Đại Chúa Tể

Chương 633: Trảm thảo trừ căn

Đóa hoa Mandala xinh đẹp yêu dị lay động, từ từ nở rộ, ánh tím lóng lánh lan ra khiến không gian quanh đó biến dạng.
Ánh tím hình thành một quầng sáng bao phủ hoàn toàn viễn cổ Thiên Long Ưng.
Viễn cổ Thiên Long Ưng hoàn toàn mất đi vẻ hung lệ, thay vào đó là kinh hoàng tột độ. Đóa hoa Mandala này tạo cho nó cảm giác uy hiếp đầy tử vong.
Uy hiếp này còn mãnh liệt và kinh hãi hơn cả khi Cửu U hiện thân.
"Đùng!"
Long dực to lớn vỗ mạnh, va vào quầng sáng tím, lực đạo hung hãn khiến quầng sáng rung chuyển dữ dội.
Mục Trần hờ hững nhìn viễn cổ Thiên Long Ưng hoảng sợ đến phát điên, ấn pháp hoa sen lại biến ảo.
"Soạt soạt!"
Mandala yêu dị đột nhiên bắn ra hàng loạt những luồng sáng tím, nhìn kỹ lại chính là những sợi dây như dây leo hợp thành từ vô số những ký tự, mang một vẻ rất huyền ảo. Trên thân dây leo còn đầy những gai nhọn.
Đám dây leo lũ lượt quấn tới, siết chặt thân hình viễn cổ Thiên Long Ưng.
"Gréééccc!"
Viễn cổ Thiên Long Ưng gào thét thê lương, thân thể to lớn biến dạng hư huyễn, dáng vẻ như bị khắc chế.
Cửu U nhìn thấy cảnh này, hếch miệng nghiến răn. Nàng biết rõ cái đóa hoa Mandala thần bí lợi hại này, trước kia mới chui vào cơ thể Mục Trần cũng bị nó hành cho nhiều lần đau khổ.
Mà thực lực của Mục Trần nay đã khác, lại còn có năng lượng của nàng cung cấp, lúc này đã có thể triệu hồi đóa hoa Mandala chân chính ra ngoài, kẻ đầu tiên không may lại là con viễn cổ Thiên Long Ưng này, xui xẻo gặm phải một cục sắt cứng.
"Ầm! Ầm!"
Linh lực dao động cuồng bạo điên cuồng bùng nổ, viễn cổ Thiên Long Ưng càng lúc càng nhận thấy không ổn, điên cuồng giãy giụa. Nhưng bất kể ra sao nó cũng không thể thoát khỏi những sợi dây màu tím kia, mà những cái gai nhọn trên đó cứa vào thân thể càng khiến cho máu thịt bị cắt xé tơi tả.
- Phong ấn!
Mục Trần cấp tốc biến ấn, quát lên.
Lưới dây leo từ từ kéo về, thân thể viễn cổ Thiên Long Ưng nhanh chóng bị lôi đến gần đóa hoa Mandala nở bung rực rỡ.
Tốc độ tuy chậm nhưng lại rất vững vàng, không hề bị sự giãy giụa của viễn cổ Thiên Long Ưng làm cho dừng lại chút nào.
Thấy đóa hoa Mandala thần bí càng lúc càng gần, viễn cổ Thiên Long Ưng hoảng hốt tột độ, vội vã la lên:
- Ta nhận thua, ân oán giữa ngươi và Cơ Huyền ta không bao giờ nhúng tay nữa!
Mục Trần vẫn chẳng hề dao động, nhẹ nhàng lắc đầu. Chịu thua lúc này chẳng phải là chậm quá sao, mà hắn vốn cũng đâu phải kẻ nhân từ nương tay.
Lời nói của viễn cổ Thiên Long Ưng càng khiến hắn thúc giục lưới dây leo kéo về nhanh hơn, kéo nó chui tọt vào đóa hoa, rồi cánh hoa thu lại, trở về thành nụ, hoàn toàn nuốt mất con quái thú to lớn.
Hoa văn huyền ảo ẩn hiện bên ngoài, hình thành một tầng phong ấn huyền diệu, khóa chặt mọi hành động của viễn cổ Thiên Long Ưng.
"Đùng!" "Đùng!"
Bất chợt nụ hoa rung động, hơi biến dạng, có lẽ viễn cổ Thiên Long Ưng ra sức phản kháng cuối cùng, nhưng rồi cũng im lặng trở lại.
Khán giả trong khu vực nhìn đóa hoa yêu dị mà xinh đẹp, mặt mày nghệt ra. Viễn cổ Thiên Long Ưng mới rồi còn uy phong lẫm lẫm không ai bì kịp, thế nhưng chớp mắt đã bị hàng phục như thế.
Đó là một con linh thú siêu cấp thực lực Chí Tôn tứ phẩm nha!
Thậm chí là nhiều vị viện trưởng ngồi đây còn chưa chắc có thể cầm cự đối chiến với nó, thế nhưng một tên đệ tử mặt mũi non choẹt lại làm được việc này.
Những viện trưởng trên tầng trời cao bất giác trầm tư, trong lòng rất chấn động, vẻ mặc phức tạp nhìn Mục Trần.
Kẻ này bất phàm!
Mục Trần lật tay, nụ hoa bay về, rồi chui tọt vào cái mồm đang há to của Cửu U Minh Tước.
Thực lực Mục Trần hiện tại mượn năng lượng Cửu U phong ấn viễn cổ Thiên Long Ưng thì được, nhưng hắn làm sao có thể luyện hóa nổi, việc đó chỉ có thể để Cửu U tự làm mà thôi.
Hình thái Cửu U hiện tại, lại còn thêm uy lực Bất Tử Hỏa, có lẽ không khó giải quyết.
Lúc Cửu U nuốt mất nụ hoa, bên dưới, thân thể Cơ Huyền đang nhắm nghiền hai mắt lập tức tỉnh lại, mặt mày trắng bệch, phun máu, thần sắc uể oải, sắc mặt kinh hãi.
Trước đó hắn bị viễn cổ Thiên Long Ưng thao túng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tất cả.
Cơ Huyền khó tin nhìn lại đối thủ. Mục Trần lại có thể đánh bại viễn cổ Thiên Long Ưng dễ dàng như vậy? Vốn có liên hệ ký túc, Cơ Huyền dễ dàng nhận ra sự tồn tại của viễn cổ Thiên Long Ưng, thế nhưng lúc này hoàn toàn mất tung tích, có lẽ nó đã bị vây khốn triệt để.
- Không thể nào xảy ra...
Cơ Huyền ngây dại lẩm bẩm, thần thái uy phong mất sạch, mặt mày trở nên ảm đạm buồn bã.
Hắn không thể tin, bản thân đã thất bại!
Nhiều năm nay, trong chúng bạn cùng thế hệ, hắn đi tới đâu cũng một bước lên trời, vượt mặt vô số thiên tài quái tài. Ngay cả kẻ mà xem là đại địch như Mục Trần thực ra cũng không được hắn đánh giá cao hơn mình, bởi vì hắn có tuyệt chiêu đủ để nghiền nát mọi kẻ địch cùng trang lứa!
Vậy mà kết quả lúc này khiến hắn như bị sét đánh.
Những bản lĩnh ẩn giấu của hắn lần lượt bày ra, thế nhưng tên kia cũng giở bản lĩnh trấn áp hắn, hết lần này đến lần khác xoay chuyển cục diện.
Bất giác, kẻ đã từng bị hắn bày kế trục xuất khỏi Linh Lộ đã chân chính vượt mặt hắn.
Nhìn đăm đăm vào bóng dáng đối thủ oai phong trên đầu Cửu U Minh Tước khổng lồ, ánh sáng đã trở nên chói mắt nhất ngày hôm nay.
Việc đó khiến cho Cơ Huyền ghen tị và cực kỳ oán hận. Vinh quang đó lẽ ra phải là của hắn.
Hắn không cam lòng!
Trong lúc Cơ Huyền đang thống hận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm giác nhạy bén làm hắn lạnh người, vì sát khí trong mắt Mục Trần đã lại bừng lên đáng sợ.
Rồi thình lình thân ảnh Mục Trần biến mất.
Cơ Huyền lạnh gáy, hoảng sợ tràn ngập, hắn biết rõ Mục Trần đang muốn cái gì, rõ ràng là diệt cỏ tận gốc!
- Ta nhận...
Cơ Huyền sắc mặt xanh mét, cố sức hét lớn. Thời điểm này nếu còn cố chấp không nhận thua, với tính cách Mục Trần chắc chắn sẽ ra đòn sát thủ.
Dù nhận thua sẽ đả kích trầm trọng sự tự tôn của Cơ Huyền, nhưng hắn không phải kẻ cổ hủ chỉ biết sỉ diện. Mất mặt vẫn tốt hơn mất mạng nhiều. Thể diện mất đi còn có thể lấy lại được, nhưng phải còn mạng thì mới làm được việc đó.
Hắn tin rằng bản thân mình chỉ cần còn sống thì ngày sau vẫn có thể khiến Mục Trần hối hận!
Nhưng hắn hiểu đối thủ, thì Mục Trần cũng hiểu rõ Cơ Huyền, càng không cho hắn cơ hội trở mình.
Cơ Huyền còn chưa thốt lên hết câu, Mục Trần đã xuất hiện trước mặt, không hề do dự vung chỉ, kình lực như trủy thủ sắc bén mang theo linh lực dũng mãnh bùng nổ, hung tàn đâm thẳng vào ngực Cơ Huyền.
"Phụp!"
Chỉ kình xuyên vào ngực, máu tươi bắn ra, Cơ Huyền văng đi. Mục Trần gương mặt không đổi, rồi bất thình lình đuổi theo, lại vung ra một chưởng đầy sát khí trong tiếng hô hoảng sợ của đám khán giả.
- Làm càn!
Trên tầng trời cao, Thiên Thánh viện trưởng quát lớn, đứng bật dậy, thiên địa đổi sắc, uy áp phủ xuống khiến Mục Trần không thể động đậy.
"Hừ!"
Nhưng ngay lúc đó, một giọng bực bội gần đó phát ra, phá tan uy áp kia. Thái Thương viện trưởng sắc mặt hầm hầm đứng dậy lạnh lẽo đối diện Thiên Thánh viện trưởng.
Mục Trần không hoảng hốt, cũng không vì hai vị đại nhân vật ra tay mà ngừng lại, nhân cơ hội vung chưởng vỗ vào Cơ Huyền đã gần như tắt hơi.
Lôi điện bắn ra, sức mạnh mãnh liệt cực hạn.
"Đùng!"
Lôi quang trùng kích, ngục Cơ Huyền lõm vào, máu phun ra theo nội tạng nát nhừ, thân thể te tua bắn xuống chiến đài, chỉ còn lại đôi mắt oán độc vẫn mở trừng trừng.
Nhưng sự oán hận kia chỉ thoáng qua một chút, lại thay bằng vẻ sợ hãi còn kinh khủng hơn, vì Cửu U Minh Tước trên cao đột nhiên há mồm, phun ra một luồng tử hỏa phủ lấy cơ thể hắn.
Nhiệt độ cực cao tung hoành, thân thể Cơ Huyền nháy mắt bị thiêu rụi.
"Véo"
Tro bụi tan đi, một đốm sáng bắn ra, chính là Chí Tôn Hải của Cơ Huyền. Dù thân thể đã bị hủy, nhưng Thần Phách giấu trong Chí Tôn Hải vẫn còn. Chỉ cần Thần Phách tồn tại, thân thể sớm muộn cũng có thể phục hồi.
Thế nhưng đó là nếu, vì một luồng tử hỏa khác từ trên trời giáng xuống, khiến cho đốm sáng nổ tung, linh lực cuồng bạo bắn phá tứ phương.
Một tiếng thét đau đớn tuyệt vọng vang trong thiên địa.
- Láo!
Thiên Thánh viện trưởng nổi giận gào lên, lão vung tay, một luồng linh lực thành hình gào thét bắn xuống khu vực linh lực đang tàn phá, rồi bắt được một đốm sáng mờ nhạt vô cùng.
Luồng linh lực bảo vệ đốm sáng kia tháo lui, trở lại trong tay Thiên Thánh viện trưởng. Nhìn lại đốm sáng gần như hư ảo kia, Thần Phách Cơ Huyền đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, chỉ còn thiếu chút nữa là tiêu tán.
Giận dữ khiến sắc mặt Thiên Thánh viện trưởng xanh mét, Thần Phách Cơ Huyền có lẽ đã không còn chữa trị được nữa, dù cho cứu sống được hắn thì sau này tu luyện cũng khó có nổi thành tựu.
- Các ngươi thật sự rất to gan!
Thiên Thánh viện trưởng mặt mày u ám, lạnh lẽo nhìn Mục Trần và Cửu U Minh Tước. Cái lạnh trong mắt khiến cho nhiệt độ đang nóng cháy trong trời đất trở nên lạnh đi.

back top