Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy, dạo bước trong điện, thật lâu sau không nói gì.
Đột nhiên, hắn dừng bước xoay người lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị mà linh hoạt, sắc bén, thản nhiên nói:
- Tiêu Duệ, ý của trẫm là, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đi Hàn Lâm Viện làm học sĩ, lại đi Thịnh Vương phủ làm giáo viên… Mặc kệ như thế nào, dựa vào tài học của ngươi dạy dỗ Lý Kỳ thay trẫm một chút, hẳn là không có vấn đề lớn.
Tiêu Duệ cả kinh, hơi định thần khom người xuống thi lễ:
- Thần tuân chỉ.
Võ Huệ Phi vui mừng nở nụ cười, việc này hết thảy đều trong dự liệu của nàng. Để cho Tiêu Duệ đi làm “tiên sinh” cho Lý Kỳ, là chủ ý của nàng. Dù sao, Lý Kỳ cũng là con của nàng… Nếu Lý Mạo thật sự không có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế, không phải còn có Lý Kỳ sao, dầu gì cũng là con mình…
Đây cũng là vướng víu rất lớn của Võ Huệ Phi, lại có thể nói Tiêu Duệ là “người dẫn đường”, làm cho Tiêu Duệ đi làm sư phụ của Lý Kỳ, thật sự là chuyện tình hết sức thích hợp. Nếu Tiêu Duệ cảm mến trợ giúp Lý Kỳ, tương lai Lý Kỳ lớn lên, cũng là hy vọng của nàng.
- Ngươi đi đi.
Lý Long Cơ thản nhiên nói, khoát tay áo.
- Vâng.
Tiêu Duệ cúi người thì lễ, lui ra ngoài điện. Đứng trong sân cung điện mênh mông, Tiêu Duệ ngẩng đầu nhòn không trung trong trẻo nhưng lạnh lùng một cái, cười lạnh một tiếng trong lòng: trò hay rốt cục mở màn, muốn trình diễn.
Trên triều sớm ngày thứ hai, Lý Long Cơ dùng thái độ cương quyết trước nay chưa từng có tuyên bố miễn đi chức Trung thư xá nhân và Vạn Niên huyện lệnh của Tiêu Duệ, chuyển công tác tới Ngũ phẩm thượng giai Hàn Lâm học sĩ kiêm giáo viên Thịnh Vương; thứ hai, đề bạt Thôi Hoán làm Lễ Bộ thị lang. Về việc Thôi Hoán nháo hôn Tiêu phủ, bị Lý Long Cơ cố ý “xem nhẹ”.
Lý Lâm Phủ nghe xong những điều này, hơi có chút giật mình. Chúng thần càng không cần nói, đều cảm thấy tâm tư hoàng đế không thể nắm bắt. Đề bạt Thôi Hoán có thể lý giải, nhất là Lý Lâm Phủ biết rõ trong lòng, Thôi Hoán này thay thế vị trí Tiêu Duệ một lần nữa trở thành quân cờ mới để áp chế mình, nhưng để cho Tiêu Duệ đi làm giáo viên Lý Kỳ, điều này có ý gì?
Hay là?
Nghĩ đến đây, gần như tất cả triều thần và các quý tộc Đại Đường đều đột nhiên cả kinh, thầm căn nhắc trong lòng: xem ra bố cục tranh giành vương quyền lại xảy ra thay đổi lớn, từ hai hổ tranh chấp ban đầu sắp sửa biến thành tam long hí thủy (ba rồng nghịch nước).
Thịnh Vương Lý Kỳ trước mắt còn là một thiếu niên, trong đám đông các con trai của Lý Long Cơ, hắn là một người không thu hút nhất. Nhưng không nghĩ tới chớp mắt một cái, dường như cũng có cơ hội rồng bay chín tầng mây.
Tin tức truyền ra ở Trường An, mọi người chấn động, nhất là Thọ Vương phủ và Khánh Vương phủ, tin tức này gần như là sấm sét ngang trời.
Lý Mạo vội vàng đi tẩm cung Võ Huệ Phi. Võ Huệ Phi đang lười biếng ngồi ở đó, ăn món điểm tâm ngọt tinh mỹ do Dương Châu phủ cống hiến tới, thấy Lý Mạo thần sắc tái nhợt xông vào tẩm cung của mình, không khỏi nhíu mày, cúi đầu trách mắng:
- Mạo nhi, con vội vàng hấp tấp thế còn ra thể thống gì?
Lý Mạo phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, lo sợ không yên nói:
- Mẫu phi, có phải phụ hoàng cố ý muốn lập Kỳ đệ đứng đầu Đông Cung phải không?
Võ Huệ Phi ngẩn ra, thanh âm dịu xuống:
- Mạo nhi, lời này của con từ đâu mà đến? Chuyện tình không có bằng chứng, Kỳ đệ con chẳng qua vẫn là một đứa nhỏ…
Lý Mạo hừ một tiếng:
- Mẫu phi, phụ hoàng đang êm đẹp như nào đột nhiên để cho Tiêu Duệ làm sư phụ Kỳ đệ… Đây không phải nói rõ ràng sao?
Võ Huệ Phi cau mày liễu:
- Chẳng qua là để Tiêu Duệ đi dạy Kỳ nhi, sao con lại phản ứng mạnh như vậy?
Lý Mạo thở dài một tiếng:
- Mẫu phi, Tiêu Duệ hiện giờ cũng không phải Tiêu Duệ trước kia. Hắn là phò mã của Hàm Nghi, lại là nghĩa tử Ngọc Chân hoàng cô, con rể Lý Lâm Phủ, muội phu Chương Cừu Kiêm Quỳnh, còn được được tài lực rất lớn… Nếu hắn quyết tâm trợ giúp Kỳ đệ tranh đoạt vị thái tử, lại có Ngọc Chân hoàng cô ở giữa chu toàn, con làm sao có một chút cơ hội?
Võ Huệ Phi ngạc nhiên nghĩ, không khỏi nở nụ cười:
- Đúng như lời con nói. Bổn cung cũng thật không ngờ, Tiêu Duệ hiện giờ cũng là nhân vật chạm tay có thể bỏng. Ha ha, con rể của bổn cung, con rể Lý Lâm Phủ, nghĩa tử của Ngọc Chân, còn là muội phu Chương Cừu Kiêm Quỳnh… Mặc dù mất đi sự tin tưởng của phụ hoàng con, ở trong thành Trường An này, thật ra hắn cũng có bổn sự lật tay làm mây úp tay làm mưa.
- Mạo nhi, con không cần lo lắng nhiều. Không chỉ nói phụ hoàng con còn không có ý tứ lập Kỳ nhi làm thái tử, mặc dù là có, Kỳ nhi cũng là đệ đệ ruột của con, nó làm hoàng đế hay con không có khác nhau quá lớn. Đi thôi, mẫu phi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một lát.
Võ Huệ Phi bất mãn khoát tay áo:
- Bổn cung không cho phép con sinh ra lòng hiềm khích gì đó với đệ đệ của con.
- …Nhi thần cáo lui.
Lý Mạo lạnh lùng trong lòng, mất hứng rời khỏi tẩm cung Võ Huệ Phi. Trên đường về phủ, Lý Mạo càng nghĩ càng giận dữ, càng nghĩ càng bất mãn. Đối với đệ đệ ruột Lý Kỳ ngang trời xuất thế tạo thành uy hiếp với mình này, trong lòng hắn cũng nảy sinh bực dọc thật sâu.
Cũng khó trách Lý Mạo phản ứng mạnh, giữa lực lượng thủ hạ phe hắn, Lý Lâm Phủ và Chương Cừu Kiêm Quỳnh đều rất thân với Tiêu Duệ, nếu Tiêu Duệ quyết tâm ủng hộ Lý Kỳ, hai người này sao có thể không chuyển hướng trở thành môn hạ Thịnh Vương. Mà nơi dựa vào lớn nhất của hắn, Võ Huệ Phi cũng không có khả năng giúp hắn tranh chấp với Lý Kỳ. Đến lúc đó, phe Thọ Vương thật sự chỉ còn lại xác không, mà Thọ Vương hắn, sợ là sờ lên rìa ngai vàng cũng không được.
Tiêu Duệ đang trong thư phòng chơi trò chơi ném thẻ vào bình rượu nhàm chán với ba nàng Ngọc Hoàn, Lý Kỳ lại lảo đảo chạy đến. Hắn là đương kim Thịnh Vương, con ruột hoàng đế, lại là đệ đệ ruột của chủ mẫu nhà mình, người thân cận của đại nhân nhà mình, hạ nhân Tiêu gia sao dám ngăn đón hắn, chưa kịp thông báo mặc cho hắn mang theo thị vệ Vệ Giáo hấp tấp xông vào.
- Tỷ, tỷ phu!
Thiếu niên Lý Kỳ thở hổn hển đứng ở cửa thư phòng Tiêu Duệ, mặc dù trời rất lạnh, nhưng không ngờ trên trán hắn chảy mồ hôi. Có thể bởi vì trong lòng chấn động, hắn cũng không chú ý.
- A, Thịnh Vương điện hạ.
Lý Kỳ thường xuyên qua lại, hai người quen thuộc rất nhanh, lại bởi vì duyên cớ Lý Nghi, cho nên Tiêu Duệ cũng chẳng phải khách khí với Lý Kỳ, chỉ thoáng chắp tay.
Lý Nghi thả đồ chơi trong tay, Ngọc Hoàn và Lý Đằng Không cũng vội vàng cùng nhau lui xuống.
- Kỳ đệ, đệ lại làm sao vậy?
Lý Nghi đưa một chiếc khăn thơm qua, Lý Kỳ vội vàng tiếp nhân lau qua cái trán một cái, khó dằn nổi nôn nóng nói:
- Tỷ phu, đang êm đẹp như nào phụ hoàng lại cho huynh làm tiên sinh của ta cái gì? Ta muốn cùng đọc, không phải sư phụ!
- Như thế nào, Thịnh Vương không vui?
Tiêu Duệ ha ha cười.
- Hừ, tiên sinh thì tiên sinh… Làm sao đệ lại nghe nói, phụ hoàng cho huynh đến làm tiên sinh của ta là có ý muốn lập ta làm Đông Cung thái tử?
Lý Kỳ tùy tiện nói, hắn trời sinh tính chơi đùa không tập trung, nói lời này thật ra cũng không kiêng dè cái gì.
Lý Nghi nhíu mày, cúi đầu nói:
- Kỳ đệ, đệ cũng không nên nói bừa. Ngày sau nói như vậy, ngàn vạn lần phải chú ý, bất kể là ai ở trước mặt đệ nói lời này, đệ cũng không thừa nhận…
- Thịnh Vương, bản thân ta muốn hỏi đệ một chút, đệ có thể nghĩ có lòng muốn làm thái tử này không?
Khóe miệng Tiêu Duệ đột nhiên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, liếc Lý Nghi một cái, sau đó đặn ánh mắt sáng sủa lên người Lý Kỳ.
Lý Kỳ sửng sốt, hơn nửa ngày cũng không biết trả lời thế nào. Hắn không có lòng mơ ước gì đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn không có một chút ý tưởng với hoàng quyền duy ngã độc tôn. Chỉ có điều biết rõ chính mình không có bất cứ hy vọng nào, hơn nữa trời sinh tính như vậy, không có suy nghĩ qua vấn đề này.
Nhưng Tiêu Duệ lại nghiêm túc hỏi một vấn đề như vậy. Thiếu niên ngây ngốc vướng víu trong lòng mà suy nghĩ kỹ nửa ngày, lúc này mới nhỏ giọng trả lời:
- Tỷ phủ, huynh đây là có ý gì? Chẳng lẽ đệ còn có thể đùa giỡn hay sao?
- Thịnh Vương, đệ nghiêm túc trả lời ta, nếu đệ có cơ hội ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đệ có nguyện ý hay không?
Tiêu Duệ thản nhiên nói.
- A, tỷ phu, huynh nói như vậy… Đệ lại không phải kẻ ngốc, ai không muốn làm hoàng đế, nếu… Đệ đương nhiên nguyện ý.
Lý Kỳ run lên trong lòng, mơ hồ, mơ hồ nắm được vài thứ, vẻ mặt thiếu niên gàn bướng trở nên khẩn trương và nghiêm túc trước nay chưa từng có, nay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.
- Được. Một khi đã như vậy, ta sẵn lòng cố gắng hết sức giúp đệ. Bắt đầu từ hôm nay, Thịnh Vương, đệ không còn là thiếu niên chỉ biết chơi đùa uống rượu mua vui ngày xưa kia, đệ là…
Tiêu Duệ cúi đầu nói xong, ánh mắt phát ra một tia dứt khoát và nghiêm nghị khiến Lý Kỳ nhìn thấy trong lòng càng khẩn trương hơn.
- Nghi nhi, ta đã không có lựa chọn ---- Lý Tông kia đã kết thù sâu với ta, nếu để cho tương lai hắn ngồi lên vị hoàng đế, ngày lành của Tiêu gia chúng ta sẽ chấm dứt.
Tiêu Duệ thở dài, đôi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Nghi:
- Nàng yên tâm, ta tự có chừng mực.
Lý Nghi nhu thuận dựa sát vào hắn, dịu dàng nói:
- Nhưng, dù sao Lý Kỳ vẫn là một đứa nhỏ.
- Nghi nhi, Thọ Vương tính tình yếu đuối, không phải là một hoàng đế tốt… Về phần Thịnh Vương, cũng không còn nhỏ… Ta lại nghe nói, đệ ấy làm cho bụng một thị nữ trong Thịnh Vương phủ lớn lên…
Tiêu Duệ nhẹ nhàng cười, ôm chặt Lý Nghi.
Sắc mặt Lý nghi đỏ lên, sẵng giọng:
- Chỉ toàn nói bừa, không thể nào. Kỳ đệ sao ta còn không biết, hắn càn quấy thì càn quấy, loại chuyện này hắn không dám làm…
Tiêu Duệ không nói gì thêm, chỉ có điều thầm oán trong lòng: tại thịnh Đường phóng đãng này còn có cái gì không thể phát sinh? Tiểu tử kia làm lớn bụng người ta, cuối cùng còn không phải chạy đến tìm ta…