Đặc Quyền Của Giáo Sư

Chương 18

Hôm nay là ngày nghỉ nên Cố Thanh Vũ ngủ nướng đến hơn 8 giờ mới dậy. Khi mở mắt thấy Lục Tử Ngạn vẫn ngủ. Cô tự hỏi hình như người này nếu không được gọi sẽ không chịu thức?? Cố Thanh Vũ ngồi dậy, leo xuống giường, đột nhiên áo bị nắm lại. Cô nheo mắt quay lại, nhìn bàn tay đang nắm áo mình, cất tiếng "Nếu đã dậy rồi thì đi đánh răng."

 

Lục Tử Ngạn nghiêng người, mở mắt nhìn cô, mỉm cười "Chào buổi sáng."

 

Cố Thanh Vũ: "Anh còn nằm đó."

 

Anh ngồi dậy, đi theo cô vào toilet, lấy kem đánh răng rồi đưa cho cô.

 

Đánh răng xong, anh lau mặt sạch sẽ, hai tay chống vào bồn rửa mặt, lông mày nhíu lại. Cô hỏi "Anh làm gì vậy?"

 

"Thanh Vũ, em nói xem, anh là đại mỹ nhân đúng không? Tuyệt...không một khuyết điểm."

 

"Anh đang nói nhân phẩm hay bề ngoài."

 

Anh hất mặt "Cả hai, em không cần suy nghĩ. Anh biết câu trả lời rồi. Haha..."

 

Anh đang tự huyễn đấy à?

 

Cố Thanh Vũ mỉm cười, thành thật trả lời "Về nhân phẩm em nhận xét hai từ 'lưu manh', về bề ngoài có thể cho là 'được'."

 

Anh bĩu môi "Em chẳng thành thật chút nào."

 

Là do anh không chịu chấp nhận sự thật thôi.

 

***

 

Một ngày đẹp trời, đám bạn của cô kéo đến nhà chơi, chúng nó may mắn gặp được bạn của Lục Tử Ngạn. Câu đầu tiên đến đây của Phong Hiểu Ái là "Có Ngô giáo sư trong đó không?" - -!

 

Bạn anh ngồi trên sofa nói chuyện, bọn cô vào bếp cười đùa, Bạch Nha cười tươi kể chuyện của nó "Hôm nọ trong công ty, có anh kia làm quen tao, mặt mũi không tệ, gia phả không tồi, chỉ tiếc một điều..."

 

Cô hỏi "Điều gì?"

 

Hiểu Ái nói thay "Anh ta cao có mét sáu mấy còn Phương tiểu thư đây tận mét bảy. Nó cao hơn anh ta gần một cái đầu..haha...lúc đứng cạnh nhau cảm tưởng cứ như chị em ấy...haha..haha..."

 

"Fuck... Chị đây cứ tưởng thoát kiếp FA ai ngờ..." Bạch Nha lắc đầu buồn tủi. Ở trong công ty nhà cô, Bạch Nha giấu thân phận không cho ai biết, mọi người rất ít ai biết cô, chỉ biết Phương thị có cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang.

 

Cố Thanh Vũ an ủi "Cố gắng lên, đời còn dài, 'dzai' còn nhiều, gái ạ."

 

Bạch Nha cười lưu manh "Cố tử , có đứa nào không? Giới thiệu đi."

 

Hiểu Ái bày tỏ ý kiến "Mày có thấy từ khi sinh ra nó chỉ 'qua tay' một người duy nhất thôi không?"

 

"Kệ xác tao."

 

Thụ cười "Nó không có "mối" nhưng chồng của bạn Vũ đây có rất nhiều."

 

"Ồ..." Bạch Nha cười hớn hở "Cái anh cao cao, tóc màu đen nâu, sơ mi xanh kia là ai vậy?"

 

Cố Thanh Vũ nghe mà muốn toát mồ hôi lạnh, có cần trơ trẽn thế không? Cô thành thật trả lời "Anh ấy tên Thẩm duy Thiên, là phó giám đốc công ty Metral."

 

"Là cái người đã giúp mày vào làm nhân sự đó à?"

 

"Ừ."

 

"Được đấy." Nó suy nghĩ một chút "Nên tấn công hay dụ dỗ?"...

 

Hiểu Ái cười tà "Cả hai đi."

 

"Nhưng tao là tiểu thư, phải cho xíu lòng tự trọng chứ."

 

Đang bàn luận sôi nổi, bên ngoài vang lên giọng của Lục Tử Ngạn "Thanh Vũ, hôm nay ra ngoài ăn nhé."

 

Hiểu Ái lên tiếng "Giáo sư, thầy mời hay tự túc?"

 

"Tôi mời vợ tôi, còn các em thì tự túc."

 

"Sao thầy keo thế?"

 

Anh đáp "Đùa thôi, tôi mời."

 

Vậy là mọi người cùng đi, đến nhà hàng, Bạch Nha ngồi đối diện Thẩm Duy Thiên, lúc chờ thức ăn lên, nó hỏi "Này, anh Thẩm có người yêu chưa vậy, chưa thì chúng ta làm quen đi."

 

Một ngụm nước trong miệng Cố Thanh Vũ nhanh chóng phun xuống đất. Nó còn có thể mặt dày hơn không? Thế mà lúc nãy còn có đứa bảo giữ chút lòng tự trọng, xem ra một xíu lòng tự trọng đã bị nó vứt đi luôn rồi.

 

Thẩm Duy Thiên lịch sự nói "Được thôi."

 

"Tôi là Phương Bạch Nha, à, cái này để sau đi. Ăn cơm đã."

 

Lục Tử Ngạn ghé tai cô nói nhỏ "Bạn em rất có tố

 

Buổi trưa, Lục Tử Ngạn ngồi ăn cơm, nói, “Vợ, hôm nay sinh nhật anh, tối tặng anh cái gì đáng giá chút nhé.”

 

“Anh cũng sắp ba mươi rồi nhỉ.”

 

Anh cười tự hào nói “Thì có sao? Em chưa nghe câu: ‘Nam tử tam thập nhất chi hoa*’ à?”

 

* Nguyên văn: Nam tử tam thập mất chi hoa, nữ tử tử tam thập lão nhân gia (): Trai ba mươi tuổi (là) một bông hoa, gái ba mươi tuổi, một bà già. Trai bao mươi chính là thời kỳ tài hoa phát triển cao độ, còn nữ tuổi ba mươi gần như đã bước vào tuổi trung niên.

 

Cố Thanh Vũ thở dài, còn người anh cái gì cũng nói được. “Anh thích gì?”

 

Lục Tử Ngạn giơ ngón tay lên đếm “Một vé được Cố Thanh Vũ mát xa toàn thân, một vé được Cố Thanh Vũ phục vụ miễn phí, một vé được Cố Thanh Vũ tận tình chăm sóc.”

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh “Thêm một vé được Cố Thanh Vũ bạo hành nhé.”

 

Ai đó gật đầu, hứng thú vô cùng “Được đấy, thể loại SM cũng không tồi.”

 

Cô, cắm cúi ăn cơm, coi như không nghe thấy những tạp âm bên ngoài.

 

***

 

Nằm đọc sách ở trong phòng bên cạnh Lục Tử Ngạn, anh đột nhiên đưa tay sờ bụng cô, Cố Thanh Vũ giật mình hét “Anh làm gì thế?”

 

Lục Tử Ngạn tỉnh bơ trả lời “Anh muốn kiểm tra xem em có tăng ký nào không ấy mà.”

 

“Để làm gì? Với lại nếu muốn kiểm tra thì phải dùng cân chứ.” Đây là anh cố tình thì có.

 

Lục Tử Ngạn mỉm cười “Sắp tới ngày giỗ của bà em, anh muốn kể cho bà nghe ấy mà. Xem anh có nuôi em tốt không.”

 

Cố Thanh Vũ trầm mặc, cũng sắp đến ngày giỗ của bà cô, mỗi năm anh đều cùng cô đến thăm mộ, sau đó làm vài món cùng ăn chung. Cả ngày ở bên cô vì sợ cô buồn. Cố Thanh Vũ tựa đầu vào vai anh “Ừ.” một tiếng,

 

Anh vuốt tóc cô, thanh âm trầm lắng “Vợ, tuy nói câu này có hơi ngại….”

 

“Chuyện gì?”

 

“Em sinh con cho anh nhé, ít thôi, chỉ cần 11 đứa là đủ.”

 

Cố Thanh Vũ muốn ngã ngửa, ít của anh đấy hả “Anh muốn lập thành đội bóng à?”

 

Lục Tử Ngạn thành thật “Ừ. Nếu không sáu đứa cũng được, lập đội bóng chuyền. Hà hà…”

 

Cô im lặng, anh thật có tinh thần thể thao, còn cô, chính là loại người ghét vận động tay chân cho các môn thể dục. Nói đến chuyện sinh con, cô chưa nghĩ tới, có lẽ là do cô còn quá trẻ để sẵn sàng làm mẹ…. Mà bây giờ cũng thích hợp rồi, nhưng cô không nên nói ra nếu không sẽ bị anh lấy cớ mỗi ngày kéo lên giường.

 

***

 

Cố Thanh Vũ chuẩn bị vài thứ sau đó đi ra xe, hôm nay là ngày giỗ của bà nội, Lục Tử Ngạn đã xin nghỉ phép cùng cô đến nghĩa trang.

 

“Ngạn tử, hôm nay bạn em cũng đến.”

 

Anh mỉm cười “Ừ.”

 

Mấy năm trước vì giữ kín chuyện cô và anh kết hôn nên cô thường hẹn bọn họ đi riêng. Bây giờ thì có thể cùng mọi người đến thăm bà mà không cần phải nói dối.

 

Đến nghĩa trang, cô nắm tay anh đi vào, ngôi mộ của bà cô nằm cạnh gốc cây đào. Cố Thanh Vũ đã tự tay trồng ở đây, lúc còn sống bà rất thích hoa đào, mỗi năm đến Tết đều tích góp mua một cây nhỏ về trồng, khi bà mất cô đã dời chậu cây đó đến đây, nghĩ lại lúc đó, Cố Thanh Vũ vừa khóc vừa trồng cây, còn hàng ngày đến đây chăm bón. Cô mỉm cười, dang tay ôm lấy ngôi mộ “Chào bà, cháu đến rồi này.”

 

Lục Tử Ngạn ôm lấy vai cô, anh cất tiếng “Khụ…ừm... Bà, cháu đã hoàn thành trách nhiệm, chăm sóc Thanh Vũ rất tốt, dù về mặt tinh thần lẫn thể xác đều không vấn đề.”

 

Cố Thanh Vũ húc tay vào hông anh, gằn giọng “Này, anh nghiêm túc đi chứ.”

 

Anh nhăn nhó “Anh đang nói sự thật ấy chứ.”

 

Để cô nhớ lại xem, năm đầu tiên đến đây, anh nói:

 

“Mỗi người đều có những thất bại trong cuộc sống và thất bại của anh chính là khiến em không thể mãi vui cười.” Đó là câu khiến cô rất cảm động vì một năm sau khi bà mất cô luôn rất buồn phiền.

 

Năm thứ hai, anh nói: “Anh sẽ thay bà chăm sóc, bảo vệ em và yêu thương em luôn cả phần của bà.”

 

Năm thứ ba, anh nói: “Anh xin hữa bằng cả danh dự và sinh mệnh của mình: Anh sẽ luôn yêu em.”

 

Những lời nói đó giống như lời hẹn ước của anh trước sự chứng kiến của bà cô. Mỗi năm một câu khác nhau. Thật sự, điều đó khiến cô vô cùng cảm động nhưng cũng cảm thấy nổi da gà…

 

Cố Thanh Vũ đang ngẩn ngơ suy nghĩ đột nhiên thấy khuôn mặt Lục Tử Ngạn kề sát mặt mình, cô né qua một bên hỏi “Anh định làm gì?”

 

Lục Tử Ngạn e thẹn trả lời “Hôn.”

 

“Trước mộ bà em!?”

 

“Anh đang chứng minh rằng mình không nói dối.”

 

Lục Tử Ngạn cúi thấp người, Cố Thanh Vũ muốn tránh né nhưng không thể, anh là người không biết cái gì nên và không nên làm sao?

 

“Này, Lục giáo sư.” Một giọng nói phát ra khiến anh khó chịu ngước lên, là đám bạn của Cố Thanh Vũ.

 

“Ở đây là nghĩa trang đấy.” Cả Ngô Phong cũng có mặt.

 

Việc đang làm bị gián đoạn khiến anh không vui, Lục Tử Ngạn thở dài lắc đầu “Ở nơi này mà cũng nhiều bóng đèn * vậy sao? Tốt nhất nên đập hết đi.”

 

*Bóng đèn: Kỳ đà cản mũi.

 

“….” Chỉ một câu thôi, lòng tự trọng của bao con người bị ‘chà đạp’.

 

***

 

Valentine, Lục Tử Ngạn mua tặng cô một bó hoa hồng đỏ, nói “Tình yêu của anh dành cho em mãnh liệt và nồng nàn như hoa hồng.”

 

Cố Thanh Vũ nhận lấy, mỉm cười. Đặt trên bàn cửa sổ ngoài phòng khách. Được vài ngày, hoa bắt đầu héo. Cô chỉ vào đóa hoa nói “Tình yêu của anh héo rồi này.”

 

Anh cười phong tình “Dù hoa có héo tàn thì tình yêu của anh luôn là vô tận.”

 

Sao cô lại cảm thấy ớn lạnh và có chút gì đó giả tạo nhỉ? Anh học đâu ra mấy câu sến súa như vậy???

 

Ăn cơm cùng anh, Lục Tử Ngạn than thở “My dear, năm nào anh cũng tỏ tình sao em không phản ứng gì thế?”

 

“Em có cảm ơn mà?”

 

Anh bỉu môi, bất mãn “Chỉ thế thôi á? Em phải làm gì đó thật mãnh liệt chứ.”

 

Cô nhàm chán đáp “Dù sao valentine cũng qua rồi, anh nhắc làm gì.”

 

“Anh tủi thân.”

 

“Ừ.”

 

“Vợ…”

 

Cố Thanh Vũ nhíu mày “Anh không để em ăn cơm, tối em mà đói anh ngủ ngoài nhé.”

 

Ai đó cắm cúi ăn cơm, không nói nữa. Anh thuộc thể loại cuồng ngược à? Phải dùng bạo lực mới nghe.

back top