Đại Đường Tửu Đồ

Chương 220: Tuyệt cảnh

Sau trận chiến Thạch Bảo thành, tuy rằng quân Hà Đông chỉ còn lại hơn ngàn người, nhưng thanh danh quân Hà Đông đã lan xa. Mấy ngày nay, Tiêu Duệ vẫn ở lại Thạch Bảo thành, ngẫu nhiên cũng xuống núi đến khu vực lân cận du lãm phong thổ địa phương một chút. Khu vực rộng rãi phía tây Xích Lĩnh, mấy chục năm qua vẫn nằm dưới sự thống trị của Thổ Phiên, lần đầu tiên hoàn toàn rơi vào sự khống chế của Đại Đường.

 

Chỉ có điều đáng tiếc chính là, dân bản xứ trong khu vực này cũng đã mang theo gia quyến rút vào cảnh nội Thổ Phiên, vùng này vô cùng hoang vắng. Sông Dược Thủy liên tục không ngừng vờn quanh Xích Lĩnh, chảy thẳng về một cái hồ lớn, Tiêu Duệ biết, nơi đó có lẽ là hồ nước ngọt cực lớn đời sau tên là Thanh Hải.

 

Tin tức Chương Cừu Liên Nhi bình yên vô sự làm cho tâm tình Tiêu Duệ hoàn toàn buông lỏng, hắn lưu luyến trong phong cảnh hoa lệ giáp giới Thanh Cam Tàng, chờ đợi ý chỉ triều đình. Chiến sự đã chấm dứt, chắc chắn không bao lâu sau, Hoàng Phủ Duy Minh sẽ dẫn quân Lũng Hữu của hắn trở về Lũng Hữu, hoặc là tự mình vào kinh tiếp nhận sắc phong khen thưởng của hoàng thượng.

 

Dựa theo suy đoán của Tiêu Duệ, triều đình Đại Đường nhất định sẽ xây dựng quan thành ở phía tây Xích Lĩnh này, hình thành góc cạnh với Thạch Bảo thành này, đóng quân thủ vệ một mảnh biên giới rộng lớn. Nếu không đóng quân, chỉ cần quân đội Đại Đường vừa rút lui, quân đội Thổ Phiên sẽ ngóc đầu trở lại, ý nghĩa chiến lược của trận chiến này sẽ hóa thành bọt nước, máu tươi của mấy vạn tướng sĩ Đại Đường sẽ chảy uống phí.

 

Nhưng mà, kết quả lại khiến Tiêu Duệ không ngờ. Mười ngày sau, chiếu thư của hoàng đế Đại Đường đến, mệnh lệnh Hoàng Phủ Duy Minh lập tức dẫn quân trở về Lũng Hữu, chỉ đóng 3000 quân ở Vị Châu mà khu vực rộng lớn phía tây Xích Lĩnh lại không đề cập tới, đại khái, là chuẩn bị bỏ quên.

 

Kết quả này, không chỉ Tiêu Duệ không ngờ tới, tướng lĩnh Đại Đường cũng không có mấy người có thể hiểu được, gồm cả Hoàng Phủ Duy Minh.

 

Nhưng thánh chỉ chính là thánh chỉ, hoàng đế chính là hoàng đế, không hiểu thì không hiểu, Hoàng Phủ Duy Minh vẫn không dám kháng mệnh, nhanh chóng dẫn đại quân lập tức nhổ trại trở về Lũng Hữu. Lúc rời khỏi Vị Châu, Hoàng Phủ Duy Minh mắt nhìn về phía Thạch Bảo thành, sắc mặt bình tĩnh sau khi trầm ngâm thật lâu, mới mệnh lệnh lính liên lạc đi Thạch Bảo thành truyền quân lệnh tới quân Hà Đông chậm một ngày.

 

Sau đó Tiêu Duệ mới biết được, ngay từ lúc quân Đường lấy được đại thắng ở Võ Nhai dịch, sứ thần xưng thần tiến công và cầu hôn của Tán Phổ Thổ Phiên liền chạy tới Trường An. Lý Long Cơ thuộc loại quân vương mạnh mẽ ăn mềm không ăn cứng, lại luôn tự cho mình là “Thiên Khả Hãn”, thấy Tán Phổ Thổ Phiên “chịu thua”, lại đưa lượng lớn cống phẩm tỏ vẻ xưng thần nhiều thế hệ tới Đại Đường, còn cầu hoàng đế thưởng hôn công chúa, muốn kết làm thân cha vợ với Đại Đường một lần nữa, ý niệm tiếp tục thúc đẩy chiếm lĩnh ranh giới Thổ Phiên trong đầu Lý Long Cơ lại mất dần.

 

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu quân Đường buông tha khu vực phía tây Xích Lĩnh. Đương nhiên, tài chính Đại Đường căng thẳng, không có lực nhìn qua phía tây cũng là một nguyên nhân. Trong mắt Lý Long Cơ, vùng đất phía tây Xích Lĩnh này chẳng qua là nơi khỉ ho cò gáy, lấy được cũng không có giá trị gì. Hao phí thuế ruộng vì một nơi hoang dã như vậy, không bằng buông tha lấy đó để biểu đại lòng dạ rộng lớn của hoàng đế Đại Đường và triều đình Đại Đường.

 

Cho tới bây giờ hắn không có nghĩ tới, tướng sĩ Đại Đường bởi vậy mà phải trả cái giá đau xót cỡ nào, mấy vạn quân sĩ Đại Đường vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất này.

 

Từ đại doanh quân Đường ở Vị Châu đến Thạch Bảo thành, khoái mã phi nhanh cũng hơn một ngày lộ trình. Đêm đó lính liên lạc chạy tới Thạch Bảo thành truyền đại quân lệnh buông tha và rút lui khỏi Thạch Bảo thành của hoàng đế Đại Đường và thống soái Đại Đường, đã là chiều ngày thứ ba sau khi Hoàng Phủ Duy Minh rút quân.

 

Tiêu Duệ phẫn nộ mà đứng trên tường thành bằng phẳng rộng rãi của Thạch Bảo thành, mắt nhìn dãy núi cao vút mờ mịt liên miên không ngừng nơi giáp giới Thanh Tàng, tay siết chặt thành nắm đấm. Một mảnh đất rộng lớn cứ dễ dàng bỏ quên như vậy… nếu quân Đường khống chế vững vàng được khu vực này, chẳng khác nào bót chặt yết hầu người Thổ Phiên, về sau không còn mối lo người Thổ Phiên xâm phạm biên giới, vương triều Đại Đường ít nhất có thể giành được hơn mười năm an bình.

 

Đáng tiếc, đáng tiếc! Lão khốn ngu xuẩn mà tầm nhìn hạn hẹp! Tiêu Duệ mắng ở trong lòng.

 

- Đại nhân, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rút khỏi Thạch Bảo thành đi…

 

Không biết Lý Quang Bật ở đâu đi tới phía sau Tiêu Duệ, do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng nói:

 

- Đại nhân, triều đình đã nghị hòa với Thổ Phiên, vùng này cũng sẽ giao trả lại cho người Thổ Phiên. Quang Bật lo lắng, quân Thổ Phiên lập tức sẽ trở về phía tây Xích Lĩnh, đến lúc đó…

 

Trong lòng Lý Quang Bật có một câu không nói ra, hắn đang lo lắng, Hoàng Phủ Duy Minh âm hiểm vội vàng vứt bỏ Tiêu Duệ và quân Hà Đông rút quân rời khỏi như vậy, sợ là bụng dạ khó lường.

 

- Ngươi nói đúng, Quang Bật, thông tri Quách tướng quân, chúng ta lập tức rút khỏi Thạch Bảo thành. Chỉ có điều đáng tiếc nơi chiến lược quan trọng này, lại rơi vào tay người Thổ Phiên.

 

Tiêu Duệ thở dài khoát tay áo.

 

 

 

Đột nhiên, ở phía xa truyền lại tiếng vó ngựa trầm thấp cùng tiếng người ồn ào. Sắc mặt Tiêu Duệ đột biến, giương mắt nhìn về phía sông Dược Thủy ở chân núi. Kỵ binh Thổ Phiên đông nghìn nghịt, quơ loan đao sáng như tuyết, rong ruổi hò hét qua lại bên cạnh bờ sông. Mà quân kỳ Thổ Phiên yêu dị kia lay động theo gió, nhiều một đội quân nhu bò Tây Tạng đang cuồn cuộn không ngừng kéo đến từ cảnh nội Thổ Phiên.

 

Lý Tự Nghiệp cầm mạch đao trong tay bước một bước dài chạy lên sân phơi, sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói:

 

- Đại nhân, không còn kịp rồi, quân đội Thổ Phiên đã qua Xích Lĩnh, một lần nữa chiếm cứ Cáp thành phía đối diện sông Dược Thủy.

 

 

 

Mặc dù Đại Đường đã nghị hòa với Thổ Phiên, nhưng quân đội Thổ Phiên này lại không có thái độ hữu nghị để cho quân Đường đóng trong Thạch Bảo thành thong dong rời khỏi.

 

Người Thổ Phiên công thành lúc ánh tà dương màu đỏ sắp hạ xuống.

 

Sĩ tốt Thổ Phiên loan đao giống như rung rậm khắp núi, phía tây Xích Lĩnh, bờ sông Dược Thủy, người nói ngựa hí đao thương ầm vang, đằng đằng sát khí.

 

Ít nhất có 2 vạn quân Thổ Phiên bao vây Thạch Bảo thành nằm trơ trọi trên đỉnh núi đến con kiến cũng không chui qua được, giống như quân Hà Đông bao vây quân Thổ Phiên phòng thủ Thạch Bảo thành trước kia. Chiến đấu vô cùng thê thảm, may mà chịu địa hình gò bó, trận hình lớn của quân đội Thổ Phiên thi triển không ra, không thể sử dụng khí giới công thành, kỵ binh Thổ Phiên càng không có đất dụng võ, sĩ tốt Thổ Phiên chỉ có thể giống như quân Hà Đông lúc trước, mạo hiểm rơi từ trên cao xuống, cây lăng từ trên sơn đạo, dùng máu thịt thân thể tấn công sơn đạo gập ghềnh.

 

Trừ bỏ những người mang thương tích, gãy tay gãy chân, chỉ có không tới 800 quân Hà Đông thực sự có sức chiến đấu, thậm chí ít hơn. Thêm 300 Ngự lâm quân của Tiêu Duệ, tổng cộng chẳng qua ngàn người. Lao ra khỏi vòng vây là không thể, đường nhỏ duy nhất bị quân đội Thổ Phiên phủ kín tầng tầng lớp lớp.

 

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, sắc mặc đám binh lính Hà Đông trắng bệch dưới sự dẫn đầu của Quách Tri Vận, dùng rất nhiều cây lăn và phi tiễn chứa trong Thạch Bảo thành ngăn cản sĩ tốt Thổ Phiên tấn công. Tuy rằng quân Thổ Phiên kêu thảm thiết vang động cả vùng trời, trên sơn đạo cách đó không xa, thi thể sĩ tốt Thổ Phiên bị cây lăn đập chết, bị phi tiễn bắn chết chồng chất như núi, nhưng trên mặt đám sĩ tốt quân Hà Đông lại không hề có thần sắc vui mừng.

 

Bọn họ đều hiểu được, nếu người Thổ Phiên không suy nghĩ thương vong muốn lấy Thạch Bảo thành, phá thành là chuyện sớm hay muộn. Trước đây không lâu, sĩ tốt quân Hà Đông cũng phá thành như vậy.

 

Đuốc dưới chân núi tập hợp thành biển, trăng sáng treo cao giữa trời, sao lập lòe khắp bầu trời, thờ ơ với những sinh mệnh thảm thương trong màn ác chiến nhân gian này.

 

Tiêu Duệ được một đám sĩ tốt hộ vệ lấy, đứng trên tường thành xa xa.

 

Phía sau, Lý Quang Bật cũng vậy, Lý Tự Nghiệp cũng thế, hoặc là Lệnh Hồ Xung Vũ, sắc mặt đều ngưng trọng.

 

- Đại nhân, xem ra, người Thổ Phiên không chỉ muốn hạ Thạch Bảo thành, còn muốn xử lý chúng ta…

 

Lý Quang Bật trầm giọng nói.

 

Tiêu Duệ cau mày, cúi đầu nói:

 

- Đúng thế.

 

- Tự Nghiệp, lương thực và cây lăn trong thành còn có thể kiên trì bao lâu?

 

Mặt Tiêu Duệ trầm như nước.

 

- Đại nhân, lương thực và quân nhu kiên trì một tháng cũng không có vấn đề, chỉ có điều…

 

Lý Tự Nghiệp cắn răng, mạch đao trong tay hung hăng mài xuống tảng đá cứng rắn, muốn nói lại thôi.

 

Tiêu Duệ làm sao không rõ ý tứ của hắn, lương thực không có vấn đề, nhưng vấn đề là: bọn họ còn có thể thủ vững mấy ngày? Một ngày, hai ngày hay là ba ngày?

 

Chủ lực quân Đường vừa mới rút khỏi, không chỉ nói không có được tin tức, cho dù nhân được tin tức, đợi viện quân tới, có lẽ Thạch Bảo thành này đã sớm bị người Thổ Phiên công phá. Mà hơn ngàn người mình, chỉ sợ đều khó lòng thoát chết.

 

Thạch Bảo thành dựa lưng vào núi lớn, hai bên đều là vực sâu vạn trượng, một con đường trước mặt này đang bị người Thổ Phiên tấn công mãnh liệt, trừ phi là chim bay, có lẽ mới có thể trốn thoát đi?

 

Rơi vào tuyệt cảnh? Rơi vào tuyệt cảnh!

 

Giờ phút này, Tiêu Duệ mới thật sự ý thức được, chính mình lần này có lẽ thật sự rơi vào tuyệt cảnh.

 

- Đại nhân, thừa dịp bóng đêm, hay là để mấy người Tự Nghiệp bảo hộ đại nhân xông xuống núi, có lẽ còn có một con đường sống.

 

Lý Tự Nghiệp quơ mạch đao trong tay, nghiêm nghị nói.

 

Lý Quang Bật lắc đầu:

 

- Đó là chịu chết. Mặc dù chúng ta không xuống từ sơn đạo trước mặt, mà trèo xuống từ vách núi ở nơi này, cũng khó trốn khỏi người Thổ Phiên vây giết.

 

Tiêu Duệ thở dài một tiếng, tiếng chém giết tiếng kêu thảm thiết truyền đến bên tai ngày càng dày, im lặng nhìn bầu trời đêm trong lòng một mảnh buồn bực.

 

- Mặc dù là tự tìm đường chết, cũng phải thử một lần.

 

Lý Tự Nghiệp hừ lạnh một tiếng.

 

- Quên đi, đây có lẽ là số mệnh của ta, sao ta có thể bỏ một ngàn huynh đệ này tự động chạy thoát thân. Người tới, truyền mệnh lệnh bản quan, tử thủ, quyết một trận tử chiến với người Thổ Phiên tới xâm phạm!!!

 

Đầu tiên Tiêu Duệ thở dài yếu ớt, sau đó quát lớn.

 

Tiêu Duệ xoay người nhìn thi thể quân Thổ Phiên ngày càng nhiều trên sơn đạo dưới trăng kia, lửa nóng trong mắt chớp động, trong lòng kích động một ngọt lửa dày đặc hơn, hắn cúi người nhấc lên một thanh mạch đao thật dài không biết bị ai ném xuống đất, khua tay cao cao:

 

- Các huynh đệ, vì vinh quang của quân nhân Đại Đường, quyết tử chiến với người Thổ Phiên đến cùng!

 

- Vì vinh quang Đại Đường!

 

- Vì vinh quang quân Hà Đông!

 

Đám sĩ tốt quân Hà Đông thảm thiết cùng nhau hô lên, nhưng động tác trong tay không hề dừng lại. Cây lăn đá bay xuống như mưa, đó chính là cơn ác mộng của sĩ tốt Thổ Phiên. Mặc dù có một số sĩ tót Thổ Phiên vọt tới dưới chân Thạch Bảo thành, cũng bị 300 Võ lâm quân ném đá lớn xuống đập thành thịt nát.

 

 

 

Đêm đã khuya, thế công của người Thổ Phiên dần dần trì hoãn xuống, múi máu tanh trong không khí ngày càng đậm, đám sĩ tốt Hà Đông thấy người Thổ Phiên chậm rãi dừng xung phong không cần mạng, đều không khỏi thở phào một cái, đặt mông ngồi trên tường thành, thở hổn hển vù vù.

 

Tiêu Duệ dựa lưng trên đầu thành lạnh lẽo, ngồi trên tảng đá dưới mặt đất, hai tay bởi vì vận động lâu dài mà trở nên cứng ngắc và chết lặng. Hắn hiểu được, thời gian trôi qua một chút, cuộc sống xuyên qua của hắn sắp đến hồi kết.

 

Dương Ngọc Hoàn long lanh động lòng người, Lý Nghi đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, Lý Đằng Không hoạt bát sáng sủa, Chương Cừu Liên Nhi văn nhược dịu dàng, kiều nhan như hoa của bốn nàng hiện lên cùng một chỗ trước mắt hắn, hắn cảm thấy một hồi choáng váng trước mắt, cảm nhận được nỗi đau tê tâm liệt phổi.

back top