Chưởng môn các phái lập tức nhìn chăm chú về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy bóng dáng bốn nam tử trung niên mặc y phục màu xanh tốc độ nhanh như chớp, từ giữa sườn núi nhanh chóng nhảy lên trên đỉnh núi Lý Ngư.
Bốn nam tử trung niên áo xanh chợt xuất hiện, khiến cho mắt của chưởng môn các phái không cách nào thấy được hình dáng chân thực của bọn họ, bởi vì trên mặt mỗi người bọn họ, đều đeo ký hiệu kinh khủng của Sinh Tử Môn – mặt nạ hắc bạch.
Cái gọi là mặt nạ hắc bạch, nửa bên trái mặt nạ là màu đen, phía trên được chạm trổ một đầu khô lâu màu trắng đẫm máu. Nửa bên phải là màu trắng, phía trên được chạm trổ một thanh chủy thủ giống như bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trong nháy mắt bốn nam tử trung niên áo xanh đã tới đỉnh núi Lý Ngư, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, từ phía trên đỉnh đầu của chưởng môn các phái, Die nd da nl e q uu ydo n sau khi vô cùng phách lối đạp gió nhảy qua, bọn họ đáp xuống trước một gốc cây tùng xanh biếc rậm rạp.
Hai chân bốn nam tử trung niên này không những chạm đất không tiếng động, ngay cả một hạt bụi đất cũng không có bay lên. Khinh công đã đạt tới đỉnh cao như vậy, không khỏi khiến một loạt chưởng môn các phái quay đầu lại nhìn, sợ hãi trong lòng lại càng sâu thêm một tầng.
Từ trước đến nay bọn họ đều cho rằng khinh công của mình, đã dày công tu luyện tới cảnh giới cao siêu. Nhưng so với bốn nam tử trung niên trước mắt, quả thực như là tiểu phù thủy thấy đại phù thủy vậy, chỉ thấy tự ti mặc cảm vì tình cảnh của mình.
Ngay lúc hai con mắt của chưởng môn các phái sợ hãi nhìn bốn nam tử trung niên, thì Thiết trưởng lão đang đặt mông ngồi xuống mặt đất, sau lưng dựa vào một thân cây to lớn, vẫn ở đó yên lặng vùi đầu hưởng thụ món ăn ngon.
Đưa tay cầm xương đùi gà đã được gặm sạch sẽ, theo hướng gió núi lướt qua xao động tùy tiện ném xuống mặt đất, trong lòng bàn tay trái của Thiết trưởng lão lóe lên một tia sáng màu xanh, đưa về phía cái túi vá dính đầy vết bẩn nào đó buộc ở bên hông.
Từ bên trong túi vá bẩn thỉu, lại móc ra một cái đùi gà béo ngậy, Thiết trưởng lão mặc xiêm y rách nát, lại lần nữa vùi đầu chẹp chẹp gặm cắn đùi gà.
Bốn nam tử trung niên, đôi mắt đen của ba người trong đó thờ ơ lướt qua Thiết trưởng lão, trong lòng không nhịn được nói thầm: Này! Ta nói cái gì vậy…
Lão Thiết ơi là lão Thiết, trước khi đến đỉnh núi Lý Ngư, ngươi cũng đã gặm hai mươi cái đùi gà béo ngậy rồi. Giờ đến đỉnh núi Lý Ngư, sao ngươi vẫn còn vùi đầu gặm đùi gà chứ, ngươi một chút cũng không lo lắng là mình sẽ chết vì no sao?
Còn tên nam tử trung niên áo xanh khác, nếu không phải lúc này đang đeo mặt nạ hắc bạch, chòm râu dày trên cằm hắn, bảo đảm mỗi một sợi cũng phẫn nộ mà dựng thẳng đứng lên.
Dựa vào cái gì, cái lão Thiết hỗn trướng này đáng bị đâm vạn đao, đêm qua lại thừa dịp hắn không chú ý, lẻn vào trong phòng bếp của đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt Quốc, trộm đi không ít đùi gà mỹ vị mà hắn chuẩn bị bán cho khách.
Thì ra, bốn nam tử trung niên áo xanh lấy mặt nạ hắc bạch Sinh Tử Môn che giấu hình dáng, khinh công tuyệt đỉnh này, ba người trong đó chính là cửu đại trường lão Cái Bang Kim, Ngân, Đồng, còn một người khác, chính là người có địa vị đứng sau cửu đại trưởng lão — bát đại trưởng lão, Tích trưởng lão da.nlze.qu;ydo/nn.(Vân Nhi: mình quên nói từ ‘đại’ ở đây không có nghĩa là lớn, nghĩa của nó là túi, trưởng lão có chín cái túi là cửu đại trưởng lão, không giống mấy truyện khác, đừng nên nhẫm lẫn nha!!)
Thấy toàn bộ mọi người lựa chọn trầm mặc không nói, dường như ai cũng không muốn mạo hiểm làm chim đầu đàn, cũng không có ý tốt chờ người khác mở miệng trước, đòi lấy thuốc tốt hóa giải kỳ độc từ bốn người Sinh Tử Môn bỗng nhiên xuất hiện tại đỉnh núi Lý Ngư.
Chưởng môn phái Điểm Thương tính tình thường ngày tương đối nóng nảy, sau khi hít sâu vài hơi, hàm răng bỗng nhiên cắn chặt, giọng nói mang theo mười phần run rẩy nói: “Sinh Tử Môn, chúng ta đã tới đỉnh núi Lý Ngư đúng hẹn, bây giờ…”
Nhưng mà, giọng nói vô cùng run rẩy của chưởng môn phái Điểm Thương, còn chưa kịp nói ra đầy đủ từ cặp môi đen sì, thì một tiếng bùm vang lên, bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích giả mạo đệ tử Sinh Tử Môn, lại bỗng nhiên một gối xuống ở trên mặt đất.
Ngay lúc chưởng môn các phái lớn nhỏ, bị hành động kỳ lạ đột nhiên quỳ xuống trước mắt bọn họ của bốn nam tử trung niên này, khiến xương cột sống của bọn họ như có từng trận gió lạnh như băng thổi qua.
Bốn nam tử trung niên mở môi mỏng, tấu lên một âm thanh vô cùng vang vọng, khiến bọn họ biết hóa ra là mình hiểu sai ý, người khiến cho bốn nam tử trung niên áo xanh đột nhiên quỳ một chân trên mặt đất, cũng không phải là đám chưởng môn bọn họ, mà là người khác.
“Thuộc hạ cung nghênh môn chủ, cung nghênh phó môn chủ.” da.nlze.qu;ydo/nn Bốn nam tử trung niên cung kính vừa dứt lời, trong nháy mắt men theo tầm mắt của bốn gã nam tử trung niên dừng lại, chưởng môn các phái lại một lần nữa rối rít quay đầu nhìn lại.
“Hí…” Một đám chưởng môn đồng thời quay đầu lại, nhất thời giống như giữa ban ngày gặp được quỷ vậy, toàn bộ không nhịn được mãnh liệt hít vào một hơi lạnh.
Diễn trò sao, đương nhiên phải diễn toàn bộ, nếu không sẽ để lộ ra sơ hở.
Vì vậy, ngay lúc cái mông của Thiết trưởng lão vẫn ngồi trên mặt đất như cũ, sau lưng dựa vào một thân cây to lớn, trong nháy mắt đầu xoay qua chỗ khác, cũng hệt như bị kinh sợ.
“Hí…” Thiết trưởng lão không chỉ có lỗ mũi mãnh liệt hít vào một hơi lạnh, cánh tay trái lại giống như vô cùng run rẩy, khiến cho cái đùi gà lớn béo ngậy đang gặm cắn một nửa, rơi xuống đất từ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Ngoài mặt Thiết trưởng lão làm ra vẻ kinh sợ, nhưng trong lòng thật ra lại vô cùng ai oán thầm nghĩ. Ô ô ô — Thiếu bang chủ kính yêu của ta, chờ người xong xuôi mọi việc, người nhớ bồi thường cho lão Thiết ta một cái đùi gà lớn!
Người không biết đâu, cái đùi gà béo ngậy phải hy sinh rơi xuống, chính là đêm qua ta lặng lẽ lẻn vào bên trong đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt của Kim trưởng lão, mạo hiểm bị Kim trưởng lão hung hăng đánh cho méo mũi, vụng trộm cải trang mới bỏ được vào bên trong cái túi vá đấy.
Ai bảo tháng trước hắn không cẩn thận, đập vỡ một vò rượu nữ nhi hồng mà Kim trưởng lão giấu ở bên trong Cái Bang. Kim trưởng lão là người yêu rượu như mạng, mà hắn lại uổng công đưa vò rượu ngon của Kim trưởng lão cho thổ địa, Kim trưởng lão còn không tức đến dậm chân sao?
Nếu không phải bang quy đặt ra: Đệ tử Cái Bang phải tương thân tương ái, tuyệt đối không thể gây lộn đánh nhau, bằng không sẽ xử lý dựa theo bang quy,dieendaanleequuydonn đáng thương tội nghiệp bị trục xuất khỏi Cái Bang. Kim trưởng lão nổi trận lôi đình thế kia, không lột da hắn mới là lạ?
Từ lúc gặm qua đùi gà bên trong đệ nhất tửu lâu của Kim trưởng lão, hắn đối với đùi gà của những tửu lâu khác ở Thương Nguyệt Quốc, chỉ đánh giá bốn chữ — ăn vào vô vị.
Hắn đã chọc giận Kim trưởng lão, vì vậy mà bị Kim trưởng lão trừng phạt hắn. Kim trưởng lão nói: Trong vòng một tháng, tuyệt đối sẽ không bán đùi gà còn thừa trong đệ nhất tửu lâu, đưa đến Cái Bang cho hắn hưởng thụ.
Ăn nhiều đùi gà bên trong đệ nhất tửu lâu, đã hoàn toàn làm hắn nghiện, hắn chỉ có thể mỗi đêm tìm một miếng vải đen che mặt, lặng lẽ chạy vào bên trong phòng bếp đệ nhất tửu lâu, mạo hiểm bị Kim trưởng lão đánh đau đến nằm bẹp dí, trộm xong đùi gà béo ngậy lại nhanh chân bỏ chạy.
Giờ phút này, còn có một người, ngoài mặt tuy là làm ra vẻ kinh sợ giống Thiết trưởng lão, nhưng trong lòng lại vô cùng lãnh lệ nói: Hai người các ngươi, rốt cuộc chịu hiện thân rồi sao?
Người này, chính là thiếu bang chủ Kim Phiến bang nhìn như thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, thực ra tính tình vô cùng quái gở, võ công trác tuyệt, lấy một cây quạt màu vàng kim làm vũ khí.
Hai người Thiết trưởng lão và thiếu bang chủ Kim Phiến bang, vẻ mặt làm bộ vô cùng hoảng sợ, nhưng một đám còn lại chưởng môn các phái, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, cũng không thể chân thật hơn được nữa.
Đập vào trong mắt chưởng môn các phái, là hai người cùng đứng sóng vai, mặc cẩm y thêu hoa màu lam, trên mặt được đeo ký hiệu của Sinh Tử Môn, mặt nạ hắc bạch u ám thấm vào lòng người.
Môn chủ Sinh Tử Môn và phó môn chủ, lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng bọn họ, khiến hơn một trăm vị chưởng môn ở đây, không ai phát hiện được một chút nào cũng đủ kinh hãi thế tục rồi.
Càng khiến cho bọn họ sợ hãi không có cách nào sử dùng ngôn ngữ để hình dung, là môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn, lúc này đang bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ, đi về phía vị trí của bốn nam tử trung niên.
Nhưng mà bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn, khi chậm rãi bước qua trước mặt mình,dieendaanleequuydonn bất luận môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn hai người họ cách xa bọn họ nhiều bước hay là chỉ cách một bước gần, bọn họ đều hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của họ.
Rõ ràng là hai người này sống sờ sờ, hơi thở lại mờ ảo giống như không khí vậy.
Nếu như giờ phút này bọn họ nhắm hai mắt lại, chỉ sợ môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, có lẽ tiến sát đến gần mũi bọn họ, cùng bọn họ kề sát mặt nhau, mặt đối mặt, bọn họ cũng không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của hai người.
Trời ạ, môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, rốt cuộc nội lực cao thâm đến loại cảnh giới nào? Khó trách…
Người Sinh Tử Môn có thể trong một đêm, khiến cho tất cả bọn họ đều không giải thích được trúng phải kỳ độc. Với nội lực kinh khủng sâu không lường được của môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, còn có chuyện gì là bọn hắn không làm được đây?
Người nam tử cao cao mặc áo lam giả mạo môn chủ Sinh Tử Môn, dĩ nhiên là Hiên Viên Diễm.
Nội lực của Hiên Viên Diễm đã tới đạt tới đỉnh cao của cảnh giới, thời điểm đi qua trước mặt chưởng môn các phái, hắn thúc giục nội lực tạm thời che giấu hơi thở của mình, khẳng định không phải là một chuyện khó khăn gì.
Giả mạo phó môn chủ Sinh Tử Môn, là nam tử áo lam vóc dáng hơi thấp, không nghi ngờ chút nào, ngoài Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra thì còn ai chứ?
Nàng là mị ảnh vô biên, là tử thần lấy mạng trong giới hắc đạo ở thế kỷ hai mươi mốt khiến người người nghe tiếng đã sợ mất mật, dieendaanleequuydonn cho dù nội lực toàn thân không đạt tới đỉnh cao, linh lực không có dày công tu luyện, nhưng so với bất cứ người nào ở đây, nàng khéo léo che giấu được hơi thở của bản thân ra sao.
Ngay khi chưởng môn các phái kinh sợ, thân thể kinh hãi giống như bị hóa đá, vẫn không nhúc nhích dừng lại tại chỗ thì —
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đến chỗ bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích, chợt quay người lại, đồng thời mở miệng cười nói: “Các vị chưởng môn, buổi chiều hảo! Các ngươi đứng lâu mệt nhọc như vậy, là Sinh Tử Môn ta chăm sóc không chu toàn. Mọi người không cần câu nệ như vậy, nhanh chóng ngồi nghỉ chân một chút đi?”
Lời nói của môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn là có ý gì đây?
Ngồi? Ngồi ở nơi nào hả, ngồi lên trên mặt đất lạnh như băng sao? Chẳng lẽ… môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn vừa mới xuất hiện, liền muốn ra oai phủ đầu với đám chưởng môn bọn hắn rồi ư?
Để những chưởng môn uy danh hiển hách trong giang hồ như bọn hắn, tất cả ngồi xuống trên mặt đất lạnh lẽo, sau đó môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn kiêu ngạo đứng trước gió, có thể dùng ánh mắt vương giả từ trên cao nhìn xuống, Die nd da nl e q uu ydo n châm biếm đám người hèn mọn bọn họ đang ngồi trên mặt đất này sao, quá khứ oai hùng của các chưởng môn sẽ thảm hại không còn sót lại chút gì sao?
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa thoát ra khỏi miệng, chưởng môn các phái lập tức liềm cảm giác được, toàn thân từ trên xuống dưới bị khói mù rét lạnh bao phủ, loại khói mù rét lạnh thấu xương này khiến bọn họ gần như hít thở không thông.
Cuối cùng có phải môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn muốn bọn họ ngồi lên trên mặt đất hay không đây? Nếu như không ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, có thể sẽ chọc giận đến môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn cười ôn nhu nhưng lại ẩn giấu lưỡi đao sắc bén này không?
Chưởng môn các phái nắm chặt bàn tay nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt lại, đôi mắt đen đồng thời sợ hãi giãy giụa quét mắt nhìn các chưởng môn khác.
Bản thân bọn họ ngồi nghỉ chân trên mặt đất, là một chuyện.
Nhưng môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, lên tiếng để bọn họ ngồi xuống đất, lại là chuyện khác, đó là một loại vũ nhục không cách nào che giấu được.
Bọn họ không dám không ngồi, nhưng bọn hắn ai cũng không nguyện ý ngồi trên mặt đất trước. Ngộ nhỡ qua hôm nay, bọn họ may mắn được Sinh Tử Môn giải kỳ độc, cũng được Sinh Tử Môn nhân từ miễn đi tai ương huyết tẩy.
Như vậy… giờ khắc này, ai dẫn đầu ngồi xuống trước ở trên mặt đất, người này nhất định sẽ bị mọi người đính cho danh hiệu — “Chưởng môn hèn yếu vô năng nhất trong chốn giang hồ “.
Bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích vốn đang quỳ một chân trên mặt đất, thân hình bỗng chốc đứng dậy, miệng đồng thanh nói: da.nlze.qu;ydo/nn “Các vị chưởng môn, môn chủ và phó môn chủ cho các ngươi ngồi, cũng do trong lòng thương hại hai chân của các ngươi sẽ mệt mỏi vì đứng. Các ngươi dù sao cũng không nên nghĩ sai, nhanh ngồi đi?”
Vừa dứt lời, tay phải bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích rút lấy trường kiếm lạnh như băng ở sau lưng ra khỏi vỏ, bốn thanh kiếm sắc nhọn lạnh lẽo lấp lánh đồng loạt được rút ra khỏi vỏ kiếm.
Tình huống gì đây, vì sao bốn nam tử trung niên bỗng nhiên rút kiếm?
Chẳng lẽ… bốn nam tử trung niên áo xanh này đang yên lặng cảnh cáo bọn họ: Nếu còn không mau ngồi xuống, sẽ lập tức lấy đi tính mạng của bọn họ sao?
Trên bầu trời trong xanh, ánh mặt trời như lửa bao phủ khắp nơi, một thanh trường kiếm như nhiễm máu đỏ ở trên tay bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích, sau khi tỏa ra một tia sáng chói mắt, quét ngang về phía vị trí hiện giờ của chưởng môn các phái.
“Hí –” nhìn thấy kiếm của bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích tập kích qua đây, chưởng môn các phái lại một lần nữa mãnh liệt hít một hơi lạnh, đầu gối lúc này không tự chủ được mềm nhũn ra …
Bốn nam tử trung niên áo xanh chợt xuất hiện, khiến cho mắt của chưởng môn các phái không cách nào thấy được hình dáng chân thực của bọn họ, bởi vì trên mặt mỗi người bọn họ, đều đeo ký hiệu kinh khủng của Sinh Tử Môn – mặt nạ hắc bạch.
Cái gọi là mặt nạ hắc bạch, nửa bên trái mặt nạ là màu đen, phía trên được chạm trổ một đầu khô lâu màu trắng đẫm máu. Nửa bên phải là màu trắng, phía trên được chạm trổ một thanh chủy thủ giống như bị máu tươi nhiễm đỏ.
Trong nháy mắt bốn nam tử trung niên áo xanh đã tới đỉnh núi Lý Ngư, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, từ phía trên đỉnh đầu của chưởng môn các phái, Die nd da nl e q uu ydo n sau khi vô cùng phách lối đạp gió nhảy qua, bọn họ đáp xuống trước một gốc cây tùng xanh biếc rậm rạp.
Hai chân bốn nam tử trung niên này không những chạm đất không tiếng động, ngay cả một hạt bụi đất cũng không có bay lên. Khinh công đã đạt tới đỉnh cao như vậy, không khỏi khiến một loạt chưởng môn các phái quay đầu lại nhìn, sợ hãi trong lòng lại càng sâu thêm một tầng.
Từ trước đến nay bọn họ đều cho rằng khinh công của mình, đã dày công tu luyện tới cảnh giới cao siêu. Nhưng so với bốn nam tử trung niên trước mắt, quả thực như là tiểu phù thủy thấy đại phù thủy vậy, chỉ thấy tự ti mặc cảm vì tình cảnh của mình.
Ngay lúc hai con mắt của chưởng môn các phái sợ hãi nhìn bốn nam tử trung niên, thì Thiết trưởng lão đang đặt mông ngồi xuống mặt đất, sau lưng dựa vào một thân cây to lớn, vẫn ở đó yên lặng vùi đầu hưởng thụ món ăn ngon.
Đưa tay cầm xương đùi gà đã được gặm sạch sẽ, theo hướng gió núi lướt qua xao động tùy tiện ném xuống mặt đất, trong lòng bàn tay trái của Thiết trưởng lão lóe lên một tia sáng màu xanh, đưa về phía cái túi vá dính đầy vết bẩn nào đó buộc ở bên hông.
Từ bên trong túi vá bẩn thỉu, lại móc ra một cái đùi gà béo ngậy, Thiết trưởng lão mặc xiêm y rách nát, lại lần nữa vùi đầu chẹp chẹp gặm cắn đùi gà.
Bốn nam tử trung niên, đôi mắt đen của ba người trong đó thờ ơ lướt qua Thiết trưởng lão, trong lòng không nhịn được nói thầm: Này! Ta nói cái gì vậy…
Lão Thiết ơi là lão Thiết, trước khi đến đỉnh núi Lý Ngư, ngươi cũng đã gặm hai mươi cái đùi gà béo ngậy rồi. Giờ đến đỉnh núi Lý Ngư, sao ngươi vẫn còn vùi đầu gặm đùi gà chứ, ngươi một chút cũng không lo lắng là mình sẽ chết vì no sao?
Còn tên nam tử trung niên áo xanh khác, nếu không phải lúc này đang đeo mặt nạ hắc bạch, chòm râu dày trên cằm hắn, bảo đảm mỗi một sợi cũng phẫn nộ mà dựng thẳng đứng lên.
Dựa vào cái gì, cái lão Thiết hỗn trướng này đáng bị đâm vạn đao, đêm qua lại thừa dịp hắn không chú ý, lẻn vào trong phòng bếp của đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt Quốc, trộm đi không ít đùi gà mỹ vị mà hắn chuẩn bị bán cho khách.
Thì ra, bốn nam tử trung niên áo xanh lấy mặt nạ hắc bạch Sinh Tử Môn che giấu hình dáng, khinh công tuyệt đỉnh này, ba người trong đó chính là cửu đại trường lão Cái Bang Kim, Ngân, Đồng, còn một người khác, chính là người có địa vị đứng sau cửu đại trưởng lão — bát đại trưởng lão, Tích trưởng lão da.nlze.qu;ydo/nn.(Vân Nhi: mình quên nói từ ‘đại’ ở đây không có nghĩa là lớn, nghĩa của nó là túi, trưởng lão có chín cái túi là cửu đại trưởng lão, không giống mấy truyện khác, đừng nên nhẫm lẫn nha!!)
Thấy toàn bộ mọi người lựa chọn trầm mặc không nói, dường như ai cũng không muốn mạo hiểm làm chim đầu đàn, cũng không có ý tốt chờ người khác mở miệng trước, đòi lấy thuốc tốt hóa giải kỳ độc từ bốn người Sinh Tử Môn bỗng nhiên xuất hiện tại đỉnh núi Lý Ngư.
Chưởng môn phái Điểm Thương tính tình thường ngày tương đối nóng nảy, sau khi hít sâu vài hơi, hàm răng bỗng nhiên cắn chặt, giọng nói mang theo mười phần run rẩy nói: “Sinh Tử Môn, chúng ta đã tới đỉnh núi Lý Ngư đúng hẹn, bây giờ…”
Nhưng mà, giọng nói vô cùng run rẩy của chưởng môn phái Điểm Thương, còn chưa kịp nói ra đầy đủ từ cặp môi đen sì, thì một tiếng bùm vang lên, bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích giả mạo đệ tử Sinh Tử Môn, lại bỗng nhiên một gối xuống ở trên mặt đất.
Ngay lúc chưởng môn các phái lớn nhỏ, bị hành động kỳ lạ đột nhiên quỳ xuống trước mắt bọn họ của bốn nam tử trung niên này, khiến xương cột sống của bọn họ như có từng trận gió lạnh như băng thổi qua.
Bốn nam tử trung niên mở môi mỏng, tấu lên một âm thanh vô cùng vang vọng, khiến bọn họ biết hóa ra là mình hiểu sai ý, người khiến cho bốn nam tử trung niên áo xanh đột nhiên quỳ một chân trên mặt đất, cũng không phải là đám chưởng môn bọn họ, mà là người khác.
“Thuộc hạ cung nghênh môn chủ, cung nghênh phó môn chủ.” da.nlze.qu;ydo/nn Bốn nam tử trung niên cung kính vừa dứt lời, trong nháy mắt men theo tầm mắt của bốn gã nam tử trung niên dừng lại, chưởng môn các phái lại một lần nữa rối rít quay đầu nhìn lại.
“Hí…” Một đám chưởng môn đồng thời quay đầu lại, nhất thời giống như giữa ban ngày gặp được quỷ vậy, toàn bộ không nhịn được mãnh liệt hít vào một hơi lạnh.
Diễn trò sao, đương nhiên phải diễn toàn bộ, nếu không sẽ để lộ ra sơ hở.
Vì vậy, ngay lúc cái mông của Thiết trưởng lão vẫn ngồi trên mặt đất như cũ, sau lưng dựa vào một thân cây to lớn, trong nháy mắt đầu xoay qua chỗ khác, cũng hệt như bị kinh sợ.
“Hí…” Thiết trưởng lão không chỉ có lỗ mũi mãnh liệt hít vào một hơi lạnh, cánh tay trái lại giống như vô cùng run rẩy, khiến cho cái đùi gà lớn béo ngậy đang gặm cắn một nửa, rơi xuống đất từ giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Ngoài mặt Thiết trưởng lão làm ra vẻ kinh sợ, nhưng trong lòng thật ra lại vô cùng ai oán thầm nghĩ. Ô ô ô — Thiếu bang chủ kính yêu của ta, chờ người xong xuôi mọi việc, người nhớ bồi thường cho lão Thiết ta một cái đùi gà lớn!
Người không biết đâu, cái đùi gà béo ngậy phải hy sinh rơi xuống, chính là đêm qua ta lặng lẽ lẻn vào bên trong đệ nhất tửu lâu Thương Nguyệt của Kim trưởng lão, mạo hiểm bị Kim trưởng lão hung hăng đánh cho méo mũi, vụng trộm cải trang mới bỏ được vào bên trong cái túi vá đấy.
Ai bảo tháng trước hắn không cẩn thận, đập vỡ một vò rượu nữ nhi hồng mà Kim trưởng lão giấu ở bên trong Cái Bang. Kim trưởng lão là người yêu rượu như mạng, mà hắn lại uổng công đưa vò rượu ngon của Kim trưởng lão cho thổ địa, Kim trưởng lão còn không tức đến dậm chân sao?
Nếu không phải bang quy đặt ra: Đệ tử Cái Bang phải tương thân tương ái, tuyệt đối không thể gây lộn đánh nhau, bằng không sẽ xử lý dựa theo bang quy,dieendaanleequuydonn đáng thương tội nghiệp bị trục xuất khỏi Cái Bang. Kim trưởng lão nổi trận lôi đình thế kia, không lột da hắn mới là lạ?
Từ lúc gặm qua đùi gà bên trong đệ nhất tửu lâu của Kim trưởng lão, hắn đối với đùi gà của những tửu lâu khác ở Thương Nguyệt Quốc, chỉ đánh giá bốn chữ — ăn vào vô vị.
Hắn đã chọc giận Kim trưởng lão, vì vậy mà bị Kim trưởng lão trừng phạt hắn. Kim trưởng lão nói: Trong vòng một tháng, tuyệt đối sẽ không bán đùi gà còn thừa trong đệ nhất tửu lâu, đưa đến Cái Bang cho hắn hưởng thụ.
Ăn nhiều đùi gà bên trong đệ nhất tửu lâu, đã hoàn toàn làm hắn nghiện, hắn chỉ có thể mỗi đêm tìm một miếng vải đen che mặt, lặng lẽ chạy vào bên trong phòng bếp đệ nhất tửu lâu, mạo hiểm bị Kim trưởng lão đánh đau đến nằm bẹp dí, trộm xong đùi gà béo ngậy lại nhanh chân bỏ chạy.
Giờ phút này, còn có một người, ngoài mặt tuy là làm ra vẻ kinh sợ giống Thiết trưởng lão, nhưng trong lòng lại vô cùng lãnh lệ nói: Hai người các ngươi, rốt cuộc chịu hiện thân rồi sao?
Người này, chính là thiếu bang chủ Kim Phiến bang nhìn như thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, thực ra tính tình vô cùng quái gở, võ công trác tuyệt, lấy một cây quạt màu vàng kim làm vũ khí.
Hai người Thiết trưởng lão và thiếu bang chủ Kim Phiến bang, vẻ mặt làm bộ vô cùng hoảng sợ, nhưng một đám còn lại chưởng môn các phái, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, cũng không thể chân thật hơn được nữa.
Đập vào trong mắt chưởng môn các phái, là hai người cùng đứng sóng vai, mặc cẩm y thêu hoa màu lam, trên mặt được đeo ký hiệu của Sinh Tử Môn, mặt nạ hắc bạch u ám thấm vào lòng người.
Môn chủ Sinh Tử Môn và phó môn chủ, lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng bọn họ, khiến hơn một trăm vị chưởng môn ở đây, không ai phát hiện được một chút nào cũng đủ kinh hãi thế tục rồi.
Càng khiến cho bọn họ sợ hãi không có cách nào sử dùng ngôn ngữ để hình dung, là môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn, lúc này đang bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ, đi về phía vị trí của bốn nam tử trung niên.
Nhưng mà bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn, khi chậm rãi bước qua trước mặt mình,dieendaanleequuydonn bất luận môn chủ cùng với phó môn chủ Sinh Tử Môn hai người họ cách xa bọn họ nhiều bước hay là chỉ cách một bước gần, bọn họ đều hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của họ.
Rõ ràng là hai người này sống sờ sờ, hơi thở lại mờ ảo giống như không khí vậy.
Nếu như giờ phút này bọn họ nhắm hai mắt lại, chỉ sợ môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, có lẽ tiến sát đến gần mũi bọn họ, cùng bọn họ kề sát mặt nhau, mặt đối mặt, bọn họ cũng không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của hai người.
Trời ạ, môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, rốt cuộc nội lực cao thâm đến loại cảnh giới nào? Khó trách…
Người Sinh Tử Môn có thể trong một đêm, khiến cho tất cả bọn họ đều không giải thích được trúng phải kỳ độc. Với nội lực kinh khủng sâu không lường được của môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, còn có chuyện gì là bọn hắn không làm được đây?
Người nam tử cao cao mặc áo lam giả mạo môn chủ Sinh Tử Môn, dĩ nhiên là Hiên Viên Diễm.
Nội lực của Hiên Viên Diễm đã tới đạt tới đỉnh cao của cảnh giới, thời điểm đi qua trước mặt chưởng môn các phái, hắn thúc giục nội lực tạm thời che giấu hơi thở của mình, khẳng định không phải là một chuyện khó khăn gì.
Giả mạo phó môn chủ Sinh Tử Môn, là nam tử áo lam vóc dáng hơi thấp, không nghi ngờ chút nào, ngoài Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra thì còn ai chứ?
Nàng là mị ảnh vô biên, là tử thần lấy mạng trong giới hắc đạo ở thế kỷ hai mươi mốt khiến người người nghe tiếng đã sợ mất mật, dieendaanleequuydonn cho dù nội lực toàn thân không đạt tới đỉnh cao, linh lực không có dày công tu luyện, nhưng so với bất cứ người nào ở đây, nàng khéo léo che giấu được hơi thở của bản thân ra sao.
Ngay khi chưởng môn các phái kinh sợ, thân thể kinh hãi giống như bị hóa đá, vẫn không nhúc nhích dừng lại tại chỗ thì —
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đến chỗ bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích, chợt quay người lại, đồng thời mở miệng cười nói: “Các vị chưởng môn, buổi chiều hảo! Các ngươi đứng lâu mệt nhọc như vậy, là Sinh Tử Môn ta chăm sóc không chu toàn. Mọi người không cần câu nệ như vậy, nhanh chóng ngồi nghỉ chân một chút đi?”
Lời nói của môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn là có ý gì đây?
Ngồi? Ngồi ở nơi nào hả, ngồi lên trên mặt đất lạnh như băng sao? Chẳng lẽ… môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn vừa mới xuất hiện, liền muốn ra oai phủ đầu với đám chưởng môn bọn hắn rồi ư?
Để những chưởng môn uy danh hiển hách trong giang hồ như bọn hắn, tất cả ngồi xuống trên mặt đất lạnh lẽo, sau đó môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn kiêu ngạo đứng trước gió, có thể dùng ánh mắt vương giả từ trên cao nhìn xuống, Die nd da nl e q uu ydo n châm biếm đám người hèn mọn bọn họ đang ngồi trên mặt đất này sao, quá khứ oai hùng của các chưởng môn sẽ thảm hại không còn sót lại chút gì sao?
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa thoát ra khỏi miệng, chưởng môn các phái lập tức liềm cảm giác được, toàn thân từ trên xuống dưới bị khói mù rét lạnh bao phủ, loại khói mù rét lạnh thấu xương này khiến bọn họ gần như hít thở không thông.
Cuối cùng có phải môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn muốn bọn họ ngồi lên trên mặt đất hay không đây? Nếu như không ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, có thể sẽ chọc giận đến môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn cười ôn nhu nhưng lại ẩn giấu lưỡi đao sắc bén này không?
Chưởng môn các phái nắm chặt bàn tay nổi đầy gân xanh, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt lại, đôi mắt đen đồng thời sợ hãi giãy giụa quét mắt nhìn các chưởng môn khác.
Bản thân bọn họ ngồi nghỉ chân trên mặt đất, là một chuyện.
Nhưng môn chủ và phó môn chủ Sinh Tử Môn, lên tiếng để bọn họ ngồi xuống đất, lại là chuyện khác, đó là một loại vũ nhục không cách nào che giấu được.
Bọn họ không dám không ngồi, nhưng bọn hắn ai cũng không nguyện ý ngồi trên mặt đất trước. Ngộ nhỡ qua hôm nay, bọn họ may mắn được Sinh Tử Môn giải kỳ độc, cũng được Sinh Tử Môn nhân từ miễn đi tai ương huyết tẩy.
Như vậy… giờ khắc này, ai dẫn đầu ngồi xuống trước ở trên mặt đất, người này nhất định sẽ bị mọi người đính cho danh hiệu — “Chưởng môn hèn yếu vô năng nhất trong chốn giang hồ “.
Bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích vốn đang quỳ một chân trên mặt đất, thân hình bỗng chốc đứng dậy, miệng đồng thanh nói: da.nlze.qu;ydo/nn “Các vị chưởng môn, môn chủ và phó môn chủ cho các ngươi ngồi, cũng do trong lòng thương hại hai chân của các ngươi sẽ mệt mỏi vì đứng. Các ngươi dù sao cũng không nên nghĩ sai, nhanh ngồi đi?”
Vừa dứt lời, tay phải bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích rút lấy trường kiếm lạnh như băng ở sau lưng ra khỏi vỏ, bốn thanh kiếm sắc nhọn lạnh lẽo lấp lánh đồng loạt được rút ra khỏi vỏ kiếm.
Tình huống gì đây, vì sao bốn nam tử trung niên bỗng nhiên rút kiếm?
Chẳng lẽ… bốn nam tử trung niên áo xanh này đang yên lặng cảnh cáo bọn họ: Nếu còn không mau ngồi xuống, sẽ lập tức lấy đi tính mạng của bọn họ sao?
Trên bầu trời trong xanh, ánh mặt trời như lửa bao phủ khắp nơi, một thanh trường kiếm như nhiễm máu đỏ ở trên tay bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích, sau khi tỏa ra một tia sáng chói mắt, quét ngang về phía vị trí hiện giờ của chưởng môn các phái.
“Hí –” nhìn thấy kiếm của bốn vị trưởng lão Kim, Ngân, Đồng, Tích tập kích qua đây, chưởng môn các phái lại một lần nữa mãnh liệt hít một hơi lạnh, đầu gối lúc này không tự chủ được mềm nhũn ra …