Coi như không thấy thất thải linh lực có thể đoạt tính mạng người trong nháy mắt cố ý phụt ra giữa hai lòng bàn tay trắng nõn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt để dọa mình.
Gương mặt Tiêu Hàn tuấn tú lạnh lùng, truyền âm thanh cực kỳ lạnh nhạt, theo gió chậm rãi đưa vào hai tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Không sai, thật sự ta đang đánh cuộc. Ta cá chỉ cần có sự tồn tại của năm vạn người nhà này, đại quân Bắc Dực liền có thể tự nhiên tiến lùi, Die nd da nl e q uu ydo n hai người các ngươi sợ ngộ thương đến dân, tuyệt sẽ không ban vận mệnh bị diệt cho đại quân Bắc Dực!"
Tại sao Tiêu Hàn lại tự tin như thế? Mà năm vạn người nhà theo quân như lời Tiêu Hàn nói, lại là thần thánh phương nào đây?
Từng làn gió sớm nhẹ nhàng phất qua, theo làn gió sớm nhìn lại, chỉ thấy --
Vạch ra màn sương sớm mờ mờ, lộ ra hình dáng năm vạn người nhà theo quân, có thể chia làm ba loại hình.
Loại thứ nhất: gương mặt già nua với mái tóc và chòm râu hoa râm, trải qua những gian nan vất vả theo năm tháng, khắc xuống những dấu vết đầy tang thương.
Lưng khom khom, hai chân thỉnh thoảng run rẩy, cả người giống như một cái cây gầy gò yếu đuối.
Tục ngữ nói, nhân sinh thất thập cổ lai hy (xưa nay người thọ 70 đều rất hiếm). Loại người nhà theo quân thứ nhất này, chính là mấy lão nhân đã tới thất tuần.
Loại thứ hai: thân thể gầy còm như củi khô, mặc dù vóc dáng khá cao, gương mặt lại hồn nhiên ngây thơ, vừa nhìn chính là mấy đứa trẻ chưa thành niên miệng còn hôi sữa.
Loại thứ ba, đều là nữ tử.
Tướng mạo của những nữ tử này khác nhau, số tuổi khác nhau, vóc dáng khác nhau, nhưng chỗ giống nhau duy nhất của các nàng: chính là đều ưỡn cái bụng phình to, hóa ra các nàng đều là..... là người phụ nữ có thai sắp làm mẹ!
Đây chính là lúc trước, vì sao khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt châm chọc khiêu khích, hỏi Tiêu Hàn năm vạn người đặc biệt này, dieendaanleequuydonn có phải do Tiêu Hàn cứng rắn không trâu bắt chó đi cày*, lấy ra đủ số người để bổ sung cho đủ nhân số của binh lính Bắc Dực hay không?
* không trâu bắt chó đi cày: ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người
Tiêu Hàn thả lỏng hai tay sau lưng, lập tức lạnh lùng trả lời nguyên nhân: "Bọn họ cũng không phải đầu quân làm binh lính, chỉ là người thân đi theo quân mà thôi".
Bất luận là loại người gì, một khi làm binh lính, như vậy lúc trên chiến trường, những binh lính này chỉ có một cái tên – dũng sĩ bảo vệ nhà bảo vệ nước!
Nhưng người nhà lại không giống vậy, mặc dù người nhà chỉ đi theo quân, trong lòng người đời, bọn họ vẫn là một đám dân chúng yếu đuối, tay trói gà không chặt.
Chiến trường, vốn là một nơi địch ta giao chiến, không phải địch chết, chính là ta nguy hiểm mất mạng.
Cho nên --
Khi hai nước đại quân giao chiến, mặc kệ ngươi dùng loại phương pháp nào giết quân địch.
Dân chúng địch quốc, sẽ không oán hận ngươi quá mức, chỉ biết ca tụng và kính trọng những chiến sĩ anh dũng bị chém bay đầu, chảy máu kia.
Nhưng, khi hai nước đại quân giao chiến, vô luận ngươi dùng loại phương pháp nào giết những người nhà đi theo quân địch, dinendian.lơqid]on cũng chính là một đám dân chúng yếu đuối, tay trói gà không chặt như cảm nhận của người đời – những người lương thiện nhất.
Như vậy, mất hết tính người, tán tận lương tâm, tội lỗi ngập trời, cực kỳ tàn ác.
Đệ nhất tội nhân ngàn đời, ác nhân tội lỗi chồng chất muôn thuở khiến người ta giận sôi, những loại danh xấu trọn đời này, nhất định giống như làn sóng dữ dội mãnh liệt cuồn cuộn trào đến, để cho ngươi trở thành một kẻ ác bị người đời vĩnh viễn thóa mạ.
Trong lòng Tiêu Hàn biết rõ, màn kịch mà bọn họ vừa nói, phe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bên kia, tất nhiên sẽ lập tức cho thu hoạch.
Vì vậy, hắn liền ra một ám chiêu như vậy.
Ở trong đội ngũ đại quân Bắc Dực, có vài lão nhân đã qua tuổi thất tuần, đứa trẻ còn ngây thơ chưa thành niên, còn cả mấy phụ nữ đã có thai.
Năm vạn người dân Bắc Dực quốc này danh xứng với thực, tay trói gà không chặt, yếu đuối, hôm nay mặc dù thân ở địa vị khác nhau, nhưng lại thành tấm chắn phòng hộ tốt nhất của cả đại quân Bắc Dực.
Bởi vì, ngay cả hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có bản lĩnh long trời lở đất, chỉ vung khẽ ống tay áo màu tím lên, hoặc khẽ nhúc nhích đầu ngón tay cái, là có thể làm cả đại quân Bắc Dực tan thành mây khói.
Nhưng mà, cùng lúc đó, năm vạn người già yếu phụ nữ có thai trẻ nhỏ, cũng nhất định sẽ theo cả đại quân Bắc Dực quốc, rơi vào kết cục bi thảm tan xương nát thịt, hồn đoạn trên đường hoàng tuyền.
Cho nên, chỉ cần có năm vạn người già yếu phụ nữ có thai trẻ nhỏ này tồn tại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có điều cố kỵ, thì không làm gì được đại quân Bắc Dực.
Trừ phi, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đều tán tận lương tâm, mất hết tính người người, không để ý tới việc bị dân chúng Bắc Dực thóa mạ suốt đời.
"Được thôi, một chiêu này quả nhiên cao minh, ngươi đánh cuộc thắng!"
Khẽ nhún vai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt che giấu thất thải linh lực trong lòng bàn tay, nghiêng đầu cười nhìn Tiêu Hàn nói: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Ta và Diễm quả thật không làm được người lòng dạ độc ác, lôi kéo năm vạn người dân sức trói gà không chặt, chôn theo cả đại quân Bắc Dực quốc!"
"Nếu vậy, với cả đại quân Bắc Dực quốc của ta, phu thê các ngươi hoàn toàn không làm gì được. Như vậy, chuyện Bắc Dực muốn thu phục đại quân hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, phu thê các ngươi..."
Dung nhan Tiêu Hàn tuấn mỹ, vẫn giữ mãi nét mặt lạnh nhạt như băng, nhưng, cũng là một loại vẻ mặt đầy thắng lợi: "Cũng sẽ không có chút dị nghị nào mà cản trở từ bên trong chứ?"
Tiêu Hàn đạt được âm mưu vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười xinh đẹp, ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc bên má hồng, đồng thời khinh thường lắc đầu với Tiêu Hàn.
"Phu thê chúng ta mặc dù không phải người lòng dạ độc ác, nhưng càng không phải là người mặc cho người khác phách lối khiêu khích, im hơi lặng tiếng mà không có qua có lại gì. Cho nên..."
-- Tiêu Hàn, một bước cờ này của ngươi, quả thật đi rất tuyệt.
Nếu ngộ thương bất kỳ một người già phụ nữ có thai trẻ nhỏ, đừng nói nhận phải thóa mạ của dân chúng Bắc Dực quốc.
Ngay cả tướng sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, sợ rằng cũng sẽ tức giận mắng to nàng và Diễm tại chỗ, mắng nàng và Diễm tán tận lương tâm, càng thêm quyết tâm có chết cũng không quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Nhưng, dù ngươi tính thế nào, cuối cùng vẫn sai một nước cờ.
Thật ra, từ đầu đến cuối nàng và Diễm cũng không nghĩ tới phải sử dụng bạo lực để uy hiếp đại quân ba nước bọn họ quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Giả như đại quân ba nước bọn họ vẫn kiên quyết cự tuyệt, nàng và Diễm sẽ tiêu diệt toàn bộ đại quân ba nước của các ngươi.
Như vậy, dân chúng ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần mất đi quân đội bảo vệ, mặc dù vốn không muốn quy hàng Long Diệu hoàng triều, cũng không thể không quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Nhưng, thân khuất phục tâm lại không phục, thì có ý nghĩa gì đây? Ngày sau, còn tránh không được người dị tâm người, vì phục quốc mà dẫn tới chiến tranh.
Cái nàng và Diễm muốn – là tướng sĩ và dân chúng ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, cam tâm tình nguyện quy hàng Long Diệu hoàng triều, Dieenndkdan/leeequhydonnn đạt tới một lòng chân chính của quân và dân bốn nước, từ đó dẫn đến kết cục hoàn mỹ thiên hạ không chiến tranh.
Lông mày phượng xinh đẹp như họa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thả bàn tay đang vuốt nhẹ mái tóc xuống.
Hai cánh tay bỗng nhiên bắt chéo, nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng thêm xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng bật ra từng câu từng chữ nói: "Đối với ngươi phách lối khiêu khích, phu thê chúng ta một chút cũng không nhận. Mà, món quà đáp lễ lớn của phu thê chúng ta, nhất định sẽ làm ngươi hài lòng."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, vẻ mặt Tiêu Hàn lạnh nhạt như băng đã vỡ vụn, hai tay thả ở phía sau nắm chặt thành quả đấm, thất thanh nói: "Ngươi..."
-- những lời này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt là có ý gì à?
Chẳng lẽ, bước cờ này của hắn, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã nghĩ ra cách phá giải rồi sao?
Về phần Hiên Viêm Diễm có thói quen thê xướng phụ tùy, giơ cao năm ngón tay phải, lập tức khẽ kéo ống tay áo màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, truyền tiếng cười dịu dàng vào trong tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt nhi à, sao nàng lại làm vậy chứ? Lẽ ra nàng nên trao đổi với ta trước, sau đó mới trả lời Tiêu thái tử. Nàng thử nghĩ xem, ngộ nhỡ quà đáp lễ của chúng ta làm Tiêu thái tử cảm thấy hết sức thất vọng, không phải hai người chúng ta sẽ rất mất mặt sao?"
"Cái gọi là một người kế ngắn, hai người kế dài, ba người kế toàn bộ. Cho dù phu thê chúng ta tài học sơ thiển, không nghĩ ra món quà làm Tiêu thái tử hài lòng, nhưng..."
Đôi mắt cười sâu xa nhìn lướt qua Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu trả lời Hiên Viên Diễm: dfienddn lieqiudoon "Nếu như thêm một người tri kỷ thông minh tuyệt đỉnh, còn lo sẽ làm Tiêu thái tử thất vọng, sợ hai người chúng bởi vì đáp lễ quá kém mà mất mặt sao?"
Hiên Viên Diễm bỗng chốc vỗ trán một cái, vẻ mặt "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Xem trí nhớ của ta này, nếu không phải Nguyệt nhi nhắc nhở, ta cũng xém quên rồi, chúng ta có một vị tri kỷ thông minh tuyệt đỉnh, vừa lúc đang có nhã hứng du sơn ngoạn thủy ở gần đây đấy."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, đôi môi đỏ hồng cong lên mà nói: "Hiện tại nếu đã nhớ ra, vậy sao chàng còn không nhanh gọi vị tri kỷ đó ra, cùng phu thê chúng ta dụng tâm thảo luận chứ?"
Hiên Viên Diễm vung ống tay áo màu tím, vô số phiến cánh hoa đào màu hồng bay ra từ trong tay áo, giống như tuyết rơi vào đông nhiễm phải một lớp hồng phấn, bay múa dưới ánh nắng rực rỡ giữa bầu trời.
Từng trận vó ngựa, gió thổi cuồn cuộn.
Trong nháy mắt --
Nhiều đội kỵ binh Long Diệu mặc khôi giáp màu vàng, lưng đeo cung tên sắc bén, giơ roi thúc ngựa chạy ra từ bốn phương tám hướng ngọn núi, leo lên tới đỉnh ngọn núi.
Mà ở phía sau đội kỵ binh Long Diệu, lại là vô số binh lính cầm khiên và bộ binh của Long Diệu, tay cầm đao sắc, lợi kiếm, cùng với người tiên phong tay giữ chiến kỳ Long Diệu màu vàng kim kiêu ngạo.
Trong đó trên một gò núi, ngay trước đội kỵ binh Long Diệu, là một nam tử trích tiên mặc một bộ cẩm y trắng, tóc đen như mực được một sợi dây lụa buộc lên.
Mà nam tử mặc áo trắng này lại cưỡi trên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, phong thái cao quý tao nhã như trăng sáng, Dieenndkdan/leeequhydonnn phong vận phiêu dật mà xuất trần như tiên, không nghi ngờ chút nào, chính là Vô Ngân công tử thay Hiên Viên Diễm tạm thời bảo quản binh phù Long Diệu, tùy thời có thể điều binh khiển tướng.
Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu đại quân, trong phút chốc đã che kín khắp bốn phương tám hướng ngọn núi.
Không những tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần đều sợ ngây người, ngay cả Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong theo tiếng nhìn lại, cũng ra vẻ mặt khó có thể tin được và khiếp sợ.
-- sao lại có thể như thế chứ?
Chẳng lẽ, Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu, đều là thiên binh thần tướng có thể bay trên trời độn thổ dưới lòng đất sao?
Nếu không... sao bọn họ có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, vả lại còn không biết được chút tin tức nào, hoàn toàn ở trạng thái vào hồn nhiên không biết gì?
Gương mặt Tiêu Hàn tuấn tú lạnh lùng, truyền âm thanh cực kỳ lạnh nhạt, theo gió chậm rãi đưa vào hai tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Không sai, thật sự ta đang đánh cuộc. Ta cá chỉ cần có sự tồn tại của năm vạn người nhà này, đại quân Bắc Dực liền có thể tự nhiên tiến lùi, Die nd da nl e q uu ydo n hai người các ngươi sợ ngộ thương đến dân, tuyệt sẽ không ban vận mệnh bị diệt cho đại quân Bắc Dực!"
Tại sao Tiêu Hàn lại tự tin như thế? Mà năm vạn người nhà theo quân như lời Tiêu Hàn nói, lại là thần thánh phương nào đây?
Từng làn gió sớm nhẹ nhàng phất qua, theo làn gió sớm nhìn lại, chỉ thấy --
Vạch ra màn sương sớm mờ mờ, lộ ra hình dáng năm vạn người nhà theo quân, có thể chia làm ba loại hình.
Loại thứ nhất: gương mặt già nua với mái tóc và chòm râu hoa râm, trải qua những gian nan vất vả theo năm tháng, khắc xuống những dấu vết đầy tang thương.
Lưng khom khom, hai chân thỉnh thoảng run rẩy, cả người giống như một cái cây gầy gò yếu đuối.
Tục ngữ nói, nhân sinh thất thập cổ lai hy (xưa nay người thọ 70 đều rất hiếm). Loại người nhà theo quân thứ nhất này, chính là mấy lão nhân đã tới thất tuần.
Loại thứ hai: thân thể gầy còm như củi khô, mặc dù vóc dáng khá cao, gương mặt lại hồn nhiên ngây thơ, vừa nhìn chính là mấy đứa trẻ chưa thành niên miệng còn hôi sữa.
Loại thứ ba, đều là nữ tử.
Tướng mạo của những nữ tử này khác nhau, số tuổi khác nhau, vóc dáng khác nhau, nhưng chỗ giống nhau duy nhất của các nàng: chính là đều ưỡn cái bụng phình to, hóa ra các nàng đều là..... là người phụ nữ có thai sắp làm mẹ!
Đây chính là lúc trước, vì sao khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt châm chọc khiêu khích, hỏi Tiêu Hàn năm vạn người đặc biệt này, dieendaanleequuydonn có phải do Tiêu Hàn cứng rắn không trâu bắt chó đi cày*, lấy ra đủ số người để bổ sung cho đủ nhân số của binh lính Bắc Dực hay không?
* không trâu bắt chó đi cày: ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người
Tiêu Hàn thả lỏng hai tay sau lưng, lập tức lạnh lùng trả lời nguyên nhân: "Bọn họ cũng không phải đầu quân làm binh lính, chỉ là người thân đi theo quân mà thôi".
Bất luận là loại người gì, một khi làm binh lính, như vậy lúc trên chiến trường, những binh lính này chỉ có một cái tên – dũng sĩ bảo vệ nhà bảo vệ nước!
Nhưng người nhà lại không giống vậy, mặc dù người nhà chỉ đi theo quân, trong lòng người đời, bọn họ vẫn là một đám dân chúng yếu đuối, tay trói gà không chặt.
Chiến trường, vốn là một nơi địch ta giao chiến, không phải địch chết, chính là ta nguy hiểm mất mạng.
Cho nên --
Khi hai nước đại quân giao chiến, mặc kệ ngươi dùng loại phương pháp nào giết quân địch.
Dân chúng địch quốc, sẽ không oán hận ngươi quá mức, chỉ biết ca tụng và kính trọng những chiến sĩ anh dũng bị chém bay đầu, chảy máu kia.
Nhưng, khi hai nước đại quân giao chiến, vô luận ngươi dùng loại phương pháp nào giết những người nhà đi theo quân địch, dinendian.lơqid]on cũng chính là một đám dân chúng yếu đuối, tay trói gà không chặt như cảm nhận của người đời – những người lương thiện nhất.
Như vậy, mất hết tính người, tán tận lương tâm, tội lỗi ngập trời, cực kỳ tàn ác.
Đệ nhất tội nhân ngàn đời, ác nhân tội lỗi chồng chất muôn thuở khiến người ta giận sôi, những loại danh xấu trọn đời này, nhất định giống như làn sóng dữ dội mãnh liệt cuồn cuộn trào đến, để cho ngươi trở thành một kẻ ác bị người đời vĩnh viễn thóa mạ.
Trong lòng Tiêu Hàn biết rõ, màn kịch mà bọn họ vừa nói, phe Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bên kia, tất nhiên sẽ lập tức cho thu hoạch.
Vì vậy, hắn liền ra một ám chiêu như vậy.
Ở trong đội ngũ đại quân Bắc Dực, có vài lão nhân đã qua tuổi thất tuần, đứa trẻ còn ngây thơ chưa thành niên, còn cả mấy phụ nữ đã có thai.
Năm vạn người dân Bắc Dực quốc này danh xứng với thực, tay trói gà không chặt, yếu đuối, hôm nay mặc dù thân ở địa vị khác nhau, nhưng lại thành tấm chắn phòng hộ tốt nhất của cả đại quân Bắc Dực.
Bởi vì, ngay cả hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có bản lĩnh long trời lở đất, chỉ vung khẽ ống tay áo màu tím lên, hoặc khẽ nhúc nhích đầu ngón tay cái, là có thể làm cả đại quân Bắc Dực tan thành mây khói.
Nhưng mà, cùng lúc đó, năm vạn người già yếu phụ nữ có thai trẻ nhỏ, cũng nhất định sẽ theo cả đại quân Bắc Dực quốc, rơi vào kết cục bi thảm tan xương nát thịt, hồn đoạn trên đường hoàng tuyền.
Cho nên, chỉ cần có năm vạn người già yếu phụ nữ có thai trẻ nhỏ này tồn tại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm có điều cố kỵ, thì không làm gì được đại quân Bắc Dực.
Trừ phi, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đều tán tận lương tâm, mất hết tính người người, không để ý tới việc bị dân chúng Bắc Dực thóa mạ suốt đời.
"Được thôi, một chiêu này quả nhiên cao minh, ngươi đánh cuộc thắng!"
Khẽ nhún vai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt che giấu thất thải linh lực trong lòng bàn tay, nghiêng đầu cười nhìn Tiêu Hàn nói: di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Ta và Diễm quả thật không làm được người lòng dạ độc ác, lôi kéo năm vạn người dân sức trói gà không chặt, chôn theo cả đại quân Bắc Dực quốc!"
"Nếu vậy, với cả đại quân Bắc Dực quốc của ta, phu thê các ngươi hoàn toàn không làm gì được. Như vậy, chuyện Bắc Dực muốn thu phục đại quân hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, phu thê các ngươi..."
Dung nhan Tiêu Hàn tuấn mỹ, vẫn giữ mãi nét mặt lạnh nhạt như băng, nhưng, cũng là một loại vẻ mặt đầy thắng lợi: "Cũng sẽ không có chút dị nghị nào mà cản trở từ bên trong chứ?"
Tiêu Hàn đạt được âm mưu vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười xinh đẹp, ngón tay vuốt nhẹ lọn tóc bên má hồng, đồng thời khinh thường lắc đầu với Tiêu Hàn.
"Phu thê chúng ta mặc dù không phải người lòng dạ độc ác, nhưng càng không phải là người mặc cho người khác phách lối khiêu khích, im hơi lặng tiếng mà không có qua có lại gì. Cho nên..."
-- Tiêu Hàn, một bước cờ này của ngươi, quả thật đi rất tuyệt.
Nếu ngộ thương bất kỳ một người già phụ nữ có thai trẻ nhỏ, đừng nói nhận phải thóa mạ của dân chúng Bắc Dực quốc.
Ngay cả tướng sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, sợ rằng cũng sẽ tức giận mắng to nàng và Diễm tại chỗ, mắng nàng và Diễm tán tận lương tâm, càng thêm quyết tâm có chết cũng không quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Nhưng, dù ngươi tính thế nào, cuối cùng vẫn sai một nước cờ.
Thật ra, từ đầu đến cuối nàng và Diễm cũng không nghĩ tới phải sử dụng bạo lực để uy hiếp đại quân ba nước bọn họ quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Giả như đại quân ba nước bọn họ vẫn kiên quyết cự tuyệt, nàng và Diễm sẽ tiêu diệt toàn bộ đại quân ba nước của các ngươi.
Như vậy, dân chúng ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần mất đi quân đội bảo vệ, mặc dù vốn không muốn quy hàng Long Diệu hoàng triều, cũng không thể không quy hàng Long Diệu hoàng triều.
Nhưng, thân khuất phục tâm lại không phục, thì có ý nghĩa gì đây? Ngày sau, còn tránh không được người dị tâm người, vì phục quốc mà dẫn tới chiến tranh.
Cái nàng và Diễm muốn – là tướng sĩ và dân chúng ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, cam tâm tình nguyện quy hàng Long Diệu hoàng triều, Dieenndkdan/leeequhydonnn đạt tới một lòng chân chính của quân và dân bốn nước, từ đó dẫn đến kết cục hoàn mỹ thiên hạ không chiến tranh.
Lông mày phượng xinh đẹp như họa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thả bàn tay đang vuốt nhẹ mái tóc xuống.
Hai cánh tay bỗng nhiên bắt chéo, nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng thêm xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng bật ra từng câu từng chữ nói: "Đối với ngươi phách lối khiêu khích, phu thê chúng ta một chút cũng không nhận. Mà, món quà đáp lễ lớn của phu thê chúng ta, nhất định sẽ làm ngươi hài lòng."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, vẻ mặt Tiêu Hàn lạnh nhạt như băng đã vỡ vụn, hai tay thả ở phía sau nắm chặt thành quả đấm, thất thanh nói: "Ngươi..."
-- những lời này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt là có ý gì à?
Chẳng lẽ, bước cờ này của hắn, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã nghĩ ra cách phá giải rồi sao?
Về phần Hiên Viêm Diễm có thói quen thê xướng phụ tùy, giơ cao năm ngón tay phải, lập tức khẽ kéo ống tay áo màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, truyền tiếng cười dịu dàng vào trong tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt nhi à, sao nàng lại làm vậy chứ? Lẽ ra nàng nên trao đổi với ta trước, sau đó mới trả lời Tiêu thái tử. Nàng thử nghĩ xem, ngộ nhỡ quà đáp lễ của chúng ta làm Tiêu thái tử cảm thấy hết sức thất vọng, không phải hai người chúng ta sẽ rất mất mặt sao?"
"Cái gọi là một người kế ngắn, hai người kế dài, ba người kế toàn bộ. Cho dù phu thê chúng ta tài học sơ thiển, không nghĩ ra món quà làm Tiêu thái tử hài lòng, nhưng..."
Đôi mắt cười sâu xa nhìn lướt qua Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu trả lời Hiên Viên Diễm: dfienddn lieqiudoon "Nếu như thêm một người tri kỷ thông minh tuyệt đỉnh, còn lo sẽ làm Tiêu thái tử thất vọng, sợ hai người chúng bởi vì đáp lễ quá kém mà mất mặt sao?"
Hiên Viên Diễm bỗng chốc vỗ trán một cái, vẻ mặt "bừng tỉnh hiểu ra" mà nói: "Xem trí nhớ của ta này, nếu không phải Nguyệt nhi nhắc nhở, ta cũng xém quên rồi, chúng ta có một vị tri kỷ thông minh tuyệt đỉnh, vừa lúc đang có nhã hứng du sơn ngoạn thủy ở gần đây đấy."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, đôi môi đỏ hồng cong lên mà nói: "Hiện tại nếu đã nhớ ra, vậy sao chàng còn không nhanh gọi vị tri kỷ đó ra, cùng phu thê chúng ta dụng tâm thảo luận chứ?"
Hiên Viên Diễm vung ống tay áo màu tím, vô số phiến cánh hoa đào màu hồng bay ra từ trong tay áo, giống như tuyết rơi vào đông nhiễm phải một lớp hồng phấn, bay múa dưới ánh nắng rực rỡ giữa bầu trời.
Từng trận vó ngựa, gió thổi cuồn cuộn.
Trong nháy mắt --
Nhiều đội kỵ binh Long Diệu mặc khôi giáp màu vàng, lưng đeo cung tên sắc bén, giơ roi thúc ngựa chạy ra từ bốn phương tám hướng ngọn núi, leo lên tới đỉnh ngọn núi.
Mà ở phía sau đội kỵ binh Long Diệu, lại là vô số binh lính cầm khiên và bộ binh của Long Diệu, tay cầm đao sắc, lợi kiếm, cùng với người tiên phong tay giữ chiến kỳ Long Diệu màu vàng kim kiêu ngạo.
Trong đó trên một gò núi, ngay trước đội kỵ binh Long Diệu, là một nam tử trích tiên mặc một bộ cẩm y trắng, tóc đen như mực được một sợi dây lụa buộc lên.
Mà nam tử mặc áo trắng này lại cưỡi trên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, phong thái cao quý tao nhã như trăng sáng, Dieenndkdan/leeequhydonnn phong vận phiêu dật mà xuất trần như tiên, không nghi ngờ chút nào, chính là Vô Ngân công tử thay Hiên Viên Diễm tạm thời bảo quản binh phù Long Diệu, tùy thời có thể điều binh khiển tướng.
Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu đại quân, trong phút chốc đã che kín khắp bốn phương tám hướng ngọn núi.
Không những tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần đều sợ ngây người, ngay cả Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong theo tiếng nhìn lại, cũng ra vẻ mặt khó có thể tin được và khiếp sợ.
-- sao lại có thể như thế chứ?
Chẳng lẽ, Vô Ngân công tử và đại quân Long Diệu, đều là thiên binh thần tướng có thể bay trên trời độn thổ dưới lòng đất sao?
Nếu không... sao bọn họ có thể sẽ xuất hiện ở nơi này, vả lại còn không biết được chút tin tức nào, hoàn toàn ở trạng thái vào hồn nhiên không biết gì?