Đại Chúa Tể

Chương 339

Chương 339: Đến tay
Trong không gian tách biệt, Mục Trần kinh hỉ nhìn hạt châu đen thui, dao động toát ra cho thấy nó chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này.
Lôi Thần đan!
- Tìm được rồi!
Mục Trần đè nén sự vui mừng trong lòng, cẩn thận lướt tới, đến gần đóa hắc liên như nước kia.
Càng đến gần, Mục Trần phát hiện ra đóa hắc liên đó hình thành từ lôi tương, cảm giác kỳ dị khiến người ta nghĩ khó mà phá hủy được, và đặc biệt là không hề có chút dao động cuồng bạo nào cả, hoàn toàn bất đồng với lôi đình lực khủng bố trong lôi hải này.
Mục Trần chăm chú quan sát hắc liên kia một hồi, rồi nhìn sang Lôi Thần đan. Đây mới là mục tiêu chính, phải nhanh tay lấy nó, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Mục Trần giơ tay ra, lôi quang lóe lên búng ra, như những sợi tơ tằm bao vây Lôi Thần đan.
Mục Trần tu luyện Lôi Thần Thể có hấp thu một ít Hắc Thần Lôi, nên cảm giác chung nguồn gốc khiến Lôi Thần đan không kháng cự, dễ dàng tóm lấy.
Thấy đã thuận lợi, Mục Trần mừng rơn, tay hút lấy Lôi Thần đan.
"Đùng!"
Nhưng ngay khi Lôi Thần đan vào tay, không gian tách biệt này lại rung chuyển không ngừng, biến dạng như sắp sụp đổ.
Mục Trần biến sắc, cất đi Lôi Thần đan định rời khỏi. Nhưng ánh mắt quét ngang đóa hoa sen lại cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng biết đóa lôi liên kia có tác dụng gì, nhưng cũng hình thành nơi đây như Lôi Thần đan thì có lẽ không phải là phàm vật, đã lỡ đến đây rồi sao còn không thuận tay hái luôn, cơ duyên này có thể gặp lại lần hai được sao chứ?
Mục Trần quyết đoán giơ tay ra, lôi quang tóm lấy lôi liên, thu vào tay.
"Véo!"
Xong xuôi đâu đấy, Mục Trần không dám dừng chân, lập tức lao ra, thoát khỏi không gian tách biệt, xuất hiện trở lại trong lôi hải.
"Xoẹt xoẹt."
Lôi điện bao bọc thân thể, Mục Trần đẩy tốc độ lên cao nhất điên cuồng bỏ trốn khỏi lôi hải.
"Ầm!"
Thình lình tiếng sấm rền giận dữ vang vọng trên không trung của lôi hải. Lôi Linh đang quần thảo chiến đấu với Bắc Minh Long Côn đột nhiên gầm lên điên cuồng, hắc lôi đánh ra nổ vang, chấn nổ sóng triều của Bắc Minh Long Côn.
Bắc Minh Long Côn nhìn thấy Lôi Linh đột nhiên bạo động, sắc mặt lại tỏ ra vui vẻ. Có lẽ Mục Trần đã tìm được Lôi Thần đan.
"Ầm! Ầm!"
Lôi Linh gào thét, hắc lôi như cự long vần vũ bắn về lôi hải, ý định đánh chết tên trộm Lôi Thần đan, Mục Trần.
Nhưng Bắc Minh Long Côn đâu dễ để cho nó mốn làm gì thì làm, cái mồm cá khổng lồ rộng mở, một dòng nước đen phun ra dữ dội đông cứng toàn bộ lôi đình.
Lôi Linh thấy Bắc Minh Long Côn không ngừng ngăn cản, cực kỳ phẫn nộ. hình dáng khổng lồ của nó đột nhiên phát nổ, tan thành lôi tương đầy trời, đổ ào ạt xuống lôi hải. Một cột Hắc Thần Lôi khổng lồ đột nhiên xuất hiện xé toang lôi hải, tốc độ kinh khủng khó hình dung nện thẳng xuống.
Mục Trần đang cấp tốc lao ra, đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng ngược, bất an đầy tràn trong lòng, cảm giác tử vong ập đến đáng sợ.
Giật mình ngẩng đầu lên, lôi hải phía trên như mở ra, một tia Hắc Thần Lôi khổng lồ như thiên khiển xuyên không gian phong tỏa hoàn toàn mọi thứ xung quanh hắn, không thể tránh né!
Mục Trần tái mặt, công kích như thế căn bản hắn không thể nào chịu nổi.
Một việc duy nhất có thể làm đó là nhắm mắt chờ chết.
"Ầm!"
Nhưng khi Mục Trần tuyệt vọng, thì một luồng sức mạnh đáng sợ khác cũng hung hãn xé toang lôi hải, một dòng nước đen lạnh lẽo cuồn cuộn bắn tới, tốc độ nhanh hơn Hắc Thần Lôi một bước, phủ lấy Mục Trần.
"Rẹt rẹt."
Dòng nước đông kết lại thành hắc băng sơn, Mục Trần hoàn toàn được bảo vệ ở trung tâm băng sơn.
"Bùm!"
Hắc Thần Lôi hung hăng oanh kích vào băng sơn, lôi hải rung chuyển bạo động, lôi tương cuồn cuộn nổi lên, bề mặt băng sơn bị đánh nứt ra một đường thật lớn, nhưng đã ngăn được một kích đáng sợ của Lôi Linh.
"Véo!"
Băng sơn cứ thế lui đi, chớp mắt đã xuyên qua lôi hải, xuất hiện ở không gian bên ngoài.
Thân hình khổng lồ của Bắc Minh Long Côn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành lão nhân đầu trọc bộ dáng gần đất xa trời đứng trước mặt Mục Trần.
Trong lôi hải, Lôi Linh đang điên cuồng rít gào, lôi tương tung hoành tứ phương, định tiếp tục triển khai công kích đối với lão.
Lão nhìn thấy vậy, nổi giận hừ một tiếng, hai tay biến ảo kết ấn, đột nhiên không gian quanh lôi hải bị biến dạng, một dòng nước lạnh tuôn ra hóa thành hàn băng tù lung phong tỏa hoàn toàn lôi hải rộng vô biên ở bên trong.
"Đùng đùng!"
Hắc lôi oanh kích lên vách băng lao, nhưng không thể phá hủy nó. Trước tới nay lão nhân đầu trọc lo lắng Lôi Linh không ăn được thì đạp đổ, phá hủy Lôi Thần đan nên mới e ngại. Bây giờ Lôi Thần đan đã ở trong tay, không còn gì phải ngại dĩ nhiên chẳng để cho Lôi Linh không có bao nhiêu linh trí trở thành thứ gì đáng phải lo ngại.
Sau khi giam khốn Lôi Linh, lão nhân đầu trọc cười tủm tỉm quay lại nhìn Mục Trần, xoa xoa tay làm cái bộ dáng chuyện nhỏ như con thỏ ra vẻ với hắn.
Mục Trần trừng mắt, nắm tay lại, một luồng hắc lôi bắn ra, lôi quang tan đi, để lại một viên Lôi Thần đan huyền dị.
Những luồng lốc xoáy hình thành từ sấm sét li ti xoay tròn quanh Lôi Thần đan, phát ra những tiếng sấm sét đì đùng.
Lão nhân đầu trọc nhìn Lôi Thần đan, mắt bỗng dưng đỏ lên, vội chộp ngay lấy, mặc kệ lôi đình đánh vào bàn tay khô gầy, lão cũng không hề màng tới.
- Lôi Thần đan a...
Lão kích động lẩm bẩm. Vì Lôi Thần đan này đã phải chờ đợi đến mấy trăm năm, cuối cùng cũng thỏa nguyện.
Có Lôi Thần đan, lão có thể tiến thêm một bước, đột phá Chí Tôn cửu phẩm, trở thành Địa Chí Tôn chân chính!
Lát sau lão bình tĩnh lại, cất đi Lôi Thần đan, chuyện đột phá không phải dễ, dù có Lôi Thần đan cũng cần phải chuẩn bị thêm nhiều thứ nữa kia.
- Mục Trần, lần này lão phu đã nợ ngươi một ân tình.
Lão nhân đầu trọc cười nói.
Mục Trần cũng cười đáp lại:
- Tiền bối khách sáo rồi, lần này ta cũng được lợi không ít, ân tình gì chứ.
Đúng là hắn có lợi ích không nhỏ, không chỉ có Lôi Thần Thể hoàn chỉnh, còn có Hắc Thần Lôi Độc chỉ, sắp tới còn được Linh Quang quán đỉnh, thật là phúc duyên sâu dày.
- Hô hô, đúng là thu hoạch không nhỏ.
Lão nhân đầu trọc liếc nhìn Mục Trần, ánh mắt đầy thâm ý.
Mục Trần xấu hổ cười, vung tay lên, một đóa hắc liên xuất hiện trước mặt.
- Tiền bối, cái này ta tìm được cùng một chỗ với Lôi Thần đan, chẳng biết nó là cái gì.
Mục Trần thành thật khai báo.
Lão nhìn chòng chọc vào đóa sen, mắt sáng lên kinh ngạc:
- Cái này dường như là Lôi Thần Liên, một bảo vật cực hiếm. Như Lôi Thần đan vậy, tỷ lệ cực thấp sinh ra ở những nơi có lôi đình lực đậm đặc. Không ngờ trong lôi hải này lại có thể cùng lúc sinh ra Lôi Thần đan và Lôi Thần Liên.
- Lôi Thần Liên...
Mục Trần lẩm bẩm cái tên bất phàm.
- Lôi Thần Liên do ngươi tìm thấy, vậy nó là của ngươi đi.
Lão nhân đầu trọc khoát tay, nói.
Mục Trần lúc lắc cái đầu, không đoán được lão lại hào phóng như vậy, dù gì Lôi Thần Liên chắc chắn cũng không tầm thường.
- Lôi Thần Liên tuy cũng hiếm, nhưng với ta chẳng có ích gì. Coi như ngươi may mắn, nó rất có ích cho việc tu luyện Lôi Thần Thể, sau này tu luyện thì ngồi lên đó, sẽ có thể hấp thu lôi đình lực cuồn cuộn không dứt. Dùng thứ đó trui rèn thân thể sẽ đẩy nhanh tiến triển tu luyện.
Mục Trần cực kỳ vui mừng, Lôi Thần Liên lại có thần hiệu như thế sao? Hắn đang lo Lôi Thần Thể tu luyện khó quá, không ngờ có được Lôi Thần Liên thì bớt đi rất nhiều phiền toái.
- Vậy đa tạ tiền bối!
Mục Trần cảm tạ lập tức, nhiệm vụ lần này khá nguy hiểm nhưng lại phú quý không ít. Hắn tin chắc nếu lão đây lên tiếng, thì không biết bao nhiêu kẻ già trẻ lớn bé tranh nhau mà hỗ trợ, nhưng cũng may số người có thể chịu đựng được Hắc Thần Lôi đánh liên hồi mà còn sống cũng không có mấy ai....
Nếu không phải như thế, có lẽ Bắc Minh Long Côn cũng không tìm hắn làm gì.
Lão nhân đầu trọc lắc đầu, vung tay lên mang theo Mục Trần rời khỏi tầng cuối Lôi vực, đến tầng thứ chín, hạ xuống một đỉnh núi.
Không gian nơi đây không có áp lực như lúc nãy, tuy cũng có lôi hà dày đặc, nhưng vẫn kém tầng cuối Lôi vực rất xa.
- Tiếp theo....
Lão nhân đầu trọc mỉm cười.
- Ta sẽ thực hiện lời hứa, giúp ngươi tiến hành Linh Quang quán đỉnh.

back top