Nửa canh giờ sau --
Đàn bồ câu đưa tới ngàn bức thư nhà, được Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra hết.
Năm trăm binh sĩ Tây Thần, ba trăm binh sĩ Bắc Dực, hai trăm binh sĩ Thương Nguyệt nhận được thư nhà, Die nd da nl e q uu ydo n đang ngồi trên mặt đất, một lần lại một lần nhìn bút tích quen thuộc của thân nhân.
Vô số binh sĩ Thương Nguyệt đều khóc không thành tiếng nói: “Phụ mẫu, xin thứ lỗi cho hài nhi, không thể tận hiếu ở bên cạnh hai người!”
Vô số binh sĩ Bắc Dực, khóc ròng nói: “Nương tử, già trẻ trong nhà đều do một mình nàng khổ cực chăm sóc, vi phu thực sự thẹn với nàng!”
Vô số binh sĩ Tây Thần, trào nước mắt đấm ngực nói: “Con ơi, từ biệt hơn bảy năm, phụ thân cũng không biết bây giờ con đã lớn rồi, phụ thân xin lỗi con!”
Ngàn binh lính nhận được thư nhà, liền cứ xem thư hết lần này đến lần khác, nhiều lần run giọng nỉ non, phát tiết sự áy náy sâu trong lòng.
Mà, những giọt nước mắt này lại khác với đêm qua.
Nước mắt đêm qua, tất cả đều là khổ sở. Nước mắt hôm nay, bởi vì nhận được thư nhà, mặc dù cũng đau khổ chua xót, dieendaanleequuydonn nhưng trong sự chua xót ấy lại hàm chứ sự ngọt ngào.
Giọt nước mắt chua xót hàm chứa vị ngọt này, khiến cho những binh sĩ còn lại chưa nhận được thư nhà, đôi mắt chợt sưng đỏ, bắn tới từng đạo ánh mắt hâm mộ.
Đỉnh núi --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhìn lướt qua những binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt bởi vì chưa nhận được thư nhà, do đó bắn tới ánh mắt đầy hâm mộ đối với người nhận được thư nhà.
Nở nụ cười đẹp hơn hoa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: “Sau bữa sáng, tuy đã có ngàn con chim bồ câu bay tới, nhưng còn có tám trăm con chim bồ câu còn chưa bay tới.”
-- nhóm chim bồ câu xuất hiện tiếp theo, số lượng tuy chỉ có tám trăm, nhưng... một con chim bồ câu trong đó, rất có thể là mang theo bức nhà mà mình muốn đấy?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, binh sĩ ba nước chưa nhận được thư nhà, ánh mắt vốn đang nhìn về phía đồng bạn, lập tức đều đồng loạt chuyển tới đỉnh núi.
Một binh sĩ Thương Nguyệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, lúc này cất lớn giọng hỏi: “Thụy vương phi, khi nào chúng ta mới có thể dùng bữa sáng?”
Một binh sĩ Bắc Dực hai mắt tỏa tia sáng hưng phấn, cũng duỗi cổ nói: “Thụy vương phi, nếu còn chưa chuẩn bị xong bữa sáng, chúng ta có thể cùng phụ giúp một tay.”
Binh sĩ Bắc Dực mới vừa nói xong, những binh lính còn lại, lập tức cùng kêu lên phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thể cùng phụ giúp một tay!”
Giống như... bọn họ dùng bữa sáng nhanh một chút, là bồ câu có thể nhanh chóng bay tới, thư nhà có thể mau chóng đến trên tay bọn họ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi anh đào lên, không có đáp lại lời của binh lính, mà bỗng chốc vung cổ tay trắng nõn lên.
Đệ tử Cái Bang lấy cháo nấu trứng muối thịt nạc, đổ vào trong thùng gỗ lớn.
Tiếp theo, bọn họ lấy thùng gỗ đựng cháo, xếp hàng ngang đặt ở phía sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dinendian.lơqid]on lại lấymột chồng chén sứ thanh hoa, bày ở bên cạnh thùng cháo.
Đợi khi đệ tử Cái Bang cầm một cái muôi dài trong tay, nửa đứng ở chỗ thùng cháo, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới mở miệng cười trả lời binh sĩ ba nước: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, là cháo trứng muối thịt nạc, không biết có hợp khẩu vị hay không?”
“Cháo trứng muối thịt nạc, ta thích ăn nhất, mỗi lần về nhà, muội muội ta đều sẽ nấu một nồi lớn cho ta ăn.”
“Ta cũng thích ăn nhất, lần đầu tiên nương tử chuẩn bị bữa sáng cho ta, chính là cháo trứng muối thịt nạc đấy.”
“Thụy vương phi, đừng để thuộc hạ của ngài khổ cực đưa bữa sáng tới, chúng ta có tay có chân, để tự chúng ta lên núi lấy cháo cũng được!?”
Nghe mấy lời của các binh lính, chỗ nào còn có căm thù tức giận? Dường như khẩn cấp chờ đợi bức thư nhà, đã khiến cho sự căm thù tức giận của các binh lính tạm thời tan thành mây khói!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười đẹp hơn hoa, hơi cúi đầu nói: “Được, các ngươi lên núi lấy cháo. Da.nlze.qu;ydo/nn Thế nhưng nhớ kỹ, đừng xông lên toàn bộ như ong vỡ tổ, để phòng làm ngã người khác hoặc chính mình, các ngươi nên xếp thành hàng đi lên thì hơn!”
Dứt lời, bóng dáng màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe lên, bay đến chỗ Hiên Viên Diễm, cùng Hiên Viên Diễm, Vô Ngân công tử dùng bữa sáng.
Còn đối với lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt lại thật nghe theo, bọn họ xếp thành nhiều đội, lần lượt lên núi lấy cháo.
Lấy muôi múc cháo vào bát, đệ tử Cái Bang cầm chén cháo đưa lên.
Khác với thái độ ác liệt ngày hôm qua, binh sĩ ba nước tiếp nhận chén cháo, đại đa số đều nói một tiếng cảm ơn với đệ tử Cái Bang.
Cũng có số binh sĩ nhận được thư nhà, không nói cảm ơn với đệ tử của Cái Bang.
Thế nhưng, số binh sĩ này, so với đa số binh lính khách khí nói một tiếng cảm ơn, làm cho nhóm đệ tử Cái Bang thích hơn.
Một binh sĩ Tây Thần lớn tuổi, nói với một đệ tử Cái Bang trẻ tuổi: “Này, lão đệ, cho ta thêm một chén đi, không đủ ăn rồi!”
Một binh sĩ Thương Nguyệt trẻ tuổi, nói với một đệ tử Cái Bang lớn tuổi: di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Lão huynh, thịt trong chén của ta ít quá, huynh cho thêm một ít đi?”
Những binh sĩ vốn căm hận mình đến tận xương, bây giờ lại bắt đầu chủ động xưng huynh gọi đệ rồi.
Vì vậy, một tiếng gọi lão huynh, lão đệ từ miệng, chẳng lẽ lại không bằng một tiếng cảm ơn khách khí, khiến đệ tử Cái Bang càng thêm yêu thích hơn sao?
“Được được được, lão đệ sẽ cho huynh nhiều thêm một chén.”
“Lão huynh sai rồi, cho đệ thêm thịt này.”
“Các huynh đệ xếp hàng phía sau, các ngươi chờ một chút. Chén bát không đủ dùng rồi, đợi người trước mặt ăn xong trả bát về, rồi sẽ múc cháo cho các ngươi!”
“Không vội, không vội, bọn ta sẽ chờ. Phải rồi, các ngươi cũng đừng chỉ múc cháo cho chúng ta, bản thân cũng nên ăn đi kẻo đói!”
Một màn trên đỉnh núi này, khiến thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn đứng giữa sườn núi, toàn bộ mười ngón tay đều lạnh ngắt, lạnh đến cả tim.
Một màn trên đỉnh núi này, cũng khiến thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ở chân núi, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai hàng lông mày đầy lo âu nhíu chặt, rầu đến tận tâm can.
Cái Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đưa tới cũng không phải là thư nhà, mà là ràng buộc nằm sâu trong lòng bọn lính.
Khi đã chôn vùi sự ràng buộc sâu đậm đó, đối với đám binh sĩ thề hết sức trung thành với quốc gia, vì cự tuyệt quy hàng Long Diệu hoàng triều, tất nhiên sẽ chẳng sợ chết.
Nhưng, một khi sự ràng buộc đã chôn sâu lại bị khơi gợi lên, mà cũng là lúc không thể vãn hồi, quyết tâm chẳng sợ chết của bọn lính sẽ dao động, bởi vì bọn họ không nỡ -- không nỡ bỏ người thân!
Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không biết, cũng không dám đoán, tiếp theo sau tiết mục thư nhà này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm còn có thể bắt đầu diễn tiết mục gì nữa?
Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong chỉ biết là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chưa bắt đầu diễn, dfienddn lieqiudoon mà một khi đã diễn càng khiến bọn lính cảm động, cuối cùng...
Gió sớm nhẹ nhàng phất qua, trong lòng Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong than khổ một tiếng, đồng thời đứng lên, đi về phía đỉnh núi.
Tuy Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không có khẩu vị dùng bữa sáng, nhưng bọn họ lại rất rõ, mình không thể không ăn.
Bởi vì, nếu bọn họ vẫn im lặng không ăn, hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tất nhiên sẽ lệnh cho thuộc hạ đưa bữa sáng cho bọn họ, mà binh sĩ cũng sẽ tự đưa bữa sáng cho bọn họ.
Kể từ đó, mặt ngoài dù bọn lính không có mở miệng, nhưng trong lòng sẽ lặng lẽ, so sánh bọn họ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm.
Tạo thành một loại gọi là... hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, Die nd da nl e q uu ydo n bằng lòng cùng bọn thuộc hạ đồng cam cộng khổ, bọn họ lại ỷ vào thân phận tôn quý, chờ bọn thuộc hạ phục vụ.
Mặt trời từ từ lên cao, mọi người đều dùng hết bữa sáng, chiến mã cũng đã ăn no cỏ khô.
Sau khi dùng bữa sáng --
Đỉnh núi phía bên phải, hai tay đỡ lấy đầu, nhóm đệ tử Cái Bang lười biếng nằm phơi nắng trên mặt đất.
Đỉnh núi phía bên phải, Hiên Viên Diễm đang đang yên lặng nhìn cờ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân dieendaanleequuydonn mười phần nhã hứng, ngồi cách nhau cái bàn, ngươi tới ta đi đánh cờ.
Còn ở sườn núi và chân núi, binh sĩ ba nước nhận được thư nhà, đầu tiếp tục cúi xuống, lật đi lật lại nhìn những dòng chữ màu đen trên bức thư nhà.
Binh sĩ ba nước chưa nhận được thư nhà, toàn bộ đều ngồi xuống trên mặt đất, đầu ngẩng thật cao, hai mắt cứ nhìn chòng chọc phương hướng mà ngàn con chim bồ câu đã bay tới lúc sáng.
Nửa canh giờ đã trôi qua, chưa thấy tăm hơi của đám chim bồ câu, thời gian binh sĩ ba nước chờ đợi nhận được thư nhà dài như một năm, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Một canh giờ đã qua rồi, vẫn không thấy tăm hơi của đám chim bồ câu đâu, binh sĩ ba nước ngồi không yên, bắt đầu nóng nảy đi tới đi lui.
Một canh giờ rưỡi cũng đã lặng lẽ trôi qua, trên đỉnh núi, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân đã đánh cờ đến ván thứ tám.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa chuyển một con cờ đen qua sông, Vô Ngân di động một con cờ đỏ, nhịn không được trừng mắt nói: “Con tốt qua sông, ngươi lại muốn ra chiêu hiểm sao?”
Lại đưa một con tốt đen đưa qua bờ sông, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi anh đào trả lời: “Sai rồi, dinendian.lơqid]on lúc này cũng không phải ra chiêu hiểm, mà là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (Ý chỉ kế dương đông kích tây)!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, các binh sĩ ở dưới chân núi đang chờ đến sốt ruột, cũng bất chấp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đang đánh cờ, lớn giọng gọi hô lên.
“Thụy vương phi, không phải ngài nói sau khi dùng bữa sáng, sẽ có tám trăm con chim bồ câu bay tới sao? Vì sao đợi lâu như thế, sắp tới buổi trưa rồi, còn chưa thấy tăm hơi của một con chim bồ câu đâu?”
Quay đầu lại, đôi mắt ngọc đầy ý cười nhìn dưới chân núi.
Nhận được vô số ánh mắt nôn nóng của các binh sĩ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng trả lời: “Đừng nóng vội, chờ một chút. Có thể bồ câu bay mệt, trên đường số lần nghỉ ngơi quá nhiều, lúc này mới làm chậm trễ thời gian.”
-- cái gì mà bồ câu bay mệt, oan cho đám bồ câu đáng thương rồi!
Rõ ràng buổi trưa bồ câu mới có thể đến, ngươi cố ý lừa bọn họ dùng bữa sáng xong sẽ đến, làm cho các binh sĩ sốt ruột muốn chủ động nói chuyện với ngươi, nhằm kéo gần khoảng cách giữa ngươi và binh lính.
Liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói dối không chớp mắt, Vô Ngân thua liền bảy ván cờ, trong lòng thương da.nlze.qu;ydo/nn cảm thay đám bồ câu tổn thương bởi bất công, đồng thời lòng bàn tay đưa về phía bàn cờ nhanh như chớp.
Cử động nhanh chóng đưa bàn tay về phía bàn cờ của Vô Ngân, khiến Hiên Viên Diễm ở một bên xem cờ, khóe miệng không cách nào kiềm chế co giật mãnh liệt.
Tiếp theo, Hiên Viêm Diễm vô cùng hỗn loạn trong gió, lặng lẽ triển khai nội lực hùng hậu, đối diện với Vô Ngân truyền âm nói.
-- ngươi ngươi ngươi... ngươi lại thừa dịp Nguyệt nhi không chú ý, trộm lấy một con tốt của Nguyệt nhi trả về chỗ cũ?
-- chính là: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ở chung với hai người các ngươi đã lâu, nhiễm phải ít tật hư, cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, lẽ nào ngươi không muốn xem, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị ta động quân cờ, từ thế tốt chuyển thành thế xấu, sẽ chuyển nguy thành an thế nào sao?
-- được rồi, ngươi thắng! Ta thật sự rất muốn nhìn xem, Nguyệt nhi bị ngươi động quân cờ, sẽ xoay chuyển thế cục như thế nào!
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân lặng lẽ đối thoại, đồng thời đám binh sĩ dưới chân núi, cũng đáp lại lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“À! Là thế sao, được rồi, Thụy vương phi ngài tiếp tục chơi cờ, chúng ta sẽ kiên nhẫn chờ một chút!”
Đám binh sĩ hô lớn trả lời xong, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, mà ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt Dieenndkdan/leeequhydonnn trở lại bàn cờ, “A --” một tiếng kinh ngạc thật dài.
Lập tức, hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống nạnh, đôi mắt ngọc khẽ nheo lướt nhìn Hiên Viên Diễm và Vô Ngân.
Đối mặt với ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm trả lại phản ứng cúi đầu nhìn đát, mà phản ứng của Vô Ngân là nghiêng đầu nhìn đá.
Hai cánh tay bỗng bắt chéo lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nói: “Xin hỏi... rõ ràng là ta đưa hai con tốt qua bờ sông, sao bây giờ chỉ có một con, còn con nữa chạy đi đâu?”
Giả vờ ngu nhìn bàn cờ, ánh mắt Vô Ngân giao với ánh mắt của Hiên Viên Diễm, lúc này cùng đồng thanh trả lời: “Ngươi/nàng nhớ nhầm sao!?”
Thua liền bảy ván cờ, Vô Ngân muốn hòa một ván cờ, tự hủy hình tượng thần tiên thánh khiết, thừa dịp nàng có hơi chút không để ý, di@en*dyan(lee^qu.donnn) di chuyển con tốt của mình, còn vô lại không thừa nhận.
Diễm nhà nàng, lại vì muốn nhìn nàng xoay chuyển tình thế cục diện như thế nào, liền bày trò với Vô Ngân sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, im lặng trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm chột dạ, đầu lập tức ngẩng cao, ngón trỏ chỉ về phía trời cao nói: “A, hôm nay khí trời thật tốt, có nhiều mây trắng nữa!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại giương mày, im lặng trừng mắt nhìn Vô Ngân.
Vô Ngân chột dạ, đầu cũng ngẩng thật cao, ngón trỏ chỉ về phía trời cao nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay khí trời tốt thật, bầu trời thật trong xanh!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo mắt, khóe môi co giật một hồi nói: “Được rồi, coi như ta nhớ nhầm. Hiện tại tới ai đi cờ?”
“Ta!”
Ngón tay chỉ về phía trời xanh bỗng rụt lại, Vô Ngân vừa động con pháo đỏ, vang lên một tiếng bẹp, ăn con tốt đen của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mà con tốt bị ăn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là con tốt bị Vô Ngân trộm trả về lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang nói chuyện với binh sĩ.
“Mặc dù bây giờ đang ở thế xấu, lại chỉ có một con tốt qua sông, dfienddn lieqiudoon ta vẫn có thể xoay chuyển cục diện, lấy quân của ngươi.”
Coi như không thấy con tốt bị ăn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy ngón tay, khiến con tốt chưa bị Vô Ngân đuổi về kia tiến lên một bước.
Vô Ngân cản cản cản, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến tiến tiến.
Sau một hồi ngươi cản ta tiến kịch liệt, Vô Ngân không thể ngăn cản nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy ngón tay, đôi môi anh đào bật ra tuyên bố kết quả thắng lợi: “Chiếu tướng!”
Vô Ngân hoàn toàn choáng váng, sau khi mặc niệm lão tướng của mình bị vây chết, nhấc tay đầu hàng nói: dieendaanleequuydonn “Thực sự là không ngờ, tài đánh cờ của ngươi... lại xuất thần nhập hóa đến thế!”
Nhún vai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: “Khen nhầm khen nhầm rồi, kỳ thực ta cũng chỉ là... “
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn nói, còn chưa kịp nói xong, đôi môi đỏ hồng liền bị bàn tay ấm áp của Hiên Viên Diễm chặn lại.
Bàn tay Hiên Viên Diễm che miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt nhìn Vô Ngân, mở miệng nói: “Ta biết tiếp theo Nguyệt nhi sẽ nói gì, nàng muốn nói, nàng chỉ hiểu sơ đánh cờ thôi!”
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, gương mặt Vô Ngân co giật.
-- hiểu sơ?
Ân sư của hắn, lại có danh xưng là kỳ vương. Mà tài đánh cờ của hắn, không những do ân sư đích thân truyền thụ, lại càng thanh xuất vu lam thắng vu xanh (ý màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng lại vượt trội hơn màu lam, là nói trò giỏi hơn thầy).
Nhưng hôm nay, hắn không chỉ liên tiếp thất bại tám ván cờ, mà một ván cờ cuối này, hắn lại còn vô lại giở trò.
Nếu như tài đánh cờ xuất thần nhập hóa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm hắn bái phục lại chỉ là hiểu sơ, chỉ sợ hắn và ân sư... từ nay về sau cũng không dám... chơi cờ nữa!
Đối với gương mặt Vô Ngân co giật, Hiên Viên Diễm tràn đầy vui sướng, buông lỏng bàn tay che miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, dieendaanleequuydonn miệng nở nụ cười nói: “Vô Ngân à, sau này ở lâu ngươi sẽ biết, đối với một một chuyện mà Nguyệt nhi chỉ hiểu sơ thôi, đều làm người tự ti đấy!”
Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm cảm khái, gương mặt Vô Ngân co giật đến tận trán: “Xin hỏi, nương tử thân yêu của ngươi không phải là người đúng không?”
Hiên Viên Diễm cong lên, hai vai nhún nhún nói: “Bị vô số thứ hiểu sơ của Nguyệt làm ta kinh ngạc mấy lần, cảm thấy chắc Nguyệt nhi là thần rồi!”
Cuộc đối thoại giữa Hiên Viên Diễm và Vô Ngân vừa dứt, binh sĩ ba nước ở sườn núi và chân núi phát ra từng tiếng reo hò kích động.
“Mau nhìn, bồ câu tới, bồ câu tới rồi!”
“Lần này, nhất định có thư nhà của ta, nhất định!”
“Cũng sẽ nhất định có thư nhà của ta, sau khi ta dùng bữa sáng xong, vẫn một mực yên lặng cầu khẩn đấy.”
“Hai ngươi chơi cờ tiếp đi, ta đây là thần, nên đi phát thư nhà rồi!”
Bị đối thoại giữa Hiên Viên Diễm và Vô Ngân trêu tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỗn loạn trong gió, da.nlze.qu;ydo/nn đôi môi anh đào quăng ra một câu nói, rồi bóng dáng màu tím bỗng chốc vọt về phía đỉnh núi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến được đỉnh núi, ngón tay đưa về bên môi, một tiếng huýt sáo vang lên, tám trăm con chim bồ câu đồng loạt hạ xuống.
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân đối diện bắt đầu đánh cờ, bốn vị trưởng lão lại giống như lúc sáng sớm, lần nữa xách theo cái sọt lớn đi trong đám bồ câu, tháo xuống bức thư được đặt trong ống trúc trên chân bồ câu...
Nửa canh giờ sau --
Nhóm chim bồ câu thứ hai đưa tám trăm bức thư nhà, cũng được tnn phát từng cái ra ngoài.
Binh sĩ nhận được thư nhà, tự nhiên mừng đến chảy nước mắt, như nhặt được trân bảo cầm thư nhìn cho thật kỹ, da.nlze.qu;ydo/nn binh sĩ chưa nhận được thư nhà, không nghi ngờ chút nào, lộ ra vẻ mặt uể oải.
Vì sao thư nhà của bọn họ, lại do chim bồ câu của Thụy vương phi Long Diệu đưa tới?
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt vốn đã suy nghĩ vấn đề này, nhưng hiện giờ lại không để ở trong lòng nữa.
Thứ duy nhất hiện giờ mà bọn họ để ở trong lòng, là vì sao người khác may mắn nhận được thư nhà, còn bọn họ lại không được chứ?
Vì vậy, binh sĩ chưa nhận được thư nhà, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng đồng thanh hỏi: “Thụy vương phi, còn có bồ câu bay tới nữa không?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không trả lời thẳng, mắt ngọc khó dò đầy ý cười cười, mở miệng nói: “Đã trưa rồi, nên chuẩn bị bữa trưa thôi. Dinendian.lơqid]on Đợi chuẩn bị bữa trưa xong, các ngươi ăn xong rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết còn có bồ câu bay tới nữa không!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thừa nước đục thả câu trả lời, khiến binh lính ba nước uể oải chán nản, lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
“Thụy vương phi, ta biết một chút trù nghệ, ta sẽ hỗ trợ làm bữa trưa!”
“Thụy vương phi, ta không hiểu trù nghệ, nhưng ta có thể giúp rửa rau vo gạo!”
Để sớm có được đáp án xác dính, không ít binh sĩ xông lên núi, vừa chủ động tìm đệ tử Cái Bang tán gẫu, vừa giúp đệ tử Cái Bang chuẩn bị bữa trưa.
Sau một hồi bận rộn khí thế ngất trời, mọi người rất nhanh liền dùng bữa trưa.
Dùng xong bữa trưa, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân hòa sáu ván cờ, vì để phân thắng bại, lại một lần nữa ngồi đối diện cách bàn bắt đầu tiếp tục chơi cờ.
Còn binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, tất nhiên là nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng ở đỉnh núi, sốt ruột muốn có được đáp án.
“Thụy vương phi, ngài nói ăn xong bữa trưa, liền nói cho chúng ta biết còn có bồ câu bay tới nữa hay không.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại đã ăn xong rồi, ngài nhanh nói cho chúng ta biết đi!?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, cũng không lập tức trả lời, mà là giơ cổ tay lên, một đạo lửa khói màu tím bay thẳng về bầu trời xanh.
Đợi đến khi nơi xa đáp lại vô số tín hiệu khói màu tím trên trời xanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong miệng cười, di@en*dyan(lee^qu.donnn) lúc này mới trả lời các binh lính: “Giữ yên lặng, sau đó nhắm mắt lại, dùng tâm của các ngươi nghe thật kĩ, xem xem có thể nghe được cái gì hay không?”
Hoài nghi nháy nháy con mắt, mặc dù không rõ dụng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn lính nhưng vẫn giữ nguyên yên lặng, dựa theo lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nhắm mắt dùng tâm nghe thật kĩ.
Hơn nửa buổi trôi qua --
Một tên binh lính mở mắt, giọng nói có chút không quá chắc chắn: “Hình như... có tiếng xe ngựa đang từ xa chỗ truyền đến?”
Hai tên lính nữa mở mắt ra, gãi đầu một cái nói: “Quả thật có tiếng xe ngựa truyền đến, sao lại có tiếng xe ngựa xuất hiện chứ?”
Tất cả binh sĩ đều mở mắt ra, trong đó có binh sĩ suy đoán nói: “Chẳng lẽ, bồ câu đưa thư nhà tới quá ít, cho nên liền đổi để người kéo xe ngựa đưa thư nhà tới?”
“Nghe tiếng, dường như có rất nhiều xe ngựa! Một chiếc xe ngựa có thể chở không ít thư nhà, nhiều xe ngựa như vậy, Dieenndkdan/leeequhydonnn lần này ta nhất định có thể nhận được thư nhà rồi!”
Đối với suy đoán của các binh lính, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười không đáp, chỉ là hai cánh tay lười biếng bắt chéo lại, chờ đợi xe ngựa đến.
Mà, nơi phát ra tiếng xe ngựa, cách chỗ này càng lúc càng gần.
Đệ tử Cái Bang và các tinh binh Long Diệu, hai mắt thoáng qua ý cười không dễ phát giác – màn kịch binh sĩ ba nước quy hàng, cuối cùng cũng có thể hạ màn rồi!
Sau khoảng thời gian một nén hương, từ bốn phương tám hướng, xuất hiện mấy vạn chiếc xe ngựa bốn bánh liên tục lên xuống trên gò núi, tới một chỗ đất trống do tinh binh Long Diệu nhường tránh ra.
Mỗi thân một chiếc xe ngựa bốn bánh đều do gỗ lim tạo thành.
Mà cửa phía trước và cửa sổ hai bên xe, đều treo màn gấm, khiến binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn chòng chọc, hoàn toàn nhìn không thấy tình hình bên trong xe.
Vung cây roi ngựa dài xuống, người điều khiển xe ngựa ngồi ngay trước cửa xe lúc trước đã đáp lại tín hiệu khói tím cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều đồng loạt nhảy xuống.
Người điều khiển xe ngựa, đều là các trưởng lão ngũ túi trở lên của Cái Bang.
Có điều, bốn vị trưởng lão cửu túi Đông, Nam, Tây, Bắc, cùng với đệ tử Cái Bang theo bốn vị trưởng lão cửu túi đến đây, đều có y phục sạch sẽ, làm người ta hoàn toàn không nhìn ra bọn họ là người trong Cái bang.
Mà, trước mắt mười ngàn trưởng lão ngũ túi trở lên vừa mới xuất hiện, mặc dù đều không phải là y phục rách rưới, dfienddn lieqiudoon bẩn thỉu, nhưng bên hông lại buộc mấy cái túi cơm đầy thức ăn dầu mỡ.
Trang phục đặc trưng như vậy, tất nhiên khiến binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra người lái xe là trưởng lão trong Cái Bang, là nhân vật có thân phận cấp bậc tuyệt không thấp.
-- không thể nào?
Triều đình và giang hồ, từ trước đến nay đều giống như hai thế giới ngăn cách nhau.
Mà bây giờ, Thụy vương và Thụy vương phi Long Diệu hoàng triều, lại có thể sử dụng trưởng lão của thiên hạ đệ nhất đại bang, lái xe thay bọn họ đưa thư nhà?
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, rơi vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng giơ cao cánh tay phải lên, các trưởng lão lái xe chậm rãi vén màn cửa lên.
Ngạc nhiên!
Khiếp sợ!
Khó có thể tin!
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt vốn đang nghẹn họng nhìn trân trối, thì dụi dụi hai mắt, Dieenndkdan/leeequhydonnn lại dụi hai mắt, lại dụi hai mắt lần nữa.
Theo màn che gấm xốc lên, bên trong thân xe, chiếu vào mắt binh sĩ ba nước, cũng không phải là thư nhà mà binh lính ba nước suy đoán, mà là...
“A -- “
Không những binh sĩ ba nước và nhóm phó tướng kích động kêu thành tiếng, ngay cả Địch đại tướng quân của Tây Thần, cũng phát ra một tiếng thét chói tai gần như như sắp ngất...
Đàn bồ câu đưa tới ngàn bức thư nhà, được Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát ra hết.
Năm trăm binh sĩ Tây Thần, ba trăm binh sĩ Bắc Dực, hai trăm binh sĩ Thương Nguyệt nhận được thư nhà, Die nd da nl e q uu ydo n đang ngồi trên mặt đất, một lần lại một lần nhìn bút tích quen thuộc của thân nhân.
Vô số binh sĩ Thương Nguyệt đều khóc không thành tiếng nói: “Phụ mẫu, xin thứ lỗi cho hài nhi, không thể tận hiếu ở bên cạnh hai người!”
Vô số binh sĩ Bắc Dực, khóc ròng nói: “Nương tử, già trẻ trong nhà đều do một mình nàng khổ cực chăm sóc, vi phu thực sự thẹn với nàng!”
Vô số binh sĩ Tây Thần, trào nước mắt đấm ngực nói: “Con ơi, từ biệt hơn bảy năm, phụ thân cũng không biết bây giờ con đã lớn rồi, phụ thân xin lỗi con!”
Ngàn binh lính nhận được thư nhà, liền cứ xem thư hết lần này đến lần khác, nhiều lần run giọng nỉ non, phát tiết sự áy náy sâu trong lòng.
Mà, những giọt nước mắt này lại khác với đêm qua.
Nước mắt đêm qua, tất cả đều là khổ sở. Nước mắt hôm nay, bởi vì nhận được thư nhà, mặc dù cũng đau khổ chua xót, dieendaanleequuydonn nhưng trong sự chua xót ấy lại hàm chứ sự ngọt ngào.
Giọt nước mắt chua xót hàm chứa vị ngọt này, khiến cho những binh sĩ còn lại chưa nhận được thư nhà, đôi mắt chợt sưng đỏ, bắn tới từng đạo ánh mắt hâm mộ.
Đỉnh núi --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nhìn lướt qua những binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt bởi vì chưa nhận được thư nhà, do đó bắn tới ánh mắt đầy hâm mộ đối với người nhận được thư nhà.
Nở nụ cười đẹp hơn hoa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng nói: “Sau bữa sáng, tuy đã có ngàn con chim bồ câu bay tới, nhưng còn có tám trăm con chim bồ câu còn chưa bay tới.”
-- nhóm chim bồ câu xuất hiện tiếp theo, số lượng tuy chỉ có tám trăm, nhưng... một con chim bồ câu trong đó, rất có thể là mang theo bức nhà mà mình muốn đấy?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, binh sĩ ba nước chưa nhận được thư nhà, ánh mắt vốn đang nhìn về phía đồng bạn, lập tức đều đồng loạt chuyển tới đỉnh núi.
Một binh sĩ Thương Nguyệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng, lúc này cất lớn giọng hỏi: “Thụy vương phi, khi nào chúng ta mới có thể dùng bữa sáng?”
Một binh sĩ Bắc Dực hai mắt tỏa tia sáng hưng phấn, cũng duỗi cổ nói: “Thụy vương phi, nếu còn chưa chuẩn bị xong bữa sáng, chúng ta có thể cùng phụ giúp một tay.”
Binh sĩ Bắc Dực mới vừa nói xong, những binh lính còn lại, lập tức cùng kêu lên phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có thể cùng phụ giúp một tay!”
Giống như... bọn họ dùng bữa sáng nhanh một chút, là bồ câu có thể nhanh chóng bay tới, thư nhà có thể mau chóng đến trên tay bọn họ.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi anh đào lên, không có đáp lại lời của binh lính, mà bỗng chốc vung cổ tay trắng nõn lên.
Đệ tử Cái Bang lấy cháo nấu trứng muối thịt nạc, đổ vào trong thùng gỗ lớn.
Tiếp theo, bọn họ lấy thùng gỗ đựng cháo, xếp hàng ngang đặt ở phía sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dinendian.lơqid]on lại lấymột chồng chén sứ thanh hoa, bày ở bên cạnh thùng cháo.
Đợi khi đệ tử Cái Bang cầm một cái muôi dài trong tay, nửa đứng ở chỗ thùng cháo, lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt mới mở miệng cười trả lời binh sĩ ba nước: “Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, là cháo trứng muối thịt nạc, không biết có hợp khẩu vị hay không?”
“Cháo trứng muối thịt nạc, ta thích ăn nhất, mỗi lần về nhà, muội muội ta đều sẽ nấu một nồi lớn cho ta ăn.”
“Ta cũng thích ăn nhất, lần đầu tiên nương tử chuẩn bị bữa sáng cho ta, chính là cháo trứng muối thịt nạc đấy.”
“Thụy vương phi, đừng để thuộc hạ của ngài khổ cực đưa bữa sáng tới, chúng ta có tay có chân, để tự chúng ta lên núi lấy cháo cũng được!?”
Nghe mấy lời của các binh lính, chỗ nào còn có căm thù tức giận? Dường như khẩn cấp chờ đợi bức thư nhà, đã khiến cho sự căm thù tức giận của các binh lính tạm thời tan thành mây khói!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười đẹp hơn hoa, hơi cúi đầu nói: “Được, các ngươi lên núi lấy cháo. Da.nlze.qu;ydo/nn Thế nhưng nhớ kỹ, đừng xông lên toàn bộ như ong vỡ tổ, để phòng làm ngã người khác hoặc chính mình, các ngươi nên xếp thành hàng đi lên thì hơn!”
Dứt lời, bóng dáng màu tím của Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe lên, bay đến chỗ Hiên Viên Diễm, cùng Hiên Viên Diễm, Vô Ngân công tử dùng bữa sáng.
Còn đối với lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt lại thật nghe theo, bọn họ xếp thành nhiều đội, lần lượt lên núi lấy cháo.
Lấy muôi múc cháo vào bát, đệ tử Cái Bang cầm chén cháo đưa lên.
Khác với thái độ ác liệt ngày hôm qua, binh sĩ ba nước tiếp nhận chén cháo, đại đa số đều nói một tiếng cảm ơn với đệ tử Cái Bang.
Cũng có số binh sĩ nhận được thư nhà, không nói cảm ơn với đệ tử của Cái Bang.
Thế nhưng, số binh sĩ này, so với đa số binh lính khách khí nói một tiếng cảm ơn, làm cho nhóm đệ tử Cái Bang thích hơn.
Một binh sĩ Tây Thần lớn tuổi, nói với một đệ tử Cái Bang trẻ tuổi: “Này, lão đệ, cho ta thêm một chén đi, không đủ ăn rồi!”
Một binh sĩ Thương Nguyệt trẻ tuổi, nói với một đệ tử Cái Bang lớn tuổi: di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Lão huynh, thịt trong chén của ta ít quá, huynh cho thêm một ít đi?”
Những binh sĩ vốn căm hận mình đến tận xương, bây giờ lại bắt đầu chủ động xưng huynh gọi đệ rồi.
Vì vậy, một tiếng gọi lão huynh, lão đệ từ miệng, chẳng lẽ lại không bằng một tiếng cảm ơn khách khí, khiến đệ tử Cái Bang càng thêm yêu thích hơn sao?
“Được được được, lão đệ sẽ cho huynh nhiều thêm một chén.”
“Lão huynh sai rồi, cho đệ thêm thịt này.”
“Các huynh đệ xếp hàng phía sau, các ngươi chờ một chút. Chén bát không đủ dùng rồi, đợi người trước mặt ăn xong trả bát về, rồi sẽ múc cháo cho các ngươi!”
“Không vội, không vội, bọn ta sẽ chờ. Phải rồi, các ngươi cũng đừng chỉ múc cháo cho chúng ta, bản thân cũng nên ăn đi kẻo đói!”
Một màn trên đỉnh núi này, khiến thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn đứng giữa sườn núi, toàn bộ mười ngón tay đều lạnh ngắt, lạnh đến cả tim.
Một màn trên đỉnh núi này, cũng khiến thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ở chân núi, Dieenndkdan/leeequhydonnn hai hàng lông mày đầy lo âu nhíu chặt, rầu đến tận tâm can.
Cái Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đưa tới cũng không phải là thư nhà, mà là ràng buộc nằm sâu trong lòng bọn lính.
Khi đã chôn vùi sự ràng buộc sâu đậm đó, đối với đám binh sĩ thề hết sức trung thành với quốc gia, vì cự tuyệt quy hàng Long Diệu hoàng triều, tất nhiên sẽ chẳng sợ chết.
Nhưng, một khi sự ràng buộc đã chôn sâu lại bị khơi gợi lên, mà cũng là lúc không thể vãn hồi, quyết tâm chẳng sợ chết của bọn lính sẽ dao động, bởi vì bọn họ không nỡ -- không nỡ bỏ người thân!
Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không biết, cũng không dám đoán, tiếp theo sau tiết mục thư nhà này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm còn có thể bắt đầu diễn tiết mục gì nữa?
Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong chỉ biết là, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chưa bắt đầu diễn, dfienddn lieqiudoon mà một khi đã diễn càng khiến bọn lính cảm động, cuối cùng...
Gió sớm nhẹ nhàng phất qua, trong lòng Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong than khổ một tiếng, đồng thời đứng lên, đi về phía đỉnh núi.
Tuy Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không có khẩu vị dùng bữa sáng, nhưng bọn họ lại rất rõ, mình không thể không ăn.
Bởi vì, nếu bọn họ vẫn im lặng không ăn, hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tất nhiên sẽ lệnh cho thuộc hạ đưa bữa sáng cho bọn họ, mà binh sĩ cũng sẽ tự đưa bữa sáng cho bọn họ.
Kể từ đó, mặt ngoài dù bọn lính không có mở miệng, nhưng trong lòng sẽ lặng lẽ, so sánh bọn họ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm.
Tạo thành một loại gọi là... hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, Die nd da nl e q uu ydo n bằng lòng cùng bọn thuộc hạ đồng cam cộng khổ, bọn họ lại ỷ vào thân phận tôn quý, chờ bọn thuộc hạ phục vụ.
Mặt trời từ từ lên cao, mọi người đều dùng hết bữa sáng, chiến mã cũng đã ăn no cỏ khô.
Sau khi dùng bữa sáng --
Đỉnh núi phía bên phải, hai tay đỡ lấy đầu, nhóm đệ tử Cái Bang lười biếng nằm phơi nắng trên mặt đất.
Đỉnh núi phía bên phải, Hiên Viên Diễm đang đang yên lặng nhìn cờ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân dieendaanleequuydonn mười phần nhã hứng, ngồi cách nhau cái bàn, ngươi tới ta đi đánh cờ.
Còn ở sườn núi và chân núi, binh sĩ ba nước nhận được thư nhà, đầu tiếp tục cúi xuống, lật đi lật lại nhìn những dòng chữ màu đen trên bức thư nhà.
Binh sĩ ba nước chưa nhận được thư nhà, toàn bộ đều ngồi xuống trên mặt đất, đầu ngẩng thật cao, hai mắt cứ nhìn chòng chọc phương hướng mà ngàn con chim bồ câu đã bay tới lúc sáng.
Nửa canh giờ đã trôi qua, chưa thấy tăm hơi của đám chim bồ câu, thời gian binh sĩ ba nước chờ đợi nhận được thư nhà dài như một năm, bắt đầu vò đầu bứt tai.
Một canh giờ đã qua rồi, vẫn không thấy tăm hơi của đám chim bồ câu đâu, binh sĩ ba nước ngồi không yên, bắt đầu nóng nảy đi tới đi lui.
Một canh giờ rưỡi cũng đã lặng lẽ trôi qua, trên đỉnh núi, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Vô Ngân đã đánh cờ đến ván thứ tám.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa chuyển một con cờ đen qua sông, Vô Ngân di động một con cờ đỏ, nhịn không được trừng mắt nói: “Con tốt qua sông, ngươi lại muốn ra chiêu hiểm sao?”
Lại đưa một con tốt đen đưa qua bờ sông, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong đôi môi anh đào trả lời: “Sai rồi, dinendian.lơqid]on lúc này cũng không phải ra chiêu hiểm, mà là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (Ý chỉ kế dương đông kích tây)!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, các binh sĩ ở dưới chân núi đang chờ đến sốt ruột, cũng bất chấp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đang đánh cờ, lớn giọng gọi hô lên.
“Thụy vương phi, không phải ngài nói sau khi dùng bữa sáng, sẽ có tám trăm con chim bồ câu bay tới sao? Vì sao đợi lâu như thế, sắp tới buổi trưa rồi, còn chưa thấy tăm hơi của một con chim bồ câu đâu?”
Quay đầu lại, đôi mắt ngọc đầy ý cười nhìn dưới chân núi.
Nhận được vô số ánh mắt nôn nóng của các binh sĩ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng trả lời: “Đừng nóng vội, chờ một chút. Có thể bồ câu bay mệt, trên đường số lần nghỉ ngơi quá nhiều, lúc này mới làm chậm trễ thời gian.”
-- cái gì mà bồ câu bay mệt, oan cho đám bồ câu đáng thương rồi!
Rõ ràng buổi trưa bồ câu mới có thể đến, ngươi cố ý lừa bọn họ dùng bữa sáng xong sẽ đến, làm cho các binh sĩ sốt ruột muốn chủ động nói chuyện với ngươi, nhằm kéo gần khoảng cách giữa ngươi và binh lính.
Liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói dối không chớp mắt, Vô Ngân thua liền bảy ván cờ, trong lòng thương da.nlze.qu;ydo/nn cảm thay đám bồ câu tổn thương bởi bất công, đồng thời lòng bàn tay đưa về phía bàn cờ nhanh như chớp.
Cử động nhanh chóng đưa bàn tay về phía bàn cờ của Vô Ngân, khiến Hiên Viên Diễm ở một bên xem cờ, khóe miệng không cách nào kiềm chế co giật mãnh liệt.
Tiếp theo, Hiên Viêm Diễm vô cùng hỗn loạn trong gió, lặng lẽ triển khai nội lực hùng hậu, đối diện với Vô Ngân truyền âm nói.
-- ngươi ngươi ngươi... ngươi lại thừa dịp Nguyệt nhi không chú ý, trộm lấy một con tốt của Nguyệt nhi trả về chỗ cũ?
-- chính là: gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ở chung với hai người các ngươi đã lâu, nhiễm phải ít tật hư, cũng là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, lẽ nào ngươi không muốn xem, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị ta động quân cờ, từ thế tốt chuyển thành thế xấu, sẽ chuyển nguy thành an thế nào sao?
-- được rồi, ngươi thắng! Ta thật sự rất muốn nhìn xem, Nguyệt nhi bị ngươi động quân cờ, sẽ xoay chuyển thế cục như thế nào!
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân lặng lẽ đối thoại, đồng thời đám binh sĩ dưới chân núi, cũng đáp lại lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“À! Là thế sao, được rồi, Thụy vương phi ngài tiếp tục chơi cờ, chúng ta sẽ kiên nhẫn chờ một chút!”
Đám binh sĩ hô lớn trả lời xong, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, mà ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt Dieenndkdan/leeequhydonnn trở lại bàn cờ, “A --” một tiếng kinh ngạc thật dài.
Lập tức, hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống nạnh, đôi mắt ngọc khẽ nheo lướt nhìn Hiên Viên Diễm và Vô Ngân.
Đối mặt với ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm trả lại phản ứng cúi đầu nhìn đát, mà phản ứng của Vô Ngân là nghiêng đầu nhìn đá.
Hai cánh tay bỗng bắt chéo lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nói: “Xin hỏi... rõ ràng là ta đưa hai con tốt qua bờ sông, sao bây giờ chỉ có một con, còn con nữa chạy đi đâu?”
Giả vờ ngu nhìn bàn cờ, ánh mắt Vô Ngân giao với ánh mắt của Hiên Viên Diễm, lúc này cùng đồng thanh trả lời: “Ngươi/nàng nhớ nhầm sao!?”
Thua liền bảy ván cờ, Vô Ngân muốn hòa một ván cờ, tự hủy hình tượng thần tiên thánh khiết, thừa dịp nàng có hơi chút không để ý, di@en*dyan(lee^qu.donnn) di chuyển con tốt của mình, còn vô lại không thừa nhận.
Diễm nhà nàng, lại vì muốn nhìn nàng xoay chuyển tình thế cục diện như thế nào, liền bày trò với Vô Ngân sao?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, im lặng trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm chột dạ, đầu lập tức ngẩng cao, ngón trỏ chỉ về phía trời cao nói: “A, hôm nay khí trời thật tốt, có nhiều mây trắng nữa!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại giương mày, im lặng trừng mắt nhìn Vô Ngân.
Vô Ngân chột dạ, đầu cũng ngẩng thật cao, ngón trỏ chỉ về phía trời cao nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay khí trời tốt thật, bầu trời thật trong xanh!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đảo mắt, khóe môi co giật một hồi nói: “Được rồi, coi như ta nhớ nhầm. Hiện tại tới ai đi cờ?”
“Ta!”
Ngón tay chỉ về phía trời xanh bỗng rụt lại, Vô Ngân vừa động con pháo đỏ, vang lên một tiếng bẹp, ăn con tốt đen của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mà con tốt bị ăn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là con tốt bị Vô Ngân trộm trả về lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang nói chuyện với binh sĩ.
“Mặc dù bây giờ đang ở thế xấu, lại chỉ có một con tốt qua sông, dfienddn lieqiudoon ta vẫn có thể xoay chuyển cục diện, lấy quân của ngươi.”
Coi như không thấy con tốt bị ăn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy ngón tay, khiến con tốt chưa bị Vô Ngân đuổi về kia tiến lên một bước.
Vô Ngân cản cản cản, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiến tiến tiến.
Sau một hồi ngươi cản ta tiến kịch liệt, Vô Ngân không thể ngăn cản nữa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đẩy ngón tay, đôi môi anh đào bật ra tuyên bố kết quả thắng lợi: “Chiếu tướng!”
Vô Ngân hoàn toàn choáng váng, sau khi mặc niệm lão tướng của mình bị vây chết, nhấc tay đầu hàng nói: dieendaanleequuydonn “Thực sự là không ngờ, tài đánh cờ của ngươi... lại xuất thần nhập hóa đến thế!”
Nhún vai, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: “Khen nhầm khen nhầm rồi, kỳ thực ta cũng chỉ là... “
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa muốn nói, còn chưa kịp nói xong, đôi môi đỏ hồng liền bị bàn tay ấm áp của Hiên Viên Diễm chặn lại.
Bàn tay Hiên Viên Diễm che miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt nhìn Vô Ngân, mở miệng nói: “Ta biết tiếp theo Nguyệt nhi sẽ nói gì, nàng muốn nói, nàng chỉ hiểu sơ đánh cờ thôi!”
Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, gương mặt Vô Ngân co giật.
-- hiểu sơ?
Ân sư của hắn, lại có danh xưng là kỳ vương. Mà tài đánh cờ của hắn, không những do ân sư đích thân truyền thụ, lại càng thanh xuất vu lam thắng vu xanh (ý màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng lại vượt trội hơn màu lam, là nói trò giỏi hơn thầy).
Nhưng hôm nay, hắn không chỉ liên tiếp thất bại tám ván cờ, mà một ván cờ cuối này, hắn lại còn vô lại giở trò.
Nếu như tài đánh cờ xuất thần nhập hóa của Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm hắn bái phục lại chỉ là hiểu sơ, chỉ sợ hắn và ân sư... từ nay về sau cũng không dám... chơi cờ nữa!
Đối với gương mặt Vô Ngân co giật, Hiên Viên Diễm tràn đầy vui sướng, buông lỏng bàn tay che miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra, dieendaanleequuydonn miệng nở nụ cười nói: “Vô Ngân à, sau này ở lâu ngươi sẽ biết, đối với một một chuyện mà Nguyệt nhi chỉ hiểu sơ thôi, đều làm người tự ti đấy!”
Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm cảm khái, gương mặt Vô Ngân co giật đến tận trán: “Xin hỏi, nương tử thân yêu của ngươi không phải là người đúng không?”
Hiên Viên Diễm cong lên, hai vai nhún nhún nói: “Bị vô số thứ hiểu sơ của Nguyệt làm ta kinh ngạc mấy lần, cảm thấy chắc Nguyệt nhi là thần rồi!”
Cuộc đối thoại giữa Hiên Viên Diễm và Vô Ngân vừa dứt, binh sĩ ba nước ở sườn núi và chân núi phát ra từng tiếng reo hò kích động.
“Mau nhìn, bồ câu tới, bồ câu tới rồi!”
“Lần này, nhất định có thư nhà của ta, nhất định!”
“Cũng sẽ nhất định có thư nhà của ta, sau khi ta dùng bữa sáng xong, vẫn một mực yên lặng cầu khẩn đấy.”
“Hai ngươi chơi cờ tiếp đi, ta đây là thần, nên đi phát thư nhà rồi!”
Bị đối thoại giữa Hiên Viên Diễm và Vô Ngân trêu tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỗn loạn trong gió, da.nlze.qu;ydo/nn đôi môi anh đào quăng ra một câu nói, rồi bóng dáng màu tím bỗng chốc vọt về phía đỉnh núi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến được đỉnh núi, ngón tay đưa về bên môi, một tiếng huýt sáo vang lên, tám trăm con chim bồ câu đồng loạt hạ xuống.
Hiên Viên Diễm và Vô Ngân đối diện bắt đầu đánh cờ, bốn vị trưởng lão lại giống như lúc sáng sớm, lần nữa xách theo cái sọt lớn đi trong đám bồ câu, tháo xuống bức thư được đặt trong ống trúc trên chân bồ câu...
Nửa canh giờ sau --
Nhóm chim bồ câu thứ hai đưa tám trăm bức thư nhà, cũng được tnn phát từng cái ra ngoài.
Binh sĩ nhận được thư nhà, tự nhiên mừng đến chảy nước mắt, như nhặt được trân bảo cầm thư nhìn cho thật kỹ, da.nlze.qu;ydo/nn binh sĩ chưa nhận được thư nhà, không nghi ngờ chút nào, lộ ra vẻ mặt uể oải.
Vì sao thư nhà của bọn họ, lại do chim bồ câu của Thụy vương phi Long Diệu đưa tới?
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt vốn đã suy nghĩ vấn đề này, nhưng hiện giờ lại không để ở trong lòng nữa.
Thứ duy nhất hiện giờ mà bọn họ để ở trong lòng, là vì sao người khác may mắn nhận được thư nhà, còn bọn họ lại không được chứ?
Vì vậy, binh sĩ chưa nhận được thư nhà, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng đồng thanh hỏi: “Thụy vương phi, còn có bồ câu bay tới nữa không?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không trả lời thẳng, mắt ngọc khó dò đầy ý cười cười, mở miệng nói: “Đã trưa rồi, nên chuẩn bị bữa trưa thôi. Dinendian.lơqid]on Đợi chuẩn bị bữa trưa xong, các ngươi ăn xong rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết còn có bồ câu bay tới nữa không!”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thừa nước đục thả câu trả lời, khiến binh lính ba nước uể oải chán nản, lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
“Thụy vương phi, ta biết một chút trù nghệ, ta sẽ hỗ trợ làm bữa trưa!”
“Thụy vương phi, ta không hiểu trù nghệ, nhưng ta có thể giúp rửa rau vo gạo!”
Để sớm có được đáp án xác dính, không ít binh sĩ xông lên núi, vừa chủ động tìm đệ tử Cái Bang tán gẫu, vừa giúp đệ tử Cái Bang chuẩn bị bữa trưa.
Sau một hồi bận rộn khí thế ngất trời, mọi người rất nhanh liền dùng bữa trưa.
Dùng xong bữa trưa, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân hòa sáu ván cờ, vì để phân thắng bại, lại một lần nữa ngồi đối diện cách bàn bắt đầu tiếp tục chơi cờ.
Còn binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, tất nhiên là nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng ở đỉnh núi, sốt ruột muốn có được đáp án.
“Thụy vương phi, ngài nói ăn xong bữa trưa, liền nói cho chúng ta biết còn có bồ câu bay tới nữa hay không.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hiện tại đã ăn xong rồi, ngài nhanh nói cho chúng ta biết đi!?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, cũng không lập tức trả lời, mà là giơ cổ tay lên, một đạo lửa khói màu tím bay thẳng về bầu trời xanh.
Đợi đến khi nơi xa đáp lại vô số tín hiệu khói màu tím trên trời xanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong miệng cười, di@en*dyan(lee^qu.donnn) lúc này mới trả lời các binh lính: “Giữ yên lặng, sau đó nhắm mắt lại, dùng tâm của các ngươi nghe thật kĩ, xem xem có thể nghe được cái gì hay không?”
Hoài nghi nháy nháy con mắt, mặc dù không rõ dụng ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn lính nhưng vẫn giữ nguyên yên lặng, dựa theo lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, nhắm mắt dùng tâm nghe thật kĩ.
Hơn nửa buổi trôi qua --
Một tên binh lính mở mắt, giọng nói có chút không quá chắc chắn: “Hình như... có tiếng xe ngựa đang từ xa chỗ truyền đến?”
Hai tên lính nữa mở mắt ra, gãi đầu một cái nói: “Quả thật có tiếng xe ngựa truyền đến, sao lại có tiếng xe ngựa xuất hiện chứ?”
Tất cả binh sĩ đều mở mắt ra, trong đó có binh sĩ suy đoán nói: “Chẳng lẽ, bồ câu đưa thư nhà tới quá ít, cho nên liền đổi để người kéo xe ngựa đưa thư nhà tới?”
“Nghe tiếng, dường như có rất nhiều xe ngựa! Một chiếc xe ngựa có thể chở không ít thư nhà, nhiều xe ngựa như vậy, Dieenndkdan/leeequhydonnn lần này ta nhất định có thể nhận được thư nhà rồi!”
Đối với suy đoán của các binh lính, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười không đáp, chỉ là hai cánh tay lười biếng bắt chéo lại, chờ đợi xe ngựa đến.
Mà, nơi phát ra tiếng xe ngựa, cách chỗ này càng lúc càng gần.
Đệ tử Cái Bang và các tinh binh Long Diệu, hai mắt thoáng qua ý cười không dễ phát giác – màn kịch binh sĩ ba nước quy hàng, cuối cùng cũng có thể hạ màn rồi!
Sau khoảng thời gian một nén hương, từ bốn phương tám hướng, xuất hiện mấy vạn chiếc xe ngựa bốn bánh liên tục lên xuống trên gò núi, tới một chỗ đất trống do tinh binh Long Diệu nhường tránh ra.
Mỗi thân một chiếc xe ngựa bốn bánh đều do gỗ lim tạo thành.
Mà cửa phía trước và cửa sổ hai bên xe, đều treo màn gấm, khiến binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt ngẩng đầu nhìn chòng chọc, hoàn toàn nhìn không thấy tình hình bên trong xe.
Vung cây roi ngựa dài xuống, người điều khiển xe ngựa ngồi ngay trước cửa xe lúc trước đã đáp lại tín hiệu khói tím cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt đều đồng loạt nhảy xuống.
Người điều khiển xe ngựa, đều là các trưởng lão ngũ túi trở lên của Cái Bang.
Có điều, bốn vị trưởng lão cửu túi Đông, Nam, Tây, Bắc, cùng với đệ tử Cái Bang theo bốn vị trưởng lão cửu túi đến đây, đều có y phục sạch sẽ, làm người ta hoàn toàn không nhìn ra bọn họ là người trong Cái bang.
Mà, trước mắt mười ngàn trưởng lão ngũ túi trở lên vừa mới xuất hiện, mặc dù đều không phải là y phục rách rưới, dfienddn lieqiudoon bẩn thỉu, nhưng bên hông lại buộc mấy cái túi cơm đầy thức ăn dầu mỡ.
Trang phục đặc trưng như vậy, tất nhiên khiến binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra người lái xe là trưởng lão trong Cái Bang, là nhân vật có thân phận cấp bậc tuyệt không thấp.
-- không thể nào?
Triều đình và giang hồ, từ trước đến nay đều giống như hai thế giới ngăn cách nhau.
Mà bây giờ, Thụy vương và Thụy vương phi Long Diệu hoàng triều, lại có thể sử dụng trưởng lão của thiên hạ đệ nhất đại bang, lái xe thay bọn họ đưa thư nhà?
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, rơi vào trạng thái nghẹn họng nhìn trân trối, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng giơ cao cánh tay phải lên, các trưởng lão lái xe chậm rãi vén màn cửa lên.
Ngạc nhiên!
Khiếp sợ!
Khó có thể tin!
Binh sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt vốn đang nghẹn họng nhìn trân trối, thì dụi dụi hai mắt, Dieenndkdan/leeequhydonnn lại dụi hai mắt, lại dụi hai mắt lần nữa.
Theo màn che gấm xốc lên, bên trong thân xe, chiếu vào mắt binh sĩ ba nước, cũng không phải là thư nhà mà binh lính ba nước suy đoán, mà là...
“A -- “
Không những binh sĩ ba nước và nhóm phó tướng kích động kêu thành tiếng, ngay cả Địch đại tướng quân của Tây Thần, cũng phát ra một tiếng thét chói tai gần như như sắp ngất...