Đại Đường Tửu Đồ

Chương 167: Định Nam Chiếu - Thư sinh khí phách chỉ trích

Sở dĩ Mao Đài là độc nhất vô nhị, là quốc tửu, nguồn gốc ở chỗ hoàn cảnh địa phương hết sức đặc biệt, phương pháp ủ cực kỳ độc đáo của nó. Tiêu Duệ ở trong phường rượu của người Nhu tộc mấy ngày liên tiếp, phát hiện phương pháp làm rượu của người Nhu tộc lúc này kỳ thật vẫn còn khá thô sơ. Khoảng cách để đạt tới công nghệ làm rượu Mao Đài thành thục, con đường phải đi còn rất dài. Không biết người Nhu cần sờ soạn trong bóng đêm bao nhiêu năm nữa, có lẽ vài chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm.

 

Nhưng hiện giờ không giống, Tiêu Duệ đến đây.

 

Tiêu Duệ sử dụng thời gian một ngày, sửa sang ra một phần công nghệ làm rượu đã cải tiến, dạy cho tửu công người Nhu, đưa ra cải tiến ở bốn khâu làm rượu: thứ nhất là xuống men, gia tăng lượng men sử dụng; thứ hai là lên men, từ lên men một lần đổi thành lên men nhiều lần, số lần lên men không được thấp hơn 8 lần và mỗi chu kỳ lên men kéo dài một tuần thậm chí lâu hơn; thứ ba là hồi sa, cũng chính là thêm nguyên liệu thô, nói cách khác, trong quá trình ủ, phải lựa chọn thời gian thích hợp tăng thêm 2 lần nguyên liệu thô trở lên; thứ tư là chưng cất, trải qua chín lần chưng cất trọn vẹn mới có thể lọc ra một chén rượu Mao Đài thơm mát.

 

Cái gọi một chén thơm mát, đúng là rượu Mao Đài mà Tiêu Duệ rất quen thuộc có một đặc điểm khác với các loại rượu nổi tiếng khác, không chỉ cảm giác không thua chút nào, đối với người uống không giỏi mà nói, thậm chí còn thắng ở cảm giác. Chén rượu thơm mát và nhấp miệng thưởng thức mùi thơm, bổ sung cho nhau các loại thú vị khác. Mà sau khi uống qua một chén rượu, dư vị còn đọng trong miệng, đưa chén rượu tới gần mũi, trước ngưng thần nín thở, hít nhẹ chậm rãi ngửi, sau đó hít một hơi thật sâu, hút vào tận sau trong phổi, dường như tiến vào một phạm trù hoàn toàn mới.

 

Tiêu Duệ phái người nhanh chóng chạy tới Ích Châu, mệnh lệnh Dương Quát nhanh chân dẫn người đến Kiềm Đông, xử lý chuyện hợp tác với người Nhu tộc lập tửu phường. Mà chính hắn, không thể dừng chân ở Kiềm Đông quá dài, mười ngày sau liền dẫn quân trở về Nam Ninh Châu.

 

A Đại đã sớm không nhịn được, thấy một chén canh của người Thoán bị ý tưởng của Tiêu Duệ bá đạo gạt bỏ. Tâm trạng A Đại buồn bực đề xuất mang theo 3000 Thoán binh tự mình trở về. Dù tâm cơ nàng âm trầm thế nào, dù nàng “dã tâm bừng bừng” thế nào, đối mặt với với “đòn đầu” cứng mềm không ăn như Tiêu Duệ này, nàng cũng vô kế khả thi.

 

Thời gian qua nhanh, khu man di tây nam dần dần tiến vào cuối mùa thu. Khi sắc thu đầy trời bao phủ dãy núi tầng tầng lớp lớp kia, gió thu lành lạnh cuốn qua mặt nước mãnh liệt kia. Trên cánh đồng hoang vu trống trải ao đầm lầy lội kia, Tiêu Duệ dẫn quân Đường rời khỏi Nam Ninh Châu, tiến thẳng tới Nam Chiếu.

 

Đại điển đăng vị của Nam Chiếu Vương Bì La Các sắp tới, làm khâm sai xem lễ, hắn cũng nên khởi hành. Các chiến sĩ người Bặc trở về Nhung Châu sơn trại, chỉ có Na Nhận kia kiên trì lưu lại bên người Tiêu Duệ, làm một binh lính bình thường dưới tay Lệnh Hồ Xung Vũ.

 

Dọc theo đường đi, cảnh sắc mùa thu của khu man di tây nam tiêu điều vắng vẻ khiến Tiêu Duệ vui vẻ thoải mái. Khi thì quanh co, khi thì núi cao sông lớn, khi thì xuyên qua hẻm núi sâu thẳm, khi thì thảm cỏ mênh mông dọc ngang, hắn hoặc là ngẩng đầu nhìn chim ưng vỗ cánh bay lượn trên trời cao, hoặc là nhìn xuống đàn cá bơi liệng dưới dòng suối dòng sông lớn, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh một chút hào hùng “hỏi mặt đất mênh mông ai có thể làm chủ cuộc đời chìm nổi” của đại nhân vật.

 

Lệnh Hồ Xung Vũ yên lặng phóng ngựa theo sau ngựa Tiêu Duệ. Giờ khắc này hắn cảm giác được, dường như tửu đồ Tiêu Duệ phong lưu tiêu sái xem tiền tài như cặn bã ở Lạc Dương, Ích Châu, Trường An ngày đó đã trở lại. Nhưng khi Tiêu Duệ quay đầu lại thoáng nhìn thật sâu, lại làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ như tỉnh mộng. Quá khứ vĩnh viễn trôi qua, Tiêu Duệ đang dốc sức đi tới. Đang dốc sức trên đường, mục tiêu của hắn ở phương nào, Lệnh Hồ Xung Vũ không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết là, cả đời này nhất định không thể rời khỏi ánh sáng chói chang của Tiêu Duệ, suốt đời theo hắn.

 

- Quá khứ thuộc về thần chết, tương lai thuộc về mình.

 

Lệnh Hồ Xung Vũ nhớ tới một câu nói rất kỳ quái của Tiêu Duệ ngày ấy sau khi say rượu, mờ mịt trong lòng. Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, phóng ngựa đuổi theo. Mà trước mắt, Tiêu Duệ phóng ngựa chạy như điên, sớm đã lọt vào một hẻm núi sâu thẳm.

 

Ngày hai mươi tháng chín năm Khai Nguyên thứ hai mươi ba Đường lịch.

 

Trong nắng sớm lành lạnh, Tiêu Duệ phất phất tay, quân Đường phía sau dừng lại tại chỗ, bụi dâng lên đầy trời trên quan đạo gập ghềnh không bằng phẳng. Tiêu Duệ ngồi trên lưng ngựa, nhìn Thái Hòa thành xây dựa vào núi cách đó không xa hơi có chút khí thế đô thành. Mặc dù tường thành không tính cao, nhưng dày rộng chắc chắn, chỉ có hai cửa thành Nam Bắc, quân kỳ màu đỏ nhạt của Nam Chiếu tung bay trên cửa thành lâu. Xuyên qua quân kỳ phấp phới thấp thoáng kia, mơ hồ có thể thấy được mái cong nhà trúc rất có phong tình của dị vực ở trong thành, còn có một tòa bảo tháp màu trắng sữa đâm thẳng lên trời.

 

Cửa thành mở rộng, người Nam Chiếu ra ra vào vào, gần như bên hông người nào cũng giắt loan đao sắc bén.

 

Một đội quan viên tạp dịch Nam Chiếu vội vàng ra đón. Khâm sai Đại Đường đột nhiên dẫn quân tiến tới, điều này làm cho nhiều người Nam Chiếu có chút trở tay không kịp.

 

Quan chế Nam Chiếu noi theo Đường triều, nhưng tên có khác một chút. Quốc vương gọi “Chiếu”, làm người thống trị cao nhất, một mình tập hợp quân quyền, quyền hành chính. Dưới Chiếu thiết lập sáu người Thanh Bình quan, chức này tương đương với tể tướng vương triều Trung Nguyên, hỗ trợ Chiếu Vương xử lý chính vụ. Một người trong đó được tôn là “Nội Tính quan” (quan mưu kế hoạch bên trong), thay mặt quốc vương xử lý công văn, bố trí hai viên phó quan phụ tá hỗ trợ. Mà dẫn người ra nghênh đón Tiêu Duệ, đó chính là Nội Tính quan Nam Chiếu Triệu Mạnh Dương.

 

Làm cho Tiêu Duệ kinh ngạc chính là, đây là một người Hán Trung Nguyên mặc quan phục Nam Chiếu hoa lệ, đầu không cao, màu da trắng nõn mi thanh mục tú, những điều này rõ ràng khác khuôn mặt màu đổng cổ của người Nam Chiếu. Người Hán làm quan ở Nam Chiếu, vị trí lại không thấp, từ điều này có thể nói rõ rằng Bì La Các đích xác không đơn giản.

 

Các Cách Mã yêu mị câu người từ trong quân doanh Đại Đường phóng ngựa lại đây, bên cạnh nàng là Lệnh Hồ Xung Vũ. Trượng phụ và công công của nàng cùng nhau chết đi, dựa theo dân tục của người Thoán và người Nam Chiếu, nàng có thể trở về Nam Chiếu lập gia đình khác. Cho nên, Các Cách Mã liền cùng nhau trở về Nam Chiếu với Tiêu Duệ.

 

Dọc theo đường đi, nàng trái ngược với hình thái quyến rũ và phóng đãng ngày xưa, chỉ im lặng cưỡi ngựa mà đi, không tiếp tục khiêu khích Tiêu Duệ. Chỉ có điều, không ngờ Tiêu Duệ phát hiện, công chúa Nam Chiếu trời sinh tính mạnh mẽ này, lại giống như coi trọng Lệnh Hồ Xung Vũ. Xem vẻ mặt nàng khép nép nói chuyện với Lệnh Hồ Xung Vũ, Tiêu Duệ không khỏi âm thầm cười:

 

- Lệnh Hồ Xung Vũ thật sự là diễm phúc không thấp, không ngờ công chúa Nam Chiếu này nhìn trúng hắn…

 

Các Cách Mã sánh vai Lệnh Hồ Xung Vũ mà đi, đưa qua một túi nước bằng da trâu, dùng âm thanh cực kỳ dịu dàng nói:

 

- Lệnh Hồ tướng quân, uống nước chứ?

 

Lệnh Hồ Xung Vũ im lặng lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Các Cách Mã. Các Các Mã thất vọng cười, ngẩng đầu liếc qua Triệu Mạnh Dương đang tiến lại, đột nhiên nhíu mày, phóng ngựa tới cao giọng nói:

 

- Triệu đại nhân!

 

Triệu Mạnh Dương cũng không kinh ngạc bởi Các Cách mã trở về, hiển nhiên tin tức Thoán Quy Vương và Thoán Sùng Đạo chết đã rơi vào tay Nam Chiếu. Hắn mỉm cười chắp tay:

 

- Các Cách Mã công chúa đã trở lại!

 

Các Cách Mã nhảy xuống lưng ngựa, kéo vạt áo Triệu Mạnh Dương, lại chỉ vào Tiêu Duệ đặt hai tay sau lưng phiêu nhiên mà đứng cách đó không xa, cúi đầu nói:

 

- Triệu đại nhân, sao phụ vương ta lại chỉ phái ngài ra khỏi thành nghênh đón… Đây chính là khâm sai đại nhân của hoàng đế Đại Đường, đại quý nhân khó lường trong triều đình Đại Đường…

 

Các Cách Mã nói không sai, Tiêu Duệ là khâm sai của hoàng đế Đại Đường, cầm ngự tứ kim bài và thánh chỉ sắc phong Bì La Các của hoàng đế Đại Đường trong tay. Mặc dù Bì La Các không chịu tự mình ra khỏi thành nghênh đón, ít nhất cũng nên phái một vương tử ra khỏi thành. Nhưng hắn chỉ phái một Thanh Bình quan, hơn nữa cũng không có đội ngũ nghi lễ chính thức, có vẻ quá mức qua loa.

 

Trên mặt Triệu Mạnh Dương nở nụ cười khổ, cũng không nói gì nữa, chỉ vội vàng tới trước mặt Tiêu Duệ, liếc Tiêu Duệ thật sâu, cung kính nói:

 

- Hạ thần Thanh Bình quan Nam Chiếu Triệu Mạnh Dương, phụng mệnh Nam Chiếu Vương, nghênh đón khâm sai Đại Đường Tiêu đại nhân vào thành!

 

Tiêu Duệ thản nhiên cười, khoát tay áo, im lặng không nói gì.

 

Thật không ngờ Nam Chiếu Vương thờ ơ mình ---- Trong lòng Tiêu Duệ trừ cảm giác căm tức ra, còn dần nảy sinh một chút cảnh giác.

 

Theo lý, Bì La Các vừa mới đạt được cường lực viện trợ của Đại Đường, lại tiếp nhận hoàng đế Đại Đường hậu phong, vào lúc này, hắn không nên, cũng không dám chậm trễ sứ thần Đại Đường. Nhưng Bì La Các lại ---- tâm niệm Tiêu Duệ thay đổi thật nhanh, thở dài một hơi, dường như ngửi được một chút hơi thở nguy hiểm trong không khí ẩm ướt lành lạnh.

 

Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm, tiếng động rầm rĩ trong Thái Hòa thành trước mắt hắn dần trở nên chán ghét thêm. Lệnh Hồ Xung Vũ đứng phía sau Tiêu Duệ, hừ lạnh một tiếng:

 

- Thật không ngờ Nam Chiếu Vương thờ ơ khâm sai đại nhân của hoàng đế Đại Đường, Nam Chiếu các ngươi quả nhiên là to gan lớn mật…

 

Triệu Mạnh Dương xấu hổ chà xát tay, khom người thi lễ:

 

- Mời khâm sai Đại Đường đại nhân vào thành với hạ thần.

 

- Thôi ---- Lệnh Hồ thiếu úy, truyền mệnh lệnh bản quan, hậu đội đổi thành tiền đội toàn quân xuất phát, chúng ta trở về Nhung Châu.

 

Tiêu Duệ khoát tay áo, không thèm quan tâm đến Triệu Mạnh Dương, nhảy lên ngựa phóng đi.

 

Chỉ nửa khắc, hậu đội quân Đường đổi thành tiền đội, rời khỏi Thái Hòa thành. Vô số người Nam Chiếu tụ tập bên đường, xì xào bàn tán. Dưới lớp bụi mù trời, Triệu Mạnh Dương đứng bên đường trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng khâm sai Đại Đường đại nhân rời đi, gấp đến độ dậm chân, chẳng quan tâm lời vô nghĩa của Các Cách Mã, quay đầu chạy vào trong thành.

 

Khâm sai Đại Đường phẩy tay áo bỏ đi, đối với Nam Chiếu mà nói, đây không phải một chuyện nhỏ. Nếu hoàng đế Đại Đường vì vậy mà giận lây sang Nam Chiếu, chỉ sợ ---- Triệu Mạnh Dương một đường xông vào hoàng cung Nam Chiếu, tìm được đại vương tử Nam Chiếu Các La Phong đang cười đùa hoan hồ với sứ giả Thổ Phiên Đồ Lãng Tán Bố trong một đại điện hoa lệ. Ba ngày trước Nam Chiếu Vương Bì La Các đột nhiên mắc bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, hết thảy sự vụ quân chính trong nước Nam Chiếu, đều rơi vào trong tay đứa con cả Các La Phong.

 

- Đại vương tử…

 

Triệu Mạnh Dương bất mãn liếc sứ giả Thổ Phiên Đồ Lãng Tán Bố, đi tới gần, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Các La Phong. Khuôn mặt anh tuấn của Các La Phong nở nụ cười lơ đễnh, khoát tay áo:

 

- Triệu đại nhân, an tâm một chút chớ nóng nảy. Nếu khâm sai Đại Đường không muốn dừng lại ở Nam Chiếu chúng ta, đi thì đi, không có gì.

 

Lời vừa nói ra, sắc mặt Triệu Mạnh Dương đại biến. Không chỉ có Triệu Đại Dương, sắc mặt vài Thanh Bình quan của Nam Chiếu có mặt ở đây tiếp rượu cũng khiếp sợ nhìn đại vương tử của bọn họ: đại vương tử này có phải là điên rồi, tiếp đãi sứ giá Thổ Phiên cao như vậy vốn đã là không nên, hiện giờ dám thờ ơ khâm sai Đại Đường…

 

- Đại vương tử, hy vọng đại vương tử nhanh chóng rời cung đi nghênh đón khâm sai Đại Đường đại nhân!

 

Vài Thanh Bình quan cùng liếc nhau, cùng đứng dậy chắp tay nói.

back top