"Ầm!"
Xung động linh lực cực kỳ cuồng mãnh bùng phát trong nơi rất sâu của Đại La Viêm Trì, phương viên vài ngàn trượng dung nham bị quét sạch, bất kỳ thứ gì tồn tại trong nó đề bị xé nát.
Chính vì hai con quái thú Viêm Long Hạt và Linh Viêm Mãng Vương ba đầu đã khai chiến.
Đúng như Hỏa Mị Nhi đã nói, rõ ràng Viêm Long Hạt và Linh Viêm Mãng ba đầu là thiên địch, hễ gặp mặt đương nhiên không chết không thôi, so với con mồi nhỏ bé như Mục Trần thì hẳn nhiên tiêu diệt tử địch vẫn quan trọng hơn.
Trong khu vực phong bạo càn quét, có một khối cầu dung nham không bị chấn tan, vững chắc lơ lững giữa xung động. Mục Trần thật sự kinh ngạc, hiển nhiên đại thống lĩnh Đại La Thiên quân cũng chẳng phải nhân vật tầm phào.
- Với thực lực của ngươi 1vs1 với chúng nó cũng không sợ chứ?
Mục Trần khẽ hỏi Hỏa Mị Nhi.
Cả Băng Tâm còn có thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, đại thống lĩnh Hỏa Mị Nhi, kỳ thật cũng dễ đoán thực lực hung hãn ra sao.
- Cũng khó giải quyết, bọn này có một chiêu đặc biệt, nếu bị ép vào tử cục, chúng có thể kích nổ Linh Viêm Tủy trong cơ thể. Bởi vậy phải dùng thủ đoạn chớp nhoáng chế phục mới xong. Ta đâu có muốn hao tâm tổn sức cuối cùng lưỡng bại câu thương mà không xơ múi gì được chứ.
Hỏa Mị Nhi mỉm cười khá gian xảo.
Mục Trần mới hiểu ra, hèn gì lúc nãy Hỏa Mị Nhi còn chạy trối chết khi bị con Linh Viêm Mãng Vương đuổi bắt.
- Chúng nó đánh bao giờ mới xong?
Mục Trần nhìn trân trân bên ngoài, linh lực cuồn cuộn thét gào, hai cái bóng khổng lồ quấn lấy nhau, những tiếng gầm phẫn nộ kinh hoàng làm cho vùng không gian này sôi lên sùng sục.
- Cũng phải một hồi nữa kia, bọn quái cỡ này linh lực kinh khủng vô cùng, thực lực chúng nó lại cách biệt không bao nhiêu, đâu dễ mà phân thắng bại.
Hỏa Mị Nhi thong dong trả lời.
Mục Trần gật đầu, không nói gì nữa, an tĩnh ngồi xem hai con quái thú to lớn đánh nhau đổ máu.
Đúng như Hỏa Mị Nhi đã nói, trận chiến này kéo dài khá lâu, linh lực cuồng bạo tàn phá cả nửa canh giờ mới có dấu hiện suy yếu.
Hai người lập tức nhận thấy, Mục Trần hít một hơi sâu.
Hai con quái thú vẫn vờn nhau trong dung nham, lúc này thân thể chi chít những vết thương. Ba cái đầu của con Linh Viêm Mãng Vương đã bị xé nát hết hai, Viêm Long Hạt thì mình mẩy rách toác những vết thương khổng lồ cực nặng.
Khí thế chúng nó lúc này đã yếu đi nhiều, nhưng mắt vẫn đỏ ngầu hung tàn, cảnh giác dè chừng lẫn nhau.
Dù không có linh trí, nhưng bản năng sinh tồn nói cho chúng biết, có đánh nhau thêm nữa thì kết quả sẽ không có gì tốt.
Và rõ ràng chúng nó có vẻ như muốn rút lui.
- Chúng nó định bỏ đi kìa!
Mục Trần hốt hoảng la lên. Nếu như để chúng bỏ chạy, thì chẳng hóa ra chui rúc ngồi đợi nửa ngày thành ra công cốc hay sao.
Hỏa Mị Nhi hơi cau mày, đột nhiên ngón tay nàng chỉ tới.
"véo!"
Một tia linh lực bắn ra từ đầu ngón tay, thanh mảnh mà hùng tráng, quấn lấy dung nham, cuồn cuộn kéo từ phía sau Linh Viêm Mãng nhanh như chớp lướt qua đập vào con Viêm Long Hạt.
"Đùng!"
Dòng dung nham đập vào thân thể Long Hạt, nổ tung, dung nham nóng chảy công kích vào vết thương làm nó đau đớn rống lên, hung tàn xông tới tấn công Linh Viêm Mãng.
Nó cũng không thông minh lắm, dĩ nhiên sẽ cho rằng công kích kia do con Linh Viêm Mãng phát động.
Linh Viêm Mãng nhìn thấy đối thủ lại liều mạng, cũng phẫn nộ gào thét, nhưng tiếng gầm cảnh cáo chẳng ích lợi gì, liền hung hăng đón tiếp cú xông tới của tử địch.
Hai con quái thú khổng lồ lại đổ máu.
Mục Trần thấy vậy, lập tức bội phục tán thưởng Hỏa Mị Nhi:
- Hay cho một chiêu gắp lửa bỏ tay người.
Hỏa Mị Nhi đắc ý mỉm cười cực kỳ đáng yêu động lòng người, thế nhưng Mục Trần lại nhận thấy rõ ràng, trong nụ cười đó là một bông hồng đầy gai nhọn.
Đại thống lĩnh Đại La Thiên quân, há lại đơn giản sao.
- Ngươi tên gì?
Đang chăm chú quan sát vòng chiến quái thú bên ngoài, Hỏa Mị Nhi thuận miệng hỏi.
- Cửu U cung, Mục Trần.
Mục Trần cười cười trả lời.
- Hả? Chẳng lẽ ngươi là gã tân thống lĩnh được Cửu U dẫn về?
Hỏa Mị Nhi bất chợt giật mình, tròn mắt nhìn hắn, trong đôi mắt có vẻ gì đó đặc biệt.
Mục Trần gật đầu, hỏi lại:
- Ngươi có quen biết Cửu U?
- Hí hí, phải nói ta và nàng ta là hảo tỷ muội cơ, ngày xưa còn cùng lúc gia nhập Đại La Thiên vực đó.
Hỏa Mị Nhi cười khanh khách, ánh mắt lướt lên xuống Mục Trần, cả người càng dán sát vào hắn, cười mỉm chi:
- Nói nhỏ cho tỷ tỷ nghe cái nào, quan hệ của ngươi và nàng ta là thế nào?
Mục Trần cười khan suýt sặc, mắt bỗng đảo quanh. Hắn cũng không tin lời Hỏa Mị Nhi vừa nói cho lắm. Nếu thực sự nàng ta và Cửu U là hảo tỷ muội, sao chẳng bao giờ nghe Cửu U nhắc tới, mà nghe kiểu Hỏa Mị Nhi nói chuyện, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Tên nhóc này thật là cảnh giác a...
Hỏa Mị Nhi rờ khuôn mặt Mục Trần, chu môi đanh đá, nhưng lại không nói thêm gì, nhìn ra ngoài:
- Lát nữa bọn kia lưỡng bại câu thương, ta chỉ có thể nhất kích tất sát một con thôi, nếu ngươi muốn chiếm Linh Viêm Tủy, thì tự mình ra tay đi, phải nhớ cấp tốc giết chết nó.
Mục Trần giật mình nhíu mày. Linh Viêm Mãng ba đầu và cả Viêm Long Hạt, thực lực đều vượt xa hắn. Dù cho bọn nó có trọng thương gần chết cũng chưa chắc hắn có thể húp được tí cháo gì, đừng nói đến chuyện cấp tốc giây sát.
Chuyện này đúng là khó khăn, nhưng hắn chẳng ta thán gì, vì rõ ràng Hỏa Mị Nhi không hề có ý sẽ giúp đỡ hắn, có lẽ vì liên quan đến Cửu U chăng.
Giữa Hỏa Mị Nhi và Cửu U chắc chắn có vấn đề.
Mục Trần cũng không có mấy hứng thú quan tâm đến vấn đề giữa hai bà cô hung dữ này, vẻ ngoài tỏ ra hiền hòa, nhưng ai tiếp xúc hắn lâu ngày ắt sẽ hiểu hắn kiêu hãnh ra sao, đương nhiên sẽ không mở miệng cầu xin khi mà Hỏa Mị Nhi tỏ ra không có ý muốn giúp hắn.
Đối lại lời nói của nàng, hắn chỉ gật đầu ậm ừ.
Hỏa Mị Nhi tuy vẫn quan sát chiến đấu bên ngoài, nhưng khóe mắt khẽ liếc Mục Trần, hơi nhíu mày, rồi im lặng tính toán thời gian, hai mắt chớp chớp.
Quan hệ của nàng và Cửu U năm xưa quả thật rất sâu, chỉ có điều năm đó Đại La Thiên vực muốn tạo thêm một thế lực vương cấp, nàng và Cửu U là hai người được lựa chọn, sau đó Cửu U trở thành Cửu U vương, còn nàng thì được đưa vào Đại La Thiên quân, rồi từng bước trở thành đại thống lĩnh.
Nhưng khi nàng chưởng khống cả Đại La Thiên quân, thì Cửu U lại biến mất, làm cho niềm kiêu hãnh của nàng giống như đánh vào bị bông. So kè bao năm, bỗng nhiên mất đi ý nghĩa, cảm giác đó cực kỳ phức tạp.
Cửu U hôm nay trở về, làm cho ngọn lửa cạnh tranh trong nàng lại bừng lên, nhất định phải để Cửu U công nhân nàng mới là người mạnh hơn.
Mối quan hệ cạnh tranh đó khiến cho nàng khi nghe thấy Mục Trần lại chính là gã thống lĩnh Cửu U cung được đồn đãi gần đây, nhất thời muốn làm khó dễ một chút.
Mà nàng cũng không quá đáng, chỉ cần hắn tỏ ra lòn cúi một chút, nàng sẽ không ngại mà ra tay giúp đỡ, nào dè hắn chỉ cười ngu ngốc một cái, rõ ràng là trong lòng rất ương ngạnh.
- Cứ cho ngươi tự đại một chút đi.
Hỏa Mị Nhi hếch môi bí ẩn. Nàng cho rằng cái ngạo khí của hắn chẳng qua là thể hiện vô vị, không hiểu tình thế, không biết nín chịu, chung quy là còn non lắm. Nàng cũng không hiểu sao Cửu U lại ưng mắt gã này, còn dẫn về làm thống lĩnh Đại La Thiên vực.
Chẳng lẽ lại thêm một tên phế vật Tào Phong nữa à?
Hỏa Mị Nhi chớp mắt nghĩ thầm. Nếu cũng giống như vậy, thây kệ hắn, cho hắn chết cháy trong này đi cho rồi, để không sau này lại làm Cửu U mất mặt.
Hỏa Mị Nhi suy nghĩ miên man, Mục Trần thì căng thẳng chăm chú động tĩnh bên ngoài, tính toán kế hoạch ứng phó làm cách nào để thành công.
Chém chết một con Viêm Long Hạt hay Linh Viêm Mãng ba đầu đã trọng thương đối với Hỏa Mị Nhi thì rất nhẹ nhàng, nhưng với hắn còn khó hơn lên trời.
Đám to đầu kia mà nổi điên phản đòn một cú cũng đủ làm hắn không thấy nổi ngày mai.
"Gréééééééé"
Một tiếng rít thê lương vang lên, hai con quái khổng lồ sau một đòn xông pha hung hãn, máu me đầm đìa, vết thương chi chít khắp thân, lúc này đã trở nên yếu ớt cực kỳ, dao động linh lực cũng giảm sút nặng nề.
Những cặp mắt nhìn nhau đã mất đi hung quang, chiến lực gần như mất sạch, không còn khả năng cắn xé nhau nữa, lê lết quay đầu không rủ nhau cùng đào thoát.
- Xông ra!
Ngay lập tức, Hỏa Mị Nhi quát to lạnh lùng, khối cầu dung nham vỡ toang, nàng lao đi nhanh như chớp hướng tới con Linh Viêm Mãng ba đầu đang lê lết.
Mục Trần cũng nghiến răng xông lên, chẳng chút do dự phóng tới Viêm Long Hạt đã trọng thương.
Bất kể thế nào, lúc này không được lùi bước!
Có được Linh Viêm Tủy của con Viêm Long Hạt này, hẳn là có thể đột phá lên Chí Tôn tam phẩm!
Xung động linh lực cực kỳ cuồng mãnh bùng phát trong nơi rất sâu của Đại La Viêm Trì, phương viên vài ngàn trượng dung nham bị quét sạch, bất kỳ thứ gì tồn tại trong nó đề bị xé nát.
Chính vì hai con quái thú Viêm Long Hạt và Linh Viêm Mãng Vương ba đầu đã khai chiến.
Đúng như Hỏa Mị Nhi đã nói, rõ ràng Viêm Long Hạt và Linh Viêm Mãng ba đầu là thiên địch, hễ gặp mặt đương nhiên không chết không thôi, so với con mồi nhỏ bé như Mục Trần thì hẳn nhiên tiêu diệt tử địch vẫn quan trọng hơn.
Trong khu vực phong bạo càn quét, có một khối cầu dung nham không bị chấn tan, vững chắc lơ lững giữa xung động. Mục Trần thật sự kinh ngạc, hiển nhiên đại thống lĩnh Đại La Thiên quân cũng chẳng phải nhân vật tầm phào.
- Với thực lực của ngươi 1vs1 với chúng nó cũng không sợ chứ?
Mục Trần khẽ hỏi Hỏa Mị Nhi.
Cả Băng Tâm còn có thực lực Chí Tôn ngũ phẩm, đại thống lĩnh Hỏa Mị Nhi, kỳ thật cũng dễ đoán thực lực hung hãn ra sao.
- Cũng khó giải quyết, bọn này có một chiêu đặc biệt, nếu bị ép vào tử cục, chúng có thể kích nổ Linh Viêm Tủy trong cơ thể. Bởi vậy phải dùng thủ đoạn chớp nhoáng chế phục mới xong. Ta đâu có muốn hao tâm tổn sức cuối cùng lưỡng bại câu thương mà không xơ múi gì được chứ.
Hỏa Mị Nhi mỉm cười khá gian xảo.
Mục Trần mới hiểu ra, hèn gì lúc nãy Hỏa Mị Nhi còn chạy trối chết khi bị con Linh Viêm Mãng Vương đuổi bắt.
- Chúng nó đánh bao giờ mới xong?
Mục Trần nhìn trân trân bên ngoài, linh lực cuồn cuộn thét gào, hai cái bóng khổng lồ quấn lấy nhau, những tiếng gầm phẫn nộ kinh hoàng làm cho vùng không gian này sôi lên sùng sục.
- Cũng phải một hồi nữa kia, bọn quái cỡ này linh lực kinh khủng vô cùng, thực lực chúng nó lại cách biệt không bao nhiêu, đâu dễ mà phân thắng bại.
Hỏa Mị Nhi thong dong trả lời.
Mục Trần gật đầu, không nói gì nữa, an tĩnh ngồi xem hai con quái thú to lớn đánh nhau đổ máu.
Đúng như Hỏa Mị Nhi đã nói, trận chiến này kéo dài khá lâu, linh lực cuồng bạo tàn phá cả nửa canh giờ mới có dấu hiện suy yếu.
Hai người lập tức nhận thấy, Mục Trần hít một hơi sâu.
Hai con quái thú vẫn vờn nhau trong dung nham, lúc này thân thể chi chít những vết thương. Ba cái đầu của con Linh Viêm Mãng Vương đã bị xé nát hết hai, Viêm Long Hạt thì mình mẩy rách toác những vết thương khổng lồ cực nặng.
Khí thế chúng nó lúc này đã yếu đi nhiều, nhưng mắt vẫn đỏ ngầu hung tàn, cảnh giác dè chừng lẫn nhau.
Dù không có linh trí, nhưng bản năng sinh tồn nói cho chúng biết, có đánh nhau thêm nữa thì kết quả sẽ không có gì tốt.
Và rõ ràng chúng nó có vẻ như muốn rút lui.
- Chúng nó định bỏ đi kìa!
Mục Trần hốt hoảng la lên. Nếu như để chúng bỏ chạy, thì chẳng hóa ra chui rúc ngồi đợi nửa ngày thành ra công cốc hay sao.
Hỏa Mị Nhi hơi cau mày, đột nhiên ngón tay nàng chỉ tới.
"véo!"
Một tia linh lực bắn ra từ đầu ngón tay, thanh mảnh mà hùng tráng, quấn lấy dung nham, cuồn cuộn kéo từ phía sau Linh Viêm Mãng nhanh như chớp lướt qua đập vào con Viêm Long Hạt.
"Đùng!"
Dòng dung nham đập vào thân thể Long Hạt, nổ tung, dung nham nóng chảy công kích vào vết thương làm nó đau đớn rống lên, hung tàn xông tới tấn công Linh Viêm Mãng.
Nó cũng không thông minh lắm, dĩ nhiên sẽ cho rằng công kích kia do con Linh Viêm Mãng phát động.
Linh Viêm Mãng nhìn thấy đối thủ lại liều mạng, cũng phẫn nộ gào thét, nhưng tiếng gầm cảnh cáo chẳng ích lợi gì, liền hung hăng đón tiếp cú xông tới của tử địch.
Hai con quái thú khổng lồ lại đổ máu.
Mục Trần thấy vậy, lập tức bội phục tán thưởng Hỏa Mị Nhi:
- Hay cho một chiêu gắp lửa bỏ tay người.
Hỏa Mị Nhi đắc ý mỉm cười cực kỳ đáng yêu động lòng người, thế nhưng Mục Trần lại nhận thấy rõ ràng, trong nụ cười đó là một bông hồng đầy gai nhọn.
Đại thống lĩnh Đại La Thiên quân, há lại đơn giản sao.
- Ngươi tên gì?
Đang chăm chú quan sát vòng chiến quái thú bên ngoài, Hỏa Mị Nhi thuận miệng hỏi.
- Cửu U cung, Mục Trần.
Mục Trần cười cười trả lời.
- Hả? Chẳng lẽ ngươi là gã tân thống lĩnh được Cửu U dẫn về?
Hỏa Mị Nhi bất chợt giật mình, tròn mắt nhìn hắn, trong đôi mắt có vẻ gì đó đặc biệt.
Mục Trần gật đầu, hỏi lại:
- Ngươi có quen biết Cửu U?
- Hí hí, phải nói ta và nàng ta là hảo tỷ muội cơ, ngày xưa còn cùng lúc gia nhập Đại La Thiên vực đó.
Hỏa Mị Nhi cười khanh khách, ánh mắt lướt lên xuống Mục Trần, cả người càng dán sát vào hắn, cười mỉm chi:
- Nói nhỏ cho tỷ tỷ nghe cái nào, quan hệ của ngươi và nàng ta là thế nào?
Mục Trần cười khan suýt sặc, mắt bỗng đảo quanh. Hắn cũng không tin lời Hỏa Mị Nhi vừa nói cho lắm. Nếu thực sự nàng ta và Cửu U là hảo tỷ muội, sao chẳng bao giờ nghe Cửu U nhắc tới, mà nghe kiểu Hỏa Mị Nhi nói chuyện, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Tên nhóc này thật là cảnh giác a...
Hỏa Mị Nhi rờ khuôn mặt Mục Trần, chu môi đanh đá, nhưng lại không nói thêm gì, nhìn ra ngoài:
- Lát nữa bọn kia lưỡng bại câu thương, ta chỉ có thể nhất kích tất sát một con thôi, nếu ngươi muốn chiếm Linh Viêm Tủy, thì tự mình ra tay đi, phải nhớ cấp tốc giết chết nó.
Mục Trần giật mình nhíu mày. Linh Viêm Mãng ba đầu và cả Viêm Long Hạt, thực lực đều vượt xa hắn. Dù cho bọn nó có trọng thương gần chết cũng chưa chắc hắn có thể húp được tí cháo gì, đừng nói đến chuyện cấp tốc giây sát.
Chuyện này đúng là khó khăn, nhưng hắn chẳng ta thán gì, vì rõ ràng Hỏa Mị Nhi không hề có ý sẽ giúp đỡ hắn, có lẽ vì liên quan đến Cửu U chăng.
Giữa Hỏa Mị Nhi và Cửu U chắc chắn có vấn đề.
Mục Trần cũng không có mấy hứng thú quan tâm đến vấn đề giữa hai bà cô hung dữ này, vẻ ngoài tỏ ra hiền hòa, nhưng ai tiếp xúc hắn lâu ngày ắt sẽ hiểu hắn kiêu hãnh ra sao, đương nhiên sẽ không mở miệng cầu xin khi mà Hỏa Mị Nhi tỏ ra không có ý muốn giúp hắn.
Đối lại lời nói của nàng, hắn chỉ gật đầu ậm ừ.
Hỏa Mị Nhi tuy vẫn quan sát chiến đấu bên ngoài, nhưng khóe mắt khẽ liếc Mục Trần, hơi nhíu mày, rồi im lặng tính toán thời gian, hai mắt chớp chớp.
Quan hệ của nàng và Cửu U năm xưa quả thật rất sâu, chỉ có điều năm đó Đại La Thiên vực muốn tạo thêm một thế lực vương cấp, nàng và Cửu U là hai người được lựa chọn, sau đó Cửu U trở thành Cửu U vương, còn nàng thì được đưa vào Đại La Thiên quân, rồi từng bước trở thành đại thống lĩnh.
Nhưng khi nàng chưởng khống cả Đại La Thiên quân, thì Cửu U lại biến mất, làm cho niềm kiêu hãnh của nàng giống như đánh vào bị bông. So kè bao năm, bỗng nhiên mất đi ý nghĩa, cảm giác đó cực kỳ phức tạp.
Cửu U hôm nay trở về, làm cho ngọn lửa cạnh tranh trong nàng lại bừng lên, nhất định phải để Cửu U công nhân nàng mới là người mạnh hơn.
Mối quan hệ cạnh tranh đó khiến cho nàng khi nghe thấy Mục Trần lại chính là gã thống lĩnh Cửu U cung được đồn đãi gần đây, nhất thời muốn làm khó dễ một chút.
Mà nàng cũng không quá đáng, chỉ cần hắn tỏ ra lòn cúi một chút, nàng sẽ không ngại mà ra tay giúp đỡ, nào dè hắn chỉ cười ngu ngốc một cái, rõ ràng là trong lòng rất ương ngạnh.
- Cứ cho ngươi tự đại một chút đi.
Hỏa Mị Nhi hếch môi bí ẩn. Nàng cho rằng cái ngạo khí của hắn chẳng qua là thể hiện vô vị, không hiểu tình thế, không biết nín chịu, chung quy là còn non lắm. Nàng cũng không hiểu sao Cửu U lại ưng mắt gã này, còn dẫn về làm thống lĩnh Đại La Thiên vực.
Chẳng lẽ lại thêm một tên phế vật Tào Phong nữa à?
Hỏa Mị Nhi chớp mắt nghĩ thầm. Nếu cũng giống như vậy, thây kệ hắn, cho hắn chết cháy trong này đi cho rồi, để không sau này lại làm Cửu U mất mặt.
Hỏa Mị Nhi suy nghĩ miên man, Mục Trần thì căng thẳng chăm chú động tĩnh bên ngoài, tính toán kế hoạch ứng phó làm cách nào để thành công.
Chém chết một con Viêm Long Hạt hay Linh Viêm Mãng ba đầu đã trọng thương đối với Hỏa Mị Nhi thì rất nhẹ nhàng, nhưng với hắn còn khó hơn lên trời.
Đám to đầu kia mà nổi điên phản đòn một cú cũng đủ làm hắn không thấy nổi ngày mai.
"Gréééééééé"
Một tiếng rít thê lương vang lên, hai con quái khổng lồ sau một đòn xông pha hung hãn, máu me đầm đìa, vết thương chi chít khắp thân, lúc này đã trở nên yếu ớt cực kỳ, dao động linh lực cũng giảm sút nặng nề.
Những cặp mắt nhìn nhau đã mất đi hung quang, chiến lực gần như mất sạch, không còn khả năng cắn xé nhau nữa, lê lết quay đầu không rủ nhau cùng đào thoát.
- Xông ra!
Ngay lập tức, Hỏa Mị Nhi quát to lạnh lùng, khối cầu dung nham vỡ toang, nàng lao đi nhanh như chớp hướng tới con Linh Viêm Mãng ba đầu đang lê lết.
Mục Trần cũng nghiến răng xông lên, chẳng chút do dự phóng tới Viêm Long Hạt đã trọng thương.
Bất kể thế nào, lúc này không được lùi bước!
Có được Linh Viêm Tủy của con Viêm Long Hạt này, hẳn là có thể đột phá lên Chí Tôn tam phẩm!