Đại Đường Tửu Đồ

Chương 206: Câu chuyện thích sạch sẽ

 

Tiêu Duệ vừa mới tiến lên vài bước, Lý Lam đột nhiên thở nhẹ một tiếng:

 

- Đừng qua đây, hãy đứng ở nơi đó ---- Tiêu đại nhân đến nơi này của bổn cung làm gì?

 

Tiêu Duệ ngạc nhiên, bống nhiên nhớ tới nữ quý tộc khác người trước mặt này mắc bệnh sạch sẽ, không khỏi cười khổ một tiếng, cúi người thi lễ:

 

- Tiêu Duệ bái kiến Cao Đô công chúa điện hạ.

 

- Thôi, nếu ngài đến để thi lễ bái kiến ta, như vậy, mời ngài sớm trở về đi, sớm rời khỏi, cũng đỡ một thân tục khí của ngài sẽ lây sang viện lạc sạch sẽ của ta.

 

Cao Đô công chúa khoát tay áo, một thị nữ vội vàng mang một cái đôn tới, đặt xuống bên cạnh vườn đất.

 

Lý Lam cúi người đánh giá tỉ mỉ cái đôn thêu một tầng thảm hồng này, mãi đến khi tin tưởng không có bất kỳ tro bụi gì, mới chậm rãi ngồi xuống:

 

- Nói đi, đến nơi này của ta, có chuyện gì?

 

- Ha ha, nghe nói hoàng thượng thưởng hôn cho công chúa điện hạ, Tiêu Duệ đặc biệt đến chúc mừng.

 

- Ồ!

 

Khóe miệng Lý Lam bĩu ra:

 

- Đại hôn của ta có quan hệ gì với ngài đâu? Tuy rằng ngài cưới Hàm Nghi tỷ tỷ, nhưng ngài không có thân phận phò mã. Lại nói tiếp, ngài ngay cả hoàng tộc cũng không phải, ngài có tư cách gì đến chúc mừng bổn cung?

 

- Ha ha.

 

Tiêu Duệ không khỏi ngẩn ra, đây chẳng qua là một cái cớ của hắn mà thôi.

 

- Nói thật, ta không có thời gian vô nghĩa với ngài, nếu không còn gì mời rời khỏi.

 

Mày liễu cong cong của Lý Lam nhăn lên càng giống như trăng rằm, hai cánh tay phấn trắng non mịn được bảo dưỡng gần như hoàn mỹ rút vào trong tay áo rộng thùng thình.

 

- Ha ha.

 

Tiêu Duệ đột nhiên cười:

 

- Một khi đã như vậy, Tiêu Duệ liền nói lời ngay thật. Hôm qua Tiêu Duệ nghe nói công chúa điện hạ thích sạch sẽ, trong lòng có chút tò mò, vì thế liền tới xem.

 

- Tò mò?

 

Lý Lam bỗng nhiên nở nụ cười:

 

- Ngài rất có ý tứ, những năm gần đây, mọi người xem ta như rắn rết quái vật, chỉ có ngươi thật ra có đảm lượng tới ----

 

- Tiêu Duệ, ngài thật to gan!

 

Lý Lam đột nhiên biến sắc, trách mắng:

 

- Lại dám chạy đến nơi này của bổn cung nói năng lỗ mãng!

 

- Công chúa điện hạ bớt giận, không phải điện hạ bảo Tiêu Duệ nói lời ngay thẳng sao?

 

Tiêu Duệ hơi lui về phía sau một bước:

 

- Tiêu Duệ có hai câu, nói xong liền đi.

 

- Ngài không cần nói, ngài cho rằng bổn cung thật sự đóng cửa không biết chuyện Trường An sao? Bổn cung biết, ngài tới chỗ này làm thuyết khách thay thế cho Thịnh Vương tiểu tử kia. Ngài đại khái là muốn nói bậy Thôi Hoán kia trước mặt bổn cung đi ---- nói thật cho ngài, bổn cung cũng biết Thôi Hoán kia có tiếng không có miếng. Chỉ có điều hắn thật sự là tài tử cũng được, giả tài tử cũng thế, đều không có quan hệ gì tới bổn cung. Thưởng hôn? Phò Mã? Với bổn cung mà nói, bất quá cũng giống như ở trong phủ đệ này, giống như phụ hoàng ban cho bất luận một vật gì, đều chỉ là một việc thế thôi, ta như nào lại để trong lòng?

 

Lý Lam cười lạnh một tiếng:

 

- Ngài nghe rõ chưa?

 

Tiêu Duệ thầm than trong lòng. Quả nhiên giống hệt như trong suy nghĩ của mình, Lý Lam sẽ không cự tuyệt cửa hôn nhân này, càng sẽ không để ý đối tượng kết hôn là ai. Bởi vì trong mắt nàng, Thôi Hoán hay là Lý Hoán đều không khác nhau quá lớn, bọn họ thủy chung đều là bọn họ, Lý Lam vẫn là Lý Lam “mắc bệnh sạch” này.

 

Tiêu Duệ chắp tay:

 

- Cũng được, Tiêu Duệ cáo từ.

 

- Chờ một chút.

 

Thấy Tiêu Duệ xoay người rời đi, Lý Lam đột nhiên gọi hắn lại.

 

- Tiêu Duệ, bổn cung cũng thích uống rượu, nhất là Thanh Hương Ngọc Dịch do ngài làm, ta rất thích. Nhưng mà…

 

Lý Lam nói không trôi, Tiêu Duệ bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra, công chúa có bệnh sạch sẽ này rất thích Thanh Hương Ngọc Dịch, lại lo lắng “tình hình vệ sinh” của tửu phường, muốn làm cho TIêu Duệ truyền cho nàng một biện pháp làm rượu, sau đó cô ta tự làm tự uống một mình trong phủ.

 

Tiêu Duệ mỉm cười:

 

- Một chút phương pháp làm rượu thô thiển, sao vào pháp nhãn công chúa, nếu công chúa có ý, Tiêu Duệ sao dám giấu làm của riêng?

 

Lý Lam mừng rỡ:

 

- Tốt lắm, ngài nhanh viết phương pháp ra cho bổn cung.

 

Lý Lam cứng rắn nuốt xuống nửa câu sau của mình: “Ngài viết xong thì nhanh rời khỏi.”

 

Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười cổ quái:

 

- Rượu phương dễ nói, chẳng qua, trước khi viết rượu phương, Tiêu Duệ có một câu chuyện nhỏ muốn công chúa nghe một chút.

 

- A?

 

Lý Lam mạnh mẽ nhịn sự sốt ruột xuống, miễn cưỡng cười nói:

 

- Ngài hãy nói đi, bổn cung chăm chú lắng nghe.

 

 

 

- …Hắn thích sạch thành bệnh, ngay cả bốn bảo vật trong thư phòng của mình ---- bút, mực, giấy, nghiên mực đều có hai người hầu chuyên phụ trách rửa sạch, lau bất cứ lúc nào. Cây ngô đồng trong viện, cũng sai người mỗi ngày sớm muộn nấu nước lau rửa.

 

- Một ngày, một người bạn tốt tới chơi, nghỉ đêm trong nhà.

 

Người này sợ bạn không sạch sẽ, trong một đêm, hắn lại thức dậy xem xét ba bốn lần. Chợt nghe bạn ho khan một tiếng, vì thế lo lắng một đêm mất ngủ. Cho đến hừng đông, liền sai người hầu tìm bạn phun đờm nơi nào. Người hầu tìm khắp các xó xỉnh cũng không thấy dấu vết, lại sợ bị mắng, đành phải tìm một mảnh lá cây, hơi có chút vết bẩn, đưa đến trước mặt hắn, nói ở chỗ này…

 

- Hắn liếc mắt một cái, liền chán ghét nhắm mắt lại, che cái mũi, kêu người hầu ra ngoài ba dặm vứt bỏ…

 

Tiêu Duệ đứng ở nói đó, nửa thật nửa giả nói một “câu chuyện thích sạch” nổi danh hậu thế của một người họa sĩ bệnh sạch sẽ, hồn nhiên không để ý khuôn mặt Lý Lam đã hơi đỏ lên, tiếp tục nói không nhanh không chậm.

 

- Hắn quá thích sạch sẽ, cho nên ít gần nữ sắc. Nhưng có một lần, hắn bỗng nhiên nhìn trúng một ca cơ họ Triệu, vì thế mang về trong phủ ngủ lại. Nhưng sợ nàng không sạch sẽ, nên bảo nàng tắm rửa trước một cái, rửa trên giường xong, lấy tay đụng từ đầu đến chân, vừa sờ vừa ngửi, cuối cùng cảm giác không sạch sẽ,

 

Muốn nàng tắm lại, lại tắm lại sờ lại ngửi, vẫn chưa yên tâm, lại tắm lại, trời đã sáng, đành phải thôi…

 

Lý Lam mặt đỏ tai hồng nghe đến đó, cũng nhịn không được nữa, giận dữ mắng mỏ một tiếng:

 

- Làm càn, im miệng! Tiêu Duệ, ngài dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt bổn cung!

 

Tiêu Duệ mỉm cười:

 

- Điện hạ, chẳng lẽ Tiêu Duệ nói không đúng sao? Thế gian này nơi nào có sạch sẽ tuyệt đối, giống như phủ đệ này của điện hạ, ở trong thành Trường An này, không khí lưu động, khi một đám không khí không sạch sẽ tới điện hạ sao lo được thân mình? Cũng giống như điện hạ muốn tự làm rượu, nhưng điện hạ có biết những lương thực cần thiết để làm rượu chính là người nông dân dùng phân người bồi đắp mà thành? … Lại như điện hạ thanh cao tuyệt thế, nhưng nếu gả cho một phò mã quá quắt, thì sao điện hạ lo được thân mình?

 

“Những lời nói ô uế” liên tiếp của Tiêu Duệ, làm cho Lý Lam nghe được trợn mắt há mồm, nàng thẹn quá hóa giận bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay chỉ Tiêu Duệ, cả giận nói:

 

- Tiêu Duệ, có phải ngài cố ý đến nơi này khiêu khích bổn cung hay không?

 

Tiêu Duệ vẫn ung dung chắp tay:

 

- Cớ sao điện hạ nói ra lời ấy?

 

Lý Lam tức giận đến nỗi thân thể đều run rẩy:

 

- Tiêu Duệ, đừng tưởng rằng ngài cưới Hàm Nghi tỷ tỷ, lại được phụ hoàng tin tưởng, là có thể ỷ thế hiếp người trước mặt bổn cung…

 

- Nếu điện hạ muốn rời xa trọc khí thế gian này, Tiêu Duệ xin khuyên điện hạ vẫn nên chọn phò mã thận trọng mới đúng, nếu không, chắc chắn làm cho kẻ phóng đãng kia điếm ô thanh danh công chúa. Thôi Hoán kia đức hạnh không tu, đùa bỡn tình cảm nữ tử… Điện hạ tự cho là không quan hệ tới mình, nhưng thế gian này từ miệng công chúng, sao có thể bỏ công chúa khỏi hắn? Nữ tử hoa khói bị Thôi Hoán bội tình bạc nghĩa hiện giờ ngay tại Trường An… Lời Tiêu Duệ đến thế, cáo từ.

 

Tiêu Duệ thản nhiên nói, thi lễ theo quy củ, nhanh chân rời đi.

 

Ra khỏi phủ đệ Lý Lam, Tiêu Duệ quay đầu lại liếc qua bảng hiệu chữ vàng trên cửa phủ, không khỏi thở phào một cái.

 

Đây là một nữ nhân quái gở tính cách quái gì giữ mình trong sạch, có lẽ nàng sẽ không cần gả cho chân tài tử hoặc giả tài tử, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không chịu liên hệ cùng một chỗ với “người xấu” để bị người âm thầm đâm cột sống.

 

Nhưng nếu ngay từ đầu Tiêu Duệ nói chuyện phẩm hạnh Thôi Hoán trước mặt nàng như thế nào, nàng nhất định không cho là đúng cũng sẽ không để ở trong lòng, bởi vì dù sao Thôi Hoán cũng là đệ tử Thôi gia, “vụ án trước đây” đều là trắng không có gì xấu. Nhưng Tiêu Duệ “đánh xuyên vụ án” như vậy, giống như khơi dậy lửa giận của nàng, trên thực tế là khơi dậy thần kinh lạnh lùng thờ ơ của nàng với hôn nhân ---- Thôi Hoán này có thật sự xấu xa như lời Tiêu Duệ hay không?

 

Gây xích mích gợi nên một tia tò mò hoặc nói là nghi hoặc trong lòng Lý Lam, mục đích hôm nay của Tiêu Duệ đã đạt được.

 

Hắn âm thầm cười một tiếng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, không cần bao lâu, Lý Lam sẽ phái người đi tìm hiểu Liễu Mộng Nghiên dựa theo địa chỉ hắn lưu lại. Chỉ cần Lý Lam tra xét được chuyện giữa Liễu Mộng Nghiên và Thôi Hoán là thật, nói vậy nàng tất nhiên sẽ tự mình “xin từ” với Lý Long Cơ đi.

 

Mặc dù Lý Long Cơ mạnh mẽ thưởng hôn, nói vậy Lý Lam khác người này cũng sẽ không thành thật tiến vào Thôi gia như vậy.

 

Náo nhiệt. Tiêu Duệ tâm tình thư sướng nhanh chân rời đi.

 

*************************

 

Một tòa trang viên ngoài thành Trường An.

 

Một trung niên nam tử mặc phục sức tạp dịch nha môn cung kính đứng trước mặt một người áo đen, cúi đầu nói:

 

- Lão gia, chuyện này tiểu nhân đều làm thỏa đáng, đề thi trước mắt đã truyền ra giữa rất nhiều sĩ tử thế gia đại tộc…

 

Người áo đen cười nhàn nhạt:

 

- Ngươi làm rất tốt. Chuyện xấu này đừng phạm nữa, cầm tiền lão phu đưa cho ngươi nhanh chóng rời khỏi Trường An, về với ông bà mua tòa nhà lấy người vợ, im lặng mà sống đi.

 

- Vâng, tiển nhân lúc này rời khỏi Trường An, từ nay về sau sẽ không bước vào Trường An nửa bước, lão gia yên tâm.

 

- Được. Nhớ kỹ lời lão phu nói, việc này chỉ trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không được tiết lộ nửa chữ, nếu không, thủ đoạn của lão phu ngươi cũng biết rõ.

 

- Dạ.

 

Người áo đen khoát tay, nam tử cúi người thi lễ, vội vàng rời đi. Nhưng mà, ngay khi hắn vừa mới bước ra khỏi cổng vòm gian biệt viện này, đi trên đường mòn u tĩnh của trang viên, ôm tấm chi phiếu thật lớn và và khát khao thật lớn về cuộc sống hạnh phúc tương lai trong lòng, không ngờ một chủy thủ lạnh băng phát ra hàn quang không chút do dự hung hăng cắm vào thân thể hắn từ phía sau.

 

Máu văng tung tóe, một đao trí mạng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết nam tử cũng chưa phát ra, đã bị mất mạng tại chỗ.

 

- Xử lý sạch sẽ…

 

Thanh âm lạnh lùng mờ ảo của người áo đen truyền tới.

 

- Thuộc hạ hiểu được.

 

Một người áo đen gầy nhỏ mặt che vải khom người đáp lời.

 

- Đúng rồi, tin tức này sợ rằng không phải là bí mật trong thành Trường An đi… Trước kỳ thi mùa xuân, đề thi bí mật bị lộ, bậc chuyện lớn này…

 

Người áo đen thản nhiên nói.

 

- Truyền thì truyền ra, nhưng lại không có mấy người tin tưởng, đều tin tưởng lời đồn là có người đi lừa gạt…

 

Thanh âm người áo đen nhỏ gầy cũng lạnh lùng giống nhau.

 

- Chỉ sợ ngay cả chính Thôi Hoán cũng không tin đi, ha ha. Bên Tiêu Duệ kia có động tĩnh gì?

 

- Hắn coi như cũng không tin. Chẳng qua, hôm nay hắn đi tới phủ Cao Đô công chúa một tiếng.

 

- Ồ, ngươi đi đi.

 

Người áo đen đột nhiên thở dài yếu ớt:

 

- Lão phu làm sao nếm thử hy vọng như thế?

back top