Đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư --
Cả đám phương khách cảm thấy xương cốt sau lưng phát lạnh, cùng với những Hoa nương son phấn trát đầy mặt nhưng khó có thể che giấu sắc mặt trắng bệch sợ hãi, đôi mắt đồng loạt trợn to như chuông đồng, cứ như vậy sợ hãi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Các ngươi cứ tiếp tục vui vẻ đi, bạc cũng móc ra đi, nếu không vui vẻ tận hứng...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt không để ý ánh mắt sợ hãi của mọi người, ưu nhã nâng ngón tay ngọc ngà lên vén một lọn tóc trên trán, dịu dàng nở nụ cười nói: “Chẳng phải mất trắng bạc sao?”
Đám phương khách sống lưng phát lạnh nhất trí trầm mặc. Bọn họ quả thật là đã lấy bạc. Một khi đã tiến vào Bách Hoa cư, chỉ cần ngồi xuống ghế, dù không có trái ôm phải ấp cùng Hoa nương **, không cùng Hoa nương vào trong phòng bao ở tầng hai hô mưa gọi gió, cũng vẫn phải móc ra số bạc kếch xù để trả phí vào cư. Nhưng hôm nay, mặc dù lúc trước bọn họ đã thanh toán phí kếch xù để vào cư rồi, nhưng không có tâm trạng để vui vẻ tận hứng nữa, chỉ muốn... biến mất như một làn khói trong đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư thôi.
“Còn có các ngươi, người ta hào hứng bừng bừng tiến vào, đống bạc lớn cũng thanh toán, các ngươi...” Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ về phía các Hoa nương trên vũ đài, sau đó xoay vòng qua các Hoa nương thân thể cứng ngắc như hóa thạch, kinh sợ đứng bất động tại chỗ ở bốn phía, môi đỏ phát ra tiếng cười mềm mại như gió xuân: “Nếu không dỗ các gia cao hứng, chẳng phải quá thiếu trách nhiệm sao? Cho nên, nên tấu nhạc thì nhanh tấu nhạc, nên nhảy múa thì nhảy múa, nên uốn éo làm dáng... tiếp tục uốn éo làm dáng!”
Thân thể Hoa nương kinh hãi cương cứng tại chỗ, dĩ nhiên cũng là nhất trí trầm mặc. Họ cũng muốn tiếp tục, nhưng dưới tình cảnh kinh khủng như vậy, ý nghĩ ngửa đầu khóc lớn đều đã có, nào còn tâm tình tấu ra vui vẻ, đứng dậy nhảy múa, bày ra tư thế uốn éo làm dáng?
Hiên Viên Diễm nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng mãnh liệt giật giật một hồi, rồi cùng với Thanh Báo và Ngân Lang đi tới ba chiếc bàn gỗ lim vàng còn trống cạnh vách tường phía đông đại sảnh, ngồi xuống cạnh chiếc bàn trống.
Mắt ngọc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ẩn giấu nụ cười tà mị, nhìn khóe miệng giật mãnh liệt của Hiên Viên Diễm, gót sen bước nhẹ về phía vách tường mặt đông. Nàng liếc nhìn Ngân Lang và Thanh Báo đang vùi đầu cười nhỏ ngồi ở bàn gỗ bên trái một cái, sau đó ngồi xuống cạnh Hiên Viên Diễm ở chiếc bàn gỗ bên phải. Tiếp đó, ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt mông ngồi xuống ghế, tay ngọc trắng nõn vỗ xuống mặt bàn. Tiếng vỗ bàn không quá to, nhưng đối với đại sảnh yên tĩnh như nghĩa địa lúc này, ngay cả tiếng vỗ bàn khẽ hơn mọi người cũng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, vả lại còn nghe một cách kinh hồn bạt vía.
“Tai điếc à nha?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt, môi đỏ phát ra tiếng nói lạnh lùng: “Còn không nhanh tấu nhạc khởi vũ, cười đùa **?”
Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể Hoa nương gảy đàn vốn đang sợ hãi run rẩy một trận trên vũ đài, lập tức cúi đầu xuống, ngón tay gảy nhẹ lên bảy sợi dây đàn dài nhỏ. Âm điệu thê lương run rẩy truyền ra từ bảy dây đàn, theo gió lọt vào lỗ tai đám phương khách. Cả đám phương khách nghe được bản nhạc buồn, muốn rơi nước mắt, khóc to thành tiếng.
Thân thể sáu Hoa nương sợ hãi run rẩy trên vũ đài, vốn quần áo nửa hở nửa che cũng lập tức mặc lại toàn bộ quần áo, động tác cứng ngắc chậm chạp bắt đầu nhảy. Chỉ là lúc này, điệu nhảy của họ làm người ta nhìn ngang ngó dọc, trông lên nhìn xuống, bất luận như thế nào cũng không giống điệu nhảy, mà giống như... Giống như trong đám tang của trưởng lão, đám con cháu bất hiếu lo tang sự giả vờ buồn bã, khóc rống thảm thiết, sau đó bỏ tiền thuê sáu Hoa nương lau nước mắt đưa tang thay bọn hắn*. Tư thế nhảy buồn bã như đưa tang, nhìn thẳng đám phương khách đang sợ hãi, tâm sự nặng nề, thật sự muốn mở miệng khẽ nói một câu: Đừng khóc, xin bớt đau buồn!
Đám phương khách sởn da gà, lúc này thật rất muốn nhanh chân chạy mất dép, nhưng bọn họ không dám trốn đi. Bởi vì, hiện tại bọn họ đã biết người xuất hiện trước mắt là ai. Có hai nam tử với khuôn mặt lạ lẫm, nhưng một nam một nữ mặc tử y, đeo đồ trang sức giá trị liên thành kia... là hai người điên cuồng bạo lực như vòi rồng, phá hủy ba mươi tòa nhà bề thế ở Tây Thần quốc gần đây -- Tiếu Diện Diêm La! Nếu Tiếu Diện Diêm La không lên tiếng thả bọn họ đi, ngay cả khi bọn họ muốn chạy trốn mất dép cũng vạn lần không dám. Một khi chọc Tiếu Diện Diêm La mất hứng, mạng nhỏ của bọn họ chỉ sợ khó bảo toàn.
Vì vậy, đám phương khách như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than cùng Hoa nương đã rời mông khỏi đùi bọn họ, thân thể cực độ run rẩy đứng sang bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngoan ngoãn theo lời nói của nữ Tiếu Diện Diêm La tiếp tục nhỏ giọng hàn huyên. Chỉ là lần này bọn họ không còn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng không phải hư tình giả ý nữa, mà là tán gẫu thời tiết hôm nay, hôm qua, thậm chí cả thời tiết năm ngoái. Còn phương khách... cư nhiên tán gẫu chuyện hàng ngày, tỷ như sáng trưa tối ăn gì, kiến trúc phòng ốc nhà mình như thế nào, mỗi mẫu đất nhà mình trồng cái gì.
Thấy phương khách ở bốn phía không dám chống lại "thánh lệnh" của Vương phi, mặt mày ủ ê nói nhăng nói cuội và giai điệu thê lương ở phía trước, cùng với điệu nhảy như đưa ma trên vũ đài, Ngân Lang và Thanh Báo lại "xì xì" cười một lần nữa. Ngân Lang và Thanh Báo cười như điên dại, nhưng phương khách thì cười không nổi. Bọn họ tiếp tục theo mệnh lệnh của nữ Tiếu Diện Diêm La, vẻ mặt cay đắng giống như trong nhà có tang, tiếp tục nói năng nói cuội. Mà các Hoa nương sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thương như phần mộ tổ tiên bị đào lên, trả lời câu có câu không.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng quan tâm Ngân Lang và Thanh Báo đang vùi đầu cười, ngón tay thon dài chỉ vào một tên quy nô đang đứng như tượng điêu khắc, mở miệng nói: “Ngươi, tới đây.”
Quy nô trong thanh lâu phụ trách đón khách tiễn khách ở cửa, còn có quy nô phụ trách đưa rượu và thức ăn lên cho phương khách. Thậm chí có thời điểm gặp phải phương khách có tâm lí biến thái, còn phải oằn xuống cả cơ thể phục vụ yêu cầu biến thái của phương khách, lấy thân thể của mình làm một chiếc ghế sống để phương khách biến thái... thoải mái ngồi xuống.
Trùng hợp thay, tên quy nô mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ, trước đây từng bị phương khách có tâm lí biến thái chỉ điểm, oằn mình biến thành ghế sống để ngồi. Chỉ là, bởi vì Tiếu Diện Diêm La xuất hiện nên hôm nay mấy tên phương khách biến thái không dám ngồi trên thân thể quy nô. Mà tên quy nô bị Tiếu Diện Diêm La hù dọa, hai chân mềm nhũn không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể chôn tại chỗ. Bây giờ, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫy gọi, hai chân tên quy nô này lập tức bước tới, muốn hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt kêu hắn làm gì, môi run rẩy mấp máy nửa ngày, cuối cùng vẫn không khạc được chữ nào ra ngoài.
Quy nô kinh sợ không hỏi được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chủ động nói ra đáp án: “Ngươi... không nhìn thấy trên mặt bàn của chúng ta trống không sao? Còn không nhanh đem rượu và thức ăn ngon, cùng với trái cây ngon miệng bưng lại đây? Chẳng lẽ sợ chúng ta không đủ bạc để trả sao?”
Ngoài miệng quy nô không dám đáp lời, trái tim cực độ run rẩy, âm thầm bi thương tự nhủ: Có bạc hay không trả tiền cũng không liên quan đến ta a. Bách Hoa cư cũng không phải là của ta đâu, ta chỉ sợ các ngươi... giết chết ta thôi!
“Còn ngốc ở chỗ này? Nhanh chóng lấp đầy bàn của chúng ta, nếu còn chậm chạp...” Thượng quan Ngưng Nguyệt kéo dài âm điệu, ngón tay ngọc thon dài gõ hai cái lên bàn. Ảo Ảnh Ngân Lang và Thanh Báo đi theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt lâu như vậy, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Hai tay bọn họ vỗ hai chiếc bàn trống ở hai bên, trong nháy mắt, chiếc bàn gỗ lim vàng phủ khăn gấm màu sắc rực rỡ bể tan thành mảnh vụn.
Thấy tình hình này, quy nô lập tức co cẳng chạy về trù phòng phía sau vũ đài, lấy tốc độ nhanh chưa từng có từ lúc bình sinh đến nay, lấp đầy bàn trống trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Quy nô nơm nớp lo sợ, có được sự đồng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới chạy té khói về trù phòng.
Lúc này --
Bốn bề hành lang dài ở tầng hai, trừ ba căn phòng đặc biệt, đôi tay Hoa nương và phương khách ở những phòng bao còn lại vẫn níu chặt khung cửa sổ như cũ, hai mắt nhìn thẳng xuống đại sảnh. Ngộ nhỡ Tiếu Diện Diêm La bỗng lên tiếng thả bọn họ an toàn rời đi, bọn họ phải lấy tốc độ nhanh nhất thoát thân. Cho nên, bọn họ như đang giẫm lên một tấm băng mỏng, níu khung cửa sổ màu đỏ, quan sát trạng thái đại sảnh tầng trệt, đồng thời trong lòng cầu nguyện Tiếu Diện Diêm La rủ lòng từ bi, mở miệng bảo bọn họ cút đi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm để ý vô số ánh mắt sợ hãi xuất phát từ tầng hai. Nàng chỉ nâng ly rượu làm bằng sứ men xanh, nhấp cạn rượu ngon, mắt ngọc quét bốn phía, sau đó môi đỏ cười nói: “Quả nhiên tin đồn không giả, Hoa nương của Bách Hoa cư này, bất luận là dáng người hay dung mạo đều thực sự rất xuất chúng!”
Ngân Lang và Thanh Báo cũng bưng ly rượu trên mặt bàn lên, thưởng thức hai ly rượu ngon, hai mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cực kì ăn ý nghĩ thầm -- còn phải xem so sánh với ai, nếu so sánh với hạng dong chi tục phấn tầm thường, tư sắc của các nàng thực sự rất xuất chúng, cũng không uổng công họ có thể thay Môn chủ Quỷ Chú môn kiếm nhiều tiền như vậy. Nhưng nếu so sánh với Vương phi người, ngay cả khi tư sắc của các nàng cực kì xuất chúng thì cũng chưa bằng một phần ngàn phong thái thiên tiên của Vương phi, không đúng... là một phần vạn a!
Hiên Viên Diễm ngồi cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn ánh mắt Ngân Lang và Thanh Báo, dĩ nhiên biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì. Đôi mắt đen láy của hắn bỗng nheo lại, tặng cho bọn họ hai đạo ánh mắt sắc nhọn như lưỡi đao.
-- Ngứa da, muốn chết! Lại dám so sánh Nguyệt nhi yêu quý của hắn với đám Hoa nương õng ẹo làm dáng của Bách Hoa cư, điều này đối với Nguyệt nhi yêu quý của hắn mà nói, quả thật là hết sức vũ nhục!
-- Được rồi, bọn họ sai lầm rồi, bọn họ sai mười phần rồi, tội của bọn họ đáng chết vạn lần!
Nhận lấy ánh mắt giết người của Hiên Viên Diễm, Ngân Lang và Thanh Báo ho khụ một trận, lập tức làm bộ như không thấy, vùi đầu uống rượu ngon trong ly.
“Này, ta nói...” Vì đã lộ thân phận thật sự, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, mày liễu thanh tú nhếch một cái, môi đỏ khẽ cười, gọi: “Tiểu Ngân, tiểu Thanh!”
Ngân Lang và Thanh Báo vừa uống một hớp rượu ngon vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt mềm mại gọi "tiểu Ngân, tiểu Thanh", khóe mắt hai người mãnh liệt co quắp, đồng loạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Hai người có muốn tìm Hoa nương tư sắc xuất chúng trong số này bồi các ngươi xướng ca không?” Lời trêu chọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Ngân Lang và Thanh Báo lập tức "phụt" một tiếng, phun hết rượu trong mồm, văng tung tóe ra ngoài như mưa rào.
Nếu không phải Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi đối diện nhanh chóng tránh sang một bên, đoán chừng lúc này mặt mày bọn họ đã bị dính đầy mùi rượu rồi.
“Cái đó, chủ tử à... hai bọn ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” Cơ mặt Ngân Lang và Thanh Báo mãnh liệt co giật, đáp lời xong lại cúi đầu xuống, thần trí ngổn ngang trong gió, uống cạn ly rượu.
-- Tìm một Hoa nương tư sắc xuât chúng, cùng bọn họ xướng ca? Đừng nói căn bản bọn họ không có suy nghĩ này, bọn họ nguyện làm một người đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau như Vương gia. Bọn họ cực kì chán ghét những Hoa nương cả ngày uốn éo làm dáng, theo đuôi nam nhân suốt ngày lưu luyến phong nguyệt, khiến bao nhiêu gia đình hạnh phúc trở nên tan vỡ. Coi như bọn họ có ý đó, Vương gia cũng sẽ hung hăng lột da bọn họ.
“Rượu rất nóng, nóng đến nỗi làm đầu lưỡi các ngươi bị bỏng nên phun ra?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài hước nói xong, để ly rượu trong tay xuống, ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm bằng trúc nhỏ dài, đâm một miếng dưa mật, đưa vào trong đôi môi đỏ hồng.
Khóe miệng Hiên Viên Diễm mãnh liệt co rút, vội vàng bưng khay bạc để mấy chùm nho qua, vừa liên tục trừng mắt, vừa vùi đầu bóc vỏ nho. Bóc xong một quả, hai quả, ba quả, đút vào miệng Nguyệt nhi quả nho đã bóc vỏ, ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói thêm vài lời hài hước khiến Ngân Lang và Thanh Báo phun rượu.
-- Ngộ nhỡ Ngân Lang và Thanh Báo không kịp phun rượu ra ngoài, mà bất cẩn... bị rượu làm sặc chết, hắn sẽ mất đi hai thuộc hạ cực kì trung thành.
Cùng lúc đó, trong căn phòng đặc biệt gọi là Hoán Xuân các, tọa lạc ở hành lang phía đông trên tầng hai --
Tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn Thiên Tàn, Địa Sát, Đoạn Phách, Tuyệt Hồn đeo một cái mặt nạ màu đỏ rất khủng bố, đôi mắt cực kì thô bạo còn bắn ra âm mang kinh khủng hơn, ánh mắt không tiếng động trao đổi rồi đồng thời cắn rách ngón trỏ của mình. Sau đó, bọn hắn nhẹ nhàng chậm chạp nện bước, xuyên qua bên cạnh những người đeo mặt nạ đếm không xuể trước mặt, đưa ngón trỏ chảy máu lần lượt rót môi của những người kia.
Sở dĩ Môn chủ hạ lệnh ôm cây đợi thỏ khi trước, bọn hắn đã hiểu rõ. Ý Môn chủ là -- nếu bọn hắn chủ động xuất kích, tìm không được tung tích của Tiếu Diện Diêm La, dù sao Tiếu Diện Diêm La cũng sẽ chủ động hhiện thân, phách lối phá hủy sản nghiệp của Môn chủ. Cho nên bọn hắn liền ôm cây đợi thỏ, canh giữ bên trong sản nghiệp của Môn chủ, chờ đợi Tiếu Diện Diêm La... tự chui đầu vào lưới!
Nhưng mà sản nghiệp của Môn chủ thực sự là quá nhiều, mà bọn hắn cũng không cách nào biết được...
Mỗi ngày Tiếu Diện Diêm la sẽ phá một trong số sản nghiệp của Môn chủ. Nếu từng sản nghiệp của Môn chủ đều sắp đặt tang thi, lấy số lượng tang thi xuất sắc do Quỷ Chú môn tạo ra hiện nay tuyệt đối không đủ để phân bố.
Sau đó, bọn họ phân tích cẩn thận, hình thức sản nghiệp mà mỗi ngày Tiếu Diện Diêm La phá hủy không giống nhau. Đầu tiên bọn họ phá quán rượu, sau đó phá hủy sòng bạc, lại liên tục phá hủy tiệm cầm đồ, tiệm đồ cổ tranh chữ, cửa hàng son phấn của Môn chủ, tóm lại hình thức không hề lặp lại.
Một tháng trở lại đây, phàm là sản nghiệp của Môn chủ, các hình thức đều đã bị phá hủy hết rồi, trừ... thanh lâu! Mà trong số những thanh lâu của Môn chủ, Bách Hoa cư là thanh lâu kiếm nhiều tiền nhất. Cho nên, bọn hắn chắc chắn một tháng sau, cũng chính là hôm nay, Tiếu Diện Diêm La đã phá hầu hết sản nghiệp của Môn chủ, chỉ sót lại thanh lâu là chưa. Vì vậy, mục tiêu của bọn họ nhất định là thanh lâu kiếm nhiều tiền nhất trong tất cả các thanh lâu của Môn chủ - Bách Hoa cư.
Vì vậy, rạng sáng hôm qua, bọn hắn đã dẫn trăm tên tang thi canh giữ trong Bách Hoa cư, chờ đợi hai Tiếu Diện Diêm La phách lối hiện thân. Vốn tưởng rằng sáng sớm hôm nay, hai Tiếu Diện Diêm La sẽ tới phá hủy Bách Hoa cư, ai ngờ bọn họ lại chậm chạp không xuất hiện, đợi đến ban đêm khi Bách Hoa cư kinh doanh bình thường, bọn họ mới hiện thân. Bất luận như thế nào, bọn họ xuất hiện là tốt rồi, nhiều ngày phách lối như vậy, tối nay hai Tiếu Diện Diêm La cũng nên trả giá nặng nề rồi.
Hiện tại, Tứ Đại Hộ pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách đang ban tuyệt học huyết chú của Quỷ Chú môn cho những tang thi đứng bất động, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nhất định không thể thấy được sự tồn tại của bọn họ. Một khi huyết chú bị thi xuống, sau thời gian một nén hương sẽ có hiệu lực. Mà công lực một trăm tang thi bị hắn khống chế không chỉ tăng lên mấy chục lần trong nháy mắt, mà một khi bọn họ phát động công kích, không thấy máu kẻ địch tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hành động rất nhanh -- Tứ đại Hộ pháp đút máu tươi từ ngón trỏ bị cắn rách của mình vào trong miệng trăm tên tang thi, thành công hạ huyết chú cho bọn họ, khoanh tay chờ đợi huyết chú có hiệu lực.
Thời gian nửa nén hương, thoáng cái đã qua.
Mà vừa qua thời gian nửa nén hương, tròng mắt đen của trăm tên tang thi đứng bất động tại chỗ vốn mờ mịt chết lặng, trong nháy mắt biến thành màu máu đỏ, tóc đen đầy đầu cũng "soạt" một cái, sát khí tung bay.
Tang thi hầu như không chút sinh khí, trong nháy mắt "sống lại" toàn bộ, cả người bọn họ còn tuôn ra sát khí nồng đậm...
Người bình thường có lẽ không thể cảm nhận được, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cực kì nhạy cảm đối với khí tức nguy hiểm, nhất định đã nhận ra ngay từ đầu. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau, sau đó bàn tay trắng nõn dùng sức vỗ mặt bàn, giọng nói cực kì lệ lãnh vang dội trong gió: “Ngưng lại cho ta! Đang tấu khúc gì, khúc bi thương sao? Nơi này không có người vừa chết, ngươi tấu khúc bi thương làm gì?”
“Còn có các ngươi, nói nơi này là nơi thanh lâu "đuổi gió chơi trăng", các ngươi ở đây nói chuyện gì? Tán gẫu, đàm luận trong nhà có mấy mẫu, nhà có mấy đầu trâu, cửa hàng xây bằng gạch gì, trên mái hiên lợp bằng ngói gì sao? Đầu óc các ngươi... bị cửa kẹp rồi à?”
Cả đám phương khách cảm thấy xương cốt sau lưng phát lạnh, cùng với những Hoa nương son phấn trát đầy mặt nhưng khó có thể che giấu sắc mặt trắng bệch sợ hãi, đôi mắt đồng loạt trợn to như chuông đồng, cứ như vậy sợ hãi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Các ngươi cứ tiếp tục vui vẻ đi, bạc cũng móc ra đi, nếu không vui vẻ tận hứng...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt không để ý ánh mắt sợ hãi của mọi người, ưu nhã nâng ngón tay ngọc ngà lên vén một lọn tóc trên trán, dịu dàng nở nụ cười nói: “Chẳng phải mất trắng bạc sao?”
Đám phương khách sống lưng phát lạnh nhất trí trầm mặc. Bọn họ quả thật là đã lấy bạc. Một khi đã tiến vào Bách Hoa cư, chỉ cần ngồi xuống ghế, dù không có trái ôm phải ấp cùng Hoa nương **, không cùng Hoa nương vào trong phòng bao ở tầng hai hô mưa gọi gió, cũng vẫn phải móc ra số bạc kếch xù để trả phí vào cư. Nhưng hôm nay, mặc dù lúc trước bọn họ đã thanh toán phí kếch xù để vào cư rồi, nhưng không có tâm trạng để vui vẻ tận hứng nữa, chỉ muốn... biến mất như một làn khói trong đại sảnh tầng trệt Bách Hoa cư thôi.
“Còn có các ngươi, người ta hào hứng bừng bừng tiến vào, đống bạc lớn cũng thanh toán, các ngươi...” Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ về phía các Hoa nương trên vũ đài, sau đó xoay vòng qua các Hoa nương thân thể cứng ngắc như hóa thạch, kinh sợ đứng bất động tại chỗ ở bốn phía, môi đỏ phát ra tiếng cười mềm mại như gió xuân: “Nếu không dỗ các gia cao hứng, chẳng phải quá thiếu trách nhiệm sao? Cho nên, nên tấu nhạc thì nhanh tấu nhạc, nên nhảy múa thì nhảy múa, nên uốn éo làm dáng... tiếp tục uốn éo làm dáng!”
Thân thể Hoa nương kinh hãi cương cứng tại chỗ, dĩ nhiên cũng là nhất trí trầm mặc. Họ cũng muốn tiếp tục, nhưng dưới tình cảnh kinh khủng như vậy, ý nghĩ ngửa đầu khóc lớn đều đã có, nào còn tâm tình tấu ra vui vẻ, đứng dậy nhảy múa, bày ra tư thế uốn éo làm dáng?
Hiên Viên Diễm nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng mãnh liệt giật giật một hồi, rồi cùng với Thanh Báo và Ngân Lang đi tới ba chiếc bàn gỗ lim vàng còn trống cạnh vách tường phía đông đại sảnh, ngồi xuống cạnh chiếc bàn trống.
Mắt ngọc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ẩn giấu nụ cười tà mị, nhìn khóe miệng giật mãnh liệt của Hiên Viên Diễm, gót sen bước nhẹ về phía vách tường mặt đông. Nàng liếc nhìn Ngân Lang và Thanh Báo đang vùi đầu cười nhỏ ngồi ở bàn gỗ bên trái một cái, sau đó ngồi xuống cạnh Hiên Viên Diễm ở chiếc bàn gỗ bên phải. Tiếp đó, ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt mông ngồi xuống ghế, tay ngọc trắng nõn vỗ xuống mặt bàn. Tiếng vỗ bàn không quá to, nhưng đối với đại sảnh yên tĩnh như nghĩa địa lúc này, ngay cả tiếng vỗ bàn khẽ hơn mọi người cũng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, vả lại còn nghe một cách kinh hồn bạt vía.
“Tai điếc à nha?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt, môi đỏ phát ra tiếng nói lạnh lùng: “Còn không nhanh tấu nhạc khởi vũ, cười đùa **?”
Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân thể Hoa nương gảy đàn vốn đang sợ hãi run rẩy một trận trên vũ đài, lập tức cúi đầu xuống, ngón tay gảy nhẹ lên bảy sợi dây đàn dài nhỏ. Âm điệu thê lương run rẩy truyền ra từ bảy dây đàn, theo gió lọt vào lỗ tai đám phương khách. Cả đám phương khách nghe được bản nhạc buồn, muốn rơi nước mắt, khóc to thành tiếng.
Thân thể sáu Hoa nương sợ hãi run rẩy trên vũ đài, vốn quần áo nửa hở nửa che cũng lập tức mặc lại toàn bộ quần áo, động tác cứng ngắc chậm chạp bắt đầu nhảy. Chỉ là lúc này, điệu nhảy của họ làm người ta nhìn ngang ngó dọc, trông lên nhìn xuống, bất luận như thế nào cũng không giống điệu nhảy, mà giống như... Giống như trong đám tang của trưởng lão, đám con cháu bất hiếu lo tang sự giả vờ buồn bã, khóc rống thảm thiết, sau đó bỏ tiền thuê sáu Hoa nương lau nước mắt đưa tang thay bọn hắn*. Tư thế nhảy buồn bã như đưa tang, nhìn thẳng đám phương khách đang sợ hãi, tâm sự nặng nề, thật sự muốn mở miệng khẽ nói một câu: Đừng khóc, xin bớt đau buồn!
Đám phương khách sởn da gà, lúc này thật rất muốn nhanh chân chạy mất dép, nhưng bọn họ không dám trốn đi. Bởi vì, hiện tại bọn họ đã biết người xuất hiện trước mắt là ai. Có hai nam tử với khuôn mặt lạ lẫm, nhưng một nam một nữ mặc tử y, đeo đồ trang sức giá trị liên thành kia... là hai người điên cuồng bạo lực như vòi rồng, phá hủy ba mươi tòa nhà bề thế ở Tây Thần quốc gần đây -- Tiếu Diện Diêm La! Nếu Tiếu Diện Diêm La không lên tiếng thả bọn họ đi, ngay cả khi bọn họ muốn chạy trốn mất dép cũng vạn lần không dám. Một khi chọc Tiếu Diện Diêm La mất hứng, mạng nhỏ của bọn họ chỉ sợ khó bảo toàn.
Vì vậy, đám phương khách như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than cùng Hoa nương đã rời mông khỏi đùi bọn họ, thân thể cực độ run rẩy đứng sang bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngoan ngoãn theo lời nói của nữ Tiếu Diện Diêm La tiếp tục nhỏ giọng hàn huyên. Chỉ là lần này bọn họ không còn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng không phải hư tình giả ý nữa, mà là tán gẫu thời tiết hôm nay, hôm qua, thậm chí cả thời tiết năm ngoái. Còn phương khách... cư nhiên tán gẫu chuyện hàng ngày, tỷ như sáng trưa tối ăn gì, kiến trúc phòng ốc nhà mình như thế nào, mỗi mẫu đất nhà mình trồng cái gì.
Thấy phương khách ở bốn phía không dám chống lại "thánh lệnh" của Vương phi, mặt mày ủ ê nói nhăng nói cuội và giai điệu thê lương ở phía trước, cùng với điệu nhảy như đưa ma trên vũ đài, Ngân Lang và Thanh Báo lại "xì xì" cười một lần nữa. Ngân Lang và Thanh Báo cười như điên dại, nhưng phương khách thì cười không nổi. Bọn họ tiếp tục theo mệnh lệnh của nữ Tiếu Diện Diêm La, vẻ mặt cay đắng giống như trong nhà có tang, tiếp tục nói năng nói cuội. Mà các Hoa nương sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thương như phần mộ tổ tiên bị đào lên, trả lời câu có câu không.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng quan tâm Ngân Lang và Thanh Báo đang vùi đầu cười, ngón tay thon dài chỉ vào một tên quy nô đang đứng như tượng điêu khắc, mở miệng nói: “Ngươi, tới đây.”
Quy nô trong thanh lâu phụ trách đón khách tiễn khách ở cửa, còn có quy nô phụ trách đưa rượu và thức ăn lên cho phương khách. Thậm chí có thời điểm gặp phải phương khách có tâm lí biến thái, còn phải oằn xuống cả cơ thể phục vụ yêu cầu biến thái của phương khách, lấy thân thể của mình làm một chiếc ghế sống để phương khách biến thái... thoải mái ngồi xuống.
Trùng hợp thay, tên quy nô mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ, trước đây từng bị phương khách có tâm lí biến thái chỉ điểm, oằn mình biến thành ghế sống để ngồi. Chỉ là, bởi vì Tiếu Diện Diêm La xuất hiện nên hôm nay mấy tên phương khách biến thái không dám ngồi trên thân thể quy nô. Mà tên quy nô bị Tiếu Diện Diêm La hù dọa, hai chân mềm nhũn không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể chôn tại chỗ. Bây giờ, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫy gọi, hai chân tên quy nô này lập tức bước tới, muốn hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt kêu hắn làm gì, môi run rẩy mấp máy nửa ngày, cuối cùng vẫn không khạc được chữ nào ra ngoài.
Quy nô kinh sợ không hỏi được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chủ động nói ra đáp án: “Ngươi... không nhìn thấy trên mặt bàn của chúng ta trống không sao? Còn không nhanh đem rượu và thức ăn ngon, cùng với trái cây ngon miệng bưng lại đây? Chẳng lẽ sợ chúng ta không đủ bạc để trả sao?”
Ngoài miệng quy nô không dám đáp lời, trái tim cực độ run rẩy, âm thầm bi thương tự nhủ: Có bạc hay không trả tiền cũng không liên quan đến ta a. Bách Hoa cư cũng không phải là của ta đâu, ta chỉ sợ các ngươi... giết chết ta thôi!
“Còn ngốc ở chỗ này? Nhanh chóng lấp đầy bàn của chúng ta, nếu còn chậm chạp...” Thượng quan Ngưng Nguyệt kéo dài âm điệu, ngón tay ngọc thon dài gõ hai cái lên bàn. Ảo Ảnh Ngân Lang và Thanh Báo đi theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt lâu như vậy, dĩ nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Hai tay bọn họ vỗ hai chiếc bàn trống ở hai bên, trong nháy mắt, chiếc bàn gỗ lim vàng phủ khăn gấm màu sắc rực rỡ bể tan thành mảnh vụn.
Thấy tình hình này, quy nô lập tức co cẳng chạy về trù phòng phía sau vũ đài, lấy tốc độ nhanh chưa từng có từ lúc bình sinh đến nay, lấp đầy bàn trống trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Quy nô nơm nớp lo sợ, có được sự đồng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới chạy té khói về trù phòng.
Lúc này --
Bốn bề hành lang dài ở tầng hai, trừ ba căn phòng đặc biệt, đôi tay Hoa nương và phương khách ở những phòng bao còn lại vẫn níu chặt khung cửa sổ như cũ, hai mắt nhìn thẳng xuống đại sảnh. Ngộ nhỡ Tiếu Diện Diêm La bỗng lên tiếng thả bọn họ an toàn rời đi, bọn họ phải lấy tốc độ nhanh nhất thoát thân. Cho nên, bọn họ như đang giẫm lên một tấm băng mỏng, níu khung cửa sổ màu đỏ, quan sát trạng thái đại sảnh tầng trệt, đồng thời trong lòng cầu nguyện Tiếu Diện Diêm La rủ lòng từ bi, mở miệng bảo bọn họ cút đi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm để ý vô số ánh mắt sợ hãi xuất phát từ tầng hai. Nàng chỉ nâng ly rượu làm bằng sứ men xanh, nhấp cạn rượu ngon, mắt ngọc quét bốn phía, sau đó môi đỏ cười nói: “Quả nhiên tin đồn không giả, Hoa nương của Bách Hoa cư này, bất luận là dáng người hay dung mạo đều thực sự rất xuất chúng!”
Ngân Lang và Thanh Báo cũng bưng ly rượu trên mặt bàn lên, thưởng thức hai ly rượu ngon, hai mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cực kì ăn ý nghĩ thầm -- còn phải xem so sánh với ai, nếu so sánh với hạng dong chi tục phấn tầm thường, tư sắc của các nàng thực sự rất xuất chúng, cũng không uổng công họ có thể thay Môn chủ Quỷ Chú môn kiếm nhiều tiền như vậy. Nhưng nếu so sánh với Vương phi người, ngay cả khi tư sắc của các nàng cực kì xuất chúng thì cũng chưa bằng một phần ngàn phong thái thiên tiên của Vương phi, không đúng... là một phần vạn a!
Hiên Viên Diễm ngồi cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn ánh mắt Ngân Lang và Thanh Báo, dĩ nhiên biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì. Đôi mắt đen láy của hắn bỗng nheo lại, tặng cho bọn họ hai đạo ánh mắt sắc nhọn như lưỡi đao.
-- Ngứa da, muốn chết! Lại dám so sánh Nguyệt nhi yêu quý của hắn với đám Hoa nương õng ẹo làm dáng của Bách Hoa cư, điều này đối với Nguyệt nhi yêu quý của hắn mà nói, quả thật là hết sức vũ nhục!
-- Được rồi, bọn họ sai lầm rồi, bọn họ sai mười phần rồi, tội của bọn họ đáng chết vạn lần!
Nhận lấy ánh mắt giết người của Hiên Viên Diễm, Ngân Lang và Thanh Báo ho khụ một trận, lập tức làm bộ như không thấy, vùi đầu uống rượu ngon trong ly.
“Này, ta nói...” Vì đã lộ thân phận thật sự, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, mày liễu thanh tú nhếch một cái, môi đỏ khẽ cười, gọi: “Tiểu Ngân, tiểu Thanh!”
Ngân Lang và Thanh Báo vừa uống một hớp rượu ngon vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt mềm mại gọi "tiểu Ngân, tiểu Thanh", khóe mắt hai người mãnh liệt co quắp, đồng loạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Hai người có muốn tìm Hoa nương tư sắc xuất chúng trong số này bồi các ngươi xướng ca không?” Lời trêu chọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Ngân Lang và Thanh Báo lập tức "phụt" một tiếng, phun hết rượu trong mồm, văng tung tóe ra ngoài như mưa rào.
Nếu không phải Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi đối diện nhanh chóng tránh sang một bên, đoán chừng lúc này mặt mày bọn họ đã bị dính đầy mùi rượu rồi.
“Cái đó, chủ tử à... hai bọn ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” Cơ mặt Ngân Lang và Thanh Báo mãnh liệt co giật, đáp lời xong lại cúi đầu xuống, thần trí ngổn ngang trong gió, uống cạn ly rượu.
-- Tìm một Hoa nương tư sắc xuât chúng, cùng bọn họ xướng ca? Đừng nói căn bản bọn họ không có suy nghĩ này, bọn họ nguyện làm một người đồng lòng, bạc đầu chẳng xa nhau như Vương gia. Bọn họ cực kì chán ghét những Hoa nương cả ngày uốn éo làm dáng, theo đuôi nam nhân suốt ngày lưu luyến phong nguyệt, khiến bao nhiêu gia đình hạnh phúc trở nên tan vỡ. Coi như bọn họ có ý đó, Vương gia cũng sẽ hung hăng lột da bọn họ.
“Rượu rất nóng, nóng đến nỗi làm đầu lưỡi các ngươi bị bỏng nên phun ra?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài hước nói xong, để ly rượu trong tay xuống, ngón tay thon dài cầm lên một cây tăm bằng trúc nhỏ dài, đâm một miếng dưa mật, đưa vào trong đôi môi đỏ hồng.
Khóe miệng Hiên Viên Diễm mãnh liệt co rút, vội vàng bưng khay bạc để mấy chùm nho qua, vừa liên tục trừng mắt, vừa vùi đầu bóc vỏ nho. Bóc xong một quả, hai quả, ba quả, đút vào miệng Nguyệt nhi quả nho đã bóc vỏ, ngăn cản Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói thêm vài lời hài hước khiến Ngân Lang và Thanh Báo phun rượu.
-- Ngộ nhỡ Ngân Lang và Thanh Báo không kịp phun rượu ra ngoài, mà bất cẩn... bị rượu làm sặc chết, hắn sẽ mất đi hai thuộc hạ cực kì trung thành.
Cùng lúc đó, trong căn phòng đặc biệt gọi là Hoán Xuân các, tọa lạc ở hành lang phía đông trên tầng hai --
Tứ đại Hộ pháp Quỷ Chú môn Thiên Tàn, Địa Sát, Đoạn Phách, Tuyệt Hồn đeo một cái mặt nạ màu đỏ rất khủng bố, đôi mắt cực kì thô bạo còn bắn ra âm mang kinh khủng hơn, ánh mắt không tiếng động trao đổi rồi đồng thời cắn rách ngón trỏ của mình. Sau đó, bọn hắn nhẹ nhàng chậm chạp nện bước, xuyên qua bên cạnh những người đeo mặt nạ đếm không xuể trước mặt, đưa ngón trỏ chảy máu lần lượt rót môi của những người kia.
Sở dĩ Môn chủ hạ lệnh ôm cây đợi thỏ khi trước, bọn hắn đã hiểu rõ. Ý Môn chủ là -- nếu bọn hắn chủ động xuất kích, tìm không được tung tích của Tiếu Diện Diêm La, dù sao Tiếu Diện Diêm La cũng sẽ chủ động hhiện thân, phách lối phá hủy sản nghiệp của Môn chủ. Cho nên bọn hắn liền ôm cây đợi thỏ, canh giữ bên trong sản nghiệp của Môn chủ, chờ đợi Tiếu Diện Diêm La... tự chui đầu vào lưới!
Nhưng mà sản nghiệp của Môn chủ thực sự là quá nhiều, mà bọn hắn cũng không cách nào biết được...
Mỗi ngày Tiếu Diện Diêm la sẽ phá một trong số sản nghiệp của Môn chủ. Nếu từng sản nghiệp của Môn chủ đều sắp đặt tang thi, lấy số lượng tang thi xuất sắc do Quỷ Chú môn tạo ra hiện nay tuyệt đối không đủ để phân bố.
Sau đó, bọn họ phân tích cẩn thận, hình thức sản nghiệp mà mỗi ngày Tiếu Diện Diêm La phá hủy không giống nhau. Đầu tiên bọn họ phá quán rượu, sau đó phá hủy sòng bạc, lại liên tục phá hủy tiệm cầm đồ, tiệm đồ cổ tranh chữ, cửa hàng son phấn của Môn chủ, tóm lại hình thức không hề lặp lại.
Một tháng trở lại đây, phàm là sản nghiệp của Môn chủ, các hình thức đều đã bị phá hủy hết rồi, trừ... thanh lâu! Mà trong số những thanh lâu của Môn chủ, Bách Hoa cư là thanh lâu kiếm nhiều tiền nhất. Cho nên, bọn hắn chắc chắn một tháng sau, cũng chính là hôm nay, Tiếu Diện Diêm La đã phá hầu hết sản nghiệp của Môn chủ, chỉ sót lại thanh lâu là chưa. Vì vậy, mục tiêu của bọn họ nhất định là thanh lâu kiếm nhiều tiền nhất trong tất cả các thanh lâu của Môn chủ - Bách Hoa cư.
Vì vậy, rạng sáng hôm qua, bọn hắn đã dẫn trăm tên tang thi canh giữ trong Bách Hoa cư, chờ đợi hai Tiếu Diện Diêm La phách lối hiện thân. Vốn tưởng rằng sáng sớm hôm nay, hai Tiếu Diện Diêm La sẽ tới phá hủy Bách Hoa cư, ai ngờ bọn họ lại chậm chạp không xuất hiện, đợi đến ban đêm khi Bách Hoa cư kinh doanh bình thường, bọn họ mới hiện thân. Bất luận như thế nào, bọn họ xuất hiện là tốt rồi, nhiều ngày phách lối như vậy, tối nay hai Tiếu Diện Diêm La cũng nên trả giá nặng nề rồi.
Hiện tại, Tứ Đại Hộ pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách đang ban tuyệt học huyết chú của Quỷ Chú môn cho những tang thi đứng bất động, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nhất định không thể thấy được sự tồn tại của bọn họ. Một khi huyết chú bị thi xuống, sau thời gian một nén hương sẽ có hiệu lực. Mà công lực một trăm tang thi bị hắn khống chế không chỉ tăng lên mấy chục lần trong nháy mắt, mà một khi bọn họ phát động công kích, không thấy máu kẻ địch tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hành động rất nhanh -- Tứ đại Hộ pháp đút máu tươi từ ngón trỏ bị cắn rách của mình vào trong miệng trăm tên tang thi, thành công hạ huyết chú cho bọn họ, khoanh tay chờ đợi huyết chú có hiệu lực.
Thời gian nửa nén hương, thoáng cái đã qua.
Mà vừa qua thời gian nửa nén hương, tròng mắt đen của trăm tên tang thi đứng bất động tại chỗ vốn mờ mịt chết lặng, trong nháy mắt biến thành màu máu đỏ, tóc đen đầy đầu cũng "soạt" một cái, sát khí tung bay.
Tang thi hầu như không chút sinh khí, trong nháy mắt "sống lại" toàn bộ, cả người bọn họ còn tuôn ra sát khí nồng đậm...
Người bình thường có lẽ không thể cảm nhận được, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cực kì nhạy cảm đối với khí tức nguy hiểm, nhất định đã nhận ra ngay từ đầu. Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau, sau đó bàn tay trắng nõn dùng sức vỗ mặt bàn, giọng nói cực kì lệ lãnh vang dội trong gió: “Ngưng lại cho ta! Đang tấu khúc gì, khúc bi thương sao? Nơi này không có người vừa chết, ngươi tấu khúc bi thương làm gì?”
“Còn có các ngươi, nói nơi này là nơi thanh lâu "đuổi gió chơi trăng", các ngươi ở đây nói chuyện gì? Tán gẫu, đàm luận trong nhà có mấy mẫu, nhà có mấy đầu trâu, cửa hàng xây bằng gạch gì, trên mái hiên lợp bằng ngói gì sao? Đầu óc các ngươi... bị cửa kẹp rồi à?”