Edit: Thu Thuyền
Beta: Alligator
Trong phòng ngủ, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt đất, ánh nến đỏ tươi chập chờn, gió đêm lặng lẽ lọt qua khe cửa, ánh trăng cùng nến dây dưa tạo thành một bức màng mỏng, cùng nhau ngâm nga ca hát vui đùa.
Giờ phút này –
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi trước bàn, ngón tay cầm ngòi búp trá trị xa xỉ, nhẹ nhàng đặt búp xuống giấy tuyên thành ở trên bàn.
Cách đó không xa trên một cái giường tinh xảo, Hiên Viên Diễm lười biếng dựa lưng ở trên giường, nghiêm túc lột vỏ quả nho, đem từng trái nho lột sạch sẽ, nhẹ nhàng bỏ vào trong khay ngọc.
Tiểu Kim chồn Cầu Cầu đang nằm trên đùi Hiên Viên Diễm, nhìn chằm chằm khay ngọc mà chảy nước miếng, mỗi một quả nho đều làm nó thèm thuồng. Ô ô ô…quả nho thơm ngọt, màu nho trong suốt, thật muốn lập tức nhào qua bỏ chúng vào bụng nha.
Móng vuốt nho nhỏ hướng miệng đang chảy nước miếng lau lau, Cầu Cầu hai mắt đảo quanh nhìn nhìn quả nhỏ được bóc sạch sẽ trên khay.
Cầu Cầu hơi ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt đen láy liếc trộm Hiên Viễn Diêm đang chăm chú bóp vỏ quả nho trên tay một cái. Cầu Cầu vốn là đang giơ móng vuốtnho nhỏ lau nước miếng, bắt đầu thận trọng hướng khay ngọc. Không được, nó thật sự là nhịn không được rồi, nó phải trộm được vài quả nhỏ trong khay mới giảm đi sự háu ăn của nó.
Vèo, Cầu Cầu lặng lẽ hướng khay ngọc từng chút từng chút một, thời điểm sắp lấy được, Hiên Viên Diễm thẳng tay hướng trên người Cầu Cầu.
Cầu Cầu cảm thấy khí lạnh bắn tới sau đầu, miễn cưỡng rút móng vuốt về, ngửa đầu thật cao. Con chồn hướng Hiên Viên Diễm làm một bộ dáng thật đáng thương, ánh mắt như muốn nói: ô ô ô… trong khay ngọc có nhiều quả nho rồi, ngươi cho ta ăn mấy quả thì có sao đâu!
Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Cầu Cầu, ánh mắt đen láy không tiếng động như nói: Những quả nho này ta bóc cho Nguyệt nhi ăn, ngươi dám không nghe lời ta nói trộm ăn, ta liền xách ngươi ném ra ngoài!
—năm viên! Cầu Cầu đem móc vuốt nhỏ nhắn nắm thành quả đấm nhét vào trong miệng, mặc kệ Hiên Viên Diễm hiểu ánh mắt của nó hay không, mắt nó xoay vòng nhìn Hiên Viên Diễm ý muốn thương lượng .
—Chờ Nguyệt nhi ăn no, nếu còn dư, tất cả cho ngươi! Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu không chút nào muốn thượng lượng.
—Ngộ nhỡ Tiểu Chủ Tử ăn hết thì sao? Cầu Cầu ngoan như vậy…ngươi cho ta ăn một chút xíu thì có làm sao?
Nhìn thấy giả trạng đáng thương với Hiên Viên Diễm là không thực hiện được, đuôi của Cầu Cầu hướng Hiên Viên Diễm lắc lư, tiến hành chiến lược thứ hai làm nũng.
—Không cho! Im lặng nhìn động tác làm nũng của Cầu Cầu, hai mắt Hiên Viên Diễm trực tiếp truyền lại cho Cầu Cầu một đáp án quả quyết.
—Ta hận ngươi! Vốn là lắc lư cái đuôi nghe câu trả lời quả quyết của Hiên Viên Diễm lập tức xù lông, hai mắt Cầu Cầu trừng lên nhìn Hiên Viên Diễm, mở ra hai hàm răng sắc bén hung ác hướng Hiên Viên Diễm uy hiếp.
— Không cho chính là không cho, ngươi dám trộm thử xem, ta liền ném ngươi!
Không nhìn Cầu Cầu đang ra sức uy hiếp, hai mắt Hiên Viên Diễn lần nữa nhìn quả nho chưa bóc xong vỏ trên tay.
Móng Vuốt nhỏ hết sức khó chịu gãi gãi trên cánh tay của Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu vụt một cái từ trên đùi Hiên Viền Diễm nhảy ra mặt đất. Tiếp, thân thể Cầu Cầu giống như mũi tên, nhảy đến bên cạch bàn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chăm chú viết chữ.
Móng vuốt nhỏ kéo làn váy của nàng, Cầu Cầu nặn ra vài giọt nước mắt, ngửa mặt lên nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt kêu lên.
— Ô ô ô…Cầu Cầu thích nhất Tiểu Chủ Tử, người ta thật muốn ăn mấy quả nho trong khay ngọc. Đại phôi đản Hiên Viên Diễm sống chết cũng không chịu cho Cầu Cầu ăn, ô ô ô…Cầu Cầu rất ngoan, Cầu Cầu thật sự rất muốn ăn.
Bá! Nghe được Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu còn mang theo tiếng nức nở, khóe miệng Hiên Viên Diễm giật giật nhìn Cầu Cầu đang lôi kéo làn váy Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mặc dù hắn không hiểu biểu ngữ của chồn, nhưng cũng có thể đoán được Cầu Cầu đang kêu cái gì. Thật khâm phục nó nha, nhìn thấy bản thân thương lượng cùng hắn thất bại, lại làm mặt đáng thương chạy đến bên Nguyệt nhi.
Thương Quan Ngưng Nguyệt dừng bút, khóe miệng giật giật nhìn Cầu Cầu, mặt đầy hắc tuyến nhìn Hiên Viên Diễm nói: “ Diễm, cho nó ăn mấy quả đi!”
Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu lập tức nâng móng vuốt nho nhỏ xoa xoa nước mắt. Đồng thời cái đầu nhỏ nhắn của nó quay sang nhìn Hiên Viên Diễm, khiêu khích nhìn hắn. Ánh mắt khiêu khích như muốn nói: Hừ! Cho dù ngươi chết sống không chịu cho Cầu Cầu ăn, chỉ cần Tiểu Chủ Tử nói một câu, xem ngươi còn dám không cho?
Vèo, động tác giống như chớp nhảy chở lại trên đùi Hiên Viên Diễm, đồng thời móng vuốt nhỏ duỗi ra hướng quả nho trong khay mà lấy.
"Người này móng vuốt vừa mới đạp trên mặt đất, nếu làm bẩn nho, Nguyệt nhi làm sao mà ăn? Mau thu móng vuốt về, sau đó đem miệng chồn của ngươi há ra, ta cho ngươi ăn.” Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu, không vui nói.
Cầu Cầu không phục rút móng vuốt về nhưng vẫn hướng cánh tay Hiên Viên Diễm cào một cái, còn lâu Cầu Cầu mới nghe lời hắn, chỉ là vì cái ăn nên nó mới ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra.
Nếu ăn được mấy quả mà tấn công hắn, ngộ nhỡ chọc giận cái tên vô loại đáng ghét đó, đem chính mình ném ra ngoài, vậy thì thật không có ăn rồi.
Đầu ngón tay Hiên Viên Diễm gảy nhẹ, đem quả nhỏ ném vào miệng Cầu Cầu, mắt nở nụ cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần lữa đặt bút xuống viết, ôn nhu nói: “ Nguyệt nhi, chúng ta trở về phủ trước, vì sao nàng khẳng địnhTả Thừa Tướng là do Thương Nguyệt quốc phái tới Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián?”
“Thật ra thì lúc Dạ Dật Phong lén lút đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta chỉ hoài nghi Dạ Dật Phong và Tả Thừa Tướng vì muốn đạt được mục đích nên cùng nhau hợp tác. Chỉ là, lúc ta phá giải được bí mật viết trên giấy, ta liền xác định Tả Thừa Tướng nhất định là thuộc hạ của Dạ Dật Phong. Từng câu từng chữ Dạ Dật Phong viết trên mảnh giấy, tuyệt đối là mệnh lệnh.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng trả lời Hiên Viên Diễm, chỉ là đầu của nàng cũng không ngâng lên, như cũ cúi đầu ở trên giấy tuyên thành viết chữ như rồng bay phượng múa.
“Mấy năm gần đây, Tả Thừa Tướng và trưởng nữ Lăng Tiêm Tiêm quả thật có biến hóa lớn, ta vẫn luôn suy đoán hai người họ có phải là người khác phái tới.” Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, đầu ngón tay lần nữa gãy, đem quả nho ném vào miệng Cầu Cầu.
Trước kia Tả Thừa Tướng, đối với hoàng huynh Hiên Viên Ly nhất mực trung thành. Thật không ngờ rằng, hắn vội vàng chuyển hướng sang Khương Thái Hậu, cùng Khương Thái Hậu trăm phương ngàn kế đối phó với hoàng huynh của mình.
Kể từ ngày Thừa Tướng phủ xảy ra chuyển biến lớn, trưởng nữ của Tả Thừa Tướng Lăng Tiêm Tiêm, vốn là nuôi dưỡng ở khuê phòng, lại bắt đầu ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, thậm trí còn trở thành Chí Tôn Đỗ Thần của Long Diệu Hoàng Triều.
Hơn nữa, cũng bởi vì thủ thuật đổ xí ngầu tuyệt đỉnh Lăng Tiêm Tiêm trở thành chủ của Chí Tôn Đổ Phường, mới có thể làm Tả Thừa Tướng trở thành người giàu có nhất Long Diệu Hoàng Triều, cũng làm Tả Thừa Tướng có đủ tiền tài âm thầm khuếch trương thế lực.
Ngón tay ngọc thon dài cầm bút tiêu sái xoay xoay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cong khóe môi lên nói: “ Chỉ cần xác nhận được Tả Thừa Tướng chính xác là do Thương Nguyệt quốc phái đến Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián, như vậy chúng ta có thể trình diễn một tiếc mục ném đá dấu tay thật hoàn mỹ. Không chỉ có thể thuận lợi diệt trừ Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ chấm dứt hậu loạn, lại có thể thành công kết thúc lời dị nghị của bách tính."
“Chỉ tiếc, Kim Phỉ Thúy rơi vào tay Tả Thừa Tướng. Không lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù xác nhận hắn chính là gian tế do Thương Nguyệt quốc phái tới, tạm thời không thể vạch trần thân phận của hắn. Nếu không, hắn nhất định sẽ lén trốn về Thương Nguyệt quốc.” Hiên Viên Diễm mở miệng trả lời, đồng thời ném quả nho thứ ba vào miệng Cầu Cầu.
“Diễm, ta chưa từng nghe chàng nhắc đến mẫu phi, lúc ta tiến vào cung hình như cũng chưa thấy qua mẫu phi của chàng. Bà ấy…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vì sao Kim Phỉ Thúy và tánh mạng của bà có liên quan?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ quay bút, hởi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Diễm.
“Hai năm trước, mẫu phi mắc một loại bệnh rất kỳ lạ, ngay cả ngự y trong cung cũng hết cách. Ta và Ly tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ, chuẩn đoán bệnh cho mẫu phi cũng không có cách. Bọn họ đều nói, dựa theo tình hình phát triển của bệnh, tánh mạng của mẫu phi nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong năm năm. Vì khống chế bệnh tình của mẫu phi, ta đem mẫu phi an bài đến một nơi bí mật tiến hành trị liệu. Chỉ là ta dùng hết tất cả các biện pháp, mẫu phi vẫn như cũ…”
Hiên Viên Diễm tay run run bóp chặt quả nho, tiếp tục chậm rãi nói: “ Trên đời này, người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh lạ trên người mẫu phi, cũng chí có Thánh Thủ Y Vương thôi. Chỉ là Thánh Thủ Y Vương mười năm trước trong giang hồ đã không còn tung tích, không ai biết tung tích của hắn. May mắn, thời điểm Thánh Thủ Y Vương còn hành tẩu giang hồ, đã từng thiếu ân huệ của Tiên Hoàng. Bởi vì ân huệ đó, Thánh Thủ Y Vương cho Tiên Hoàng một Kim Phủ Thúy, mà bên trong Kim Phỉ Thúy có chỉ nơi ở của hắn. Hắn có nói với Tiên Hoàng, nếu ngày sau Tiên Hoàng cần hắn trả ân tình này, chỉ cần mang theo Kim Phỉ Thúy đi tìm hắn.”
“Nói cách khác…tánh mạng của mẫu phi chàng chỉ còn lại ba năm. Cho nên, chàng nhất định phải lấy cho bằng được Kim Phỉ Thúy tìm những địa điễm mà hắn đến, mới có thể tìm được Thánh Thủ Y Vương đi cứu mẫu phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, mắt ngọc khẽ chuyển nhìn Hiên Viên Diễm.
“Ừ” Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu cười.
Nhìn thấy được nụ cười nhàn nhạt lại ôn nhu mang theo lo lắng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn môi nói: “ Diễm, ta muốn…chàng không cần gắp gáp lấy Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng. Bởi vì, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, ta có thể nói cho chàng biết.”
“Nguyệt nhi ý của ngươi là…” Hiên Viên Diễm thần thái khẽ chấn động, ánh mắt đen lấy sung sướng nở nụ cười nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt...
Beta: Alligator
Trong phòng ngủ, ánh trăng dịu dàng phản chiếu trên mặt đất, ánh nến đỏ tươi chập chờn, gió đêm lặng lẽ lọt qua khe cửa, ánh trăng cùng nến dây dưa tạo thành một bức màng mỏng, cùng nhau ngâm nga ca hát vui đùa.
Giờ phút này –
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi trước bàn, ngón tay cầm ngòi búp trá trị xa xỉ, nhẹ nhàng đặt búp xuống giấy tuyên thành ở trên bàn.
Cách đó không xa trên một cái giường tinh xảo, Hiên Viên Diễm lười biếng dựa lưng ở trên giường, nghiêm túc lột vỏ quả nho, đem từng trái nho lột sạch sẽ, nhẹ nhàng bỏ vào trong khay ngọc.
Tiểu Kim chồn Cầu Cầu đang nằm trên đùi Hiên Viên Diễm, nhìn chằm chằm khay ngọc mà chảy nước miếng, mỗi một quả nho đều làm nó thèm thuồng. Ô ô ô…quả nho thơm ngọt, màu nho trong suốt, thật muốn lập tức nhào qua bỏ chúng vào bụng nha.
Móng vuốt nho nhỏ hướng miệng đang chảy nước miếng lau lau, Cầu Cầu hai mắt đảo quanh nhìn nhìn quả nhỏ được bóc sạch sẽ trên khay.
Cầu Cầu hơi ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt đen láy liếc trộm Hiên Viễn Diêm đang chăm chú bóp vỏ quả nho trên tay một cái. Cầu Cầu vốn là đang giơ móng vuốtnho nhỏ lau nước miếng, bắt đầu thận trọng hướng khay ngọc. Không được, nó thật sự là nhịn không được rồi, nó phải trộm được vài quả nhỏ trong khay mới giảm đi sự háu ăn của nó.
Vèo, Cầu Cầu lặng lẽ hướng khay ngọc từng chút từng chút một, thời điểm sắp lấy được, Hiên Viên Diễm thẳng tay hướng trên người Cầu Cầu.
Cầu Cầu cảm thấy khí lạnh bắn tới sau đầu, miễn cưỡng rút móng vuốt về, ngửa đầu thật cao. Con chồn hướng Hiên Viên Diễm làm một bộ dáng thật đáng thương, ánh mắt như muốn nói: ô ô ô… trong khay ngọc có nhiều quả nho rồi, ngươi cho ta ăn mấy quả thì có sao đâu!
Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Cầu Cầu, ánh mắt đen láy không tiếng động như nói: Những quả nho này ta bóc cho Nguyệt nhi ăn, ngươi dám không nghe lời ta nói trộm ăn, ta liền xách ngươi ném ra ngoài!
—năm viên! Cầu Cầu đem móc vuốt nhỏ nhắn nắm thành quả đấm nhét vào trong miệng, mặc kệ Hiên Viên Diễm hiểu ánh mắt của nó hay không, mắt nó xoay vòng nhìn Hiên Viên Diễm ý muốn thương lượng .
—Chờ Nguyệt nhi ăn no, nếu còn dư, tất cả cho ngươi! Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu không chút nào muốn thượng lượng.
—Ngộ nhỡ Tiểu Chủ Tử ăn hết thì sao? Cầu Cầu ngoan như vậy…ngươi cho ta ăn một chút xíu thì có làm sao?
Nhìn thấy giả trạng đáng thương với Hiên Viên Diễm là không thực hiện được, đuôi của Cầu Cầu hướng Hiên Viên Diễm lắc lư, tiến hành chiến lược thứ hai làm nũng.
—Không cho! Im lặng nhìn động tác làm nũng của Cầu Cầu, hai mắt Hiên Viên Diễm trực tiếp truyền lại cho Cầu Cầu một đáp án quả quyết.
—Ta hận ngươi! Vốn là lắc lư cái đuôi nghe câu trả lời quả quyết của Hiên Viên Diễm lập tức xù lông, hai mắt Cầu Cầu trừng lên nhìn Hiên Viên Diễm, mở ra hai hàm răng sắc bén hung ác hướng Hiên Viên Diễm uy hiếp.
— Không cho chính là không cho, ngươi dám trộm thử xem, ta liền ném ngươi!
Không nhìn Cầu Cầu đang ra sức uy hiếp, hai mắt Hiên Viên Diễn lần nữa nhìn quả nho chưa bóc xong vỏ trên tay.
Móng Vuốt nhỏ hết sức khó chịu gãi gãi trên cánh tay của Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu vụt một cái từ trên đùi Hiên Viền Diễm nhảy ra mặt đất. Tiếp, thân thể Cầu Cầu giống như mũi tên, nhảy đến bên cạch bàn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang chăm chú viết chữ.
Móng vuốt nhỏ kéo làn váy của nàng, Cầu Cầu nặn ra vài giọt nước mắt, ngửa mặt lên nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt kêu lên.
— Ô ô ô…Cầu Cầu thích nhất Tiểu Chủ Tử, người ta thật muốn ăn mấy quả nho trong khay ngọc. Đại phôi đản Hiên Viên Diễm sống chết cũng không chịu cho Cầu Cầu ăn, ô ô ô…Cầu Cầu rất ngoan, Cầu Cầu thật sự rất muốn ăn.
Bá! Nghe được Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu còn mang theo tiếng nức nở, khóe miệng Hiên Viên Diễm giật giật nhìn Cầu Cầu đang lôi kéo làn váy Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Mặc dù hắn không hiểu biểu ngữ của chồn, nhưng cũng có thể đoán được Cầu Cầu đang kêu cái gì. Thật khâm phục nó nha, nhìn thấy bản thân thương lượng cùng hắn thất bại, lại làm mặt đáng thương chạy đến bên Nguyệt nhi.
Thương Quan Ngưng Nguyệt dừng bút, khóe miệng giật giật nhìn Cầu Cầu, mặt đầy hắc tuyến nhìn Hiên Viên Diễm nói: “ Diễm, cho nó ăn mấy quả đi!”
Nghe được Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu lập tức nâng móng vuốt nho nhỏ xoa xoa nước mắt. Đồng thời cái đầu nhỏ nhắn của nó quay sang nhìn Hiên Viên Diễm, khiêu khích nhìn hắn. Ánh mắt khiêu khích như muốn nói: Hừ! Cho dù ngươi chết sống không chịu cho Cầu Cầu ăn, chỉ cần Tiểu Chủ Tử nói một câu, xem ngươi còn dám không cho?
Vèo, động tác giống như chớp nhảy chở lại trên đùi Hiên Viên Diễm, đồng thời móng vuốt nhỏ duỗi ra hướng quả nho trong khay mà lấy.
"Người này móng vuốt vừa mới đạp trên mặt đất, nếu làm bẩn nho, Nguyệt nhi làm sao mà ăn? Mau thu móng vuốt về, sau đó đem miệng chồn của ngươi há ra, ta cho ngươi ăn.” Hiên Viên Diễm trợn mắt nhìn Cầu Cầu, không vui nói.
Cầu Cầu không phục rút móng vuốt về nhưng vẫn hướng cánh tay Hiên Viên Diễm cào một cái, còn lâu Cầu Cầu mới nghe lời hắn, chỉ là vì cái ăn nên nó mới ngoan ngoãn mở miệng nhỏ ra.
Nếu ăn được mấy quả mà tấn công hắn, ngộ nhỡ chọc giận cái tên vô loại đáng ghét đó, đem chính mình ném ra ngoài, vậy thì thật không có ăn rồi.
Đầu ngón tay Hiên Viên Diễm gảy nhẹ, đem quả nhỏ ném vào miệng Cầu Cầu, mắt nở nụ cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lần lữa đặt bút xuống viết, ôn nhu nói: “ Nguyệt nhi, chúng ta trở về phủ trước, vì sao nàng khẳng địnhTả Thừa Tướng là do Thương Nguyệt quốc phái tới Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián?”
“Thật ra thì lúc Dạ Dật Phong lén lút đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta chỉ hoài nghi Dạ Dật Phong và Tả Thừa Tướng vì muốn đạt được mục đích nên cùng nhau hợp tác. Chỉ là, lúc ta phá giải được bí mật viết trên giấy, ta liền xác định Tả Thừa Tướng nhất định là thuộc hạ của Dạ Dật Phong. Từng câu từng chữ Dạ Dật Phong viết trên mảnh giấy, tuyệt đối là mệnh lệnh.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng trả lời Hiên Viên Diễm, chỉ là đầu của nàng cũng không ngâng lên, như cũ cúi đầu ở trên giấy tuyên thành viết chữ như rồng bay phượng múa.
“Mấy năm gần đây, Tả Thừa Tướng và trưởng nữ Lăng Tiêm Tiêm quả thật có biến hóa lớn, ta vẫn luôn suy đoán hai người họ có phải là người khác phái tới.” Hiên Viên Diễm mở miệng chậm rãi nói, đầu ngón tay lần nữa gãy, đem quả nho ném vào miệng Cầu Cầu.
Trước kia Tả Thừa Tướng, đối với hoàng huynh Hiên Viên Ly nhất mực trung thành. Thật không ngờ rằng, hắn vội vàng chuyển hướng sang Khương Thái Hậu, cùng Khương Thái Hậu trăm phương ngàn kế đối phó với hoàng huynh của mình.
Kể từ ngày Thừa Tướng phủ xảy ra chuyển biến lớn, trưởng nữ của Tả Thừa Tướng Lăng Tiêm Tiêm, vốn là nuôi dưỡng ở khuê phòng, lại bắt đầu ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, thậm trí còn trở thành Chí Tôn Đỗ Thần của Long Diệu Hoàng Triều.
Hơn nữa, cũng bởi vì thủ thuật đổ xí ngầu tuyệt đỉnh Lăng Tiêm Tiêm trở thành chủ của Chí Tôn Đổ Phường, mới có thể làm Tả Thừa Tướng trở thành người giàu có nhất Long Diệu Hoàng Triều, cũng làm Tả Thừa Tướng có đủ tiền tài âm thầm khuếch trương thế lực.
Ngón tay ngọc thon dài cầm bút tiêu sái xoay xoay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cong khóe môi lên nói: “ Chỉ cần xác nhận được Tả Thừa Tướng chính xác là do Thương Nguyệt quốc phái đến Long Diệu Hoàng Triều làm nội gián, như vậy chúng ta có thể trình diễn một tiếc mục ném đá dấu tay thật hoàn mỹ. Không chỉ có thể thuận lợi diệt trừ Khương thái hậu và Hiên Viên Kỳ chấm dứt hậu loạn, lại có thể thành công kết thúc lời dị nghị của bách tính."
“Chỉ tiếc, Kim Phỉ Thúy rơi vào tay Tả Thừa Tướng. Không lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng, cho dù xác nhận hắn chính là gian tế do Thương Nguyệt quốc phái tới, tạm thời không thể vạch trần thân phận của hắn. Nếu không, hắn nhất định sẽ lén trốn về Thương Nguyệt quốc.” Hiên Viên Diễm mở miệng trả lời, đồng thời ném quả nho thứ ba vào miệng Cầu Cầu.
“Diễm, ta chưa từng nghe chàng nhắc đến mẫu phi, lúc ta tiến vào cung hình như cũng chưa thấy qua mẫu phi của chàng. Bà ấy…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vì sao Kim Phỉ Thúy và tánh mạng của bà có liên quan?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ quay bút, hởi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Diễm.
“Hai năm trước, mẫu phi mắc một loại bệnh rất kỳ lạ, ngay cả ngự y trong cung cũng hết cách. Ta và Ly tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ, chuẩn đoán bệnh cho mẫu phi cũng không có cách. Bọn họ đều nói, dựa theo tình hình phát triển của bệnh, tánh mạng của mẫu phi nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong năm năm. Vì khống chế bệnh tình của mẫu phi, ta đem mẫu phi an bài đến một nơi bí mật tiến hành trị liệu. Chỉ là ta dùng hết tất cả các biện pháp, mẫu phi vẫn như cũ…”
Hiên Viên Diễm tay run run bóp chặt quả nho, tiếp tục chậm rãi nói: “ Trên đời này, người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh lạ trên người mẫu phi, cũng chí có Thánh Thủ Y Vương thôi. Chỉ là Thánh Thủ Y Vương mười năm trước trong giang hồ đã không còn tung tích, không ai biết tung tích của hắn. May mắn, thời điểm Thánh Thủ Y Vương còn hành tẩu giang hồ, đã từng thiếu ân huệ của Tiên Hoàng. Bởi vì ân huệ đó, Thánh Thủ Y Vương cho Tiên Hoàng một Kim Phủ Thúy, mà bên trong Kim Phỉ Thúy có chỉ nơi ở của hắn. Hắn có nói với Tiên Hoàng, nếu ngày sau Tiên Hoàng cần hắn trả ân tình này, chỉ cần mang theo Kim Phỉ Thúy đi tìm hắn.”
“Nói cách khác…tánh mạng của mẫu phi chàng chỉ còn lại ba năm. Cho nên, chàng nhất định phải lấy cho bằng được Kim Phỉ Thúy tìm những địa điễm mà hắn đến, mới có thể tìm được Thánh Thủ Y Vương đi cứu mẫu phi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, mắt ngọc khẽ chuyển nhìn Hiên Viên Diễm.
“Ừ” Hiên Viên Diễm yên lặng gật đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôn nhu cười.
Nhìn thấy được nụ cười nhàn nhạt lại ôn nhu mang theo lo lắng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn môi nói: “ Diễm, ta muốn…chàng không cần gắp gáp lấy Kim Phỉ Thúy từ trong tay Tả Thừa Tướng. Bởi vì, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, ta có thể nói cho chàng biết.”
“Nguyệt nhi ý của ngươi là…” Hiên Viên Diễm thần thái khẽ chấn động, ánh mắt đen lấy sung sướng nở nụ cười nhìn dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt...