"Vị thần vĩ đại hóa giải kiếp nạn, giải trừ khó khăn của nhân gian, lại không phải chỉ một vị, mà là bốn vị, theo thứ tự là......"
Ngón trỏ chỉ đám khách đỏ mặt nổi gân xanh dữ dội ở phía trước: "Tiếu hoàng của các ngươi!"
Sau đó lại chỉ đám khách xắn tay áo ở phía sau: "Thụy hoàng của các ngươi!"
Lại vội vàng chỉ đám khách trừng mắt ở bên trái: "Nộ đế của các ngươi!"
Vội vàng chỉ đám khách nghiến răng nghiến lợi ở bên phải: "Băng đế của các ngươi!"
Ngón trỏ nhanh chóng chỉ khắp xung quanh xong, ngay lập tức khóe mắt của lão giả mặt vàng và lão giả mặt đen giật giật, Die nd da nl e q uu ydo n vung tay áo giúp lão đệ mặt đen lau mồ hôi lạnh trên trán, vươn tay giúp đại ca mặt vàng lau mồ hôi lạnh trên mặt.
-- khụ khụ khụ, nhìn thế này, hẳn là...... biến chiến tranh thành tơ lụa, biến oán khí thành hòa bình may mắn rồi?
Người đáng kính trong lòng được nói ra từ trong miệng lão giả mặt đen, đám khách ngồi nghe đã giảm bớt tức giận đối với lão giả mặt đen. Nhưng, ba nhóm khách nghe ở ba mặt khác vẫn tràn đầy khó chịu tức giận.
Sau khi lạnh nhạt “hừ hừ hừ” với đối phương, lúc này các vị khách ngồi nghe mới cùng kêu lên mà hỏi: "Tiếu hoàng, Thụy đế, Nộ hoàng, Băng đế của chúng ta đã trừng trị trăm tên ác quỷ như thế nào?"
Cổ tay giơ lên rồi hạ xuống, vừa lấy tấm gỗ đỏ vỗ “rầm” trên mặt bàn, lão giả mặt vàng kéo dài tiếng nói: "Chư vị, muốn biết câu chuyện về sau thế nào......"
Sựu tức giận nồng đậm lại một lần nữa bay ra từ trong mắt các vị khách ngồi nghe.
Các vị khách ngồi nghe bày ra tư thế trừng mắt nghiến răng, rõ ràng đe dọa lão giả mặt vàng: Ngươi muốn nói gì? Nếu như lão dám nói ‘sau này sẽ rõ’, chúng ta liền xé xác ngươi!
Lão giả mặt vàng chớp mắt, tức giận: "Muốn biết câu chuyện về sau thế nào, các ngươi cần dựng bàn ghế đã ném đi trước, sau đó bồi thường tiền bình chén mà các ngươi đập bể!"
Cả nhóm người, không có nhìn thấy quầy tính tiền trước quán trà, cả đám người làm trong quán trà kinh hãi, hai chân vị chưởng quỹ quán trà luống cuống, gần như muốn ngửa đầu khóc lớn lên?
-- cũng không phải là sau này sẽ rõ? Mà là dựng bàn ghế lên, lấy tiền ra bồi thường đồ đạc bị vỡ? Được được được, chỉ cần không phải sau này sẽ rõ, nói gì cũng được!
Vì để nghe được người đáng kính trong lòng làm cách nào oai phong trừng phạt ác quỷ hung tàn, lúc này các vị khách ngồi nghe bằng tốc độ nhanh nhất, dieendaanleequuydonn dựng bàn ghế dậy, lấy tiền ra bồi thường đồ vật bị bể.
Sau một hồi bận rộn --
Các vị khách ngồi nghe ngồi xuống lần nữa, hai mắt nhìn lão giả mặt vàng, miệng đồng thanh thúc giục: "Nói mau, nói mau! Đến cuối cùng Tiếu hoàng/ Thụy đế/ Nộ hoàng/ Băng đế đã trừng phạt ác quỷ như thế nào?"
"Một ngày hoàng hôn, trăm tên ác quỷ bước ra Đoạt Hồn cốc, muốn giết sạch sơn trang Lục Liễu, và tàn sát hơn mười hộ dân chúng, càng làm nhiều môn phái và dân chúng, khiến bọn họ không dám không nghe theo."
"Lúc trăm tên ác quỷ sắp đi qua một rừng cây, sắp đến sơn trang Lục Liễu, một con vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chặn đường đi của trăm tên ác quỷ. Con vật khổng lồ từ trên trời rơi xuống, chính là một con chim đại bàng lông đỏ!"
Nghe lão giả mặt vàng kể, khách ngồi nghe bên phải lại chống nạnh một lần nữa, trợn mắt quát: "Chú ý lời của ngươi đi, cái gì mà đại bàng? Đó là tọa kỵ của Băng Đế chúng ta, đại bàng vương oai phong lẫm liệt!"
Lão giả mặt vàng nhất thời ngổn ngang trong gió.
-- khụ khụ khụ!
Không phải chứ? Huyết Thứu vương gọi tắt là đại bàng, thế mà cũng chống nạnh trợn mắt rống hắn? Bọn họ lại kính trọng Băng đế đến như thế sao?
"Đại ca, huynh lựa lời không hợp, dễ dẫn tới nhiều người tức giận, hay để đệ nói toàn bộ trận chiến đi!"
Lão giả mặt đen chờ được cơ hội, lúc này cướp lấy tấm gỗ đỏ, vỗ ‘ầm’ trên mặt bàn, giọng nói như chuông đồng nói: da.nlze.qu;ydo/nn "Không sai! Chặn đường đi của trăm tên ác quỷ, chính là đại bàng vương. Nhưng, trên lưng của đại bàng vương, là bốn người có dung nhan hơn tiên, phong thái như thần!"
Một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, khách ngồi nghe mang vẻ mặt hơn hở, bọn họ vừa vỗ tay vừa lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng đúng! Dung nhan hơn tiên, phong thái như thần!"
Các nhóm khách ngồi nghe cực kỳ vui vẻ, cũng không phải vì lão giả mặt đen nói sinh động, mà là lão giả mặt đen dùng từ hết sức thích hợp, khiến bọn hắn cực kỳ hài lòng.
Một tiếng vang ầm vang lên --
Lại vỗ tấm gỗ đỏ xuống, trong nháy mắt tiếng vỗ tay ngừng, các nhóm khách ngồi nghe lại vểnh tai lên lần nữa, tập trung tinh thần lắng nghe lão giả mặt đen kể chuyện.
"Bốn người có dung nhan hơn tiên, phong thái như thần là Tiếu hoàng ôm con gà trống lớn, Thụy đế ôm con chồn trong ngực, Nộ hoàng vác cây kéo dài màu bạc và Băng đế tay nâng bình sứ trắng."
Lão giả mặt đen vừa dứt lời, lúc này cả đám khách ngồi nghe xung quanh, kêu thán ở một phía cao hơn một phía, càng tán thưởng ở một bên mãnh liệt hơn một bên.
"Oa, Tiếu hoàng nhà ta thật có phong thái hiên ngang!"
"Oa, Nộ hoàng nha ta thật oai hùng mạnh mẽ!"
"Oa, Thụy đế nhà ta thật oai phong lẫm liệt!"
"Oa, Băng đế nhà ta thật là khí thôn sơn hà (khí thế nuốt cả núi sông)!"
Gió sớm thổi nhè nhẹ, lão giả mặt vàng lão giả, và lão giả mặt đen bên cạnh nghe được từng tiếng khen lọt vào tai, lúc này lại một lần nữa có một sự kích động.
Trong một góc tầm thường nào đó của quán trà có bày biện một chiếc bàn trà hình bầu dục.
Ba vị nam tử trẻ tuổi có dung mạo mặc dù hết sức bình thường, phong thái lại cực kỳ bất phàm, dinendian.lơqid]on đang ngồi ở bên bàn trà hình bầu dục, vùi đầu yên lặng phẩm trà thơm.
Lúc trước, bất luận cả đám khách ngồi nghe trừng mắt chửi nhau, còn xắntay áo chuẩn bị đại chiến một trận, mí mắt của ba nam tử trẻ tuổi cũng không nâng lên một chút nào.
Nhưng, lần này --
Nghe tiếng thét chói tai và tiếng khen mãnh liệt của chúng khách, rốt cuộc khiến ba nam tử trẻ tuổi nâng mí mắt lên, cũng khiến ba nam tử trẻ tuổi có cảm giác bị kích động giống lão giả mặt đen, lão giả mặt vàng.
Trong nháy mắt nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu xanh lá cây, và nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu cam, nhìn đám khách có biểu tình sùng bái, không nhịn được phun nước trà ra.
Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu lam, dường như có định lực tương đối mạnh hơn một chút.
Hắn không phun nước trà trong miệng ra, có điều, trong làn gió sớm từ từ xao động, không khó nhìn ra gương mặt của nam tử áo lam, cũng đang cố gắng chịu đựng biểu cảm xốc xếch.
-- xin hỏi......
Cánh tay ôm con gà trống lớn, cũng được coi là phong thái hiên ngang sao?
Vác cây kéo dài màu bạc, mà cũng được xưng tụng oai hùng mạnh mẽ sao?
Ôm con chồn trong ngực, và oai phong lẫm liệt có liên quan với nhau sao?
Tay nâng bình sứ trắng, lại là có khí phách khí thôn sơn hà?
Sùng bái đến mức trợn mắt có thể nói lời bịa đặt, nhưng đừng có tới mức mù quáng như thế chứ? Sùng bái đến nổi mở miệng ra khen gì cũng được, nhưng đừng có tán thưởng thái quá như thế được không?
Chỗ góc bình thường của quán trà, phản ứng nhỏ của nam tử áo lam, nam tử áo xanh lá, Dieenndkdan/leeequhydonnn nam tử áo cam, cả đám khách ngời nghe cũng không rảnh rỗi để ý tới.
Thét chói tai mãnh liệt xong, khách ngồi nghe cùng kêu lên hỏi lão giả mặt đen: "Biết được ác quỷ muốn lạm sát kẻ vô tội, Tiếu hoàng / Thụy đế / Nộ hoàng / Băng Đế nhà ta có phải đánh đám ác quỷ đến mặt mũi bầm dập trước, sau đó ném vào hố lớn chôn sống phải không?"
-- Bốn tiểu tử này rất bận rộn, nào có thời gian nhàn hạ đánh người, chôn người chứ?
Trong lòng lão giả mặt đen âm thầm nói xong, mở miệng chậm rãi kể: "Cũng không đánh ác quỷ một trận, cũng không chôn sống ác quỷ! Tiếu hoàng nhảy xuống lưng đại bàng, ngồi chồm hổm trên mặt đất móc hạt thóc cho gà ăn; Nộ hoàng rời khỏi lưng đại bàng......"
Một tay che miệng lão giả mặt đen, lão mặt vàng giành kể.
"Nộ hoàng vung cây kéo dài màu bạc, tỉa cành cây trong rừng; Băng đế ngồi khoanh chân trên lưng đại bàng, vùi đầu nghiêm túc nghiên cứu độc dược bên trong bình sứ; Thụy đế ôm con chồn, nằm strên lưng đại bàng ngủ ngon!"
Đẩy tay che miệng của lão giả mặt vàng ra, lão giả mặt đen nhanh chóng kể: "Thấy một màn này, trăm tên ác quỷ đã biết người tới là ai, sợ hãi hai chân nhũn ra, xụi lơ trên mặt đất! Đợi đến khi Tiếu hoàng cho gà trống ăn no, Nộ hoàng tỉa cây rừng xong, Băng đế thu dược vào trong bình, Thụy đế đã tỉnh lại, chúng khách có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Mắt chúng khách đỏ lên, sự tôn kính trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn, liên tục không ngừng: "Uy danh của Tiếu hoàng / Thụy đế / Nộ hoàng / Băng Đế nhà ta lan xa, không cần động thủ trừng phạt ác quỷ, trăm tên ác quỷ đã bị hù chết, khí tuyệt mệnh đứt?"
Ầm một tiếng vang lên, nặng nề vỗ tấm gỗ đỏ xuống, lão giả mặt vàng nói: "Sai! Trăm tên ác quỷ không bị hù chết, bọn họ thay đổi hoàn toàn, bỏ ác theo thiện, từ đó gia nhập Cái Bang, một lòng một dạ giúp đỡ người nghèo!"
Khách ngời nghe trước mặt mang vẻ mặt sùng bái: "Oa, Tiếu hoàng nhà ta thật là lợi hại, không nói tiếng nào, chỉ cho gà ăn, đã làm ác quỷ thay đổi hoàn toàn rồi!"
Khách ngồi nghe phía sau trợn mắt phản bác: "Sai sai sai, là Thụy đế nhà ta lợi hại, chỉ nhắm mắt ngủ một giấc, đã làm ác quỷ kính sợ bỏ ác theo thiện rồi!"
Khách ngồi nghe bên trái chống nạnh kháng nghị: "Lại cướp công sức của Nộ hoàng nhà ta? Rõ ràng là Nộ hoàng nhà ta lấy oai tỉa cây, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cảnh cáo ác quỷ nếu lại phạm sai lầm, thì cắt bọn họ như cắt cây, ác quỷ mới sợ hãi thay đổi hoàn toàn chứ!"
Khách ngồi nghe bên phải vung quyền để bày tỏ bất mãn: " Nói hưu nói vượn, rõ ràng là Băng đế nhà ta lấy độc làm trăm tên ác quỷ kinh sợ, lúc này trăm tên ác quỷ mới bỏ ác theo thiện đấy!"
" Muốn đánh nhau phải không hả?"
"Đánh thì đánh, sợ các ngươi hay sao?"
"Xem ta đánh các ngươi thành đầu heo này!"
"Còn ta sẽ đánh các ngươi thành đậu phụ khô!"
-- má ơi! Có lầm hay không, tại sao lại tới nữa?
Khóe miệng lão giả mặt đen co lại mãnh liệt, lau mồ hôi lạnh đầy trán; lão giả mặt vàng đen mặt lại, đưa tay lau từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Chỗ góc bình thường của quán trà, nam tử áo cam không nhịn được, xem thường quát: "Tranh gì mà tranh? Tiếu hoàng, Thụy đế cũng được, dfienddn lieqiudoon Nộ hoàng, Băng đế cũng được, bọn họ không phải là người một nhà sao? Nếu là người một nhà, các ngươi giằng co có ý nghĩa gì?"
Nghe được chỗ một góc có tiếng rống, cả đám khách choáng váng, bọn họ để tay áo xuống, nắm đấm cũng thả lỏng ra: "Ách, cái này...... Cái này......"
Nhìn thấy các vị khách không mắng nhau nữa, cũng thả lỏng nắm đấm, chỗ góc quán trà, nam tử áo xanh lá hớp một ngụm trà, trên môi cong lên nụ cười nhạt nói.
"Bất luận là Tiếu hoàng, Thụy đế, hay Nộ hoàng và Băng đế, bọn họ đều từng nói một câu: bọn họ là người một nhà tương thân tương ái, bọn họ cũng hi vọng dân chúng bốn nước, cũng đều tương thân tương ái như người một nhà."
Nam tử áo xanh lá cười nhẹ, giọng lạnh lùng của nam tử áo lam vang lên.
"Nếu như Tiếu hoàng, Thụy đế, Nộ hoàng, Băng đế biết, hôm nay lại có người tới quán trà, hung ác vung nắm đấm, hung hăng xắn tay áo ác chiến đấm đá, dienndnle,qu.y don có phải bọn họ sẽ rất thất vọng không?"
Giọng lạnh lùng của nam tử áo lam cứng rắn vang lên, không khí bên trong quán trà trầm xuống, trong nháy mắt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thay đổi quá lớn đến gió buổi sớm cũng ngổn ngang......
Ngón trỏ chỉ đám khách đỏ mặt nổi gân xanh dữ dội ở phía trước: "Tiếu hoàng của các ngươi!"
Sau đó lại chỉ đám khách xắn tay áo ở phía sau: "Thụy hoàng của các ngươi!"
Lại vội vàng chỉ đám khách trừng mắt ở bên trái: "Nộ đế của các ngươi!"
Vội vàng chỉ đám khách nghiến răng nghiến lợi ở bên phải: "Băng đế của các ngươi!"
Ngón trỏ nhanh chóng chỉ khắp xung quanh xong, ngay lập tức khóe mắt của lão giả mặt vàng và lão giả mặt đen giật giật, Die nd da nl e q uu ydo n vung tay áo giúp lão đệ mặt đen lau mồ hôi lạnh trên trán, vươn tay giúp đại ca mặt vàng lau mồ hôi lạnh trên mặt.
-- khụ khụ khụ, nhìn thế này, hẳn là...... biến chiến tranh thành tơ lụa, biến oán khí thành hòa bình may mắn rồi?
Người đáng kính trong lòng được nói ra từ trong miệng lão giả mặt đen, đám khách ngồi nghe đã giảm bớt tức giận đối với lão giả mặt đen. Nhưng, ba nhóm khách nghe ở ba mặt khác vẫn tràn đầy khó chịu tức giận.
Sau khi lạnh nhạt “hừ hừ hừ” với đối phương, lúc này các vị khách ngồi nghe mới cùng kêu lên mà hỏi: "Tiếu hoàng, Thụy đế, Nộ hoàng, Băng đế của chúng ta đã trừng trị trăm tên ác quỷ như thế nào?"
Cổ tay giơ lên rồi hạ xuống, vừa lấy tấm gỗ đỏ vỗ “rầm” trên mặt bàn, lão giả mặt vàng kéo dài tiếng nói: "Chư vị, muốn biết câu chuyện về sau thế nào......"
Sựu tức giận nồng đậm lại một lần nữa bay ra từ trong mắt các vị khách ngồi nghe.
Các vị khách ngồi nghe bày ra tư thế trừng mắt nghiến răng, rõ ràng đe dọa lão giả mặt vàng: Ngươi muốn nói gì? Nếu như lão dám nói ‘sau này sẽ rõ’, chúng ta liền xé xác ngươi!
Lão giả mặt vàng chớp mắt, tức giận: "Muốn biết câu chuyện về sau thế nào, các ngươi cần dựng bàn ghế đã ném đi trước, sau đó bồi thường tiền bình chén mà các ngươi đập bể!"
Cả nhóm người, không có nhìn thấy quầy tính tiền trước quán trà, cả đám người làm trong quán trà kinh hãi, hai chân vị chưởng quỹ quán trà luống cuống, gần như muốn ngửa đầu khóc lớn lên?
-- cũng không phải là sau này sẽ rõ? Mà là dựng bàn ghế lên, lấy tiền ra bồi thường đồ đạc bị vỡ? Được được được, chỉ cần không phải sau này sẽ rõ, nói gì cũng được!
Vì để nghe được người đáng kính trong lòng làm cách nào oai phong trừng phạt ác quỷ hung tàn, lúc này các vị khách ngồi nghe bằng tốc độ nhanh nhất, dieendaanleequuydonn dựng bàn ghế dậy, lấy tiền ra bồi thường đồ vật bị bể.
Sau một hồi bận rộn --
Các vị khách ngồi nghe ngồi xuống lần nữa, hai mắt nhìn lão giả mặt vàng, miệng đồng thanh thúc giục: "Nói mau, nói mau! Đến cuối cùng Tiếu hoàng/ Thụy đế/ Nộ hoàng/ Băng đế đã trừng phạt ác quỷ như thế nào?"
"Một ngày hoàng hôn, trăm tên ác quỷ bước ra Đoạt Hồn cốc, muốn giết sạch sơn trang Lục Liễu, và tàn sát hơn mười hộ dân chúng, càng làm nhiều môn phái và dân chúng, khiến bọn họ không dám không nghe theo."
"Lúc trăm tên ác quỷ sắp đi qua một rừng cây, sắp đến sơn trang Lục Liễu, một con vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chặn đường đi của trăm tên ác quỷ. Con vật khổng lồ từ trên trời rơi xuống, chính là một con chim đại bàng lông đỏ!"
Nghe lão giả mặt vàng kể, khách ngồi nghe bên phải lại chống nạnh một lần nữa, trợn mắt quát: "Chú ý lời của ngươi đi, cái gì mà đại bàng? Đó là tọa kỵ của Băng Đế chúng ta, đại bàng vương oai phong lẫm liệt!"
Lão giả mặt vàng nhất thời ngổn ngang trong gió.
-- khụ khụ khụ!
Không phải chứ? Huyết Thứu vương gọi tắt là đại bàng, thế mà cũng chống nạnh trợn mắt rống hắn? Bọn họ lại kính trọng Băng đế đến như thế sao?
"Đại ca, huynh lựa lời không hợp, dễ dẫn tới nhiều người tức giận, hay để đệ nói toàn bộ trận chiến đi!"
Lão giả mặt đen chờ được cơ hội, lúc này cướp lấy tấm gỗ đỏ, vỗ ‘ầm’ trên mặt bàn, giọng nói như chuông đồng nói: da.nlze.qu;ydo/nn "Không sai! Chặn đường đi của trăm tên ác quỷ, chính là đại bàng vương. Nhưng, trên lưng của đại bàng vương, là bốn người có dung nhan hơn tiên, phong thái như thần!"
Một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, khách ngồi nghe mang vẻ mặt hơn hở, bọn họ vừa vỗ tay vừa lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng đúng! Dung nhan hơn tiên, phong thái như thần!"
Các nhóm khách ngồi nghe cực kỳ vui vẻ, cũng không phải vì lão giả mặt đen nói sinh động, mà là lão giả mặt đen dùng từ hết sức thích hợp, khiến bọn hắn cực kỳ hài lòng.
Một tiếng vang ầm vang lên --
Lại vỗ tấm gỗ đỏ xuống, trong nháy mắt tiếng vỗ tay ngừng, các nhóm khách ngồi nghe lại vểnh tai lên lần nữa, tập trung tinh thần lắng nghe lão giả mặt đen kể chuyện.
"Bốn người có dung nhan hơn tiên, phong thái như thần là Tiếu hoàng ôm con gà trống lớn, Thụy đế ôm con chồn trong ngực, Nộ hoàng vác cây kéo dài màu bạc và Băng đế tay nâng bình sứ trắng."
Lão giả mặt đen vừa dứt lời, lúc này cả đám khách ngồi nghe xung quanh, kêu thán ở một phía cao hơn một phía, càng tán thưởng ở một bên mãnh liệt hơn một bên.
"Oa, Tiếu hoàng nhà ta thật có phong thái hiên ngang!"
"Oa, Nộ hoàng nha ta thật oai hùng mạnh mẽ!"
"Oa, Thụy đế nhà ta thật oai phong lẫm liệt!"
"Oa, Băng đế nhà ta thật là khí thôn sơn hà (khí thế nuốt cả núi sông)!"
Gió sớm thổi nhè nhẹ, lão giả mặt vàng lão giả, và lão giả mặt đen bên cạnh nghe được từng tiếng khen lọt vào tai, lúc này lại một lần nữa có một sự kích động.
Trong một góc tầm thường nào đó của quán trà có bày biện một chiếc bàn trà hình bầu dục.
Ba vị nam tử trẻ tuổi có dung mạo mặc dù hết sức bình thường, phong thái lại cực kỳ bất phàm, dinendian.lơqid]on đang ngồi ở bên bàn trà hình bầu dục, vùi đầu yên lặng phẩm trà thơm.
Lúc trước, bất luận cả đám khách ngồi nghe trừng mắt chửi nhau, còn xắntay áo chuẩn bị đại chiến một trận, mí mắt của ba nam tử trẻ tuổi cũng không nâng lên một chút nào.
Nhưng, lần này --
Nghe tiếng thét chói tai và tiếng khen mãnh liệt của chúng khách, rốt cuộc khiến ba nam tử trẻ tuổi nâng mí mắt lên, cũng khiến ba nam tử trẻ tuổi có cảm giác bị kích động giống lão giả mặt đen, lão giả mặt vàng.
Trong nháy mắt nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu xanh lá cây, và nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu cam, nhìn đám khách có biểu tình sùng bái, không nhịn được phun nước trà ra.
Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu lam, dường như có định lực tương đối mạnh hơn một chút.
Hắn không phun nước trà trong miệng ra, có điều, trong làn gió sớm từ từ xao động, không khó nhìn ra gương mặt của nam tử áo lam, cũng đang cố gắng chịu đựng biểu cảm xốc xếch.
-- xin hỏi......
Cánh tay ôm con gà trống lớn, cũng được coi là phong thái hiên ngang sao?
Vác cây kéo dài màu bạc, mà cũng được xưng tụng oai hùng mạnh mẽ sao?
Ôm con chồn trong ngực, và oai phong lẫm liệt có liên quan với nhau sao?
Tay nâng bình sứ trắng, lại là có khí phách khí thôn sơn hà?
Sùng bái đến mức trợn mắt có thể nói lời bịa đặt, nhưng đừng có tới mức mù quáng như thế chứ? Sùng bái đến nổi mở miệng ra khen gì cũng được, nhưng đừng có tán thưởng thái quá như thế được không?
Chỗ góc bình thường của quán trà, phản ứng nhỏ của nam tử áo lam, nam tử áo xanh lá, Dieenndkdan/leeequhydonnn nam tử áo cam, cả đám khách ngời nghe cũng không rảnh rỗi để ý tới.
Thét chói tai mãnh liệt xong, khách ngồi nghe cùng kêu lên hỏi lão giả mặt đen: "Biết được ác quỷ muốn lạm sát kẻ vô tội, Tiếu hoàng / Thụy đế / Nộ hoàng / Băng Đế nhà ta có phải đánh đám ác quỷ đến mặt mũi bầm dập trước, sau đó ném vào hố lớn chôn sống phải không?"
-- Bốn tiểu tử này rất bận rộn, nào có thời gian nhàn hạ đánh người, chôn người chứ?
Trong lòng lão giả mặt đen âm thầm nói xong, mở miệng chậm rãi kể: "Cũng không đánh ác quỷ một trận, cũng không chôn sống ác quỷ! Tiếu hoàng nhảy xuống lưng đại bàng, ngồi chồm hổm trên mặt đất móc hạt thóc cho gà ăn; Nộ hoàng rời khỏi lưng đại bàng......"
Một tay che miệng lão giả mặt đen, lão mặt vàng giành kể.
"Nộ hoàng vung cây kéo dài màu bạc, tỉa cành cây trong rừng; Băng đế ngồi khoanh chân trên lưng đại bàng, vùi đầu nghiêm túc nghiên cứu độc dược bên trong bình sứ; Thụy đế ôm con chồn, nằm strên lưng đại bàng ngủ ngon!"
Đẩy tay che miệng của lão giả mặt vàng ra, lão giả mặt đen nhanh chóng kể: "Thấy một màn này, trăm tên ác quỷ đã biết người tới là ai, sợ hãi hai chân nhũn ra, xụi lơ trên mặt đất! Đợi đến khi Tiếu hoàng cho gà trống ăn no, Nộ hoàng tỉa cây rừng xong, Băng đế thu dược vào trong bình, Thụy đế đã tỉnh lại, chúng khách có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Mắt chúng khách đỏ lên, sự tôn kính trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn, liên tục không ngừng: "Uy danh của Tiếu hoàng / Thụy đế / Nộ hoàng / Băng Đế nhà ta lan xa, không cần động thủ trừng phạt ác quỷ, trăm tên ác quỷ đã bị hù chết, khí tuyệt mệnh đứt?"
Ầm một tiếng vang lên, nặng nề vỗ tấm gỗ đỏ xuống, lão giả mặt vàng nói: "Sai! Trăm tên ác quỷ không bị hù chết, bọn họ thay đổi hoàn toàn, bỏ ác theo thiện, từ đó gia nhập Cái Bang, một lòng một dạ giúp đỡ người nghèo!"
Khách ngời nghe trước mặt mang vẻ mặt sùng bái: "Oa, Tiếu hoàng nhà ta thật là lợi hại, không nói tiếng nào, chỉ cho gà ăn, đã làm ác quỷ thay đổi hoàn toàn rồi!"
Khách ngồi nghe phía sau trợn mắt phản bác: "Sai sai sai, là Thụy đế nhà ta lợi hại, chỉ nhắm mắt ngủ một giấc, đã làm ác quỷ kính sợ bỏ ác theo thiện rồi!"
Khách ngồi nghe bên trái chống nạnh kháng nghị: "Lại cướp công sức của Nộ hoàng nhà ta? Rõ ràng là Nộ hoàng nhà ta lấy oai tỉa cây, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cảnh cáo ác quỷ nếu lại phạm sai lầm, thì cắt bọn họ như cắt cây, ác quỷ mới sợ hãi thay đổi hoàn toàn chứ!"
Khách ngồi nghe bên phải vung quyền để bày tỏ bất mãn: " Nói hưu nói vượn, rõ ràng là Băng đế nhà ta lấy độc làm trăm tên ác quỷ kinh sợ, lúc này trăm tên ác quỷ mới bỏ ác theo thiện đấy!"
" Muốn đánh nhau phải không hả?"
"Đánh thì đánh, sợ các ngươi hay sao?"
"Xem ta đánh các ngươi thành đầu heo này!"
"Còn ta sẽ đánh các ngươi thành đậu phụ khô!"
-- má ơi! Có lầm hay không, tại sao lại tới nữa?
Khóe miệng lão giả mặt đen co lại mãnh liệt, lau mồ hôi lạnh đầy trán; lão giả mặt vàng đen mặt lại, đưa tay lau từng giọt mồ hôi rơi xuống.
Chỗ góc bình thường của quán trà, nam tử áo cam không nhịn được, xem thường quát: "Tranh gì mà tranh? Tiếu hoàng, Thụy đế cũng được, dfienddn lieqiudoon Nộ hoàng, Băng đế cũng được, bọn họ không phải là người một nhà sao? Nếu là người một nhà, các ngươi giằng co có ý nghĩa gì?"
Nghe được chỗ một góc có tiếng rống, cả đám khách choáng váng, bọn họ để tay áo xuống, nắm đấm cũng thả lỏng ra: "Ách, cái này...... Cái này......"
Nhìn thấy các vị khách không mắng nhau nữa, cũng thả lỏng nắm đấm, chỗ góc quán trà, nam tử áo xanh lá hớp một ngụm trà, trên môi cong lên nụ cười nhạt nói.
"Bất luận là Tiếu hoàng, Thụy đế, hay Nộ hoàng và Băng đế, bọn họ đều từng nói một câu: bọn họ là người một nhà tương thân tương ái, bọn họ cũng hi vọng dân chúng bốn nước, cũng đều tương thân tương ái như người một nhà."
Nam tử áo xanh lá cười nhẹ, giọng lạnh lùng của nam tử áo lam vang lên.
"Nếu như Tiếu hoàng, Thụy đế, Nộ hoàng, Băng đế biết, hôm nay lại có người tới quán trà, hung ác vung nắm đấm, hung hăng xắn tay áo ác chiến đấm đá, dienndnle,qu.y don có phải bọn họ sẽ rất thất vọng không?"
Giọng lạnh lùng của nam tử áo lam cứng rắn vang lên, không khí bên trong quán trà trầm xuống, trong nháy mắt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thay đổi quá lớn đến gió buổi sớm cũng ngổn ngang......