Đặc Công Tà Phi

Chương 172: Yên tĩnh trước bão táp

Mặt trời sáng sớm trở thành mặt trời chiều, mặt trời chiều không lưu lại lâu trên trần thế, mặt trời rất nhanh liền lặn xuống phía tây, chỉ để lại một mảnh nắng chiều vô cùng tươi đẹp rực rỡ, khiến trên mặt đất mạ một tầng vải mỏng chói mắt xinh đẹp.
Dần dần, ánh nắng chiều cũng ngượng ngùng mà biến mất.
Dưới sự vẫy gọi của yêu tinh đêm dịu dàng, một vầng trăng sáng tinh khiết cùng vô số ngôi sao dày đặc, điệu bộ giống như đang tranh nhau phát ra ánh sáng hết sức rực rỡ, khiến bầu trời mênh mông trở thành một bức tranh đẹp vô cùng.
Lầu ba khách sạn Duyệt lai, trong Thính Tùng cư lịch sự tao nhã –
Ánh nến đỏ xinh đẹp chiếu sáng, lay động theo làn gió đêm nhanh nhẹn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm sóng vai nhau ngồi xuống trước bàn trúc màu xanh biếc, tóc mai bên tai thi thoảng cọ xát thân mật lẫn nhau, tiếng cười hoan hô liên tục không ngừng, hơi thở hạnh phúc ngọt ngào khiến lòng người ngây ngất, tràn ngập khắp ngõ ngách trong Thính Tùng cư.
“Vở kịch kinh hồn giờ đã hạ màn rồi, vở kịch phá đảm ngày mai một khi diễn ra…” Cánh tay trái ôm eo nhỏ mềm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cầm thìa bạc trong có canh cá trích hương vị thơm ngon, Hiên Viên Diễm đưa tới trước bờ môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tuấn mày ma mị khẽ nhíu nói: " Vị môn chủ thần bí này của Sinh Tử Môn, e rằng không chỉ phẫn nộ muốn phát điên, càng sẽ phẫn nộ muốn hộc máu."
Môi đỏ mọng nhẹ ngậm thìa bạc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hưởng dùng hết canh cá trích thơm ngon trong thìa bạc, chiếc đũa gắp lấy trứng gà cuộn xốp giòn đưa về phía bạc môi của Hiên Viên Diễm, thanh âm cười tà lưu luyến trả lời: "Quản hắn bị phát điên, hay là hộc máu chứ, chỉ cần đừng giận đến điên là tốt rồi."
Đôi mắt đen đẹp của Hiên Viên Diễm lưu chuyển, khẽ cắn một nửa trứng gà cuộn xốp giòn đang được đũa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt gắp vào trong bạc môi, thanh âm cười tràn đầy ôn nhu nói: "Nếu như hắn bất hạnh giận đến điên rồi, màn kịch thứ ba tiếp theo càng thêm vô cùng tuyệt vời, nhưng mà hắn không còn có cách nào tự mình tham diễn rồi. Điều này đối với hắn mà nói, nhất định là tiếc nuối lớn nhất đời người."
Cầm đôi đũa đang gắp một nửa trứng gà cuộn xốp giòn khác, đưa vào trong môi đỏ mọng của mình, nhai chậm nuốt kĩ một hồi sau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt nâng lên ngón tay trắng thon dài, điểm nhẹ hạt thông ngô trong đĩa sứ hoa xanh, đầu hơi nghiêng hỏi: "Đúng rồi , Diễm! Địa điểm diễn ra màn kịch thứ ba hết sức tuyệt vời này, chàng đã chọn lựa tốt không?"
"Ừ, chọn lựa tốt lắm. Địa điểm diễn ra màn kịch thứ ba tuyệt vời này, ta đã nói qua với Thiết trưởng lão, đợi vở kịch phá đảm ngày mai hạ màn, Thiết trưởng lão sẽ thuận tiện dẫn theo đệ tử trong bang, trang trí địa điểm diễn ra màn kịch thứ ba tuyệt vời này cho thật tốt."
Bạc môi Hiên Viên Diễm đang lúc cười trả lời, nắm lấy thìa bạc trong tay, duỗi tới đĩa sứ hoa xanh đựng hạt thông ngô trước mặt, múc đầy một thìa hạt thông ngô hương vị ngọt ngào, Hiên Viên Diễm đưa thìa bạc đến bên môi đỏ mọng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngay tại lúc hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, một bên thưởng thức cao lương mỹ vị ngon miệng, một bên mi mục cười truyền đến thâm tình nồng đậm, khiến hương vị đồ ăn quanh quẩn trong Thính Tùng cư, tình yêu lan ra là lúc…
Tại các cổng thành lớn nhỏ trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, bọn lính thủ thành thân giáp sắt vô cùng nặng, cầm giáo thương lóe ra hàn quang trong tay, nhưng là bộ dạng biểu tình nghiêm trọng, tùy thời khai chiến cường địch sắp xảy ra.
Mỗi một cổng thành trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, mỗi lần cách xa hai thước, liền treo cao một cái đèn lồng màu đỏ cực lớn. Nhân số bọn lính thủ thành, cũng so với ban ngày tang thêm càng nhiều, hầu như bọn họ đứng chi chít khiến người kinh sợ.
Không chỉ có các cổng thành Thương Nguyệt quốc, trên các phố lớn ngõ nhõ kéo dài ngang dọc, cũng ba bước một trạm gác, năm bước một trạm gác, đứng đầy binh lính thân giáp sắt vô cùng nặng, cầm giáo thương lóe ra hàn quang trong tay.
Trên các phố lớn ngõ nhõ kéo dài ngang dọc trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, tràn ngập lệ khí u ám lạnh lẽo, mà trong Tường Khôn điện ở hoàng cung Thương Nguyệt quốc, cũng tràn ngập lệ khí u ám lạnh lẽo.
Tường Khôn điện – cung điện của thái tử Dạ Dật Phong Thương Nguyệt quốc, bốn phía hành lang Tường Khôn điện màu vàng, núi giả tinh xảo ngạo nghễ đứng vững trước gió, thác suối múa bắn tung tóe những hạt châu trong suốt, long lanh, giống hoa tươi sặc sỡ quý hiếm tô điểm ở giữa, cảnh sắc tuyệt đẹp tưởng chừng như thơ như ảo.
Trên màn trời xanh âm u, trăng sáng và đầy sao tận tình phủ lên ánh sáng bạc rực rỡ. Nhưng mà, ánh sáng bạc rực rỡ vô cùng dịu dàng không chút nào che dấu được, tầng tầng lớp lớp sát khí âm lãnh đan vào nhau ở bốn phía cảnh sắc xinh đẹp như họa của Tường Khôn điện.
Sát khí hết sức âm lãnh, đến từ trong Tường Khôn điện rường cột chạm trổ, Dạ Dật Phong mặc bộ thái tử bào sắc vàng hơi đỏ trên người, giờ này khắc này thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong đang đứng ở trước bàn sách.
Trên bàn sách đặt một kim đỉnh khắc hoa, mùi thơm đàn hương trong đỉnh nồng đậm lay động thanh thoát theo gió. Ngoài kim đỉnh đốt đàn hương chậm rãi xao động phe phẩy ra, trên bàn sách còn bài trí bút, mực, giấy, nghiên mực giá trị xa xỉ.
Sáng sớm hôm nay Thương Nguyệt quốc phát sinh sự kiện lớn kinh phách như thế, khiến thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong phiền muộn trong lòng, bực bội nóng nảy, đang ở sử dụng phương thức luyện thư pháp, để có thể khiến cho chính mình tĩnh tâm an thần.
Đôi mắt đen của Dạ Dật Phong hời hợt rũ xuống, ngón tay đang lúc cầm cây bút lông chấm đầy mực đậm, không ngừng di động ở trên tờ giấy tuyên thành màu trắng. Trong chốc lát, một bức cuồng thảo rồng bay phượng múa, bừng bừng khí thế viết ở trên tờ giấy tuyên thành màu trắng.
Xuyên qua ánh nến đỏ rực mà nhìn tới, mỗi một lời văn chương dày đặc trên tờ giấy tuyên thành màu trắng, chứa đầy sức lực khí phách bạt ngàn quân, nhưng bên trong sức lực khí phách bạt ngàn quân này, lại ẩn từng đợt từng đợt sát khí lạnh lẽo.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù Dạ Dật Phong đang tập trung chăm chú luyện thư pháp, nhưng nội tâm của hắn lại đầy lửa giận, lại vẫn không có cách nào khắc chế mà từ cây bút lông quý hiếm, hết sức nhuần nhuyễn phóng xuống đến trên tờ giấy tuyên thành màu trắng.
Trong lòng bực dọc thở dài một hơi, cầm bút lông quý hiếm trong tay, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn sách, Dạ Dật Phong chậm rãi cất bước đi tới bàn gỗ lim chạm trổ hoa mẫu đơn hồng nhạt đối diện bàn sách.
Bên cạnh bàn gỗ lim chạm trổ hoa mẫu đơn hồng nhạt, hai cung nữ dung mạo hết sưc thanh tú, đang một trái một phải đứng yên ở hai bên.
Trên bàn gỗ lim chạm trổ hoa mẫu đơn hồng nhạt, ngoài trừ bài trí một ít món ăn đã nguội lạnh, còn thêm một bình ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, cùng với một cái chén ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ.

Nhìn thấy Dạ Dật Phong đi tới, đầu tiên hai cung nữ cung kính khom thắt lưng. Sau đó, một cung nữ trong đó nhấc lên bình rượu ngọc lưu ly trên bàn, nghiêng đổ rượu vào trong chén ngọc lưu ly.
Một cung nữ khác, nghiêm chỉnh mở miệng khẽ hỏi: "Thái tử, đồ ăn đã lạnh rồi. Nô tỳ hủy bỏ những đồ ăn đã lạnh này, thay một bàn đồ ăn nóng khác cho thái tử ạ?"
Dạ Dật Phong ngồi xuống trên ghế gỗ lim khắc hoa, bưng chén ngọc lưu ly đựng rượu ngon trên bàn lên, bạc môi nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu trong chén, đôi mắt đen của hắn mỉm cười nhìn hai cung nữ nói: "Ở đây không cần hầu hạ, hai người các ngươi đều lui ra đi."
"Vâng." Hai cung nữ nghe vậy, eo nhỏ phút chốc lại khom lần nữa, đối với Dạ Dật Phong cung kính làm lễ cáo lui, các nàng cúi đầu chậm rãi rời khỏi Tường Khôn điện nguy nga lộng lẫy.
Đến khi thấy bóng dáng hai cung nữ xinh đẹp hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đen của Dạ Dật Phong vốn hàm chứa ý cười nhu hòa, cũng trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, hàn khí lạnh lẽo thay thế khiến da đầu người ta run lên.
Dạ Dật Phong không có chút khẩu vị nào, đối với món ăn mỹ vị bày đặt trên bàn gỗ lim tuy rằng đã nguội lạnh, nhưng mùi thơm vẫn xộc vào mũi, từ đầu đến cuối một ngụm đều không có chạm qua.
Tay trái hắn mang theo bình ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, tay phải bưng chén ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, không ngừng nghiêng bình đổ rượu vào trong chén ngọc, lại liên tục đưa rượu trong chén ngọc vào trong bạc môi.
Cuối cùng, Dạ Dật Phong dứt khoát buông tay phải đang cầm chén ngọc lưu ly xuống.
Ngửa đầu nhìn nóc cung điện tràn đầy ánh sáng lung linh, đưa miệng bình ngọc lưu ly tới bên bạc môi, Dạ Dật Phong trực tiếp đổ rượu ngon còn thừa trong bình vào trong bụng.
Sau khi khiến rượu ngon trong bình ngọc không còn một giọt, trong đôi mắt đen Dạ Dật Phong hiện lên có chút men say, đặt bình ngọc một tiếng đông vang lên ở trên bàn gỗ lim, sau đó mày nhíu mặt nhăn đứng lên từ trên ghế gỗ lim.
Chậm rãi cất bước, Dạ Dật Phong đứng trước cửa sổ màu vàng mở rộng một nửa ở Tường Khôn điện.
Ngửa đầu, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn bầu trời đêm đầy sao ánh sáng rực rỡ lấp lánh, tuy rằng toàn thân chứa đầy sát khí nồng đậm, nhưng mà bạc môi Dạ Dật Phong thanh âm tràn ra, cũng vô cùng lạnh nhạt.
"Trước khi tinh phong huyết vũ đến, đương nhiên sẽ có khoảnh khắc yên tĩnh. Bản thân ta xem cho thật tốt, khoảnh khắc yên tĩnh trôi qua, ngươi… hoặc cũng là các ngươi, sẽ gây ra cho ta sóng biển dữ như thế nào?"
Nói xong, Dạ Dật Phong híp đôi mắt đen lại, hé ra khí tức vô cùng xơ xác tiêu điều khiến lòng người run sợ.
Đã có người thần bí nhân bỗng nhiên hứng thú bừng bừng, muốn lãnh thổ Thương Nguyệt quốc dấy lên một hồi sóng gió, như vậy… hắn thái tử Thương Nguyệt quốc, liền bồi người thần bí này chơi một chút cho thật tốt.
Hắn sẽ khiến người thần bí này ẩn từ một nơi bí mật gần đó, hoặc là một đám người thần bí ẩn từ một nơi bí mật gần đó, biết rõ ràng, lãnh thổ Thương Nguyệt quốc cũng không phải là nơi tùy ý nhảy nhót , giá phải trả đó là máu tươi và sinh mệnh…
Cùng lúc đó –
Phạm vi trăm dặm trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, tồn tại tổng cộng có mười tám môn phái. Mười tám môn phái này, có môn phái uy danh hiển hách ở trong chốn giang hồ, có môn phái ở trong chốn giang hồ lại lặng lẽ vô danh.
Giờ này khắc này, dù là đại môn phái uy danh hiển hách ở trong chốn giang hồ, hay là môn phái nhỏ lặng lẽ vô danh ở trong chốn giang hồ. Tóm lại khu xung quanh những môn phái lớn nhỏ, ước chừng cách chỗ bí ẩn trong bóng tối hai ba cây số, mai phục vô số tên đệ tử Sinh Tử Môn võ công cao cường.
Những đệ tử Sinh Tử Môn mai phục chỗ bí mật trong bóng tối, đó là bọn họ phụng mệnh lệnh môn chủ Sinh Tử Môn, đặc biệt tới đây theo dõi chặt chẽ người làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh kia, đến cuối cùng sẽ làm ra loại hành động kinh người nào đối với những môn phái nhận được Sinh Tử lệnh giả?
Bọn họ bắt đầu từ sáng sớm, đã mai phục ở tại khu xung quanh những môn phái lớn nhỏ. Người thần bí làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh, cho đến tận bây giờ, còn chưa có bắt đầu xuất hiện hành động gì. Chỉ có điều là…
Hiện giờ bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, đoán chừng người thần bí làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh kia, hẳn là rất nhanh sẽ có hành động chứ? Hành động đi, chỉ cần người thần bí làm giả mộc bài Sinh Tử lệnh có hành động, nhất định khó thoát khỏi nhiều cao thủ Sinh Tử Môn bọn họ theo dõi chặt chẽ như vậy.
Vô số đệ tử Sinh Tử Môn võ công cao cường, mai phục ở trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, ước lượng mười tám môn phái lớn nhỏ trong vòng phạm vi trăm dặm. Mà toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, canh phòng bên trong nghiêm ngặt cũng so với thường ngày vô số lần.
Toàn bộ môn phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, lớn nhỏ cộng lại ước chừng có mười mấy cái.
Giờ này khắc này, trong những môn phái lớn nhỏ này, hễ là nơi tối tăm, bất kể là góc chỗ hành lang dài, hay là trong viện bị bỏ quên đã thành phế tích, toàn bộ đều treo cao đèn lồng màu đỏ tươi chiếu sáng. Mà dưới mỗi một cái đèn lồng màu đỏ tươi treo cao, đệ tử đều đứng đông đúc cầm trong tay kiếm đao sắc bén…

back top