Đặc Công Tà Phi

Chương 237: Một màn ngoài dự định

Vô Danh sơn trang?
Tây Thần quốc còn có một sơn trang có tên quả thật... thô tục đến khó nghe như vậy sao? Mặt khác, sai tất cả các Hộ pháp của Quỷ Chú môn đi sơn trang này làm gì?
Vẻ mặt Tư Đồ Kiệt cực kì nghi hoặc, nháy mắt nhìn Ma Quân rồi mở miệng khẽ hỏi: "Xin hỏi Ma Quân, Vô Danh sơn trang ở đâu? Sai tất cả các Hộ pháp đến Vô Danh sơn trang làm việc gì?"
Bóng dáng Ma Quân chợt lóe như ma quỷ, đứng ở cạnh một bàn đá khác. Trên bàn đặt bút, giấy, nghiên mực, bút lông. Ma Quân vung bút nhúng mực rồi vẽ vời trên giấy Tuyên Thành, lạnh lùng trả lời Tư Đồ Kiệt: "Ta lập tức vẽ đường đi cụ thể đến Vô Danh sơn trang. Tất cả các Hộ pháp của Quỷ Chú môn phải giết Hiên Viên Diễm bằng bất cứ giá nào!"
Nghe được lời Ma Quân, Tư Đồ Kiệt nhanh chóng lại gần bàn đá, chân mày nhíu sâu, hỏi: "Ma Quân, ngài không phải từng nói... Hiên Viên Diễm bị khói ma của ngài làm trọng thương, mặc dù có đồng tộc của ngài cứu đi nhưng tình mạng chỉ còn thoi thóp một hơi tàn, tối đa cũng không vượt qua nửa tháng sao?"
"Ta ngờ rằng đồng tộc cứu Hiên Viên Diễm trong rừng trúc là Ma Đế. Trận mưa ánh sáng tối nay liên quan đến việc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột phá linh lực. Có ma châu của Ma Đế rồi, chỉ cần..." Ma Quân không ngẩng đầu, vẽ nhanh bản đồ lên giấy, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng "két két", nói: "Kết hợp với linh lực đã đột phá cực hạn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt là cứu được mạng Hiên Viên Diễm!"
Trừ phi là người của Ma tộc, nếu bị khói ma của hắn làm trọng thương thì ở bất cứ đâu, hắn chỉ cần di chuyển ma lực trong cơ thể sẽ biết được người bị hắn làm trọng thương đang ở chỗ nào. Mà mười bốn ngày nay, tuy hắn biết Hiên Viên Diễm đang ở Vô Danh sơn trang nhưng không tới đưa Hiên Viên Diễm xuống địa ngục mà lưu lại cho hắn một hơi thở thoi thóp cuối cùng trên dương thế, bởi vì... Ma Quân chắc chắn nửa tháng sau Hiên Viên Diễm hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Một người chắc chắn phải chết, hắn cần gì phải lãng phí sức lực để mạo hiểm đi Vô Danh sơn trang đưa người xuống địa ngục nữa? Dù cho hiện tại hắn đang tu luyện tà công, nhưng lúc đi Vô Danh sơn trang giết Hiên Viên Diễm -- thì sẽ giao chiến với đồng tộc của mình lần nữa rồi lại trọng thương. Như vậy tà công mà hắn tu luyện sẽ mất đi vì trọng thương, khiến hắn phải cực khổ tu luyện lại từ đầu.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ đột phá linh lực nhanh như vậy. Hắn càng không ngờ rằng đồng tộc kia của hắn lại là Ma Đế.
Tuy ma châu thuộc sở hữu của Ma Đế, nhưng dù sao cũng là thần vật của Ma tộc, hơn nữa... Hơn bốn mươi năm trước, vô số vong hồn của Ma tộc từng vì oán hận với Linh Cung mà hạ xuống -- lời nguyền cho Linh Tuyền dần dần khô cạn, mọi người trong linh cung khi chết đi sẽ tan biến trên đời vĩnh viễn!
Vì Ma Đế đã tan thành mây khói làm hắn tìm rất lâu không thấy ma châu, cũng là phương pháp duy nhất để hóa giải lời nguyền chết chóc với Linh Cung. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Ma Đế đem năng lượng trong ma châu để cứu người ngoài. Mà người ngoài ngày còn là Hiên Viên Diễm sẽ dùng năng lượng của ma châu để giải lời nguyền chết chóc với Linh Cung vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa đột phá linh lực, như vậy... sớm nhất là tối nay, chậm nhất là ngày mai, Ma Đế nhất định sẽ lấy ma châu trong cơ thể mình kết hợp với linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt để cứu Hiên Viên Diễm.
Lúc Ma Đế đưa năng lượng ma châu vào cơ thể Hiên Viên Diễm để chữa thương cho hắn, ma lực của ông phải sử dụng để di chuyển ma châu, không thừa ma lực để gây tổn thương địch thủ. Vì vậy, chỉ cần tất cả Hộ pháp của Quỷ Chú môn thừa dịp Ma Đế đang chữa thương cho Hiên Viên Diễm -- Một Hộ pháp trong đó có thể tránh khỏi lực công kích từ linh lực của Thương Quan Ngưng Nguyệt, hạ một chưởng lên Hiên Viên Diễm, như vậy Hiên Viên Diễm và Ma Đế sẽ lập tức tử vong tại chỗ, ma châu cũng sẽ tan thành mây khói.
Ma Quân vẽ bản đồ cụ thể đến Vô Danh sơn trang rồi đưa nó cho Tư Đồ Kiệt, đồng thời cũng đưa một thiết bài khắc hoa văn màu đen cho hắn, lạnh lùng nói: "Nói với hộ pháp của Quỷ Chú môn rằng một khi hoa văn trên thiết bài chuyển động là lúc Ma Đế chữa thương cho Hiên Viên Diễm, cũng là lúc không có sức đả thương địch thủ. Chỉ cần bọn họ chớp cơ hội tốt nhất xông vào Vô Danh sơn trang, mặt ngoài công kích Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thực ra là tìm cách giết Hiên Viên Diễm."
***
Thời điểm ông dạo chơi tứ quốc, thấy cho kẻ bán mình chôn cha, lại thấy có người không có tiền để chữa bệnh. Chỉ cần họ là người lương thiện, bàn tay ông nhẹ nhàng vung lên ném cho họ mười vạn ngân phiếu kếch xù mà không nháy mắt lấy một cái. Nhưng nếu ông bất cẩn làm rơi một đồng tiền, mà người ngẫu nhiên nhắt được đồng tiền đó lại là một... người tuy nghèo khổ vất vả nhưng trong tim có ác niệm, ngày thường không làm chuyện tốt. Xem như hắn đuổi tới chân trời góc bể cũng phải lấy trên tay người có tiền lại đồng tiền đó. Bất luận thân phận của ông là lão Bang chủ Cái Bang hay Thiên Cơ lão nhân đều danh chấn thiên hạ, càng không phải bàn cãi, thân phận Ma Đế càng làm người trong thiên hạ sợ mất mật khi nghe thấy. Nhưng ông chưa bao giờ lấy khuôn mặt thật gặp người khác. Trừ người Ma tộc, đừng nói các học trò của Cái Bang, ngay cả trò cưng Hiên Viên Diễm của Thiên Cơ lão nhân cũng chưa từng nhìn thấy diện mạo thật của ông. Thế nên mặc dù thế nhân đều biết ông là Thiên Cơ lão nhân nhưng không hề biết ông là lão Bang chủ Cái Bang và người thống trị tối cao Ma Đế của Ma tộc.
Qua giây lát --
Thiên Cơ lão nhân khoác tay nải trên vai đã tới trước cửa chính của Vô Danh sơn trang. Mũi chân khẽ nhún, thân thể ông nhảy lên cao ba trượng, nhẹ nhàng đáp xuống tiền viện bên trong Vô Danh sơn trang.
Một làn gió thổi qua, đóa hoa hải đường đỏ tươi bị bẻ gãy, theo gió bay đến trước mặt Thiên Cơ lão nhân. Thiên Cơ lão nhân bắt lấy hoa hải đường, áp nó trước mũi ngửi ngửi rồi cúi xuống nhìn chòm râu bị mình tết thành bím.
Một lát nữa, ông sẽ chính thức gặp mặt đồ tức xinh đẹp của đồ nhi, Nguyệt hài tử!
Ông... có nên ăn mặc đáng yêu một chút để nàng vừa gặp đã thích lão già ông không nhỉ?
Con ngươi Thiên Cơ lão nhân đảo một vòng, nghiêm túc nhìn chòm râu đuôi sam của mình, ngón tay kẹp hoa hải đường đưa lên, nhẹ nhàng cắm hoa hải đường vào giữa đuôi sam đó. (Lulu: Dạ con không nghĩ ông cắm hoa hải đường vào râu thì nhìn sẽ đáng yêu hơn đâu ạ!!!)
Sau khi cắm hoa hải đường vào râu, Thiên Cơ lão nhân vui vẻ cười toét miệng. Dường như ông cảm thấy chòm râu cắm hoa thơm của mình là kiệt tác, tinh thần phấn chấn ngẩng đầu ưỡn ngực, sải từng bước dài đi vào căn phòng phía Nam viện.

Bên trong Nam viện --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đổi lại y phục màu xanh nhạt, ống tay áo thêu chim hỉ thước, vạt áo thêu hình bươm bướm múa lượn, cùng Ảo Ảnh cung Ngân Lang và Thanh Báo và bốn đại Trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc "mỏi mắt chờ mong" ở hành lang trước phòng của Hiên Viên Diễm từ sáng sớm.
Thái tử Tiêu Hàn đứng cuối hành lang.
Thiên Cơ lão nhân chỉ ở trong truyền thuyết. Hôm nay có cơ hội gặp mặt ngàn năm mới có một lần, nhìn thấy gương mặt thật của ông, nghe tiếng của Thiên Cơ lão nhân, dĩ nhiên Tiêu Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Diễm Diễm à, lão già tới cứu con rồi. Con ngủ ở phòng nào đấy?"
Một giọng nói xen lẫn tiếng cười đùa ồn ào vọng tới, theo đó Thiên Cơ lão nhân cùng với chòm râu và tóc tết thành bím nhún một cái nhảy vào Nam viện. Ông mặc bộ trang phục thê thảm không ngỡ nhìn, vô cùng thân thiện "lên tiếng" hiện thân, trong khoảnh khắc -- Đỉnh đầu mấy người "mỏi mắt chờ mong" ở hành lang có một đàn quạ đen bay qua, mồ hôi lạnh rơi xuống đất. Tiêu Hàn thấy mặt Thiên Cơ lão nhân, con ngươi cũng sắp lồi rớt ra ngoài rồi.
-- Thần của ta ơi! Quái lão đầu mặc trang phục thảm không nỡ nhìn trước mặt, làm hắn hận không thể... vọt tới vách tường đập đầu vào đó đến hôn mê, mắt không nhìn tâm không loạn này thật sự là... Thiên Cơ lão nhân thần thánh trong truyền thuyết sao?
Tiêu Hàn xoa xoa bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng không nhịn được mà co rút mãnh liệt, cảm giác sống lưng nổi gai lạnh rồi.
Hôm nay, mặt Thiên Cơ lão nhân còn vàng hơn lòng đỏ trứng vịt muối, đương nhiên là đã dịch dung cẩn thận rồi. Thế nhưng, khi nghe giọng nói quen thuộc, lại thấy trang phục thê thảm không nỡ nhìn thì bốn đại Trưởng lão chẳng có chút hoài nghi gì với thân phận của Thiên Cơ lão nhân. Trên đời này, ngoài lão Bang chủ hâm hấp của bọn họ ra còn có ai... chịu chà đạp ngoại hình của mình thành cái dạng này nữa?
-- Trời ạ, lão Bang chủ vị đại của ta! Bình thường ngài tự chà đạp mình cũng thôi đi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ngài và đồ tức... gặp mặt nhau nha! Sao ngài vẫn không sửa đổi tác phong bướng bỉnh, sửa soạn lại để cho mình chút thể diện vậy?
Bốn đại Trưởng lão ngổn ngang trong gió, dù trong lòng yên lặng lẩm bẩm nhưng thân thể vẫn nhất tề hơi cúi xuống, cực kì cung kính nói: "Hoan nghênh lão Bang chủ trở về trang!"
Thật ra thì từ ngày Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào ở trong Thụy vương phủ, Thiên Cơ lão nhân đã biết rõ ngày sinh tháng đẻ và tất cả mọi chuyện về nàng, giờ phút này lại làm bộ như không quen biết nàng. Đầu ông chợt nghiêng, làm chòm râu đuôi sam lắc lắc ở trước ngực, con ngươi đảo quanh nàng, đưa tiếng cười hì hì vào trong lỗ tai nàng: "Nữ nhi đẹp như tiên nữ này là thê tử của Diễm tiểu tử sao? Ánh mắt của Diễm tiểu tử nhà ta thật đúng là không tệ nha! Đồ tức ngoan, mau ôm lão già một cái nào!" Thiên Cơ lão nhân vừa ngừng cười, giang rộng hai cánh tay rồi nhún một cái, nhào tới phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã từng nghe Hiên Viên Diễm nói về tính cách trẻ con và sự tích thích "chà đạp" bản thân của Thiên Cơ lão nhân, nhưng dù sao trăm nghe vẫn không bằng một thấy! Vì vậy, nàng bị bộ y phục của Thiên Cơ lão nhân làm khóe miệng không nhịn được mà co rút mãnh liệt, chả thèm quan tâm tới Tiêu Hàn. Nàng chỉ thấy Thiên Cơ lão nhân giang hai tay lao đến trước mặt mình. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng che giấu cảm giác lộn xộn trong lòng, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, sáng rực như mặt trời. Nàng nhẹ nhàng đón lấy Thiên Cơ lão nhân, môi đỏ cong cong, nói: "Soái lão đầu, đợi người nửa ngày, cuối cùng người cũng tới rồi!"
Hiên Viên Diễm từng nói, Thiên Cơ lão nhân thích người khác gọi ông là Soái lão đầu nhất. Chỉ là, ngay cả dưới sự uy hiếp của Thiên Cơ lão nhân, các Trưởng lão và đệ tử Cái Bang đều không chịu gọi ông một tiếng Soái lão đầu, bởi vì họ cho rằng... gọi như vậy là bất kính với lão Bang chủ. Bọn họ tình nguyện chết cũng không muốn bất kính với ông!
Thấy thuộc hạ không chịu gọi mình là Soái lão đầu, Thiên Cơ lão nhân liền chuyển mục tiêu tới Hiên Viên Diễm. Ông một mực quấn lấy Hiên Viên diễm. Cuối cùng, Hiên Viên Diễm bị ông lải nhải đến sắp nổi khùng, không thể thỏa hiệp, sau đó đổi hai chữ "Ân sư" thành ba chữ "Soái lão đầu"!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cho rằng quý mến trong lòng mới thật sự là quý mến. Về phần quý mến trên đầu lưỡi thì chẳng là vấn đề gì cả. Chỉ cần Thiên Cơ lão nhân thích, gọi ông là Soái lão đầu để ông vui vẻ không phải chuyện tốt sao?
-- Nguyệt hài tử này còn hợp khẩu vị ông hơn cả Diễm tiểu tử. Ông kết rồi đó!
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi Soái lão đầu, Thiên Cơ lão nhân vui mừng cười đến nỗi không khép miệng được, chòm râu đuôi sam trước ngực cũng đung đưa liên tục.
Nhưng trong giây lát --
Thiên Cơ lão nhân đứng đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vừa định nhiệt đình ôm nàng thì nụ cười nhanh chóng thu lại, hai mắt cực kì chấn động nhìn nàng. Ngay khi ông thôi cười -- bốn đại Trưởng lão sóng vai đứng nghiêm ở phía sau, thân thể chợt cứng ngắc, đồng thời hít mạnh một hơi khí lạnh rồi trố mắt nhìn nhau. (HoàngNgọcTửBăng@DiễnĐànLêQuýĐôn)
-- Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Thiếu Bang chủ phu nhân, nàng... tại sao phải làm như thế hả?

back top