Đại Chúa Tể

Chương 1428: Thần quang chấn Cổ tộc

Chín đạo quang văn hỗn độn cổ xưa xuất hiện bên ngoài cơ thể Mục Trần, văn lộ huyền ảo, tựa như từ khoảnh khắc mới ra đời đã minh khắc ở nơi sâu nhất trong cơ thể, tràn đầy thiên địa vận vị
Bên trên chủ phong, phù đồ huyền đứng phắt dậy, vẻ lạnh nhạt trước giờ cũng không giữ được nữa, ánh mắt không thể tin nồi nhìn chín đạo quang văn cồ xưa bên ngoài thân thể Mục Trần.
Điều này đại biểu cho thứ gì, hắn quá hiểu rõ.
Đó chính là cửu thần mạch trong truyền thuyết!
"Làm sao có thể, tội tử này làm sao có thể có cửu thần mạch?!". Phù đồ huyền lẩm bẩm thất thanh nói, dù là trong phù đồ cồ tộc bọn họ, cửu thần mạch cũng là tồn tại trong truyền thuyết, từ xưa đến nay, số người có xuất hiện cửu thần mạch trong phù đồ cồ tộc bọn họ tuyệt không vượt quá 3 vị, mà 3 vị này đều là tổ tiên từ xa xưa nhất của phù đồ cồ tộc.
Phù đồ cổ tộc chính là do 3 vị tồ tiên này sáng lập ra, chỉ là, từ đó trở đi, Phù Đồ cồ tộc chưa từng xuất hiện cửu thần mạch thêm một lần nào nữa, tuy nói cửu thần mạch cũng không đại diện cho tắt cả, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, đối với những chủng tộc như phù đồ cồ tộc - nó đại diện cho độ tinh khiết huyết mạch.
Mà đối với một cồ tộc, huyết mạch cũng là thứ quan trọng nhất.
Đây cũng chính là lý do chủ yếu khiến phù đồ cồ tộc tức giận khi thanh diên tịnh tự kết nhân duyên, bởi vì bọn họ dành cho thanh diên tịnh kỳ vọng quá cao, nhưng hành động này của thạh diên tịnh, không nghi ngờ gì sẽ khiến huyết mạch bị ô nhục cùng hạ thấp.
Nhưng chuyện xuất hiện trước mắt hôm nay cũng khiến cho lồng ngực phù đồ huyền khó chịu, dường như xung động muốn hộc cả máu, Huyết mạch của Mục Trần không những không bị hạ thấp, ngược lại còn có cửu thần mạch, cái này đủ để nói rõ, Huyết mạch của Mục Trần còn tinh khiết hơn tất cả mọi người trong phù đồ cồ tộc bọn họ.
Sự khiếp sợ kéo dài một hồi lâu trên khuôn mặt phù đồ huyền, mới dần dần hồi phục, hắn chau mày nhìn chằm chằm thân ảnh Mục Trần, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Sau khi phù đồ huyền phát hiện không lâu, những tộc nhân phù đồ cổ tộc khác cùng với đông đảo thế lực cường giả cũng đã nhận ra chín đạo quang văn cồ xưa sáng chói trên thân thể Mục Trần, lúc này khuôn mặt của họ đều trở nên trợn mắt há mồm!
"Lão thiên a, ta nhìn thấy cái gì vậy? Đó là thứ gì?"
"Ta lại gặp được cửu thần mạch trong truyền thuyết sao?!"
"Mục Trần này làm sao có đến 2 đạo thần mạch! Hơn nữa còn có một đạo Cửu Thần Mạch? Đây còn là người sao?"
"Cửu thần mạch a, khó trách tiểu tử này lại biến thái như thế, hóa ra là có cửu thần mạch!"
Toàn bộ thiên địa đều chìm trong thanh âm khiếp sợ, những tộc nhân huyền mạch vốn dùng ánh mắt châm chọc nhìn Mục Trần thì lúc này đều há to miệng, ánh mắt biến thành đen sì nhìn thân ảnh chói mắt trên bầu trời.
Huyền La càng là suýt nữa phun ra một búng máu, sắc mặt xanh mét, thân thể không biết đang run rẩy vì khiếp sợ hay sợ hãi nữa, nếu như là bát thần mạch, hắn còn có thể miễn cưỡng giữ vững được tâm cảnh, nhưng đối diện với cửu thần mạch trong truyền thuyết, dù là hắn cũng phải tâm thần run rẩy.
Mạch thủ huyền mạch - huyền quang cũng ngơ ngác nhìn thân ảnh của Mục Trần, vào giờ phút này, hắn cũng không còn duy trì được sự tỉnh táo nữa, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, lộ ra có chút dữ tợn.
Lúc này, hắn hầu như có một loại xung động,muốn lập tức xuất thủ, chém chết Mục Trần.
Nếu không, ngày sau người này tất nhiên sẽ trèo lên Thánh Phẩm, đến lúc đó, cả nhà bọn họ 2 vị thánh phẩm, coi như phù đồ cổ tộc có dốc kiệt lực cũng không có cửa áp chế bọn họ.
Mà đến lúc đó nếu phát động trả thù, huyền mạch bọn họ sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Nhưng mà, hắn rốt cục vẫn áp chế sát ý trong lòng xuống, bởi vì hắn biết, nếu hắn miễn cưỡng xuất thủ, đại trưởng lão chắc chắn sẽ ngăn cản lại, cái lão già này chính là ngoan cố cồ hủ như vậy, lúc nào cũng coi quy củ gia tộc là không thể rung chuyển.
Vì vậy, dù có là thanh diên tịnh, phạm vào tộc quy cũng bị nhốt, mà nếu hắn cũng vi phạm, sợ rằng đại trưởng lão cũng sẽ không lưu tình.
Mà trong lúc toàn bộ thiên địa đang rung động, trên ngọn núi Ma Ha cổ tộc đang ở, Ma Ha u vẫn luôn lạnh nhạt bang quang, rốt cục lúc này cũng biến sắc đứng dậy, hắn âm trầm nhìn thân ảnh Mục Trần, trong mắt thoáng hiện vẻ kiêng kỵ.
"Cửu thần mạch!". Thân là người Ma Ha cồ tộc, Ma Ha u cũng hiểu rất rõ ý nghĩa của cửu thần mạch, bằng thiên phú của Mục Trần, tương lai rất có thể sẽ bước lên thánh phẩm.
Nếu như vậy, Thánh phẩm của Phù Đồ cổ tộc sẽ đạt tới 3 vị, thực lực tăng mạnh.
"Tiểu tử này đúng là một tai họa"
Tròng mắt ma ha u âm trầm, ánh mắt nhìn Mục Trần thoáng hiện một cái sát ý âm lãnh.
Trong lúc cả thiên địa đều đang khiếp sợ, huyền tôn cũng không ngoại lệ, hắn cũng nhìn chằm chằm chín đạo quang văn cổ xưa trên cơ thể Mục Trần, con ngươi cấp tốc co rút lại, có điều, hắn chợt lạnh lùng nói: "Giả thần giả quỷ, muốn dựa vào cái này để đánh vỡ lòng tin của ta, để ngươi có cơ hội thừa dịp sao?"
Huyền tôn thật ra cũng không tin Mục Trần có cửu thần mạch, hơn nữa vào thời khắc như này, hắn cũng tuỵệt đối không cho phép mình tin, nếu không, nhuệ khí bản thân sẽ mất, tất sẽ bị Mục Trần tìm được sơ hở.
Cho nên, bất kể Mục Trần có cửu thần mạch thật hay không, việc huyền tôn cần làm bây giờ, chính là tiếp tục thế công như chẻ tre đánh xuống, triệt để đánh bại Mục Trần.
"Chết đi cho ta!"
Tiếng quát chói tai của huyền tôn vang lên, tay áo vung lên, chỉ thắy thanh thế của hắc hà càng thêm kinh khủng, phô thiên cái địa bao phủ xuống, tựa như hắc long hủy diệt, úp về phía Mục Trần.
Trong thiên địa, vô số ánh mắt đều tụ đến, bọn họ đều muốn xem xem, cửu thần mạch của Mục Trần có phải thật hay không.
Mà cách tốt nhất để phân biệt thật giả, không nghi ngờ gì chính là linh mạch thần thông đụng nhau.
Hai mắt khép hờ của Mục Trần lúc này cũng chậm rãi mở ra, khuôn mặt tuấn dật không cảm xúc, hắn ngẩng đầu nhìn hắc hà che khuất cả bầu trời, hai tay chậm rãi kết ấn, trong nháy mắt, tựa như có âm thanh trầm thấp theo đó mà vang lên.
"Cửu Thần Mạch - Phù Đồ Hỗn Độn Quang"
Trong nháy mắt khi thanh âm vừa dứt, chợt có một luồng ánh sáng từ sau lưng Mục Trần bay lên, luồng sáng này phảng phất vẻ hỗn độn, chỉ nhìn qua cũng khiến người ta mục huyễn thần mê.
ánh sáng hỗn độn dâng lên, Mục Trần vung tay áo lên, chỉ thấy, ánh sáng trực tiếp quét tới hắc hà mênh mông đang hàng lâm kia.
xoẹt!
ánh sáng hỗn độn lướt qua, một cảnh khiến người ta khiếp sợ xuất hiện, chỉ thấy trong nháy mắt, hắc hà che phủ bầu trời đã biến mất, toàn bộ bầu trời trong khoảnh khắc sáng ngời trở lại.
Vô số người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.
Dòng hắc hà đủ để khiến tiên phẩm thiên chí tôn bình thường phải tránh xa chín0 dặm, cứ dễ dàng bị phá một cách khó hiểu như vậy?!
Từng ánh mắt hoảng sợ nhìn mảnh ánh sáng hỗn độn sau lưng Mục Trần, mà sau khi nhìn kỹ lại mới phát hiện, ở trong mảnh ánh sáng đó dường như có thêm một cái sợi màu đen bé tí, hiển nhiên, sợi chỉ bé tí kia chính là hắc hà khổng lồ lúc nãy của Huyền tôn.
"Đây là linh mạch thần thông gì? Làm sao lại bá đạo đến thế!". Có người khiếp sợ nói, linh mạch thần thông bá đạo đến mức người ta không tưởng tượng nồi như vậy,thật quá đáng sợ.
Trên bầu trời, huyền tôn cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, một khắc sau, hắn chợt thu người rút lui, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ, hiển nhiên là cũng bị chiêu này của Mục Trần dọa chết khiếp.
"Chạy đi đâu?"
Mục Trần nhìn thấy hắn rút lui, cũng cười lạnh một tiếng, ngón tay điểm lên hư không, chỉ thấy mảnh ánh sáng dập dờn sau lưng lại một lần nữa quét về phía huyền tôn nơi xa xa.
Huyền tôn lộ vẻ hoảng sợ, linh lực mênh mông bộc phát ra, linh thể sáng chói tựa như bảo thạch, gắt gao bảo vệ lấy bản thân.
Vậy mà, tất cả đều không có tác dụng, khi luồng ánh sáng hỗn độn kia quét xuống, huyền tôn chính là cảm giác được mình bị vây trong một dị thế giới, nơi này không có khái niệm không gian, thời gian, một khi tiến vào trong đó liền bị cô đọng lại.
Cho nên, khi ánh sáng hỗn độn lướt qua, thân ảnh huyền tôn cũng biến mất không thấy, mà mảnh ánh sáng hỗn độn sau lưng Mục Trần lại có thêm một khuôn mặt hiện đầy vẻ hoảng sợ, rõ ràng chính là huyền tôn.
hiển nhiên, hắn đã bị thu vào trong mảnh ánh sáng hỗn độn quỷ bí kla.
lúc này, thiên địa hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, vô số cường giả hoảng sợ nhìn cảnh này, ngay cả một vị tiên phẩm thiên chí tôn cũng không đỡ nồi ánh sáng hỗn độn kia? Lướt qua một cái là bị bắt?
Đây là thần thông đáng sợ đến mức nào!
Vô số cường giả trợn mắt há mồm, uy năng như vậy, đạo linh mạch thần thông này của Mục Trần sợ rằng cũng đủ để sánh ngang 36 đạo tuyệt thế thần thông đứng đỉnh đại thiên thế giới kia rồi.
"Đây chính là linh mạch thần thông của cửu thần mạch sao? Quả nhiên mạnh mẽ quỷ dị, khiến người khác khó lòng phòng bị!" Một lúc lâu sau, rốt cục có người thở dài nói, có đạo linh mạch thần thông này, dù Mục Trần mới chỉ linh phẩm thiên chí tôn, nhưng dù đối mặt với tiên phẩm thiên chí tôn cũng có thể không cần sợ hãi.
Mà những tộc nhân khác của phù đồ cổ tộc thì kinh ngạc nhìn bầu trời trống rỗng, như thế, không phải huyền tôn đã thua sao?
Thanh mạch, đám người thanh thiên, thanh huyên, thanh sương cũng có chút không thích ứng kịp, bọn họ 2 mặt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ thắng lợi lại tới đột nhiên như thế, dù sao mới chốc lát trước đó,
Mục Trần còn đang chìm trong nguy cơ, vậy mà mới cách bao lâu thời gian, cục diện đã hoàn toàn bị nghịch chuyển, Huyền Tôn vốn chiếm thượng phong tuyệt đối đã trực tiếp bị bắt đi.
"quá mạnh mẽ"
Đôi mắt đẹp của thanh linh hiện lên tia sáng kỳ dị, nhìn thân ảnh cao ráo trẻ tuổi trên bầu trời, khuôn mặt ửng đỏ, Mục Trần lúc này hiển nhiên là uy chấn toàn bộ phù đồ cổ tộc, khí thế như vậy thật khiến lòng người mê say.
Những tộc nhân thanh mạch khác cũng có cảm giác vinh quang theo, bất kể thân phận Mục Trần như thế nào, ít nhất bây giờ hắn cũng là mạch thủ thanh mạch, cho nên thanh mạch bọn họ cũng có thể hưởng thụ niềm vui sướng sau thắng lợi này.
Mà ở bên huyền mạch thì là một mảnh tĩnh mịch, đám người mặc mạch thần sắc cũng ngưng trọng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng ky.
Mạch thủ huyền mạch - huyền quang gắt gao nhìn chằm chằm Mục Trần, dáng vẻ tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Mục Trần đứng chắp tay trên không trung, sau lưng ánh sáng hỗn độn bay lên, khiến cho hắn lúc này có một khí thế vĩ ngạn như thôn thiên địa. Hắn cúi đầu, nhìn về phía huyền mạch tĩnh mịch, thanh âm nhàn nhạt vang lên, khiến không ai có thể cãi lại
"Các ngươi thua, trả lại ghế đi"

back top