Đặc Công Hoàng Phi

Chương 96: Vương Không Gặp Vương

Đêm, chưa từng có nhiều màu sắc như thế.

 

“Vù vù…” Độc Vĩ Phong bị che lại kín mít, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nhìn ra trong những chiếc rương có chứa thứ gì.

 

Trong bóng đêm, một tiếng xôn xao nổi lên, vô số con Độc Vĩ Phong chỉ nhỏ bằng ngón tay, bắt đầu lộ ra khuôn mặt dữ tợn của chúng.

 

“Hư hư…” Nương theo từng con Độc Vĩ Phong được thả ra, thanh âm của người khống chế ong độc bắt đầu liên tiếp vang lên.

 

Những con Độc Vĩ Phong được thả ra bắt đầu nghe lệnh, kết thành đội mà đến.

 

Đánh về hướng mới vừa rồi Lạc Vũ và đại tướng đầu lĩnh đã giao chiến.

 

Mà ngay lúc nhóm người này vừa thả ra Độc Vĩ Phong, ở khu vực trung ương của đội hình áp tải Độc Vĩ Phong đột nhiên tràn ngập một cỗ mùi thơm nồng đậm trong bóng đêm.

 

Nương theo làn gió lạnh, tung bay ra.

 

Những con Độc Vĩ Phong này vốn định bay về hướng Lạc Vũ, ngay khi ngửi được mùi thơm ngọt ngào này liền trở nên xao động.

 

Đột nhiên bọn chúng trở nên không nghe mệnh lệnh của người khống chế chúng, quay đầu bay về hướng phát ra mùi thơm “mê ong” kia.

 

Tiếng “vo ve” không ngừng bay tới bay lui.

 

“Không xong, là ai mở ra mật hoa?”

 

“Hả, cẩn thận, Phong Vương bay về hướng chúng ta rồi…” (*con ong đầu đàn)

 

“Có thích khách, có thích khách làm đổ mật hoa…”

 

Ngay cả khi Lạc Vũ cản đường, đội ngũ áp tải ong độc cũng vẫn duy trì bình tĩnh, chưa từng phát ra một chút thanh âm, lúc này ở trung gian đội ngũ lại hỗn loạn cả lên, ngay khi những con ong độc quay đầu bay sang hướng khác.

 

Mật hoa, đây là chất đặc chế của Phùng Thành quốc dùng để khống chế Độc Vĩ Phong.

 

Dọc theo đường đi bọn họ đã rất cẩn thận bảo vệ, không dám để lộ ra dù chỉ một chút, sợ rằng nó sẽ làm Độc Vĩ Phong trở nên táo loạn.

 

Mà bây giờ, đáng chết thật, cư nhiên có thích khách làm đổ mật hoa.

 

Những con Độc Vĩ Phong này đã đói bụng mấy ngày sẽ càng trở nên ác liệt, đây là chuẩn bị cho việc thả ong ra đánh lén lúc công thành.

 

Lúc này đàn ong rất đói, cho nên mật hoa vừa rơi ra, bọn chúng làm sao có thể nghe mệnh lệnh của người điều khiển nữa.

 

Trong lúc nhất thời, nhóm áp tải ong độc trở nên loạn cả lên, các loại mệnh lệnh không ngừng vang lên, chạy đi bắt lại Độc Vĩ Phong.

 

Thật may, may mà chỉ có mấy rương bị mở ra, cũng không đến nỗi làm cho đại loạn.

 

Đồng thời, binh lính vừa xông về một hướng, vừa rút ra binh khí.

 

Vo ve bay múa, Độc Vĩ Phong bay nhanh về hướng phát ra mùi thơm.

 

Ngay lúc Độc Vĩ Phong nhanh chóng tập trung lại một nơi, Hoàng Vũ mặc một thân hắc y cùng với người của Trung Võ Môn, điên cuồng mở ra các bình đựng mật hoa.

 

Độc Vĩ Phong rất lợi hại, nên những cao thủ của Phùng Thành quốc phụ trách áp tải, cẩn cẩn dực dực vây quanh về hướng này.

 

Song, ngay lúc bọn họ vây quanh về phía nhóm người Hoàng Vũ, đội ngũ phía trước đột nhiên bùng nổ lên những tiếng kêu sợ hãi liên tiếp.

 

“Có thích khách, nơi này cũng có thích khách…”

 

“Hắn đang mở ra bình có chứa Độc Vĩ Phong, hả, hắn đang…”

 

“Trời ạ, cứu mạng a…”

 

Trong bóng đêm mông lung, đội ngũ phía trước áp tải Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc trở nên đại loạn chỉ trong nháy mắt.

 

Những tiếng vo ve không ngừng thay nhau nổi lên, rất nhanh bay đầy thiên không.

 

Những con Độc Vĩ Phong chỉ lớn bằng ngón tay đã bay ùa ra từ những chiếc rương nhốt chúng, trong nháy mắt xoay quanh khắp thiên địa, giống như khói đen cuồn cuộn không ngừng dâng lên.

 

Sau đó, rất mạnh bay về hướng mật hoa, đấu đá nhau lung tung mà đi.

 

Hết đợt này đến đợt khác, hết nhóm này đến nhóm khác.

 

Ngay lúc đám ong độc không ngừng túa ra, Lạc Vũ mặc một thân hắc y, thân pháp nhanh như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện trong đội ngũ áp tải.

 

Ngân hồng tơ tuyến trong tay như hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén.

 

Nhanh như điện thiểm xẹt qua trong bóng đêm, giống như một con cự long ẩn hiện trên bầu trời, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

 

Mặc dù chỉ là thoắt một cái mà qua, nhưng uy lực lại kinh người.

 

Trên đường áp tải Độc Vĩ Phong từ Phùng Thành quốc, bọn họ an bài rất ổn thỏa.

 

Trong hàng vạn binh mã, những chiếc xe ngựa chở hàng hoàn toàn được bao phủ bởi miếng vải đen, làm cho người ta nhìn vào không thể nhận ra chỗ nào chở Độc Vĩ Phong, chỗ nào là áp tải những thứ khác.

 

Giờ phút này, ngay khi thủ lĩnh thét lên một câu thả ra Độc Vĩ Phong, đã làm cho Lạc Vũ có thể phán đoán được vị trí cụ thể chở ong độc.

 

Một đường chém giết mà qua, đám nhân mã này sao có thể là đối thủ của nàng được.

 

Chỉ thấy ngân hồng tơ tuyến xỏ xuyên qua những rương được chế tạo bằng tinh thạch, chắc chắn vô cùng, không thể mở ra nếu không có chìa khóa.

 

Lập tức, cái rương chắc chắn kia nổ vang một tiếng.

 

Độc Vĩ Phong lập tức ùa ra phô thiên cái địa, khắp trong thiên địa.

 

Chạy gấp mà đi, nhanh như thiểm điện.

 

Lạc Vũ bay nhanh về đội ngũ áp tải những cái rương bằng tinh thạch có chứa Độc Vĩ Phong.

 

Nơi đi qua, ngân hồng vừa ra, Độc Vĩ Phong ào ào mà ra, hết đợt này tới đợt khác.

 

Những rương bằng tinh thạch bị phá hư sạch sẽ.

 

“Đuổi bắt thích khách, giết, giết…”

 

“Mau, giết chết người đánh lén, mau…”

 

Nương theo Lạc Vũ một người một ngựa xuyên qua trong đám lính, sau một chốc lát kinh ngạc, binh lính Phùng Thành quốc lập tức hoảng sợ lên.

 

Liên tiếp vang lên tiếng kêu to, đánh về hướng Lạc Vũ.

 

Song, binh sĩ bình thường làm sao có thể theo kịp tốc độ của Lạc Vũ.

 

Một khắc trước còn đang ở hướng bên này, một khắc sau đã chuyển đến một hướng khác rồi.

 

Mắt thấy từng rương Độc Vĩ Phong bị thả bay ra, nhưng đám binh lính lại không thể nào ngăn cản nổi.

 

Các đại tướng Phùng Thành quốc thấy tình cảnh này, gấp đến nỗi hai mắt cũng trở nên đỏ bừng.

 

Hết rương này đến rương khác bị phá hư, Độc Vĩ Phong bị bỏ đói đến đầu choáng mắt hoa, lúc này bọn chúng làm sao có thể chịu nghe mệnh lệnh của người khống chế ong độc nữa.

 

Bay thẳng đến nơi phát ra mùi ngọt của mật hoa.

 

Đồng thời, nương theo mùi thơm càng ngày càng đậm, toàn bộ Độc Vĩ Phong đều bay về hướng đội ngũ của chính binh mã Phùng Thành quốc.

 

Bị đói đến đỏ mắt, lúc này Độc Vĩ Phong đâu còn phân biệt ai là người một nhà, ai là địch nhân nữa, bọn chúng gặp người nào là chích người đó, tất cả những gì cản trở chúng nó “ăn cơm” đều văng qua một bên đi.

 

Lập tức, một phương binh sĩ phụ trách áp tải mật hoa, không ngừng sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân, căn bản không dám hợp lại tiến lên giết chết nhóm người Hoàng Vũ đang quấy rối.

 

Nhóm người thong thả lui về phía sau, bọn họ cũng không dám bị độc châm của Độc Vĩ Phong chích trúng.

 

Bởi vậy, vừa thả ra Độc Vĩ Phong xong, liền rời ra nơi có mật hoa dụ địch.

 

Ngay lập tức trong lúc đó, đội ngũ Phùng Thành quốc bắt đầu đại loạn cũng không kể đi, quan trọng là “diễn viên Độc Vĩ Phong” được chuẩn bị để “lên sân khấu” đánh lén người ta, ai ngờ bây giờ chúng lại quay quanh quẩn tranh mật hoa, làm chính đội ngũ của mình bị nó quần cho tả tơi hoa lá.

 

Mật hoa là được chế tạo đặc biệt, mùi thì không nói đến rồi, mật độ là tương đương nhiều.

 

Theo gió lạnh hây hẩy thổi ban đêm, nhất thời thổi bay bột phấn bám nhè nhẹ lên người những con Độc Vĩ Phong đang tranh nhau mật hoa.

 

Dưới ánh trăng chiếu rọi , hết sức tịnh lệ.

 

“Được rồi, chúng ta đi.”

 

Sau khi quấy nhiễu quân địch Phùng Thành quốc, Lạc Vũ và nhóm người Hoàng Vũ hội hợp lại cùng một chỗ.

 

“Bịch” Lưng của Hoàng Vũ bị vỗ nhẹ một tiếng.

 

Lạc Vũ nhìn lướt qua bầu trời đen đặc một đám Độc Vĩ Phong, vừa lòng gật đầu một cái, nói: “Đi.”

 

Lập tức, không ở lại tiếp tục quấy nhiễu, mang theo Hoàng Vũ và nhóm người Trung Võ Môn thoát khỏi khu vực có đội ngũ đám lính áp tải.

 

Bọn họ chỉ có mấy người, mà binh lính áp tải Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc lại có hơn cả vạn người.

 

Cho dù bọn họ có lợi hại đến mức nào đi nữa, cũng không thể lấy một đánh một trăm.

 

Hỗn loạn, bất quá điều này sẽ chỉ diễn ra nhất thời, chờ binh mã Phùng Thành quốc kịp phản ứng lại bao vây bọn họ, đến lúc đó có muốn chạy trốn, chỉ e còn khó hơn lên trời.

 

Bóng đêm mông lung mà lạnh như băng.

 

Lạc Vũ, Hoàng Vũ và mấy người khác, một đường chém giết đội ngũ binh mã phía cuối của Phùng Thành quốc.

 

“Bắt, bắt hết bọn chúng cho ta, bắt không được thì giết chết…” Trong tình cảnh Độc Vĩ Phong đang điên cuồng bay loạn, phó thống lĩnh tức đến đỏ mắt, tiếng rống giận xé cả trời cao.

 

Mà ngay lúc hắn hô lớn lên, binh mã Phùng Thành quốc của bọn họ và Ẩn Tộc đến đón bọn họ đã xuất hiện từ phía xa xa, rất nhanh chạy vội đến đây.

 

“Bọc lại, chặt đứt tất cả đường lui.”

 

“Quân tiên phong tiến lên áp sát bọn họ, cánh quân hai bên vây quanh bọn họ.”

 

Xa xa mà đến, còn chưa tới gần, Ẩn Tộc và đại tướng cầm đầu Phùng Thành quốc phát ra một tiếng ra lệng sắc bén.

 

Nhìn binh mã của nước mình đã đến từ xa xa, các đại tướng phụ trách áp tải Độc Vĩ Phong của Phùng Thành quốc, nhất tề thở dài một hơi.

 

Binh mã đến nghênh đón bọn họ đã tới rồi.

 

Với trận thế lớn như vậy, cho dù nhóm người đến đánh lén là binh mã Vọng Thiên Nhai, bọn họ cũng không sợ.

 

Song, ngay lúc bọn họ chỉ mới thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt.

 

Tiểu Tam Tử, một thủ hạ trong Trung Võ Môn, đi theo Lạc Vũ đến đây, hắn giấu mình trong bóng đêm, cánh tay giơ cao cao lên phất xuống một cái.

 

Lập tức, quân đội hai bên cánh của Phùng Thành quốc, nhất tề bị những làn hỏa tiễn bắn tới. (*những cây tên có tẩm lửa, dùng cung bắn ra. Không phải tên lửa hiện đại đâu nhá)

 

Hỏa tiễn phá không, cắt ngang đêm đen, trong một đám Độc Vĩ Phong hỗn loạn, bay vọt về tới trên một vạn con ong độc đang tranh nhau hút mật.

 

Ánh lửa chói mắt, trong bóng đêm hết sức rực rỡ.

 

“Không…” Ánh lửa vừa hiện, các đại tướng vừa mới thả lỏng tâm tình xuống, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, điên cuồng gào thét lên.

 

“Ầm.”

 

Ngay lúc bọn họ hoảng sợ kêu to, mấy chục mũi tên lửa mạnh mẽ xé rách khoảng không, bổ về hướng trung gian của đám ong đang tranh nhau ăn.

 

Trong nháy mắt, chỉ nghe ầm một tiếng, một đoàn ngọn lửa đỏ tươi bổ khoảng không bùng nổ ra, thiêu đốt giữa không trung.

 

Hỏa cầu nồng nặc, cuồn cuộn đỏ tươi.

 

Giống như gặp phải chất dễ cháy, lưu huỳnh, hay xăng, ngọn lửa đỏ sậm giữa không trung lan tràn nhanh chóng, giương nanh múa vuốt mở rộng hướng tứ phương.

 

Giống như một quả cầu quyết càng lăn càng lớn, trong thời gian ngắn sôi trào cả một phương trời.

 

Mà Độc Vĩ Phong vốn tụ tập lại một phương giành ăn, ngay lập tức bị cắn nuốt trong hỏa cầu, bị đốt cháy dưới bầu trời.

 

Tất cả bị ngọn lửa vây quanh lên.

 

“Không, Độc Vĩ Phong, Độc Vĩ Phong…”

 

“Mau chữa lửa, mau…”

 

Bóng đêm đen đặc thâm trầm, hỏa cầu lại hết sức chói mắt, hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt hết thảy.

 

Các đại tướng Phùng Thành quốc kinh hãi, cơ hồ giống như không muốn sống, chạy như bay về hướng hỏa cầu.

 

Dập lửa, dập lửa, Độc Vĩ Phong của bọn họ…

 

Độc Vĩ Phong là tám cấp ma thú, lửa bình thường không có nguy hại gì đến chúng nó.

 

Nhưng là, vì để khống chế Độc Vĩ Phong thuận lợi, Phùng Thành quốc bọn họ cố ý luyện chế ra mật hoa tinh thuần, trong mật hoa có pha trộn một chút dược liệu có thể khắc chế Độc Vĩ Phong.

 

Nếu bọn chúng không nghe lời, như vậy đồ ăn của chúng nó sẽ như một đạo bùa đòi mạng.

 

Bất quá, về điểm này có rất ích người biết, mà bọn họ khống chế ong độc bằng cách này từ đó đến giờ chưa từng xảy ra chuyện.

 

Nhưng là, hôm nay… Hôm nay…

 

Hỏa cầu thiêu đốt hừng hực, Độc Vĩ Phong bị ngọn lửa bao vây, mang theo một thân bị lửa đốt cháy, cuồng loạn bay tứ tung trên bầu trời.

 

Mấy chục vạn con Độc Vĩ Phong không bị giam giữ, hơn nữa lại tụ tập một chỗ.

 

Dưới tấm màn đen đầy trời, giống như những con đom đóm sáng ngời, đốt sáng một phương trời đêm đen nhánh.

 

Xa xa nhìn lại, hàng vạn ngọn đuốc sáng ngời dưới bầu trời, không ngừng di chuyển.

 

Nọ vậy tràng cảnh, quả thực tốt đẹp chết đi được.

 

Giấu mình ở chỗ tối, Tiểu Tam Tử thấy vậy nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có mười mấy người bỏ chạy, lặng yên không một tiếng động bị màn đêm bao phủ.

 

“Không, Độc Vĩ Phong, Độc Vĩ Phong của chúng ta…”

 

Ẩn Tộc và đại tướng Phùng Thành quốc điên cuồng chạy đến, cơ hồ là hét lên một cách điên cuồng.

 

Rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt, tất cả lợi thế bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay, sao đột nhiên…đột nhiên lại…

 

Hỏa cầu hừng hực thiêu đốt giữa không trung càng ngày càng nhiều.

 

Những nơi mật hoa bị đổ ra, bị ngọn lửa nhiễm vào, làn tràn ra chỉ trong nháy mắt.

 

Chỉ thấy bên dưới bầu trời cao đen nhánh, giống như một con rồng lửa nho nhỏ đang uốn lượn, bay múa trên mặt đất.

 

Mà nương theo bên người nó là mười mấy vạn con “đom đóm” đang lòe lòe tỏa sáng.

 

Hai loại ánh sáng dưới bầu trời đêm, quả thực mỹ lệ khôn cùng, truyền đi xa xa.

 

“Đô Đốc, cách biên quan 30 dặm nổi lên đại hỏa.”

 

Biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai, binh lính trên đài quan sát, rất nhanh bẩm báo cho Yến Triệt.

 

Yến Triệt đứng trên thành lâu, cũng đã sớm nhìn thấy đại hỏa đột nhiên bốc lên, hỏa thế cũng không lớn, nhưng khoảng cách cũng tương đối không xa, bởi vậy cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

 

Phỉ Lâm tiểu quốc, là hậu phương của liên quân Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc sao?

 

Yến Triệt nhíu mày, hậu phương của bọn họ bốc hỏa, là do ý kiến giữa bọn họ không hợp nhau dẫn đến rối loạn, hay là có người đang âm thầm…?

 

“Đô Đốc, người nhìn kìa, hướng đó hình như không phải là đom đóm đang phát sáng?” Phó tướng của Yến Triệt kinh ngạc nói.

 

Mùa này làm sao có thể xuất hiện đom đóm được.

 

Ánh lửa sáng hơn một chút, đầy trời bay múa, Yến Triệt nhìn những điểm sáng loáng thoáng, sau một chút kinh ngạc trôi qua trong nháy mắt, đột nhiên biến sắc.

 

“Không phải đom đóm, là Độc Vĩ Phong, là Độc Hỏa Phong bị thiêu cháy.” Trong nháy mắt Yến Triệt có phản ứng lại.

 

“Độc Vĩ Phong…” Các phó tướng xung quanh Yến Triệt nhất tề sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng biến đổi.

 

Độc Vĩ Phong rất lợi hại, nếu dùng Độc Vĩ Phong đánh lén…

 

“Người đâu, đi nhanh bố trí khắc tinh đối phó với Độc Vĩ Phong, nhanh.” Một khi phản ứng lại đây, Yến Triệt lập tức rống to lên tiếng.

 

“Vâng.” Lập tức có phó tướng nhanh chóng tiếp lời, truyền đạt mệnh lệnh đi thi hành.

 

Trong nháy mắt, biên quan phía nam Vọng Thiên Nhai rất nhanh bận rộn lên.

 

“Đô Đốc, có người giúp chúng ta.” Trong lúc cuống quít bố trí, vài thành viên phó tướng chùi mồ hôi lạnh trên trán, liếc nhau nhìn về ánh lửa, nhất tề lên tiếng.

 

Yến Triệt nghe vậy giương mắt thật sâu nhìn thoáng qua nơi ánh lửa bắt đầu lờ mờ xuống, sờ soạng một chút phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, gật đầu.

 

Đám Độc Vĩ Phong này tuyệt đối không phải là do bên mình đốt.

 

Xem bộ dạng như ở ngoài 30 dặm biên quan, tối nay khẳng định có thể có quân đóng ở đó.

 

Điều này nói lên tối nay có người muốn bất ngờ đánh lén biên quan Vọng Thiên Nhai.

 

Mà bọn họ một chút tin tức cũng không thu được, nếu Độc Vĩ Phong tấn công đến đây, biên quan phía nam này…

 

Yến Triệt quay đầu lại, cùng vài vị đại tướng liếc mắt lẫn nhau một cái, trong mắt nhất tề hiện lên nghĩ lại mà sợ.

 

Bóng đêm đen đặc, có người giúp Vọng Thiên Nhai của bọn hắn? Là ai đang giúp?

 

Lúc này ở Phật Tiên Nhất Thủy còn có thể lực nào chịu giúp bọn hắn?

 

Cấp tốc bố trí phòng ngự, trong lòng đám người Yến Triệt không có bất cứ manh mối nào.

 

Gió đêm nhẹ phe phẩy, rõ ràng dịu nhẹ, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

 

Một chuyến mười mấy người nhóm Lạc Vũ cưỡi ngựa đi xa, trực tiếp lao ra ngoài vài chục dặm, đợi đến lúc không nhìn thấy quân đội Ẩn Tộc và Phùng Thành quốc mới dừng lại được.

 

“Nghỉ ngơi một chút.” Lạc Vũ gật đầu với Hoàng Vũ một cái, xoay người xuống ngựa.

 

“Ôi chao, má ơi, ta bị đâm này, Độc Vĩ Phong này độc thật.”

 

Vừa ngừng lại, Tiểu Tam Tử khôn khéo liền nhảy dựng lên, xoa xoa cánh tay của mình, vừa đi về hường Lạc Vũ và Hoàng Vũ, vừa than thở nói.

 

“Chúng ta còn chưa có than thở đây này, ngươi than thở gì chứ.”

 

Mấy người Trung Võ Môn đi theo phía sau Hoàng Vũ, mang theo vẻ mặt bị Độc Vĩ Phong châm nổi lên mục nước to nhỏ, đi xuống ngựa, nhe răng trợn mắt nói.

 

Bọn họ phụ trách chém vỡ bình đựng mật hoa, bị đám Độc Vĩ Phong kia đốt.

 

“Khổ cực cho mọi người rồi.” Lạc Vũ nghe vậy tiến lên vỗ vỗ vai mọi người, vừa giúp mọi người thoa thuốc lên vết thương, vừa nói.

 

“Môn chủ, lời này của người quá khách sáo rồi, chỉ cần Môn chủ người cần, cho dù có bắt chúng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chúng ta cũng không do dự.” Tiểu Tam Tử vung lên chân mày, nói.

 

“Đúng vậy.” Mấy người còn lại cũng đồng thanh nói.

 

Lạc Vũ nghe vậy nhìn mọi người liếc mắt một cái, chụp mạnh lên đầu vao bọn họ: “Hảo huynh đệ.”

 

Mười mấy người Trung Võ Môn và nhóm người của Quân Phi rõ ràng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng nghe vậy cũng nhất tề ngẩng đầu hướng phía về phía Lạc Vũ sang sảng cười to.

 

“Lạc Vũ, băng bó vết thương của ngươi đi kìa.” Bên cạnh, Hoàng Vũ thấy vậy nắm lấy Lạc Vũ ngồi xuống, trầm giọng nói.

 

Trước tiên lo lắng đến vết thương của mọi người trong môn phái, cũng không để ý đến chính nàng cũng bị ong đốt nổi lên mục nước đầy người, cho dù là có thuốc giải, nhưng độc của Độc Vĩ Phong cũng đả thương người rất nặng.

 

Lạc Vũ nghe vậy cũng không từ chối, chỉ ngồi xuống sờ soạng một chút mặt mình.

 

Lúc đầu không cảm thấy đau, ngay khi ngừng lại mới cảm giác được đau đến toàn tâm.

 

Độc Vĩ Phong này quả thật không thể xem thường.

 

Lập tức, Lạc Vũ nương theo ánh trăng chiếu xuống, tự mình thoa thuốc lên vết thương.

 

Hoàng Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Lạc Vũ, lúc này nổi lên không ít mụn nước to, thũng đến nỗi không thể nhìn nổi nữa rồi.

 

Cả khuôn mặt sưng đỏ, vặn vẹo, thũng giống như đầu heo.

 

Độc Vĩ Phong vốn rất lợi hại, còn chưa nói đến có Ẩn Tộc xen vào nữa, mặc dù bọn họ có chuẩn bị, trước đó đã thoa thuốc lên người, không đến nỗi chạm vào sẽ chết, nhưng này…

 

Không tiếng động thở dài một tiếng, sau khi Hoàng Vũ sửa sang lại thân mình một chút, mới cầm qua bình thuốc trên tay Lạc Vũ, thoa giúp lên người nàng.

 

Những nơi da thịt lộ ra bên ngoài, trên mặt, trên tay đã như thế.

 

Như vậy da thịt dưới lớp quần áo, cũng không biết thê thảm đến mức nào nữa.

 

Vọt tới cái rương chứa đám Độc Vĩ Phong, thả ra bọn chúng, cũng chỉ có nàng dám đi.

 

Người này vì Vân Thí Thiên, quả thực cho dù là núi đao biển lửa cũng dám xông vào, ayyy, Hoàng Vũ lắc đầu nghĩ.

 

“Bây giờ tình huống Vọng Thiên Nhai như thế nào rồi?” Lạc Vũ thấy Hoàng Vũ giúp nàng thoa thuốc, cũng không khách khí với hắn.

 

Đem thuốc giải ném cho Hoàng Vũ, mới quay đầu hỏi nhóm người của Quân Phi.

 

“Cũng không rõ tình huống như thế nào nữa.” Thủ hạ của Quân Phi lắc đầu.

 

Ngũ Lộ, 13 quốc liên thủ vây công Vọng Thiên Nhai.

 

Biên giới và phạm vi các thế lực, toàn bộ đã bị giới nghiêm, nếu không gian tế xâm nhập vào nội bộ bên trong bọn họ, căn bản sẽ không biết được tình hình cụ thể. (*phòng bị chặt chẽ, không để lọt ra ngoài)

 

Người của bọn họ có hạn, lúc này Vọng Thiên Nhai hoàn toàn bị bao vây, động tĩnh cụ thể, bọn họ tới gần không được, không thể nào hỏi thăm.

 

Lạc Vũ nghe vậy nhíu nhíu mày.

 

Mặc dù có chút không hài lòng, bất quá tình huống này cũng đã nằm trong dự liệu của nàng.

 

“Nếu không thể dò thám được, như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn không chú ý đến chiến sự của bọn họ, dựa theo kế hoạch của ta mà tiến hành.”

 

Hít sâu một hơi, chịu đựng đau đớn trên người, Lạc Vũ trầm giọng nói.

 

“Uh.” Nhóm Tiểu Tam Tử nhất tề gật đầu.

 

“Bây giờ, thu thập ổn thỏa hết rồi phải không?”

 

“Đã ổn thỏa.”

 

“Như vậy theo ta đi.”

 

Đứng bật dậy, Lạc Vũ đi nhanh về phía con ngựa, phía sau đám người Tiểu Tam Tử cũng lập tức đứng lên, nhất tề chuẩn bị lên ngựa.

 

“Lạc Vũ, ngươi hãy nghĩ ngơi một chút nữa đi, hiện tại thân thể của ngươi…” Hoàng Vũ thấy vậy cau mày nói với Lạc Vũ.

 

Nàng bị Độc Vĩ Phong chích cho một thân là thương cũng không nói đi, lúc này mới ngày đêm kiêm trình chạy từ Hỏa Ma tới, chưa kịp nghỉ ngơi một chút, bây giờ lại chạy đi nữa, này…

 

“Sau này vẫn có thời gian nghỉ ngơi mà.” Lạc Vũ không có quay đầu lại, một người phi thân lên ngựa.

 

Bây giờ thời gian gấp gáp, trễ một chút, Vọng Thiên Nhai sẽ có thêm một phần nguy hiểm.

 

Sao nàng lại có tâm trí đi nghỉ ngơi, đi dường thương cơ chứ, chỉ cần không chết sẽ không có gì.

 

Gió đêm lạnh lùng vù vù thổi qua, lạnh đến tận xương.

 

Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, trong hoàn cảnh náo loạn ồn ào trong quốc nội Phỉ Lâm quốc, đoàn người Lạc Vũ chạy như bay về hướng Lợi Châu của Vọng Thiên Nhai.

 

Khí trời càng ngày càng lạnh, gió bắc vù vù thổi qua, bông tuyết trong suốt nhè nhẹ bay múa trên bầu trời.

 

Thiên địa thanh bạch, lạnh như băng vô song.

 

Hai ngày trôi qua, trong nghị chính cung kinh đô Vọng Thiên Nhai.

 

Hai ngày hai đêm, các đại thần không hề rời khỏi nghị chính cung, không một ai ngủ nghỉ, bọn họ ở đây lẳng lặng đợi chờ kết quả thành bại từ biên quan phía nam.

 

Vượt qua hay không vượt qua? Biên quan phía nam đã bị công phá rồi hay vẫn giữ vững?

 

Những ngày trôi qua không có tin tức truyền về, quả thực làm cho người ta lòng nóng như lửa đốt.

 

“Báo, biên quan phía nam chiến báo…”

 

Trong bầu không khí lo lắng, một tiếng bẩm báo sắc bén rõ ràng, từ bên ngoài cửa cung điện nghị chính cung hô lớn truyền vào.

 

“Nói, chiến sự như thế nào?” Không đợi người nọ tiến vào nghị chính cung, Phong Vô Tâm đã chạy như bay ra ngoài cửa điện, tê rống với binh sĩ báo tin.

 

Phía sau, Yến Lâm và các đại thần cũng cấp bách vội vàng chạy ra khỏi cửa.

 

Biên quan phía nam còn hay không, quá trọng yếu rồi, quá trọng yếu rồi.

 

“Xin dâng lên chiến báo.” Binh sĩ thấy vậy vội vàng dừng lại, nhưng do chạy quá mau nên đụng vào người Phong Vô Tâm cũng đang chạy tới.

 

Phong Vô Tâm nghe hồi bẩm, thất thần trong chốc lát, sắc mặt âm trầm vươn tay nhận lấy phong thư trong tay binh sĩ, mở ra chiến báo, đọc nhanh như gió.

 

Chiến sự biên quan phía nam căng thẳng, trước mắt còn đang tử thủ.

 

Hai ngày trước, Phùng Thành quốc vận chuyển Độc Vĩ Phong muốn đánh lén biên quan mặt nam, không biết thế lực nào đã âm thầm tương trợ quân ta, đốt cháy mười mấy vạn Độc Vĩ Phong, cảnh báo cho chúng ta biết.

 

Biên quan đã không còn uy hiếp, nhất nhất diệt chi… (*toàn bộ bị diệt)

 

Đọc nhanh như gió đến đoạn này, trái tim căng thẳng trong hai ngày, thả lỏng chỉ trong nháy mắt.

 

“Không bị công phá là tốt rồi, không bị công phá là tốt rồi.” Phía sau, Yến Lâm cũng đồng thời đọc được chiến báo, thật sâu thở ra một hơi.

 

Một nói vừa nói ra, các đại thần theo sát sau đó đồng thời cũng thư giãn xuống.

 

Đều tự nhìn nhau liếc mắt một cái, buông trong lòng tảng đá lớn.

 

“Âm thầm tương trợ? Lúc này còn có thế lực nào âm thầm tương trợ chúng ta?” Quần thần tản ra, Yến Lâm lại đè thấp thanh âm nhìn Phong Vô Tâm hỏi.

 

Sao lại có người âm thầm tương trợ? Đây là chuyện gì xảy ra?

 

Phong Vô Tâm nghe vậy trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, mắt rất nhanh dao động vài cái, nhìn vài lần về hướng biên quan phía nam.

 

Thật là nàng sao? Thật là nàng đến hỗ trợ sao?

 

Năm ngón tay nắm chặt chiến báo, nàng làm rất xinh đẹp.

 

Trong mắt thoáng hiện một chút thả lỏng, Phong Vô Tâm xoay người nói với Yến Lâm: “Đây vốn là chuyện của nhóm tình báo, lúc này đây chúng ta không bị mất thế chủ động, nên bổn tướng không tính sổ với ngươi.”

 

Nói đến này, đột nhiên thật sâu nhìn thoáng qua Yến Lâm, nói thấm thía một câu: “Còn có, có một số việc trong lòng suy nghĩ nhiều thêm hai lần, nếu oan uổng sai lầm rồi người ta, đi nhầm rồi từng bước.

 

Sau này, nghĩ muốn quay đầu lại, chỉ sợ cũng khó khăn.”

 

Ném cho mấy câu nói chẳng ăn nhập vào đâu, Phong Vô Tâm xoay người đi vào đại điện, chiến sự, hiện tại rất cấp bách rồi.

 

Yến Lâm thì có chút sửng sốt, những lời này của Phong Vô Tâm là có ý gì? Hắn muốn ám chỉ cái gì đây?

 

Nhíu mày, Yến Lâm trầm ngâm không nói.

 

Gió lạnh gào thét mà qua, rét lạnh thấu xương.

 

Mấy chục vạn con Độc Vĩ Phong bị thiêu hủy một nửa, một nửa còn lại không thể tạo thành tổn thất lớn cho biên quan phía nam, Vọng Thiên Nhai vượt qua nguy cơ một lần này.

 

Bất quá, lúc này Vọng Thiên Nhai vẫn còn trong nguy cơ trùng trùng, không một ai hoan hô vui sướng, không một ai có thể thả lỏng tâm tình.

 

Sắc trời âm hàn, vào đông tuyết bay.

 

Biên quan Lợi Châu, trải qua mấy ngày tuyết rơi, hôm nay khó được lộ ra ánh mặt trời.

 

Ánh mặt trời không có độ ấm chiếu xuống mặt đất, hòa tan hết thảy, nhưng lại càng lộ vẻ lãnh liệt.

 

Thế lực của tiểu quốc đi tiên phong cho Phạm Thiên Các đã bị đánh lui, trong ánh mặt trời sáng lạn, thế lực tích trữ của Phạm Thiên Các vẫn không ra tay, lại bắt đầu chính thức di chuyển.

 

Gió lạnh thổi qua, thấm lạnh vào tim phổi.

 

Vân Thí Thiên mặc một thân màu đen trường bào, cao cao đứng trên thành lâu Lợi Châu thành, những sợi tóc màu bạc bay loạn trong gió.

 

Không có bất cứ động tác tỏ vẻ nào, không nộ tự uy, chấn nhiếp tứ phương.

 

Máu đỏ tươi tràn đầy dưới tường thành, dưới ánh mặt trời hồng chói mắt, màu hồng tôn lên một thân màu đen thiết huyết và màu trắng của tóc, càng lộ vẻ túc sát, máu tanh.

 

Cao cao đứng trên tường thành, hai tay Vân Thí Thiên thu vào trong tay áo, ánh mặt lạnh như băng nhìn phía trước.

 

Ngoài thành, thế lực tiểu quốc đã thối lui.

 

Phía sau, đại quân Phạm Thiên Các mặc khôi giáp sáng rỡ chói mắt, toàn bộ bắt đầu tiến lên đè ép.

 

Đại quân rậm rạp màyu đen, thân mặc khôi giáp, đạp băng hàn tiến bước, sát khí áp bức lại đây.

 

Trên đỉnh đầu che đầy cái thuẫn bằng tinh thiết, hợp thành một khối thiết bản, sáng ngời đến nỗi có thể chiếu ra dáng người, nhưng lại không để lọt bất cứ đấu khí nào oanh tạc vào trong, rậm rạp thiết uy.

 

Không có tiếng hí rống của ma thú, chỉ có tiếng gió thổi qua, nhưng khí thế lại càng phát ra bức người.

 

Trên tường thành Lợi Châu, binh mã Vọng Thiên Nhai, kiếm ra khỏi vỏ, cung kéo chặt, binh mã lớp lớp đứng sừng sững trên tường thành.

 

Màu đen thiết giáp dưới ánh mặt trời càng mang vẻ giết chóc.

 

Hai quân đối mặt nhau, hai đại thế lực vương bài của Phật Tiên Nhất Thủy, chính diện nghênh đón.

 

Gió lạnh thấu xương, ánh mặt trời treo giững không trung.

 

Cao cao đứng sừng sững trên tường thành, Vân Thí Thiên chậm rãi cúi đầu, ở phía cuối nơi tầm mắt, ở trung tâm đại quân, một lá cờ sáng chói tung bay đón gió.

 

Đó là vương kỳ của Phạm Thiên Các.

 

Phía dưới vương kỳ sáng chói, một người mặc một thân trường bào bạch kim chói mắt, xa xa đứng sừng sững, thanh phong đạm nhã, ưu nhã thong dong, nhưng lại hạo nhiên đại khí.

 

Phạm Thiên các chủ, không phải Đế Phạm Thiên đích thân tới còn có thể là ai.

 

Ánh mặt trời chói mắt, Vân Thí Thiên quân vương Vọng Thiên Nhai, Đế Phạm Thiên các chủ Phạm Thiên Các.

 

Hai người chính là Vương không gặp Vương, hôm nay chống lại nhau tại ngoài thành Lợi Châu này.

 

Lãnh quang nhảy lên không, ánh mắt hai người xẹt qua thiên quân vạn mã, chống lại giữa không trung ngoài thành Lợi Châu, thiên thuần âm hàn, hai mắt điện quang hỏa thạch chống lại, như đốt cháy hết thảy băng thiên tuyết địa phương này.

 

Khí tức sâm nghiêm, đại chiến hết sức căng thẳng.

 

“Vương, kinh đô mật báo.” Chính trong lúc này, phó tướng đột nhiên vọt lên bẩm báo.

 

Vân Thí Thiên mi sắc lạnh lẽo, chậm rãi cúi đầu, vươn tay tiếp nhận mật báo.

 

Lúc này Phong Vô Tâm gửi mật báo từ kinh đô đến, vô cùng có khả năng biên quan phía nam… thất thủ rồi.

 

Một ngón tay mở ra, vẻ mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi, đảo mắt nhìn qua, ánh mắt vốn băng hàn tận xương lại đột nhiên sáng ngời, trong nháy mắt cả người run lên một chút.

 

Hỗ trợ? Giải vây? Là nàng, là nàng tới?

 

Năm ngón tay mạnh mẽ nắm chặt, trong đôi mắt sáng rọi run rẩy của Vân Thí Thiên cơ hồ làm cho người ta không thể nhìn kỹ.

 

Lạc Vũ, Lạc Vũ…

 

“Tiến công.” Mà ngay lúc tâm tình Vân Thí Thiên đang kích động, phía dưới vang lên tiếng thét công kích đinh tai nhức óc, theo gió bay dựng lên.

 

Đại chiến bắt đầu.

back top