậy, mi mắt rất nhanh chớp lên: “Tỉnh dậy vừa lúc, vừa lúc cho ta phái thượng công dụng, đi.”

 

Vung tay lên, Lạc Vũ xoay người đi trước.

 

Đồng thời, bên môi liên tiếp phân phó nhiệm vụ, quanh quẩn trong trong vực sâu.

 

Sâu trong mật cung dưới nền đất vực sâu, siêu cấp ma thú sắp tỉnh giấc, mà mọi người trên mặt đất còn không tự biết.

 

Mùa thu sa mạc, phong vân rung động.

 

Chém giết cả một đêm, bên trong Phạm Đế thành mặc dù không phải máu chảy thành sông, nhưng cũng là tình cảnh thi thể chồng chất khắp nơi.

 

Nếu bảy vương toàn thể hợp tác ứng chiến, ba Thiên Vương thật đúng là phải trả giá đại giới và xử xuất ra bản lĩnh, mới có thể đủ xử lý bọn họ.

 

Mà bây giờ bảy vương lại đang hỗn loạn, ba Thiên Vương lại tấn công, quả thực chính là dễ như trở bàn tay.

 

Thiết kỵ, ma thú, quét ngang mà qua, ba Thiên Vương từ ba phương hướng Phạm Đế thành tiến vào bên trong thành.

 

Trong bảy người con của Phạm Đế thành chủ, đã có ba người bị giết, hai người bị bắt, chỉ còn lại hai vương còn đang đau khổ chiến đấu hăng hái.

 

Mặc dù lúc này đã biết bọn họ cần phải hợp tác giết địch, nhưng đã quá muộn, mất đi cơ hội rồi.

 

Màn đêm thâm sâu và đen tối đã thối lui, ánh sáng màu lam phóng ra từ trên bầu trời, ánh bình minh rạng ngời từ phía chân trời chiếu rọi, màu vàng nhạt bắt đầu bao phủ thiên địa.

 

Ngày cuối thu, trời xanh cao nghiễm, ánh bình mình càng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

 

Mà ngay lúc ánh nắng vàng toát ra, một tia ánh sáng trắng đột nhiên chiếu ra từ vùng trung tâm Phạm Đế thành, đó là ánh sáng phát ra từ vương cung hoàng kim, phóng lên cao, cũng không rực rỡ, nhưng lại ẩn chứa thần thánh.

 

“Uh.” Bên ngoài Phạm Đế thành ở cửa phía Nam, Nam Thiên Vương đang ở trong quân đội, đang chắp tay nhìn xem thiên địa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, quay đầu bình tĩnh nhìn về phương hướng ánh sáng trắng bốc lên.

 

“Đó là cái gì vậy?” Phó tướng bên người hắn thấy vậy kinh ngạc hỏi.

 

“Là cái chắn sương mù.” Trong đôi mắt lạnh nhạt của Nam Thiên Vương, lóe lên ánh sáng quay cuồng.

 

“Cái chắn sương mù? Như vậy nó là…” Phó tướng vừa nghe có chút kinh ngạc, ngay sau đó chợt kinh hỉ lên.

 

Cái chắn sương mù, ai chẳng biết bí mật lớn nhất của Phạm Đế thành chính là cái chắn sương mù.

 

Nếu bọn họ có thể từ đó nhìn trộm được nguyên lý cấu tạo và phương thức điều khiển, như vậy sau khi bọn họ trở lại Nam Thiên, bọn họ có thể muốn cho ai vào thành thì vào, không cho thì có nằm mơ cũng không vào được.

 

Loại phòng vệ vững chắc này, ai còn có thể công phá được.

 

“Vương, chúng ta…”

 

“Bá…”

 

Phó tướng mừng như điên vừa mới mở miệng, ánh sáng trắng lóe ra từ phương hướng vương cung Phạm Đế thành, đột nhiên lại lóe ra ánh sáng bảy sắc chói mắt, dưới ánh bình mình càng thêm xinh đẹp vạn phần.

 

“Vân Gian Hoa.” Ánh mắt Nam Thiên Vương sáng lên.

 

Đây là ánh sáng phát ra lúc Vân Gian Hoa đang nở rộ, thứ tốt, là hai đại bảo bối, là hai tuyệt đỉnh đại bảo bối nha.

 

“Đi.” Mặc dù tới Phạm Đế thành, nhưng Nam Thiên Vương không có ý định vào thành, lúc này hắn cũng không nhịn được, xoay người, tay áo bào vung lên, hướng vào bên trong Phạm Đế thành mà đi.

 

Cùng khắc, phía bắc Phạm Đế thành, Bắc Thiên Vương cũng không định tự mình tiến vào thành, thấy một màn ánh sáng này, hắn không nói một lời, vung tay lên, mang theo mấy người tinh binh cận vệ, đi vào Phạm Đế thành.

 

Tuy Tây Thiên Vương không có tới, nhưng Chưởng tọa cũng không muốn “thua chị kém em”, vội vã tiến vào thành.

 

Đối mặt lực hấp dẫn lớn như thế, không có ai có thể ngăn cản mị lực của nó phát ra.

 

“Đều đi vào cả sao?” Mật cung dưới nền đất, thanh âm trầm thấp hỏi.

 

“Vâng, đều tới.”

 

“Nếu đều đến đây, như vậy cùng nhau lưu lại đi.” Thanh âm trong trẻo mà mềm mại, xa xa bay ra.

 

Hai Thiên Vương, một chưởng tọa chạy tiến vào, còn có ai có thể ngăn cản được bọn họ chứ.

 

Gió thu quét đi lá rụng, bốn vương đều bị bắt, thế lực của bảy vương toàn bộ bị san bằng.

 

Phạm Đế thành chỉ còn lại tứ tướng hoạt động độc lập, lại đột nhiên biến mất không gặp bốn cổ thế lực của tứ tướng.

 

Tam đại long đầu, tụ cùng trong vương cung Phạm Đế thành. (*3 đầu lĩnh)

 

Ánh sáng trắng từ dưới nền đất dâng lên, nương theo ánh sáng càng lúc càng mạnh, vương cung Phạm Đế thành giống như không chịu nổi loại lực lượng, bắt đầu có xu thế hỏng mất.

 

Chậm rãi lún xuống, dần dần lộ ra tinh thạch thần kỳ màu trắng bên dưới mặt đất.

 

Cùng với ở chỗ sâu trong nền đất, loáng thoáng hiện lên thân ảnh Vân Gian Hoa.

 

Vương cung cao cao đứng sừng sững bao năm, ngay lúc sắp sụp đổ hết, làm lộ ra bí mật bao năm của Phạm Đế thành, Nam Thiên vương chậm rãi cười, nhìn Bắc Thiên Vương ở phía đối diện: “Đông Thiên Vương chưa đến sao?”

 

“Không gặp, bất quá có lẽ bọn hắn hẳn là cách đây không xa.” Hai tay Bắc Thiên Vương chắp sau người, đứng đối diện Nam Thiên Vương.

 

“Đúng là lão Bắc hiểu rõ ta nhất.” Tiếng nói Bắc Thiên Vương vừa dứt, thanh âm cười tà vang lên trogn gió, Đông Thiên Vương thong thả bước lên vương cung sụp đổ.

 

“Có chuyện náo nhiệt như vậy, sao ta lại có thể không chen chân vào đâu.” Mái tóc dài màu hồng bay lên, Đông Thiên Vương tà khí ngang nhiên nói.

 

Lạc Vũ ngăn cản hắn tiến vào, nhưng mà, có chuyện náo nhiệt như vậy, sao hắn lại có thể không vào chứ, nếu vậy cũng rất là xin lỗi bản tính thích náo nhiệt của hắn nha.

 

“Tứ Thiên Vương tề tập rồi.” Ngay lúc Đông Thiên Vương vừa nói hạ xuống, ở phía tây, chưởng tọa đi đại diện cho Tây Thiên Vương đi lên đỉnh đống đổ nát của vương cung.

 

Tứ Thiên Vương đại diện của tứ phương Hỏa Ma, lần đầu tiên, đến đông đủ rồi.

back top