Vô Ngân công tử cúi đầu, xoay ly trà trong tay một vòng xong, mới ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hồng y bị ánh sáng trăng phủ lên, càng lộ vẻ cuốn hút. Hai mắt tràn đầy ý cười, dung nhan phong tình vạn chủng, đôi môi đỏ mọng đang phát ra thanh âm tà mị mà ôn nhu.
Nhưng mà, hai chân bắt chéo đặt lên cao rất không tao nhã, Vô Ngân công tử vẫn cảm thấy, đằng sau nụ cười kia, lại đầy khí lạnh thấu xương.
Trong lòng khẽ thở dài, biểu tình có chút không được tự nhiên, Vô Ngân công tử giơ tay day huyệt thái dương, nhếch đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không có ác ý."
"Lời này ngươi đã nói rồi, không cần lặp lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, lại làm không khí lạnh hơn. Vừa dứt lời, nàng nhướng mày, thoát khỏi tay Hiên Viên Diễm, mò vào trong tay áo.
Lúc trước trong Rừng Đào Ma Vô Ngân công tử bắn cho nàng một tờ giấy, nàng móc nó ra, đặt lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Vô Ngân công tử.
Dưới ánh sáng trăng và ánh nến, có thể nhìn rõ những chữ trên giấy: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thủ hạ lưu tình. Bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cản đường ngươi, là làm theo lệnh của ta. Mà ta ra lệnh như thế, thật ra cũng không có ác ý, xin ngươi tin tưởng ta. Tuyết Ảnh Các Chủ -- Vô Ngân kính chào!
"Nếu không tin ngươi, lúc ở trong Rừng Đào Ma ta đã không thủ hạ lưu tình." Nụ cười trên khuôn mặt nàng chợt tắt, mở miệng chậm rãi nói, ngón tay chạm vào Huyết Tỳ Bà bị nàng đặt trên bàn.
Nhớ lúc bên trong Địa Hạ Cung Điện, nếu không phải Vô Ngân công tử đột nhiên xuất hiện, nói nhược điểm trí mạng của người đồng cho nàng biết, giúp nàng thuận lợi tiêu diệt bọn họ, e rằng nàng cũng không dễ dàng lấy được Huyết Tỳ Bà.
Sự kiện ở sườn núi sau đó, Thái Tử Bắc Dực Quốc Tiêu Hàn và Thái Tử Thương Nguyệt Quốc Dạ Dật Phong, dẫn theo 30 vạn đại quân, Vô Ngân công tử không biết mình đã có đối sách, vậy mà vẫn đi theo giúp đỡ.
Trong lòng nàng biết rõ, Vô Ngân công tử biết nàng muốn nghênh chiến, lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, ngay cả khi biết bản thân đi theo sẽ nguy hiểm, rất có thể bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, lại vẫn cố gắng hết sức bảo vệ mình.
Bằng vào những chuyện trước đây Vô Ngân công tử làm cho nàng, khi nhận được tòa giấy hắn bắn cho, nàng mới chọn tin tưởng những gì trên tờ giấy, hắn đối với nàng không hề có ác ý.
Nhưng mà, nếu hắn không ác ý với nàng, vì sao phải sai người ngăn cản đường đi của nàng, chuyện này thực sự làm nàng khó hiểu?
"Có điều, tin tưởng ngươi là một chuyện." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ tay khỏi Huyết tỳ Bà, d∞*đ∞l∞q∞đ tà mị nhìn Vô Ngân công tử nói: "Đối với hành động này, ta nghĩ. . . Ngươi thiếu ta một lời giải thích."
"Nguyệt nhi nói rất đúng!" Hiên Viên Diễm rũ mắt xuống, vuốt ve những đốt ngón tay thon dài, cười nói: "Vô Ngân công tử, ta và Nguyệt nhi lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lí, để chúng ta biết, chúng ta thật sự không tin lầm người."
Trong Rừng Đào Ma, Độc Vương và thuộc hạ gặp phải ong độc, chết hơn phân nửa. Nhưng đến phiên hắn, ong độc lại chẳng hề xuất hiện.
Nếu hắn gặp phải ong độc, dù hắn có thể bảo toàn, nhưng thuộc hạ của hắn thì khó mà nói được, có lẽ sẽ có thương vong.
Sau lại đến đoạn đường trải đá cuội, Độc Vương bị ngân châm tập kích, toàn quân bị diệt.
Nhưng nếu hắn đến đoạn đường đá cuội trước, không nhìn thấy những thi thể của Độc Vương và thuộc hạ, e rằng hắn sẽ không biết được, những viên đá cuội nhìn như vô hại lại ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Nếu Vô Ngân công tử thật sự có ác ý, vậy thì trước khi mình dẫn thuộc hạ đến đoạn đường đá cuội, hắn phải thu dọn sạch sẽ thi thể của bọn Độc Vương mới đúng, làm cho mình không có phòng bị, sau đó bị ngân châm tập kích, mà không phải lưu lại thi thể ở khắp nơi, để mình đề cao cảnh giác được.
Việc này đủ để chứng minh, Vô Ngân công tử không có ác ý, hắn chỉ tìm cách bao vây bọn họ, để bọn họ biết khó mà lui.
Nhưng mà, rốt cuộc Vô Ngân công tử có dụng ý gì? Hắn đến đây, cũng không phải để là hại Tuyết Ảnh Các, mà chỉ tới tìm Thánh Thủ Y Vương cứu mẫu phi. Theo lý thuyết, Vô Ngân công tử không có lý do ngăn cản hắn, chuyện này thực sự là. . . Làm hắn không thể nghĩ thông!
"Các ngươi tin tưởng ta, ta cảm thấy rất vui, thật sự rất vui. Thật ra thì, ta cố gắng ngăn cản các ngươi tiến vào Tuyết Ảnh Các, là không muốn. . ."
Vô Ngân công tử bưng ly trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, con ngươi đen như mực nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói: "Là không muốn hai người các ngươi, nói cách khác là không muốn Long Diệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn nhau một cái, mở miệng đồng thanh nói: "Lời này tựa hồ có thâm ý? Có thể đừng giày vò tế bào não của chúng ta, trực tiếp vào đề không?"
Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm càng khó hiểu, chỉ tìm Thánh Thủ Y Vương đi cứu người, có liên quan gì tới an nguy của Long Diệu Hoàng Triều?
"Hiên Viên Diễm, ta biết mục đích ngươi tới đây, là tìm Thánh Thủ Y Vương chữa trị quái bệnh cho mẹ." Vô Ngân công tử khẽ thở dài trong lòng, tròng mắt hiện lên vẻ do dự, khẽ mở đôi môi mỏng nói: "Không dối gạt ngươi, Thánh Thủ Y Vương mà ngươi tìm kiếm, thật ra là gia phụ."
Nghe thấy lời này, Hiên Viên Diễm đột nhiên nhướng mày, giọng điệu mang theo khiếp sợ: "Thánh Thủ Y Vương, lại là lệnh tôn?"
"Gia phụ thiếu ân nhất định phải trả, đây là nguyên tắc làm người của ông." Vô Ngân công tử đứng dậy, chậm dãi đi tới một cây tre bên ngoài lương đình.
Khẽ dựa lưng vào thân cây, ngước đầu nhìn ánh trăng cao vời vợi, hắn mở miệng nói tiếp: "Thật ra thì một năm rưỡi trước, gia phụ đã biết ngươi tìm kiếm tung tích của ông rồi. Chẳng qua là khi đó mẫu thân ta qua đời, ông vô cùng bi thương. Hơn nữa bệnh của mẫu phi ngươi quá kỳ quái, dù y thuật của cha ta được xưng tụng là thần thông quảng đại, cũng không chữa được."
"Ông không thể trả ân, nên mới chủ động hiện thân gặp ngươi." Hắn ngửa đầu ngắm trăng, tuy vẫn tiếp tục nói, nhưng ánh trăng trong mắt đã chuyển thành hình bóng của người cha vừa qua đời.
Nghe những lời này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên xiết chặt nắm đấm, mắt ngọc đầy lo lắng liếc nhìn Hiên Viên Diễm. Không thể nào? Ngay cả Thánh Thủ Y Vương mà Diễm khổ cực tìm kiếm, cũng không thể trị khỏi bệnh lạ cho mẫu phi chàng.
Mà Hiên Viên Diễm nghe đến đây, bắp thịt toàn thân đều trở nên khẩn trương.
Cái gì, ngay cả Thánh Thủ Y Vương y thuật tuyệt đỉnh, cũng bó tay với căn bệnh của mẫu phi? Nếu ông ta đã không thể chữa khỏi, vậy trong thiên hạ. . . Còn có ai có thể cứu mẫu phi đây?
Ngay lúc này, Vô Ngân công tử lại đột nhiên mở miệng: "Cho đến tối nay, cuối cùng gia phụ cũng nghĩ ra phương pháp chữa trị cho mẫu phi ngươi."
Nắm đấm đang xiết chặt lập tức giãn ra, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn Vô Ngân công tử, trong lòng giận dữ hét lên: Con mẹ nó! Ngươi không thể hít sâu, nói một hơi hết sao?
Hiên Viên Diễm đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kích động nhìn Vô Ngân công tử. Hắn không nghe lầm, Thánh Thủ Y Vương đã nghĩ ra phương pháp chữa bệnh cho mẫu phi? Thật sự là quá tốt, mẫu phi. . . Người rốt cuộc được cứu rồi!
Vô Ngân công tử đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn trời chuyển sang nhìn Hiên Viên Diễm nói: "Gia phụ đã đưa phương thuốc cho ta. Nhưng đồng thời, ông cũng giao cho ta một nan đề."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày thật cao, chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Diễm, cả hai đồng thanh nói: "Giao cho ngươi một nan đề, có ý gì?"
"Báo ân, là tâm nguyện duy nhất của gia phụ. Phương thuốc ông giao cho ta, e rằng là cách duy nhất cứu mẫu phi ngươi, nếu ta cứng rắn giữ lại nó, chẳng khác nào tự tay bóp chết cơ hội sống còn của mẫu phi ngươi. Việc này đối với người luôn tâm tâm niệm niệm trả ơn như gia phụ mà nói, Vô Ngân là một đứa con bất hiếu."
Hắn đi đến trước mặt Hiên Viên Diễm, vừa nói, vừa đưa tay vào trong tay áo: "Nhưng các ngươi biết không? Kiếm đủ dược liệu ghi trên toa thuốc này, là một việc vô cùng gian nan. Ta không muốn hai người các ngươi, vì tìm kiếm dược liệu, mà khiến bản thân hay Long Diệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm. Cho nên. . ."
Vô Ngân công tử hơi ngừng lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lời: "Cho nên, ngươi mới sai người ngăn cản chúng ta. Chỉ cần chúng ta không tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương nữa, ngươi liền có thể lấy cớ đó để giấu toa thuốc đi?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm vội nói tiếp: "Rốt cuộc phương thuốc đó viết những dược liệu gì, mà làm ngươi cảm thấy vì tìm đủ chúng, ta và Nguyệt nhi, thậm chí Long Diệu Hoàng Triều bị rơi và nguy hiểm?"
"Đây cũng là lý do ta muốn giữ lại nó. Về phần trên đó viết cái gì, các ngươi tự xem đi!" Vô Ngân công tử lấy đơn thuốc trong tay áo ra, trực tiếp giao cho Hiên Viên Diễm.
Thấy dược liệu viết trên đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngọc liền híp mắt lại.
Những được liệu ghi trên đó, nàng chỉ biết một loại, những loại khác nàng chưa nghe thấy bao giờ. Mà vị thuốc duy nhất nàng biết, lại là. . .
Hiên Viên Diễm nhìn toa thuốc, toàn thân cứng ngắc.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Vô Ngân công tử bày chướng ngại vật, ngăn cản hắn tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương rồi. . .
Hồng y bị ánh sáng trăng phủ lên, càng lộ vẻ cuốn hút. Hai mắt tràn đầy ý cười, dung nhan phong tình vạn chủng, đôi môi đỏ mọng đang phát ra thanh âm tà mị mà ôn nhu.
Nhưng mà, hai chân bắt chéo đặt lên cao rất không tao nhã, Vô Ngân công tử vẫn cảm thấy, đằng sau nụ cười kia, lại đầy khí lạnh thấu xương.
Trong lòng khẽ thở dài, biểu tình có chút không được tự nhiên, Vô Ngân công tử giơ tay day huyệt thái dương, nhếch đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không có ác ý."
"Lời này ngươi đã nói rồi, không cần lặp lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, lại làm không khí lạnh hơn. Vừa dứt lời, nàng nhướng mày, thoát khỏi tay Hiên Viên Diễm, mò vào trong tay áo.
Lúc trước trong Rừng Đào Ma Vô Ngân công tử bắn cho nàng một tờ giấy, nàng móc nó ra, đặt lên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Vô Ngân công tử.
Dưới ánh sáng trăng và ánh nến, có thể nhìn rõ những chữ trên giấy: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thủ hạ lưu tình. Bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện cản đường ngươi, là làm theo lệnh của ta. Mà ta ra lệnh như thế, thật ra cũng không có ác ý, xin ngươi tin tưởng ta. Tuyết Ảnh Các Chủ -- Vô Ngân kính chào!
"Nếu không tin ngươi, lúc ở trong Rừng Đào Ma ta đã không thủ hạ lưu tình." Nụ cười trên khuôn mặt nàng chợt tắt, mở miệng chậm rãi nói, ngón tay chạm vào Huyết Tỳ Bà bị nàng đặt trên bàn.
Nhớ lúc bên trong Địa Hạ Cung Điện, nếu không phải Vô Ngân công tử đột nhiên xuất hiện, nói nhược điểm trí mạng của người đồng cho nàng biết, giúp nàng thuận lợi tiêu diệt bọn họ, e rằng nàng cũng không dễ dàng lấy được Huyết Tỳ Bà.
Sự kiện ở sườn núi sau đó, Thái Tử Bắc Dực Quốc Tiêu Hàn và Thái Tử Thương Nguyệt Quốc Dạ Dật Phong, dẫn theo 30 vạn đại quân, Vô Ngân công tử không biết mình đã có đối sách, vậy mà vẫn đi theo giúp đỡ.
Trong lòng nàng biết rõ, Vô Ngân công tử biết nàng muốn nghênh chiến, lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, ngay cả khi biết bản thân đi theo sẽ nguy hiểm, rất có thể bị vạn tiễn xuyên tim mà chết, lại vẫn cố gắng hết sức bảo vệ mình.
Bằng vào những chuyện trước đây Vô Ngân công tử làm cho nàng, khi nhận được tòa giấy hắn bắn cho, nàng mới chọn tin tưởng những gì trên tờ giấy, hắn đối với nàng không hề có ác ý.
Nhưng mà, nếu hắn không ác ý với nàng, vì sao phải sai người ngăn cản đường đi của nàng, chuyện này thực sự làm nàng khó hiểu?
"Có điều, tin tưởng ngươi là một chuyện." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ tay khỏi Huyết tỳ Bà, d∞*đ∞l∞q∞đ tà mị nhìn Vô Ngân công tử nói: "Đối với hành động này, ta nghĩ. . . Ngươi thiếu ta một lời giải thích."
"Nguyệt nhi nói rất đúng!" Hiên Viên Diễm rũ mắt xuống, vuốt ve những đốt ngón tay thon dài, cười nói: "Vô Ngân công tử, ta và Nguyệt nhi lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lí, để chúng ta biết, chúng ta thật sự không tin lầm người."
Trong Rừng Đào Ma, Độc Vương và thuộc hạ gặp phải ong độc, chết hơn phân nửa. Nhưng đến phiên hắn, ong độc lại chẳng hề xuất hiện.
Nếu hắn gặp phải ong độc, dù hắn có thể bảo toàn, nhưng thuộc hạ của hắn thì khó mà nói được, có lẽ sẽ có thương vong.
Sau lại đến đoạn đường trải đá cuội, Độc Vương bị ngân châm tập kích, toàn quân bị diệt.
Nhưng nếu hắn đến đoạn đường đá cuội trước, không nhìn thấy những thi thể của Độc Vương và thuộc hạ, e rằng hắn sẽ không biết được, những viên đá cuội nhìn như vô hại lại ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Nếu Vô Ngân công tử thật sự có ác ý, vậy thì trước khi mình dẫn thuộc hạ đến đoạn đường đá cuội, hắn phải thu dọn sạch sẽ thi thể của bọn Độc Vương mới đúng, làm cho mình không có phòng bị, sau đó bị ngân châm tập kích, mà không phải lưu lại thi thể ở khắp nơi, để mình đề cao cảnh giác được.
Việc này đủ để chứng minh, Vô Ngân công tử không có ác ý, hắn chỉ tìm cách bao vây bọn họ, để bọn họ biết khó mà lui.
Nhưng mà, rốt cuộc Vô Ngân công tử có dụng ý gì? Hắn đến đây, cũng không phải để là hại Tuyết Ảnh Các, mà chỉ tới tìm Thánh Thủ Y Vương cứu mẫu phi. Theo lý thuyết, Vô Ngân công tử không có lý do ngăn cản hắn, chuyện này thực sự là. . . Làm hắn không thể nghĩ thông!
"Các ngươi tin tưởng ta, ta cảm thấy rất vui, thật sự rất vui. Thật ra thì, ta cố gắng ngăn cản các ngươi tiến vào Tuyết Ảnh Các, là không muốn. . ."
Vô Ngân công tử bưng ly trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, con ngươi đen như mực nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói: "Là không muốn hai người các ngươi, nói cách khác là không muốn Long Diệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm liếc mắt nhìn nhau một cái, mở miệng đồng thanh nói: "Lời này tựa hồ có thâm ý? Có thể đừng giày vò tế bào não của chúng ta, trực tiếp vào đề không?"
Vô Ngân công tử vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm càng khó hiểu, chỉ tìm Thánh Thủ Y Vương đi cứu người, có liên quan gì tới an nguy của Long Diệu Hoàng Triều?
"Hiên Viên Diễm, ta biết mục đích ngươi tới đây, là tìm Thánh Thủ Y Vương chữa trị quái bệnh cho mẹ." Vô Ngân công tử khẽ thở dài trong lòng, tròng mắt hiện lên vẻ do dự, khẽ mở đôi môi mỏng nói: "Không dối gạt ngươi, Thánh Thủ Y Vương mà ngươi tìm kiếm, thật ra là gia phụ."
Nghe thấy lời này, Hiên Viên Diễm đột nhiên nhướng mày, giọng điệu mang theo khiếp sợ: "Thánh Thủ Y Vương, lại là lệnh tôn?"
"Gia phụ thiếu ân nhất định phải trả, đây là nguyên tắc làm người của ông." Vô Ngân công tử đứng dậy, chậm dãi đi tới một cây tre bên ngoài lương đình.
Khẽ dựa lưng vào thân cây, ngước đầu nhìn ánh trăng cao vời vợi, hắn mở miệng nói tiếp: "Thật ra thì một năm rưỡi trước, gia phụ đã biết ngươi tìm kiếm tung tích của ông rồi. Chẳng qua là khi đó mẫu thân ta qua đời, ông vô cùng bi thương. Hơn nữa bệnh của mẫu phi ngươi quá kỳ quái, dù y thuật của cha ta được xưng tụng là thần thông quảng đại, cũng không chữa được."
"Ông không thể trả ân, nên mới chủ động hiện thân gặp ngươi." Hắn ngửa đầu ngắm trăng, tuy vẫn tiếp tục nói, nhưng ánh trăng trong mắt đã chuyển thành hình bóng của người cha vừa qua đời.
Nghe những lời này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên xiết chặt nắm đấm, mắt ngọc đầy lo lắng liếc nhìn Hiên Viên Diễm. Không thể nào? Ngay cả Thánh Thủ Y Vương mà Diễm khổ cực tìm kiếm, cũng không thể trị khỏi bệnh lạ cho mẫu phi chàng.
Mà Hiên Viên Diễm nghe đến đây, bắp thịt toàn thân đều trở nên khẩn trương.
Cái gì, ngay cả Thánh Thủ Y Vương y thuật tuyệt đỉnh, cũng bó tay với căn bệnh của mẫu phi? Nếu ông ta đã không thể chữa khỏi, vậy trong thiên hạ. . . Còn có ai có thể cứu mẫu phi đây?
Ngay lúc này, Vô Ngân công tử lại đột nhiên mở miệng: "Cho đến tối nay, cuối cùng gia phụ cũng nghĩ ra phương pháp chữa trị cho mẫu phi ngươi."
Nắm đấm đang xiết chặt lập tức giãn ra, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn Vô Ngân công tử, trong lòng giận dữ hét lên: Con mẹ nó! Ngươi không thể hít sâu, nói một hơi hết sao?
Hiên Viên Diễm đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kích động nhìn Vô Ngân công tử. Hắn không nghe lầm, Thánh Thủ Y Vương đã nghĩ ra phương pháp chữa bệnh cho mẫu phi? Thật sự là quá tốt, mẫu phi. . . Người rốt cuộc được cứu rồi!
Vô Ngân công tử đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn trời chuyển sang nhìn Hiên Viên Diễm nói: "Gia phụ đã đưa phương thuốc cho ta. Nhưng đồng thời, ông cũng giao cho ta một nan đề."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày thật cao, chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Diễm, cả hai đồng thanh nói: "Giao cho ngươi một nan đề, có ý gì?"
"Báo ân, là tâm nguyện duy nhất của gia phụ. Phương thuốc ông giao cho ta, e rằng là cách duy nhất cứu mẫu phi ngươi, nếu ta cứng rắn giữ lại nó, chẳng khác nào tự tay bóp chết cơ hội sống còn của mẫu phi ngươi. Việc này đối với người luôn tâm tâm niệm niệm trả ơn như gia phụ mà nói, Vô Ngân là một đứa con bất hiếu."
Hắn đi đến trước mặt Hiên Viên Diễm, vừa nói, vừa đưa tay vào trong tay áo: "Nhưng các ngươi biết không? Kiếm đủ dược liệu ghi trên toa thuốc này, là một việc vô cùng gian nan. Ta không muốn hai người các ngươi, vì tìm kiếm dược liệu, mà khiến bản thân hay Long Diệu Hoàng Triều rơi vào nguy hiểm. Cho nên. . ."
Vô Ngân công tử hơi ngừng lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lời: "Cho nên, ngươi mới sai người ngăn cản chúng ta. Chỉ cần chúng ta không tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương nữa, ngươi liền có thể lấy cớ đó để giấu toa thuốc đi?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm vội nói tiếp: "Rốt cuộc phương thuốc đó viết những dược liệu gì, mà làm ngươi cảm thấy vì tìm đủ chúng, ta và Nguyệt nhi, thậm chí Long Diệu Hoàng Triều bị rơi và nguy hiểm?"
"Đây cũng là lý do ta muốn giữ lại nó. Về phần trên đó viết cái gì, các ngươi tự xem đi!" Vô Ngân công tử lấy đơn thuốc trong tay áo ra, trực tiếp giao cho Hiên Viên Diễm.
Thấy dược liệu viết trên đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngọc liền híp mắt lại.
Những được liệu ghi trên đó, nàng chỉ biết một loại, những loại khác nàng chưa nghe thấy bao giờ. Mà vị thuốc duy nhất nàng biết, lại là. . .
Hiên Viên Diễm nhìn toa thuốc, toàn thân cứng ngắc.
Giờ phút này hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Vô Ngân công tử bày chướng ngại vật, ngăn cản hắn tìm kiếm tung tích của Thánh Thủ Y Vương rồi. . .