Cột sáng to lớn bắn lên cao, phạm vi trăm dặm đều thấy rõ ràng, hơn nữa uy áp từ nó phát ra khiến người ta run rẩy. Áp lực đó cũng không xa lạ gì, vì từ cơ thể các trưởng lão Chí Tôn cảnh trong linh viện đều thường nhận thấy.
Do vậy, chắc chắn chủ nhân cột sáng này đã chân chính thành công tiến vào Chí Tôn cảnh.
Trên một đỉnh núi nọ, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng đang ngẩng lên nhìn, sắc mặt phức tạp.
- Hắn đúng là một tên yêu quái biến thái.
Trầm Thương Sinh thở dài ngao ngán, ánh mắt vừa bội phục vừa không cam. Khi trước mới gặp Mục Trần, hắn ta còn bị Ma Hình Thiên đuổi giết (sao lại MHT, Bạch Hiên chứ nhỉ???), vậy mà ngắn ngủi ba năm sau, tên kia đã vượt xa bản thân, còn là người đi trước chân chính trở thành cường giả Chí Tôn.
Lý Huyền Thông gật gù, cảm giác của hắn còn phức tạp hơn Trầm Thương Sinh. Ngày trước Mục Trần chỉ là đỡ ba chiêu của hắn mà còn phải dốc hết toàn lực, lúc đó hắn còn thấy tên kia quá tầm thường, chẳng xứng được với Lạc Li ưu tú vĩ đại.
Thế nhưng chỉ ba năm sau, hắn lại chính mắt chứng kiến Mục Trần tỏa sáng chói lóa, không thể nào không thừa nhận Lạc Li nhìn người cực chuẩn. Có lẽ ngày Lạc Li chia ly hôm trước, Lạc Thiên Thần không mấy hài lòng về Mục Trần, nhưng với quá trình thăng tiến của gã này, tin rằng về sau Lạc Thiên Thần không thể không để mắt tới.
Gã thiếu niên này lại thường sáng tạo những kỳ tích khiến người ta tròn mắt cứng lưỡi.
- Chỉ sợ rằng thời gian Mục Trần ở lại Bắc Thương linh viện không còn bao lâu.
Trầm Thương Sinh đột nhiên lên tiếng, có vẻ lưu luyến. Hắn đối với Mục Trần cũng rất quý trọng.
- Vậy còn ngươi?
Lý Huyền Thông nhìn lại Trầm Thương Sinh. Gã trai này cũng đầy kiêu hãnh, Bắc Thương linh viện không có khả năng giam hắn lại.
- Ta cũng sẽ bắt đầu bế quan, tranh thủ sớm ngày tiến vào Chí Tôn cảnh. Đến lúc đó, ta cũng sẽ bước ra Đại Thiên thế giới, ha ha, không chừng ngày nào đó có thể tái kiến Mục Trần, lúc ấy luận bàn với hắn một trận cho thật đã, xem khi đó ai mạnh ai yếu.
Trầm Thương Sinh cười to, sắc mặt hừng hực chiến ý.
- Vậy thì chúng ta cùng đi, tốc độ tiến vào Chí Tôn cảnh của ta nói không chừng còn nhanh hơn ngươi.
Lý Huyền Thông mỉm cười khích tướng.
- Ha ha, muốn qua mặt ta cũng không đơn giản như thế, ngươi nghĩ mình là Lý Đức, í nhầm Mục Trần à!
Trầm Thương Sinh cười to.
- Vậy cứ chống mắt lên mà xem.
Lý Huyền Thông mỉm cười, gương mặt hòa ái. Hắn luôn xem Trầm Thương Sinh là một đối thủ cạnh tranh sòng phẳng, ngoài ra chẳng ai là đối thủ so sánh. Còn về tên yêu tinh Mục Trần kia thì quái đản quá rồi, nói chung là bỏ đi, đừng kể đến làm gì, không thì trong lòng lại bị đả kích nhiều lần nữa.
Chủ điện Bắc Thương linh viện, Bắc Minh Long Côn, Thái Thương viện trưởng, Mạch U điện chủ cũng đang ngắm nhìn cột sáng lớn, thần sắc vui mừng. Mục Trần chỉ cần ba năm mà đạt được thành tựu, dõi mắt xét lại lịch sử Bắc Thương linh viện bao nhiêu năm, cũng phải nói là cực kỳ hiếm thấy.
- Tiểu tử này thật lợi hại, nếu có thể ở lại Bắc Thương linh viện chúng ta thật là tốt biết bao.
Mạch U điện chủ nhịn không được cảm thán.
- Tầm nhìn hạn hẹp, tiền đồ hạn hẹp.
Thế nhưng Bắc Minh Long Côn chẳng hề khách khí mắng cho tối tăm mặt mũi.
Mạch U điện chủ giật mình, mặt xám mày tro vội chữa lời:
- Ta nói chơi vậy thôi.
Thái Thương viện trưởng cười vui vẻ:
- Mục Trần tiềm lực rất lớn, Bắc Thương linh viện chúng ta không thể mài dũa hắn đến nơi đến chốn, chỉ có Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận mới là sân khấu chính của hắn. Nếu giữ hắn lại Bắc Thương linh viện, chiến lực của chúng ta sẽ tăng lên, nhưng khó giúp hắn trở thành cường giả siêu cấp. Mạch U ngươi có tin không, lần tới Mục Trần trở lại Bắc Thương linh viện, e rằng Bắc Minh lão ca cũng chẳng sánh vai với hắn được.
Mạch U nghe vậy cũng chấn kinh, không ngờ Thái Thương viện trưởng lại đánh giá Mục Trần cao đến thế.
Bắc Minh Long Côn bên cạnh chỉ vuốt râu, sắc mặt bình tĩnh chẳng hề phản đối. Lời nói của Thái Thương viện trưởng cũng không phải không có khả năng, tên nhóc này tiềm lực quá đáng sợ, mà quan trọng nhất là hắn có trái tim một lòng truy cầu con đường siêu cấp cường giả.
Kiên nghị, cố chấp, lòng vững vàng.
Chân chính cường giả siêu cấp, thiên phú là phụ, cái chính phải là trái tim cường giả.
Thiếu niên này tiền đồ phi phàm.
....
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca đột phá thành công sao?
Trong đình viện u tĩnh, Duẫn Nhi hân hoan ríu rít.
- Hẳn là thế.
Linh Khê chính tọa trong phòng trúc, chiếc áo trắng bó sát với tư thế nửa quỳ nửa ngồi càng khiến cho những đường nét kinh diễm hiện rõ ra, chỉ tiếc là không có nam nhân nào đủ diễm phúc ở đây chiêm ngưỡng vẻ tuyệt sắc của nàng. Linh Khê tay trắng như ngọc, châm trà tự uống, thoáng nhìn cột sáng bắn lên trời, hờ hững gật đầu.
- Linh Khê tỷ tỷ, sao người chẳng quan tâm đến Mục Trần ca ca thế.
Duẫn Nhi tỏ ra bất mãn.
- Bên cạnh hắn đã có đại mỹ nhân hộ pháp, cần gì ta nữa.
Linh Khê thản nhiên trả lời.
- Hả, thì ra Linh Khê tỷ bị vị đại tỷ xinh đẹp kia làm cho ghen ăn tức ở.
Duẫn Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống, ra vẻ than thở.
- Nàng ta hay lắm sao?
Linh Khê nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.
- Đẹp thì sánh ngang Linh Khê tỷ tỷ... ơ mà, không phải, Linh Khê tỷ tỷ hấp dẫn hơn!
Duẫn Nhi thản nhiên thốt ra, nhưng bất giác nhận thấy nguy hiểm ập đến, cô bé vội vàng nhanh nhảu sửa lại.
"Hừm"
Linh Khê hừ một tiếng, hờ hững nhìn lên bóng người trong cột sáng trên trời. Trước khi hắn ta bế quan, nàng còn chủ động đến đề nghị hộ pháp cho hắn, thế mà dám khăng khăng cự tuyệt, thật là tội lỗi khó dung!
Duẫn Nhi trộm nhìn Linh Khê, cái đầu bé tí nghi hoặc. Linh Khê tỷ tỷ đối đãi người khác thì lạnh lùng, nhưng khi đi cùng Lạc Li tỷ tỷ vẫn rất tốt, cớ sao lại tỏ ra gay gắt với Cửu U tỷ tỷ kia đến thế.
Nghe nói ở Lạc Thần hội, mọi người kháo nhau rằng Linh Khê tỷ tỷ và Cửu U tỷ tỷ kia là ngự tỷ tối thưởng đó. Mặc dù cô bé chẳng biết ngự tỷ là cái quái gì.
Duẫn Nhi còn miên man suy nghĩ, Linh Khê đã đứng bật dậy, vẻ mặt đột nhiên đầy hãnh diện.
"Không hổ là nhi tử của dì Tịnh, sau này có lẽ hắn cũng sẽ vĩ đại như người vậy."
Có lẽ đến lúc đó, chính nàng cũng sẽ không cầm lòng được mà yêu mến hắn.
Nghĩ như thế, Linh Khê đỏ mặt, vột vất đi cái ý tưởng lạ lùng kia.
Cột sáng xuyên trời rạch đất xuất hiện chừng vài phút rồi tiêu tán, mọi người nhìn lên trời, thấy hắn vẫn một dáng vẻ như thế, linh lực hùng hồn khi nãy hoàn toàn mất sạch, nếu không phải khí phách của hắn vẫn hùng dũng như thế, thì có lẽ nhiều người đã nghĩ rằng hắn đột phá thất bại.
Cửu U yêu kiều đến cạnh hắn, thân thể thon thả uyển chuyển xinh đẹp, cổ trắng như thiên nga, đôi vai gầy tinh tế, bộ ngực căng tròn tao nhã, đôi trường túc thẳng tắp ngon lành cành đào cùng với đôi mắt hoang dã báo cho người ta biết, muốn chinh phục nàng là chuyện còn khó hơn hái sao trên bầu trời.
Mục Trần nhìn xuống vô số ánh mắt ngưỡng mộ dưới Bắc Thương linh viện, hắn mỉm cười thở dài, tay nắm lại, tận hưởng cảm giác mạnh mẽ cùng năng lượng chực chờ bùng phát như núi lửa kia, độ sung mãn này thật sự tam trọng Thần Phách nan không thể nào so sánh được.
Hiện tại e rằng hắn chỉ cần lật tay cũng đủ trấn áp mất trăm cao thủ tam trọng Thần Phách nan.
Chênh lệch này không thể nào bù lại bằng số lượng.
Năng lượng mang theo linh lực thuần túy, sau này Mục Trần tu luyện thành công Chí Tôn pháp thân, uy lực sẽ càng tăng theo cấp số nhân.
- Thật là sức mạnh đáng mong ước.
Mục Trần chìm đắm trong đó, lát sau mới sung sướng mở mắt, cùng với Cửu U hạ xuống chủ điện.
- Ha ha, Mục Trần, chúc mừng.
Mạch U điện chủ cười lớn chúc mừng.
Mục Trần vội vàng ôm quyền, nhìn sang Thái Thương viện trưởng, hơi do dự lúng túng.
- Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bây giờ còn khách khí cái gì?
Thái Thương viện trưởng tinh tế mỉm cười hòa ái.
- Viện trưởng, ta muốn... mượn dùng thần khí Thẩm Phán Kính của Ngũ Đại Viện một chút, không biết có thể hay không?
Mục Trần tỏ vẻ khẩn trương dò hỏi, việc này rất quan trọng với công tác tìm kiếm Bất Hủ Đồ Lục.
Yêu cầu của hắn dĩ nhiên vượt ngoài dự đoán của Thái Thương viện trưởng, thần sắc lão lập tức trở nên nghiêm nghị cau mày.
Mục Trần thở dài, lòng nặng nề.
Do vậy, chắc chắn chủ nhân cột sáng này đã chân chính thành công tiến vào Chí Tôn cảnh.
Trên một đỉnh núi nọ, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng đang ngẩng lên nhìn, sắc mặt phức tạp.
- Hắn đúng là một tên yêu quái biến thái.
Trầm Thương Sinh thở dài ngao ngán, ánh mắt vừa bội phục vừa không cam. Khi trước mới gặp Mục Trần, hắn ta còn bị Ma Hình Thiên đuổi giết (sao lại MHT, Bạch Hiên chứ nhỉ???), vậy mà ngắn ngủi ba năm sau, tên kia đã vượt xa bản thân, còn là người đi trước chân chính trở thành cường giả Chí Tôn.
Lý Huyền Thông gật gù, cảm giác của hắn còn phức tạp hơn Trầm Thương Sinh. Ngày trước Mục Trần chỉ là đỡ ba chiêu của hắn mà còn phải dốc hết toàn lực, lúc đó hắn còn thấy tên kia quá tầm thường, chẳng xứng được với Lạc Li ưu tú vĩ đại.
Thế nhưng chỉ ba năm sau, hắn lại chính mắt chứng kiến Mục Trần tỏa sáng chói lóa, không thể nào không thừa nhận Lạc Li nhìn người cực chuẩn. Có lẽ ngày Lạc Li chia ly hôm trước, Lạc Thiên Thần không mấy hài lòng về Mục Trần, nhưng với quá trình thăng tiến của gã này, tin rằng về sau Lạc Thiên Thần không thể không để mắt tới.
Gã thiếu niên này lại thường sáng tạo những kỳ tích khiến người ta tròn mắt cứng lưỡi.
- Chỉ sợ rằng thời gian Mục Trần ở lại Bắc Thương linh viện không còn bao lâu.
Trầm Thương Sinh đột nhiên lên tiếng, có vẻ lưu luyến. Hắn đối với Mục Trần cũng rất quý trọng.
- Vậy còn ngươi?
Lý Huyền Thông nhìn lại Trầm Thương Sinh. Gã trai này cũng đầy kiêu hãnh, Bắc Thương linh viện không có khả năng giam hắn lại.
- Ta cũng sẽ bắt đầu bế quan, tranh thủ sớm ngày tiến vào Chí Tôn cảnh. Đến lúc đó, ta cũng sẽ bước ra Đại Thiên thế giới, ha ha, không chừng ngày nào đó có thể tái kiến Mục Trần, lúc ấy luận bàn với hắn một trận cho thật đã, xem khi đó ai mạnh ai yếu.
Trầm Thương Sinh cười to, sắc mặt hừng hực chiến ý.
- Vậy thì chúng ta cùng đi, tốc độ tiến vào Chí Tôn cảnh của ta nói không chừng còn nhanh hơn ngươi.
Lý Huyền Thông mỉm cười khích tướng.
- Ha ha, muốn qua mặt ta cũng không đơn giản như thế, ngươi nghĩ mình là Lý Đức, í nhầm Mục Trần à!
Trầm Thương Sinh cười to.
- Vậy cứ chống mắt lên mà xem.
Lý Huyền Thông mỉm cười, gương mặt hòa ái. Hắn luôn xem Trầm Thương Sinh là một đối thủ cạnh tranh sòng phẳng, ngoài ra chẳng ai là đối thủ so sánh. Còn về tên yêu tinh Mục Trần kia thì quái đản quá rồi, nói chung là bỏ đi, đừng kể đến làm gì, không thì trong lòng lại bị đả kích nhiều lần nữa.
Chủ điện Bắc Thương linh viện, Bắc Minh Long Côn, Thái Thương viện trưởng, Mạch U điện chủ cũng đang ngắm nhìn cột sáng lớn, thần sắc vui mừng. Mục Trần chỉ cần ba năm mà đạt được thành tựu, dõi mắt xét lại lịch sử Bắc Thương linh viện bao nhiêu năm, cũng phải nói là cực kỳ hiếm thấy.
- Tiểu tử này thật lợi hại, nếu có thể ở lại Bắc Thương linh viện chúng ta thật là tốt biết bao.
Mạch U điện chủ nhịn không được cảm thán.
- Tầm nhìn hạn hẹp, tiền đồ hạn hẹp.
Thế nhưng Bắc Minh Long Côn chẳng hề khách khí mắng cho tối tăm mặt mũi.
Mạch U điện chủ giật mình, mặt xám mày tro vội chữa lời:
- Ta nói chơi vậy thôi.
Thái Thương viện trưởng cười vui vẻ:
- Mục Trần tiềm lực rất lớn, Bắc Thương linh viện chúng ta không thể mài dũa hắn đến nơi đến chốn, chỉ có Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận mới là sân khấu chính của hắn. Nếu giữ hắn lại Bắc Thương linh viện, chiến lực của chúng ta sẽ tăng lên, nhưng khó giúp hắn trở thành cường giả siêu cấp. Mạch U ngươi có tin không, lần tới Mục Trần trở lại Bắc Thương linh viện, e rằng Bắc Minh lão ca cũng chẳng sánh vai với hắn được.
Mạch U nghe vậy cũng chấn kinh, không ngờ Thái Thương viện trưởng lại đánh giá Mục Trần cao đến thế.
Bắc Minh Long Côn bên cạnh chỉ vuốt râu, sắc mặt bình tĩnh chẳng hề phản đối. Lời nói của Thái Thương viện trưởng cũng không phải không có khả năng, tên nhóc này tiềm lực quá đáng sợ, mà quan trọng nhất là hắn có trái tim một lòng truy cầu con đường siêu cấp cường giả.
Kiên nghị, cố chấp, lòng vững vàng.
Chân chính cường giả siêu cấp, thiên phú là phụ, cái chính phải là trái tim cường giả.
Thiếu niên này tiền đồ phi phàm.
....
- Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca đột phá thành công sao?
Trong đình viện u tĩnh, Duẫn Nhi hân hoan ríu rít.
- Hẳn là thế.
Linh Khê chính tọa trong phòng trúc, chiếc áo trắng bó sát với tư thế nửa quỳ nửa ngồi càng khiến cho những đường nét kinh diễm hiện rõ ra, chỉ tiếc là không có nam nhân nào đủ diễm phúc ở đây chiêm ngưỡng vẻ tuyệt sắc của nàng. Linh Khê tay trắng như ngọc, châm trà tự uống, thoáng nhìn cột sáng bắn lên trời, hờ hững gật đầu.
- Linh Khê tỷ tỷ, sao người chẳng quan tâm đến Mục Trần ca ca thế.
Duẫn Nhi tỏ ra bất mãn.
- Bên cạnh hắn đã có đại mỹ nhân hộ pháp, cần gì ta nữa.
Linh Khê thản nhiên trả lời.
- Hả, thì ra Linh Khê tỷ bị vị đại tỷ xinh đẹp kia làm cho ghen ăn tức ở.
Duẫn Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống, ra vẻ than thở.
- Nàng ta hay lắm sao?
Linh Khê nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.
- Đẹp thì sánh ngang Linh Khê tỷ tỷ... ơ mà, không phải, Linh Khê tỷ tỷ hấp dẫn hơn!
Duẫn Nhi thản nhiên thốt ra, nhưng bất giác nhận thấy nguy hiểm ập đến, cô bé vội vàng nhanh nhảu sửa lại.
"Hừm"
Linh Khê hừ một tiếng, hờ hững nhìn lên bóng người trong cột sáng trên trời. Trước khi hắn ta bế quan, nàng còn chủ động đến đề nghị hộ pháp cho hắn, thế mà dám khăng khăng cự tuyệt, thật là tội lỗi khó dung!
Duẫn Nhi trộm nhìn Linh Khê, cái đầu bé tí nghi hoặc. Linh Khê tỷ tỷ đối đãi người khác thì lạnh lùng, nhưng khi đi cùng Lạc Li tỷ tỷ vẫn rất tốt, cớ sao lại tỏ ra gay gắt với Cửu U tỷ tỷ kia đến thế.
Nghe nói ở Lạc Thần hội, mọi người kháo nhau rằng Linh Khê tỷ tỷ và Cửu U tỷ tỷ kia là ngự tỷ tối thưởng đó. Mặc dù cô bé chẳng biết ngự tỷ là cái quái gì.
Duẫn Nhi còn miên man suy nghĩ, Linh Khê đã đứng bật dậy, vẻ mặt đột nhiên đầy hãnh diện.
"Không hổ là nhi tử của dì Tịnh, sau này có lẽ hắn cũng sẽ vĩ đại như người vậy."
Có lẽ đến lúc đó, chính nàng cũng sẽ không cầm lòng được mà yêu mến hắn.
Nghĩ như thế, Linh Khê đỏ mặt, vột vất đi cái ý tưởng lạ lùng kia.
Cột sáng xuyên trời rạch đất xuất hiện chừng vài phút rồi tiêu tán, mọi người nhìn lên trời, thấy hắn vẫn một dáng vẻ như thế, linh lực hùng hồn khi nãy hoàn toàn mất sạch, nếu không phải khí phách của hắn vẫn hùng dũng như thế, thì có lẽ nhiều người đã nghĩ rằng hắn đột phá thất bại.
Cửu U yêu kiều đến cạnh hắn, thân thể thon thả uyển chuyển xinh đẹp, cổ trắng như thiên nga, đôi vai gầy tinh tế, bộ ngực căng tròn tao nhã, đôi trường túc thẳng tắp ngon lành cành đào cùng với đôi mắt hoang dã báo cho người ta biết, muốn chinh phục nàng là chuyện còn khó hơn hái sao trên bầu trời.
Mục Trần nhìn xuống vô số ánh mắt ngưỡng mộ dưới Bắc Thương linh viện, hắn mỉm cười thở dài, tay nắm lại, tận hưởng cảm giác mạnh mẽ cùng năng lượng chực chờ bùng phát như núi lửa kia, độ sung mãn này thật sự tam trọng Thần Phách nan không thể nào so sánh được.
Hiện tại e rằng hắn chỉ cần lật tay cũng đủ trấn áp mất trăm cao thủ tam trọng Thần Phách nan.
Chênh lệch này không thể nào bù lại bằng số lượng.
Năng lượng mang theo linh lực thuần túy, sau này Mục Trần tu luyện thành công Chí Tôn pháp thân, uy lực sẽ càng tăng theo cấp số nhân.
- Thật là sức mạnh đáng mong ước.
Mục Trần chìm đắm trong đó, lát sau mới sung sướng mở mắt, cùng với Cửu U hạ xuống chủ điện.
- Ha ha, Mục Trần, chúc mừng.
Mạch U điện chủ cười lớn chúc mừng.
Mục Trần vội vàng ôm quyền, nhìn sang Thái Thương viện trưởng, hơi do dự lúng túng.
- Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bây giờ còn khách khí cái gì?
Thái Thương viện trưởng tinh tế mỉm cười hòa ái.
- Viện trưởng, ta muốn... mượn dùng thần khí Thẩm Phán Kính của Ngũ Đại Viện một chút, không biết có thể hay không?
Mục Trần tỏ vẻ khẩn trương dò hỏi, việc này rất quan trọng với công tác tìm kiếm Bất Hủ Đồ Lục.
Yêu cầu của hắn dĩ nhiên vượt ngoài dự đoán của Thái Thương viện trưởng, thần sắc lão lập tức trở nên nghiêm nghị cau mày.
Mục Trần thở dài, lòng nặng nề.