"Nguyệt nhi, nàng......" Hiên Viên Diễm chậm chạp ngẩng đầu, tầm mắt rời khỏi bụng ái thê đến khuôn mặt của nàng. Vẻ mặt hoảng sợ của hắn bỗng chuyển thành vui mừng khó tin: "Nàng vừa nói gì? Lặp lại lần nữa?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay Hiên Viên Diễm đặt lên bụng mình, cười nói: "Lúc trước, lúc Vô Ngân đến tìm ta, đúng lúc ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Vô Ngân cho rằng thân thể ta khó chịu, liền chẩn mạch cho ta, kết quả chẩn ra ta đã mang thai ba tháng, mà còn là song thai long phượng (2 đôi thai trai gái)."
"Nguyệt nhi, ý nàng là..." Hiên Viên Diễm vẫn không tin nổi, như lạc vào mộng đẹp: "Chúng ta có bảo bảo rồi, mà còn là bốn bảo bảo?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhéo má hắn, gật đầu khẳng định: "Ừ!"
Hiên Viên Diễm đứng sững, bàn tay trái khẽ vuốt bụng nàng, má phải áp vào bụng nàng. Hắn mừng như điên, trong mắt lấp lánh ánh nước, ngốc nghếch mở miệng: "Bảo bảo, ta là phụ thân. Có nghe thấy phụ thân gọi các con không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn Hiên Viên Diễm vui mừng đến độ ngốc nghếch, cười ha ha: "Diễm ngốc, bảo bảo mới được ba tháng, sao nghe chàng gọi chúng nó được!" diiennđa`nnlee^quyydo^nn
Hắn hôn lên bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười khúc khích rồi dịu dàng ghé vào bụng nàng mà nói: "Cha gọi, dĩ nhiên bảo bảo sẽ nghe thấy. Chẳng qua bây giờ bảo bảo còn nhỏ, không thể trả lời phụ thân. Phụ thân nói không sai chứ?"
"A, không đúng --" Hiên Viên Diễm chợt sờ soạng bụng nàng, cảm thấy kỳ lạ, chớp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nguyệt nhi, bảo bảo mới ba tháng nhưng dù sao cũng có đến bốn bảo bảo. Tại sao bụng của nàng không có dấu hiệu lớn lên?"
"Nghi ngờ của Diễm, Nguyệt cũng từng nghĩ qua. Sau này, Nguyệt nhi hỏi Vô Ngân. Hắn nói với Nguyệt nhi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, nói dối có thiện ý: "Bởi vì Nguyệt nhi có linh thực bảy màu trong người nên đương nhiên khác phụ nữ mang thai bình thường. Mấy tháng đầu, bảo bảo sẽ tương đối nhỏ. Sau mấy tháng thì tất cả sẽ như thường."
Ái thê hơn mạng, bởi vậy lúc này Hiên Viên Diễm không chút nghi ngờ lời nàng nói.
"Thì ra là như thế." Hiên Viên Diễm loại bỏ nghi ngờ, dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tỏa ra tình yêu vô hạn: "Nguyệt nhi, mang thai bốn bảo bảo một lúc, nàng thật sự quá vĩ đại."
Má hồng của nàng nổi lên màu đỏ, khẽ chọc lồng ngực hắn, thẹn thùng nói: "Nguyệt nhi đâu có vĩ đại, Diễm mới vĩ đại."
Nàng vừa dứt lời, môi hồng xinh đẹp lập tức bị Hiên Viên Diễm che kín.
Nến mừng trong phòng lay lay như có thể hiểu được tình ý trên thế gian. Thấy đôi tân phu thê tình sâu ý ngọt hôn môi, gió thổi ban đêm cũng vui vẻ hơn...
Bên ngoài phòng -- Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mái nhà. Năm viên ngói đã bị người lặng lẽ cạy ra. Năm người nín thở như đạo tặc chuẩn bị vào phòng trộm cắp, nằm dính trên mái nhà nhìn trộm hình ảnh trong phòng. diiennđa`nnlee^quyydo^nn Năm người "không biết ý" rình trộm phu thể người ta đốt lửa này chính là Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong. Chỉ có điều họ không được chứng kiến kịch hay vô cùng đặc sắc, không xem sẽ hối hận theo lời Thiên Cơ lão nhân, ngược lại chỉ nhìn thấy hình ảnh hôn môi của hai người trong phòng và nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã mang song thai long phượng.
Một tia cô đơn khó nhận thấy ẩn sâu trong đáy mắt Dạ Dật Phong. Hắn phe phẩy quạt trúc rồi ngồi thẳng lên ngắm trăng nơi chân trời. Còn Tiêu Hàn đã thu lại biểu cảm lạnh lùng nhưng hơi thở vẫn cô độc không lạc hồng trần như trước. Hắn cũng ngồi thẳng lên, ngước đầu ngắm trăng.
Tim nàng thuộc về ai là chuyện của nàng; ta lặng lẽ yêu nàng là việc của ta. Chỉ cần nàng vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, ta sẽ giấu tình yêu thầm lặng này làm bí mật quý giá đặt trong đáy lòng mãi mãi - Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong lặng lẽ chúc phúc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hiên Viên Ly vẫn nhìn trộm, mặt mày hớn hở, đương nhiên cũng chúc phúc hai người họ.
Khi Vô Ngân nhìn hình ảnh yêu thương trong lòng, trái tim như bị chia năm xẻ bảy, nước mắt dâng lên trong con ngươi trong vắt.
Trời mọc trăng ẩn, trăng lên trời lặn. Mặt trời và trăng dù đều tỏa ánh sáng chiếu khắp thế gian, nhưng mặt trời và mặt trăng mãi mãi không thể cùng nhau tồn tại. Hiên Viên Diễm tựa như mặt trời rực rỡ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt như trăng sáng trong trẻo. Hai người họ, bất luận xét về phong thái khí chất, mưu trí bản lĩnh hay tài hoa xuất chúng đều đủ để rung trời chuyển đất, tỏa hào quang của mình khắp thế gian. Thế nhưng tính mạng bọn họ lại như mặt trăng và mặt trời, cuối cùng không thể tồn tại cùng nhau. dđLe4Quy6Don8
Vô Ngân càng nghĩ, lỗ mũi càng xót, tim cũng càng đau. Hắn dùng sức siết chặt quả đấm, khép mắt lại, cố nén không để nước mắt khổ sở rơi xuống.
Thiên Cơ lão nhân nằm bên cạnh Vô Ngân, nhìn phu thê trò cưng hạnh phúc, đồng thời cảm nhận được trái tim thương cảm của Vô Ngân. Ông đưa tay sang vỗ vỗ bả vai Vô Ngân. Lúc này ân ái tựa sông, không lâu sau lại sinh ly tử biệt. Nghĩ đến đây, trái tim của ông cũng tựa như bị dao cắt, nhưng dù đau vẫn phải che giấu không lộ ra ngoài. Nếu không làm thế, ai sẽ cố gắng bảo vệ thời gian nửa năm hạnh phúc ngắn ngủi còn lại của Nguyệt hài tử và Diễm tiểu tử?
Bên trong phòng, Hiên Viên Diễm lưu luyến rời khỏi môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn kéo nàng lên, tay trái ôm eo, tay phải vuốt ve má nàng, môi mỏng cong lên, cười nói: "Nguyệt nhi, sắc trời đã muộn, chúng ta đi nghỉ thôi. Sáng sớm mai chúng ta còn phải đi đến Linh Cung nữa."
"Ừ!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đáp, ôm hông hắn rồi dựa vào vai hắn. Hai người dời bước về phía tây căn phòng, ở đó có đặt một chiếc giường to. Màn lụa đỏ treo vô số đồng tâm kết rực rỡ; chăn gấm đỏ tươi mừng vui thêu trăm con ngàn cháu trông rất sống động; đôi gối gấm hình trái tim thêu đôi uyên ương nghịch nước tỉ mỉ. Bên dưới chăn gấm đặt vô số táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt sen, mỗi hạt đều rất lớn, rất tròn, dđLe4Quy6Don8 ngụ ý là -- sớm sinh quý tử.
"Soái lão đầu này, thường ngày chỉ biết ăn uống nghịch ngợm, điên điên khùng khùng. Không ngờ..." Hiên Viên Diễm nhìn bày biện trên giường, lông mày nhếch lên, hài hước nói: "Nghiêm túc dụng tâm thu xếp giường cưới cho chúng ta như thế."
"Còn nói Soái lão đầu điên khùng nữa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, đấm vào ngực hắn: "Cẩn thận Soái lão đầu nghe thấy, tức giận xông đến nhéo lỗ tai chàng, không cho chàng ngủ."
"Nếu mà tức giận xông đến thì Soái lão đầu đã lưu tình rồi." Hắn kéo tay nàng ngồi xuống dường, đuôi mắt không chút để ý liếc qua nơi nào đó trên mái nhà, kể lại "chuyện xấu" của Thiên Cơ lão nhân: "Nàng không biết đâu, ông đã từng nhân lúc ta ngủ say, mặt xanh nanh vàng vọt vào phòng ngủ của ta, sau đó lặn lộn khắp đất khóc quỷ gào thần. Đây mới gọi là người kinh khủng."
Bên ngoài, trên mái nhà -- Nghe hai người nói chuyện, khóe môi Thiên Cơ lão nhân giật giật mạnh, lập tức coi thường. Hu hu hu, xem đi xem đi, ông dạy ra cái thể loại đồ đệ gì thế này? Khó có được một lần nghiêm túc trang trí giường cưới của đồ đệ đẹp như thế, kết quả hắn chẳng những không khen ngợi động viên mà còn nói xấu sau lưng ông.
Hiên Viên Ly nhịn cười, cẩn thận ngồi thẳng lên, dùng nội lực truyền âm cho Thiên Cơ lão nhân.
-- Này, ta nói cái đó... Soái lão đầu ơi, tân phu thê người ta phải nghỉ ngơi rồi, chúng ra cũng nên rút lui thôi.
Soái lão đầu nói dẫn bọn hắn đến xem kịch hay, kết quả chẳng những không xem được kịch, mà còn suýt nữa ngất đi vì nín thở.
-- Rút lui cái gì mà rút lui? Mau nằm xuống, kịch hay sắp diễn rồi!
Thiên Cơ lão nhân cong khóe môi, dùng nội lực truyền âm lại cho Hiên Viên Ly.
Đợi thật lâu, gió thổi lạnh cả người, rốt cuộc cũng đến lúc kịch được diễn, dĩ nhiên bốn người Hiên Viên Ly không thể bỏ qua. Sau khi liếc nhìn nhau, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất tiếp tục nằm sấp lên mái nhà.
Bốn người Hiên Viên Ly vừa nằm xuống, trong phòng liền vang lên tiếng nổ vang "đùng đùng". Ngay sau đó -- Hiên Viên Diễm chống nạnh, ngửa đầu nhìn mái nhà, hét lên như sư tử rống: "Soái lão đầu, người làm chuyện tốt rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng, ngổn ngang trong gió, đứng khoanh tay, khóe môi run run: "Soái lão đầu, người đùa giỡn quá trớn rồi."
Cùng lúc đó, trên mãi nhà -- Vô Ngân cuối cùng cũng được xem kịch hay, một giọt mồ hôi lạnh trên trán lặng lẽ trượt xuống. Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn đồng loạt nghiêng đầu, nghẹn họng nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân ở bên phải.
"Ha ha ha -- ha ha ha --" Hiên Viên Ly đặt mông ngồi trên mái, ngửa đầu ôm bụng cười sặc sụa không dứt...
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay Hiên Viên Diễm đặt lên bụng mình, cười nói: "Lúc trước, lúc Vô Ngân đến tìm ta, đúng lúc ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Vô Ngân cho rằng thân thể ta khó chịu, liền chẩn mạch cho ta, kết quả chẩn ra ta đã mang thai ba tháng, mà còn là song thai long phượng (2 đôi thai trai gái)."
"Nguyệt nhi, ý nàng là..." Hiên Viên Diễm vẫn không tin nổi, như lạc vào mộng đẹp: "Chúng ta có bảo bảo rồi, mà còn là bốn bảo bảo?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhéo má hắn, gật đầu khẳng định: "Ừ!"
Hiên Viên Diễm đứng sững, bàn tay trái khẽ vuốt bụng nàng, má phải áp vào bụng nàng. Hắn mừng như điên, trong mắt lấp lánh ánh nước, ngốc nghếch mở miệng: "Bảo bảo, ta là phụ thân. Có nghe thấy phụ thân gọi các con không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn Hiên Viên Diễm vui mừng đến độ ngốc nghếch, cười ha ha: "Diễm ngốc, bảo bảo mới được ba tháng, sao nghe chàng gọi chúng nó được!" diiennđa`nnlee^quyydo^nn
Hắn hôn lên bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười khúc khích rồi dịu dàng ghé vào bụng nàng mà nói: "Cha gọi, dĩ nhiên bảo bảo sẽ nghe thấy. Chẳng qua bây giờ bảo bảo còn nhỏ, không thể trả lời phụ thân. Phụ thân nói không sai chứ?"
"A, không đúng --" Hiên Viên Diễm chợt sờ soạng bụng nàng, cảm thấy kỳ lạ, chớp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Nguyệt nhi, bảo bảo mới ba tháng nhưng dù sao cũng có đến bốn bảo bảo. Tại sao bụng của nàng không có dấu hiệu lớn lên?"
"Nghi ngờ của Diễm, Nguyệt cũng từng nghĩ qua. Sau này, Nguyệt nhi hỏi Vô Ngân. Hắn nói với Nguyệt nhi..." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, nói dối có thiện ý: "Bởi vì Nguyệt nhi có linh thực bảy màu trong người nên đương nhiên khác phụ nữ mang thai bình thường. Mấy tháng đầu, bảo bảo sẽ tương đối nhỏ. Sau mấy tháng thì tất cả sẽ như thường."
Ái thê hơn mạng, bởi vậy lúc này Hiên Viên Diễm không chút nghi ngờ lời nàng nói.
"Thì ra là như thế." Hiên Viên Diễm loại bỏ nghi ngờ, dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tỏa ra tình yêu vô hạn: "Nguyệt nhi, mang thai bốn bảo bảo một lúc, nàng thật sự quá vĩ đại."
Má hồng của nàng nổi lên màu đỏ, khẽ chọc lồng ngực hắn, thẹn thùng nói: "Nguyệt nhi đâu có vĩ đại, Diễm mới vĩ đại."
Nàng vừa dứt lời, môi hồng xinh đẹp lập tức bị Hiên Viên Diễm che kín.
Nến mừng trong phòng lay lay như có thể hiểu được tình ý trên thế gian. Thấy đôi tân phu thê tình sâu ý ngọt hôn môi, gió thổi ban đêm cũng vui vẻ hơn...
Bên ngoài phòng -- Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mái nhà. Năm viên ngói đã bị người lặng lẽ cạy ra. Năm người nín thở như đạo tặc chuẩn bị vào phòng trộm cắp, nằm dính trên mái nhà nhìn trộm hình ảnh trong phòng. diiennđa`nnlee^quyydo^nn Năm người "không biết ý" rình trộm phu thể người ta đốt lửa này chính là Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong. Chỉ có điều họ không được chứng kiến kịch hay vô cùng đặc sắc, không xem sẽ hối hận theo lời Thiên Cơ lão nhân, ngược lại chỉ nhìn thấy hình ảnh hôn môi của hai người trong phòng và nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã mang song thai long phượng.
Một tia cô đơn khó nhận thấy ẩn sâu trong đáy mắt Dạ Dật Phong. Hắn phe phẩy quạt trúc rồi ngồi thẳng lên ngắm trăng nơi chân trời. Còn Tiêu Hàn đã thu lại biểu cảm lạnh lùng nhưng hơi thở vẫn cô độc không lạc hồng trần như trước. Hắn cũng ngồi thẳng lên, ngước đầu ngắm trăng.
Tim nàng thuộc về ai là chuyện của nàng; ta lặng lẽ yêu nàng là việc của ta. Chỉ cần nàng vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, ta sẽ giấu tình yêu thầm lặng này làm bí mật quý giá đặt trong đáy lòng mãi mãi - Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong lặng lẽ chúc phúc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hiên Viên Ly vẫn nhìn trộm, mặt mày hớn hở, đương nhiên cũng chúc phúc hai người họ.
Khi Vô Ngân nhìn hình ảnh yêu thương trong lòng, trái tim như bị chia năm xẻ bảy, nước mắt dâng lên trong con ngươi trong vắt.
Trời mọc trăng ẩn, trăng lên trời lặn. Mặt trời và trăng dù đều tỏa ánh sáng chiếu khắp thế gian, nhưng mặt trời và mặt trăng mãi mãi không thể cùng nhau tồn tại. Hiên Viên Diễm tựa như mặt trời rực rỡ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt như trăng sáng trong trẻo. Hai người họ, bất luận xét về phong thái khí chất, mưu trí bản lĩnh hay tài hoa xuất chúng đều đủ để rung trời chuyển đất, tỏa hào quang của mình khắp thế gian. Thế nhưng tính mạng bọn họ lại như mặt trăng và mặt trời, cuối cùng không thể tồn tại cùng nhau. dđLe4Quy6Don8
Vô Ngân càng nghĩ, lỗ mũi càng xót, tim cũng càng đau. Hắn dùng sức siết chặt quả đấm, khép mắt lại, cố nén không để nước mắt khổ sở rơi xuống.
Thiên Cơ lão nhân nằm bên cạnh Vô Ngân, nhìn phu thê trò cưng hạnh phúc, đồng thời cảm nhận được trái tim thương cảm của Vô Ngân. Ông đưa tay sang vỗ vỗ bả vai Vô Ngân. Lúc này ân ái tựa sông, không lâu sau lại sinh ly tử biệt. Nghĩ đến đây, trái tim của ông cũng tựa như bị dao cắt, nhưng dù đau vẫn phải che giấu không lộ ra ngoài. Nếu không làm thế, ai sẽ cố gắng bảo vệ thời gian nửa năm hạnh phúc ngắn ngủi còn lại của Nguyệt hài tử và Diễm tiểu tử?
Bên trong phòng, Hiên Viên Diễm lưu luyến rời khỏi môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn kéo nàng lên, tay trái ôm eo, tay phải vuốt ve má nàng, môi mỏng cong lên, cười nói: "Nguyệt nhi, sắc trời đã muộn, chúng ta đi nghỉ thôi. Sáng sớm mai chúng ta còn phải đi đến Linh Cung nữa."
"Ừ!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ đáp, ôm hông hắn rồi dựa vào vai hắn. Hai người dời bước về phía tây căn phòng, ở đó có đặt một chiếc giường to. Màn lụa đỏ treo vô số đồng tâm kết rực rỡ; chăn gấm đỏ tươi mừng vui thêu trăm con ngàn cháu trông rất sống động; đôi gối gấm hình trái tim thêu đôi uyên ương nghịch nước tỉ mỉ. Bên dưới chăn gấm đặt vô số táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt sen, mỗi hạt đều rất lớn, rất tròn, dđLe4Quy6Don8 ngụ ý là -- sớm sinh quý tử.
"Soái lão đầu này, thường ngày chỉ biết ăn uống nghịch ngợm, điên điên khùng khùng. Không ngờ..." Hiên Viên Diễm nhìn bày biện trên giường, lông mày nhếch lên, hài hước nói: "Nghiêm túc dụng tâm thu xếp giường cưới cho chúng ta như thế."
"Còn nói Soái lão đầu điên khùng nữa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười, đấm vào ngực hắn: "Cẩn thận Soái lão đầu nghe thấy, tức giận xông đến nhéo lỗ tai chàng, không cho chàng ngủ."
"Nếu mà tức giận xông đến thì Soái lão đầu đã lưu tình rồi." Hắn kéo tay nàng ngồi xuống dường, đuôi mắt không chút để ý liếc qua nơi nào đó trên mái nhà, kể lại "chuyện xấu" của Thiên Cơ lão nhân: "Nàng không biết đâu, ông đã từng nhân lúc ta ngủ say, mặt xanh nanh vàng vọt vào phòng ngủ của ta, sau đó lặn lộn khắp đất khóc quỷ gào thần. Đây mới gọi là người kinh khủng."
Bên ngoài, trên mái nhà -- Nghe hai người nói chuyện, khóe môi Thiên Cơ lão nhân giật giật mạnh, lập tức coi thường. Hu hu hu, xem đi xem đi, ông dạy ra cái thể loại đồ đệ gì thế này? Khó có được một lần nghiêm túc trang trí giường cưới của đồ đệ đẹp như thế, kết quả hắn chẳng những không khen ngợi động viên mà còn nói xấu sau lưng ông.
Hiên Viên Ly nhịn cười, cẩn thận ngồi thẳng lên, dùng nội lực truyền âm cho Thiên Cơ lão nhân.
-- Này, ta nói cái đó... Soái lão đầu ơi, tân phu thê người ta phải nghỉ ngơi rồi, chúng ra cũng nên rút lui thôi.
Soái lão đầu nói dẫn bọn hắn đến xem kịch hay, kết quả chẳng những không xem được kịch, mà còn suýt nữa ngất đi vì nín thở.
-- Rút lui cái gì mà rút lui? Mau nằm xuống, kịch hay sắp diễn rồi!
Thiên Cơ lão nhân cong khóe môi, dùng nội lực truyền âm lại cho Hiên Viên Ly.
Đợi thật lâu, gió thổi lạnh cả người, rốt cuộc cũng đến lúc kịch được diễn, dĩ nhiên bốn người Hiên Viên Ly không thể bỏ qua. Sau khi liếc nhìn nhau, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất tiếp tục nằm sấp lên mái nhà.
Bốn người Hiên Viên Ly vừa nằm xuống, trong phòng liền vang lên tiếng nổ vang "đùng đùng". Ngay sau đó -- Hiên Viên Diễm chống nạnh, ngửa đầu nhìn mái nhà, hét lên như sư tử rống: "Soái lão đầu, người làm chuyện tốt rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng, ngổn ngang trong gió, đứng khoanh tay, khóe môi run run: "Soái lão đầu, người đùa giỡn quá trớn rồi."
Cùng lúc đó, trên mãi nhà -- Vô Ngân cuối cùng cũng được xem kịch hay, một giọt mồ hôi lạnh trên trán lặng lẽ trượt xuống. Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn đồng loạt nghiêng đầu, nghẹn họng nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân ở bên phải.
"Ha ha ha -- ha ha ha --" Hiên Viên Ly đặt mông ngồi trên mái, ngửa đầu ôm bụng cười sặc sụa không dứt...