Đặc Công Tà Phi

Chương 127: Thu Thập Thánh Tôn

Huyết Bàng Vương – Đệ Nhất Thần Điểu đảm nhận bảo vệ Thánh Đế.
Thân dài 1,6 m, toàn thân lông vũ, móng vuốt sắc bén đều là màu đỏ. Chỉ thấy Huyết Bàng Vương bay lượn giữa không trung mấy vòng mới hạ xuống, móng vuốt sắc bén đứng ngạo nghễ trên cây to gần nơi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đứng.
Mắt đại bàng nhìn một vòng Ma Xà điên cuồng rục rịch dưới đất, Huyết Bàng Vương đột nhiên giương cánh. Cây cối trong rừng lắc lư dữ dội, lá cây rơi xuống không nhìn thấy mặt đất.
Cùng lúc đó, đám Ma Xà cũng bị hất về phía sau.
"Tê tê tê. . ." Đuôi rắn vội vàng quấn chặt lấy rễ cây, tránh bị hất ra xa, đồng thời lưỡi rắn thò ra phát ra âm thanh lạnh lùng dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Huyết Bàng Vương, mắt rắn lập tức lộ ra vẻ khó tin cùng sợ hãi.
Đại bàng, vốn là khắc tinh của loài rắn, huống chi đây còn là Huyết Bàng Vương? Đại bàng là vua trong các loài, mà Huyết Bàng Vương lại là vua trong trong đại bàng, bọn nó có thể không kinh sợ sao?
Huyết Bàng Vương, thực sự là Huyết Bàng Vương? Huyết Bàng Vương xuất hiện, làm Thánh Tôn nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nó, không phải đã biến mất mấy ngàn năm sao, sao có thể xuất hiện trong rừng cây này? Chẳng lẽ. . . Huyết Bàng Vương bị tiếng đàn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi tới sao?
Sao có thể như thế chứ? Dù linh lực của hắn đột phá đến tầng thứ ba, có bản lĩnh kêu thú, nhưng thú mà hắn gọi chỉ có thể là mấy loại này.
Mà bây giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ có một nửa linh lực của Thánh Chủ, đã có thể khảy Huyết Tỳ Bà gọi Huyết Bàng Vương, nếu như nàng có toàn bộ linh lực của Thánh Chủ, chẳng phải là. . .
Huyết Bàng Vương xuất hiện, cũng làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng tay.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Huyết Bàng Vương. Nhìn tình hình, nó bị thanh âm của Huyết Tỳ Bà gọi tới. Mẫu thân giữ lại Huyết Tỳ Bà cho mình, quả thật là một bảo bối tốt nha.
Huyết Bàng Vương vốn cao ngạo, nhận ra ánh nhìn chăm chú của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này ngừng vẫy cánh, đột nhiên cung kính cúi chào Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ông trời ơi..! Không phải là mình hoa mắt chứ? Nhìn thấy Huyết Bàng Vương cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y không nhịn được đưa tay dụi dụi mắt.
Trong sử sách của Linh Cung có ghi lại, tuy Huyết Bàng Vương đã từng là Đệ Nhất Thần Điểu bảo hộ Thánh Đế, nhưng dù ở trước mặt Thánh Đế, nó vẫn cực kỳ kiêu ngạo. Thế mà hiện tại, nó lại cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt?
Sau khi hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Huyết Bàng Vương bỗng lạnh lùng nhìn Thánh Tôn, mở cái mỏ như móc câu nói: "Mang theo đám xà thối của ngươi, cút!"
Ngân Lang và Thanh Báo đương nhiên nghe không hiểu, tiếng nói của Huyết Bàng Vương lọt vào tai hai người, chỉ là một trận tiếng kêu âm lãnh thôi.
Nhưng tiếng của Huyết Bàng Vương vừa dứt, hai người lại không tự chủ được rùng mình.
Khí thế của nó thật mạnh a, cặp mắt băng lãnh bắn về phía Thánh Tôn, tỏa ra khí phách khiến người ta không thể làm ngơ.
Tuy hai người họ không hiểu tiếng đại bàng, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y và Thánh Tôn, ba người có linh lực, thì lại nghe hiểu tất cả.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, ôm Huyết Tỳ Bà vào ngực, đặt mông ngồi trên cành cây cao.
Nàng khẽ dựa người vào cành cây, cười cười nhìn Huyết Bàng Vương. Rất tốt, Huyết Bàng Vương này hợp khẩu vị của nàng, nàng rất thích!
Nam Cung Tuyết Y nhìn Thánh Tôn, sau đó cúi thấp đầu xuống, ngón tay thon dài không chút để ý vuốt ve lá cây.
Linh Cung có ghi lại, bản lĩnh của Huyết Bàng Vương chỉ kém Thánh Đế. Nếu Thánh Tôn muốn đối đầu với Huyết Bàng Vương, chỉ sợ không phải là đối thủ của nó.
Đợi đến khi Thánh Tôn bị Huyết Bàng Vương đánh trọng thương, mình có nên ra tay cứu hắn không đây?
Hắn ghét Thánh Tôn vì để phát tiết thù hận cứ khăng khăng đánh đổ Thánh Đế, âm mưu đứng đầu Linh Cung. Nhưng mà, nếu trơ mắt nhìn Thánh Tôn bị Huyết Bàng Vương đánh trọng thương, hắn quả thực không thể nào làm được. Dù sao, Thánh Tôn cũng là. . .
Hơn nữa Thánh Đế cũng nói, năm đó người thật hổ thẹn với Thánh Tôn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thánh Đế cũng không muốn xung đột gay gắt với Thánh Tôn.
Đây chính là lí do vì sao Thánh Đế biết Thánh Tôn tự tiện xuất cung, tìm mọi cách ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt hồi Linh Cung tiếp nhận chức vụ Thánh Đế, cũng không tự mình ra tay đối phó Thánh Tôn.

Thánh Tôn hít sâu một hơi, nắm chặt tay đến nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi trả lời Huyết Bàng Vương: "Nếu như, Bản Tôn không chịu mang Ma Xà cút khỏi đây thì sao?"
"Đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc chờ được vị chủ tử thứ hai. Nếu ngươi cố ý ra lệnh một đám xà thối tha này công kích tân chủ tử của ta, vậy thì. . . Ngươi cùng bọn chúng vĩnh viễn sẽ không có đường lui."
Huyết Bàng Vương nói xong, ngẩng đầu kêu lên một tiếng vang vọng cả rừng. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng rít gào vọng lại.
Ngay sau đó, gần trăm con đại bàng đen thân dài hơn 1,2 m, bay nhanh qua. Đại bàng bay quanh quẩn trên không trung, hung ác trừng mắt nhìn đám Ma Xà.
Huyết Bàng Vương lại kêu một tiếng, những con đại bàng kia nhận được mệnh lệnh, lập tức điên cuồng bổ về phía đám Ma Xà.
Ma Xà vốn đang quấn chặt rễ cây, nhìn thấy cảnh này liền mở rộng miệng, lao về phía trước, ý đồ nuốt đại bàng vào bụng.
Nhưng mà, tốc độ của Ma Xà tuy nhanh, cũng không bì kịp tốc độ của đại bàng, chúng công kích nhanh đến nỗi Ma Xà không có cách nào phản kháng.
Từng trận tiếng kêu vang lên trong gió, hàng trăm con đại bàng khổng lồ đột nhiên lao xuống.
Nhanh nhẹn tránh khỏi hàm răng và cái đuôi của Ma Xà, cái mỏ như móc sắt hung hăng mổ thân thể Ma Xà. Mỗi một lần có một con Ma Xà nằm thoi thóp, sau đó bị đại bàng nuốt vào bụng.
Trong rừng gió lạnh thổi, lá cây điên cuồng rơi. Chỉ trong nháy mắt, một nửa số Ma Xà bị giết chết, máu văng tung tóe trên mặt đất.
Thánh Tôn bị kích thích, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay chảy máu, hai mắt băng lãnh nhìn Huyết Bàng Vương.
Ý đồ để Ma Xà cắn nuốt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã bị Huyết Bàng Vương hoàn toàn phá hủy. Giờ phút này, hắn nên nhanh chóng rút lui, hay là nên đánh cuộc một lần đây?
Hắn biết bản lĩnh của Huyết Bàng Vương rất lớn, với tình cảnh hiện giờ của hắn, nếu gắng gượng đối đầu với Huyết Bàng Vương, rất có thể sẽ bị trọng thương.
Nhưng mà, nếu hắn có thể may mắn hạ gục Huyết Bàng Vương thì sao?
Như vậy, hắn sẽ có thể lấy được Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể Huyết Bàng Vương, có nó linh lực của hắn sẽ tăng lên mấy chục lần. Đến lúc đó, dù hắn không thể đột phá đến tầng cao nhất, tối thiểu cũng không như hiện tại, chỉ có thể gọi mấy loại thú, mà là có thể gọi trăm thú đi?
Đang lúc Thánh Tôn ngổn ngang suy nghĩ, Huyết Bàng Vương giống như hiểu rõ ý tưởng của Thánh Tôn, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Vốn muốn chờ bọn Hắc Bàng diệt trừ hết lũ rắn kia sẽ trở lại thu thập ngươi, nếu ngươi đã muốn lấp đầy dạ dày ta, ta sẽ thành toàn ngươi."
Huyết Bàng Vương vừa dứt lời, Thánh Tôn liền hạ quyết tâm đánh cuộc một lần. Trong nháy mắt hắn nâng tay lên.
Song chưởng mang theo toàn bộ linh lực, chuẩn bị đánh Huyết Bàng Vương.
Nhưng mà, Thánh Tôn còn chưa kịp đánh ra, Huyết Bàng Vương đã thần tốc nhảy đến trước mặt y.
Cái mỏ sắc bén mãnh liệt mổ hai tay Thánh Tôn, rồi tới sau lưng, trước ngực, đầu vai và cánh tay, tốc độ nhanh ngoài tưởng tượng của Thánh Tôn, làm cho hắn không thể phản kích.
Chỉ thấy Thánh Tôn chật vật tránh né, máu toàn thân phun ra như suối. Huyết Bàng Vương không chút lưu tình, đột nhiên hung ác mổ hai chân Thánh Tôn, sau đó vung đôi cánh to lớn.
Bùm – Thánh Tôn mình đầy thương tích, bị cánh của Huyết Bàng Vương quật ngã trên đất.
Thánh Tôn cố nén cảm giác đau đớn xuống, thử đứng lên. Nhưng mà, hắn chưa kịp đứng vững, cả người lại ngã xuống đất.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài trên trán, Thánh Tôn cúi đầu nhìn bắp đùi đang chảy máu.
Hắn biết rõ, gân cốt trên hai chân đã bị Huyết Bàng Vương đả thương, nếu không lập tức vận công trị thương, chỉ e đôi chân này sẽ bị phế! Nhưng mà, nhìn tình hình trước mắt, Huyết Bàng Vương nhất định sẽ không cho hắn cơ hội trị thương.
"Thịt của ngươi, ta không thích ăn. Dù sao đại bàng cũng đã thanh trừ sạch bầy rắn rồi, mà chúng nó tuyệt đối sẽ không ghét bỏ thân thể bẩn thỉu của ngươi, cho nên. . . Thưởng ngươi cho bọn chúng đi!"

back top