Đặc Công Tà Phi

Chương 209: Phá hủy đồ vật

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đứng vững vàng trước mặt của Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương --
Tay phải hai người đồng thời xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, cực kì ăn ý nói hai chữ: "Bồi tiền."
Đại chưởng quỹ thần trí rối loạn, cơ mặt co giật, liếc nhìn hai bàn tay 'vơ vét tài sản' xòe ra trước mặt mình, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Bồi bao nhiêu?"
Tay phải vốn xòe ra bỗng nâng lên. Năm ngón tay đưa ra, lắc lắc trước mắt Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thanh nói: "Nhiều từng này!"
"Khụ khụ..." Yết hầu khô khốc của Đại chưởng quỹ phát ra hai tiếng ho khan, yếu ớt hỏi: "Năm trăm lượng?"
Nghe câu hỏi yếu ớt của Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khẽ nhíu mày, bắt chéo tay, đầy nghiêng về bên trái, đôi mắt mang ý cười lạnh nhìn Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương. Bọn họ không trả lời, nhưng ánh mắt của bọn họ đã trả lời rồi.
-- Năm trăm lượng, ngươi cho là đang bố thì cho ăn mày xin cơm sao? Không bằng... bọn ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi để bọn ta đánh một trận cho sảng khoái?
Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương cũng không phải hạng người ngu như heo.Vì vậy, đương nhiên hắn có thể hiểu thấu câu trả lời giễu cợt đằng sau ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Một giây trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Đại chưởng quỹ hơi nắm tay lại, cố nén tâm trí hừng hực lửa giận, chậm chạp nặn ra ba chữ không lạnh không nhạt: "Năm ngàn lượng?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông hai cánh tay bắt chéo ra, lười biếng vuốt ve ngón tay thon dài, môi anh đào thốt ra từng câu từng chữ lạnh nhạt: "Năm ngàn lượng quá ít. Ngươi bồi thường không thấy mệt, nhưng chúng ta đưa tay phải ra bắt đền còn ngại mỏi."
Đại chưởng quỹ trừng lớn con ngươi, hàm răng sơ sẩy cắn một cái lên đầu lưỡi, cơ thể có chút run rẩy, hỏi: "Năm vạn lương?"
"Trước vạn cộng thêm chữ 'ngàn'. Phía sau cộng thêm hai..."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn cơ thể run rẩy của Đại chưởng quỹ, sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt như mưa xuân tràn ngập mặt hồ xanh biếc, môi đỏ mọng nhếch lên, lời nói lạnh lẽo như băng lạnh vạn năm phát ra: "Hai chữ 'hoàng kim'!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể Đại chưởng quỹ trọng tâm không vững, thiếu chút nữa ngã dập đầu chết, lập tức giận dữ hét lên: "Người nói cái gì? Năm mươi triệu lượng hoàng kim?"
-- Đây nhất định là vơ vét tài sản, còn muốn lấy mạng người. Thế nhưng hai người họ lại dùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu hắn bồi thường năm mươi triệu hoàng kim... Coi tửu lâu Phẩm Hương quốc khố của Tây Thần sao? Cho dù là quốc khố của Tây Thần cũng không có số tiền kếch xù đó.
Sắc mặt Đại chưởng quỹ trắng như tờ giấy xen lẫn dữ tợn, hai tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, móng tay đâm sâu vào da thịt, hận không thể đem thân thể hai người trước mắt quăng cho cá xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, lúc trước Hiên Viên Diễm chỉ vung tay áo liền dễ dàng làm bốn thuộc hạ hôn mê, trong lòng Đại chưởng quỹ vô cùng rõ ràng, hắn không phải đối thủ của hai người này.
Vì thế, trong lòng Đại chưởng quỹ không ngừng tự nói với mình: phải liều mạng mà nhẫn nại, tuyệt đối không thể kích động, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của bản thân!
"Đúng rồi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt gõ đầu một cái, môi hồng cười quyến luyến, nói: "Tin tưởng lỗ tai đi, ngươi không nghe nhầm, chính xác là năm mươi triệu lượng hoàng kim."
"Chúng ta còn phải về nhà ăn thịt người trú nhan trước giờ Dậu, cho nên..."
Tay phải của Hiên Viên Diễm lại xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, môi mỏng khẽ ngáp, đầu vai hơi nhún, nói: "Ngươi muốn giúp đỡ chúng ta khỏi lãng phí thời gian, nhanh chóng bồi thường tiền cho chúng ta chứ?"
Đại chưởng quỹ không có chút phản ứng nào. Thân thể cứng ngắc như hóa thạch, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi. Lúc này, trong lòng Đại chưởng quỹ hiểu rõ -- một nam một nữ trước mắt tới gây phiền toái, nếu nguyên nhân chân chính là để vơ vét tài sản, như thế... Nếu bọn họ mở miệng yêu cầu ngân lượng, nhất định mình phải trả. Nhưng không, ngay cả khi hắn bán cả tửu lâu, đập nồi bán sắt cũng không thể giao ra số tiền kếch xù đó.
Nhưng giả như, mục đích của bọn họ không phải là tới cửa để gây phiền toái, cũng không phải vì vơ vét tài sản, vậy ý đồ của bọn họ... đến tột cùng là gì?
Hiên Viên Diễm trỏ Đại chưởng quỹ, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Hắn phản ứng bằng cách im lặng là có ý gì?"
"Ta nghĩ, có thể lý giải là im lặng kháng nghị."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt, đi một vòng quanh Đại chưởng quỹ, sau đó lại trở về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm: "Đối với yêu cầu bồi thường hợp tình hợp lí của chúng ta, hắn từ chối trả."
"Ta chỉ nhớ vừa ra đến cửa, mẫu thân đã liên tục dặn dò, nếu có người làm bẩn y phục đẹp đẽ của chúng ta, chúng ta nên khách khí đòi tiền bồi thường từ đối phương. Nhưng nếu đối phương sống chết cũng không chịu bồi thường cho chúng ta..."

Hiên Viên Diễm hơi cúi đầu, ngón trỏ phải thon dài bóp ống tay áo dính máu, môi mỏng chậm rãi nói: "Mẫu thân dặn dò chúng ta phải làm như thế nào, ta quên mất rồi. Không biết muội muội còn nhớ rõ không?"
"Tất cả dặn dò của mẫu thân, muội muội ta đều ghi nhớ trong lòng. Nếu đối phương sống chết cũng không chịu bồi thường cho chúng ta thì chúng ta phải phá hủy phòng ốc, sản nghiệp của đối phương, làm cho đối phương khắc sâu cảm nhận..."
Đột nhiên Thượng Quan Ngưng Nguyệt lui về phía sau, ngồi xuống ghế, hai chân giơ lên cao, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Hai huynh muội chúng ta không phải quả hồng mềm mặc người bắt nạt." L3QUYDON
Hiên Viên Diễm không chút để tâm liếc nhìn gương mặt xám như tro tàn của Đại chưởng quỹ, lại mở miệng hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nếu như mẫu thân biết chúng ta không ngoan ngoãn nghe lời người nói, dễ dàng bỏ qua cho những kẻ bắt nạt mình, mẫu thân sẽ giáo huấn chúng ta như thế nào?"
"Không vâng lời mẫu thân, hậu quả rất nghiêm trọng. Chúng ta sẽ bị mẫu thân trong lúc tức giận..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tăng nhanh tốc độ gõ bàn, biểu tình thành thật tiếp lời: "Hung hăng dùng gậy đánh năm mươi cái, dùng roi quất một trăm cái, trừng phạt tới khi trầy da xước thịt thê thảm."
"Nói cách khác, ngay cả khi trong lòng chúng ta cực kì không muốn phá hủy phòng ốc của đối phương..." Hiên Viên Diễm ưu nhã sửa lại cổ áo hơi xốc xếch, biểu cảm bất đắc dĩ, sầu thảm thở dài một hơi, nói: "Vì tránh trừng phạt nghiêm khắc của mẫu thân, chúng ta không thể không..."
"Hủy phòng ốc của người ta, thật mệt chết đi! Mẫu thân biết rất rõ hai huynh muội chúng ta ghét nhất là vận động thể lực, lại cứ bắt chúng ta thực hiện gia quy sâm nghiêm như thế. Hai huynh muội chúng ta thật đúng là mệnh quá khổ."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, cực kì uất ức nói rồi đứng lên, xoay xoay hai cổ tay đồng thời vung chân đá lên.
"Ta nói này muội muội, muội cũng khởi động làm nóng người, nắm chặt thời gian phá nhà đi! Đừng quên rằng trước giờ Dậu chúng ta còn phải chạy về nhà ăn thịt người trú nhan muối chua nữa."
Hiên Viên Diễm mở miệng nói, đồng thời hai chân di chuyển, nhanh chóng chạy về phía bàn ngọc thạch trắng lớn nhất trong đại sảnh của tửu lâu Phẩm Hương. Lòng bàn tay Hiên Viên Diễm nhìn như nhẹ nhàng vỗ xuống mặt bàn, kỳ thực xuất ra nội lực hùng hậu làm mặt bàn ngọc thạch trắng chấn động.
"Ầm!" Một tiếng nổ vang --
Trong nháy mắt, bàn ngọc thạch trắng bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, lộn xộn chất đống ở trên sàn nhà bằng gạch xanh của tửu lâu Phẩm Hương.
"Muội muội, thì ra chúng ta cơ bản sẽ không quá hao phí thể lực, bởi vì..." Hiên Viên Diễm cười cười, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói: "Những cái bàn nhìn qua vô cùng cứng rắn này thật ra chỉ như tờ giấy, không chịu nổi một kích!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng động tác xoay tay đá chân để làm nóng người, khóe miệng giương lên, dùng mấy chiếc châm Tú Hoa được kẹp ở giữa những ngón tay giấu dưới tay áo cắt qua chiếc ghế khắc hoa văn. Góc độ và lực độ của những chiếc châm Tú Hoa vô cùng chuẩn xác cắt vào những chiếc ghế khắc hoa văn, làm chúng trong cháy mắt hóa thành từng cái thanh gỗ nhỏ dài, lộp bộp rơi xuống sàn gạch của tửu lâu Phẩm Hương. Bóng dáng như bươm bướm màu tím uyển chuyển múa lượn, chơi đùa với những chiếc bàn ghế lớn nhỏ. Bàn tay Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạm vào mỗi chiếc ghế khắc hoa văn hay bàn ngọc thạch trắng cùng với đồ ăn trên đó đều bị phá thành từng mảnh nhỏ, không thèm nhìn Đại chưởng quỹ, giọng nói giễu cợt: "Sách sách sách! Ta nói này chưởng quỹ, rốt cuộc ngươi mua những ghế khắc hoa văn này ở đâu?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt liên tục phá hủy vài chiếc ghế, ánh mắt chuyển sang nhìn Đại chưởng quỹ, môi đỏ cong lên nói: "Chất lượng không phải quá kém sao?"
Hiên Viên Diễm cũng liên tục phá mấy chiếc bàn ngọc thạch trắng, hai chân giậm mạnh làm sàn gạch xanh bị lún thành hố sâu. Hiên Viên Diễm làm đồ ăn chất đống trên mặt đất hóa thành bột phấn, môi mỏng cũng trào phúng nói: "Ta nói này chưỡng quỹ, nếu sau này mua lại bàn ngọc thạch trắng thì nhất định phải đổi nhà khác nha."
Sát khí cuồn cuộn lên trong mắt Đại chưởng quỹ, hai hàm răng nghiến lại 'két két', bàn tay cũng đâm vào lòng bàn tay đến máu thịt lẫn lộn, nhưng thân thể vẫn bất động tại chỗ như trước.
Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương đang liều mình nhẫn nhịn.
Nhìn tửu lâu Phẩm Hương vốn sang trọng là thế lại bị một nam một nữ trước mắt phá hư không còn một mảnh trọn vẹn, tim Đại chưởng quỹ vô cùng đau đớn. Nhưng hắn biết, bây giờ mình nhịn đau, sau này nhất định sẽ được an ủi -- khiến một nam một nữ trước mặt muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bừng bừng hứng thú phá hủy tửu lâu Phẩm Hương, một mặt vì để thành công dụ rắn ra khỏi hang, lấy dược liệu Biến Sắc hoa hiếm thấy, một mặt để làm sụp đổ sự nhẫn nại của Đại chưởng quỹ, khiến chủ nhân sau lưng tửu lâu Phẩm Hương phải báo thù thay cho những thứ đã bị phá hủy. Dien dan Le Quy Don
Vô số khách nhân đang dùng bữa ở lầu hai của tửu lâu Phẩm Hương nghe thấy lầu một vang lên tiếng "rầm rầm, loảng xoảng" như đốt pháo hoa cũng rối rít buông bát đũa trên tay, kề vai chen chúc ở đầu cầu thang lầu hai, muốn nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì?
-- Không thể nào, lại có người ăn gan hùm mật gấu, không thiết sống chết chạy tới đập phá tửu lâu Phẩm Hương? Nghe nói chủ nhân phía sau màn của tửu lâu Phẩm Hương làm người ta nghe tin đã sợ mất mật rồi...
"Này, các ngươi đã ăn no chưa? Nếu đã no rồi..." Dien dan Le Quy Don
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa phá hủy một chiếc ghế khắc hoa văn, vừa liếc xéo lên lầu hai, tiếng cười đầy dịu dàng: "Ta khuyên các ngươi, tốt nhất chớ ở lại đây xem trò vui, nhanh nhanh đi khỏi tửu lâu Phẩm Hương, tìm chỗ an toàn đợi đi."
"Không khác gì lầu một, lập tức chúng ta sẽ phá lầu hai. Phá hết lầu hai rồi chúng ta còn phải phá nhà. Các ngươi ăn lâu như vậy vẫn chưa no, hoặc là đã no nhưng cố ý ở lại đây xem trò vui, nếu thời điểm chúng ta phá nhà mà sơ ý một chút..." Hiên Viên Diễm phá hủy chiếc bàn ngọc thạch trắng cuối cùng trong đại sảnh lầu một, mắt cũng liếc xéo lên đầu cầu thang lầu hai, lông mày tuấn tú giương lên, nói: "Phá luôn thân thể các ngươi, khiến cho thân thể các ngươi bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Đến lúc các ngươi tới địa ngục, ngàn vạn lần đừng có tìm Diêm La vương khóc lóc kể lể kêu chết oan."

back top