Đại Đường Tửu Đồ

Chương 286: Tâm tính Vương Ba

Vừa mới vào cửa, Tiêu Nguyệt liền thấy Vương Ba đứng cạnh cây hòe già trong viện. Vương Ba ‎vội vàng nghiêm mặt tới gần, cười ha ha:

 

‎- Phu nhân, không…

 

 

Tiêu Nguyệt thở dài, vô vọng nhìn trượng phu trước mắt ngày càng xa lạ ngày càng khiến nàng cảm thấy ‎buồn nôn này, một câu cũng nói không nên lời. Vương Ba này thay đổi, lúc ở Lạc Dương đã lộ ra manh ‎mối, hắn chậm rãi học các ông chủ tửu phường Lạc Dương kia mặc quần áo uống hoa tửu, thường ‎xuyên cả đêm không về.

 

 

Sau khi tới Trường An, Trường An phồn thịnh khiến hắn xem không hết, bởi vì có Tiêu Duệ tồn tại, ‎Vương Ba với tư cách tỷ phu trong thành Trường An cũng xem như là nhân vật lớn nhỏ, thường xuyên ‎đi theo Tôn Công Nhượng ra vào tụ hội tửu yến với đám thương nhân Trường An. Chậm rãi, bên tai ‎nghe tiếng người khen tặng và nịnh nọt, tâm tính hắn dần dần từ lượng đến chất trở nên thoái hóa.

 

 

Mới đầu, hắn chẳng qua là học người chơi kỹ, sau đó dưới sự giật giây của một số thương nhân lại học ‎bài bạc, từ nay về sau càng không thể sửa chữa được.

 

 

Vương Ba hiện giờ, tâm tính không khác nhau quá lớn với kẻ có tiền tầm thường trong thành Trường An ‎này: nam tử Đại Đường nên là dạng này, uống rượu bài bạc chơi gái. Đám người giàu có Vương Ba tiếp ‎xúc sau khi đi vào Trường An cơ bản đều là như vậy.

 

 

Chính là không phải lão gia nào cũng có mấy tiểu thiếp sao? Nghe nói còn nuôi dự trữ mười mấy ca cơ ‎người Hồ.

 

 

Mà tiểu cữu (em vợ) Tiêu Duệ của hắn, lại liên tiếp cưới vài người vợ đẹp như hoa như ngọc.

 

 

Dựa vào cái gì chính mình nên tuân thủ một thê tử? Vương Ba chậm rãi cảm thấy chính mình hơi quá uất ‎ức.

 

 

Dưới sự dẫn dụ của mấy thương nhân, hắn cưới hai phòng tiểu thiếp, chuẩn bị một tòa trạch viện bên ‎ngoài, sở dĩ không dám cưới về nhà, một là sợ Tiêu Nguyệt không cho, hai là sợ cậu em vợ bất mãn.

 

 

Nếu Vương Ba đề xuất muốn nạp thiếp, Tiêu Nguyệt cũng sẽ không ngăn cản. Dù sao, nam tử Đại ‎Đường này rất ít người trọn đời chỉ một người, nhưng Vương Ba lại kiếm nữ nhân bên ngoài sau lưng ‎nàng, điều này làm cho Tiêu Nguyệt cảm thấy thất vọng.

 

 

Mà tiếp theo, biết được hiện giờ Vương Ba ăn uống hát hò năm loại bệnh độc đều đủ cả, còn thường ‎xuyên dùng cờ hiệu Tiêu Duệ “giả danh lừa bịp” ở bên ngoài, nàng không khỏi phẫn nộ lên, khuyên hắn ‎vài lần. Tuy rằng Vương Ba đáp ứng ngoài mặt, nhưng căn bản chỉ là vòng vo cuối cùng dứt khoát ‎không trở về, không đối mặt với Tiêu Nguyệt.

 

 

Tiêu Nguyệt chậm rãi cảm thấy tuyệt vọng.

 

 

‎- Xem trên phần vợ chồng một hồi, ta khuyên chàng hai câu nữa…

 

Tiêu Duệ thở dài một tiếng:

 

‎- Hy vọng đây là một lần cuối cùng, chàng cầm mười quán tiền này, nếu chàng lại đi bài bạc…

 

 

Vương Ba liên tục xác nhận, trong lòng lại không cho là đúng. Hắn cùng Tiêu Nguyệt vợ chồng nhiều ‎năm hoàn toàn không có con, đến nay cũng không có một nam nửa nữ, điều này càng làm cho Vương ‎Ba có lý do nuôi tiểu thiếp chơi nữ nhân.

 

 

Nghiêm khắc mà nói Vương Ba không phải một người xấu, cũng không phải loại người ngụy trang hàm ‎hậu, ít nhất, lúc ở Lạc Dương không phải.

 

 

Chỉ có điều người là thay đổi, thân phận thay đổi, địa vị lên cao, của cải tập trung đều khiến tâm tính ‎người ta phát sinh thay đổi không tự giác, chẳng qua có người tự chủ mạnh mẽ thay đổi nhỏ, mà có ‎người tự chủ kém thay đổi liền lớn. Rất hiển nhiên, tuy Vương Ba là một người thành thật, nhưng hắn tự ‎chủ cũng không cao. Cho nên, từ một ông chủ quán rượu nhỏ, từ láng giềng phố phường vừa mới ‎bước vào xã hội thượng lưu, dưới sự dẫn đường vô ý của người nào đó hắn rốt cuộc sa đọa.

 

 

‎…

 

 

‎…

 

 

Vương Ba cầm theo mười quán tiền mượn từ Tiêu Nguyệt xoay người đi ra cửa, không bao lâu hắn liền ‎xuất hiện ở một nhà kỹ quán tại phường Bình Khang, lại xen lẫn với một đám thương nhân tầm hoa vấn ‎liễu, ôm một kỹ nữ uống hoa tửu với mọi người, trong lòng nhớ thương hai tiểu thiếp trong trạch viện ‎bên ngoài kia, hắn đi tới một cửa hàng trang sức trên phố mua hai bộ trang sức, mười quán tiền liền tiêu ‎hết như vậy.

 

 

Vương Ba chân trước vào cửa, Tiêu Duệ và Na Nhận liền xuất hiện bên ngoài cửa sau lưng hắn.

 

 

Dựa theo thế lực của Tiêu Duệ hiện giờ ở Trường An, điều tra tin tức và hành vi Vương Ba còn không ‎phải một bữa ăn sáng. Chính mắt nhìn thấy Vương Ba thật sự nuôi tiểu thiếp bên ngoài, trong lòng Tiêu ‎Duệ thất vọng rất nhiều cũng tự nhiên hiện ra một chút lửa giận.

 

 

Hắn gần như có thể tưởng thượng được, nội tâm khổ sở và thương tâm tuyệt vọng của tỷ tỷ Tiêu ‎Nguyệt, đây là một kết quả Tiêu Duệ không thể chấp nhận.

 

 

Nhưng nhớ tới ngày xưa Vương Ba chiếu cố, Tiêu Duệ vẫn kiềm chế cơn tức xuống, quyết định khuyên ‎nhủ Vương Ba cẩn thận.

 

 

Vương Ba không ngờ thấy Tiêu Duệ tìm đến nơi này, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

 

Hai chân hắn mềm nhũn, không kìm nổi phốc một tiếng quỳ rạp xuống, run giọng nói:

 

‎- Tử…

 

 

Tiêu Duệ nhíu mày, cúi xuống nâng hắn dậy, nói nhàn nhạt:

 

‎- Tỷ phu, hiện giờ huynh như nào lại biến thành bộ dáng này?

 

 

‎…

 

 

‎…

 

 

‎- Huynh nạp thiếp cũng được, tin tưởng tỷ tỷ đệ cũng không phải loại người không thông tình lý; nhưng ‎vì sao huynh lại học nam tử du đãng không học vấn nghề nghiệp chơi gái bài bạc? … Mỗi tháng Tiêu gia ‎phụng dưỡng Vương gia mười quán tiền, đều bị huynh lấy ra tiêu xài, huynh hãy về nhà xem đi, tỷ tỷ của ‎ta có mấy ngày ở nhà?

 

 

Tiêu Duệ càng nói càng tức, cũng âm thầm hối hận chính mình không quan tâm tình trạng hôn nhân và ‎cuộc sống gia đình tỷ tỷ nhiều một chút, thế cho nên để Vương Ba sa đọa tới tận đây, trong lòng hắn áy ‎náy vạn phần.

 

 

‎- Nếu huynh dừng cương trước bờ vực, huynh vẫn là tỷ phu Tiêu Duệ ta tôn trọng. Tỷ tỷ bên kia chuyện ‎cũ sẽ bỏ qua. Nhưng nếu huynh khăng khăng một mực, sa đọa như vậy vậy đừng trách ta không khách ‎khí. Không cần nói gì khác, sau này Tiêu gia sẽ không tiếp tục cấp dưỡng huynh.

 

Tiêu Duệ oán hận mà chà chân, nghĩ tới tiền của mình không ngờ bị Vương Ba lấy ra tiêu xài chơi gái ‎uống hoa tửu bài bạc, nhớ tới Tiêu Nguyệt đã bị tổn thương, tức giận trong lòng hắn liền trộn lại một ‎chỗ.

 

 

 

 

Cho nên, trong lời nói có chút “phẫn nộ xúc động”.

 

 

Vương Ba nói cũng không dám, trên mặt cười bồi, nhưng trong lòng lại phẫn nộ. Nhất là hắn quay đầu ‎lại thoáng nhìn ra tiểu thiếp của mình tráng ở cửa nhìn Tiêu Duệ khiển trách chính mình, lòng tự trọng của ‎nam nhân trong nháy mắt vượt qua sự sợ hãi đối với Tiêu Duệ, không khỏi có chút xấu hổ và giận dữ ‎lên.

 

 

Hắn cắn chặt răng, hừ một tiếng:

 

‎- Hiện giờ có tiền, ta chơi thì làm sao vậy? Ngày đó lúc ở Lạc Dương…

 

 

Thấy Vương Ba nhắc tới chuyện cũ ở Lạc Dương, sắc mặt Tiêu Duệ lại hòa hoãn lại, không kìm nổi thở ‎dài một hơi.

 

 

Hắn chụp bả vai Vương Ba, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói:

 

‎- Tỷ phu, về nhà đi…

 

 

Giờ ngọ ngày hôm sau, Vương Ba thật sự về nhà như Tiêu Duệ mong muốn, nhưng say rượu xông vào ‎phòng ngủ Tiêu Nguyệt, lại phát động rượu điên.

 

 

Bắt đầu từ buổi sáng, Vương Ba uống rượu buồn ngay trong trạch viện. Hắn càng nghĩ càng uất ức, lần ‎đầu tiên trong đời nổi lên một chút oán giận với Tiêu Nguyệt. Hắn nghĩ tới Tiêu Nguyệt trở về Tiêu gia tố ‎cáo tình hình của bản thân, lúc này mới có Tiêu Duệ tới cửa hỏi tội. Trong lòng hắn liền có vài phần bất ‎bình, oán hận mắng:

 

‎- Chỉ cho phép kết hôn với một mình ngươi, lại không cho lão tử nạp hai tiểu thiếp? Mẹ nó, thật sự là chỉ ‎cho phép nhà quan đốt lửa, dân chúng không được đốt đèn.

 

 

Hắn mắng trong lòng như vậy, nương theo lực rượu, cũng nói ra mồm.

 

 

Hắn điên cuồng giải phóng bất mãn trong lòng, Tiêu Nguyệt chết lặng nhìn hắn, âm thầm lắc đầu, trong ‎lòng càng thêm thất vọng. Chỉ có điều khi hắn nói ngày càng phá phận, thấm chí còn phun ra lời thô tục, ‎Tiêu Nguyệt thấy cũng không kìm nổi giận khiển trách:

 

‎- Vương Ba, chàng còn có xấu hổ hay không? Chàng nạp thiếp ta nói không được sao? Nhưng chàng ‎thương lượng với ta chưa? Chàng ăn uống đánh bạc chơi gái bên ngoài, còn chạy về chất vấn, chàng ‎quả thực là rất vô sỉ…

 

 

‎- Nghẫm lại, chàng tiêu bao nhiêu tiền của Tiêu gia? Chàng còn có mặt mũi luôn mồm nén giận Tử ‎Trường. Chàng cũng không ngẫm lại, nếu không có Tử Trường, hiện giờ còn không phải chàng ở Lạc ‎Dương…

 

Thanh âm Tiêu Nguyệt cũng lớn lên, nhiều ngày dồn nén, rốt cục bộc phát ra ở giờ phút này.

 

 

‎- Ngươi, ngươi dám chửi ta?

 

Vương Ba giận dữ hét, tiến lên cho Tiêu Nguyệt một cái tát.

 

 

Tiêu Nguyệt không thể tin nổi bụm má ôm mặt, run giọng nói:

 

‎- Chàng đánh ta? …

 

 

Vương Ba đơn giản đập hũ rượu, hung tợn đạp cửa mà đi.

 

 

Tiêu Nguyệt si ngốc bụm gò má nóng bỏng, si ngốc đứng trong phòng, hai hàng lệ rơi xuống. Nàng hiểu ‎được, từ một cái tát này, tình cảm vợ chồng giữa nàng và Vương Ba, chấm dứt như vậy.

 

 

‎…

 

 

‎…

 

 

Tin tức rơi vào tay Tiêu gia, Tiêu Duệ quả thật không dám tin vào lỗ tai mình. Nếu không có Lý Đằng ‎Không ngăn đó, hơn nữa hắn còn muốn rời thành, tiễn A Đại rời khỏi Trường An, có lẽ hắn sẽ chạy tới ‎chỗ Vương Ba đánh Vương Ba một trận.

 

 

Bởi vì chuyện này, khiến Tiêu Duệ và A Đại chia tay thiếu vài phần đau thương, thêm vài phần bực bội. A ‎Đại lưu luyến không rời ngược lại khuyên giải an ủi Tiêu Duệ, lại khiến Tiêu Duệ càng thêm căm tức.

 

 

Chờ một hàng xe ngựa của A Đại nhìn không thấy lưng, lúc này Tiêu Duệ mới ôm một bụng phẫn nộ tới ‎Vương gia. Chờ tới khi hắn chạy tới, Tiêu Nguyệt và Vương Ba đã yên tĩnh chia tay. Ở thời thịnh thế Đại ‎Đường này, vợ chồng “ly hôn” cũng không mất mặt, tình cảm nam nữ hết, chỉ cần một tấm khế ước thì ‎mỗi người đi mỗi ngả.

 

 

Vương Ba tự biết có thẹn trước, bộ dạng quyết đoán của Tiêu Nguyệt, lại e ngại Tiêu Duệ tới cửa hỏi tội, ‎không thể không đồng ý “yêu cầu ly hôn” của Tiêu Nguyệt. Dưới sự chứng kiến của Tôn Công Nhượng, ‎Tiêu Nguyệt cầm lấy tấm “đơn trục xuất vợ” từ trong tay Vương Bam yên lặng xoay người trở về phòng. ‎Giờ khắc này, trong lòng nàng không có đau thương, không có cô đơn, mà có một loại cảm giác giải ‎thoát.

 

 

Vương Ba xám xịt mà đi, thân mình rời cửa.

 

 

Tôn Công Nhượng thở dài cũng chuẩn bị rời khỏi nhà Tiêu Nguyệt, đi tới cửa liền đụng phải Tiêu Duệ nổi ‎giận đùng đùng mà đến. Tôn Công Nhượng vội vàng nói sự tình vợ chồng Tiêu Nguyệt đã ly hôn cho ‎Tiêu Duệ, lại trấn an hắn hai câu rồi bước xuống bậc thang.

 

 

‎- Công Nhượng huynh.

 

Tiêu Duệ đột nhiên kêu lên.

 

 

‎- Tử Trường, còn có việc sao?

 

Tôn Công Nhượng quay về.

 

 

Mày Tiêu Duệ nhảy dựng:

 

‎- …Thôi, Công Nhượng huynh, huynh lấy 100 quán tiền từ hiệu buôn, ghi vào sổ sách của ta, đưa cho ‎Vương Ba đi. Huynh nói với hắn thay ta, đây là một phần tâm ý của ta, nếu hắn vẫn chết cũng không hối ‎cải, vậy mặc hắn đi.

 

 

Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bã, nhu thế nào vậy? Đôi vợ chồng vốn ân ân ái ái, như thế ‎nào đột nhiên trở nên như vậy?

 

 

Tôn Công Nhượng cũng xúc động thở dài:

 

‎- Mỗ đã biết. Tử Trường, huynh cứ yên tâm đi, ta sẽ khuyên nhủ Vương Ba cẩn thận.

 

 

Tiêu Duệ lại thở dài một tiếng, khoát tay áo, mất hứng nói:

 

‎- Ta đi xem tỷ tỷ của ta, Công Nhượng huynh đi tốt.‎

back top