Sở dĩ người Linh cung phải bố trí kết giới bằng linh lực ở xung quanh đảo để cản đường và che đi tầm mắt, ý rất rõ ràng.
Bọn họ không để người ngoài chú ý, khinh nhờn tiên cảnh trên Linh đảo của bọn họ; bọn họ không cho người ngoài làm dơ, Die nd da nl e q uu ydo n dấy bẩn thần thánh trên Linh đảo của bọn họ.
Nhưng, giờ phút này --
Một đám người như bọn họ, chẳng những phá kết giới bằng linh lực, còn lên đảo, đứng ở trước bức tường quan sát bản đồ.
Kết quả thế nào?
Bất luận là trẻ con chọc gà, đàn ông xới cỏ, phụ nữ giặt quần áo, lão giả đánh cờ, lại làm như không thấy một đám người bọn họ?
Này, có nghĩa gì đây?
Đối với sự xuất hiện của một đám người bọn họ, nam nữ già trẻ làm như không thấy, bởi vì sợ đánh không lại, cho nên dứt khoát bỏ mặc sao?
Không, tuyệt đối không phải.
Dựa theo kí ức mẫu thân để lại: Người Linh cung, từ lão giả, cho tới trẻ con, người người đều có linh lực, dieendaanleequuydonn bọn họ há lại sợ lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong chứ?
Vì vậy, rất dễ nhận thấy.
Hôm nay, hành động phá kết giới lên đảo của đám người bọn họ, người Linh cung bên ngoài đảo, nhất định đã sớm biết rõ.
Trong lòng người Linh cung bên ngoài đảo cũng đã nắm chắc, như vậy người Linh cung bên trong đảo, trong lòng càng có tính toán.
Lúc trước, khi giao thủ với Nam Cung Tuyết Y, hắn luôn miệng nói, phụng lệnh Thánh đế, muốn đón nàng hồi Linh cung.
Hôm nay, nàng chủ động bước lên tới ngoài đảo.
Cho dù, nàng không để cho Ngốc Bảo bay chở qua hồ, vị Thánh đế tâm tâm niệm niệm kia muốn đón nàng hồi Linh cung, da.nlze.qu;ydo/nn sao lại không phái thuyền tới đón nàng, mà lại để nàng bị một cái hồ chặn đường đi chứ?
Đối với sự lo lắng của Đông trưởng lão, sau khi thong thả trả lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cười nhìn nhau.
Ngay sau đó --
Từ lúc lên đảo bờ, cứ tay cầm tay, một khắc cũng chưa từng buông tân nương nhỏ ra, dựa theo bản đồ địa hình giữa bức tường, đi về phía hồ.
Bốn người Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Thượng Quan Hạo, Hiên Viên Ly, trong lòng càng nhéo càng buồn, càng nhéo càng đau, theo sau tân nương nhỏ đi về phía hồ.
-- sao lại hắn hồ đồ, hỏi một câu ngốc như vậy chứ?
Thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân, nóng lòng đi Linh cung lấy dược liệu, nhưng Thánh đế Linh cung lại càng nóng lòng hơn, chờ thiếu chủ phu nhân hóa giải mối nguy Linh Tuyền khô cạn.
Vì vậy, lòng Thánh đế như lửa đốt, há có thể không biết thiếu chủ phu nhân đã lên tới ngoài đảo? Há có thể không phái thuyền tới đây, dinendian.lơqid]on đón thiếu chủ phu nhân vào bên trong đảo chứ?
Dùng sức vỗ ót một cái, Đông trưởng lão thầm mắng mình ngu xuẩn, cũng cùng đám người Tiêu Hàn hai mắt ảm đạm lo lắng, cúi đầu đi về phía hồ.
-- sao những người này...... lại lạ thế?
Nhìn cả đám người chán chường cúi đầu, mắt đại bàng kinh ngạc chớp chớp, Ngốc Bảo cũng đưa Cầu Cầu chậm rãi bay giữa không trung.
Phía trước đền thờ, một con đường đá kéo dài.
Hai bên đường đá, là bức tường trắng ngói đen dựng thẳng; ở cuối đường đá, lại là một cây cầu trúc xanh hình vòm.
Xuyên qua cây cầu trúc hình vòm, là một con đường lớn rải đá cuội màu trắng.
Hai bên đường rải đá cuội, trồng đầy cây anh đào, một luồng gió nhẹ thổi qua, cánh hoa như tuyết trắng tung bay, ào ào rơi xuống trên kẽ tóc từng người.
Chỉ tiếc, mặc dù hoa anh đào nhiễm ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp, tỏa hương trên tóc của mọi người, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng không cách nào lay động được tâm trạng bi thương của mọi người......
Ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, mọi người đã tới bên hồ.
Trong nháy mắt, một cảnh sắc đẹp hiếm có, khó có câu thơ nào có thể ngâm, khó có bút pháp nào có thể diễn tả, đập vào trong tầm mắt mọi người.
Dưới trời xanh tươi đẹp vương vấn, làn sóng xanh xao động trên mặt hồ, bên bờ bên trái nổi đầy hoa thủy tiên xanh thơm ngát, xinh đẹp mà cao quý.
Gió nhẹ nhàng phất qua, làn sóng xanh xao động trên mặt hồ, bên bờ bên phải nổi đầy hoa thủy tiên vàng hiếm có, mười phần tao nhã, thanh linh thoát tục.
Giữa hai bên hoa thủy tiên xanh và hoa thủy tiên vàng, có một đường thuyền đi uốn lượn.
Giờ phút này, hai cặp chuồn chuồn đỏ, chuồn chuồn xanh, chuồn chuồn trắng, đang liền cánh cùng bay lên, bay về phía bầu trời cao tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ, thỉnh thoảng đuôi nhỏ ngọc bích cong cong lên.
Có điều --
Phong cảnh tuyệt đẹp với hoa thủy tiên trôi giữa hồ ngọc bích, gió ấm thổi thơm ngát, chuồn chuồn khẽ nghịch nước, trong nháy mắt bởi vì một chiếc thuyền hoa đến mà phá hỏng.
Chuồn chuồn xòe cánh bay xa, thủy tiên lay động về hướng đông xao động theo hướng tây.
Một chiếc thuyền hoa cực kỳ lộng lẫy, đầu thuyền là đầu rồng vàng kim, đuôi là đuôi rồng màu vàng kim, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thân là thân rồng màu vàng, trên nóc khảm châu khảm ngọc, tốc độ giống như tên rời cung......
Gió điên cuồng nổi lên, mạnh mẽ lướt qua con đường uốn lượn giữa rừng hoa thủy tiên xanh và thủy tiên vàng, chạy về phía đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên hồ.
Chớp mắt, một chiếc thuyền hoa màu vàng kim lấp lánh, hiện ra sự oai phong của rồng, đã dừng lại ở sát ven bờ hồ.
Trong nháy mắt thuyền hoa cập bờ --
Tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc đứng ở hai bên thuyền hoa, mặc chiếc váy hồng, lúc này đang khom người làm lễ chào khách với đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mà, lối vào thuyền hoa, Nam Cung Tuyết Y mặc một bộ cẩm y màu bạc, trên mặt nở nụ cười, chợt ôm quyền, cất lên giọng nói đầy trong trẻo.
"Tại hạ Nam Cung Tuyết Y, đặc biệt phụng lệnh Thánh đế, kính mời các khách quý vào bên trong đảo."
Hoàn toàn phát ra khí thế của khách quý, nửa câu khách sáo cũng lười đáp lại, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên thuyền hoa, đều tự tìm vị trí yên vị.
Đối với thái độ không thân thiện của đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y vẫn mỉm cười, dfienddn lieqiudoon trên mặt cũng không lộ ra chút tức giận nào.
Đợi sau khi mọi người ngồi vững, Nam Cung Tuyết Y giơ cổ tay về phía tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc ở hai bên thuyền hoa.
Tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc gật đầu, nhận được chỉ thị lái thuyền, hai tay chứa đầy nội lực hùng hậu, đảo qua trên mặt hồ.
Gió nổi lên, sóng gợn lăn tăn.
Thuyền hoa lấp lánh ánh vàng, vẫn như lúc tới, tốc độ nhanh như tên rời dây cung, chạy vào con đường giữa rừng hoa thủy tiên tuyệt đẹp tràn ngập hương thơm......
Bên trong đảo, chính giữa hồ ngọc bích.
Một khắc trôi qua, thuyền hoa cập bến tàu bên trong đảo.
Không theo mọi người lên thuyền hoa, Ngốc Bảo và Cầu Cầu giương cánh bay đến trước, đã đợi ở trên bến tàu trải đá màu xanh.
Gió mát nhẹ phất qua, mọi người lần lượt bước ra khỏi thuyền hoa.
Dưới sự dẫn đường cung kính của Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, cùng với tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc ở phía trước, dienndnle,qu.y don mọi người đi qua hai cái cầu hình vòm bạch ngọc, ba cái hành lang.
Ở cuối hành lang, đập vào trong tầm mắt mọi người, vẫn là quang cảnh tao nhã, tuyệt đẹp với hoa anh đào bay múa đầy trời.
Nhưng mà, giữa khoảng không gian hoa bay múa, hương thơm ngát quất vào mặt, không còn tường trắng ngói xanh cao vút nữa mà là một tòa cung điện.
Khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cung điện Linh cung, cũng không phải có khí thế lớn, vàng son lộng lẫy như trong tưởng tượng.
Bức tường ngói lợp, cột trụ hành lang, cửa lớn cửa sổ, mái nhà, thế nhưng...... tất cả đều là tạo từ trúc xanh?
Phía trước bên phải --
Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, cùng với tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc dẫn đường, lòng bàn tay phải đưa về phía cửa điện màu xanh lá, nói: "Chư vị khách quý, xin mời!"
Đạp trên đường lớn rải đá xanh, vạt áo cuốn bay theo gió, mọi người không nói một lời, Die nd da nl e q uu ydo n dưới sự hướng dẫn của Nam Cung Tuyết Y và tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc, tiến vào cửa điện Linh cung.
Huyết Thứu vương Ngốc Bảo và Cầu Cầu cũng không theo mọi người vào điện.
Bọn nó chọn một gốc cây hoa anh đào, một dựa lưng vào cây, một đưa móng vuốt ôm cành cây, tranh thủ thời gian ngủ nướng.
Bên trong Linh cung, có vô số thiên điện, cũng chỉ có bốn chủ điện.
Bốn chủ điện này, chia ra: Thiên Linh điện của Thánh đế, Địa Linh điện của Thánh tôn, Huyền Linh điện của Thánh chủ, Hoàng Linh điện của Thánh quân.
Trong đó, lấy người thống trị cao nhất Linh cung, Thánh đế ở tại Thiên Linh điện là tôn quý nhất, lấy Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, ở tại Hoàng Linh điện là thấp nhất.
Trăm vị trưỡng lão của Linh cung, ở Thiên Điện.
Về phần ba trăm vị phó trưởng lão, cùng với mấy vạn hộ pháp, không có tư cách vào ở cung điện, bọn họ đều ở trong lầu trúc cách cung điện không xa.
Giờ phút này, trong đại sảnh Thiên Linh điện --
Một lão giả đã vào tuổi sáu mươi, tóc trắng râu trắng, hai tay đang bắt chéo thả lỏng ở phía sau, đưa lưng về phía cửa lớn Thiên Linh điện.
Vị lão giả này mặc cẩm y màu nâu, trên cẩm y màu nâu dùng sợi vàng, thêu bức tranh hai con rồng nghịch châu, dieendaanleequuydonn chính là người thống trị cao nhất Linh cung -- Thánh đế Nam Cung Ngạo Thiên.
Hai lỗ tai khẽ động đậy, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài hành lang sảnh.
Mí mắt Thánh đế rũ xuống, hai tay thả lỏng ở sau, chợt nắm tay thành quyền, ngay sau đó, lại thả lỏng ra.
Trong nháy mắt Thánh đế nắm tay thành đấm, rồi hoàn toàn thả ra thì bóng dáng của Thánh quân Nam Cung Tuyết Y xuất hiện ở ngoài cửa sảnh.
Lòng bàn tay phải cung kính đưa về phía bên trong cửa, Nam Cung Tuyết Y dịu dàng cười nói: "Chư vị khách quý, mời vào đại sảnh Thiên Linh điện!"
(còn tiếp)
Bọn họ không để người ngoài chú ý, khinh nhờn tiên cảnh trên Linh đảo của bọn họ; bọn họ không cho người ngoài làm dơ, Die nd da nl e q uu ydo n dấy bẩn thần thánh trên Linh đảo của bọn họ.
Nhưng, giờ phút này --
Một đám người như bọn họ, chẳng những phá kết giới bằng linh lực, còn lên đảo, đứng ở trước bức tường quan sát bản đồ.
Kết quả thế nào?
Bất luận là trẻ con chọc gà, đàn ông xới cỏ, phụ nữ giặt quần áo, lão giả đánh cờ, lại làm như không thấy một đám người bọn họ?
Này, có nghĩa gì đây?
Đối với sự xuất hiện của một đám người bọn họ, nam nữ già trẻ làm như không thấy, bởi vì sợ đánh không lại, cho nên dứt khoát bỏ mặc sao?
Không, tuyệt đối không phải.
Dựa theo kí ức mẫu thân để lại: Người Linh cung, từ lão giả, cho tới trẻ con, người người đều có linh lực, dieendaanleequuydonn bọn họ há lại sợ lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong chứ?
Vì vậy, rất dễ nhận thấy.
Hôm nay, hành động phá kết giới lên đảo của đám người bọn họ, người Linh cung bên ngoài đảo, nhất định đã sớm biết rõ.
Trong lòng người Linh cung bên ngoài đảo cũng đã nắm chắc, như vậy người Linh cung bên trong đảo, trong lòng càng có tính toán.
Lúc trước, khi giao thủ với Nam Cung Tuyết Y, hắn luôn miệng nói, phụng lệnh Thánh đế, muốn đón nàng hồi Linh cung.
Hôm nay, nàng chủ động bước lên tới ngoài đảo.
Cho dù, nàng không để cho Ngốc Bảo bay chở qua hồ, vị Thánh đế tâm tâm niệm niệm kia muốn đón nàng hồi Linh cung, da.nlze.qu;ydo/nn sao lại không phái thuyền tới đón nàng, mà lại để nàng bị một cái hồ chặn đường đi chứ?
Đối với sự lo lắng của Đông trưởng lão, sau khi thong thả trả lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cười nhìn nhau.
Ngay sau đó --
Từ lúc lên đảo bờ, cứ tay cầm tay, một khắc cũng chưa từng buông tân nương nhỏ ra, dựa theo bản đồ địa hình giữa bức tường, đi về phía hồ.
Bốn người Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Thượng Quan Hạo, Hiên Viên Ly, trong lòng càng nhéo càng buồn, càng nhéo càng đau, theo sau tân nương nhỏ đi về phía hồ.
-- sao lại hắn hồ đồ, hỏi một câu ngốc như vậy chứ?
Thiếu chủ và thiếu chủ phu nhân, nóng lòng đi Linh cung lấy dược liệu, nhưng Thánh đế Linh cung lại càng nóng lòng hơn, chờ thiếu chủ phu nhân hóa giải mối nguy Linh Tuyền khô cạn.
Vì vậy, lòng Thánh đế như lửa đốt, há có thể không biết thiếu chủ phu nhân đã lên tới ngoài đảo? Há có thể không phái thuyền tới đây, dinendian.lơqid]on đón thiếu chủ phu nhân vào bên trong đảo chứ?
Dùng sức vỗ ót một cái, Đông trưởng lão thầm mắng mình ngu xuẩn, cũng cùng đám người Tiêu Hàn hai mắt ảm đạm lo lắng, cúi đầu đi về phía hồ.
-- sao những người này...... lại lạ thế?
Nhìn cả đám người chán chường cúi đầu, mắt đại bàng kinh ngạc chớp chớp, Ngốc Bảo cũng đưa Cầu Cầu chậm rãi bay giữa không trung.
Phía trước đền thờ, một con đường đá kéo dài.
Hai bên đường đá, là bức tường trắng ngói đen dựng thẳng; ở cuối đường đá, lại là một cây cầu trúc xanh hình vòm.
Xuyên qua cây cầu trúc hình vòm, là một con đường lớn rải đá cuội màu trắng.
Hai bên đường rải đá cuội, trồng đầy cây anh đào, một luồng gió nhẹ thổi qua, cánh hoa như tuyết trắng tung bay, ào ào rơi xuống trên kẽ tóc từng người.
Chỉ tiếc, mặc dù hoa anh đào nhiễm ánh nắng vàng rực rỡ ấm áp, tỏa hương trên tóc của mọi người, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhưng không cách nào lay động được tâm trạng bi thương của mọi người......
Ước chừng sau thời gian uống cạn tuần trà, mọi người đã tới bên hồ.
Trong nháy mắt, một cảnh sắc đẹp hiếm có, khó có câu thơ nào có thể ngâm, khó có bút pháp nào có thể diễn tả, đập vào trong tầm mắt mọi người.
Dưới trời xanh tươi đẹp vương vấn, làn sóng xanh xao động trên mặt hồ, bên bờ bên trái nổi đầy hoa thủy tiên xanh thơm ngát, xinh đẹp mà cao quý.
Gió nhẹ nhàng phất qua, làn sóng xanh xao động trên mặt hồ, bên bờ bên phải nổi đầy hoa thủy tiên vàng hiếm có, mười phần tao nhã, thanh linh thoát tục.
Giữa hai bên hoa thủy tiên xanh và hoa thủy tiên vàng, có một đường thuyền đi uốn lượn.
Giờ phút này, hai cặp chuồn chuồn đỏ, chuồn chuồn xanh, chuồn chuồn trắng, đang liền cánh cùng bay lên, bay về phía bầu trời cao tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ, thỉnh thoảng đuôi nhỏ ngọc bích cong cong lên.
Có điều --
Phong cảnh tuyệt đẹp với hoa thủy tiên trôi giữa hồ ngọc bích, gió ấm thổi thơm ngát, chuồn chuồn khẽ nghịch nước, trong nháy mắt bởi vì một chiếc thuyền hoa đến mà phá hỏng.
Chuồn chuồn xòe cánh bay xa, thủy tiên lay động về hướng đông xao động theo hướng tây.
Một chiếc thuyền hoa cực kỳ lộng lẫy, đầu thuyền là đầu rồng vàng kim, đuôi là đuôi rồng màu vàng kim, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thân là thân rồng màu vàng, trên nóc khảm châu khảm ngọc, tốc độ giống như tên rời cung......
Gió điên cuồng nổi lên, mạnh mẽ lướt qua con đường uốn lượn giữa rừng hoa thủy tiên xanh và thủy tiên vàng, chạy về phía đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên hồ.
Chớp mắt, một chiếc thuyền hoa màu vàng kim lấp lánh, hiện ra sự oai phong của rồng, đã dừng lại ở sát ven bờ hồ.
Trong nháy mắt thuyền hoa cập bờ --
Tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc đứng ở hai bên thuyền hoa, mặc chiếc váy hồng, lúc này đang khom người làm lễ chào khách với đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mà, lối vào thuyền hoa, Nam Cung Tuyết Y mặc một bộ cẩm y màu bạc, trên mặt nở nụ cười, chợt ôm quyền, cất lên giọng nói đầy trong trẻo.
"Tại hạ Nam Cung Tuyết Y, đặc biệt phụng lệnh Thánh đế, kính mời các khách quý vào bên trong đảo."
Hoàn toàn phát ra khí thế của khách quý, nửa câu khách sáo cũng lười đáp lại, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bước lên thuyền hoa, đều tự tìm vị trí yên vị.
Đối với thái độ không thân thiện của đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y vẫn mỉm cười, dfienddn lieqiudoon trên mặt cũng không lộ ra chút tức giận nào.
Đợi sau khi mọi người ngồi vững, Nam Cung Tuyết Y giơ cổ tay về phía tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc ở hai bên thuyền hoa.
Tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc gật đầu, nhận được chỉ thị lái thuyền, hai tay chứa đầy nội lực hùng hậu, đảo qua trên mặt hồ.
Gió nổi lên, sóng gợn lăn tăn.
Thuyền hoa lấp lánh ánh vàng, vẫn như lúc tới, tốc độ nhanh như tên rời dây cung, chạy vào con đường giữa rừng hoa thủy tiên tuyệt đẹp tràn ngập hương thơm......
Bên trong đảo, chính giữa hồ ngọc bích.
Một khắc trôi qua, thuyền hoa cập bến tàu bên trong đảo.
Không theo mọi người lên thuyền hoa, Ngốc Bảo và Cầu Cầu giương cánh bay đến trước, đã đợi ở trên bến tàu trải đá màu xanh.
Gió mát nhẹ phất qua, mọi người lần lượt bước ra khỏi thuyền hoa.
Dưới sự dẫn đường cung kính của Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, cùng với tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc ở phía trước, dienndnle,qu.y don mọi người đi qua hai cái cầu hình vòm bạch ngọc, ba cái hành lang.
Ở cuối hành lang, đập vào trong tầm mắt mọi người, vẫn là quang cảnh tao nhã, tuyệt đẹp với hoa anh đào bay múa đầy trời.
Nhưng mà, giữa khoảng không gian hoa bay múa, hương thơm ngát quất vào mặt, không còn tường trắng ngói xanh cao vút nữa mà là một tòa cung điện.
Khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cung điện Linh cung, cũng không phải có khí thế lớn, vàng son lộng lẫy như trong tưởng tượng.
Bức tường ngói lợp, cột trụ hành lang, cửa lớn cửa sổ, mái nhà, thế nhưng...... tất cả đều là tạo từ trúc xanh?
Phía trước bên phải --
Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, cùng với tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc dẫn đường, lòng bàn tay phải đưa về phía cửa điện màu xanh lá, nói: "Chư vị khách quý, xin mời!"
Đạp trên đường lớn rải đá xanh, vạt áo cuốn bay theo gió, mọi người không nói một lời, Die nd da nl e q uu ydo n dưới sự hướng dẫn của Nam Cung Tuyết Y và tứ sứ Mai Lan Trúc Cúc, tiến vào cửa điện Linh cung.
Huyết Thứu vương Ngốc Bảo và Cầu Cầu cũng không theo mọi người vào điện.
Bọn nó chọn một gốc cây hoa anh đào, một dựa lưng vào cây, một đưa móng vuốt ôm cành cây, tranh thủ thời gian ngủ nướng.
Bên trong Linh cung, có vô số thiên điện, cũng chỉ có bốn chủ điện.
Bốn chủ điện này, chia ra: Thiên Linh điện của Thánh đế, Địa Linh điện của Thánh tôn, Huyền Linh điện của Thánh chủ, Hoàng Linh điện của Thánh quân.
Trong đó, lấy người thống trị cao nhất Linh cung, Thánh đế ở tại Thiên Linh điện là tôn quý nhất, lấy Thánh quân Nam Cung Tuyết Y, ở tại Hoàng Linh điện là thấp nhất.
Trăm vị trưỡng lão của Linh cung, ở Thiên Điện.
Về phần ba trăm vị phó trưởng lão, cùng với mấy vạn hộ pháp, không có tư cách vào ở cung điện, bọn họ đều ở trong lầu trúc cách cung điện không xa.
Giờ phút này, trong đại sảnh Thiên Linh điện --
Một lão giả đã vào tuổi sáu mươi, tóc trắng râu trắng, hai tay đang bắt chéo thả lỏng ở phía sau, đưa lưng về phía cửa lớn Thiên Linh điện.
Vị lão giả này mặc cẩm y màu nâu, trên cẩm y màu nâu dùng sợi vàng, thêu bức tranh hai con rồng nghịch châu, dieendaanleequuydonn chính là người thống trị cao nhất Linh cung -- Thánh đế Nam Cung Ngạo Thiên.
Hai lỗ tai khẽ động đậy, nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài hành lang sảnh.
Mí mắt Thánh đế rũ xuống, hai tay thả lỏng ở sau, chợt nắm tay thành quyền, ngay sau đó, lại thả lỏng ra.
Trong nháy mắt Thánh đế nắm tay thành đấm, rồi hoàn toàn thả ra thì bóng dáng của Thánh quân Nam Cung Tuyết Y xuất hiện ở ngoài cửa sảnh.
Lòng bàn tay phải cung kính đưa về phía bên trong cửa, Nam Cung Tuyết Y dịu dàng cười nói: "Chư vị khách quý, mời vào đại sảnh Thiên Linh điện!"
(còn tiếp)