Đại Đường Tửu Đồ

Chương 146: Đêm đại hôn

Đại hôn chờ đợi đã lâu rốt cục đến.

 

Tiêu Duệ vốn muốn làm hôn lễ khiêm tốn một chút, tận lực tránh cho người khác chú ý. Nhưng sự thật chứng minh, điều này thế nào cũng chỉ là một phía hắn tình nguyện. Ngẫm lại xem, bằng vào tài năng danh vọng của hắn hiện giờ, hôn lễ của hắn sớm đã là một chuyện lớn nổi tiếng trong thành Trường An. Muốn làm lén lút, sao có thể? Hơn nữa, Lý Long Cơ cũng tuyệt đối không đồng ý. Tuy rằng Lý Nghi đã không có phong hào công chúa, nhưng dù sao cũng là con gái hoàng đế. Trừ những nghi thức công chúa không có ra, hết thảy những thủ tục xa hoa khác trong hôn lễ đều không thể bỏ đi.

 

Bởi vậy, Tiêu Duệ không biết làm thế nào đành trơ mắt nhìn. Hôn lễ của mình biến thành xa hoa nhất trong thành Trường An, quy mô khổng lồ trong các hôn lễ quý tộc.

 

Lúc mặt trời lặn.

 

Mặc dù hôn lễ cử hành ở Yên La Cốc, nhưng dân chúng Trường An đến xem náo nhiệt vẫn vô số kể. Đám người đông nghìn nghịt tụ tập bên ngoài Yên La Cốc, một đám kiễng chân nhìn vào trong cốc muốn thăm dò. Tuy rằng cũng không nhìn đượccái gì, nhưng tới hiện trường rồi, dù sao cũng có thể vui lây một chút không khí hôn lễ vui mừng của đệ nhất tài tử Đường. Âm thanh ồn ào ngoài cốc và nhạc luật đàn sáo trong cốc, xen vào một chỗ, dao động thẳng tới trời cao.

 

Cả một buổi chiều bị điều khiển giống như một con rối gỗ, đợi cho hôn lễ gần kết thúc, Tiêu Duệ đã mệt mỏi không chịu nổi. Hắn không thể dùng lời nào để diễn tả được tràng diện nguy nga và xa xỉ của ngày đại hôn hôm nay. Hắn không tự chủ được nhớ tới du hiệp Thuần Vu Phần trong giấc mộng Nam Kha và hôn lễ của công chúa Hòe An Quốc trong giấc mộng.

 

Người Đường thích xa xỉ. Hôn lễ dân thường còn dồn hết tài lực, huống hồ đại hôn của Tiêu Duệ là do Ngọc Chân một tay xử lý. Ngọc Chân hận không thể dốc hết tất cả, xếp đặt một hôn lễ quy mô lớn xa hoa cho tiểu oan gia của mình. Cảnh đẹp của hôn lễ, nói chung cũng giống như “hôn lễ giấc mộng Nam Kha” dười ngòi bút của tiểu thuyết gia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

 

Hôn lễ gần kết thúc, mấy trăm tân khách đang cao hứng uống sau trên bữa tiệc trong Yên La Cốc, mà trong đại sảnh cử hành hôn lễ chỉ còn lại một số dòng họ trực tiếp. Ngay khi Tiêu Duệ chuẩn bị cảm thấy mỹ mãn mang theo hai cô vợ mới xinh đẹp vào động phòng, lúc Tiêu Duệ chuẩn bị tại “đêm thanh xuân, dưới màn hồng, bên bờ tua mũ”, cùng với kiều thê của mình điên loan đảo phượng tận tình hưởng thụ lạc thú nhân sinh, đột nhiên Lan nhi vội vàng chạy vào trong sảnh, hô:

 

- Điện hạ, không tốt. Hoàng thượng và Huệ Phi nương nương đích thân tới Yên La Cốc. Đã đến cửa cốc.

 

Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, cả người lạnh lẽo, mùi rượu tản ra đầy người. Hắn nhíu mày, nhìn lại phía Ngọc Chân. Ngọc Chân lắc đầu, cười khổ nói:

 

- Đứa nhỏ. Hoàng thượng đáp ứng ta không đến, như nào đột nhiên lại tới? Như vậy, hai người các con đi theo ta!

 

Dứt lời, Ngọc Chân mang theo hai nàng Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi trang sức diễm lệ váy cười màu đỏ càng trở nên xinh đẹp động lòng người, vội vàng đi tới động phòng đã bố trí tốt.

 

Lý Long Cơ vốn là không có ý tới, nhưng Võ Huệ Phi lại không yên lòng con gái của mình. Dù sao, con gái mình thương yêu nhất xuất giá, nàng làm mẫu thân sao có thể không đến bữa tiệc hôn lễ của nàng? Nhưng Lý Nghi dù sao cũng không còn phong hào công chúa ---- Tiêu Duệ lấy chính là nữ đạo sĩ Huyễn Chân mà không phải Hàm Nghi công chúa Lý Nghi. Nếu hoàng đế hoàng phi công nhiên giá lâm hôn lễ của hắn, không phải tự tát vào mặt mình. Do dự hơn nửa ngày, Võ Huệ Phi vẫn không kìm nén được tâm tư thấp thỏm không ngừng, lôi kéo Lý Long Cơ cải trang rời cung, mang theo mấy chục thị vệ hộ giá, lặng yên đi tới Yên La Cốc.

 

Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng mặc một thân quần áo màu đỏ thẫm, hai người dắt tay nhau cùng chậm rãi tiến vào trong sảnh. Nam anh lãng tuấn dật mà khí thế nghiêm nghị, nữ đẫy đà dung mạo xinh đẹp hơn người. Hai người như vậy sóng vai bước vào thật sự là cực kỳ giống một đôi thần tiên quyến lữ. Giọng nói lanh lảnh khàn khàn của Cao Lực Sĩ chợt vang lên trong sảnh:

 

- Hoàng thượng, Huệ Phi nương nương giá lâm!

 

Mọi người trong sảnh, gồm cả Ngọc Chân và Tiêu Duệ, cùng nhau ầm ầm quỳ rạp xuống:

 

- Bái kiến hoàng thượng, nương nương!

 

Lý Long Cơ đảo mắt nhìn quanh đại sảnh, đem ánh mắt đặt trên người thiếu phụ quyến rũ Tiêu Nguyệt thần sắc kích động, mỉm cười:

 

- Nếu trẫm đoán không sai, ngươi là con gái Tiêu Nguyệt của Tiêu Chí Trung kia!

 

Tiêu Nguyệt đột nhiên nhìn thấy hoàng đế, trong lòng kích động và chấn động có thể nghĩ. Nàng kính cẩn nhọ giọng trả lời:

 

- Vâng, dân nữ đúng là Tiêu Nguyệt.

 

Lý Long Cơ liếc Tiêu Nguyệt một cái, cười cười, cũng không nói gì nữa. Lại nhìn quanh mọi người trong sảnh, trống không nên lên:

 

- Các ngươi đều bình thân đi.

 

Mọi người đứng dậy kinh sợ đứng hầu ở hai bên. Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa, khoát tay áo:

 

- Tiêu Duệ, trẫm và Huệ Phi giờ phút này đây tới với thân phân cha mẹ của Nghi nhi, chẳng lẽ con còn không qua đây bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân sao?

 

Ngọc Chân âm thầm kéo áo Tiêu Duệ. Tiêu Duệ đột nhiên cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ thăm viếng:

 

- Học sinh ---- a, không. Tiêu Duệ bái kiến hoàng thượng, nương nương.

 

Tiêu Duệ vốn muốn xưng học sinh, sau nghĩ lại nghĩ lại. Hai người này tuy rằng là hoàng đế và hoàng phi Đại Đường, nhưng cuối cùng chính là nhạc phụ nhạc mẫu của mình. Nhưng mà ở bên ngoài mình lấy cũng không phải công chúa, xung hô này thật có chút khó ----

 

Cái gọi là mẹ vợ xem con rể giống như cho gà mái già ăn. Quý nhân trong cung này mặc dù xem con rể không đến mức “tục tằng” giống như dân gian, nhưng Võ Huệ Phi giờ phút này xem Tiêu Duệ đúng là càng xem càng yêu. Nàng mỉm cười:

 

- Hoàng thượng nói, Nghi nhi thế nào cũng là con gái chúng ta, con dù sao cũng là phò mã hoàng gia. Lúc cá nhân, con có thể tự xưng là nhi thần.

 

- Dạ.

 

Tiêu Duệ cúi đầu nói.

 

Võ Huệ Phi đột nhiên đảo mắt chung quanh, không có thấy con gái mình, không khỏi đỏ mắt lên:

 

- Tiêu Duệ, Nghi nhi của ta đâu? Hôm nay nàng xuất giá, bổn cung người làm mẫu thân này, trong lòng quả thực có một cảm thụ không đúng…

 

Tiêu Duệ căng thẳng trong lòng.

 

Ngọc Chân duyên dáng tiến lên, cười:

 

- Hoàng thượng, nương nương. Ấn theo nghi lễ quy định, hai vị tân nương tử này đã tiến vào động phòng. Trừ bỏ chú rể ra, tối nay bất luận kể nào cũng không thể gặp các nàng. Kỳ thật, cũng là hoàng thượng và nương nương tới không đúng lúc. Tiểu oan gia nhà ta vừa muốn vào động phòng đoàn tụ sum vầy, lại không thể không ra tiếp giá. Hoàng thượng, ngài nói chuyện này có nhỏ hay không?

 

Lý Long Cơ cười lên ha ha, vỗ vai Võ Huệ Phi:

 

- Ái phi. Xem ra chúng ta tới không đúng, hoàn toàn quấy rầy chuyện tốt của Tiêu Duệ. Ha ha! Đi thôi, ái phi, theo trẫm về cung đi. Nàng nhớ Nghi nhi cũng không sao, chờ qua hôn lễ, để cho Nghi nhi tiến cung đoàn tụ mấy ngày với nàng là được.

 

Trong mắt Lý Long Cơ phát ra một sự ham muốn và điên cuồng nồng đậm. Tại trong đêm vui mừng này, lọt vào tầm mắt tại nơi này đó là bầu không khí sum vầy đoàn tụ. Nhớ tới con gái của mình đã trở thành thê tử của một nam nhân khác, mà ái phi của mình lại đang quyến rũ xinh đẹp xuất hiện trong ánh nến mê ly như vậy. Trong lòng hắn không khỏi có chút xuân ý tràn lan, sốt ruột muốn về triền miên một phen với ai phi của mình.

 

- Nhưng, bổn cung, bổn cung còn muốn gặp cô gái Dương gia có thể làm cho Tiêu Duệ sống chết tương hứa…

 

Võ Huệ Phi lưu luyến lướt vào trong nhìn, chần chừ không chịu đi, vẫn là muốn gặp Lý Nghi một chút.

 

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Duệ cấp bách giống như kiến bò trên chảo nóng. Thầm nghĩ, đi nhanh lên đi thôi! Nhưng cái gì không muốn tới lại tới. Xem tình trạng của Võ Huệ Phi, Lý Long Cơ cũng có chút ý động, đang muốn phân phó Tiêu Duệ hai câu gọi hai tân nương ra để cho Võ Huệ Phi được thấy, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ trong trẻo hô to:

 

- Hoàng thượng. Thần nữ Lý Đằng Không bái kiến hoàng thượng!

 

Trong lòng Tiêu Duệ đăng lên một tiếng. Thiếu nữ tươi đẹp Lý Đằng Không từ từ bước vài bước xông vào đại sảnh, duyên dáng quỳ rạp xuống dưới chân Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi, vừa vặn ngăn cản đường đi của họ. Phía sau nàng, Lý Lâm Phủ cũng vội vàng chạy vào, sắc mặt xấu hổ đứng một bên, cũng không nói nhiều.

 

Lý Long Cơ liếc Lý Lâm Phủ, lại nhìn Lý Đằng Không đang quỳ gối, không khỏi cười nói:

 

- Tiểu Lục. Tiểu nha đầu điêu ngoa ngươi, đây là muốn làm gì?

 

Trong sáu cô con gái nhà Lý Lâm Phủ, Lý Đằng Không nhỏ nhất, tính tình hoạt bát hiếu động nhất, thường xuyên vào cung tiếp kiến các phi tử và công chúa trong cung, quan thệ thực thân thiết với mấy người Lý Nghi. Mà tương ứng, Lý Long Cơ cũng gặp nàng vài lần, thấy nàng trí tuệ hơn người, lại xinh đẹp như hoa trong lòng cũng có yêu thích vài phần.

 

Lý Đằng Không duyên dáng bái ba lần, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt có chút đỏ bừng nhưng cực kỳ lớn mật nhìn thẳng Lý Long Cơ, cất cao giọng nói:

 

- Hoàng thượng, tiểu Lục thích một người, cũng muốn hoàng thượng thưởng hôn!

 

Lời vừa nói ra, trong đại sảnh này có ba người đồng thời cả kinh trong lòng. Một là Ngọc Chân, nàng tự nhiên biết phần tâm tư của tiểu nha đầu với Tiêu Duệ kia; về phần Tiêu Duệ, càng không cần phải nói, hắn không phải người ngu lại càng không phải đầu gỗ. Những tình cảm mơ hồ của Lý Đằng Không này đối với hắn, hắn cũng không phải không biết.

 

Người còn lại đương nhiên là phụ thân Lý Lâm Phủ của nàng. Mày Lý Lâm Phủ nhíu lại, lạnh lùng nói:

 

- Làm càn. Không nhi, ở trước mặt hoàng thượng, không được càn quấy. Nhanh cùng phụ thân về phủ đi!

 

- Không, con gái không đi!

 

Lý Đằng Không khẽ cắn môi anh đào, quật cường đứng ở đó, không nhúc nhích.

 

Lý Long Cơ ồ một tiếng, tò mò vỗ bả vai của nàng:

 

- Được rồi được rồi. Tiểu Lục, ngươi hãy nói thật cho trẫm xem, rốt cuộc ngươi thích đệ tử nhà ai, trẫm nhất định làm chủ cho ngươi!

 

Khuôn mặt như tranh vẽ của Lý Đằng Không nháy mắt đỏ lên. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Duệ một cái, sau đó nói không chùn bước:

 

- Hoàng thượng. Tiểu Lục thích Tiêu Duệ, mời hoàng thượng thưởng hôn cho tiểu Lục!

 

Mọi người trong sảnh lập tức trợn mắt há mồm không rõ, trong hôn lễ của người khác, một nữ tử lại lớn mật như thế, không ngờ công khai xin hoàng đế thưởng hôn muốn gả cho chú rể trong hôn lễ này. Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?!

 

Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi cũng khó tin thoáng nhìn nhau, nhíu mày:

 

- Tiểu Lục, ngươi có phải đang nói giỡn với trẫm không?

 

Lý Đằng Không phốc một tiếng quỳ rạp xuống:

 

- Hoàng thượng. Tiểu Lục sớm đã muốn tiến cung cầu hoàng thượng làm chủ cho tiểu Lục… Hôm nay gặp hoàng thượng, tiểu Lục liền cầu hoàng thượng…

 

Ở chỗ này nếu có một cái lỗ, nói vậy Lý Lâm Phủ đã sớm nhảy vào. Làm Lý tướng gia quyền thế ngút trời ở Đại Đường, làm nhân vật nắm quyền lực thứ nhất dưới hoàng đế Đại Đường, con gái hắn không ngờ lại như vậy… Cả người Lý lâm Phủ nóng lên, cảm thấy nóng mặt, cắn răng cúi gắt gao đầu xuống, hai đầu gối có chút run rẩy.

 

Thanh âm của Lý Long Cơ dần dần thấp xuống:

 

- Tiểu Lục. Ngươi có biết, hôm nay là ngày gì?

 

- Tiểu Lục biết, hôm nay là ngày vui của Tiêu Duệ và Nghi tỷ tỷ.

 

- Nếu ngươi biết, sao còn càn quấy như thế?

 

Võ Huệ Phi vừa tức giận lại thấy buồn cười, cúi người nâng Lý Đằng Không dậy:

 

- Đứa bé ngoan, không nên càn quấy. Ngày hôm nay không phải là một ngày càn quấy!

 

- Nương nương. Tiểu Lục không có càn quấy, tiểu Lục là nghiêm túc.

 

Lý Đằng Không nhẹ nhàng rút cánh tay nhỏ bé từ trong tay Võ Huệ Phi ra.

 

- Càn quấy!

 

Lý Long Cơ bất mãn trừng mắt liếc Lý Long Phủ, phất tay áo bỏ đi.

 

Trên khuôn mặt đẹp của Lý Đằng Không đầy nước mắt. Chờ xa giá của Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi vừa rời khỏi Yên La Cốc, nha đầu điêu ngoa lập tức nín khóc mỉm cười, hát một điều hát dân gian đi đến trước mặt Tiêu Duệ. Nàng mỉm cười liếc Tiêu Duệ:

 

- Chú rể, ngươi cần phải cảm tạ ta thế nào đây? Nếu không có ta, hì hì…

 

Tiêu Duệ như vừa tỉnh mộng, trên trán toát đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại buông lỏng, cười:

 

- Tiêu Duệ đa ta Đằng Không tiểu thư!

 

Giờ phút này, nhìn xem có chút không sao nói rõ được chính là Lý Lâm Phủ. hắn căm tức liếc Lý Đằng không, hừ lạnh một tiếng:

 

- Không nhi, lập tức theo cha về phủ!

 

Tiêu Duệ không thể tưởng tượng, nếu không có Lý Đằng Không nửa đường chen ngang, chọc cười náo loạn như vậy, vạn nhất… Hắn thở phào trong lòng một tiếng, mồ hôi lạnh cả người rút đi. Ngọc Chân nhìn bóng lưng duyên dáng rời đi của Lý Đằng Không, không kìm nổi thở dài một tiếng:

 

- Tiểu oan gia, con quả nhiên là… Ta không nghĩ tới, cô bé này lại đông chân tình với con… Con cho là, hôm nay nàng làm ra những điều này chỉ vì giải vây cho con thôi sao? Không, không, con sai lầm rồi. Cô bé này là ta nhìn nàng lớn lên, trong nội tâm nàng rất thông minh. Nếu nàng trước mặt hoàng thượng nói ra tâm tư của mình, có lẽ ngày sau nàng quả thật sẽ tiến cung cầu hoàng thượng thưởng hôn.

 

- Nếu tiểu nha đầu thật sự quyết tâm không tiếc làm thiếp Tiêu gia, dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng với nàng, nói không chừng quả thật sẽ thưởng hôn. Tâm tư của tiểu nha đầu cũng là nhanh nhẹn, chỉ cần hoàng thượng thưởng hôn, nàng mặc dù không có danh phận chính thê, cũng không trở thành thiếp thất đi. Tiểu oan gia à, con rốt cuộc còn muốn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa đây?

 

Trong sảnh sớm không có một bóng người, ánh mắt phức tạp của Ngọc Chân liếc qua Tiêu Duệ:

 

- Đi thôi, chú rể, tân nương của con đang chờ con kìa ….

 

Thanh âm của Ngọc Chân hết sức cô đơn mờ ảo, Tiêu Duệ run lên trong lòng. Muốn nói hắn không hiểu tâm tử của Ngọc Chân, chỉ là lừa mình dối người. Mấy ngày nay sống chung, Ngọc Chân đối với hắn quan ái không giữ lại chậm rãi còn trộn thêm loại tình cảm đặc thù giữa nam nữ, hắn có thể cảm giác được. Hơn nữa, hắn dần dần cũng biết, Ngọc Chân tuy rằng xuất thân hoàng gia lại được Lý Long Cơ sủng ái cảnh tượng nhìn qua cực kỳ vinh quang nhưng sau lưng cảnh tượng này cất dấu sự cô đơn và đau khổ không phải người ngoài có thể tưởng tượng được. Rất lâu, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng chán nản của Ngọc Chân khi ngắm trăng lạnh, trong lòng hắn đều rất đau.

 

Nhưng hắn đã nhận nàng làm mẹ, Tiêu Duệ chỉ có thể ẩn dấu thật sâuphần thương tiếc kia. Hắn làm như vậy, có không phải với Ngọc Chân không?

 

Nhất là hôm nay, nàng một tay xử lý hôn lễ long trọng, tự tay đem tiểu oan gia trong lòng mình vào lòng người khác. Có lẽ, cũng chỉ có lúc đêm dài yên tĩnh tiếng động xôn xao huyên náo của hôn lễ tan đi, Ngọc Chân mới cảm nhận được đau đớn mơ hồ trong lòng.

 

- Đi thôi, Ngọc Hoàn và Nghi nhi còn đang chờ con…

 

Ngọc Chân miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

 

Tiêu Duệ yên lặng nhìn chăm chú vào Ngọc Chân thần tình chán nản, cúi người thi lễ:

 

- Ta đi, nàng cũng nghỉ ngơi sớm.

 

Tiêu Duệ xoay người mà đi, hắn cũng không thể khống chế tâm tình của mình. Thật sự nếu không đi, hắn chỉ sợ hắn sẽ không kìm nổi xông lên phía trước gắt gao ôm Ngọc Chân vào trong lòng.

 

Nghe tiểu oan gia mà mình mong nhớ từng ngày không có gọi mình là “mẫu thân”. “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm” một tiếng như vậy thản nhiên nhắc nhỏ, mơ hồ truyền lại phần vướng bận trong lòng tiểu oan gia kia. Ngọc Chân đứng lại nơi đó cân nhắc “tâm tư” nửa ngày, đột nhiên thản nhiên cười, thầm nghĩ. Tiểu oan gia thật ra cũng biết tâm ý của mình, mình cũng không vô ích trả giá cho hắn nhiều như vậy.

 

- Tiểu oan gia…

 

Ngọc Chân mềm mại bỏ lại một câu như vậy, thân thể đẫy đà vặn vẹo bước trở lại phòng ngủ của mình. Bận việc cả ngày, tuy rằng mọi việc cũng không cần nàng tự mình động tay, nhưng nàng cũng thực mệt mỏi. Đứng ở cửa phòng ngủ, nàng đột nhiên dừng bước lại, quay đầu u oán nhìn thoáng qua nơi động phòng, thở dài trong lòng một tiếng, lúc này mới đẩy cửa vào.

 

Mà ngay khi nàng đẩy cửa vào, Tiêu Duệ cũng đẩy cửa bước vào một gian động phòng. Yên La Cốc bố trí hai gian động phòng, một gian bên trái là Dương Ngọc Hoàn, mà gian bên phải còn lại là Lý Nghi. Tuy rằng đồng thời lập gia đình, nhưng động phòng cũng cần hai đêm, dù sao cũng là hai vị tân nương tử.

 

Cửa phòng Dương Ngọc Hoàn đóng gắt gao, bất kể Tiêu Duệ có gõ cửa thế nào, Ngọc Hoàn cũng không chịu mở.

 

- Tiêu lang. Đêm nay chàng qua phòng Nghi tỷ tỷ trước đi, đêm mai hãy tới nơi này của Ngọc Hoàn.

 

Dương Ngọc Hoàn dựa lưng vào cửa, nhỏ giọng nói:

 

- Nghi tỷ tỷ vì hôn lễ hôm nay, ngay cả phong hào công chúa cũng bị phế…

 

Tiêu Duệ cười khổ một tiếng:

 

- Ngọc Hoàn, nàng mở cửa phòng trước, ta có lời muốn nói với nàng.

 

Dương Ngọc Hoàn do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa. Tiêu Duệ đi qua cửa, nhìn thiếu nữ xinh đẹp còn đẹp hơn thiên tiên trước mắt, không giải thích đã ôm nàng vào ngực, hôn xuống. Tương tư lâu ngày và mến nhau khắc cốt, chỉ vì một đêm lập gia đình này. Tiêu Duệ nóng nảy, thiếu nữ sao không chứ? Nhưng mặc dù thiếu nữ động tình, vẫn không buông tha “nguyên tắc” của mình. Mặt nàng đỏ bừng giãy ra từ trong lòng Tiêu Duệ, lại đẩy tay Tiêu Duệ trên bộ ngực mình ra, sẵng giọng:

 

- Tiêu lang, chàng gạt ta!

 

Tiêu Duệ hít một hơi dài, cười cười:

 

- Ngọc Hoàn, ta lừa nàng làm chi? Đi, nàng đi theo ta!

 

Không giải thích, Tiêu Duệ nắm ngọc thủ của Ngọc Hoàn, một đường dẫn nàng ra cửa, sau đó đi căn phòng Lý Nghi cách vách. Lý Nghi sớm đã được thị nữ hầu hạ bỏ đi trang phục hôn lễ, chỉ còn lại quần lót, chuẩn bị nghỉ ngơi. Đêm đầu tiên này, nàng tiết rõ Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn tình thâm, nhất định Tiêu Duệ sẽ đi phòng của Ngọc Hoàn trước.

 

Nhưng hai người lại cùng nhau tới phòng của nàng, Lý Nghi cả kinh, ngượng ngùng dùng tấm lụa đỏ che cảnh xuân của mình lại, run giọng nói:

 

- Hai người, hai người, hai người muốn làm gì?

back top