Đại Đường Tửu Đồ

Chương 137: Kháng hôn

Một đường vào cung, sắc mặt Cao Lực Sĩ âm trầm, không nói qua một câu với Tiêu Duệ. Tiêu Duệ vẫn rất ngạc nhiên, hôm nay trong vòng một ngày, Lý Long Cơ phái Cao Lực Sĩ này đến nhà mình hai lần, mà lần này lại trực tiếp gọi mình vào cung. Có lòng muốn hỏi Cao Lực Sĩ một chút hoàng đế gọi mình có chuyện gì, nhưng thấy dáng điệu từ chối người ở ngoài ngàn dặm này của Cao Lực Sĩ, hắn đành phải từ bỏ.

 

Mãi cho đến khi Tiêu Duệ sắp đi vào ngự thư phòng, mà trong ngự thư phòng Lý Long Cơ và Ngọc Chân tranh chấp cũng đã một khoảng thời gian, Cao Lực Sĩ lúc này mới chậm rãi ngừng chân, nhìn Tiêu Duệ thật sâu, tiếp đó xúc động muôn vàn vỗ bờ vai của hắn, nói một câu:

 

- Trạng Nguyên công, kẻ thức thời là trang tuất kiệt, ngươi hãy nhớ kỹ những lời này của mỗ.

 

Tiêu Duệ ngẩn ra, còn không kịp phản ứng, thanh âm lanh lảnh khàn khàn của Cao Lực Sĩ đã vang lên:

 

- Hoàng thượng, tân khoa Trạng Nguyên Tiêu Duệ nhận lệnh yết kiến!

 

- Truyền!

 

Thanh âm Lý Long Cơ có chút trầm thấp.

 

Tiêu Duệ vội vàng đi vào, lại trông thấy trên mặt Ngọc Chân có chút phức tạp, có chút lo lắng, lại có chút bất an. Trong lòng Tiêu Duệ cả kinh, mơ hồ có một loại dự cảm không rõ, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, quỳ xuống lạy:

 

- Học sinh Tiêu Duệ, bái kiến hoàng thượng!

 

Lý Long Cơ quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không gọi hắn đứng dậy, thản nhiên nói:

 

- Tiêu Duệ, ngươi thiếu niên phong lưu, con gái của trẫm công chúa Hàm Nghi xinh đẹp đoan trang, có thể xứng đôi với ngươi, trẫm hôm nay truyền ngươi vào cung, không có gì khác, thưởng hôn! Trẫm đem con gái trẫm yêu mến nhất thưởng hôn cho ngươi, hy vong ngươi phải đối xử tử tế với Hàm Nghi, từ nay về sau đoàn tụ sum vầy người có tình sẽ thành người nhà…

 

Đầu Tiêu Duệ ầm ầm nổ vang một tiếng, những lời Lý Long Cơ nói tiếp sau đó, hắn đều nghe không lọt. Tuy là dốc hết nước Hoàng Hà, cũng khó có thể kể ra tâm tình khiếp sợ phức tạp của Tiêu Duệ giờ phút này. Chính là cái câu kia, người không phải thánh hiền ai có thể vô tình, hắn đối với Lý Nghi cũng không phải vô tình. Nếu, nếu như không có Ngọc Hoàn trước, hắn sẽ không chút do dự phụng chỉ tạ ơn. Dù sao, Lý Nghi tính tình dịu dàng, làm việc đoan chính, tình cảm với mình lại sâu như biển, cũng là đẹp đôi. Nhưng mà, hắn đã có Ngọc Hoàn, hắn lại có thể nào không có Ngọc Hoàn?!

 

Từng cảnh quen biết với Ngọc Hoàn hiểu nhau mến nhau thề non hẹn biển hiện lên trong đầu nhanh như tia chớp, khóe miệng Tiêu Duệ nở nụ cười dịu dàng:

 

- Cùng Tiêu lang tư thủ cả đời. Sinh tử không thay đổi.

 

Từng lời chân tình kia của Ngọc Hoàn quanh quẩn bên tai Tiêu Duệ:

 

- Tình ta gặp chàng, kéo dài cả đời cũng không suy giảm. Núi không còn ngọn, nước sông cạn, sét mùa đông chấn chiến, mưa tuyết mùa hạ, thiên địa hợp một, mới dám cùng chàng chia lìa!!

 

Thấy Tiêu Duệ thần sắc biến ảo quỳ ở đó trầm mặc không nói, Lý Long Cơ cũng không có buộc hắn, chỉ có lẳng lặng chờ đợi, ngẫn nhiên quăng cái nhìn đắc ý qua Ngọc Chân.

 

Ngọc Chân nhẹ nhàng kêu:

 

- Đứa nhỏ…

 

Tiêu Duệ đột nhiên tỉnh lại, trong nháy mắt nhu tình mật ý đầy bụng thối lui như thủy triều, hắn lấy lại bình tĩnh nói:

 

- Hoàng thượng ân trọng, học sinh vô cùng cảm kích. Chỉ có điều học sinh sớm có vị hôn thê, xin hoàng thượng hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

 

Lý Long Cơ biến sắc, bỗng nhiên đứng lên:

 

- Tiêu Duệ, ngươi dám kháng chỉ?

 

- Học sinh cũng không phải kháng chỉ, chỉ có ăn ngay nói thật, mời hoàng thượng khai ân.

 

Giờ phút này Tiêu Duệ cũng thông suốt, mặc kệ như thế nào, làm cho hắn buông tha Ngọc Hoàn đó là tuyệt đối không có khả năng, trừ phi hắn chết. Đây là giới tuyến cuối cùng của hắn.

 

- Ngươi cần phải hiểu rõ, từ trước tới nay không người nào dám kháng chỉ của trẫm. Nếu ngươi kháng chỉ, chỉ có một con đường chết!

 

Lý Long Cơ đột nhiên lạnh lùng cười lên:

 

- Hay cho một sĩ tử trọng tình trọng nghĩa, với vị hôn thê kia của ngươi mà nói, thật ra ngươi cũng có tình nghĩa, nhưng với con gái trẫm mà nói, với Hàm Nghi mà nói, ngươi lần này chẳng phải vong tình bạc nghĩa phụ lòng người?

 

Tiêu Duệ run lên trong lòng, gương mặt kiều mỵ vui buồn lẫn lộn của Lý Nghi hiện lên trước mặt hắn, hắn im lặng cúi đầu nói:

 

- Giữa học sinh và công chúa, cũng không phải tư tình. Tại sao lại nói vong tình bạc nghĩa?

 

- Thật vậy chăng? Đồ hỗn trướng.

 

Lý Long Cơ giận dữ mắng mỏ một tiếng:

 

- Nếu như không có Hàm Nghi, ngươi sao có thể thể có ngày hôm nay? Không có Hàm Nghi âm thầm trải đường cho ngươi ở Trường An, ngươi sao có thể được Ngọc Chân ưu ái và coi trọng? Sao có thể thanh danh lên cao sau đó? Mà nếu không bởi Hàm Nghi và Ngọc Chân, trẫm sao có thể đem ngươi để vào mắt, mà hôm nay ngươi sao có thể trở thành tân khoa Trạng Nguyên, bằng vào một kẻ thân rỗng có thể bái trẫm làm sư? Như thế nào, hiện giờ đường làm quan rộng mở, thì quên mất người trải đường? Hiểu ra, hết thảy của người, đều là trẫm ban cho, trẫm có thể cho ngươi vinh quang và vinh hoa phú quý, trẫm cũng có thế đem ngươi đưa vào địa ngục!

 

- Trẫm lại cho ngươi một cơ hội, ngươi nhanh chóng từ hôn, đáp ứng hôn sự với Hàm Nghi… Trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi vẫn là môn sinh của trẫm… Tiền đồ gấm vóc tốt đẹp đang đợi ngươi!

 

Thanh âm Lý Long Cơ dịu đi một chút:

 

- Thiếu niên tình nồng cũng là chuyện thường thấy, khi trẫm bằng tuổi ngươi cũng như vậy… Nhưng ý chỉ của trẫm, tuyệt đối không thể không tuân!

 

Tới giờ phút này, Tiêu Duệ đã hiểu được, hoàng đế này nói là thưởng hôn, không bằng nói là khảo nghiệm. Hắn biết rõ thiếu niên trọng tình, trước đó lại có vị hôn thê, lại vẫn làm xiếc thưởng hôn đến ép hắn, không gì khác vẫn là tiến hành thử hắn lần cuối cùng, xem thiếu niên này có tuyệt đối trung thành với mình hay không. Mà Hàm Nghi, đương nhiên là một công cụ để hắn thử mà thôi.

 

Tiêu Duệ thở ra một hơi tuyệt vọng trong lòng, hắn biết, hắn đã đi lên một con đường chết trong đời người. Hắn không muốn chết, làm người hai kiếp, hắn dĩ nhiên muốn sống sót thật tốt ở Đại Đường, nhưng nếu như ngay cả cô gái mà mình yêu cũng không giữ được, sống tạm bợ còn có ý nghĩa gì?

 

Hắn có lẽ không làm được như Dương Quá dưới ngòi bút Kim Dung, chỉ vì Tiểu Long Nữ khắc một câu hứa hẹn trên vách núi liền si ngốc chờ thêm mười sáu năm, từ khi chỉ là thiếu niên đến khi trở thành nam tử cao lớn, tóc bạc sinh sớm, không oán không hối. Nhưng muốn cho hắn tự mình sống tạm bợ, vì cái gọi là vinh hoa phú quý mà làm người phụ tình vứt bỏ người yêu kia, hắn cũng thật sự làm không được.

 

Chỉ có điều khổ Ngọc Hoàn. Đôi mắt Tiêu Duệ đỏ lên, mất hết can đảm, không kìm nổi thở dài một tiếng.

 

Lý Long Cơ nghĩ đến Tiêu Duệ cuối cùng cũng khuất phục, không khỏi nở nụ cười, đang muốn làm cho Tiêu Duệ đứng dậy, đã thấy Tiêu Duệ dập đầu tại chỗ ba lần với Ngọc Chân, thản nhiên nói:

 

- Mẫu thân thương yêu Tiêu Duệ, Tiêu Duệ khắc sâu trong tâm khảm, hôm nay từ biệt mong rằng mẫu thân bảo trọng!

 

Ngọc Chân cả kinh, run giọng nói:

 

- Đứa nhỏ…

 

Tiêu Duệ lạnh nhạt cười một tiếng:

 

- Hoàng thượng ưu ái, thảo dân Tiêu Duệ tuyệt đối không dám tòng mệnh, mặc cho hoàng thượng xử trí.

 

- Chém đầu thị chúng!

 

Dưới vài tiếng gần gừ của Lý Long Cơ, vài đại nội thị vệ vọt vào ngự thư phòng đem Tiêu Duệ dẫn ra.

 

Giờ phút này đã là hoàng hôn, mặt trời rực rõ phía tây reo giắc một chút lửa nóng cuối cùng phía chân trời, ánh sáng đỏ au phía chân trời khắc vào ba nghìn cung điện Đại Đường. Mái cong như bức tranh, gạch xanh ngói hồng, nguy nga đồ sộ, hoa lệ rộng lớn. Dưới vài thị hệ “hộ vệ”, Tiêu Duệ sắc mặt thảm đạm cô đơn bước đi.

 

Thương hại hắn bất quá là một sĩ tử văn nhược, lại là tân khoa Trạng Nguyên công mới phong, từng là môn sinh thiên tử, bọn thị về cũng không có dùng dây thừng buộc chặt, chỉ “áp giải” hắn đi hướng Ngọ Môn mà thôi, tới đó tự nhiên có kẻ làm tiếp. Mấy thị vệ âm thầm than thở không ngừng cho Tiêu Duệ, một tân khoa Trạng Nguyên tài hoa tuyệt thế, một thiếu niên tài tử tiền đồ vô lượng, cứ như vậy phải chết non nửa đường, thật sự là đáng tiếc! Một thị vệ không kìm nổi thở dài nói:

 

- Ta nói Trạng Nguyên công, hoàng thượng thưởng hôn chính là chuyện tốt, sao ngươi lại dám kháng chỉ không theo? Hiện giờ, thánh chỉ đã ra, ngươi có hối hận cũng không kịp rồi.

 

Tiêu Duệ thảm đạm cười, đang muốn nói gì, thình lình nghe phía sau lưng truyền đến một tiếng gọi lanh lảnh lo sợ không yên:

 

- Đứng lại, Tiêu Duệ, từ từ!

 

Mấy thị vệ xoay người lại, thấy cách đó không xa có một thiếu nữ cung váy hoa lệ mang theo vài cung nữ trang điểm xinh đẹp chạy vội đến, bọn họ rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô gái kia lộ ra hai dòng nước mắt dày đặc. Là công chúa Hàm Nghi, mấy thị vệ lại than thở một phen trong lòng, đều thành thật dừng bước chờ đợi bên đường.

 

Lý Nghi thở hổn hển chạy tới, run giọng nói:

 

- Tiêu Duệ, ngươi… Ngươi chờ ở đây, ta đi cầu khẩn phụ hoàng xuống đao lưu người!

 

Tiêu Duệ lắc đầu. Giờ phút này hắn đã nản lòng thoái chí, không biết tính sao. Hắn đã cảm nhận được từ cuộc sống xuyên qua mệt mỏi mãnh liệt và chán ghét thật sâu, chết thì chết thôi, nguyên bản hắn cũng không thuộc về thế giới này, chết có lẽ là một loại giải thoát, mà nói không chừng có thể trở về thế giới của mình cũng chưa biết chừng. Hắn đi vài bước, đột nhiên ngừng chân, quay lại nói:

 

- Khẩn cầu công chúa điện hạ giúp Tiêu Duệ lấy một chút giấy và bút mực, Tiêu Duệ có mấy câu nói muốn lưu cho người nhà, được không?

 

Lý Nghi phái người mang giấy và bút mực tới, che mặt đau thương muốn chết ở một bên. Tiêu Duệ nói đến giấy bút muốn lưu lại mấy câu cho tỷ tỷ của mình và Ngọc Hoàn, nhưng đối mặt với trang giấy trắng như tuyết, bên tai lại truyền đến từng tiếng nức nở tuyệt vọng của Lý Nghi, hắn lại sống chết không xuống bút được, trong lòng cực kỳ phức tạp, một mảnh mờ mịt, cũng không biết viết cái gì thì tốt.

 

Sau khi trầm ngâm thật lâu, chần chừ thật lâu sau, hắn chính là thở dài, không có xuống bút. Thôi, chính mình tới đây vốn đã là một khách qua đường, là một khách qua đường bất ngờ trong cuộc đời Tiêu Nguyệt và Dương Ngọc Hoàn. Chính mình cũng không phải chân chính “Tiêu Duệ”, hay là lén lút đến lén lút đi thôi --- tình yêu đau khổ khắc cốt ghi tâm này, chỉ là một dấu chấm tròn trên bức họa đi, để cho thời gian từ từ chậm rãi trị liệu nỗi đau trong lòng các nàng.

 

Gió xuân quất vào mặt, thổi tung đám tóc lộn xộn của Tiêu Duệ, hắn ngẩng đầu lên, mấy cung nữ thấy gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần lãnh đạm phóng khoáng của hắn, trong lòng đều không khỏi đau xót, đều cúi đầu, nghẹn ngào yếu ớt.

 

- Tiêu Duệ, ngươi sẽ không chết! Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ không sống một mình!

 

Lý Nghi đột nhiên lau khô nước mắt, hàm răng cắn chặt, thản nhiên nói với mấy thị vệ:

 

- Không có mệnh lệnh của bổn cung, các ngươi không được đi thêm nửa bước, đợi bổn cung tiến đến ngự thư phòng tìm phụ hoàng!

 

Lý Nghi yếu ớt bước đi vài bước, cúi người xuống, giống như một người vợ nhỏ nhẹ nhàng lấy tay chải vuốt mấy sợi tóc hỗn độn của Tiêu Duệ, dịu dàng nói:

 

- Tiêu Duệ, ngươi nhất định phải chờ ta, nếu phụ hoàng cố ý như thế, ta cùng chết với ngươi.

 

Cửa ngự thư phòng, Lý Long Cơ và Ngọc Chân đứng nơi đó, xa xa nhìn qua phía này. Ngọc Chân mỉm cười:

 

- Hoàng thượng ngươi thua, quân vô hí ngôn, chuyện ngươi đáp ứng Ngọc Chân cũng không thể nuốt lời.

 

- Trẫm còn chưa có thua, hết thảy phải đợi một lát gặp kết quả cuối cùng. Nếu Hàm Nghi lại đây, Ngọc Chân ngươi thay ta chắn nàng, trẫm không gặp nó, trẫm cũng không tin, Tiêu Duệ đến chết cũng không theo.

 

Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng:

 

- Chẳng lẽ hắn thật đúng là đại hiền giả chuyển thế sao?

back top