Đặc Công Tà Phi

Chương 317: Đọc tâm thuật

Hai tháng nay, bốn bảo bảo gần như thành thần ngủ, trong lúc đó chỉ tỉnh lại hai lần, thời gian còn lại đều vùi đầu ngủ say sưa.
Lần đầu tiên các bảo bảo tỉnh lại, chính là vào sáng sớm hôm trước khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi sơn trang Vô Danh, đại bảo bảo và tam bảo bảo dùng " quyền đấm cước đá ”.
Lần thứ hai các bảo bảo tỉnh lại, là một tháng trước, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dùng xong bữa tối ở Lạc Anh sơn cốc, Die nd da nl e q uu ydo n nắm tay lên nóc nhà đếm sao cả đêm.
Lúc ấy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khởi động thất thải linh lực, thử nghiệm đối thoại với các bảo bảo, kết quả các bảo bảo quả nhiên có thể nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói.
Nhưng mà, nói là đối thoại, thật ra thì......
Cũng chính là đại bảo bảo thích cười, miệng lưỡi lưu loát hàn huyên nửa canh giờ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, còn nhõng nhẽo để Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể truyện cười trẻ con.
Tam bảo bảo trời sinh tính tình nóng nảy, gần như gặp ai cũng rất khó chịu, giống như kẻ thù gia tộc vậy, nói năng thô lỗ gọi một tiếng "mẫu thân".
Tiếp theo, ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể truyện cười, làm đại bảo bảo gần như cười tới bể bụng, nhưng tam bảo bảo ngoài việc tức giận hừ hừ hừ, vẫn là tức giận.
Mà, nhị bảo bảo dường như vĩnh viễn ngủ cũng không đủ, vô cùng mê ngủ.
Sau khi dùng giọng điệu mềm mại ngọt như mật hoa quế, đủ để hòa tan núi băng ngàn năm, nhẹ nhàng gọi một tiếng "mẫu thân", dieendaanleequuydonn rồi lại một lần nữa say sưa đi vào giấc mộng.
Về phần tiểu bảo bảo tính tình lạnh nhạt, tiếc chữ như vàng, trời sinh không quan tâm tới người.
Hình như ngay cả gọi hai chữ "mẫu thân" cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, lạnh lùng kêu một tiếng "nương", liền im lặng.
Mà, đối thoại đêm hôm đó --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghe đại bảo bảo nói, nhị bảo bảo vô cùng tham ngủ, có bản lĩnh thần kỳ -- thôi miên vạn vật.
Không ngờ, hôm nay trong rừng hoa đào, lần thứ ba đại bảo bảo tỉnh lại, rốt cuộc lại nói cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết......
Nhị bảo bảo vô cùng tham ngủ, còn có bản lĩnh thần kỳ khác, có thể giúp nàng và Diễm nắm được bí mất trong lòng soái lão đầu và Vô Ngân vào tay?
"Đại bảo bảo, ý của con là......"
Đôi mắt ngọc khiếp sợ nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận chuyển thất thải linh lực, tiếp tục lặng lẽ đối thoại với đại bảo bảo: "Nhị bảo bảo biết đọc tâm thuật sao?"
Trời sinh đại bảo bảo thích cười, từng câu từng chữ cũng tràn đầy ý cười.
"Dạ! Mẫu thân, tay nhị muội, chỉ cần chạm vào tim Thiên Cơ gia gia, hoặc Vô Ngân thúc thúc. Như vậy, da.nlze.qu;ydo/nn suy nghĩ trong lòng Thiên Cơ gia gia và Vô Ngân thúc thúc, sẽ bị nhị muội thu hết vào đầu!"
"Vấn đề là, đại bảo bảo à......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay dịu dàng phủ lên bụng đã to ra: "Nhị bảo bảo vẫn còn ở trong bụng nương, tay của nó làm sao có thể đụng vào tim soái lão đầu, hay Vô Ngân chứ?"
Ánh mắt Hiên Viên Diễm dịu dàng nhìn vào bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tất nhiên biết ái thê cúi đầu xuống, đang lặng lẽ nói chuyện với các bảo bảo.
Nhưng, chuyện các bảo bảo còn chưa ra từ trong bụng mẹ, đã có thể nói chuyện với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn chưa nói với người khác.
Vì vậy, Thiên Cơ lão nhân vốn úi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, Vô Ngân ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt bao phủ một tầng sương mù, đồng loạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cách đó không xa.
-- tình huống thế nào rồi?
Với tính tình của đôi phu thê này, đối với việc bọn họ im miệng không nói, giờ phút này hẳn nên tức giận vung đầu bước đi, dinendian.lơqid]on hoặc là vẻ mặt cười quỷ dị tiến lên, "bức cung" vừa đấm vừa xoa chứ?
Sao hai người đều không làm?
Đôi phu thê này, vì sao lại có thái độ im lặng khác thường, cùng nhau nhìn chằm chằm cái bụng to lên bởi vì có sự tồn tại của bảo bảo chứ?
Trong bụng --
Nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghi ngờ hỏi, đại bảo bảo cười đùa đáp lại nói: "Mẫu thân à, người đừng nhốt chúng con ở trong bụng nữa, nhanh chóng sinh chúng con ra. Như vậy, tay nhị muội có thể lấy đụng vào tim Thiên Cơ gia gia, hoặc là Vô Ngân thúc thúc rồi?"
Đại bảo bảo vừa dứt lời, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn co giật, ngổn ngang trong gió, trên đỉnh đầu lúc này có một đám quạ đen như mực bay qua.
Bảo nàng sinh? Nàng sinh không được mà!
Hình như cảm thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt xốc xếch, đại bảo bảo bướng bỉnh xoay tròn mắt, trong môi bật ra tiếng cười.
"Được rồi, đại bảo bảo sai rồi..., đại bảo bảo không đùa mẫu thân nữa!"
"Mẫu thân, người đưa lòng bàn tay chạm vào chỗ ngực Thiên Cơ gia gia, hoặc Vô Ngân thúc thúc. Sau đó, Dieenndkdan/leeequhydonnn để thất thải linh lực chạy giữa lòng bàn tay và thân thể nhị muội, như vậy, suy nghĩ trong lòng Thiên Cơ gia gia hoặc Vô Ngân thúc thúc, sẽ bị nhị muội lấy được!"
Ngay sau đó --
Đại bảo bảo vui mừng khi giúp được nương, nhẹ lay động nhị bảo bảo bên cạnh mình đang co ro thân thể ngủ say sưa giống như con heo lười nhỏ.
"Nhị muội, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy một lát!"
"Ghét ghê, người ta buồn ngủ quá, đại ca đừng quấy rầy người ta nữa!"
"Nhị muội, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp! Muội tỉnh dậy một lát, thi triển đọc tâm thuật của muội, giúp mẫu thân đọc suy nghĩ trong lòng Thiên Cơ gia gia hoặc Vô Ngân thúc thúc đi."
Lười biếng ngáp một cái, nhị bảo bảo nửa ngủ nửa tỉnh, môi nhỏ phấn nộn, cất lên giọng nói trẻ con ngọt ngấy mềm nhũn.
"Mẫu thân, vậy người nhanh một chút đi! Người ta buồn ngủ quá rồi, rất muốn ngủ đó!"
Đối với nhị nữ nhi thời thời khắc khắc đều ngủ, làm thế nào cũng ngủ không đủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật hoài nghi có phải thần ngủ đầu thai hay không?

Sau khi trên gương mặt xinh đẹp lộ ra ý cười, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn về phía Hiên Viên Diễm, di@en*dyan(lee^qu.donnn) dịu dàng nói: "Diễm, ta đi tìm Vô Ngân tâm sự một chút."
"Ừm!"
Hiên Viên Diễm cũng không có hỏi nhiều, hắn biết "tâm sự" trong miệng ái thê, nhất định có hàm nghĩa khác, vì vậy gật đầu, thả tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra.
Trên khuôn mặt nở nụ cười ma mị, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay chuyển, từng bước từng bước đi về phía Vô Ngân.
Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở đối diện, chậm rãi mà đến, đôi mắt cười giống như có thể nhìn thấu bí mật dưới đáy lòng, xương sống Vô Ngân lạnh ngắt, từng đợt gió lạnh thổi qua.
Đợi đến khi mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay theo gió, hai cánh tay lười biếng bắt chéo, ý cười mị hoặc trên mặt thật sâu đứng ở trước mặt Vô Ngân.
"Khụ......"
Vô Ngân vô cùng chột dạ, không được tự nhiên ho khan một tiếng.
Ngay sau đó, Vô Ngân lại một lần nữa ngẩng đầu lên, dùng hành động nhìn mây, trốn tránh ánh mắt dò xét của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đầu hơi nghiêng, môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong lên, khẽ gọi: "Vô Ngân?"
Giờ khắc này, Nguyệt nhi tìm đến mình, có thể có chuyện tốt gì chứ? Còn không phải là phu thê thay phiên ra trận, dfienddn lieqiudoon muốn moi ra bí mật dưới đáy lòng hay sao!
Nhìn rặng mây hồng trên trời, lặp lại lời nói dối lúc trước: "Nguyệt nhi, đừng hỏi ta...ta cái gì cũng không biết!"
"Nếu không biết, vậy ngươi khẩn trương gì chứ?"
Thả lỏng cánh tay ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cười, cổ tay trắng nõn giương lên, ngón trỏ phải nhỏ dài chọc nhẹ về phía lồng ngực Vô Ngân.
Nếu đổi lại thường ngày, cho dù Vô Ngân là tri kỷ. Nhưng, cử động ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc về phía ngực Vô Ngân mập mờ, vẫn sẽ làm cho Hiên Viên Diễm ghen tức.
Nhưng, thời khắc này đặc biệt khác.
Hiên Viên Diễm biết rõ ái thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định có dụng ý, cũng không sinh ra chút ghen tức nào, mà chỉ ở một bên ôm cánh tay lẳng lặng ngắm nhìn.
Về phần Thiên Cơ lão nhân, trong lòng dâng lên chút dự cảm chẳng lành, hai mắt nhìn về phía chỗ ngực Vô Ngân, nơi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón trỏ chọc vào.
-- khụ!
Cái đó gì...... Hắn đang nói dối đó! Hơn nữa, vung một câu ngay cả hắn cũng cảm thấy dối kinh khủng, dienndnle,qu.y don hắn có thể không khẩn trương sao?
Bỗng chốc cúi đầu, đôi mắt Vô Ngân nghi ngờ nháy mắt một cái, nhìn về phía ngón tay chỗ ngực: "Nguyệt nhi, ngươi......"
"Muốn làm cái gì?" Lời Vô Ngân còn chưa tới kịp nói ra, vốn là ngón tay đâm về phía ngực Vô Ngân, trong nháy mắt biến thành lòng bàn tay.
"Vô Ngân à Vô Ngân, ngươi nên biết, ta ghét nhất là bị người khác lừa gạt, đặc biệt là bị tri kỷ lừa gạt! Cho nên, nếu không muốn ta tức giận, ngươi vẫn nên nói thật đi! Bởi vì......"
Bàn tay ngưng tụ thất thải linh lực, dán chặt vào chỗ ngực Vô Ngân, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: "Ta cũng không muốn, cũng không nhẫn tâm, đục một cái lỗ trong tim ngươi, làm trừng phạt khi bị ngươi lừa gạt!"
Sở dĩ Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải nói như thế, là phòng bị nàng đưa tay chạm vào ngực Vô Ngân, hắn sẽ lắc mình tránh ra, phá hỏng kế hoạch của nhị bảo bảo.
Lúc này --
Vốn là Vô Ngân muốn lắc mình tránh khỏi, nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt "đe dọa", ngược lại lựa chọn không tránh né.
"Nguyệt nhi, đừng nói ngươi đục một lỗ trong ngực ta. Cho dù......"
Ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng Vô Ngân lạnh nhạt trả lời: "Ngươi đục bảy tám lỗ, d,0dylq.d muốn làm ta khí tuyệt mà chết, ta sẽ vẫn không biết là không biết!"
-- Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, ta và ngươi đã là tri kỷ, ta há lại không hiểu, ngươi......
Vốn sẽ không tổn thương ta, ngươi chỉ là cố ý đe dọa ta, muốn buộc ta nói ra động cơ trì hoãn, cùng với bí mật đằng sau kiếp số Linh cung chứ?
Ta sẽ không nói đấy!
Nói sớm cho phu thê biết sau khi tới Linh cung, cuối cùng sẽ phải đối mặt với việc hai người chỉ có thể sống một.
Chẳng bằng, do các ngươi cứ nghi ngờ lung tung.
Bởi vì, ngay cả các ngươi có nghi ngờ lung tung, tuyệt đối cũng không tưởng tượng được chân tướng thật sự còn khó có thể thừa nhận được rằng, cuối cùng chỉ có thể sống một người.
Như vậy, ít nhất trước khi đến Linh cung, phu thê các ngươi, còn có thể có ba tháng ngắn ngủi, có thể hưởng thụ tư vị hạnh phúc vui vẻ ngọt ngào.
Ngay lúc Vô Ngân âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng thì trong nháy mắt,
Nhị bảo bảo ở trong bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp thu được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân, lập tức từ trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh ban đầu, Die nd da nl e q uu ydo n biến thành trạng thái mắt đột nhiên trợn to, vẻ mặt giật mình cực kỳ sợ hãi.
Nhị bảo bảo khó có thể tin được, đầu lắc thật mạnh, thất thanh kinh hô lên: "Tại sao lại như vậy chứ? Không, sẽ không......"
Đôi mắt hơi kinh ngạc nháy mắt, đại bảo bảo kéo tay nhị bảo bảo, giọng nói vẫn tràn ngập ý cười hỏi: "Huynh nói nhị muội à, muội làm sao thế? Vì sao sắc mặt cũng thay đổi rồi?"
Cùng lúc đó --
Nghe được tiếng kêu sợ hãi của nhị bảo bảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết nhị bảo bảo đã tiếp thu được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân, cũng bỗng chốc thu tay lại.
Che giấu thất thải linh lực trong lòng bàn tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu xuống, ôn nhu nói: "Nhị bảo bảo, con nhận được tin tức sao rồi? Ngoan, nhanh nói với mẫu thân đi!"

back top