Đại Chúa Tể

Chương 608: Bất Thắng tất bại

Chiến đài phía đông.
Cơ Huyền đứng giữa không trung, linh lực dũng mãnh tràn ra như thủy triều, hình thành một khối năng lượng sáng rực như mặt trời.
Uy áp kinh người khiến cho những đệ tử đang chú ý quan sát chiến đài này lạnh cả da đầu. Công kích mức độ này e rằng cao thủ tam trọng Thần Phách nan cũng phải lo mà né cho sớm. Cơ Huyền giành được hạng 2 vòng sơ loại quả nhiên là một vị đội trưởng tiếng tăm hiển hách, bản lĩnh hơn người.
Cơ Huyền trừng mắt tập trung vào Ôn Bất Thắng, gã kia vẫn bình tĩnh, cánh tay đã biến thành một màu ám kim, uy áp khó hiểu tản mát.
- Chí Tôn thủ cốt... ngươi thật là một tên cực kỳ may mắn.
Cơ Huyền tỏ ra ghen tị thốt lên.
Hiện tại hắn đã hiểu vì sao Ôn Bất Thắng có thể thống lĩnh một chi đội không mấy mạnh mẽ lại có thể vững vàng trụ lại trong bát cường. Gã đội trưởng bề ngoài bình thường kia có một thứ bảo bối vô song.
- Chí Tôn thủ cốt?
Quanh chiến đài, nhiều đệ tử thính tai nghe được tiếng lẩm bẩm của Cơ Huyền, sắc mặt biến đổi, trong lòng chấn kinh, nhìn lại cánh tay ám kim của Ôn Bất Thắng kia, khúc xương bên trong là của một vị Chí Tôn?
Ôn Bất Thắng chỉ cười đáp lời:
- May mắn thôi, vừa đúng lúc tìm được một di tích cổ, bên trong đó lại có một cánh tay được tiền bối Chí Tôn dùng tinh huyết để bảo tồn, lại vừa vặn phù hợp với nó một chút, mà cũng vừa hên có biết một chút thủ pháp cấy ghép, do vậy mới có được ngày hôm nay.
- Quả là cực kỳ may mắn!
Nhiều kẻ nghe hắn kể lể mà chép miệng ừng ực. Cường giả Chí Tôn một khi đã tạ thế, thân thể gần như có thể còn tồn tại đến cả vạn năm bất diệt. Thế nhưng cho dù ngươi có may mắn chiếm được bột hài cốt đó, cũng không thể nào nhổ tay chân mình ra mà gắn nó vào. Bởi vì những thứ vốn không thuộc về mình, cố gắng ghép nó vào cơ thể chỉ sinh ra sự đề kháng bài trừ dẫn đến hủy cốt thân vong. Trừ phi cũng may mắn như gã này, tìm được một bộ xương có độ phù hợp cực cao.
Mà cái chuyện còn khó hơn mò kim đáy bể ấy, lại rơi trúng vào đầu Ôn Bất Thắng, cái may mắn của hắn quả thực khiến người ta vô cùng ghen tị.
- Bất quá ta thấy uy áp của Chí Tôn thủ cốt kia, đoán rằng chủ nhân của nó khi còn sống, thực lực cũng còn chưa vượt qua ngũ phẩm. Do vậy nếu ngươi nghĩ rằng chỉ với cánh tay mục nát đó mà thắng lợi được, thì ngươi lầm rồi!
Cơ Huyền thản nhiên nói.
- Không đâm đầu vào thì ai mà biết kết quả chứ?
Ôn Bất Thắng lạnh nhạt đáp trả, đối mặt Cơ Huyền cường thế bá đạo vẫn không hề sợ hãi.
- Vậy thì để cho ta lĩnh giáo xem thử năng lực của một cường giả Chí Tôn sau khi vẫn lạc thì còn lại được bao nhiêu?
Cơ Huyền lạnh lùng đe dọa, thân hình từ từ trôi lên không trung, khối cầu năng lượng sau lưng hắn càng lúc thêm khổng lồ.
Linh khí quanh đó dường như trở nên bạo động, ánh sáng của khối cầu năng lượng như mặt trời giữa trưa, khiến chúng nó sôi lên sùng sục.
Xem ra Cơ Huyền đã dùng đến sát chiêu hòng chấm dứt nhanh trận đấu này.
Ôn Bất Thắng hít thở thật sâu, bàn tay ám kim nắm chặt kiên quyết, cả cánh tay áo bị uy áp chấn tan thành từng mảnh, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như vảy rồng, tinh huyết toàn thân như được trái tim thúc giục đẩy vào tập trung ở cánh tay này.
Tinh huyết đổ dồn về, cánh tay ám kim lại trở nên đỏ đậm, uy áp càng lúc càng thêm cường đại.
Vô số người không dám thở mạnh, tập trung quan sát. Một chiêu này sẽ chân chính phân thắng bại.
"Rầm rầm!"
Linh lực cuồng bạo dao động trong thiên địa, kình lực toát ra khiến không khi bị nén lại.
Trên bầu trời, liệt nhật sau lưng Cơ Huyền đã to ra cả trăm trượng, hắn lơ lửng phía trước có vẻ nhỏ bé tí hon.
Đến khi năng lượng của nó đạt tới cực độ, ánh mắt Cơ Huyền lóe lên, tay kết ấn, thanh âm lạnh lùng vang khắp nơi.
- Đại Nhật thần thuật, Thánh Nhật Tịnh Thế!
Liệt nhật rung chuyển, phát ra những tiếng động kỳ quái, rồi đột nhiên bắn lên trời.
"Vù!"
Liệt nhật bắn lên chín tầng mây, rồi thình lình từ trời cao hung mãnh giáng xuống, như một ngôi sao chổi hủy diệt muốn phá tan chiến đài bên dưới.
Thế công đáng sợ, áp lực kinh khủng khiến chiến đài bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ dù cho khoảng cách còn rất xa.
Áp lực đáng sợ khiến Ôn Bất Thắng chẳng dám xem thường, tập trung giới bị.
Tay phải từ từ giơ lên, bàn tay phải màu lưu kim (màu của các cổ vật bằng vàng) đang có một dòng chất lỏng ám kim lưu chuyển trong đó, sắc mặt Ôn Bất Thắng tái đi vì thiếu máu, hắn hướng lên trời, vỗ một cú nhẹ nhàng.
- Chí Tôn Thủ!
Theo đó là giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Thình lình không gian ngay vị trí bàn tay Ôn Bất Thắng vỗ tới kịch liệt nổi sóng, một vòng kình lực phẳng khuếch tán theo phương song song với bàn tay, như một hồ nước gợn sóng khi có hòn đá ném vào.
Ánh lưu kim nở rộ, một chưởng ấn từ đó chui ra, nhanh chóng bành trướng to ra cả trăm trượng.
Lưu kim cự chưởng xông lên đón đầu, chẳng chút e ngại tránh né vỗ thẳng vào ngôi sao chổi hủy diệt đang bắn xuống.
"Đùng!"
Tiếng nổ kinh thiên khiến mọi âm thanh khác trong khu vực dường như bị chấn tan đi, đám khán giả lỗ tai lùng bùng trong chốc lát không thể nghe được gì khác, ngay cả mắt cũng chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng dữ dội đột nhiên bùng lên.
Cảnh tượng như hai tiểu hành tinh va chạm vào nhau.
Kình lực đáng sợ phát tán, lúc này mọi người đã có thể ngẩng lên quan sát, liệt nhật chiến cự chưởng, hai luồng năng lượng kinh khủng đang triệt tiêu lẫn nhau.
Cả hai đều là tập hợp năng lượng cực đại, nên trong chốc lát vẫn còn giữ ở thế giằng co.
Trên chiến đài, Ôn Bất Thắng lại vỗ thêm một cái nữa, sắc mặt hắn càng thêm tái đi.
"Roẹt!"
Lưu kim cự chưởng sáng rực lên, bàn tay khổng lồ trên cao đột nhiên nắm chặt lại, bóp lấy khối cầu liệt nhật, mạnh mẽ nghiền nát.
"Woa"
Người người kinh ngạc thốt lên. Ôn Bất Thắng lại mạnh mẽ đến thế, thế công hủy diệt kinh khủng của Cơ Huyền mà cũng bị hắn bóp nát.
Chí Tôn thủ cốt quá lợi hại.
Lưu kim cự chưởng sau khi bóp nát công kích đối phương, nhân lúc nó đang nổ tung lại xông lên trời, công kích Cơ Huyền.
Không gian biến dạng vì lực trùng kích, khiến cho người ta không nhìn rõ được sắc mặt của Cơ Huyền lúc này ra sao, nhưng dáng vẻ kia cho thấy hắn không hề có ý tránh né Ôn Bất Thắng thừa thắng truy kích.
"Vù!"
Lưu kim cự chưởng nháy mắt đã đến sát Cơ Huyền, hung hăng chụp tới.
Cơ Huyền sắc mặt không chút thay đổi, đôi mắt lóe lên.
"Gréécccc!"
Tiếng ưng gáy cổ xưa vang vọng chân trời, một đôi cánh ưng hư ảo giang ra giữa trời cao, lướt qua lưu kim cự chưởng.
Đôi cánh ưng mờ ảo chỉ hiện ra trong chớp mắt rồi biến mất, khiến nhiều người còn ngỡ mình bị ảo giác.
Lưu kim cự chưởng đang tiến sát Cơ Huyền đột nhiên khựng lại, rồi không hề tiến thêm một tấc nào
Cơ Huyền hờ hững giơ tay ra, vỗ nhẹ lên cự chưởng.
"Rắc"
Cự chưởng dễ dàng nứt ra, rồi nhanh chóng tan nát thành vô số đốm sáng đầy trời.
"Phụt"
Ôn Bất Thắng bên dưới nhất thời phun máu, linh lực quanh thân yếu ớt cực độ, cả người mềm nhũn khụy xuống, máu từ mũi miệng nhỏ xuống tí tách.
Chậm rãi lau đi vết máu, hắn ngẩn lên nhìn Cơ Huyền đang chầm chậm hạ xuống.
- Ta thua!
Ôn Bất Thắng chua xót cất tiếng, khẽ than.
Lời nhận thua dễ dàng đến bất ngờ của Ôn Bất Thắng khiến vô số khán giả kinh ngạc. Không ngờ được một kích khi nãy kinh tâm động phách bóp nát thế công đối thủ, thuận thế công kích, thế thượng phong rõ rành rành nhưng lại nháy mắt biến hóa, trở thành người bại trận.
Cơ Huyền thật sự là quá mạnh mẽ.
Những tiếng kinh hô đó khiến Ôn Bất Thắng chẳng chút cảm thán, hắn chỉ bình thản đứng dậy, đưa mắt sang chiến đài phía tây, nơi đó cũng bộc phát ra những dao động kinh người.
"Cơ Huyền quả nhiên danh bất hư truyền, có thể đánh bại hắn hay không phải xem Mục Trần ngươi mà thôi."

back top