Đại Đường Tửu Đồ

Chương 254: Trong phòng

Lý Nghi ngẩn ra, tiếp đó buồn bực nói:

 

- Tử Trường, trong cung vô số giai nhân, chàng cần gì…

 

Lý Nghi nói xong, liếc mắt nhìn Võ Huệ Phi một bên sắc mặt trầm xuống khẩn trương ra hiệu bằng ánh mắt với Tiêu Duệ.

 

Tiêu Duệ làm như không biết, chỉ cất cao giọng nói:

 

- Nàng cực kỳ xinh đẹp, tự nhiên hiến vào cung…

 

Lý Nghi nhíu mày, vừa muốn nói gì, đột nhiên Võ Huệ Phi bỗng đứng lên, phẩy tay áo bỏ đi, phút cuối cùng lưu lại một câu:

 

- Tiêu Duệ, con theo ta tới đây.

 

 

 

Võ Huệ Phi nổi giận đùng đùng đi vào phòng Lý Nghi, đợi Tiêu Duệ tiến vào, liền phân phó thị nữ đóng cửa phòng lại, lệnh cho bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần nửa bước.

 

Trong viện, Lý Nghi có chút lo lắng mà nhìn cửa phòng của mình, Chương Cừu Liên Nhi và Dương Ngọc Hoàn cũng như vậy, chỉ có Lý Đằng Không chẳng hề để ý mà cười hì hì, nhịn nửa ngày rồi vẫn cười nói:

 

- Ba vị tỷ tỷ, thật ra ta cảm thấy lần này Tiêu lang làm rất tốt… Hì hì.

 

Mày liễu Lý Nghi nhảy dựng, quay đầu liếc Lý Đằng Không một cái, sẵng giọng:

 

- Không nhi, muội đừng rối loạn thêm nữa!

 

Mà ở trong phòng, Tiêu Duệ im lặng đứng một góc, nhìn Võ Huệ Phi hờn dỗi thở phì phì ngồi ở trên giường, trong lòng là tư vị nào đó nói không nên lời, Võ Huệ Phi rất tức giận trong lòng, muốn giải phóng rồi lại nói không nên lời, đến nỗi liền nghẹn ở đó, không khí trong phòng cực kỳ áp lực và nặng nề.

 

Nhưng cuối cùng, Võ Huệ Phi vẫn chủ động mở miệng. Nàng hồn nhiên không cảm thấy trong cơn tức giận của mình không ngờ bao gồm vài phần u oán:

 

- Vì sao con phải làm như vậy?

 

Tiêu Duệ cười cười, hắn chẳng qua là vui đùa hứng khởi nhất thời, nhưng không nghĩ tới Võ Huệ Phi phản ứng quá khích, cứ như vậy, hắn thật ra khó mà nói. Dù sao, cuối cùng hắn không thẻ nói với mẹ vợ cao quý của mình như vậy: con chỉ là vui đùa với ngài một chút? Nói giỡn, dám trêu đùa quốc mẫu trên thực tế của đương kim hoàng đế chỉ sợ cả triều đình Đại Đường chỉ có một.

 

Tiêu Duệ xấu hổ há miệng lại bất đắc dĩ ngậm lại.

 

- Nói mau rốt cuộc vì cái gì con phải làm như vậy?

 

Võ Huệ Phi càng nói càng giận, oán giận không lý do trong lòng tăng vọt lên, giống như quên mất đây là con rể của mình, phong nhũ cao thẳng no đủ mà đầy đặn của nàng bồng bềnh. Nàng bước tới gần Tiêu Duệ, vẻ thành thục quyến rũ trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, lông mi thật dài nhấp nháy, hơi thở như lan nhè nhẹ trộn lẫn với hơi ấm xông tới mũi.

 

Phong nhũ như sóng biển kia cách ngực Tiêu Duệ đã không có bao nhiêu, Tiêu Duệ không dám nhìn, cũng không muốn nhìn, nhưng khóe mắt vẫn vô ý thức thoáng nhìn nhũ câu (khe vú) thật sâu trên khuôn ngực trắng mịn, cùng với hai nụ hoa đỏ bừng có thể thấy được mơ hồ.

 

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Duệ xấu hổ bối rối đỏ lên, cái mũi anh tuấn thể hiện góc cạnh, ánh mắt lấp lánh giống như sao sáng phát tán hơi thở sức sống của nam tử thanh xuân, thỉnh thoảng còn có khí chất thư sinh phong lưu thật đậm.

 

Võ Huệ Phi rối loạn trong lòng đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân mình đổ về phía ngực Tiêu Duệ.

 

 

 

Võ Huệ Phi thấy Tiêu Duệ chỉ dùng một tay đỡ lấy đầu vai mình, mà thân thể cố gắng tránh ra trong khả năng lớn nhất có thể, tư thế cực kỳ không được tự nhiên. Nàng không khỏi thở dài yếu ớt, không phải nàng có bất luận ý tưởng gì đối với Tiêu Duệ, mà là sự thanh cao và sức sống trên người Tiêu Duệ hấp dẫn vị quý phi Đại Đường ngày đêm làm bạn với hoàng đế tuổi già.

 

Trong nháy mắt nhớ tới hắn là vị hôn phu của con gái mình, Huệ Phi cảm thấy cô đơn một trận, thần sắc trấn định lại, không để ý bỏ qua tay Tiêu Duệ nâng đỡ, đi về phía giường.

 

Sau khi trầm mặc thật lâu, nàng mới thở dài:

 

- Tuyệt đối không thể đưa cô gái kia vào cung, nếu không, hậu quả không thể lường được…

 

Thấy trên mặt Tiêu Duệ giống như có một chút cân nhắc, Võ Huệ Phi đỏ mặt lên, có chút hổn hển mà thấp giọng khẽ quát lên:

 

- Con không nên để… ta thất sủng, mấy đứa bé các con còn có thể được chỗ tốt chứ?

 

Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống, đáp lại một câu:

 

- Tiêu Duệ hiểu.

 

- Hiểu được con còn…

 

Võ Huệ Phi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, tức giận lộ ra tay ngọc chỉ Tiêu Duệ nói:

 

- Hay cho Tiêu Duệ ngươi, ngươi dám đùa giỡn bản cung!

 

Tiêu Duệ khom người xuống thi lễ:

 

- Nhi thần không dám.

 

- Hừ.

 

Võ Huệ Phi hừ lạnh một tiếng:

 

- Còn có cái gì không dám… Lại đây, lại đây mát xa cho ta, giống như hôm trước…

 

Thật lâu sau, cửa phòng Lý Nghi cuối cùng mở ra.

 

Bốn cô gái Dương Ngọc Hoàn thấy Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên nhẹ nhàng đi ra, không khỏi đều xúm lại, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng sự hiếu kỳ và lo lắng trong ánh mắt đã nói rõ tất cả. Tiêu Duệ cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ chỉ trong phòng:

 

- Nghi nhi…

 

Lý Nghi nhíu mày:

 

- Tử Trường, như thế nào đột nhiên chàng muốn đưa cô gái Hề vào cung. Chàng có biết, mẫu phi…

 

Tiêu Duệ xấu hổ mà xoa tay, cười ha ha:

 

- Ta chỉ đùa một chút, mọi người đều tưởng thật rồi.

 

Nói xong, Tiêu Duệ vội vàng rời đi, đi ra phía ngoài cửa phủ.

 

------------------------

 

Trong cung, ngự hoa viên.

 

Gió thu hiu quanh dần nổi lên, không khí cuối thu dễ chịu.

 

Lý Long Cơ một thân y phục bó sát người hàng ngày, vừa đi trên con đường nhỏ ven ngự hoa viên u tĩnh, thưởng thức cảnh thu trong ngự hoa viên, vừa trầm ngâm nói:

 

- Lão già kia, ngươi nói có phải Vương Trung Tự này điên rồi hay không? Thân binh thủ hạ vây cung Tiêu gia thì thôi, dù sao có thể nói là hắn quản giáo không nghiêm. Nhưng tấu chương Lý Lâm Phủ trình lên lại nói hắn, mạnh mẽ nạp em gái nhỏ nhất của Lý Đại Phụ Đô đốc người Hề làm thiếp, còn phái binh công hãm thành Nhiêu Nhạc, gần như tru giết hết hơn vạn người. Lá gan thật lớn, đến nỗi khiến trẫm không thể tin được.

 

Cao Lực Sĩ nói:

 

- Khi sự việc xảy ra, Vương Trung Tự đang uống trà với lão nô. Lão nô nghĩ, đây tự nhiên là đám nha binh dưới tay hắn nghe nói Tiêu Duệ trừng trị Vương Lượng, hết sức tức giận tự chủ trương, không có quan hệ với hắn. Tuy nhiên, quản thúc bất lực, cũng khó trốn khỏi chịu tội.

 

Tấu chương trình lên không lâu, chính là thành Nhiêu Nhạc gặp phải giặc cỏ tập kích quấy rối… Hoàng thượng, theo lão nô thấy, Vương Trung Tự chính trực, trung thành và tận tâm với triều đình và hoàng thượng, loại chuyện khi quân phạm thượng hẳn là sẽ không làm.

 

Cao Lực Sĩ cẩn thận nói, còn quan sát sắc mặt Lý Long Cơ một bên, thấy Lý Long Cơ cũng không có lửa giận đầy mặt, lúc này mới nhân cơ hội nói vài lời tốt cho Vương Trung Tự. Cả văn võ triều đình hiện tại, đại khái cũng chỉ có Cao Lực Sĩ dám nói lời tốt cho Vương Trung Tự.

 

Tuy rằng chuyện tình An Lộc Sơn vu hãm cũng không có truyền ra ngoài, nhưng đám triều thần Đại Đường tính mẫn cảm chính trị rất mạnh vẫn ngửi thấy một chút nguy hiểm chết người từ thần sắc cử chỉ của hoàng đế. Bởi vì nha binh vây công Tiêu gia, hiện giờ Vương Trung Tự đang ở trong phủ của mình chờ đợi hoàng đế xử trí, nhưng hoàng đế lại chậm chạp không hề động tĩnh.

 

Chỉ có điều khi triệu tập các Tiết độ sứ tại điện Văn Hoa hôm qua, cũng không có để ý tới Vương Trung Tự.

 

Lý Long Cơ cũng ngâm nga:

 

- Vương Trung Tự lớn lên ở trong cung, trẫm tự hỏi cũng có chút hiểu hắn. Trẫm cũng thấy, Vương Trung Tự không có lá gan và thâm độc như vậy.

 

Cao Lực Sĩ im lặng không nói đi theo sau mông Lý Long Cơ, hai người vòng vo vài vòng trong ngự hoa viên. Lý Long Cơ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại hỏi:

 

- Nghe nói An Lộc Sơn kia đã đi lại thân mật với Tiêu Duệ nhiều ngày nay? Lão già kia, có nghe được tin tức gì không?

 

Cao Lực Sĩ do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói:

 

- Hoàng thượng, lão nô nghe nói, An Lộc Sơn tự mình tới cửa thăm hỏi Tiêu đại nhân, vả lại còn đưa tới lễ vật rất nặng tới cho Tiêu gia.

 

Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, trầm ngâm một hồi:

 

- Tạm thời gác lại, trẫm thật muốn xem, An Lộc Sơn này muốn chơi trò gì, còn có Tiêu Duệ, hắn thật muốn làm cái gì? Hừ, nếu vì một chút ân oán nhỏ mà một lòng đẩy ngã Vương Trung Tự, đứa nhỏ này cũng khiến trẫm quá thất vọng rồi.

 

Ánh mắt thâm thúy của Lý Long Cơ hướng qua ngự hoa viên ngói hồng gạch xanh nhìn về phía thâm cung cao lớn, mà điểm rơi dường như vượt qua cung điện đồ sộ. Bên ngoài tường cung kia là Trường An của hắn, là hàng nghìn hàng vạn con dân hắn thống trị.

 

Khóe miệng Lý Long Cơ hơi nhếch lên, ở trong thành Trường An này, còn có chuyện gì có thể giấu được hắn vị hoàng đế thích nắm hết thảy trong tay này? Lý Tông không thể, Lý Mạo không thể, An Lộc Sơn càng không thể, thậm chí là Lý Lâm Phủ đã làm những gì, cũng hoàn toàn không tránh khỏi sự giám sát của hắn.

 

Tiêu Duệ có thể sao?

 

Bản thân Tiêu Duệ rõ ràng, hắn cũng không thể. Nhưng hắn hơn ở chỗ biết được Lý Long Cơ âm thầm nhìn trộm, cho nên hắn nghĩ biện pháp cố gắng che giấu những chuyện không muốn cho hoàng đế biết.

 

Tiêu Duệ ra khỏi cửa phủ, mơ hồ cảm giác phía sau có ánh mắt, loại cảm giác này, từ sau khi hắn trở trở thành danh nhân trong thành Trường An và nổi bật trong triều đình Đại Đường, đã sinh ra, chỉ có điều Tiêu Duệ cũng không quá để ý.

 

Lúc này, Tiêu Duệ vẫn không quá để ý, nhưng lúc này, hắn lại đi vòng vo, lướt qua các ngõ hẻm ở mấy phố thành tây hơn nữa ngày, cuối cùng biến mất không thấy.

 

Chỉ cần ở Trường An, chỉ cần không có quân vụ chính trị, sau giờ ngọ mỗi ngày Vương Trung Tự nhất định uống trà tại Đương Quy trà lâu. Nhiều năm như vậy, đây gần như trở thành một loại chiêu bài của Vương Trung Tự, trong thành Trường An không người không biết, không người không hiểu. Hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng trong lòng có chút lo sợ và cô đơn, nhưng dường như những thứ này cũng không trở ngại Vương Trung Tự tiếp tục đi vào Đương Quy lâu uống trà.

 

Vương Trung Tự chậm rãi đẩy cửa gian phòng riêng ở Đương Quy lâu ra, sắc mặt hắn hơi có chút âm trầm. Tiểu nhị Đương Quy lâu biết một chút “ân ân oán oán” của Tiêu gia trước mặt với Vương Trung Tự, biết được Vương đại soái khó chịu trong lòng, cũng không làm phiền hắn, chỉ yên lặng bưng trà và mấy đĩa ăn sáng lên cho hắn, sau đó đóng cửa lại rời đi.

 

Vương Trung Tự yên lặng ngồi ở chỗ kia, ánh sáng trong phòng riêng cực kỳ u ám, cũng cực kỳ u tĩnh. Hắn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, dường như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thùng thùng.

 

Nhưng lập tức, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.

 

Vương Trung Tự nhướn mày, muốn khiển trách vài câu. Hắn ở Đương Quy lâu uống trà yên lặng suy nghĩ là cho phép người khác quấy rầy, điều này tiểu nhị Đương Quy trà lâu hẳn là đều biết.

 

Nhưng cửa lại đột nhiên bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặt vàng nhạt thân thể đơn bạc dáng người thon dài nhẹ nhàng mà vào, ánh mắt sáng ngời hữu thần kia, liếc về phía Vương Trung Tự vẻ mặt muốn nổi giận, nhếch mép, cười rất là quái dị.

back top