Đại Chúa Tể

Chương 618: Ôn Thanh Tuyền át chủ bài

Chỗ Lạc Li vs Huyết Thiên Hà, linh lực cuồng bạo bùng phát, thì phía bên kia lại có vẻ khá an tĩnh.
Ôn Thanh Tuyền nhẹ nhàng giữ chặt kim chiến thương, chiến giáp bó sát vào thân thể mềm mại tôn lên những đường nét gợi cảm. Nàng chăm chú quan sát chiến đài phía Lạc Li vs Huyết Thiên Hà, cảm nhận thù địch giữa hai người mà lòng trở nên nghiêm trọng. Huyết Thiên Hà quỷ dị khó lường, lại dám chủ động khai chiến với Lạc Li ở cấp độ kia...
- Coi bộ ngươi rất quan tâm đến vòng chiến bên kia nhỉ?
Cơ Huyền cũng không vội, khoanh tay hỏi chuyện. Hắn cũng đưa mắt nhìn vòng chiến đã sôi sùng sục bên kia mà mỉm cười.
Ôn Thanh Tuyền biếng nhác nhìn hắn, thản nhiên cười nói:
- Sao thế Cơ Huyền? Ngươi chưa muốn đánh à?
- Ta và ngươi không ân không oán, nếu vội vã giao tranh tất phải có tổn thương, chi bằng cứ đợi vòng chiến bên kia kết thúc đã.
Cơ Huyền cười nói thản nhiên.
- Ngươi đang lo bản thân tiêu hao quá lớn, đến lúc đó bất kỳ ai trong hai người kia chiến thắng cũng sẽ phiền toái cho ngươi?
Ôn Thanh Tuyền khẽ mở miệng, môi cong lên châm chọc.
Cơ Huyền chột dạ:
- Ít nhất với ngươi thì cơ hội cũng sẽ tăng lên.
- Quả là một tên hèn kém đáng ghét, khó trách Lạc Li căm ghét ngươi đến thế. Cho dù ngươi có thủ đoạn mưu mô xảo trá ra sao, đem so với Mục Trần ngươi vẫn không bằng hắn.
Nhất thời Cơ Huyền nhíu mày:
- Trong Linh Lộ Mục Trần thua ta mà phải cút ra, hôm nay thậm chí còn không có tư cách giao đấu với ta, ngươi nghĩ sao lại nói ta kém hơn một tên bại tướng?
- Hai lần ngươi làm cách nào để thắng, bản thân ngươi hẳn phải biết rõ nhất.
Ôn Thanh Tuyền cười khẩy.
- Làm việc chỉ nên nhìn kết quả, thế giới này kẻ thất bại không có tư cách lên tiếng.
Cơ Huyền hờ hững trả lời.
- Da mặt cũng không khác tấm thớt là mấy.
Ôn Thanh Tuyền nâng thương chỉ thẳng gương mặt Cơ Huyền, hai mắt lạnh lẽo như băng:
- Trong thời gian đấu loại, ngươi dám đặt bẫy ta để dụ Mục Trần xuất hiện, nợ đó còn chưa tính, lúc này ta sẽ trả lại hết cho ngươi!
Dứt lời, dao động linh lực của Ôn Thanh Tuyền lập tức bùng phát, độ cường hãn hiển nhiên đã vượt qua tam trọng Thần Phách nan.
- Xem ra ngươi không đồng ý đề nghị của ta rồi nhỉ.
Cơ Huyền vẫn tỏ ra điềm nhiên.
"Vút!"
Trả lời hắn chỉ có một mũi thương dũng mãnh sáng lóa, chớp mắt đã đến gần Cơ Huyền.
Thân hình Cơ Huyền hơi run lên, nhưng không có hành động gì tỏ ra sắp đón đỡ hay tránh né, mặc cho mũi thương sắc nhọn xuyên qua cổ họng hắn.
Thế nhưng kim thương lướt qua, không có máu bắn ra, mà thân ảnh Cơ Huyền nhẹ nhàng tiêu tán.
- Tàn ảnh?
Ai đó kinh hô thất thanh, ánh mắt chấn động. Tốc độ của Cơ Huyền thật quá nhanh, chẳng biết hắn di chuyển từ khi nào, rõ ràng đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng quan sát của nhiều người.
- Phía trên!
Có người vẫn đủ nhanh để nhìn được cái bóng thấp thoáng xuất hiện của Cơ Huyền. Phía trên cao, Cơ Huyền khoanh tay đứng đó, gió nhẹ thổi áo bào tung bay, dáng vẻ khá thong thả.
Một kích thất bại, Ôn Thanh Tuyền cũng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. Công kích đơn giản nếu có thể đắc thủ thì hắn chẳng phải Cơ Huyền. Tay nàng lập tức kết ấn.
Một âm thanh ngâm nga trong trẻo vang khắp thiên địa, sau lưng Ôn Thanh Tuyền, một đôi cánh kim phượng giang ra, to lớn, sải cánh chừng mười trượng. Đôi cánh như được làm từ hoàng kim, cực kỳ rực rỡ chói mắt.
"Vù!"
Cánh vỗ xuống, cuồng phong nổi lên, bóng dáng Ôn Thanh Tuyền cũng nháy mắt biến mất.
Trên bầu trời, Cơ Huyền trợn mắt thất thần. Hắn còn chưa kịp hồi thần, cuồng phong đã nổi lên phía sau lưng, kim quang sáng lóa hiện ra thân ảnh Ôn Thanh Tuyền.
- Để xem tốc độ của ngươi có nhanh hơn được bao nhiêu nữa...
Ôn Thanh Tuyền lạnh lùng cất tiếng, kim thương lóe lên nhanh như ánh chớp biến mất trong tay nàng.
"Vút!"
Cơ Huyền lạnh lùng kết ấn, thân hình khẽ run.
Mũi thương lại xuyên qua hắn, vẫn là một tàn ảnh.
Cơ Huyền xuất hiện cách đó cả nghìn mét, thế nhưng lần này hắn vừa hiện ra, mũi thương như giòi bám trong xương cũng lập tức từ sau đâm tới.
"Vù!"
Trên bầu trời, vô số tàn ảnh của hai người xuất hiện rồi biến mất, tàn ảnh của Cơ Huyền liên tiếp bị xé toạc. Bên dưới, vô số khán giả chỉ còn biết há ngoác cả mồm nhìn chiến đấu trên không, quỹ đạo di chuyển của họ biến ảo khó lường, ít có ai bắt kịp được thân ảnh của hai người kia.
Tốc độ đó còn nhanh hơn cả quỷ mị.
Chính ngay cả Võ Linh cũng tỏ ra nghiêm túc quan sát, các cao thủ hàng đầu cũng thận trọng ra mặt. Nếu đổi lại là họ, thì dù đối mặt Cơ Huyền hay Ôn Thanh Tuyền e rằng cũng chỉ có thể trở thành bị bông cho người ta dợt.
Hai người giao tranh, không có những đối chiến dữ dội hung mãnh kinh hoàng, tốc độ truy kích chớp lóe khiến cho người ta không còn thời gian để kịp bàn tán tranh luận, chăm chú dõi mắt theo cố gắng nhìn cho ra được chiến đấu.
"Vù!"
Cơ Huyền lại hiện ra trên không, sắc mặt hắn lúc này khá khó chịu. Ban đầu có vẻ như tốc độ là ưu thế của hắn, thế nhưng hiện tại đã tăng tốc đến cực hạn cũng không thoát khỏi được Ôn Thanh Tuyền bám sát.
Tốc độ của nàng ta chẳng kém cạnh gì hắn.
"Vút!"
Kim chiến thương không tha lại đâm tới, cực kỳ ác liệt.
"Hừm!"
Cơ Huyền hậm hực, tay nắm chặt lại, trường thương của hắn cũng hiện ra, mũi thương dũng mãnh đâm tới. Hai đầu thương sắc bén chính xác đâm vào nhau, tiếng kim thiết vang vọng kinh hồn, khí kình hung hãn bộc phát giữa không.
Lúc này Cơ Huyền đành phải bỏ chiến thuật ban đầu, không thể tiếp tục dùng tốc độ áp đảo Ôn Thanh Tuyền được nữa.
Kình khí bắn ra, hai bóng người bị phản lực chấn tách ra.
Ôn Thanh Tuyền nắm chắc kim chiến thương, mắt phượng châm chọc Cơ Huyền:
- Chạy đã rồi sao?
Cơ Huyền im lặng không nói một lời. Thánh quang linh lực hội tụ mênh mông phía sau hắn, nhanh chóng hóa thành liệt nhật to lớn.
Chính là thần thuật mà trước đó hắn dùng đối phó Ôn Bất Thắng.
Thế nhưng đánh giá đối thủ, Ôn Thanh Tuyền cao hơn Ôn Bất Thắng đến mấy bậc, Cơ Huyền lập tức tiếp tục ấn pháp, lại thêm hai khỏa liệt nhật khổng lồ ngưng tụ.
Tam Luân Thánh Nhật!
Ba khối liệt nhật sừng sững xuất hiện phía sau Cơ Huyền, thế trận này khiến đám khán giả nao nao khốn khổ. Không ngờ khi giao chiến với Ôn Bất Thắng, Cơ Huyền vẫn chưa bộc lộ hết thực lực.
- Đi!
Cơ Huyền không nói năng lằng nhằng, chỉ một từ đơn giản đã khiến ba khỏa liệt nhật nối tiếp nhau bay lên trời, rồi ầm ầm lao xuống tấn công Ôn Thanh Tuyền.
Ôn Thanh Tuyền khẽ ngước nhìn, nàng chẳng có vẻ gì sợ hãi, mà khí tức càng thêm tràn ngập lãnh ngạo.
Nàng không có chút gì tỏ ra muốn tránh né công kích của đối phương.
Thánh quang rực rỡ tràn ngập khắp nơi, chói lóa.
Ba khỏa liệt nhật nện xuống chiến đài, kình phong bắn phá tứ tung một hồi lâu sau mới tan mất.
Mọi người trừng mắt nhìn lại, đang tò mò muốn biết Ôn Thanh Tuyền vì sao lại hiên ngang ưỡn ngực nhận đòn công kích kinh khủng kia của Cơ Huyền.
Thánh quang từ từ tan đi, mọi thứ trở nên rõ ràng, hầu hết mọi người sững sờ, còn một vài kẻ định lực cao hơn một chút thì hít hà sợ hãi.
Cơ Huyền cũng trợn trừng hai mắt.
Kim quang sáng chói, một con phượng hoàng vàng chóe như thỏi vàng đang chậm rãi đập cánh. Cả thân thể nó như được làm từ hoàng kim, vóc dáng tao nhã mà cao quý, sự xuất hiện của nó khiến mọi người bất giác run rẩy muốn quì xuống.
- Đó là...
Trên bầu trời, thậm chí ngay cả nhiều vị viện trưởng cũng biến sắc lẩm bẩm:
- Hoàng Kim Thánh Hoàng?
Hoàng Kim Thánh Hoàng, linh thú hạng 6 Địa Bảng.
Truyền thuyết kể rằng, linh thú này có huyết mạch chân chính của phượng hoàng, tu luyện cao nhất, Hoàng Kim Thánh Hoàng có sức mạnh sánh ngang với cả Thiên Chí Tôn.
Không ai ngờ được, Ôn Thanh Tuyền ngày trước đã luyện hóa tinh phách Hoàng Kim Thánh Hoàng!
Át chủ bài của nàng ta chắc chắn khiến bất kỳ ai cũng phải run sợ.
Trên bầu trời, Hoàng Kim Thánh Hoàng nhẹ nhàng đập cánh, thân hình cao lớn hiên ngang giữa không gian, đôi mắt phượng tôn quý lóe sáng, chiếc cổ phượng hoàng tao nhã thon dài, phía trên đầu là cô gái xinh đẹp oai nghiêm như nữ hoàng. Chợt nàng vung tay thả mái tóc đen láy, phong thái cực kỳ chói sáng.
Cơ Huyền trừng trừng nhìn đối thủ đang cưỡi Hoàng Kim Thánh Hoàng, tay khẽ siết lại. Xem ra trận này khó giải quyết hơn hắn nghĩ.
Ôn Thanh Tuyền cũng liếc nhìn hắn, chiến thương trong tay ngân lên đe dọa, âm thanh sắc bén vang trong thiên địa.
- Cơ Huyền, gọi con viễn cổ Thiên Long Ưng trong cơ thể ngươi ra được rồi đấy, bằng không ngươi chẳng có cơ hội nào đâu.

back top