Thụy đế đi vào giấc mộng quá ngọt ngào, hắn cũng không nhẫn tâm quấy rầy, nếu không sẽ có cảm giác tội nghiệt. Dù sao, tờ giấy tin tức mà Tiếu hoàng truyền đến, cũng không phải là chuyện hết sức khẩn cấp, hay là chờ Thụy đế tỉnh dậy rồi bẩm báo đi!
Nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút.
Thủ lĩnh cấm vệ quân nhét tờ giấy vào trong tay áo, đầu tiếp tục gối lên vai trái thuộc hạ cấm vệ quân bên cạnh, ôm trường mâu màu xám bạc trong ngực, lần nữa tiến vào mộng đẹp......
Tây Triều Long Diệu, bên trong Nghị Chính điện --
Thừa tướng khom lưng, cung kính nói: "Nộ hoàng, từ trước đến giờ dân chúng trấn Thanh Tước nghèo khó, không có tiền tạo đường, Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ vẫn phải dùng đường đất. Một khi gặp trời mưa, dân chúng trấn Thanh Tước đều phải chịu nỗi khổ bị bùn lầy, lẽ ra nên sửa!"
Thượng Quan Nộ vung tay nhỏ bé lên, trong miệng ra thánh lệnh: "Điều động một ngàn tinh binh, trong vòng năm ngày, tu sửa tất cả đường đất trong trấn Thanh Tước thành đường đá!"
Nhưng, đôi mắt Thượng Quan Nộ, lại nhìn một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo ngoài Nghị Chính điện.
A, thường ngày sao nó không phát hiện chỗ này lại cất giấu một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo chứ? Không được, cây to này thật sự quá xấu rồi, nó phải nhanh chóng cắt tỉa sửa lại mới được!
Công bộ thượng thư khom lưng, tôn kính bẩm tấu nói: "Nộ hoàng, trấn Bạch Mã....."
Công bộ thượng thư còn chưa bẩm xong, Thượng Quan Nộ mở miệng nói: "Phàm là việc có lợi cho dân chúng, không cần bẩm lên, trực tiếp làm!"
Lần này, hẳn là có thể bãi triều, đi tỉa cây rồi chứ?
Các đại thần không có chuyện khởi tấu, ngoài Nghị Chính điện lại truyền đến tiếng vang dội: "Báo --"
Một tinh binh bước vào điện, hai tay nâng chim bồ câu trắng, quỳ một chân trên đất mà nói: "Nộ hoàng, Tiếu hoàng Đông Triều có bồ câu đưa tin đến!"
Thượng Quan Nộ giơ cổ tay lên, chim bồ câu trắng vào tay.
Lấy một tờ giấy nhỏ dài trong ống trúc của bồ câu đưa tin, con mắt trong trẻo hơi lướt qua, gió sớm chợt thổi qua Nghị Chính điện, Thượng Quan Nộ biến mất trên long ỷ màu vàng.
Ngoài Nghị Chính điện, phương xa, truyền đến tiếng của Thượng Quan Nộ: "Trẫm đi Đông Triều, trẫm về nước trước, chính vụ của Tây Triều đều do Thừa Tướng quản lý. Mặt khác......"
"Đối diện Nghị Chính điện, bên trái phía sau Y Phong đình, có một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, chúng thần nhanh chóng tìm cây kéo sửa lại một chút, nó thật sự quá xấu rồi!"
Chúng thần xoay người, cung kính mười phần khom eo về phía nơi truyền đến tiếng của Thượng Quan Nộ ngoài cửa lớn Nghị Chính điện, dieendaanleequuydonn đồng thanh nói: "Dạ, bệ hạ!"
Nhưng, trên trán chúng thần, là từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Bên trong hoàng cung, lại thêm một gốc cây cổ thụ trơ trụi.
Cổ thụ đáng thương, oán trời oán đất oán bản thân, đừng có oán Nộ hoàng chúng ta, ai kêu ngươi quá "xấu xí", cố tình đụng phải Nộ hoàng có ánh mắt thẩm mỹ khác với người khác chứ?
Bắc Triều Long Diệu, một chỗ nào đó ở Ngự Hoa viên --
Hàng rào màu trắng làm thành hình chữ điền (田), bên ngoài hàng rào hình chữ điền, hòn non bộ được xây từ đá khéo léo tuyệt vời, giống như một con sư tử oai hùng ngẩng đầu gầm thét, làm người ta nhìn mà than thở.
Trong hàng rào hình chữ điền, hoa khoe màu đua sắc, tạo nên một cảnh đẹp đầy sắc màu.
Hoa mặc dù tươi đẹp, nhưng lại chứa kịch độc.
Mùi hoa không độc, cánh hoa có độc, trừ phi trước đó ăn thuốc giải, nếu không chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, mặc cho nội công của ngươi đạt tới đỉnh cao, cũng không có cách nào thành công bức độc, cả người trong nháy mắt hóa thành bãi máu.
Vì vậy, trong hàng rào hình chữ điền của Ngự Hoa viên, trừ chủ nhân của hoa độc ra, không có người dám tiếp tục bước vào cấm địa.
Chủ nhân của hoa độc là ai đây? Nàng, chính là đế của Bắc Triều Long Diệu, Thượng Quan Băng Nhi, mặc dù dung nhan thanh lệ thoát tục, đẹp như thiên tiên, khí chất lại lạnh lùng đến khiến tim người cảm thấy lạnh lẽo.
Vào giờ phút này, bên trong hàng rào hình chữ điền --
Thượng Quan Băng Nhi đang đứng đón gió, thân thể hơi khom, đặc biệt bón phân cho một đóa hoa hải đường trong đó, một loại phân bón độc làm cho hoa hải đường càng độc hơn.
Một nam tử trung niên xuyên qua con đường đá cuội, vòng qua hòn non bộ sư tử oai phong, da.nlze.qu;ydo/nn xuất hiện ở bên ngoài hàng rào hình chữ điền, vị trí ước chừng xa ba mét.
Cung kính khom người, nam tử trung niên này, cũng chính là thừa tướng Bắc Triều, nhỏ giọng gọi: "Thánh thượng?"
"Chờ!"
Nghe được tiếng gọi khẽ, Thượng Quan Băng Nhi không theo âm nhìn sang, môi hồng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, bón phân cho một đóa hoa hải đường khác.
Băng đế tiếc chữ như vàng, lãnh nhược băng sương, đại thần Bắc Triều đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cho nên, nghe được một chữ "chờ" lạnh lùng, thừa tướng lập tức đứng thẳng, hai tay rủ xuống, một mực cung kính kiên nhẫn lặng yên chờ.
Đợi đến bón phân cho tất cả các đóa hoa hải đường xong, lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thừa tướng, môi hồng phun ra một chữ: "Nói"
"Phủ Lâm Châu chợt xuất hiện mưa châu chấu, rất có thể gây ra tai họa."
Thừa tướng lại khom lưng một lần nữa, cung kính bẩm: "Một khi châu chấu thành hoạ, cả phủ Lâm Châu chắc chắn đến hạt thóc cũng không thu được, thần xin chỉ thị của thánh thượng, nên giải quyết tai họa châu chấu như thế nào?"
Nếu Bắc Triều không có Băng đế, cách trừ tai họa của đại thần hẳn là vung lưới bắt toàn bộ châu chấu, tập trung đốt hủy. dinendian.lơqid]on Mặc dù vung lưới bắt châu chấu, vốn không có cách nào diệt sạch được tất cả châu chấu, nhưng lại là cách duy nhất mà đại thần có thể nghĩ ra được.
Nhưng, hiện nay không giống vậy, Bắc Triều có Băng đế.
Suy nghĩ của Băng đế không bình thường, có thể làm việc người khác không thể, chỉ cần có Băng đế ở đây, đừng nói tai ương châu chấu, cho dù trời sập xuống, các đại thần cũng có thể bình chân như vại.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Băng đế chính là thần không gì không làm được, trên cái thế giới này, không có bất kỳ chuyện gì, sẽ làm khó được thần không gì không làm được của bọn họ.
Cổ tay trắng nõn khẽ lướt, trong lòng bàn tay Thượng Quan Băng Nhi, có thêm một bình sứ màu đen.
"Nhận!"
Một chữ lạnh lùng rơi xuống, đầu ngón tay Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng bắn ra, bình sứ màu đen theo gió sớm cuốn đi, chậm rãi bay về phía chỗ thừa tướng.
Hai tay thừa tướng khép lại, tiếp nhận bình sứ màu đen chậm rãi rơi xuống.
Thật cẩn thận cất bình sứ vào trong ngực, lúc này thừa tướng mới hỏi: "Xin thánh thượng chỉ rõ, như dùng bình sứ này như thế nào để hóa giải tai ương châu chấu ở phủ Lâm Châu?"
Thượng Quan Băng Nhi khẽ vung ống tay áo lên, dưới chân thừa tướng nổi lên một hồi gió lớn, gió lớn rút đi, mặt đất dưới chân thừa tướng, có thêm hai hàng chữ bùn.
Hàng chữ bùn thứ nhất: bên trong bình có bột thuốc, mở bình sứ ra, để bất kỳ chỗ nào đó trong phủ Lâm Châu, Dieenndkdan/leeequhydonnn mùi hương bột thuốc thoang thoảng bao phủ ngàn dặm, châu chấu trong ngàn dặm hẳn phải chết!
Hàng chữ bùn thứ hai: cứ việc yên tâm, ngàn dặm được bao phủ bởi mùi hương thoang thoảng của bột thuốc, chỉ có thể diệt sạch châu chấu, không có chút hại nào đến thân thể con người!
Nhìn thấy hai hàng chữ bùn thứ hai, khóe miệng thừa tướng hơi cong lên, rất muốn nâng cao sự tôn kính sùng bái trong lòng, lại phát hiện sự tôn kính sùng bái trong lòng đã sớm đạt tới cực hạn.
-- mùi hương thoang thoảng của bột tuống có hại đối với thân thể con người hay không? Nếu có hại, nên nhắc nhở cho các lão bách tính phòng bị như thế nào? Đây, là nghi ngờ mà khi hắn nhìn xong hàng chữ bùn thứ nhất, định chuẩn bị hỏi ra.
Kết quả, Băng đế đã biết rõ hắn sẽ hỏi, trực tiếp sử dụng hai hàng chữ bùn thứ hai trả lời hắn?
Hắn vô cùng kính yêu Băng đế, quả nhiên là thần không gì không làm được, ai dám nói Băng đế không phải thần, hắn liền hung ác vặn đầu người đó vặn xuống làm bóng để đá!
Sự tôn kính sùng bái cuồn cuộn như nước sông, liên tục không ngừng tràn ngập trong lòng, thừa tướng lấy một bức thư từ trong tay áo ra, hai tay cung kính nâng giấy lên khẽ gọi: "Thánh thượng?"
Đã bón phân cho hoa hải đường xong, Thượng Quan Băng Nhi đang nhàn nhạt cúi đầu, bón phân cho hoa thược dược, lại nghe thấy tiếng gọi khẽ của thừa tướng một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng híp lại nhìn thừa tướng.
Ánh mắt lạnh lùng này, ý tứ rất rõ ràng: có chính vụ gì thì tốt nhất nói luôn một lần cho xong, nếu phá hỏng hứng thú tạo hoa độc của nó, nàng không ngại thay máu người làm phân bón.
Cung kính duỗi hai tay nâng thư ra phía trước, thừa tướng vội vàng nói: "Bức thư này, là do chim bồ câu của Tiếu hoàng Đông Triều đưa tới, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thần không dám đọc riêng, kính xin thánh thượng tự xem!"
Lòng bàn tay Thượng Quan Băng Nhi cách gió, khẽ hút bức thư, bức thư nhanh chóng bay lên.
Trong nháy mắt bức thư bay ra khỏi hai tay, thừa tướng biết trừ chính vụ ra, Băng đế thích ở một mình, lúc này mới khom lưng, mang theo sự tôn kính cáo lui.
Thượng Quan Băng Nhi lấy bức thư ra, trải phẳng, thu mấy dòng chữ màu đen vào trong tầm mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, bức thư hóa thành tro bụi, Thượng Quan Băng Nhi tiếp tục cúi đầu bón phân, chuẩn bị sau khi cho tất cả hoa độc "ăn no" xong, sẽ đi tới Đông Triều Long Diệu......
Một tháng sau --
Trời chiều chuyển về tây, trời xanh bát ngát mênh mông, được ánh nắng chiều đẹp đẽ nhuộm một màu sắc tươi đẹp chói mắt, như thơ như họa.
Bên trong Ngự Hoa viên của Đông Triều Long Diệu, mùi thơm của hoa theo gió tràn ngập, dung mạo Hiên Viên Tiếu đẹp hơn hoa, chỉ là tư thế ngồi trên mặt đất lại không nhã nhặn chút nào.
Mặc dù tư thế không nhã nhặn, lại không làm giảm khí chất cao quý trời sinh, khiến lòng người say mê của Hiên Viên Tiếu,.
Vì sao Hiên Viên Tiếu lại ngồi chồm hổm trên mặt đất? Nó đang cho gà ăn!
Trong tay Hiên Viên Tiếu, cầm một ống gỗ hình bầu dục, dfienddn lieqiudoon bên trong ống gỗ đựng đầy thóc; phía trước Hiên Viên Tiếu, là một đoàn gà trống, gà mái.
Giơ cổ tay lên, vẩy hạt thóc.
Lúc này gà trống, gà mái mổ từng chút từng chút một, Hiên Viên Tiếu thưởng thức gà trống và gà mái mổ thóc, đầu cũng theo đó gật lên gật xuống từng chút từng chút một.
Hiên Viên Tiếu nuôi gà, chính là không giống người thường, nhìn đi --
Vèo vèo vèo, năm bóng người giống như sao xẹt chợt lóe, trong nháy mắt đứng ở sau lưng Hiên Viên Tiếu. Nhưng, một đoàn gà trống, gà mái, lại không có một con nào bị dọa sợ chạy, vẫn vui sướng cúi đầu mổ.
Sau lưng Hiên Viên Tiếu, năm người sóng vai mà đứng, chia ra làm: Nam Cung Ngạo Nhật, Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong.
Năm người Nam Cung Ngạo Nhật mới vừa vào hoàng cung, các cấm vệ quân đã báo, Tiếu hoàng đang cho gà ăn ở trong Ngự Hoa viên, vì vậy bọn họ liền chạy thẳng tới Ngự Hoa viên.
Khóe miệng hơi cong lên, Thiên Cơ lão nhân xem thường: "Khụ, ta nói bảo bối đại đồ tôn à, thời kì đặc thù như thế, sao con còn say sưa cho gà ăn?"
Trước kia, bảo bối đại đồ tôn ngày cũng cho gà ăn, đêm cũng cho gà ăn, nuôi từng con gà gầy như củi khô gần như mập thành quả cầu tròn thì cũng thôi đi. Dienndnle,qu.y don Nhưng, hôm nay không giống như trước, đại đồ tôn không nên còn say sưa cho gà ăn chứ?
"Điều này cũng không thể oán trách con! Hôm nay, con thật sự chuẩn bị bỏ đam mê, tạm ngừng cho gà ăn một ngày. Nhưng......"
Vừa rắc thóc xong, Hiên Viên Tiếu đứng lên.
Quay đầu xong, mặc dù ra vẻ vô tội, trong mắt lại vẫn tràn đầy ý cười, Hiên Viên Tiếu nói: "Ai bảo phụ thân và mẫu thân mất tích chứ? Con chỉ có thể chạy tới đây cho gà ăn!"
(còn tiếp)
Nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một chút.
Thủ lĩnh cấm vệ quân nhét tờ giấy vào trong tay áo, đầu tiếp tục gối lên vai trái thuộc hạ cấm vệ quân bên cạnh, ôm trường mâu màu xám bạc trong ngực, lần nữa tiến vào mộng đẹp......
Tây Triều Long Diệu, bên trong Nghị Chính điện --
Thừa tướng khom lưng, cung kính nói: "Nộ hoàng, từ trước đến giờ dân chúng trấn Thanh Tước nghèo khó, không có tiền tạo đường, Die nd da nl e q uu ydo n bọn họ vẫn phải dùng đường đất. Một khi gặp trời mưa, dân chúng trấn Thanh Tước đều phải chịu nỗi khổ bị bùn lầy, lẽ ra nên sửa!"
Thượng Quan Nộ vung tay nhỏ bé lên, trong miệng ra thánh lệnh: "Điều động một ngàn tinh binh, trong vòng năm ngày, tu sửa tất cả đường đất trong trấn Thanh Tước thành đường đá!"
Nhưng, đôi mắt Thượng Quan Nộ, lại nhìn một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo ngoài Nghị Chính điện.
A, thường ngày sao nó không phát hiện chỗ này lại cất giấu một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo chứ? Không được, cây to này thật sự quá xấu rồi, nó phải nhanh chóng cắt tỉa sửa lại mới được!
Công bộ thượng thư khom lưng, tôn kính bẩm tấu nói: "Nộ hoàng, trấn Bạch Mã....."
Công bộ thượng thư còn chưa bẩm xong, Thượng Quan Nộ mở miệng nói: "Phàm là việc có lợi cho dân chúng, không cần bẩm lên, trực tiếp làm!"
Lần này, hẳn là có thể bãi triều, đi tỉa cây rồi chứ?
Các đại thần không có chuyện khởi tấu, ngoài Nghị Chính điện lại truyền đến tiếng vang dội: "Báo --"
Một tinh binh bước vào điện, hai tay nâng chim bồ câu trắng, quỳ một chân trên đất mà nói: "Nộ hoàng, Tiếu hoàng Đông Triều có bồ câu đưa tin đến!"
Thượng Quan Nộ giơ cổ tay lên, chim bồ câu trắng vào tay.
Lấy một tờ giấy nhỏ dài trong ống trúc của bồ câu đưa tin, con mắt trong trẻo hơi lướt qua, gió sớm chợt thổi qua Nghị Chính điện, Thượng Quan Nộ biến mất trên long ỷ màu vàng.
Ngoài Nghị Chính điện, phương xa, truyền đến tiếng của Thượng Quan Nộ: "Trẫm đi Đông Triều, trẫm về nước trước, chính vụ của Tây Triều đều do Thừa Tướng quản lý. Mặt khác......"
"Đối diện Nghị Chính điện, bên trái phía sau Y Phong đình, có một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, chúng thần nhanh chóng tìm cây kéo sửa lại một chút, nó thật sự quá xấu rồi!"
Chúng thần xoay người, cung kính mười phần khom eo về phía nơi truyền đến tiếng của Thượng Quan Nộ ngoài cửa lớn Nghị Chính điện, dieendaanleequuydonn đồng thanh nói: "Dạ, bệ hạ!"
Nhưng, trên trán chúng thần, là từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Bên trong hoàng cung, lại thêm một gốc cây cổ thụ trơ trụi.
Cổ thụ đáng thương, oán trời oán đất oán bản thân, đừng có oán Nộ hoàng chúng ta, ai kêu ngươi quá "xấu xí", cố tình đụng phải Nộ hoàng có ánh mắt thẩm mỹ khác với người khác chứ?
Bắc Triều Long Diệu, một chỗ nào đó ở Ngự Hoa viên --
Hàng rào màu trắng làm thành hình chữ điền (田), bên ngoài hàng rào hình chữ điền, hòn non bộ được xây từ đá khéo léo tuyệt vời, giống như một con sư tử oai hùng ngẩng đầu gầm thét, làm người ta nhìn mà than thở.
Trong hàng rào hình chữ điền, hoa khoe màu đua sắc, tạo nên một cảnh đẹp đầy sắc màu.
Hoa mặc dù tươi đẹp, nhưng lại chứa kịch độc.
Mùi hoa không độc, cánh hoa có độc, trừ phi trước đó ăn thuốc giải, nếu không chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, mặc cho nội công của ngươi đạt tới đỉnh cao, cũng không có cách nào thành công bức độc, cả người trong nháy mắt hóa thành bãi máu.
Vì vậy, trong hàng rào hình chữ điền của Ngự Hoa viên, trừ chủ nhân của hoa độc ra, không có người dám tiếp tục bước vào cấm địa.
Chủ nhân của hoa độc là ai đây? Nàng, chính là đế của Bắc Triều Long Diệu, Thượng Quan Băng Nhi, mặc dù dung nhan thanh lệ thoát tục, đẹp như thiên tiên, khí chất lại lạnh lùng đến khiến tim người cảm thấy lạnh lẽo.
Vào giờ phút này, bên trong hàng rào hình chữ điền --
Thượng Quan Băng Nhi đang đứng đón gió, thân thể hơi khom, đặc biệt bón phân cho một đóa hoa hải đường trong đó, một loại phân bón độc làm cho hoa hải đường càng độc hơn.
Một nam tử trung niên xuyên qua con đường đá cuội, vòng qua hòn non bộ sư tử oai phong, da.nlze.qu;ydo/nn xuất hiện ở bên ngoài hàng rào hình chữ điền, vị trí ước chừng xa ba mét.
Cung kính khom người, nam tử trung niên này, cũng chính là thừa tướng Bắc Triều, nhỏ giọng gọi: "Thánh thượng?"
"Chờ!"
Nghe được tiếng gọi khẽ, Thượng Quan Băng Nhi không theo âm nhìn sang, môi hồng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, bón phân cho một đóa hoa hải đường khác.
Băng đế tiếc chữ như vàng, lãnh nhược băng sương, đại thần Bắc Triều đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cho nên, nghe được một chữ "chờ" lạnh lùng, thừa tướng lập tức đứng thẳng, hai tay rủ xuống, một mực cung kính kiên nhẫn lặng yên chờ.
Đợi đến bón phân cho tất cả các đóa hoa hải đường xong, lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thừa tướng, môi hồng phun ra một chữ: "Nói"
"Phủ Lâm Châu chợt xuất hiện mưa châu chấu, rất có thể gây ra tai họa."
Thừa tướng lại khom lưng một lần nữa, cung kính bẩm: "Một khi châu chấu thành hoạ, cả phủ Lâm Châu chắc chắn đến hạt thóc cũng không thu được, thần xin chỉ thị của thánh thượng, nên giải quyết tai họa châu chấu như thế nào?"
Nếu Bắc Triều không có Băng đế, cách trừ tai họa của đại thần hẳn là vung lưới bắt toàn bộ châu chấu, tập trung đốt hủy. dinendian.lơqid]on Mặc dù vung lưới bắt châu chấu, vốn không có cách nào diệt sạch được tất cả châu chấu, nhưng lại là cách duy nhất mà đại thần có thể nghĩ ra được.
Nhưng, hiện nay không giống vậy, Bắc Triều có Băng đế.
Suy nghĩ của Băng đế không bình thường, có thể làm việc người khác không thể, chỉ cần có Băng đế ở đây, đừng nói tai ương châu chấu, cho dù trời sập xuống, các đại thần cũng có thể bình chân như vại.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Băng đế chính là thần không gì không làm được, trên cái thế giới này, không có bất kỳ chuyện gì, sẽ làm khó được thần không gì không làm được của bọn họ.
Cổ tay trắng nõn khẽ lướt, trong lòng bàn tay Thượng Quan Băng Nhi, có thêm một bình sứ màu đen.
"Nhận!"
Một chữ lạnh lùng rơi xuống, đầu ngón tay Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng bắn ra, bình sứ màu đen theo gió sớm cuốn đi, chậm rãi bay về phía chỗ thừa tướng.
Hai tay thừa tướng khép lại, tiếp nhận bình sứ màu đen chậm rãi rơi xuống.
Thật cẩn thận cất bình sứ vào trong ngực, lúc này thừa tướng mới hỏi: "Xin thánh thượng chỉ rõ, như dùng bình sứ này như thế nào để hóa giải tai ương châu chấu ở phủ Lâm Châu?"
Thượng Quan Băng Nhi khẽ vung ống tay áo lên, dưới chân thừa tướng nổi lên một hồi gió lớn, gió lớn rút đi, mặt đất dưới chân thừa tướng, có thêm hai hàng chữ bùn.
Hàng chữ bùn thứ nhất: bên trong bình có bột thuốc, mở bình sứ ra, để bất kỳ chỗ nào đó trong phủ Lâm Châu, Dieenndkdan/leeequhydonnn mùi hương bột thuốc thoang thoảng bao phủ ngàn dặm, châu chấu trong ngàn dặm hẳn phải chết!
Hàng chữ bùn thứ hai: cứ việc yên tâm, ngàn dặm được bao phủ bởi mùi hương thoang thoảng của bột thuốc, chỉ có thể diệt sạch châu chấu, không có chút hại nào đến thân thể con người!
Nhìn thấy hai hàng chữ bùn thứ hai, khóe miệng thừa tướng hơi cong lên, rất muốn nâng cao sự tôn kính sùng bái trong lòng, lại phát hiện sự tôn kính sùng bái trong lòng đã sớm đạt tới cực hạn.
-- mùi hương thoang thoảng của bột tuống có hại đối với thân thể con người hay không? Nếu có hại, nên nhắc nhở cho các lão bách tính phòng bị như thế nào? Đây, là nghi ngờ mà khi hắn nhìn xong hàng chữ bùn thứ nhất, định chuẩn bị hỏi ra.
Kết quả, Băng đế đã biết rõ hắn sẽ hỏi, trực tiếp sử dụng hai hàng chữ bùn thứ hai trả lời hắn?
Hắn vô cùng kính yêu Băng đế, quả nhiên là thần không gì không làm được, ai dám nói Băng đế không phải thần, hắn liền hung ác vặn đầu người đó vặn xuống làm bóng để đá!
Sự tôn kính sùng bái cuồn cuộn như nước sông, liên tục không ngừng tràn ngập trong lòng, thừa tướng lấy một bức thư từ trong tay áo ra, hai tay cung kính nâng giấy lên khẽ gọi: "Thánh thượng?"
Đã bón phân cho hoa hải đường xong, Thượng Quan Băng Nhi đang nhàn nhạt cúi đầu, bón phân cho hoa thược dược, lại nghe thấy tiếng gọi khẽ của thừa tướng một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng híp lại nhìn thừa tướng.
Ánh mắt lạnh lùng này, ý tứ rất rõ ràng: có chính vụ gì thì tốt nhất nói luôn một lần cho xong, nếu phá hỏng hứng thú tạo hoa độc của nó, nàng không ngại thay máu người làm phân bón.
Cung kính duỗi hai tay nâng thư ra phía trước, thừa tướng vội vàng nói: "Bức thư này, là do chim bồ câu của Tiếu hoàng Đông Triều đưa tới, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thần không dám đọc riêng, kính xin thánh thượng tự xem!"
Lòng bàn tay Thượng Quan Băng Nhi cách gió, khẽ hút bức thư, bức thư nhanh chóng bay lên.
Trong nháy mắt bức thư bay ra khỏi hai tay, thừa tướng biết trừ chính vụ ra, Băng đế thích ở một mình, lúc này mới khom lưng, mang theo sự tôn kính cáo lui.
Thượng Quan Băng Nhi lấy bức thư ra, trải phẳng, thu mấy dòng chữ màu đen vào trong tầm mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, bức thư hóa thành tro bụi, Thượng Quan Băng Nhi tiếp tục cúi đầu bón phân, chuẩn bị sau khi cho tất cả hoa độc "ăn no" xong, sẽ đi tới Đông Triều Long Diệu......
Một tháng sau --
Trời chiều chuyển về tây, trời xanh bát ngát mênh mông, được ánh nắng chiều đẹp đẽ nhuộm một màu sắc tươi đẹp chói mắt, như thơ như họa.
Bên trong Ngự Hoa viên của Đông Triều Long Diệu, mùi thơm của hoa theo gió tràn ngập, dung mạo Hiên Viên Tiếu đẹp hơn hoa, chỉ là tư thế ngồi trên mặt đất lại không nhã nhặn chút nào.
Mặc dù tư thế không nhã nhặn, lại không làm giảm khí chất cao quý trời sinh, khiến lòng người say mê của Hiên Viên Tiếu,.
Vì sao Hiên Viên Tiếu lại ngồi chồm hổm trên mặt đất? Nó đang cho gà ăn!
Trong tay Hiên Viên Tiếu, cầm một ống gỗ hình bầu dục, dfienddn lieqiudoon bên trong ống gỗ đựng đầy thóc; phía trước Hiên Viên Tiếu, là một đoàn gà trống, gà mái.
Giơ cổ tay lên, vẩy hạt thóc.
Lúc này gà trống, gà mái mổ từng chút từng chút một, Hiên Viên Tiếu thưởng thức gà trống và gà mái mổ thóc, đầu cũng theo đó gật lên gật xuống từng chút từng chút một.
Hiên Viên Tiếu nuôi gà, chính là không giống người thường, nhìn đi --
Vèo vèo vèo, năm bóng người giống như sao xẹt chợt lóe, trong nháy mắt đứng ở sau lưng Hiên Viên Tiếu. Nhưng, một đoàn gà trống, gà mái, lại không có một con nào bị dọa sợ chạy, vẫn vui sướng cúi đầu mổ.
Sau lưng Hiên Viên Tiếu, năm người sóng vai mà đứng, chia ra làm: Nam Cung Ngạo Nhật, Thiên Cơ lão nhân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong.
Năm người Nam Cung Ngạo Nhật mới vừa vào hoàng cung, các cấm vệ quân đã báo, Tiếu hoàng đang cho gà ăn ở trong Ngự Hoa viên, vì vậy bọn họ liền chạy thẳng tới Ngự Hoa viên.
Khóe miệng hơi cong lên, Thiên Cơ lão nhân xem thường: "Khụ, ta nói bảo bối đại đồ tôn à, thời kì đặc thù như thế, sao con còn say sưa cho gà ăn?"
Trước kia, bảo bối đại đồ tôn ngày cũng cho gà ăn, đêm cũng cho gà ăn, nuôi từng con gà gầy như củi khô gần như mập thành quả cầu tròn thì cũng thôi đi. Dienndnle,qu.y don Nhưng, hôm nay không giống như trước, đại đồ tôn không nên còn say sưa cho gà ăn chứ?
"Điều này cũng không thể oán trách con! Hôm nay, con thật sự chuẩn bị bỏ đam mê, tạm ngừng cho gà ăn một ngày. Nhưng......"
Vừa rắc thóc xong, Hiên Viên Tiếu đứng lên.
Quay đầu xong, mặc dù ra vẻ vô tội, trong mắt lại vẫn tràn đầy ý cười, Hiên Viên Tiếu nói: "Ai bảo phụ thân và mẫu thân mất tích chứ? Con chỉ có thể chạy tới đây cho gà ăn!"
(còn tiếp)