Đặc Công Hoàng Phi

Chương 93: Vọng Thiên Gặp Nạn

 

Bầu trời xanh lam cao cao.

 

Vua của vạn thú ngang trời xuất thế, đứng đầu một phương.

 

Vạn thú bái kiến, ai dám tranh hùng.

 

“Ngươi quá là may mắn, may mắn nha.” Đôi mắt Đông Thiên Vương hâm mộ không thôi nói với Lạc Vũ: “Chắc lúc đầu rất vất vả mới thu phục được Tiểu Ngân đi, thật tốt nếu ngươi đưa nó cho ta.”

 

Có ma thú vạn thú Vương này, như vậy sau này Đông Thiên hắn còn sợ ai nữa chứ.

 

Lạc Vũ đang thay Tiểu Ngân mà vui sướng, nghe hắn nói vậy, một giọt mồ hôi rơi xuống nói: “Cái kia, lúc đầu nó là vì muốn ăn thịt nướng, tự nó chạy theo ta đi mà…”

 

“Cái gì?” Đôi mắt Đông Thiên Vương mở lớn như chuông đồng, cơ hồ không thể tin được.

 

Con của vạn thú Vương, bây giờ trở thành thú vương, cư nhiên vì tham ăn thịt nướng mà tự mình chạy tới làm quen với Lạc Vũ, mặc dù Tiểu Ngân vốn là tên tham ăn.

 

Nhưng là, nhưng là… Đây là cái vận may gì hả.

 

“Sao ta lại không gặp được hả…” Đông Thiên Vương ngửa mặt lên trời rít gào.

 

Lạc Vũ che miệng, khó được cao hứng dị thường hắc hắc nở nụ cười.

 

Gió qua thiên hạ, vạn thú thần phục.

 

Lại đây, gặp qua nhà của ta Lạc Vũ. Sau khi thể hiện thần uy, Tiểu Ngân uy phong lẫm lẫm dẫn theo bốn vương đi về hướng Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ thấy vậy ho khan một tiếng, thu liễm tươi cười trên mặt, bảo trì vẻ mặt nghiêm chỉnh.

 

Ở trước mặt bốn ma thú mười lăm cấp, nàng thật sự cũng kiêu ngạo không nổi.

 

Ngân Bạch Phi Hổ, Cửu Đầu Xà Hoàng, Xích Hồng Liệt Hùng, Kim Loan Phượng, bốn ma thú siêu cấp vừa nhoáng lên một cái, đã rơi vào bốn phía quanh người Lạc Vũ.

 

Bốn thú không có chỗ nào mà không phải thật lớn.

 

Lúc này đứng vững quanh người Lạc Vũ và Đông Thiên Vương, thân hình khổng lồ của tụi nó trực tiếp che lấp hoàn toàn hai người rồi.

 

Cúi người, cúi đầu, bốn thú lạnh lùng nhìn Lạc Vũ như nhìn một cái chấm nhỏ.

 

Chủ nhân của Tiểu Vương Gia đây sao? Đây là chủ nhân mà chúng nó không được phép mạo phạm đây sao?

 

Khí tức kiêu ngạo cực kỳ, vẻ băng lãnh chợt lóe, dám làm chủ nhân của vạn thú vương, thật to gian.

 

Phải nghĩ xem cha của Tiểu Vương Gia là thân phận gì, Tiểu Vương Gia là thân phận gì chứ.

 

Một loài người nho nhỏ, cư nhiên dám đặt ngang hàng với vua của bọn họ, trở thành chủ nhân của tiểu chủ nhân, hừ.

 

Lạc Vũ bị bao vây ở chính giữa, ngửa đầu nhìn vào mắt bốn vị đại thần, nhướng nhướng mi.

 

Nhìn trong mắt bốn ma thú chợt lóe mà qua hung ác, trong lòng Lạc Vũ bình tĩnh tính toán, bốn ma thú này khó đối phó à nha.

 

Thu nhỏ lại. Ngay lúc Lạc Vũ đánh giá bốn vương, mà bốn vương cũng đang đánh giá Lạc Vũ, Tiểu Ngân đang bay giữa không trung lại rống to một tiếng, cố gắng uy nghiêm rơi vào trên vai Lạc Vũ.

 

Bốn vương bị Tiểu Ngân rống như vậy, sau khi bốn mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, bốn màu ánh sáng chợt lóe lên, cư nhiên thật sự thu nhỏ lại, thân hình cùng cỡ với Lạc Vũ.

 

Còn không hành lễ. Vẻ mặt Tiểu Ngân hung ác pha lẫn đắc ý.

 

Bốn vương nghe vậy, nét mặt không có chuyển biến, nhưng chân mày hơi nhíu lại, cũng không đi ngược lại ý muốn của Tiểu Ngân, bắt đầu có chút khom người trước Lạc Vũ.

 

“Không cần.” Ngay lúc bốn vương chuẩn bị hành lễ, Lạc Vũ đột nhiên duỗi tay ngăn lại.

 

Mỉm cười ưu nhã mà khiêm tốn, Lạc Vũ cười nhìn bốn vương dừng lại động tác hành lễ, nói: “Trước mặt bốn vương, Lạc Vũ bất quá chỉ là tiểu bối, cho dù có tình nghĩa với Tiểu Ngân, cũng thật sự không đảm đương nổi đại lễ của bốn vương.”

 

Bốn ma thú này, không nói về thực lực của bọn chúng, chỉ nói về tuổi thôi, ít nhất cũng là ba ngàn năm trở lên.

 

Cứ như vậy mà tính thì bọn họ vốn đứng ở hàng tổ tông của nàng rồi.

 

Muốn chúng nó hướng nàng hành lễ, cũng quá đáng đi.

 

Huống hồ Tiểu Ngân được tôn lên ngôi, vốn là dựa vào cha nó đe dọa vạn thú, lực lượng của bản thân nó lại không bằng bốn vương, cần gì phải mượn hơi khó dễ người ta.

 

Lời nói vừa dứt, mặt bốn vương vốn không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại có một chút ấm áp.

 

Như vậy cũng rất được rồi, xem như một loài người nho nhỏ như ngươi cũng biết đạo tiến thối. (*biết xem xét thời thế mà hành xử)

 

Bốn vương lập tức đứng thẳng thân thể, tự hào ngẩng đầu.

 

Lạc Vũ thấy vậy vỗ vỗ móng vuốt Tiểu Ngân, cười nói với bốn vương: “Tiểu Ngân còn nhỏ, sau này có làm sai, xin bốn vương nể mặt cha mẹ nó, giúp đỡ nó nhiều hơn.”

 

Tiểu Ngân vừa nghe nhất thời trợn mắt, đang định lên tiếng.

 

Lạc Vũ lại kín đáo hung hăng đâm Tiểu Ngân một chút, không cho phép mở miệng.

 

Điều này là đương nhiên rồi, đây là bổn phận của chúng ta mà. Bốn vương nghe Lạc Vũ khiêm tốn nói, ánh mắt lạnh như băng dần dần thu lại, hướng Lạc Vũ ý bảo.

 

Lạc Vũ mỉm cười, hướng Tiểu Ngân gật đầu nói: “Ngươi đi bắt chuyện với thuộc hạ của ngươi đi.”

 

Ban đầu đăng vị, ân uy phải dùng đến mới có thể lâu dài.

 

Tiểu Ngân rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lạc Vũ, tiểu móng vuốt vung lên, mang theo bốn vương đi về hướng đại quân ma thú khắp nơi trong dãy núi.

 

Gió qua rừng cây, uy phong lẫm lẫm.

 

“Lạc Vũ yêu quý.” Lạc Vũ đang đưa mắt nhìn Tiểu Ngân giao tiếp với thuộc hạ.

 

Trước mắt đột nhiên nhoáng lên một cái, một cành hoa dại xinh đẹp đã đặt trước mặt nàng.

 

Lạc Vũ quay đầu, nhìn Đông Thiên Vương tà khí cười vạn phần xinh đẹp, tà tà nhướng mi hỏi: “Ngươi làm gì vậy hả?”

 

“Hướng phu nhân của ta cầu hôn.” Đông Thiên Vương hất mái tóc dài màu đỏ ra sau, yêu tà vạn phần.

 

Trong mắt Lạc Vũ chợt lóe, chỉ vào chính bản thân mình, nhướng mày ý hỏi.

 

“Ta biết ngươi là nam nhân.” Đông Thiên Vương không một chút nào cảm giác được chuyện này có vấn đề gì.

 

“Ngươi bị kích thích rồi?” Lạc Vũ nhìn Đông Thiên Vương, đột nhiên toát ra một câu hỏi.

 

Sao đột nhiên lại cầu hôn vậy nè, chẳng lẽ thần kinh bị thác loạn rồi?

 

Đông Thiên Vương đem hoa dại nhét vào trong tay Lạc Vũ, rất tùy ý vươn tay đặt lên đầu vai Lạc Vũ, cười nói: “Nhìn một cái, chủ nhân của vạn thú vương, nếu lấy người này vào Đông Thiên ta, sau này ở Hỏa Ma còn có ai dám đối đầu với ta.

 

Huống hồ, khó được đây cũng là người mà ta thích, như vậy phải tiên hạ thủ vi cường rồi.”

 

Đông Thiên Vương không chút nào che dấu tâm tư mình, tự nhiên hào phóng nói ra, cây ngay không sợ chết đứng, cực kỳ cười to.

 

Lạc Vũ nghe vậy lập tức chê cười, trở tay đánh Đông Thiên Vương một quyền, người này thật là không lúc nào đúng đắn cả.

 

Đồng thời cũng cười tà nói: “Ta cũng không là gì cả, sau này Tiểu Ngân nhất định sẽ nghe lời Tiểu Hồng, chúng ta quen biết đã bao lâu nay, ta cho ngươi một lời khuyên.

 

Cưới Tiểu Hồng đi, như vậy sau này Đông Thiên sẽ giàu to rồi.”

 

Dứt lời, cười tà đi về hướng Tiểu Hồng và Thôn Vân Tỳ Hưu.

 

Phía sau, Đông Thiên Vương nghe vậy nhất thời than trách nói: “Như vậy ta chết cũng sẽ không có chỗ chôn.”

 

Giỡn hoài, Tiểu Hồng là vợ Tiểu Ngân, mặc dù bây giờ hai đứa nó xem nhau không vừa mắt.

 

Nhưng là, cha Tiểu Ngân cũng đã thừa nhận nàng dâu này rồi, sau này nó trở thành đứng đầu vạn thú.

 

Hắn mà kết hôn với Tiểu Hồng, binh đoàn ma thú của Tiểu Ngân, nếu nó không hủy Đông Thiên không còn một mảnh, nói ra hắn cũng không tin.

 

Lạc Vũ này thật là, cho lời khuyên quá ngốc.

 

Gió lạnh vù vù mà qua, phương này là một mảnh liệt hỏa hướng lên trời.

 

Sắc trời chậm rãi lờ mờ xuống, ánh trăng thay thế màu hoàng kim của ánh mặt trời.

 

Ma thú không thích xây nhà ở, nhưng nơi dừng chân cũng không kém so với nơi ở của vua chúa loài người.

 

Lạc Vũ, Đông Thiên Vương, Tiểu Hồng, tạm thời được an bài ở trong huyệt động của Ngân Bạch Phi Hổ vương.

 

Trong huyệt động thật lớn, không kể những thứ khác, chỉ nói đến tinh thạch trân quý và ma đan thượng phẩm, đều có thể thấy được ở khắp nơi.

 

“Mười hai cấp.” Đông Thiên Vương nhặt lên một viên nội đan ma thú, líu cả lưỡi nói.

 

Nội đan ma thú hệ thổ cấp mười hai, ở cấp bậc này không tính là thấp, kết quả tại trong huyệt động lại bị Ngân Bạch Phi Hổ tùy tay ném như ném một hạt bụi.

 

Ma thú nha, thật sự là lãng phí.

 

“Thật là lợi hại.” Lạc Vũ đang chơi đùa một viên ma đan cấp mười ba trong tay.

 

Nghĩ lại lúc đầu, một viên ma đan mười cấp hay mười một cấp rơi vào Phi Vũ vương quốc, đã khiến cho một đám quyền cao chức trọng chấn động và tranh đoạt.

 

Cơ hồ hao hết mọi tài lực để mua được.

 

Mà bây giờ, ở nơi ở của siêu cấp ma thú mười lăm cấp, viên ma đan mười ba cấp lại tùy thời tùy chỗ đều bị ném trong động.

 

Ôi, tình huống như vậy nếu nói ra ngoài, sẽ làm cho người ta nổi điên, ghen ghét.

 

Lạc Vũ, Lạc Vũ.

 

Ngay lúc Lạc Vũ đang cảm thán, xa ngoài động, Tiểu Ngân vù vù bay lại đây.

 

Lạc Vũ vội vàng xoay người, bịch một tiếng, đầu Tiểu Ngân đã nhào vào trong lòng Lạc Vũ, đụng mạnh đến nỗi Lạc Vũ loạng choạng cả thân hình, lui về sau hai bước.

 

Ta có tiểu đệ rồi, nhìn xem, thật nhiều tiểu đệ.

 

Ha ha, ta còn có tiểu đệ mạnh mẽ như vậy, ta nói đông chúng nó sẽ không đi hướng tây, ta nói tây, chúng nó sẽ không đi đông, oa ha ha.

 

Tiểu Ngân vừa thu lại uy phong và rụt rè đối với các ma thú, lúc này đang lăn qua lăn lại trong lòng Lạc Vũ, điên cuồng hưng phấn.

 

Có vài lần Lạc Vũ không giữ nổi Tiểu Ngân, thiếu chút nữa làm nó rơi xuống đất.

 

Nàng không khỏi vừa buồn cười, vừa không nói gì, ôm chặt Tiểu Ngân, vừa cười nói: “Xem xem làm ngươi vui vẻ đến mức này rồi.”

 

Thật mạnh, thật mạnh, Tiểu Ngân cười híp cả đôi mắt.

 

“Sau này cần phải làm tấm gương tốt rồi.” Lạc Vũ xoa xoa đầu Tiểu Ngân, cũng cười híp cả mắt, vì Tiểu Ngân mà cao hứng đây.

 

Trùi, thật là thiếu hiểu biết.

 

Nhìn Tiểu Ngân mừng như điên, Tiểu Hồng vừa chơi đùa nội đan ma thú trên mặt đất, vừa khinh bỉ liếc Tiểu Ngân “trùiiiii” một tiếng.

 

Tiểu Ngân nhất thời cúi đầu, nhìn Tiểu Hồng dưới mặt đất, đôi mắt nhỏ lập tức híp lại, vợ ơi.

 

Ai là vợ của ngươi, quả bóng đó là ta phá, ngươi mới là vợ của ta.

 

Tiểu Hồng ném viên nội đan trong tay, đứng lên.

 

Quang cầu kia là ta phá, ngươi không mạnh bằng ta.

 

Ngươi là vợ ta, người vợ hung hãn.

 

Tiểu Ngân hướng Tiểu Hồng thị uy, quơ quơ tiểu móng vuốt.

 

Tiểu Hồng vừa thấy, không nói hai lời mạnh mẽ đánh tới Tiểu Ngân.

 

Ta không mạnh bằng ngươi nè, dám nói ta không mạnh bằng ngươi nè.

 

Không mạnh mẽ bằng ta, tức là không mạnh bằng ta, dám đánh lão công, hừ, lão đây giáo huấn ngươi. (~ông xã)

 

Ngay tức khắc, trong huyệt động của Ngân Bạch Phi Hổ lóe ra ánh sáng màu bạc và màu hồng, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng xoay thành một đoàn đánh nhau.

 

Lạc Vũ và Đông Thiên Vương hai mặt nhìn nhau, nhất tề lắc đầu.

 

Thật là một đôi ân ái nha.

 

Ngay lúc hai người nhất tề lắc đầu, Ngân Bạch Phi Hổ và Kim Loan Phượng đi đến, Kim Loan Phượng mỉm cười xem Tiểu Ngân và Tiểu Hồng xoay thành một đoàn đánh nhau, mỉm cười thừa nhận.

 

Mười lăm cấp ma thú, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể biểu đạt ý tứ rõ ràng truyền đến Lạc Vũ.

 

Lạc Vũ xoay người, mỉm cười che dấu: “Đúng vậy, chúng nó cảm tình luôn luôn rất tốt.”

 

Đang xoay đánh trên mặt đất, Tiểu Ngân và Tiểu Hồng nhất tề dừng tay, khinh bỉ nhìn thoáng qua về hướng Lạc Vũ.

 

Cảm tình của chúng nó tốt lắm sao, chúng nó khi nào thì có cảm tình tốt với nhau vậy?

 

Bên cạnh, Đông Thiên Vương cười tủm tỉm, quay mặt qua chỗ khác, lộ tẩy rồi.

 

Đôi mắt Tiểu Hồng “bốc lửa” liếc nhìn về hướng Kim Loan Phượng, nó trầm mặt.

 

Ta muốn đi ngủ, các ngươi thật là nhiều chuyện quá đi.

 

Tiểu Hồng vốn là người vợ mà thú vương khâm điểm cho Tiểu Ngân, càng huống chi nó có một thân linh khí, không phải vật phàm.

 

Bởi vậy chân thân của Tiểu Hồng đã bị nhìn ra, Kim Loan Phượng cũng không giận vì ý tứ này của nó, rất nể mặt thú vương và Tiểu Ngân, mỉm cười với Tiểu Hồng, sau đó quay sang mỉm cười, gật đầu với Tiểu Ngân.

 

Thú vương có để lại vài thứ và dấu vết, chỉ có Tiểu Ngân mới có thể vào xem xét, chúng nó tiến vào là để xin chỉ thị, Tiểu Ngân có muốn đi bây giờ hay không.

 

Là thứ mà cha Tiểu Ngân lưu lại, chỉ để cho một mình Tiểu Ngân xem, vậy cũng không có cách nào khác rồi.

 

Lạc Vũ lập nói với Tiểu Ngân: “Tiểu Ngân, ngươi đi đi.”

 

Thứ được lưu lại có thể đều là thứ tốt đây.

 

Tiểu Ngân trực tiếp gật đầu, đi về hướng ngoài cửa động.

 

Từng bước đi ra, Tiểu Ngân dường như nhớ ra cái gì, xoay người vung một móng nắm Tiểu Hồng, đi, đi chung với lão công của ngươi.

 

Không đi, ta mới là lão công của ngươi.

 

Tiểu Hồng giận dữ, duỗi móng vuốt nắm bộ lông màu bạc của Tiểu Ngân.

 

Tiểu Ngân thấy vậy xoay người một cái, hai tiểu móng vuốt giương lên.

 

Ôm lên Tiểu Hồng, nhân tiện kéo về hướng cửa động mà đi.

 

Lão bà hung ác, ta muốn đi nhìn xem.

 

Ta không đi, ngươi thả ta xuống…

 

Hai đứa tụi nó xoay thành một khối, Tiểu Ngân khiêng Tiểu Hồng đã đi xa.

 

Lạc Vũ vuốt vuốt mi tâm, lắc đầu bật cười, hai cái đứa này thật là.

 

Bóng đêm bay lên, ở vị trí trung tâm Hắc Ma rừng rậm là một mảnh vui mừng khôn xiết, nhiệt tình bay lên.

 

Trở thành một thế hệ lãnh đạo mới của hàng ngàn, hàng vạn ma thú, các thế lực cần phải được phân chia ra.

 

Bởi vậy, những ngày kế tiếp, Tiểu Ngân bề bộn nhiều việc, quả thật chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Lạc Vũ cũng khó mà thấy mặt nó.

 

Mà trong khoảng thời gian này, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương cũng đã lăn lộn, giao tiếp đến quen mặt với những ma thú cường hãn trong rừng.

 

Cái khác không nói, sau này có gặp nhau ở nơi khác, cũng biết cách cư xử đúng mực, đúng không.

 

Ngày hôm nay, khí trời tốt đẹp, ánh nắng chói chang.

 

“Không có tung tích của Kỳ Lân Quả.” Lạc Vũ cau mày nhìn Đông Thiên Vương.

 

Nàng nhờ Tiểu Ngân gọi bốn ma thú vương tìm Kỳ Lân Quả trong Hắc Ma rừng rậm này.

 

Vốn nghĩ rằng trong Hắc Ma rừng rậm này có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, Kỳ Lân Quả cũng có thể nằm trong số đó.

 

Không ngờ sau khi Tiểu Ngân ra lệnh một tiếng, vô số ma thú phản hồi lại tin tức chính là, cho tới bây giờ chưa từng thấy Kỳ Lân Quả.

 

Hắc Ma rừng rậm này không có.

 

“Ta đây cũng không biết nơi nào có.” Đông Thiên Vương buông thõng hai tay nói.

 

Tuy ở Hỏa Ma có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng Kỳ Lân Quả sao có thể là vật có thể dễ dàng tìm thấy như vậy.

 

Khả năng duy nhất đó là Hắc Ma rừng rậm không có, mà như vậy hắn cũng không biết ở chỗ nào có nữa.

 

Lạc Vũ có chút thất vọng, sau khi nhíu mày, trầm giọng nói: “Vậy ta đi Tây Thiên xem xét một chút.”

 

Mục đích của chuyến đi này vốn là đến Tây Thiên, chỉ là không ngờ lúc trải qua khu rừng này lại xảy ra chuyện kinh người như thế, xác định được thân phận của Tiểu Ngân, làm bọn họ dừng chân lại một thời gian.

 

“Đi đến ổ của bọn hắn nhìn một cái.” Đông Thiên Vương tà khí ngang nhiên nói.

 

Đối với việc tiến vào địa bàn Tây Thiên Vương, hắn rất có hứng thú nha.

 

Nói làm liền làm, Lạc Vũ và Đông Thiên Vương cũng không phải là người ướt át bẩn thỉu, lập tức nói với Tiểu Ngân một tiếng, bọn họ muốn đi trước đến Tây Thiên xem xét một chút.

 

Đến lúc quay về sẽ đến nơi này tìm nó.

 

Dù sao, bây giờ ở nơi này bọn họ cũng không có chuyện gì làm.

 

Tiểu Ngân biết trái tim Lạc Vũ vẫn luôn lo lắng cho tình hình bên Vân Thí Thiên, nhất thời cố gắng tỏ ra khí khái của nam tử hán đại trượng phu, có chút gật đầu.

 

Trước hết nó sẽ quen thuộc hết thảy nơi này, sau khi hàng phục tất cả ma thú, đến lúc đó nó sẽ dẫn quân đoàn ma thú giúp Lạc Vũ đánh Đế Phạm Thiên.

 

Nó cũng biết bốn vương là xem thường Lạc Vũ.

 

Bởi vì Lạc Vũ không lợi hại bằng chúng nó, cho nên nó sẽ chăm chỉ tu luyện.

 

Đến khi nó lớn mạnh rồi, nếu còn dám xem thường Lạc Vũ nhà nó, nó sẽ cho một cái đánh bay chúng nó, mười lăm cấp thì sao chứ, dám bất kính với Lạc Vũ, nó sẽ rút gân chúng nó, lột da chúng nó đi.

 

Lạc Vũ sao có thể không rõ ý tứ của Tiểu Ngân cho được, cho nên nàng vừa vui lại vừa mừng, đời này vận may của nàng thật là tốt đến cực điểm mới gặp được Tiểu Ngân.

 

Gió núi sắc bén, từng trận gió rét lạnh.

 

Trong không khí ma thú tiễn đưa, Lạc Vũ để Tỳ Hưu ở lại trợ giúp Tiểu Ngân, ôm theo Tiểu Hồng đang nháo loạn không chịu làm vợ Tiểu Ngân, ngược lại muốn Tiểu Ngân làm vợ nó, cùng Đông Thiên Vương rời đi Hắc Ma rừng rậm.

 

Rời khỏi Hắc Ma rừng rậm mịt mờ sau lưng, trước mắt là Tây Thiên hoa mỹ.

 

Tây Thiên, không giống Đông Thiên tùy tâm sở dục, hoàn toàn là một phong cách huyến lệ, sáng ngời. (*phóng khoáng, muốn làm gì thì làm)

 

Vừa tiến vào cảnh nội Tây Thiên, có thể cảm giác được sự nhiệt liệt của Tây Thiên.

 

Màu đỏ da cam, màu vàng, lam nhạt, phấn nhạt, trở thành những màu sắc chủ đạo của Tây Thiên, đưa mắt nhìn lại, là một loại sống động xinh đẹp làm cho người ta có cảm giác tràn đầy sức sống.

 

Tươi sáng sống động, sôi trào.

 

Giai Hòa thành, là thành thị lớn nhất trong cảnh nội Tây Thiên.

 

Bởi vì gần với phương hướng Phạm Đế thành, cho nên mậu dịch và hàng hóa của 4 Thiên đều từ thành thị này tiến vào Tây Thiên, bởi vậy hết sức địa phồn hoa cùng náo nhiệt. (*Đông Thiên, Nam Thiên, Tây Thiên, Bắc Thiên)

 

“Không khí ở đây tốt hơn Đông Thiên.” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng trong lòng, một thân trường bào màu lam nhạt, làm bộ dạng nàng càng thêm tuấn mỹ, vừa đi vừa nói.

 

Đông Thiên Vương mặc một thân đen hồng trường bào, rõ ràng là màu sắc rất nghiêm túc, nhưng mặc vào trên người hắn lại phát ra cảm giác tà khí và phong lưu.

 

Đông Thiên Vương nghiêng mắt nhìn Lạc Vũ, tự tiếu phi tiếu nói: “Nè, nói vậy là người hoài nghi khiếu thẩm mỹ của ta nha.”

 

“Ngươi có khiếu thẩm mỹ sao?” Lạc Vũ mỉm cười quay đầu lại hỏi.

 

Cái loại hỗn tạp bảy, tám loại trộn chung này, nếu là những người khác sẽ không nói là không có thẩm mỹ, chỉ biết nói, đó là đại biểu cho tính cách hỉ nộ vô thường của Đông Thiên Vương.

 

Mấy ngày nay cùng đi chung một đường với Đông Thiên Vương, hắn làm cho Lạc Vũ cảm thấy hắn cũng không xấu, vốn là một người có thể giao kết thành bằng hữu.

 

Bởi vậy, những ngày đi chung càng thêm hòa hợp, thường thường nói ra hai, ba câu vui đùa giữa những bằng hữu với nhau, cũng không cảm thấy quá phận.

 

Đông Thiên Vương nghe vậy trừng mắt nhìn Lạc Vũ, cười cũng không được, mà giận cũng không phải, chỉ thật sâu nhìn vào mắt Lạc Vũ.

 

Có thể ở trước mặt hắn nói cười không câu nệ như thế, thái độ một chút cũng không xem hắn là người ngoài, thật sự làm cho hắn thích.

 

Kính sợ, e ngại, cẩn cẩn dực dực đối với hắn, hắn gặp qua nhiều lắm.

 

Phản bội, tính kế, tâm cơ, danh lợi, phú quý, những người mưu tính những chuyện này đối với hắn, hắn cũng gặp qua nhiều lắm.

 

Mà hoàn toàn không để ý tới những thứ này, thái độ mơ hồ cùng hắn song song mà đi, lại đối xử như với người bình thường, Lạc Vũ làm cho người ta không thể không mở rộng tầm mắt.

 

Người như vậy đi chỗ nào tìm đây.

 

Lập tức, Đông Thiên Vương duỗi tay khoát lên vai Lạc Vũ, cười tủm tỉm nói: “Càng ngày càng không đem ta để vào mắt rồi.”

 

Lạc Vũ lắc lắc bả vai, nghiêng mắt nhìn Đông Thiên Vương liếc mắt một cái, mỉm cười đem Tiểu Hồng giơ cao lên, đối mặt với Đông Thiên Vương: “Thiên vương, Tiểu Hồng nhà ta trong mắt chỉ có ngươi.”

 

Đông Thiên Vương nhìn Lạc Vũ giơ lên Tiểu Hồng đối mặt với hắn, nó đang mở mắt ra hồ nghi nhìn hắn, như vậy cho nên trong con ngươi đen hồng không thể không có mình hắn.

 

Nhất thời không nói gì, cũng rất tiêu sái xoay người, chuyển qua bên kia của Lạc Vũ mà đi.

 

Giỡn hoài, vợ của Tiểu Ngân thì trong mắt chỉ có Tiểu Ngân là tốt rồi.

 

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời cười ha ha, Đông Thiên Vương chỉ sợ Tiểu Hồng nhà nàng.

 

Nhìn Lạc Vũ cười ha ha, hai tay Đông Thiên Vương chắp sau lưng, khóe miệng cao cao giơ lên.

 

Ý cười ngang nhiên, thoải mái như vậy, không sai, không sai.

 

“Lạc Vũ, chúng ta đi xem…”

 

“Vương.” Tiêu sái chỉ về một nơi phía trước của Giai Hòa thành, Đông Thiên Vương vừa mới mở miệng, có một người đi thoáng qua, đột nhiên thấp giọng kêu Đông Thiên Vương một tiếng.

 

Đông Thiên Vương nghe vậy nghiêng đầu nhìn quét người nọ liếc mắt một cái.

 

Nam tử nọ mặc một thân trang phục bình thường, tay vẽ ra giữa không trung một cái hình, sau đó đi lướt qua Đông Thiên Vương, tiếp tục tiến về phía trước.

 

Đông Thiên Vương có chút nhíu mày.

 

“Người của ngươi à?” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng, đè thấp thanh âm nói.

 

“Có chuyện quan trọng tìm ta.” Đông Thiên Vương nói một câu với Lạc Vũ.

 

Lúc này, thế lực của hắn hẳn là không xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà quan trọng đến mức phái thám tử đến Tây Thiên liên lạc hả?

 

“Vậy ngươi đi trước nghe chuyện quan trọng của ngươi đi.” Lạc Vũ nói xong, tiếp tục ôm Tiểu Hồng đi về phía trước.

 

Chuyện của Đông Thiên, Đông Thiên vương sẽ tự mình xử lý, nàng cũng không muốn tham dự vào trong đó.

 

“Chờ một chút, cũng không làm chậm trễ thời gian của ngươi.” Vừa nghe những lời này của Lạc Vũ, Đông Thiên Vương liền duỗi tay ra, đặt lên đầu vai Lạc Vũ, lôi kéo Lạc Vũ đi về một phương hướng khác.

 

Lạc Vũ bị Đông Thiên Vương kéo đi, nhướng mày nói: “Sao lại chia sẻ chuyện của Đông Thiên cho ta, bộ Đông Thiên có chia một nửa cho ta sao?”

 

“Ngươi làm phu nhân của ta, cho ngươi một nửa Đông Thiên thì có sao đâu.” Đông Thiên Vương cười tà .

 

“Ngươi nằm mơ, ta có người mà ta thích rồi.” Lạc Vũ liếc xéo hắn.

 

“Vâng, vâng, vâng ạ.” Đông Thiên Vương cho rằng những lời này là Lạc Vũ lấy cớ, lôi kéo Lạc Vũ đi về hướng căn cứ ẩn nấp ở Tây Thiên.

 

Một gian trà lâu, rất bình thường, không có dấu hiệu gì khác lạ, mờ ám, nhưng đây lại là nơi liên lạc với mật thám của Đông Thiên.

 

Tiến vào một phòng trong trà lâu, nam nhân mới vừa rồi đi thoáng qua Đông Thiên Vương ở ngã tư đường, đã sớm chở bên trong.

 

“Vương.” Cung kính quỳ xuống.

 

“Chuyện gì, bẩm báo đi.” Đông Thiên Vương túm lấy Lạc Vũ ngồi xuống, trầm giọng nói.

 

Nhân viên mật thám thấy vậy ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cư nhiên cũng không cố kỵ Lạc Vũ, trực tiếp móc ra mật tín từ trong lòng, đưa cho Đông Thiên Vương.

 

Đồng thời nói: “Kinh đô đưa tới mật tín, cũng là nhận được từ một nơi khác, không phải gửi cho Vương, mà là gửi cho Trung Võ môn chủ.”

 

Vừa dứt lời, Đông Thiên Vương cũng đã mở ra mật tín.

 

“Tìm ta sao?”

 

“Tìm Lạc Vũ?” Lạc Vũ và Đông Thiên Vương nhất tề kinh ngạc lên tiếng.

 

Nhân viên mất thám gật đầu: “Bởi vì biết Vương đi cùng với Trung Võ môn chủ, mà thế lực của Trung Võ Môn lại không có ở đây, nên mới nhờ chúng ta truyền tin.”

 

Đông Thiên Vương vừa nghe, giơ giơ lên mi cười nhìn Lạc Vũ nói: “Người của ngươi cũng quá biết tính toán nha.”

 

Vừa nói vừa cầm mật tín đã mở trong tay, đưa cho Lạc Vũ.

 

Có chuyện gì mà Hoàng Vũ lại tìm nàng? Lạc Vũ cũng không để ý tới những lời trêu chọc của Đông Thiên Vương, nhận lấy mật tín mở ra nhìn.

 

Phật Tiên Nhất Thủy biến đổi lớn, Vọng Thiên Nhai nguy cơ lớn.

 

Mười ba chữ, không phải một phong thơ dày đặc chữ, nhưng lại làm cho trái tim Lạc Vũ trầm xuống.

 

Vọng Thiên Nhai, Vọng Thiên Nhai đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra cho Vân Thí Thiên?

 

“Phật Tiên Nhất Thủy xảy ra chuyện gì?” Xiết chặt trong tay lá thư với 13 chữ, sắc mặt Lạc Vũ đột nhiên trầm trọng rất nhiều, gấp giọng hỏi mật thám của Đông Thiên Vương.

 

“Phật Tiên Nhất Thủy? Chúng ta làm sao mà biết được.” Mật thám sửng sốt, không hiểu nhìn Lạc Vũ.

 

Bọn họ ở Hỏa Ma không phải Phật Tiên Nhất Thủy, trông nom chuyện của Phật Tiên Nhất Thủy để làm chi, đó là khu vực khác có hiểu hay không hả.

 

Đừng nhìn Hỏa Ma và Phật Tiên Nhất Thủy là láng giềng với nhau.

 

Hai bên vốn là loại quan hệ xa lạ, không ai để ý tới ai.

 

Phật Tiên Nhất Thủy chán ghét Hỏa Ma hỗn loạn và cặn bã.

 

Mà Hỏa Ma cũng mặc kệ cái đám dối trá làm ra bộ dạng cao cao tại thượng của Phật Tiên Nhất Thủy.

 

Bởi vậy, đừng nói hai bên không hề liên hệ tin tức với nhau, đó là một loại hoàn toàn không đáng để ý tới.

 

Lạc Vũ quá lo lắng mới ra tiếng hỏi, nàng biết chính mình lỗ mãng.

 

Trên đất Hỏa Ma này, chỉ có nàng kêu nhóm Hoàng Vũ cố ý lưu tâm đến tin tức của Phật Tiên Nhất Thủy, các thế lực khác căn bản là không đếm xỉa đến.

 

Quả nhiên, Đông Thiên Vương nghiêng mắt nhìn Lạc Vũ, tay vươn ra vuốt cằm, chậm rãi gật đầu cười nói: “Khó trách ta không tra được ngươi đến từ nơi nào, hóa ra là đến từ Phật Tiên Nhất Thủy.

 

Sao rồi, đại bản doanh có vấn đề rồi à?”

 

Lạc Vũ có chút lắc đầu, nhưng chân mày lại hoàn toàn nhíu lại.

 

Hoàng Vũ vốn là người trầm ổn, mặc dù tuổi không lớn, nhưng làm việc tương đương đáng tin cậy.

 

Nếu Phật Tiên Nhất Thủy không xảy ra chuyện lớn, hắn cũng sẽ không lợi dụng thế lực của Đông Thiên Vương truyền tin cho nàng, như vậy khẳng định là đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

 

Vọng Thiên Nhai gặp nguy hiểm? Có chuyện quan trọng gì xảy ra, Vọng Thiên Nhai rốt cuộc nguy hiểm như thế nào rồi?

 

Trong nháy mắt, Lạc Vũ tâm loạn như ma, bàn tay nắm chặt kêu răng rắc.

 

Tiểu Hồng nằm trong lòng Lạc Vũ cảm thấy khác thường, không khỏi vươn móng vuốt sờ lên bàn tay Lạc Vũ, vung lên đôi mắt to hỏi: làm sao vậy?

 

Đông Thiên Vương biết Lạc Vũ vốn trầm ổn, tâm tình không hề dao động, nay tâm tình nàng đột nhiên biến đổi lớn như vậy, hắn không khỏi có chút cau mày, hắn không thích nàng như vậy.

 

“Xin lỗi, ta phải trở về Đông Thiên một chuyến.” Sau khi ổn định lại tâm tình lung tung, Lạc Vũ đột nhiên đứng lên, nói một câu với Đông Thiên Vương, sau đó xoay người bước đi.

 

Kỳ Lân Quả quan trọng, phát triển thế lực của nàng cũng quan trọng.

 

Nhưng là, Vọng Thiên Nhai và Vân Thí Thiên cũng quan trọng như nhau, trong thời gian này Hoàng Vũ lại đưa tới một phong mật tín như vậy, nàng làm sao có thể bình tâm cho được.

 

Đông Thiên Vương thấy vậy vươn tay ra ôm lại Lạc Vũ đang xoay người định bước đi, hắn đứng dậy nói: “Nói xin lỗi gì chứ, là ngươi muốn tới Tây Thiên, cũng không phải ta muốn tới.

 

Đi thôi, cùng nhau trở về, bản thân ta muốn nhìn một chút Phật Tiên Nhất Thủy xảy ra chuyện gì rồi.”

 

Dứt lời, cũng bước chân đi theo Lạc Vũ ra ngoài.

 

Trong lòng Lạc Vũ mặc dù sốt ruột, nhưng nàng cũng biết nếu càng ngăn cản sẽ càng rối thêm, dù sao nàng cũng không sợ Đông Thiên Vương biết về chuyện của nàng.

 

Lập tức, xoay người, rất nhanh liền xông ra ngoài.

 

Gió lạnh lãnh liệt, đầu mùa đông khí trời âm hàn trận trận.

 

Gió bắc lành lạnh thổi qua, băng hàn thấu xương.

 

Cả thiên địa, bắt đầu muốn đóng băng.

 

Lòng nóng như lửa đốt, rất nhanh mà đi.

 

Đông Thiên Vương trực điều động Loan Phượng Phi Bằng, mang theo Lạc Vũ bay từ cảnh nội Tây Thiên trở về.

 

Mà ở Ngân Hồng trấn, nơi Hỏa Ma gần với Phật Tiên Nhất Thủy.

 

Ở nơi đây, chỉ trong một thời gian ngắn quật khởi, Trung Võ Môn đã không còn là một chỗ nhỏ nhoi của ngày xưa.

 

Đài quan sát vừa được xây lên, là nơi thông thương chủ yếu của bốn thành, đem Ngân Hồng trấn phủ lên một mảnh bận rộn cùng nhiệt liệt.

 

Bất quá tất cả những điều này cũng không gây sự chú ý cho Lạc Vũ.

 

Từ Loan Phượng Phi Bằng nhảy xuống, trong ánh mắt kinh hỉ của dân cư trong trấn, Lạc Vũ trực tiếp vọt vào Trung Võ Môn.

 

“Hoàng Vũ.” Trong đại điện Trung Võ Môn, Hoàng Vũ đang xử lý công việc.

 

“Ngươi đã trở về.” Vừa thấy là Lạc Vũ vọt tiến vào, Hoàng Vũ đứng lên, trầm giọng nói.

 

“Phật Tiên Nhất Thủy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Những chuyện có liên quan đến Vân Thí Thiên, Lạc Vũ làm sao có thể kềm chế được, lập tức trầm giọng hỏi.

 

Hoàng Vũ biết được tâm tình của Lạc Vũ, lập tức nhìn thoáng qua Đông Thiên Vương theo sát Lạc Vũ mà vào, chỉ trầm ngâm trong nháy mắt, từ trong tay áo rút ra mật hàm, đưa cho Lạc Vũ.

 

“Tự ngươi xem đi.”

 

Lạc Vũ thấy vậy, lập tức vươn tay đoạt lấy, mở ra nhìn vào.

back top