Theo tầm mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là một tòa kiến trúc nguy nga với ngói lưu ly ngũ sắc. Tường màu vàng, đại môn treo biển màu vàng kim viết bốn chữ -- Chí Tôn sòng bạc. Lúc này, một nam tử vận lục y tay cầm quạt trúc, nhàn nhã vào trong sòng bạc.
"Ah, đó không phải là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong sao, hắn vào sòng bạc làm gì?" Ngân Lang nhíu lông mày, nghi ngờ nói.
"Nói nhảm, vào sòng bạc có thể làm gì, đương nhiên là đánh bạc a." Thanh Báo mắt trợn trắng, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang. Thương Nguyệt thái tử này nhất thời nghiện bài bạc, vào đánh vài ván hình như cũng không có gì kỳ quái chứ?
"Ngươi là heo à! Cẩn thận suy nghĩ một chút, mật thám của chúng ta nằm vùng ở Thương Nguyệt quốc đã cẩn thận điều tra Dạ Dật Phong, hắn không hề đánh bạc. Hơn nữa, hiện tại vương gia chúng ta, Khương thái hậu, Bắc Dực thái tử đều đang bận rộn nghiên cứu sách lược tác chiến, sáng sớm tinh mơ Thương Nguyệt thái tử không có ham mê cờ bạc, lại vào sòng bạc đánh bạc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất kỳ quặc sao?" Ngân Lang tức giận trừng mắt với Thanh Báo.
"Xem đầu óc của ta, nếu không phải ngươi nhắc nhở, ta thậm chí đã quên Thương Nguyệt thái tử không có ham mê bài bạc. Vậy. . . Nói cách khác thật ra Thương Nguyệt thái tử vào sòng bạc căn bản không phải là để đánh bạc, mà có thể là đang mưu đồ cái gì không thể cho ai biết?" Thanh Báo đột nhiên vỗ đầu một cái, hai mắt cũng trở nên thâm thuý.
"Ngươi cuối cùng cũng phản ứng kịp rồi." Ngân Lang im lặng nhìn Thanh Báo.
"Tạm thời không đi Ảo Ảnh cung, chúng ta vào sòng bạc xem một chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, nhàn nhạt lên tiếng. Phân tích của Ngân Lang, cũng chính là nghi ngờ trong lòng nàng.
"Dạ, vương phi." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức cúi người, cung kính trả lời. Trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn Ngân Lang cùng Thanh Báo vào đại sảnh sòng bạc, âm thanh vô cùng huyên náo lập tức truyền vào tai.
Ánh mắt thâm thúy xem xét chung quanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang, Thanh Báo cơ hồ là trong cùng lúc phát hiện bóng dáng Dạ Dật Phong. Giờ phút này Dạ Dật Phong đang nhẹ phe phẩy quạt trong tay, an tĩnh đứng bên cạnh một chiếu bạc ngưng thần quan sát.
Đúng lúc này, một nữ nhân mặc hoàng y từ chiếu bạc khác đi đến chỗ Dạ Dật Phong đang đứng. Chỉ là nàng cũng không có lưu lại bên cạnh Dạ Dật Phong, mà chỉ như có như không sát qua, sau đó nện bước đến chiếu bạc khác.
Bỗng dưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: "Quả nhiên có gì đó quái lạ."
"Vương phi, chẳng lẽ ngài đã phát hiện ra cái gì?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Ngân Lang cùng Thanh Báo biểu tình khiếp sợ nghiêng nghiêng đầu, bọn họ cũng không thấy Dạ Dật Phong này có gì bất thường a?
"Ngân Lang, Thanh Báo, các ngươi biết mới vừa rồi nữ nhân vận hoàng y vừa đi sát qua Dạ Dật Phong là ai không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt lại.
"Vương phi, ngài không biết nàng sao, nàng chính là trưởng nữ của Tả thừa tướng tên Lăng Tiêm Tiêm, là lão bản của Chí Tôn sòng bạc, cũng là người mà toàn thể Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài." Ngân Lang kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cung kính hồi bẩm. Danh tiếng của Lăng Tiêm Tiêm ở Long Diệu hoàng triều vang như sấm, vương phi thế nào lại không biết nàng?
"Trưởng nữ Tả thừa tướng? Lão bản của Chí Tôn sòng bạc? Mọi người ở Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày, tỏa ra hơi thở yêu lãnh.
Thời điểm Lăng Tiêm Tiêm đi về phía Dạ Dật Phong, trên tay không có bất kỳ vật gì. Nhưng khi nàng lơ đãng sát qua hắn, trong lòng bàn tay nàng chợt có một tờ giấy. Tiếp nàng hạ ống tay áo, đem tờ giấy kia lặng yên không tiếng động giấu mất.
Rất dễ nhận thấy, tờ giấy Lăng Tiêm Tiêm giấu vào trong tay áo, là Dạ Dật Phong âm thầm giao cho. Nàng không thể không thừa nhận, loại phương thức trao đổi bí mật của Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm không chê vào đâu được. Bởi vì động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Ngân Lang cùng Thanh Báo cũng không thấy một chút dấu vết nào. Chỉ tiếc là, bọn họ có lẽ có thể lừa gạt con mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng chạy không thoát nhãn thần của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng.
"Uh, thật ra thì lão bản chính của Chí Tôn sòng bạc là Tả thừa tướng. Nhưng bởi vì Lăng Tiêm Tiêm dung mạo xuất chúng, võ công cao cường, hơn nữa còn có một thân kỹ xảo đánh bài xuất thần nhập hóa, vì vậy Tả thừa tướng liền đem Chí Tôn sòng bạc giao cho Lăng Tiêm Tiêm quản lý." Ngân Lang gật đầu một cái, tiếp tục mở miệng nói.
"Chí Tôn sòng bạc nằm ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, mỗi ngày ra vào sòng bạc ít nhất đạt tới mấy ngàn người. Kể từ khi Lăng Tiêm Tiêm quản lý Chí Tôn sòng bạc, người vào đây càng nhiều. Những người thuần túy đi vào đánh bạc cũng có, người thèm thuồng sắc đẹp của Lăng Tiêm Tiêm cũng có, không tiếc bỏ ra số tiền lớn đi đánh bài để lấy được trái tim của nàng, để gây chú ý với Lăng Tiêm Tiêm. Dĩ nhiên cũng có người vì khiêu chiến kỹ xảo đánh bài của Lăng Tiêm Tiêm mà đến. Nhưng vô luận như thế nào, kết quả cuối cùng đều chỉ có một chữ, đó chính là thua." Ngân Lang vừa dứt lời, Thanh Báo liền nói tiếp.
"Hiện tại Tả thừa tướng có thể coi là người giàu nhất Long Diệu hoàng triều rồi, nhưng mà gia sản của hắn hoàn toàn là dựa vào Lăng Tiêm Tiêm dùng kỹ xảo đánh bài thắng được, cho nên Lăng Tiêm Tiêm này rất được Tả thừa tướng yêu thích." Ngân Lang lại bổ sung một câu.
"Ngân Lang, Thanh Báo, chúng ta có thể rời sòng bạc rồi." Nghe Ngân Lang cùng Thanh Báo nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.
"A?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ không phải đi vào giám thị cử động của Dạ Dật Phong sao? Nhưng hiện tại cái gì cũng không thấy được, tại sao lại rút lui a?
"Đáp án ta đã biết, dĩ nhiên không cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi đỏ mọng, ánh mắt rét lạnh quét qua Dạ Dật Phong vẫn còn đang giả bộ xem đánh bài.
"Cái gì?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật mãnh liệt hơn, bọn họ rõ ràng không nhìn ra một chút dấu vết a, vương phi như thế nào tìm được câu trả lời a? Trời ạ, tiểu vương phi nhà bọn họ đến cùng có phải người hay không a? Ngân Lang cùng Thanh Báo cơ hồ có loại kích động muốn coi Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành thần vạn năng mà cúng bái.
Cùng lúc đó, Dạ Dật Phong ưu nhã phe phẩy quạt, quay người sang, muốn đi ra cửa sòng bạc. Bỗng dưng, tầm mắt Dạ Dật Phong cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa không trung giao nhau. Thân thể của hắn khẽ cứng lại, trong mắt không tự chủ được thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng sao lại bỗng nhiên xuất hiện trong sòng bạc? Nàng không phải rời Thụy vương phủ trước mình sao, mà nàng vừa rời đi Thụy vương phủ, thủ hạ của mình liền đuổi theo nàng a? Chẳng lẽ. . . Nàng lại có khả năng có thể bỏ rơi những thuộc hạ có kỹ thuật theo dõi hạng nhất của hắn, sau đó lại thần không biết quỷ không hay theo dõi lại mình sao?
Dạ Dật Phong lập tức thu liễm sự kinh hoảng trong mắt, dung nhan tươi cười, hắn đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vui vẻ nói: "Này, thật là khéo a. Không ngờ đi dạo phố, cũng có thể gặp ngươi. Xem ra, duyên phận giữa ngươi và ta không ít nha."
"Đi dạo phố?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt nhìn nụ cười giả dối của Dạ Dật Phong, có chút giễu cợt nói.
"Đi dạo đi dạo, chợt thấy có một sòng bạc. Mặc dù ta không đánh bạc, nhưng là nghe bọn thủ hạ thường nghị luận nói đánh bạc rất thú vị, cho nên ta liền nhất thời vui mừng, chạy vào len lén học hai chiêu. Lại nói, tại sao ngươi cũng đi dạo đến sòng bạc a?" Dạ Dật Phong cười chân thành nói.
"Ta à, ta là tới đập phá quán." Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu lãnh cười một tiếng, nói một câu làm toàn trường khiếp sợ. . .
"Ah, đó không phải là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong sao, hắn vào sòng bạc làm gì?" Ngân Lang nhíu lông mày, nghi ngờ nói.
"Nói nhảm, vào sòng bạc có thể làm gì, đương nhiên là đánh bạc a." Thanh Báo mắt trợn trắng, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang. Thương Nguyệt thái tử này nhất thời nghiện bài bạc, vào đánh vài ván hình như cũng không có gì kỳ quái chứ?
"Ngươi là heo à! Cẩn thận suy nghĩ một chút, mật thám của chúng ta nằm vùng ở Thương Nguyệt quốc đã cẩn thận điều tra Dạ Dật Phong, hắn không hề đánh bạc. Hơn nữa, hiện tại vương gia chúng ta, Khương thái hậu, Bắc Dực thái tử đều đang bận rộn nghiên cứu sách lược tác chiến, sáng sớm tinh mơ Thương Nguyệt thái tử không có ham mê cờ bạc, lại vào sòng bạc đánh bạc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất kỳ quặc sao?" Ngân Lang tức giận trừng mắt với Thanh Báo.
"Xem đầu óc của ta, nếu không phải ngươi nhắc nhở, ta thậm chí đã quên Thương Nguyệt thái tử không có ham mê bài bạc. Vậy. . . Nói cách khác thật ra Thương Nguyệt thái tử vào sòng bạc căn bản không phải là để đánh bạc, mà có thể là đang mưu đồ cái gì không thể cho ai biết?" Thanh Báo đột nhiên vỗ đầu một cái, hai mắt cũng trở nên thâm thuý.
"Ngươi cuối cùng cũng phản ứng kịp rồi." Ngân Lang im lặng nhìn Thanh Báo.
"Tạm thời không đi Ảo Ảnh cung, chúng ta vào sòng bạc xem một chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, nhàn nhạt lên tiếng. Phân tích của Ngân Lang, cũng chính là nghi ngờ trong lòng nàng.
"Dạ, vương phi." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức cúi người, cung kính trả lời. Trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn Ngân Lang cùng Thanh Báo vào đại sảnh sòng bạc, âm thanh vô cùng huyên náo lập tức truyền vào tai.
Ánh mắt thâm thúy xem xét chung quanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang, Thanh Báo cơ hồ là trong cùng lúc phát hiện bóng dáng Dạ Dật Phong. Giờ phút này Dạ Dật Phong đang nhẹ phe phẩy quạt trong tay, an tĩnh đứng bên cạnh một chiếu bạc ngưng thần quan sát.
Đúng lúc này, một nữ nhân mặc hoàng y từ chiếu bạc khác đi đến chỗ Dạ Dật Phong đang đứng. Chỉ là nàng cũng không có lưu lại bên cạnh Dạ Dật Phong, mà chỉ như có như không sát qua, sau đó nện bước đến chiếu bạc khác.
Bỗng dưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: "Quả nhiên có gì đó quái lạ."
"Vương phi, chẳng lẽ ngài đã phát hiện ra cái gì?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, Ngân Lang cùng Thanh Báo biểu tình khiếp sợ nghiêng nghiêng đầu, bọn họ cũng không thấy Dạ Dật Phong này có gì bất thường a?
"Ngân Lang, Thanh Báo, các ngươi biết mới vừa rồi nữ nhân vận hoàng y vừa đi sát qua Dạ Dật Phong là ai không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt lại.
"Vương phi, ngài không biết nàng sao, nàng chính là trưởng nữ của Tả thừa tướng tên Lăng Tiêm Tiêm, là lão bản của Chí Tôn sòng bạc, cũng là người mà toàn thể Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài." Ngân Lang kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cung kính hồi bẩm. Danh tiếng của Lăng Tiêm Tiêm ở Long Diệu hoàng triều vang như sấm, vương phi thế nào lại không biết nàng?
"Trưởng nữ Tả thừa tướng? Lão bản của Chí Tôn sòng bạc? Mọi người ở Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày, tỏa ra hơi thở yêu lãnh.
Thời điểm Lăng Tiêm Tiêm đi về phía Dạ Dật Phong, trên tay không có bất kỳ vật gì. Nhưng khi nàng lơ đãng sát qua hắn, trong lòng bàn tay nàng chợt có một tờ giấy. Tiếp nàng hạ ống tay áo, đem tờ giấy kia lặng yên không tiếng động giấu mất.
Rất dễ nhận thấy, tờ giấy Lăng Tiêm Tiêm giấu vào trong tay áo, là Dạ Dật Phong âm thầm giao cho. Nàng không thể không thừa nhận, loại phương thức trao đổi bí mật của Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm không chê vào đâu được. Bởi vì động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Ngân Lang cùng Thanh Báo cũng không thấy một chút dấu vết nào. Chỉ tiếc là, bọn họ có lẽ có thể lừa gạt con mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng chạy không thoát nhãn thần của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng.
"Uh, thật ra thì lão bản chính của Chí Tôn sòng bạc là Tả thừa tướng. Nhưng bởi vì Lăng Tiêm Tiêm dung mạo xuất chúng, võ công cao cường, hơn nữa còn có một thân kỹ xảo đánh bài xuất thần nhập hóa, vì vậy Tả thừa tướng liền đem Chí Tôn sòng bạc giao cho Lăng Tiêm Tiêm quản lý." Ngân Lang gật đầu một cái, tiếp tục mở miệng nói.
"Chí Tôn sòng bạc nằm ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, mỗi ngày ra vào sòng bạc ít nhất đạt tới mấy ngàn người. Kể từ khi Lăng Tiêm Tiêm quản lý Chí Tôn sòng bạc, người vào đây càng nhiều. Những người thuần túy đi vào đánh bạc cũng có, người thèm thuồng sắc đẹp của Lăng Tiêm Tiêm cũng có, không tiếc bỏ ra số tiền lớn đi đánh bài để lấy được trái tim của nàng, để gây chú ý với Lăng Tiêm Tiêm. Dĩ nhiên cũng có người vì khiêu chiến kỹ xảo đánh bài của Lăng Tiêm Tiêm mà đến. Nhưng vô luận như thế nào, kết quả cuối cùng đều chỉ có một chữ, đó chính là thua." Ngân Lang vừa dứt lời, Thanh Báo liền nói tiếp.
"Hiện tại Tả thừa tướng có thể coi là người giàu nhất Long Diệu hoàng triều rồi, nhưng mà gia sản của hắn hoàn toàn là dựa vào Lăng Tiêm Tiêm dùng kỹ xảo đánh bài thắng được, cho nên Lăng Tiêm Tiêm này rất được Tả thừa tướng yêu thích." Ngân Lang lại bổ sung một câu.
"Ngân Lang, Thanh Báo, chúng ta có thể rời sòng bạc rồi." Nghe Ngân Lang cùng Thanh Báo nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.
"A?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ không phải đi vào giám thị cử động của Dạ Dật Phong sao? Nhưng hiện tại cái gì cũng không thấy được, tại sao lại rút lui a?
"Đáp án ta đã biết, dĩ nhiên không cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi đỏ mọng, ánh mắt rét lạnh quét qua Dạ Dật Phong vẫn còn đang giả bộ xem đánh bài.
"Cái gì?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật mãnh liệt hơn, bọn họ rõ ràng không nhìn ra một chút dấu vết a, vương phi như thế nào tìm được câu trả lời a? Trời ạ, tiểu vương phi nhà bọn họ đến cùng có phải người hay không a? Ngân Lang cùng Thanh Báo cơ hồ có loại kích động muốn coi Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành thần vạn năng mà cúng bái.
Cùng lúc đó, Dạ Dật Phong ưu nhã phe phẩy quạt, quay người sang, muốn đi ra cửa sòng bạc. Bỗng dưng, tầm mắt Dạ Dật Phong cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa không trung giao nhau. Thân thể của hắn khẽ cứng lại, trong mắt không tự chủ được thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng sao lại bỗng nhiên xuất hiện trong sòng bạc? Nàng không phải rời Thụy vương phủ trước mình sao, mà nàng vừa rời đi Thụy vương phủ, thủ hạ của mình liền đuổi theo nàng a? Chẳng lẽ. . . Nàng lại có khả năng có thể bỏ rơi những thuộc hạ có kỹ thuật theo dõi hạng nhất của hắn, sau đó lại thần không biết quỷ không hay theo dõi lại mình sao?
Dạ Dật Phong lập tức thu liễm sự kinh hoảng trong mắt, dung nhan tươi cười, hắn đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vui vẻ nói: "Này, thật là khéo a. Không ngờ đi dạo phố, cũng có thể gặp ngươi. Xem ra, duyên phận giữa ngươi và ta không ít nha."
"Đi dạo phố?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt nhìn nụ cười giả dối của Dạ Dật Phong, có chút giễu cợt nói.
"Đi dạo đi dạo, chợt thấy có một sòng bạc. Mặc dù ta không đánh bạc, nhưng là nghe bọn thủ hạ thường nghị luận nói đánh bạc rất thú vị, cho nên ta liền nhất thời vui mừng, chạy vào len lén học hai chiêu. Lại nói, tại sao ngươi cũng đi dạo đến sòng bạc a?" Dạ Dật Phong cười chân thành nói.
"Ta à, ta là tới đập phá quán." Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu lãnh cười một tiếng, nói một câu làm toàn trường khiếp sợ. . .