"Không --"
Nàng vừa dứt lời, Ma Quân phát ra một tiếng gào khóc thê lương, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ngươi có thể cắt đứt gân mạch của ta, chặt xương ta, làm ta chịu đựng một hồi đau nhức thật lâu rồi chết không toàn thây, nhưng ngươi không được phế võ công của ta."
Người của Ma tộc có một loại sức mạnh khủng bố -- oán chú. Nếu nói oán chú không thể sử dụng ở mọi lúc mọi nơi, chỉ khi một người ở Ma tộc qua đời mới có thể bộc phát oán khí, hạ oán chú kinh khủng. Oán khí càng dày đặc, oán chú càng lợi hại.
Hơn bốn mươi năm trước, vô số người Ma tộc bị sát hại tập thể, sử dụng sức mạnh oán chú để hạ oán chú đối với Linh Cung -- Linh truyền sẽ dần dần khô cạn, người Linh Cung sẽ tuyệt diệt mãi mãi.
Giờ phút này Ma Quân biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuyệt sẽ không cho mình một con đường sống, cho nên hắn biết mình chắc chắn sẽ chết, há có thể vứt bỏ tôn nghiêm, tự rước lấy nhục hỏi đường sống từ nàng cho dù biết nó không có khả năng? Ma Quân không hy vọng xa vời rằng nàng không giết hắn, chỉ mong nàng đừng phế võ công của hắn, bởi nếu trước khi chết mà võ công của hắn vẫn còn thì có thể bộc phát oán khí, hạ oán chú đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. HNTB.dđLQĐ
Mặc dù chỉ dựa vào oán chú của một mình hắn còn chưa đủ mạnh để đưa hai người họ vào chỗ chết, nhưng tối thiểu có thể khiến họ nếm thử đau nhức thấu tim mỗi ngày một lần, kéo dài trong vòng nửa năm. Như vậy cũng coi như đã báo thù cho mình rồi.
Nhưng nếu hắn bị phế võ công thì không thể hạ oán chú nữa. Một khi người Ma tộc bị phế võ công sẽ trở thành một kẻ thiểu năng, vĩnh viễn không khôi phục tri giác. Nàng phế võ công hắn rồi đáp lại tử vong hậu lễ, hắn trở thành kẻ thiểu năng rồi thì không thể hạ oán chú, báo thù cho mình nữa. Bởi vì, oán chú cần phải có oán khí trước khi chết của chính hắn, mà kẻ thiểu năng thì vô cùng đơn thuần, không tồn tại oán khí.
Nghe Ma Quân hét lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt miễn cưỡng chuyển chủy thủ, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi! Ngươi nói ta không được phế võ công của ngươi, không những không động đến lòng từ bi của ta, ngược lại còn khiến ta càng muốn phế võ công của ngươi hơn."
Theo tin tức của Võ học thông, chỉ cần lấy mạng Ma Quân đồng nghĩa với phương pháp nhanh nhất hủy diệt thi tôn. Nhưng cuối thư, Võ học thông viết thêm mấy chữ màu đỏ thật to rất dễ thấy, liên tục nhắc nhở -- Trước khi lấy mạng Ma Quân phải phế võ công của Ma Quân, nhớ lấy, nhớ lấy, nhớ lấy!
Tuy Võ học thông không nói rõ, nhưng hai chữ "nhớ lấy" được nhấn mạnh ba lần cuối thư này nhất định có nguyên do đặc biệt. Vì vậy -- Đầu ngón tay nàng nhấn chuôi dao, làm lưỡi dao dài thêm một tấc. Nàng hạ tay, lập tức lưỡi dao nhẫn tâm đâm vào xương bả vai trái của Ma Quân. Xương bả vai, còn gọi là tỳ bà cốt, là xương dẹt hình tam giác, ở vị trí phía sau ngực, hai cái hai bên. Dược thư của Thánh Thủ y vương ghi chép hết sức tỉ mỉ: Nếu muốn dùng cách nhanh nhất để phế bỏ võ công của kẻ cùng hung cực ác, chỉ cần phế hoàn toàn hai bên xương bả vai sẽ khiến hắn mất hết võ công.
Bàn tay nàng liên tục xoay. Máu tươi tuôn ra như suối từ cơ thể Ma Quân, phát ra âm thanh xương cốt vỡ nát "răng rắc", cũng vang lên tiếng Ma Quân gào lên tê tâm liệt phế.
"Không -- Ma Quân ta không muốn làm kẻ thiểu năng, không... đừng..." Kêu thê thảm như tan nát cõi lòng, đầu Ma Quân bỗng ngoẹo qua, trước mắt đột nhiên tối sầm, đau đến bất tỉnh.
-- Không muốn làm kẻ thiểu năng?
Nàng rút chủy thủ ra, nhìn máu tươi trên lưỡi dao, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, mỉm cười nói: "Diễm, hình như ta chỉ đâm xương vai của hắn, đâu phải móc não hắn?"
Dĩ nhiên Hiên Viên Diễm hiểu rõ ý ở ngoài lời của nàng. Nguyệt nhi đâm nát xương vai của Ma Quân, phế võ công hắn chứ không phải phế trí lực hắn, cho nên lời Ma Quân hẳn phải là "Ma Quân ta không muốn trở thành một phế nhân!" chứ không phải "Ma Quân ta không muốn biến thành kẻ thiểu năng!". Chuyện người Ma tộc bị phế võ công sẽ biến thành kẻ thiểu năng, bởi trong thư Võ học thông không đề cập tới nên Hiên Viên Diễm cũng không biết. Cho nên, đối với lời kì lạ của Ma Quân, hắn chớp mắt: "Ta nghĩ... Một người bị hoảng sợ và đau đớn đồng thời tác động thì đầu óc sẽ trở nên bất thường, nói năng lung tung cũng là hiện tượng bình thường mà."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lắc lắc đầu nhìn Ma Quân, giễu cợt nói: "Diễm, chàng nhìn xem, ta mới đâm nát vai trái của hắn, phía bên phải còn chưa động dao. Hắn chưa hỏi ta có đồng ý hay không liền bất tỉnh, cái này... khiêu khích ta sao?" Dứt lời, nàng không chút lưu tình đâm chủy thủ vào xương bả vai phải của Ma Quân.
"A --" Ma Quân vốn bất tỉnh lại bị đau đớn kịch liệt quấn thân làm tỉnh, kêu thê lương thảm thiết, đồng thời trợn đôi mắt vằn đỏ nhìn nàng.
Bàn tay xoay xoay, bên trong xương vai của hắn phát ra âm thanh "răng rắc" vỡ vụn. Sóng mắt nàng chuyển động nhìn Ma Quân, đưa giọng nói dịu dàng hơn hồ thu vào lỗ tai hắn: "Ma Quân, hai vai ngươi đã bị ta đâm nát, hiện tại đến lượt cắt đứt gân mạch ngươi. Nói cho ta biết... ngươi muốn bị ta cắt gân tay hay gân chân trước?"
Ma Quân bị đau như linh hồn bị xé nát hoàn toàn, tay trái vô lực khẽ nâng lên, run rẩy chỉ Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Ngươi... ngươi... ngươi..."
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cong môi lên, chậm rãi nói: "Được, ta biết rồi, ngươi muốn bị ta cắt gân tay trước." Tia sáng lạnh lẽo từ không trung hạ xuống, lưỡi dao trong tay nàng chợt nặng nề đâm vào cổ tay trái của Ma Quân.
Một tiếng "rắc" khẽ vang lên, bàn tay trái của Ma Quân hoàn toàn rời khỏi cánh tay, rơi xuống đất. Đau đớn từ bả vai và cổ tay bị chặt đứt khiến Ma Quân đau đến cực hạn, cắn nát môi dưới của mình. HNTB.dđLQĐ
Cả người Ma Quân bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt như thú dữ trừng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hung hăng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, các ngươi cho là các ngươi sẽ là người cuối cùng chiến thắng sao? Các ngươi sai lầm rồi, ta nói cho các ngươi biết, khổ sở sau này các ngươi phải nhận còn lớn hơn ta gấp trăm ngàn lần."
"Đừng tức giận, người có lúc sẩy tay, ngựa có khi lỡ vó, ta chỉ là nhất thời trượt tay mới chém đứt tay trái của ngươi. Ngươi đưa tay phải đến đây đi, ta đảm bảo..." Nàng cho rằng lời Ma Quân chỉ là không cam lòng trước khi chết, chớp mắt áy náy: "Lần này tuyệt đối chính xác chém xuống tay phải của ngươi, cắt chuẩn gân tay ngươi."
Ma Quân dời tầm mắt về phía Hiên Viên Diễm sau lưng nàng, giọng nói khản đặc: "Hiên Viên Diễm, ngươi cho rằng sống lại là phúc sao?" Mặc dù giờ phút này Ma Quân không biết tại sao Ma Đế ưu ái Hiên Viên Diễm như thế, không tiếc sử dụng Ma châu cứu mạng hắn, nhưng Ma Quân có thể xác định Ma Đế không muốn nhìn thấy sau này Hiên Viên Diễm chịu đựng ngàn vạn oan hồn của Ma tộc trừng phạt. Cho nên, chắc chắn Ma Đế không nói cho Hiên Viên Diễm, thứ dùng để cứu mạng hắn là Ma Châu duy nhất có thể giải trừ nguyền rủa của Linh Cung, là thứ duy nhất giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoát khỏi tử kiếp.
Ma Đế không nói, Ma Quân hắn sẽ nói.
Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm yêu nhau thì một khi hắn tiết lộ bí mật của Ma châu, ngay cả khi Hiên Viên Diễm tình nguyện hy sinh bản thân giúp nàng hóa giải tử kiếp, nàng cũng sẽ không nhẫn tâm lấy đại giá bằng mạng của Hiên Viên Diễm để hóa giải tử kiếp của mình, thậm chí hóa giải tử kiếp của Linh Cung. Hắn muốn khiến bọn họ biết rõ, giữa hai người chỉ có một người còn sống. Hắn muốn bọn họ "hưởng thụ" thật tốt cảm giác đau đớn đứt gan đoạn ruột khi biết sớm muộn sẽ mất đi người mình yêu thương. HNTB.dđLQĐ
Ma Quân ngửa đầu phát ra một tràng tiếng cười dữ tợn, sau đó cắn răng gằn từng chữ: "Hiên Viên Diễm, ngươi hoàn toàn sai rồi. Ma Quân ta nói cho ngươi biết, sở dĩ ngươi được..." Trong lúc Ma Quân đang thốt lên từng chữ thì ở một thân cây to ở phía sau mơ hồ xuất hiện một làn khói đen lơ lửng xoay tròn mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không hề phát hiện ra. Khi Ma Quân sắp nói ra: Sở dĩ ngươi được Ma Đế cứu sống vì Ma Đế đưa toàn bộ năng lượng cường đại của Ma châu vào cơ thể ngươi -- Làn khói đen trong thân cây càng xoay tròn nhanh hơn...
Nàng vừa dứt lời, Ma Quân phát ra một tiếng gào khóc thê lương, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Ngươi có thể cắt đứt gân mạch của ta, chặt xương ta, làm ta chịu đựng một hồi đau nhức thật lâu rồi chết không toàn thây, nhưng ngươi không được phế võ công của ta."
Người của Ma tộc có một loại sức mạnh khủng bố -- oán chú. Nếu nói oán chú không thể sử dụng ở mọi lúc mọi nơi, chỉ khi một người ở Ma tộc qua đời mới có thể bộc phát oán khí, hạ oán chú kinh khủng. Oán khí càng dày đặc, oán chú càng lợi hại.
Hơn bốn mươi năm trước, vô số người Ma tộc bị sát hại tập thể, sử dụng sức mạnh oán chú để hạ oán chú đối với Linh Cung -- Linh truyền sẽ dần dần khô cạn, người Linh Cung sẽ tuyệt diệt mãi mãi.
Giờ phút này Ma Quân biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuyệt sẽ không cho mình một con đường sống, cho nên hắn biết mình chắc chắn sẽ chết, há có thể vứt bỏ tôn nghiêm, tự rước lấy nhục hỏi đường sống từ nàng cho dù biết nó không có khả năng? Ma Quân không hy vọng xa vời rằng nàng không giết hắn, chỉ mong nàng đừng phế võ công của hắn, bởi nếu trước khi chết mà võ công của hắn vẫn còn thì có thể bộc phát oán khí, hạ oán chú đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. HNTB.dđLQĐ
Mặc dù chỉ dựa vào oán chú của một mình hắn còn chưa đủ mạnh để đưa hai người họ vào chỗ chết, nhưng tối thiểu có thể khiến họ nếm thử đau nhức thấu tim mỗi ngày một lần, kéo dài trong vòng nửa năm. Như vậy cũng coi như đã báo thù cho mình rồi.
Nhưng nếu hắn bị phế võ công thì không thể hạ oán chú nữa. Một khi người Ma tộc bị phế võ công sẽ trở thành một kẻ thiểu năng, vĩnh viễn không khôi phục tri giác. Nàng phế võ công hắn rồi đáp lại tử vong hậu lễ, hắn trở thành kẻ thiểu năng rồi thì không thể hạ oán chú, báo thù cho mình nữa. Bởi vì, oán chú cần phải có oán khí trước khi chết của chính hắn, mà kẻ thiểu năng thì vô cùng đơn thuần, không tồn tại oán khí.
Nghe Ma Quân hét lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt miễn cưỡng chuyển chủy thủ, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, làm ngươi thất vọng rồi! Ngươi nói ta không được phế võ công của ngươi, không những không động đến lòng từ bi của ta, ngược lại còn khiến ta càng muốn phế võ công của ngươi hơn."
Theo tin tức của Võ học thông, chỉ cần lấy mạng Ma Quân đồng nghĩa với phương pháp nhanh nhất hủy diệt thi tôn. Nhưng cuối thư, Võ học thông viết thêm mấy chữ màu đỏ thật to rất dễ thấy, liên tục nhắc nhở -- Trước khi lấy mạng Ma Quân phải phế võ công của Ma Quân, nhớ lấy, nhớ lấy, nhớ lấy!
Tuy Võ học thông không nói rõ, nhưng hai chữ "nhớ lấy" được nhấn mạnh ba lần cuối thư này nhất định có nguyên do đặc biệt. Vì vậy -- Đầu ngón tay nàng nhấn chuôi dao, làm lưỡi dao dài thêm một tấc. Nàng hạ tay, lập tức lưỡi dao nhẫn tâm đâm vào xương bả vai trái của Ma Quân. Xương bả vai, còn gọi là tỳ bà cốt, là xương dẹt hình tam giác, ở vị trí phía sau ngực, hai cái hai bên. Dược thư của Thánh Thủ y vương ghi chép hết sức tỉ mỉ: Nếu muốn dùng cách nhanh nhất để phế bỏ võ công của kẻ cùng hung cực ác, chỉ cần phế hoàn toàn hai bên xương bả vai sẽ khiến hắn mất hết võ công.
Bàn tay nàng liên tục xoay. Máu tươi tuôn ra như suối từ cơ thể Ma Quân, phát ra âm thanh xương cốt vỡ nát "răng rắc", cũng vang lên tiếng Ma Quân gào lên tê tâm liệt phế.
"Không -- Ma Quân ta không muốn làm kẻ thiểu năng, không... đừng..." Kêu thê thảm như tan nát cõi lòng, đầu Ma Quân bỗng ngoẹo qua, trước mắt đột nhiên tối sầm, đau đến bất tỉnh.
-- Không muốn làm kẻ thiểu năng?
Nàng rút chủy thủ ra, nhìn máu tươi trên lưỡi dao, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, mỉm cười nói: "Diễm, hình như ta chỉ đâm xương vai của hắn, đâu phải móc não hắn?"
Dĩ nhiên Hiên Viên Diễm hiểu rõ ý ở ngoài lời của nàng. Nguyệt nhi đâm nát xương vai của Ma Quân, phế võ công hắn chứ không phải phế trí lực hắn, cho nên lời Ma Quân hẳn phải là "Ma Quân ta không muốn trở thành một phế nhân!" chứ không phải "Ma Quân ta không muốn biến thành kẻ thiểu năng!". Chuyện người Ma tộc bị phế võ công sẽ biến thành kẻ thiểu năng, bởi trong thư Võ học thông không đề cập tới nên Hiên Viên Diễm cũng không biết. Cho nên, đối với lời kì lạ của Ma Quân, hắn chớp mắt: "Ta nghĩ... Một người bị hoảng sợ và đau đớn đồng thời tác động thì đầu óc sẽ trở nên bất thường, nói năng lung tung cũng là hiện tượng bình thường mà."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lắc lắc đầu nhìn Ma Quân, giễu cợt nói: "Diễm, chàng nhìn xem, ta mới đâm nát vai trái của hắn, phía bên phải còn chưa động dao. Hắn chưa hỏi ta có đồng ý hay không liền bất tỉnh, cái này... khiêu khích ta sao?" Dứt lời, nàng không chút lưu tình đâm chủy thủ vào xương bả vai phải của Ma Quân.
"A --" Ma Quân vốn bất tỉnh lại bị đau đớn kịch liệt quấn thân làm tỉnh, kêu thê lương thảm thiết, đồng thời trợn đôi mắt vằn đỏ nhìn nàng.
Bàn tay xoay xoay, bên trong xương vai của hắn phát ra âm thanh "răng rắc" vỡ vụn. Sóng mắt nàng chuyển động nhìn Ma Quân, đưa giọng nói dịu dàng hơn hồ thu vào lỗ tai hắn: "Ma Quân, hai vai ngươi đã bị ta đâm nát, hiện tại đến lượt cắt đứt gân mạch ngươi. Nói cho ta biết... ngươi muốn bị ta cắt gân tay hay gân chân trước?"
Ma Quân bị đau như linh hồn bị xé nát hoàn toàn, tay trái vô lực khẽ nâng lên, run rẩy chỉ Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Ngươi... ngươi... ngươi..."
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cong môi lên, chậm rãi nói: "Được, ta biết rồi, ngươi muốn bị ta cắt gân tay trước." Tia sáng lạnh lẽo từ không trung hạ xuống, lưỡi dao trong tay nàng chợt nặng nề đâm vào cổ tay trái của Ma Quân.
Một tiếng "rắc" khẽ vang lên, bàn tay trái của Ma Quân hoàn toàn rời khỏi cánh tay, rơi xuống đất. Đau đớn từ bả vai và cổ tay bị chặt đứt khiến Ma Quân đau đến cực hạn, cắn nát môi dưới của mình. HNTB.dđLQĐ
Cả người Ma Quân bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt như thú dữ trừng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hung hăng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, các ngươi cho là các ngươi sẽ là người cuối cùng chiến thắng sao? Các ngươi sai lầm rồi, ta nói cho các ngươi biết, khổ sở sau này các ngươi phải nhận còn lớn hơn ta gấp trăm ngàn lần."
"Đừng tức giận, người có lúc sẩy tay, ngựa có khi lỡ vó, ta chỉ là nhất thời trượt tay mới chém đứt tay trái của ngươi. Ngươi đưa tay phải đến đây đi, ta đảm bảo..." Nàng cho rằng lời Ma Quân chỉ là không cam lòng trước khi chết, chớp mắt áy náy: "Lần này tuyệt đối chính xác chém xuống tay phải của ngươi, cắt chuẩn gân tay ngươi."
Ma Quân dời tầm mắt về phía Hiên Viên Diễm sau lưng nàng, giọng nói khản đặc: "Hiên Viên Diễm, ngươi cho rằng sống lại là phúc sao?" Mặc dù giờ phút này Ma Quân không biết tại sao Ma Đế ưu ái Hiên Viên Diễm như thế, không tiếc sử dụng Ma châu cứu mạng hắn, nhưng Ma Quân có thể xác định Ma Đế không muốn nhìn thấy sau này Hiên Viên Diễm chịu đựng ngàn vạn oan hồn của Ma tộc trừng phạt. Cho nên, chắc chắn Ma Đế không nói cho Hiên Viên Diễm, thứ dùng để cứu mạng hắn là Ma Châu duy nhất có thể giải trừ nguyền rủa của Linh Cung, là thứ duy nhất giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoát khỏi tử kiếp.
Ma Đế không nói, Ma Quân hắn sẽ nói.
Nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm yêu nhau thì một khi hắn tiết lộ bí mật của Ma châu, ngay cả khi Hiên Viên Diễm tình nguyện hy sinh bản thân giúp nàng hóa giải tử kiếp, nàng cũng sẽ không nhẫn tâm lấy đại giá bằng mạng của Hiên Viên Diễm để hóa giải tử kiếp của mình, thậm chí hóa giải tử kiếp của Linh Cung. Hắn muốn khiến bọn họ biết rõ, giữa hai người chỉ có một người còn sống. Hắn muốn bọn họ "hưởng thụ" thật tốt cảm giác đau đớn đứt gan đoạn ruột khi biết sớm muộn sẽ mất đi người mình yêu thương. HNTB.dđLQĐ
Ma Quân ngửa đầu phát ra một tràng tiếng cười dữ tợn, sau đó cắn răng gằn từng chữ: "Hiên Viên Diễm, ngươi hoàn toàn sai rồi. Ma Quân ta nói cho ngươi biết, sở dĩ ngươi được..." Trong lúc Ma Quân đang thốt lên từng chữ thì ở một thân cây to ở phía sau mơ hồ xuất hiện một làn khói đen lơ lửng xoay tròn mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không hề phát hiện ra. Khi Ma Quân sắp nói ra: Sở dĩ ngươi được Ma Đế cứu sống vì Ma Đế đưa toàn bộ năng lượng cường đại của Ma châu vào cơ thể ngươi -- Làn khói đen trong thân cây càng xoay tròn nhanh hơn...