"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta thất bại, Thánh đế nhất định vô cùng tức giận. Nếu người đích thân tới, ngươi đến cả xương cốt cũng không còn." Linh Cung thánh tôn lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu u lãnh nói.
Linh lực hiện tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho dù có Huyết Tỳ Bà, nếu hắn thật sự muốn lấy mạng nàng cũng không phải việc khó. Chẳng qua hắn tới lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hoàn toàn là vì đoạt Huyết Tỳ Bà, nhưng tại sao Huyết Tỳ Bà lại không chịu nằm trong tay hắn?
die»ndٿanl«equ»yd«onNếu không thể có được Huyết Tỳ Bà, hắn liền không chắn chắn có thể đối phó được Thánh đế hay không. Nếu Huyết Tỳ Bà đã nhận thức Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ nhân, vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch cũ đi. Làm cho Thánh đế cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đấu đến lưỡng bại câu thương, hắn ngồi một bên ngư ông đắc lợi.
"Trở về hỏi Thánh đế của các ngươi, cần ta gióng trống khua chiêng nghênh đón hắn đích thân tới lấy mạng sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhướng mày, cười hỏi.
Linh Cung thánh tôn không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn cười lạnh, điểm mũi chân một cái. Trong gió sát khí dày đặc, đồng thời hắn cũng nhảy đến hướng cửa ra.
"Rút!" Chín hoàng y nữ tử nhìn nhau, cũng lập tức lắc mình theo đuôi Thánh tôn rời khỏi cấm địa.
Lạnh nhạt nhìn Linh Cung thánh tôn đã rời đi, Vô Ngân công tử vặn chặt lông mày nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Có cảm thấy có chút kỳ quái không, người này tựa hồ không muốn lấy mạng ngươi, mà là lấy Huyết Tỳ Bà trong tay ngươi?"
"Hay là. . . Linh Cung nội chiến?" Hiên Viên Diễm cũng nhíu nhíu mày, đồng tình nói.
Lấy tác phong làm việc của Linh Cung, nếu thực sự phụng chỉ Thánh đế đi đòi mạng Nguyệt nhi, không lý nào lại dễ dàng rút lui như thế? Nhưng mặt nạ nam tử kia vừa nhìn thấy Huyết Tỳ Bà quỷ dị bay trở về trong lòng Nguyệt nhi, liền dẫn nhóm Linh Cung sứ giả rút lui, hành động này thật sự có chút quái dị a.
"Diễm, trước không cần quản Linh Cung. Cái lão yêu bà Khương thái hậu kia nhất định đã bắt đầu hành động, chúng ta cũng phải nhanh rút khỏi chỗ này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống, bàn tay khẽ vuốt ve Huyết Tỳ Bà, thản nhiên nói.
Vô luận Linh Cung có thật sự có nội chiến hay không, có một việc không cần nghi ngờ, chính là Thánh đế thực sự muốn lấy mạng nàng. Linh Cung không cho phép người của cung có tình cảm với người bên ngoài. Mẫu thân là Linh Cung thánh chủ không chỉ cùng tướng quân phụ thân yêu nhau, mà còn sinh hạ nàng.
Cho nên sự tồn tại của nàng với Thánh đế mà nói, chính là một khiêu khích cùng châm chọc rất lớn, Thánh đế sẽ không cho phép ai làm bẩn huyết thống cao quý của Linh Cung. Nếu Thánh đế cố ý muốn cùng nàng chơi trò lấy mạng, vậy nàng sẽ phụng bồi.
"Ta đi xem nhóm Ảo Ảnh cung đã tỉnh chưa, nếu bọn họ vẫn hôn mê, ta phải nghĩ biện pháp làm bọ họ tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, nhảy lên hướng về phía đám người Ảo Ảnh cung.
Nay tất cả thị vệ của Khương thái hậu, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng nhóm Ảo Ảnh cung đều bị người của Linh Cung làm cho hôn mê, nếu bọn họ cứ như vậy rời đi, vạn nhất đám người Khương thái hậu tỉnh lại trước, nhóm Ảo Ảnh cung chắc chắn phải chết.
Thủ hạ không phải là quân cờ để mình thành công, mà là đồng bọn thân mật khăng khít. Nếu đem nhóm thủ hạ trở thành quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ, như vậy thủ hạ cũng chỉ xem mình như người chơi cờ. Lúc nguy nan, bọn họ sẽ lựa chọn lùi bước, mà không phấn đấu quên mình cùng bản thân mình kề vai chiến đấu.
die»ndٿanl«equ»yd«onThượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nhìn Hiên Viên Diễm đi xem xét đám người Ảo Ảnh cung, tiếp tầm mắt nàng chuyển đến một góc nào đó.
"Ngươi cái tiểu tử kia, vì trốn tránh đau đớn, thế mà lại tự làm mình hôn mê." Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, cất bước đi tới chỗ Cầu Cầu đang nằm chổng vó lên trời.
Mới vừa rồi đấu linh lực với mặt nạ nam tử, nàng cũng không bỏ lỡ động tĩnh bên ngoài. Khi nàng nhìn thấy hành động của Cầu Cầu, lần đầu tiên nàng có cảm giác hỗn độn trong gió. Kẻ làm việc dở hơi này, đúng là chỉ có nó a!
Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm Cầu Cầu vào lòng, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, trở lại cấm địa, mặt hắn có chút xanh mét.
"Diễm, làm sao vậy?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, khẽ nhíu mày, tay trái nàng ôm Cầu Cầu, tay phải ôm Huyết Tỳ Bà đi tới chỗ Hiên Viên Diễm.
"Bọn họ không phải bị linh lực đánh cho hôn mê, mà toàn bộ đều bị đánh chết." Hiên Viên Diễm cắn răng nghiến lợi nói xong, hai mắt cũng lạnh như băng.
Nghe Hiên Viên Diễm nói, ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút dao động, nàng mở miệng thản nhiên nói: "Diễm, nợ máu ngày hôm nay ngày sau nhất định chúng ta sẽ đòi lại. Hiện tại phải lập tức rời khỏi cấm địa, đi bồi Khương thái hậu hảo hảo chơi một chút."
"Ừ." Hiên Viên Diễm gật đầu, tay ôm Cầu Cầu đang hôn mê trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Kỳ thật hắn còn muốn giúp Nguyệt nhi ôm Huyết Tỳ Bà, nhưng mà ngay cả người Linh Cung cũng không khống chế được Huyết Tỳ Bà, hắn càng không thể. Cho nên, hắn chỉ có thể ôm Cầu Cầu, giúp Nguyệt nhi giảm bớt gánh nặng nhỏ.
"Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta không đi thưởng thức các ngươi cùng Khương thái hậu chơi đùa đâu." Lúc này, Vô Ngân công tử nhợt nhạt cười, mở miệng nói.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời mở miệng nói: "Cự tuyệt thưởng thức, nhưng mà. . . Ngươi nếu thật sự có hứng thú, chúng ta có thể mời ngươi cùng tham dự."
"Có thể được các ngươi mời tham dự, là vinh hạnh của ta." Vô Ngân công tử nhún vai, trên dung nhan là ý cười thanh nhã.
Đoàn người đi tới cửa cấm địa, đi qua dũng đạo ngoằn nghèo, bọn họ bước trên bậc thang kéo dài. Sau một lúc lâu, cùng với một cửa đá mở ra, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Giữa bầu trời xanh mặt trời đỏ đang tỏa nắng, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đón gió núi, đi tới hội hợp cùng đại tướng quân Thượng Quan Hạo.
Cùng lúc đó, ở sườn núi –
Gió thổi qua cây cỏ quanh sườn núi, làm chúng tựa như dây đàn đang triền miên, gió như những ngón tay vô hình, tấu ra một khúc nhạc của tự nhiên.
die»ndٿanl«equ»yd«onNhưng mà nếu là cẩn thận lắng nghe, có thể cảm giác được tiếng nhạc kỳ ảo này mơ hồ làm người ta hít thở không thông.
Đó là bởi vì hiện tại có ba mươi vạn tinh binh mặc khôi giáp, dùng thân hình tạo thành lá chắn ở sườn núi, bọn họ đứng xếp thành hàng dài uy nghiêm. Trong đó mười lăm vạn quân mặc khôi giáp màu đen là của Bắc Dực quốc, mười lăm vạn còn lại mặc khôi giáp màu xám là của Thương Nguyệt quốc.
Sát khí mà họ tỏa ra, làm người ta không khó nhìn ra bọn họ đều là dũng sĩ được tôi luyện trên chiến trường. Chỉ thấy lúc này mỗi một tinh binh đều giơ cao cung tiễn trong tay tùy thời có thể lấy mạng người, mũi tên lạnh lẽo nhắm hướng đỉnh núi.
Mà ở phía trước ba mươi vạn tinh binh, có hai cái ghế cùng một cái bàn. Trên ghế chính là Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn và Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong, mặt bàn bày một bộ bàn cờ bằng cẩm thạch giá trị xa xỉ. Giờ khắc này, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đang cúi đầu đánh cờ.
Phóng mắt nhìn vị trí của quân cờ đen trắng, cũng không để lộ chút sát khí, nước cờ rất hòa thuận. Nhưng ẩn sau sự hòa hợp đó, chính là một hồi kiếp nạn mà Long Diệu Hoàng triều sắp phải gánh chịu.
"Ngươi nói, chúng ta có thể không chờ hay không, có lẽ Hiên Viên Diễm đã sớm bị người của Linh Cung lấy mạng rồi?" Dạ Dật Phong lắc lắc quạt trúc trong tay, nhặt một quân cờ trắng đặt vào bàn cờ.
"Thương Nguyệt thái tử nếu thực cho rằng Hiên Viên Diễm là người đoản mệnh, sao còn dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, hợp tác cùng ta chặn đầu Hiên Viên Diễm chứ?" Tiêu Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhặt một quân cờ đen đặt vào bàn cờ.
Ba mặt núi đều là vách đá, nơi này là đường duy nhất có thể xuống núi, Long Diệu Hoàng triều Khương thái hậu đã dẫn đại quân bao vây Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm rồi.
Hắn đương nhiên rất thích ý âm thầm trợ giúp Khương thái hậu một phen, dẫn tinh binh chặn sườn núi chặn đường đi của Hiên Viên Diễm, không cho Hiên Viên Diễm thuận lợi xuống núi chạy tới Hổ Báo Doanh.
Chỉ cần không có Hiên Viên Diễm chỉ huy, đại quân của Khương thái hậu cùng lực lượng mạnh nhất sau lưng Hiên Viên Diễm là Hổ Báo Doanh nhất định sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương, tới lúc đó giang sơn Long Diệu cũng sẽ lung lay.
die»ndٿanl«equ»yd«onThực lực của quân đội Long Diệu kỳ thật hơn xa ở ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, tiếc là vì nội chiến, nên quân đội cường đại bị phân tán.
Dạ Dật Phong vì sao dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, liên thủ cùng mình đối phó Hiên Viên Diễm, hắn há lại không rõ ràng chứ?
Bởi vì Dạ Dật Phong biết một khi Hiên Viên Diễm hoàn toàn diệt trừ Khương thái hậu, thu hồi binh lực trong tay Khương thái hậu. Như vậy. . . Hiên Viên Diễm sẽ trở thành kình địch mà Thương Nguyệt quốc khó đối phó nhất.
Mà hắn nguyện ý hợp tác cùng Dạ Dật Phong, cũng vì như thế. Hiên Viên Diễm mưu trí hơn người, dụng binh như thần, trước phải làm tan rã lực lượng sau lưng Hiên Viên Diễm, nếu không đây sẽ là trở ngại lớn nhất khi Bắc Dực quốc nhất thống thiên hạ.
"Dù sao mười lăm vạn tinh binh của ta cũng nhàn rỗi, nhìn thấy ngươi ở sườn núi chặn Hiên Viên Diễm, liền dẫn bọn hắn đến đây góp vui. Hy vọng Hiên Viên Diễm thật sự không phải người đoản mệnh, nếu không ta cùng đám tinh binh phải đi một chuyến tay không rồi." Dạ Dật Phong lại lắc lắc quạt trúc, nhặt một quân cờ đặt trên bàn cờ.
"Thương Nguyệt thái tử hứng trí bừng bừng chạy tới sườn núi giúp vui, Hiên Viên Diễm sao có thể nhẫn tâm để ngươi thất vọng ra về chứ?" Tiêu Hàn nhíu mày lạnh lùng nhìn Dạ Dật Phong, hạ một quân cờ xuống. Dạ Dật Phong chỉ mím môi cười, cũng hạ xuống một quân cờ.
Ngay lúc hai người này ở sườn núi đánh cờ, trong biển hoa trên đỉnh núi –
"Vương gia, toàn bộ giống như dự đoán của người, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong thật sự dẫn tinh binh chặn ở sườn núi." Thanh Báo cung kính cúi người với Hiên Viên Diễm, mở miệng hồi bẩm.
"Còn lão yêu bà Khương thái hậu thì sao?" Hiên Viên Diễm lạnh lùng nhếch môi, sát khí trong mắt như thủy triều ùa về.
"Bà ta dẫn đại quân đi Hổ Báo Doanh."
"Diễm, nên tỉ mỉ an bài tiết mục cho bọn họ, chào cảm ơn với mưa máu đi." Thanh Báo vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền lười biếng nói. . .
Linh lực hiện tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho dù có Huyết Tỳ Bà, nếu hắn thật sự muốn lấy mạng nàng cũng không phải việc khó. Chẳng qua hắn tới lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hoàn toàn là vì đoạt Huyết Tỳ Bà, nhưng tại sao Huyết Tỳ Bà lại không chịu nằm trong tay hắn?
die»ndٿanl«equ»yd«onNếu không thể có được Huyết Tỳ Bà, hắn liền không chắn chắn có thể đối phó được Thánh đế hay không. Nếu Huyết Tỳ Bà đã nhận thức Thượng Quan Ngưng Nguyệt là chủ nhân, vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch cũ đi. Làm cho Thánh đế cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đấu đến lưỡng bại câu thương, hắn ngồi một bên ngư ông đắc lợi.
"Trở về hỏi Thánh đế của các ngươi, cần ta gióng trống khua chiêng nghênh đón hắn đích thân tới lấy mạng sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã nhướng mày, cười hỏi.
Linh Cung thánh tôn không trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn cười lạnh, điểm mũi chân một cái. Trong gió sát khí dày đặc, đồng thời hắn cũng nhảy đến hướng cửa ra.
"Rút!" Chín hoàng y nữ tử nhìn nhau, cũng lập tức lắc mình theo đuôi Thánh tôn rời khỏi cấm địa.
Lạnh nhạt nhìn Linh Cung thánh tôn đã rời đi, Vô Ngân công tử vặn chặt lông mày nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Có cảm thấy có chút kỳ quái không, người này tựa hồ không muốn lấy mạng ngươi, mà là lấy Huyết Tỳ Bà trong tay ngươi?"
"Hay là. . . Linh Cung nội chiến?" Hiên Viên Diễm cũng nhíu nhíu mày, đồng tình nói.
Lấy tác phong làm việc của Linh Cung, nếu thực sự phụng chỉ Thánh đế đi đòi mạng Nguyệt nhi, không lý nào lại dễ dàng rút lui như thế? Nhưng mặt nạ nam tử kia vừa nhìn thấy Huyết Tỳ Bà quỷ dị bay trở về trong lòng Nguyệt nhi, liền dẫn nhóm Linh Cung sứ giả rút lui, hành động này thật sự có chút quái dị a.
"Diễm, trước không cần quản Linh Cung. Cái lão yêu bà Khương thái hậu kia nhất định đã bắt đầu hành động, chúng ta cũng phải nhanh rút khỏi chỗ này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cụp mắt xuống, bàn tay khẽ vuốt ve Huyết Tỳ Bà, thản nhiên nói.
Vô luận Linh Cung có thật sự có nội chiến hay không, có một việc không cần nghi ngờ, chính là Thánh đế thực sự muốn lấy mạng nàng. Linh Cung không cho phép người của cung có tình cảm với người bên ngoài. Mẫu thân là Linh Cung thánh chủ không chỉ cùng tướng quân phụ thân yêu nhau, mà còn sinh hạ nàng.
Cho nên sự tồn tại của nàng với Thánh đế mà nói, chính là một khiêu khích cùng châm chọc rất lớn, Thánh đế sẽ không cho phép ai làm bẩn huyết thống cao quý của Linh Cung. Nếu Thánh đế cố ý muốn cùng nàng chơi trò lấy mạng, vậy nàng sẽ phụng bồi.
"Ta đi xem nhóm Ảo Ảnh cung đã tỉnh chưa, nếu bọn họ vẫn hôn mê, ta phải nghĩ biện pháp làm bọ họ tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, nhảy lên hướng về phía đám người Ảo Ảnh cung.
Nay tất cả thị vệ của Khương thái hậu, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng nhóm Ảo Ảnh cung đều bị người của Linh Cung làm cho hôn mê, nếu bọn họ cứ như vậy rời đi, vạn nhất đám người Khương thái hậu tỉnh lại trước, nhóm Ảo Ảnh cung chắc chắn phải chết.
Thủ hạ không phải là quân cờ để mình thành công, mà là đồng bọn thân mật khăng khít. Nếu đem nhóm thủ hạ trở thành quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ, như vậy thủ hạ cũng chỉ xem mình như người chơi cờ. Lúc nguy nan, bọn họ sẽ lựa chọn lùi bước, mà không phấn đấu quên mình cùng bản thân mình kề vai chiến đấu.
die»ndٿanl«equ»yd«onThượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười nhìn Hiên Viên Diễm đi xem xét đám người Ảo Ảnh cung, tiếp tầm mắt nàng chuyển đến một góc nào đó.
"Ngươi cái tiểu tử kia, vì trốn tránh đau đớn, thế mà lại tự làm mình hôn mê." Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút, cất bước đi tới chỗ Cầu Cầu đang nằm chổng vó lên trời.
Mới vừa rồi đấu linh lực với mặt nạ nam tử, nàng cũng không bỏ lỡ động tĩnh bên ngoài. Khi nàng nhìn thấy hành động của Cầu Cầu, lần đầu tiên nàng có cảm giác hỗn độn trong gió. Kẻ làm việc dở hơi này, đúng là chỉ có nó a!
Ngay tại lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống, ôm Cầu Cầu vào lòng, bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, trở lại cấm địa, mặt hắn có chút xanh mét.
"Diễm, làm sao vậy?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, khẽ nhíu mày, tay trái nàng ôm Cầu Cầu, tay phải ôm Huyết Tỳ Bà đi tới chỗ Hiên Viên Diễm.
"Bọn họ không phải bị linh lực đánh cho hôn mê, mà toàn bộ đều bị đánh chết." Hiên Viên Diễm cắn răng nghiến lợi nói xong, hai mắt cũng lạnh như băng.
Nghe Hiên Viên Diễm nói, ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút dao động, nàng mở miệng thản nhiên nói: "Diễm, nợ máu ngày hôm nay ngày sau nhất định chúng ta sẽ đòi lại. Hiện tại phải lập tức rời khỏi cấm địa, đi bồi Khương thái hậu hảo hảo chơi một chút."
"Ừ." Hiên Viên Diễm gật đầu, tay ôm Cầu Cầu đang hôn mê trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Kỳ thật hắn còn muốn giúp Nguyệt nhi ôm Huyết Tỳ Bà, nhưng mà ngay cả người Linh Cung cũng không khống chế được Huyết Tỳ Bà, hắn càng không thể. Cho nên, hắn chỉ có thể ôm Cầu Cầu, giúp Nguyệt nhi giảm bớt gánh nặng nhỏ.
"Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta không đi thưởng thức các ngươi cùng Khương thái hậu chơi đùa đâu." Lúc này, Vô Ngân công tử nhợt nhạt cười, mở miệng nói.
Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời mở miệng nói: "Cự tuyệt thưởng thức, nhưng mà. . . Ngươi nếu thật sự có hứng thú, chúng ta có thể mời ngươi cùng tham dự."
"Có thể được các ngươi mời tham dự, là vinh hạnh của ta." Vô Ngân công tử nhún vai, trên dung nhan là ý cười thanh nhã.
Đoàn người đi tới cửa cấm địa, đi qua dũng đạo ngoằn nghèo, bọn họ bước trên bậc thang kéo dài. Sau một lúc lâu, cùng với một cửa đá mở ra, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Giữa bầu trời xanh mặt trời đỏ đang tỏa nắng, đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đón gió núi, đi tới hội hợp cùng đại tướng quân Thượng Quan Hạo.
Cùng lúc đó, ở sườn núi –
Gió thổi qua cây cỏ quanh sườn núi, làm chúng tựa như dây đàn đang triền miên, gió như những ngón tay vô hình, tấu ra một khúc nhạc của tự nhiên.
die»ndٿanl«equ»yd«onNhưng mà nếu là cẩn thận lắng nghe, có thể cảm giác được tiếng nhạc kỳ ảo này mơ hồ làm người ta hít thở không thông.
Đó là bởi vì hiện tại có ba mươi vạn tinh binh mặc khôi giáp, dùng thân hình tạo thành lá chắn ở sườn núi, bọn họ đứng xếp thành hàng dài uy nghiêm. Trong đó mười lăm vạn quân mặc khôi giáp màu đen là của Bắc Dực quốc, mười lăm vạn còn lại mặc khôi giáp màu xám là của Thương Nguyệt quốc.
Sát khí mà họ tỏa ra, làm người ta không khó nhìn ra bọn họ đều là dũng sĩ được tôi luyện trên chiến trường. Chỉ thấy lúc này mỗi một tinh binh đều giơ cao cung tiễn trong tay tùy thời có thể lấy mạng người, mũi tên lạnh lẽo nhắm hướng đỉnh núi.
Mà ở phía trước ba mươi vạn tinh binh, có hai cái ghế cùng một cái bàn. Trên ghế chính là Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn và Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong, mặt bàn bày một bộ bàn cờ bằng cẩm thạch giá trị xa xỉ. Giờ khắc này, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đang cúi đầu đánh cờ.
Phóng mắt nhìn vị trí của quân cờ đen trắng, cũng không để lộ chút sát khí, nước cờ rất hòa thuận. Nhưng ẩn sau sự hòa hợp đó, chính là một hồi kiếp nạn mà Long Diệu Hoàng triều sắp phải gánh chịu.
"Ngươi nói, chúng ta có thể không chờ hay không, có lẽ Hiên Viên Diễm đã sớm bị người của Linh Cung lấy mạng rồi?" Dạ Dật Phong lắc lắc quạt trúc trong tay, nhặt một quân cờ trắng đặt vào bàn cờ.
"Thương Nguyệt thái tử nếu thực cho rằng Hiên Viên Diễm là người đoản mệnh, sao còn dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, hợp tác cùng ta chặn đầu Hiên Viên Diễm chứ?" Tiêu Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhặt một quân cờ đen đặt vào bàn cờ.
Ba mặt núi đều là vách đá, nơi này là đường duy nhất có thể xuống núi, Long Diệu Hoàng triều Khương thái hậu đã dẫn đại quân bao vây Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm rồi.
Hắn đương nhiên rất thích ý âm thầm trợ giúp Khương thái hậu một phen, dẫn tinh binh chặn sườn núi chặn đường đi của Hiên Viên Diễm, không cho Hiên Viên Diễm thuận lợi xuống núi chạy tới Hổ Báo Doanh.
Chỉ cần không có Hiên Viên Diễm chỉ huy, đại quân của Khương thái hậu cùng lực lượng mạnh nhất sau lưng Hiên Viên Diễm là Hổ Báo Doanh nhất định sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương, tới lúc đó giang sơn Long Diệu cũng sẽ lung lay.
die»ndٿanl«equ»yd«onThực lực của quân đội Long Diệu kỳ thật hơn xa ở ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, tiếc là vì nội chiến, nên quân đội cường đại bị phân tán.
Dạ Dật Phong vì sao dẫn mười lăm vạn đại quân chạy tới sườn núi, liên thủ cùng mình đối phó Hiên Viên Diễm, hắn há lại không rõ ràng chứ?
Bởi vì Dạ Dật Phong biết một khi Hiên Viên Diễm hoàn toàn diệt trừ Khương thái hậu, thu hồi binh lực trong tay Khương thái hậu. Như vậy. . . Hiên Viên Diễm sẽ trở thành kình địch mà Thương Nguyệt quốc khó đối phó nhất.
Mà hắn nguyện ý hợp tác cùng Dạ Dật Phong, cũng vì như thế. Hiên Viên Diễm mưu trí hơn người, dụng binh như thần, trước phải làm tan rã lực lượng sau lưng Hiên Viên Diễm, nếu không đây sẽ là trở ngại lớn nhất khi Bắc Dực quốc nhất thống thiên hạ.
"Dù sao mười lăm vạn tinh binh của ta cũng nhàn rỗi, nhìn thấy ngươi ở sườn núi chặn Hiên Viên Diễm, liền dẫn bọn hắn đến đây góp vui. Hy vọng Hiên Viên Diễm thật sự không phải người đoản mệnh, nếu không ta cùng đám tinh binh phải đi một chuyến tay không rồi." Dạ Dật Phong lại lắc lắc quạt trúc, nhặt một quân cờ đặt trên bàn cờ.
"Thương Nguyệt thái tử hứng trí bừng bừng chạy tới sườn núi giúp vui, Hiên Viên Diễm sao có thể nhẫn tâm để ngươi thất vọng ra về chứ?" Tiêu Hàn nhíu mày lạnh lùng nhìn Dạ Dật Phong, hạ một quân cờ xuống. Dạ Dật Phong chỉ mím môi cười, cũng hạ xuống một quân cờ.
Ngay lúc hai người này ở sườn núi đánh cờ, trong biển hoa trên đỉnh núi –
"Vương gia, toàn bộ giống như dự đoán của người, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong thật sự dẫn tinh binh chặn ở sườn núi." Thanh Báo cung kính cúi người với Hiên Viên Diễm, mở miệng hồi bẩm.
"Còn lão yêu bà Khương thái hậu thì sao?" Hiên Viên Diễm lạnh lùng nhếch môi, sát khí trong mắt như thủy triều ùa về.
"Bà ta dẫn đại quân đi Hổ Báo Doanh."
"Diễm, nên tỉ mỉ an bài tiết mục cho bọn họ, chào cảm ơn với mưa máu đi." Thanh Báo vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền lười biếng nói. . .