Vừa dứt lời, Hiên Viêm Diễm bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen thoáng hiện một tia kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng nghênh đón ánh mắt nhìn Hiên Viêm Diễm, đầu khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc mỉm cười mị hoặc nháy một cái, cố ý giả ngu hỏi: “Cái gì thế nào?”
“Thân thể Nguyệt nhi. . .” Tuấn mày Hiên Viêm Diễm khẽ nhíu, môi mỏng chậm rãi mở ra, nói ra khác thường mà hắn vừa nhận thấy được: “Hình như run rẩy một chút?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười một tiếng, ngón tay thon dài rời khỏi lòng bàn tay Hiên Viêm Diễm, khẽ chạm vào gò má Hiên Viêm Diễm, đôi môi đỏ mọng kiều mỵ tràn ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Vạt áo màu lam theo gió nhẹ phất lên, Hiên Viêm Diễm ngồi sóng vai với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh tay ôm lấy eo thon thả của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật mở ra nói: “Ngu ngốc? Lời này thế giải thích thế nào?”
“Sở dĩ thân thể của ta phải run rẩy như thế, còn không phải do tên ngu ngốc như chàng ban tặng sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viêm Diễm, âm thanh hơi thở lưu luyến dịu dàng, phiêu dạt theo hương hoa hoa sơn chi tràn ngập trong gió đêm.
“Nếu như chàng không cho ta quá nhiều kinh hỉ, ta há có thể vui đến không kiềm chế được, vui đến mức không có cách nào khép miệng được sao? Việc vui này, không phải ngay cả thân thể của ta từ đầu đến cuối cũng vui vẻ lắc lư theo sao?”
Giọng nói ôn nhu vừa dứt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch miệng lên cười rực rỡ, thân hình được Hiên Viêm Diễm ôm trong lồng ngực ấm áp, cũng lập tức “cười” liên tiếp run run đến mấy lần.
Hiên Viêm Diễm khẽ nhấp môi, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trước kia thân thể Nguyệt nhi run rẩy, khiến hắn trong lúc mơ hồ bắt được một chút cứng ngắc thoáng hiện( ở đây chắc nói thân thể chị cứng đờ đấy ạ!). Hôm nay thân thể Nguyệt nhi run rẩy, thế nhưng hắn lại không có bắt được một chút cứng ngắc nào.
Chỉ là, đôi mắt đem xem xét khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hớn hở được hắn ôm trong lòng.
Trong lòng Hiên Viêm Diễm không khỏi thầm lẩm bẩm: Trước kia thân thể Nguyệt nhi run rẩy, khiến hắn trong lúc mơ hồ bắt được một chút cứng ngắc kì lạ thoáng hiện qua, hẳn là do hắn sinh ra ảo giác rồi?
Ngay sau đó, môi mỏng Hiên Viêm Diễm cười câu lên một đường cong mị hoặc, hai cánh tay ôm lấy thân hình mềm mại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau khi ôm chặt hơn một chút, giọng nói đầy tràn vô hạn thâm tình nói: “Nguyệt nhi vui vẻ là được rồi.”
“Được, Diễm!” Đầu ngẩng lên thật cao, đôi mắt ngọc nhiễm ý cười nhìn pháo hoa rực rỡ vẫn liên tục nổ vang không dừng giữa màn trời xanh thẫm, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chứa một chút lo lắng nói: “Pháo hoa nổ lớn như vậy, có thể để lộ ra chỗ của Tụ Anh sơn trang không?”
“Pháo hoa này là vì chúc mừng sinh nhật nàng, ta đã đặc biệt xử lý. Chỉ cần cách pháo hoa xa hai cây số, thì không có cách nào nghe được tiếng nổ vang dội của pháo hoa, cũng không có cách nào nhìn thấy màu pháo hoa.”
Khẽ cúi đầu, môi mỏng tràn ngập mười phần ấm áp, dịu dàng hôn lên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm tiếp tục cười nói: “Cho nên, Nguyệt nhi đừng lo lắng trong lòng, tận tình ngửi hương hoa sơn chi thơm ngát, xem pháo hoa rực rỡ đi.”
Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt gối đầu dựa vào vai trái Hiên Viêm Diễm một cách thoải mái dễ chịu, liền mở miệng tràn đầy ôn nhu nói: “Diễm, chúng ta cùng nhau.”
“Ừ, chúng ta cùng nhau!” Trong đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm đều tràn ngập hạnh phúc, môi mỏng lại một lần nữa hôn trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này đầu mới ngẩng lên đối diện với màn trời xanh thẫm.
Ầm ầm ầm --
Pháo hoa rực rỡ, tươi đẹp vô song nổ vang giữa màn trời xanh thẫm.
Vạt áo màu lam mị hoặc bay lên, mái tóc đen mềm mại như tơ lụa, một đôi giai ngẫu thân mật ôm nhaungồi trong biển hoa sơn chi hình trái tim, gió đêm từ từ xao động, ánh trăng bạc sáng chói nhàn nhạt vẩy lên, tất cả đềuđã nhiễm một chút men say ấm áp.
Nhưng mà, gió đêm nhiễm men say ấm áp, vầng trăng sáng nhiễm men say ấm áp, và trong đôi mắt Hiên Viêm Diễm cũng nhiễm men say ấm áp, ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa rực rỡ giữa màn trời, cũng không phát hiện được một chuyện.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu thật cao, đôi mắt ngọc nhìn như đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ, nhưng tâm tư của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thật ra lại ở trong trạng thái vô cùng rời rạc.
Lúc trước, tim đau thắt vô cùng ngắn ngủi kia, không chỉ khiến tim của nàng giống như hoàn toàn vỡ vụn trong nháy mắt, cũng khiến phủ tạng* của nàng, giống như bị vạn châm sắc bén xuyên qua.
*Phủ tạng: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.
Tuy nhiên, cơn đau đớn dữ dội tới rất nhanh, mà biến mất cũng rất nhanh.
Nhưng mà, nàng lại có một loại dự cảm chẳng lành, loại dự cảm chẳng lành này, đến từ chính những lời mà Nam Cung Tuyết Y của Linh cung đã từng nói với nàng khi ở trong phủ Tả thừa tướng.
-- hoa tươi nếu như muốn sống tốt, nở rộ tư thế kiều diễm, nó phải cần ánh mặt trời che chở, mưa móc làm dịu, bùn đất bồi đắp. Nếu không. . . ngay cả hoa tươi có được sinh mệnh ngoan cường, cũng không có cách nào khỏe mạnh lớn lên, chỉ có thể rơi vào vận mệnh hoa héo hương tàn.
-- theo ta trở về Linh cung đi, ngoại giới không thích hợp với ngươi. Ở lại ngoại giới đối với ngươi có trăm hại mà không lợi. Bởi vì đến lúc đó. . . không chỉ ngươi chết, tất cả những người ngươi quý trọng, cũng sẽ khó thoát khỏi tử kiếp.
Theo tình hình lúc đó, nàng cho là lời Nam Cung Tuyết Y nói, cũng chỉ là đe dọa nàng mà thôi.
Đe dọa nàng nếu không chịu phối hợp trở về Linh cung, Thánh Đế Linh cung vô cùng tức giận như vậy, lại sẽ “không ngại phiền toái”, sai một nhóm lại một nhóm thuộc hạ Linh cung, tới cửa đòi lấy tính mạng của nàng, và đòi lấy tính mạng người thân cận nàng nhất.
Nhưng mà, cơn tim đau thắt cực kỳ quỷ dị xảy ra bất ngờ như vây, lại làm nàng chợt cảm thấy, theo như lời Nam Cung Tuyết Y nói lúc trước, dường như lời nói đe dọa đó, thật ra còn bao hàm một tầng thâm ý khác.
Dường như lời nói đe dọa đó của Nam Cung Tuyết Y, ý tứ thực sự sẽ không phải là. . .
Nếu nàng không chịu phối hợp trở về Linh cung, cho dù Thánh Đế vô cùng tức giận, không sai một nhóm lại một nhóm thuộc hạ Linh cung, vắt óc suy nghĩ tới cửa đòi lấy tính mạng của nàng.
Cố ý để nàng ở lại ngoại giới, tính mạng lại vẫn là sẽ “ly kỳ” mà biến mất. Mà tính mạng của nàng một khi “ly kỳ” biến mất, Diễm yêu nàng như mạng như vậy, và tướng quân phụ thân tiếc nàng như mạng, nhất định. . .
Nhưng vậy cũng không đúng, nhưng nếu thật sự nói như vậy, tại sao mẫu thân lại để lại Huyết Tỳ Bà cho nàng chứ?
Mẫu thân để lại Huyết Tỳ Bà cho nàng, chính là vì phòng ngừa sau này, nàng gặp phải người Linh cung ngoan lệ tập sát (tập kích và giết), lúc sức lực không hề cân bằng, có thể thúc giục cường đại uy lực của Huyết Tỳ Bà, thành công đánh bại người của Linh cung, phải giữ lấy được tính mạng của bản thân.
Nếu người của Linh cung, không đến cửa đòi lấy tính mạng của nàng, tính mạng của nàng vẫn cứ sẽ “ly kỳ” biến mất. Mẫu thân cần gì phải tìm Huyết Tỳ Bà để lại cho nàng chứ, dù sao tử kiếp cũng khó có thể tránh khỏi mà?
Có lẽ. . . chỉ là nàng nghĩ quá nhiều rồi? Cơn đau tim xảy ra bất ngờ như vậy, mà lại chỉ lướt qua trong giây lát rồi biến mất, cũng chỉ là trong ngày thường, nàng không rèn luyện thân thể khỏe mạnh mới có thể gây ra?
Ngay lức Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu đối diện với màn trời xanh thẫm, đôi mắt ngọc nhìn như đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ, kì thực lại đang thầm sửa lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu thì --
Bên ngoài năm mươi dặm, một mảnh rừng trúc xanh biếc, một dòng suối nhỏ quanh co trong veo thấy đáy.
Dưới ánh trăng bạc sáng chói bao phủ đầm đìa, một cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá, lẳng lặng bắc ngang qua dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, một nam tử trẻ tuổi với phong thái tuấn dật, đang đứng ở trêncây cầu hình vòm màu trắng bằng đá.
Nam tử trẻ tuổi với phong thái tuấn dật này, cũng không ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo cao giữa màn trời xanh thẫm. Mà đầu chỉ cúi xuống thấp, nhìn bóng của vầng trăng sáng tinh khiết phản chiếu trên mặt suối ở phía dưới cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá.
“Giờ tý đã trôi qua.” Gần nửa buổi trôi qua, nam tử trẻ tuổi nhìn vầng trăng sáng trên dòng suối trong veo, môi mỏng tràn ra âm thanh nhàn nhạt: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tim của ngươi, và phủ tạng của ngươi. . . chắc chắn sẽ bị đau thắt dữ dội chứ?”
Nam tử trẻ tuổi vừa dứt lời, lá trúc xanh biếc xoay tròn một hồi. Gió đêm lướt qua từng phiến lá trúc xanh, lại từ từ làm xao động mặt suối trong veo vốn tĩnh lặng, yên ả.
Dòng suối nhỏ trong veo lập tức nổi lên những gợn sóng lăn tăn, mà bóng của vầng trăng sáng tinh khiết phản chiếu trên mặt suối, ánh trăng nhìn như vẫn còn huyền ảo xinh đẹp giữa màn trời xanh thẫm, cũng trong nháy mắt vỡ tan thành những điểm nhỏ màu bạc.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu như ngươi cố ý ở lại ngoại giới, cùng Thụy vương Hiên Viên Diễm yêu thương lẫn nhau. Như vậy, tính mạng của ngươi cuối cùng sẽ giống như. . . vầng trăng trong nước bị gió đem khẽ phất qua này.”
Dung nhan anh tuấn phủ lên một tầng lo âu nồng đậm, đôi mắt đen của nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm vầng trăng bị vỡ tan trên mặt nước, môi mỏng hơi ngừng lại một chút, rồi lại để âm thanh yếu ớt tiếp tục xao động trong gió đêm.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng quan Ngưng Nguyệt, nếu mà ta làm trái với mệnh lệnh của Thánh Đế đương nhiệm, nói ra bí mật của Linh cung cho ngươi biết. Ngươi có sẽ cam tâm tình nguyện, theo ta trở về Linh cung tiếp nhận chức Thánh Đế hay không đây?”
Thời gian từng chút trôi qua, cũng không biết đến cuối cùng đã trôi qua bao lâu.
Nam tử trẻ tuổi đứng ở trên cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá tự lầm bầm, cuối cùng mũi chân đạp lên gió đêm từ từ xao động, hoàn toàn biến mất trong rừng trúc xanh biếc. . .
Cùng lúc đó, bên trong một vực sâu vô danh, cây mây cổ xưa mọc tràn lan, thác nước phun châu bắn ngọc, đá lởm chớm kì lạ nằm ngang dọc khắp nơi --
Vách núi giống như đao chém rìu gọt, khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn, phía dưới ba chữ lớn Sinh Tử Môn đỏ tươi và u ám, là cánh cửa đá lớn đóng chặt.
Trước cửa đá lớn, mười tên nam tử trung niên mặc áo đen đứng thẳng.
Mười tên nam tử trung niên mặc áo đen, bên hông từng người không chỉ cắm một thanh trường kiếm sắc bén lạnh như băng, trên tay cũng cầm một cái ống gỗ tre nhỏ màu xám tro.
Một nam tử trung niên áo đen trong số đó, hàm răng hung tợn nghiến chặt, âm thanh vô cùng lệ sát nói: “Mẹ kiếp! Đã chờ lâu như vậy rồi, hai người kia rốt cuộc có tới hay không? Lão tử cũng đã ở ngoài cửa lớn cung điện để gió lạnh thổi hơn một canh giờ rồi.”
“Hai người kia có đến đây hay không? Khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy đã rất xa rồi. Chúng ta không khởi động cầu xích sắt, sao bọn họ có thể qua vực sâu vạn trượng chứ?”
Một nam tử trung niên áo đen khác, lỗ mũi lạnh lùng khẽ hừ nói: “Hai người kia, hoặc là bị khoảng cách của vực sâu vạn trượng dọa mà lui, hoặc là liền nhìn vực sâu vạn trượng mà ưu sầu đấy.”
Hắn thật sự có một chút không rõ ràng, cung điện Sinh Tử Môn bị khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng, ngăn cách rất xa. Nếu bọn hắn không khởi động cầu xích sắt, ngay cả khi bản lĩnh của hai người kia cao cường hơn nữa, cũng tuyệt đối không có cách nào thành công đến được cung điện Sinh Tử Môn.
Tại sao môn chủ lại nói, với bản lĩnh của hai người kia, có lẽ thật sự có biện pháp vượt qua vực sâu vạn trượng.
Vì vậy liền để cho mười người bọn họ, cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trong tay, kiên nhẫn chờ ở bên ngoài cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, tùy thời chuẩn bị triển khai hành động “nhiệt tình đón khách”?
Lại thêm một nam tử trung niên áo đen, hai mắt cười vô cùng dữ tợn, trong môi bật ra tiếng cười giễu cợt mười phần thô lỗ: “Nói không chừng. . . hai người kia ỷ mình có khinh công tuyệt đỉnh, ý đồ muốn bay qua vạn trượng sâu trượng đấy. Kết quả, liền bất hạnh rơi vào vực sâu vạn trượng, dẫn đến kết cục thịt nát xương tan vô cùng bi thảm.”
Vậy mà, tiếng cười giễu cợt của tên nam tử trung niên áo đen này vừa dứt lời, một tiếng cười mị hoặc lưu luyến của nam tử trẻ tuổi, theo gió đêm từ từ xao động, nhẹ nhàng truyền vào trong tai bọn họ.
“Thật sự xin lỗi, để cho ngươi thất vọng rồi. Chúng ta ỷ mình khinh công tuyệt đỉnh, không chỉ không rời vào kết cục thịt nát xương tan vô cùng bi thảm, ngược lại không bị thương chút nào mà đến Sinh Tử Môn làm khách rồi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng nghênh đón ánh mắt nhìn Hiên Viêm Diễm, đầu khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc mỉm cười mị hoặc nháy một cái, cố ý giả ngu hỏi: “Cái gì thế nào?”
“Thân thể Nguyệt nhi. . .” Tuấn mày Hiên Viêm Diễm khẽ nhíu, môi mỏng chậm rãi mở ra, nói ra khác thường mà hắn vừa nhận thấy được: “Hình như run rẩy một chút?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười một tiếng, ngón tay thon dài rời khỏi lòng bàn tay Hiên Viêm Diễm, khẽ chạm vào gò má Hiên Viêm Diễm, đôi môi đỏ mọng kiều mỵ tràn ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Vạt áo màu lam theo gió nhẹ phất lên, Hiên Viêm Diễm ngồi sóng vai với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh tay ôm lấy eo thon thả của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật mở ra nói: “Ngu ngốc? Lời này thế giải thích thế nào?”
“Sở dĩ thân thể của ta phải run rẩy như thế, còn không phải do tên ngu ngốc như chàng ban tặng sao?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viêm Diễm, âm thanh hơi thở lưu luyến dịu dàng, phiêu dạt theo hương hoa hoa sơn chi tràn ngập trong gió đêm.
“Nếu như chàng không cho ta quá nhiều kinh hỉ, ta há có thể vui đến không kiềm chế được, vui đến mức không có cách nào khép miệng được sao? Việc vui này, không phải ngay cả thân thể của ta từ đầu đến cuối cũng vui vẻ lắc lư theo sao?”
Giọng nói ôn nhu vừa dứt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch miệng lên cười rực rỡ, thân hình được Hiên Viêm Diễm ôm trong lồng ngực ấm áp, cũng lập tức “cười” liên tiếp run run đến mấy lần.
Hiên Viêm Diễm khẽ nhấp môi, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trước kia thân thể Nguyệt nhi run rẩy, khiến hắn trong lúc mơ hồ bắt được một chút cứng ngắc thoáng hiện( ở đây chắc nói thân thể chị cứng đờ đấy ạ!). Hôm nay thân thể Nguyệt nhi run rẩy, thế nhưng hắn lại không có bắt được một chút cứng ngắc nào.
Chỉ là, đôi mắt đem xem xét khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hớn hở được hắn ôm trong lòng.
Trong lòng Hiên Viêm Diễm không khỏi thầm lẩm bẩm: Trước kia thân thể Nguyệt nhi run rẩy, khiến hắn trong lúc mơ hồ bắt được một chút cứng ngắc kì lạ thoáng hiện qua, hẳn là do hắn sinh ra ảo giác rồi?
Ngay sau đó, môi mỏng Hiên Viêm Diễm cười câu lên một đường cong mị hoặc, hai cánh tay ôm lấy thân hình mềm mại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau khi ôm chặt hơn một chút, giọng nói đầy tràn vô hạn thâm tình nói: “Nguyệt nhi vui vẻ là được rồi.”
“Được, Diễm!” Đầu ngẩng lên thật cao, đôi mắt ngọc nhiễm ý cười nhìn pháo hoa rực rỡ vẫn liên tục nổ vang không dừng giữa màn trời xanh thẫm, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chứa một chút lo lắng nói: “Pháo hoa nổ lớn như vậy, có thể để lộ ra chỗ của Tụ Anh sơn trang không?”
“Pháo hoa này là vì chúc mừng sinh nhật nàng, ta đã đặc biệt xử lý. Chỉ cần cách pháo hoa xa hai cây số, thì không có cách nào nghe được tiếng nổ vang dội của pháo hoa, cũng không có cách nào nhìn thấy màu pháo hoa.”
Khẽ cúi đầu, môi mỏng tràn ngập mười phần ấm áp, dịu dàng hôn lên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm tiếp tục cười nói: “Cho nên, Nguyệt nhi đừng lo lắng trong lòng, tận tình ngửi hương hoa sơn chi thơm ngát, xem pháo hoa rực rỡ đi.”
Sau khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt gối đầu dựa vào vai trái Hiên Viêm Diễm một cách thoải mái dễ chịu, liền mở miệng tràn đầy ôn nhu nói: “Diễm, chúng ta cùng nhau.”
“Ừ, chúng ta cùng nhau!” Trong đôi mắt đen của Hiên Viêm Diễm đều tràn ngập hạnh phúc, môi mỏng lại một lần nữa hôn trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này đầu mới ngẩng lên đối diện với màn trời xanh thẫm.
Ầm ầm ầm --
Pháo hoa rực rỡ, tươi đẹp vô song nổ vang giữa màn trời xanh thẫm.
Vạt áo màu lam mị hoặc bay lên, mái tóc đen mềm mại như tơ lụa, một đôi giai ngẫu thân mật ôm nhaungồi trong biển hoa sơn chi hình trái tim, gió đêm từ từ xao động, ánh trăng bạc sáng chói nhàn nhạt vẩy lên, tất cả đềuđã nhiễm một chút men say ấm áp.
Nhưng mà, gió đêm nhiễm men say ấm áp, vầng trăng sáng nhiễm men say ấm áp, và trong đôi mắt Hiên Viêm Diễm cũng nhiễm men say ấm áp, ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa rực rỡ giữa màn trời, cũng không phát hiện được một chuyện.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu thật cao, đôi mắt ngọc nhìn như đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ, nhưng tâm tư của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thật ra lại ở trong trạng thái vô cùng rời rạc.
Lúc trước, tim đau thắt vô cùng ngắn ngủi kia, không chỉ khiến tim của nàng giống như hoàn toàn vỡ vụn trong nháy mắt, cũng khiến phủ tạng* của nàng, giống như bị vạn châm sắc bén xuyên qua.
*Phủ tạng: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng; dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.
Tuy nhiên, cơn đau đớn dữ dội tới rất nhanh, mà biến mất cũng rất nhanh.
Nhưng mà, nàng lại có một loại dự cảm chẳng lành, loại dự cảm chẳng lành này, đến từ chính những lời mà Nam Cung Tuyết Y của Linh cung đã từng nói với nàng khi ở trong phủ Tả thừa tướng.
-- hoa tươi nếu như muốn sống tốt, nở rộ tư thế kiều diễm, nó phải cần ánh mặt trời che chở, mưa móc làm dịu, bùn đất bồi đắp. Nếu không. . . ngay cả hoa tươi có được sinh mệnh ngoan cường, cũng không có cách nào khỏe mạnh lớn lên, chỉ có thể rơi vào vận mệnh hoa héo hương tàn.
-- theo ta trở về Linh cung đi, ngoại giới không thích hợp với ngươi. Ở lại ngoại giới đối với ngươi có trăm hại mà không lợi. Bởi vì đến lúc đó. . . không chỉ ngươi chết, tất cả những người ngươi quý trọng, cũng sẽ khó thoát khỏi tử kiếp.
Theo tình hình lúc đó, nàng cho là lời Nam Cung Tuyết Y nói, cũng chỉ là đe dọa nàng mà thôi.
Đe dọa nàng nếu không chịu phối hợp trở về Linh cung, Thánh Đế Linh cung vô cùng tức giận như vậy, lại sẽ “không ngại phiền toái”, sai một nhóm lại một nhóm thuộc hạ Linh cung, tới cửa đòi lấy tính mạng của nàng, và đòi lấy tính mạng người thân cận nàng nhất.
Nhưng mà, cơn tim đau thắt cực kỳ quỷ dị xảy ra bất ngờ như vây, lại làm nàng chợt cảm thấy, theo như lời Nam Cung Tuyết Y nói lúc trước, dường như lời nói đe dọa đó, thật ra còn bao hàm một tầng thâm ý khác.
Dường như lời nói đe dọa đó của Nam Cung Tuyết Y, ý tứ thực sự sẽ không phải là. . .
Nếu nàng không chịu phối hợp trở về Linh cung, cho dù Thánh Đế vô cùng tức giận, không sai một nhóm lại một nhóm thuộc hạ Linh cung, vắt óc suy nghĩ tới cửa đòi lấy tính mạng của nàng.
Cố ý để nàng ở lại ngoại giới, tính mạng lại vẫn là sẽ “ly kỳ” mà biến mất. Mà tính mạng của nàng một khi “ly kỳ” biến mất, Diễm yêu nàng như mạng như vậy, và tướng quân phụ thân tiếc nàng như mạng, nhất định. . .
Nhưng vậy cũng không đúng, nhưng nếu thật sự nói như vậy, tại sao mẫu thân lại để lại Huyết Tỳ Bà cho nàng chứ?
Mẫu thân để lại Huyết Tỳ Bà cho nàng, chính là vì phòng ngừa sau này, nàng gặp phải người Linh cung ngoan lệ tập sát (tập kích và giết), lúc sức lực không hề cân bằng, có thể thúc giục cường đại uy lực của Huyết Tỳ Bà, thành công đánh bại người của Linh cung, phải giữ lấy được tính mạng của bản thân.
Nếu người của Linh cung, không đến cửa đòi lấy tính mạng của nàng, tính mạng của nàng vẫn cứ sẽ “ly kỳ” biến mất. Mẫu thân cần gì phải tìm Huyết Tỳ Bà để lại cho nàng chứ, dù sao tử kiếp cũng khó có thể tránh khỏi mà?
Có lẽ. . . chỉ là nàng nghĩ quá nhiều rồi? Cơn đau tim xảy ra bất ngờ như vậy, mà lại chỉ lướt qua trong giây lát rồi biến mất, cũng chỉ là trong ngày thường, nàng không rèn luyện thân thể khỏe mạnh mới có thể gây ra?
Ngay lức Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu đối diện với màn trời xanh thẫm, đôi mắt ngọc nhìn như đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ, kì thực lại đang thầm sửa lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu thì --
Bên ngoài năm mươi dặm, một mảnh rừng trúc xanh biếc, một dòng suối nhỏ quanh co trong veo thấy đáy.
Dưới ánh trăng bạc sáng chói bao phủ đầm đìa, một cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá, lẳng lặng bắc ngang qua dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, một nam tử trẻ tuổi với phong thái tuấn dật, đang đứng ở trêncây cầu hình vòm màu trắng bằng đá.
Nam tử trẻ tuổi với phong thái tuấn dật này, cũng không ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo cao giữa màn trời xanh thẫm. Mà đầu chỉ cúi xuống thấp, nhìn bóng của vầng trăng sáng tinh khiết phản chiếu trên mặt suối ở phía dưới cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá.
“Giờ tý đã trôi qua.” Gần nửa buổi trôi qua, nam tử trẻ tuổi nhìn vầng trăng sáng trên dòng suối trong veo, môi mỏng tràn ra âm thanh nhàn nhạt: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tim của ngươi, và phủ tạng của ngươi. . . chắc chắn sẽ bị đau thắt dữ dội chứ?”
Nam tử trẻ tuổi vừa dứt lời, lá trúc xanh biếc xoay tròn một hồi. Gió đêm lướt qua từng phiến lá trúc xanh, lại từ từ làm xao động mặt suối trong veo vốn tĩnh lặng, yên ả.
Dòng suối nhỏ trong veo lập tức nổi lên những gợn sóng lăn tăn, mà bóng của vầng trăng sáng tinh khiết phản chiếu trên mặt suối, ánh trăng nhìn như vẫn còn huyền ảo xinh đẹp giữa màn trời xanh thẫm, cũng trong nháy mắt vỡ tan thành những điểm nhỏ màu bạc.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu như ngươi cố ý ở lại ngoại giới, cùng Thụy vương Hiên Viên Diễm yêu thương lẫn nhau. Như vậy, tính mạng của ngươi cuối cùng sẽ giống như. . . vầng trăng trong nước bị gió đem khẽ phất qua này.”
Dung nhan anh tuấn phủ lên một tầng lo âu nồng đậm, đôi mắt đen của nam tử trẻ tuổi nhìn chằm chằm vầng trăng bị vỡ tan trên mặt nước, môi mỏng hơi ngừng lại một chút, rồi lại để âm thanh yếu ớt tiếp tục xao động trong gió đêm.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng quan Ngưng Nguyệt, nếu mà ta làm trái với mệnh lệnh của Thánh Đế đương nhiệm, nói ra bí mật của Linh cung cho ngươi biết. Ngươi có sẽ cam tâm tình nguyện, theo ta trở về Linh cung tiếp nhận chức Thánh Đế hay không đây?”
Thời gian từng chút trôi qua, cũng không biết đến cuối cùng đã trôi qua bao lâu.
Nam tử trẻ tuổi đứng ở trên cây cầu hình vòm màu trắng bằng đá tự lầm bầm, cuối cùng mũi chân đạp lên gió đêm từ từ xao động, hoàn toàn biến mất trong rừng trúc xanh biếc. . .
Cùng lúc đó, bên trong một vực sâu vô danh, cây mây cổ xưa mọc tràn lan, thác nước phun châu bắn ngọc, đá lởm chớm kì lạ nằm ngang dọc khắp nơi --
Vách núi giống như đao chém rìu gọt, khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn, phía dưới ba chữ lớn Sinh Tử Môn đỏ tươi và u ám, là cánh cửa đá lớn đóng chặt.
Trước cửa đá lớn, mười tên nam tử trung niên mặc áo đen đứng thẳng.
Mười tên nam tử trung niên mặc áo đen, bên hông từng người không chỉ cắm một thanh trường kiếm sắc bén lạnh như băng, trên tay cũng cầm một cái ống gỗ tre nhỏ màu xám tro.
Một nam tử trung niên áo đen trong số đó, hàm răng hung tợn nghiến chặt, âm thanh vô cùng lệ sát nói: “Mẹ kiếp! Đã chờ lâu như vậy rồi, hai người kia rốt cuộc có tới hay không? Lão tử cũng đã ở ngoài cửa lớn cung điện để gió lạnh thổi hơn một canh giờ rồi.”
“Hai người kia có đến đây hay không? Khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy đã rất xa rồi. Chúng ta không khởi động cầu xích sắt, sao bọn họ có thể qua vực sâu vạn trượng chứ?”
Một nam tử trung niên áo đen khác, lỗ mũi lạnh lùng khẽ hừ nói: “Hai người kia, hoặc là bị khoảng cách của vực sâu vạn trượng dọa mà lui, hoặc là liền nhìn vực sâu vạn trượng mà ưu sầu đấy.”
Hắn thật sự có một chút không rõ ràng, cung điện Sinh Tử Môn bị khoảng cách giữa hai bờ vực sâu vạn trượng, ngăn cách rất xa. Nếu bọn hắn không khởi động cầu xích sắt, ngay cả khi bản lĩnh của hai người kia cao cường hơn nữa, cũng tuyệt đối không có cách nào thành công đến được cung điện Sinh Tử Môn.
Tại sao môn chủ lại nói, với bản lĩnh của hai người kia, có lẽ thật sự có biện pháp vượt qua vực sâu vạn trượng.
Vì vậy liền để cho mười người bọn họ, cầm ống gỗ tre nhỏ màu xám tro trong tay, kiên nhẫn chờ ở bên ngoài cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, tùy thời chuẩn bị triển khai hành động “nhiệt tình đón khách”?
Lại thêm một nam tử trung niên áo đen, hai mắt cười vô cùng dữ tợn, trong môi bật ra tiếng cười giễu cợt mười phần thô lỗ: “Nói không chừng. . . hai người kia ỷ mình có khinh công tuyệt đỉnh, ý đồ muốn bay qua vạn trượng sâu trượng đấy. Kết quả, liền bất hạnh rơi vào vực sâu vạn trượng, dẫn đến kết cục thịt nát xương tan vô cùng bi thảm.”
Vậy mà, tiếng cười giễu cợt của tên nam tử trung niên áo đen này vừa dứt lời, một tiếng cười mị hoặc lưu luyến của nam tử trẻ tuổi, theo gió đêm từ từ xao động, nhẹ nhàng truyền vào trong tai bọn họ.
“Thật sự xin lỗi, để cho ngươi thất vọng rồi. Chúng ta ỷ mình khinh công tuyệt đỉnh, không chỉ không rời vào kết cục thịt nát xương tan vô cùng bi thảm, ngược lại không bị thương chút nào mà đến Sinh Tử Môn làm khách rồi.”