Đặc Công Tà Phi

Chương 157: Không tiễn

Sáng sớm hôm sau --
Trời xanh mây trắng, thái dương vàng rực ấm áp, làm cho ngàn vạn đóa hoa hé nở. Gió nhè nhẹ thổi, tiếng suối róc rách.
Hoa đào phiêu phiêu trong gió, vòng qua con suối, bay qua cầu bạch ngọc, chơi đùa quanh hành lang Tuyết Ảnh cung điện.
Ở một chỗ trong hành lang, Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu nằm trên đất, hai tai, rũ xuống, cụp cái đuôi xù xì, điên cuồng gặm lê.
Còn Huyết Thứu Vương Ngốc Bảo dựa lưng vào một cái cột, lấy cái mỏ của mình mổ lông.
Về phần bốn gã tùy tùng của Vô Ngân công tử và thuộc hạ của Hiên Viên Diễm dựa lưng vào tường, vui vẻ trâu đầu lại, nhỏ nhẹ tán gẫu.
Ngân Lang dựa lưng vào bức tường màu bạc, mà bên trái hắn là cánh cửa gỗ đàn hương đang mở rộng.
Cánh cửa trạm khác hoa đào có bốn chữ to - Phòng Ăn Vui Vẻ, vì sao lại gọi như thế? Chính là bởi vì ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹^qu-ý⊹đô-n khi người ta bước vào đây dùng cơm sẽ có một loại tâm tình vui vẻ.
Bên trong phòng to như vậy, trên tường, trên sàn nhà, trên mái hiên, nơi nơi đều điêu khắc hoa đào. Hiện giờ, trên bàn ăn có ba người như tiên tử đang ngồi.
Bên trái bàn ăn, một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y phiêu dật, chính là Các Chủ Tuyết Ảnh Các Vô Ngân công tử.
Mà bên phải là một nam nhân mặc tử y cùng một nữ tử mặc hồng y, đương nhiên họ là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Vô Ngân công tử đã ăn hết chén cháo, đẩy bát sang bên cạnh, đứng dậy chuẩn bị châm trà.
Tay cầm một bộ trà cụ, ngồi xuống đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, đôi mắt đẹp rủ xuống, yên lặng phao trà.
Hiên Viên Diễm không nhìn Vô Ngân công tử, cầm thìa bạc múc cháo trong chén mình, sau đó đưa đến ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜl*ê⊹qu-ý⊹đô-n bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dịu dàng cười nói: "Nguyệt nhi, ăn cháo."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, ngậm thìa cháo Hiên Viên Diễm bón cho.
Nàng ăn hết thìa cháo xong, cầm một cái bánh bao, đưa tới môi Hiên Viên Diễm nói: "Diễm, ăn bánh bao."
Hiên Viên Diễm há to mồm, cắn một miếng lớn, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, chớp hai mắt nói: "Nguyệt nhi, ta cũng muốn ăn cháo."
"Được." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáp lời, đưa chỗ bánh bao còn lại cho Hiên Viên Diễm, sau đó cầm thìa của mình, múc một miếng cháo cho hắn.
"Nguyệt nhi, nàng cũng ăn bánh bao đi." Hiên Viên Diễm cười tươi rói, ăn thìa cháo Thượng Quan Ngưng Nguyệt đút cho xong, đột nhiên đưa bánh bao trong tay tới miệng nàng.
"Ừ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hì hì nhìn Hiên Viên Diễm, há to mồm cắn bánh bao.
Vô Ngân công tử ngồi đối diện hai người, tuy cúi đầu châm trà nhưng vẫn con mắt không nhịn được đầy vẻ xem thường.
Trời ơi, cứu mạng, hắn sắp không chịu nổi rồi! Mới sáng sớm, hai người có cần phải ân ái như thế không? ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜ&lê⊹qu-ý⊹đô-n Ba người bọn họ cùng ăn sáng, hắn đã ăn hết hai chén cháo đầy, ba cái bánh bao và hai miếng bánh rán trứng rồi.
Nhưng hai người kia thì sao? Chén cháo trước mặt vẫn còn hơn nửa, bánh bao còn không ăn hết một phần ba, ngay cả bánh rán trứng cũng chưa hề động một cái đấy.
Hiên Viên Diễm nâng tay lên, nhẹ nhàng lau miệng cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiêng đầu hỏi: "Nguyệt nhi, có muốn ăn bánh bao không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ lắc đầu, vểnh môi lên, chỉ tay vào chén cháo trong tay Hiên Viên Diễm, nũng nịu nói: "Không ăn bánh bao, ta muốn ăn cháo!"
"Được." Hiên Viên Diễm thả bánh bao lại vào đĩa, cầm thìa múc cháo, mặt cười hạnh phúc đưa tới miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đợi nàng ăn hết thìa cháo, lại tự tay múc một thìa đút lại cho Hiên Viên Diễm.
Hai người đút cho nhau ăn, thiếp một thìa chàng một thìa, làm bữa ăn sáng trở nên vô cùng ngọt ngào ấm áp.

"Này này này. . ." Vô Ngân công tử yên lặng uống trà xong, thật sự chịu không nổi màn tình chàng ý thiếp nồng nàn mật ngọt của hai người, lên tiếng quấy rầy.
Hắn khoanh tay, nhìn hai người nói: "Có thể đừng xem ta như người vô hình không? Ít nhiều cũng nên cố kỵ ta, một người cô đơn lẻ bóng chứ?"
"Ngươi hâm mộ sao?" Hai người ngưng động tác, nháy mắt cười nhìn Vô Ngân công tử, đồng thanh nói: "Vậy ngươi cũng đừng để mình cô đơn lẻ bóng, nhanh tìm một người nắm tay cả đời đi!"
Tặng cho hai người một cái liếc mắt, Vô Ngân công tử đứng lên, nhẹ cất bước tới hướng cửa.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại đút cháo cho Hiên Viên Diễm, nháy đôi mắt ngọc cười nhỏ giọng hỏi: "Diễm, không phải là hắn ta tức giận chứ?"
Hiên Viên Diễm cũng đút cháo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đáp: "Đừng để ý tới hắn, chúng ta tiếp tục ăn cháo."
Đang lúc hai người ăn bữa sáng ngọt ngào, ngoài cửa phòng ăn chợt truyền đến tiếng Lộ hộ pháp bẩm báo.
"Các chủ! Nhóm người của Linh Cung hiện đã tới bên ngoài Rừng Đào Ma, nhưng xem ra bọn họ không định đi vào, chỉ đợi ở bia đá trước rừng đào, đợi Thụy vương và Thụy vương phi ra ngoài."
"Ta biết rồi." Vô Ngân công tử lạnh nhạt trả lời, cầm cái hộp màu vàng trên bàn lên.
"Đúng rồi Vô Ngân, ngươi nên phái Ảnh Vệ đưa bữa ăn sáng cho bọn người Linh Cung đi, ha ha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đút cho Hiên Viên Diễm một thìa cháo xong, cười nhìn Vô Ngân công tử đang đi tới.
"Vì sao phải đưa bữa sáng cho bọn họ?" Đỉnh đầu Vô Ngân công tử như có một đàn quạ đen bay qua, khóe miệng co quắp hỏi, đồng thời đặt mông ngồi xuống.
"Đói bụng cả một đêm, không ăn no sao bọn họ có sức đánh nhau?" Hiên Viên Diễm đút một thìa cháo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trả lời Vô Ngân công tử: "Đến lúc đánh nhau, ta và Nguyệt nhi không cần đánh đã thắng rồi."
"Còn đánh cái gì? Ta thấy hai người không cần ra tay, chỉ cần mở miệng một xướng một họa, là có thể tức chết bọn họ rồi."
Vô Ngân công tử mở miệng tức giận nói, đẩy cái hộp trong tay đến trước mặt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỏ lại thìa vào trong bát cháo, nghiêng đầu nhìn cái hộp nói: "Vô Ngân, ngươi có ý gì?"
Vô Ngân công tử bưng ly trà lên, uống liền mấy ngụm nước trà, mới mở miệng nói: "Cái hộp vàng này là thứ gia phụ đặc chế, chuyên dùng để chứa dược liệu quý hiếm. Hộp này có hai tầng, những dược liệu hai người muốn tìm khi thoát khỏi đất quá lâu, dược tính sẽ giảm. Cho nên phải nhớ, lấy được dược liệu xong ngay lập tức phải đặt vào tầng cuối, như vậy được tính mới không bị giảm."
Hiên Viên Diễm cũng ngừng ăn, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cái hộp, con ngươi đen như mực nhìn thẳng Vô Ngân công tử nói: "vậy còn tầng trên của nó để làm gì?"
"Tầng trên có không ít châm đặc chế." Vô Ngân công tử khẽ xoay ly trà, nhếch đôi môi mỏng nói: "Các cây châm màu khác nhau sẽ có cách dùng khác nhau. Về phần cách sử dụng, sách thuốc trong hộp có ghi rõ ràng tỉ mỉ. Hai ngươi đọc qua đi, chắc sẽ có ích cho các ngươi đó."
Cất hộp vào trong ngực, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười nói: "Nguyệt nhi, gặp được tri kỷ như vậy, thật đúng là một may mắn lớn trong đời người!"
"Đúng thế!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu như giã tỏi, nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Vô Ngân giống như mẹ, chuyện gì cũng hao tâm phí sức vì chúng ta, làm ta cảm động sắp khóc rồi."
Hiên Viên Diễm cố gắng ngừng cười, khẽ giật giật khóe miệng nói: "Nguyệt nhi, lời này quả thật không sai, nhưng với Vô Ngân mà nói, sợ rằng có chút mất khí phách. . ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng bát cháo lên, đưa lên miệng húp hết xong liền cười xấu xa nhìn Vô Ngân công tử nói: "Có cảm giác gì? Vô Ngân, hay là ngươi nói cho ta biết đi?"
"Còn có thể có cái gì? Đương nhiên là có loại kích động muốn hộc máu!" Vô Ngân công tử như thấy hàng ngàn con quạ đen bay qua đầu, mặt biểu hiện vẻ hối hận, xem thường.
"Diễm, để cho Vô Ngân từ từ hộc máu đi, chúng ta không cần đi thăm. Ăn no rồi, cũng nên phủi mông chạy lấy người thôi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tà, tay nắm tay Hiên Viên Diễm, cả hai cùng đứng lên, cất bước đi hướng cửa.
Miệng Vô Ngân công tử co quắp, rũ mắt xuống, bưng ly trà lên, tức giận trả lời: "Hai vị đi mau, Vô Ngân không tiễn!"
Lúc này, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã biến mất khỏi phòng ăn, ở ngoài hành lang cười đùa: "Phải rồi, Vô Ngân thân ái! Đợi chúng ta rời đi, nhớ chuyển vào ở Thụy vương phủ sớm đó! Hàng ngàn hàng vạn con dân của Long Diệu Hoàng Triều, nhờ cả vào ngươi, vị vương gia giả đi bảo vệ đấy."

back top