Tiêu Duệ an bài xuống, Lý Kỳ gần như đem tất cả người lưu thủ Trường An, đám người trong tẩm cung Võ Huệ phi cùng tới Đồng Quan. Một tòa thành chiến lược tất yếu như vậy, mơ hồ trở thành đầu mối triều đình Đại Đường chống cự phản quân Lý Tông. Lý Kỳ lấy thân phận thái tử giám quốc, thay thế hoàng đế tuyên bố chiếu thư, bổ nhiệm Quận Vương Tĩnh Nam Tiêu Duệ làm Tiết độ sứ ba trấn An Tây, Lũng Hữu, Hà Đông, kiêm Bình Định đại tổng quản dẫn lĩnh binh mã ba trấn.
Kỳ thật, Tiêu Duệ thân kiêm Tiết độ sự ba trấn, chẳng qua là đạt được một số ngân phiếu khống, cái gọi là binh mã ba trấn, phần lớn là phản quân thủ hạ của Lý Tông và Phu Mông Linh. Bình Định đại tổng quản này của hắn, binh mã có thể điều khiển trước mắt cũng chính là hơn 8 vạn nhân mã Đồng Quan này, cùng với 5 vạn quân An Tây Ca Thư Hàn suất lĩnh viễn chinh.
Trong lúc nhất thời, Đồng Quan trở thành tiêu điểm người trong thiên hạ nhìn vào. Ngược lại hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ xa tại đất Thục, ít người chú ý.
Cuối năm Khai Nguyên thứ hai mươi sáu, trong gió lạnh cắt xương, phản quân Lý Tông rốt cục bôn tập tới Trường An. Đáng tiếc, khiến Lý Tông phẫn nộ chính là, tòa đế đô phồn hoa ngày xưa hiện giờ đã là một tòa thành không. Cửa thành rộng mở, không có một quân tốt thủ vệ, tất cả dân chúng không kịp chạy trốn tị nạn đều đóng cửa không ra.
Mà ngay cả bên trong hoàng thành, cửa cung khóa chặt năm xưa rõ ràng cũng mở rộng ra, ba nghìn cung điện Đại Đường hoang tàn vắng vẻ, lá rụng lả tả, dấu vết một mảnh vắng lặng.
Phẫn nộ trong lòng Lý Tông ngày càng đậm, hắn mang theo binh lính như lang như hổ xông vào trong hoàng cung, một cước đá văng cửa ngự thư phòng, chỉ thấy trên bàn nguyên bản thuộc về hoàng đế kia đã phủ một tầng bụi.
Lòng bàn tay Lý Tông phát run đi chậm qua, đặt mông ngồi xuống, thần sắc thay đổi, thật lâu sau không nói gì.
Ngoảnh mặt nhìn lại, khí thể phản quân như không thể đỡ, một đường bẻ gãy nghiền nát, nhưng cho tới bây giờ, từ khi hắn dẫn quân khởi binh tới này, chỉ được một tòa thành bị bỏ không như vậy. Đế đô Trường An, triều đình Đại Đường, nhưng Trường An và triều đình hôm nay không có một bóng người, còn có thể gọi triều đình sao? Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn đăng cơ xưng đế ở Trường An thì có thể như nào?
- Tử Hàn, truyền mệnh lệnh bổn vương, phân mười vạn quân nam hạ Kiếm Nam…
Trong mắt Lý Tông hiện ra một tia sắc lạnh, một quyền hung hăng xuống chiếc bàn, chặn giấy nhảy lên một cái, bụi mù nổi lên khắp nơi.
Tôn Tử Hàn do dự một chút cúi đầu nói:
- Điện hạ, quân ta bôn tập đường dài, quân sĩ mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa tiếp viện quân ta ở Lương Châu đã bị quân An Tây chặt đứt, trước mắt quân ta đã…
Đầu mày Lý Tông nhảy dựng, sau khi trầm ngâm thật lâu oán hận mà khoát tay áo:
- Không có lương thảo thì đi ra ngoài cướp. Để đám sĩ tốt đi ra châu huyện quận phủ xung quanh Trường An, cướp bao nhiêu được bấy nhiêu!
- Nhưng -----
Tôn Tử hàn nhíu mày:
- Điện hạ, như vậy mà nói, chỉ sợ không tốt cho việc điện hạ quang vinh lên ngôi hoàng đế…
Lý Tông cắn chặt răng:
- Giờ phút này không lo được nhiều như vậy, nhanh chóng thu thập lương thảo, nam hạ Kiếm Nam --- Nếu không, thời gian càng lâu, càng bất lợi đối với quân ta. Nếu chờ lão già kia trì hoãn mạnh dần ở Kiếm Nam, chúng ta sẽ bị vây bên trong tòa thành trống này.
Tôn Tử Hàn im lặng không nói gì, vội vàng rời đi.
Lý Tông thở dài một tiếng, vô lực mà tựa vào chỗ dựa lưng dầy tro bụi, ánh mắt hơi mê ly. Rõ ràng tình thế thật có lợi, hết thảy đều nắm giữ trong tay, nhưng hắn lại không cảm thấy một chút vui sướng và hưng phấn. Trường An đã không phải Trường An, chẳng lẽ hắn còn có thể mang theo phản quân ở lại trong tòa thành trống này đóng cửa tự xưng vương sao.
Tiêu Duệ tập kết đại quân ở Đồng Quan, tương đương với bóp họng Lý Tông khi hắn công chiếm nửa bên Đại Đường. Mà Lũng Hữu nơi hắn khởi binh, quân mã An Tây đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm lại Lương Châu một lần nữa ---- trước mắt, cơ hội còn lại của hắn, cũng chính là Kiếm Nam.
Lý Tông lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Hắn đã không có đường lui, hắn phải bắt lấy Lý Long Cơ tỵ nạn Kiếm Nam, sau đó thuận lợi tiếp quản triều đình Đại Đường, kế vị xưng đế.
Nếu không, cuối cùng hắn sẽ rơi xuống dùng giỏ trúc múc nước công dã tràng, chết không có chỗ chôn.
============================
Soái phủ bên trong thành Đồng Quan hiện giờ trở thành hoàng cung lâm thời để thái tử Lý Kỳ dừng chân, cả nhà Quận Vương Tĩnh Nan Tiêu Duệ cũng ở tại một viện độc lập trong trạch viện lớn này. Ngay khi phản quân Lý Tông tiến vào chiếm giữ Trường An, đồng thời sẵn sàng ra trận nam hạ Kiếm Nam, đúng là thời gian vui vẻ một nhà Tiêu Duệ đoàn tụ hòa thuận.
Lúc chính ngọ, ánh mặt trời xán lạn tiến vào trong sân nhà. Hai đứa bé gần một tuổi, đang trong giai đoạn bi bô tập nói, Tiêu Duệ ôm Tiêu Ngọc, Lý Nghi thì ôm Tiêu Tiềm, vợ chồng hai người đứng đối diện, vừa nói chút chuyện phiếm, vừa đùa nghịch kết tinh tình yêu của mình, trên mặt tràn đầy một thần sắc hạnh phúc nhàn nhạt.
Ngọc Chân nhẹ nhàng đi đến. Nàng cũng mang theo vài thị nữ rời khỏi Yên La Cốc, theo Lý Kỳ tới Đồng Quan. Danh là tránh phản quân họa chiến tránh, kỳ thật là vì sớm gặp lại Tiêu Duệ. Nàng luôn là hoàng cô Lý Tông, Yên La Cốc của nàng ngay cả phản quân Lý Tông cũng không dám tiến vào một bước, phản quân Lý Tông tiến vào chiếm giữ Trường An đối với nàng mà nói, gần như không có ảnh hưởng quá lớn. Nàng có thể ở lại Yên La Cốc như trước, nhàn nhã trước sau như một.
- Hoàng cô.
Lý Nghi ôm Tiêu Tiềm hô lên, cũng không nghĩ tới đứa bé này oa một tiếng khóc rống lên, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tràn đầy nước mắt, thân thể nhỏ bé bao trong áo choàng da cừu cũng bắt đầu liều mạng giãy dụa. Tiêu Tiềm vừa khóc nháo, tiểu nha đầu trong ngực Tiêu Duệ cũng bắt đầu làm ầm ĩ theo.
Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Nghi nhi, hay là trở về phòng đi thôi, hai đứa bé này sợ là muốn ngủ rồi.
…
Ngọc Chân quấn lấy áo choàng của mình, hơi đi về phía trước hai bước, mặt dương lên. Khuôn mặt quyến rũ được bảo dưỡng tinh xảo gần như thiếu nữ kia, thở ra hương lan gần trong gang tấc, Tiêu Duệ rõ ràng cảm giác được hơi nóng phun ra từ trong miệng nàng đang lướt qua cổ mình mà bay lên.
Hắn run sợ trong lòng, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Thần sắc u oán trên khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân chợt lóe lên rồi biến mất, nàng chỉ thản nhiên nói:
- Tiểu oan gia, việc đã đến nước này, đến tột cùng con có tính toán gì không? Cuối cùng không thể thủ lâu dài ở Đồng Quan chứ? Không cần giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt ta, ta muốn nghe lời nói thật.
Tiêu Duệ cười cười, chưa nói gì, lại nghe Ngọc Chân buồn bã nói:
- Hoàng thượng lui về Kiếm Nam, chẳng lẽ con không chuẩn bị nam hạ cứu giá sao?
- Nếu quân ta rời khỏi Đồng Quan cứu viện Kiếm Nam, chắc chắn chỉ có thể tử chiến với phản quân Lý Tông. Quân ta chỉ có hơn 8 vạn người, đối mặt với phản quân gấp mấy lần quân ta, không có phần thắng.
Mà một khi quân ta bại thì không có đường để đi ---- nếu để Lý Tông thắng được, hắn tất nhiên sẽ bỏ Trường An, đông tiến Lạc Dương đăng cơ xưng đế. Một khi tới lúc đó, Lý Tông sẽ chiếm cứ nửa bên Đại Đường từ từ tính toán phần còn lại, thiên hạ Đại Đường sớm hay muộn sẽ rơi vào trong túi hắn.
Tiêu Duệ thở dài:
- Cho nên, ta có không phải là Đồng Quan, mà là nửa bên biên cương Đại Đường.
Ngọc Chân im lặng không nói, khuôn mặt quyến rũ dần dần đỏ lên, nàng đột nhiên buồn bã nói:
- Phản quân Lý Tông thế như chẻ tre, một khi đánh vào Kiếm Nam, chỉ sợ hoàng thượng… Lý Tông lấy Kiếm Nam, lại quay đầu tiến công Đồng Quan, con vẫn phải chiến một trận với hắn.
- Hắn muốn tới, vậy thì thuận tiện.
Trong mắt Tiêu Duệ hiện lên một chút kiên định:
- Chỉ có điều theo ý ta, có viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam, nếu Lý Tông muốn lấy Kiếm Nam, chỉ sợ cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nói lùi lại một bước, ngay cả khi Lý Tông lấy Kiếm Nam, đến lúc đó, có đại quân Ca Thư Hàn cản đường lui của hắn, dùng khỏe ứng mệt, ta cũng nắm chắc 8 thành có thể giết hắn!
Tiêu Duệ gắt gao nắm chặt tay.
Kỳ thật, trong lòng Tiêu Duệ còn có lời chưa nói cũng không có khả năng nói ra, cho dù ngay trước mặt chính là nữ nhân của mình.
Lý Tông cùng Lý Long Cơ chắn chắn sẽ huyết chiến và tiêu hao chiến một hồi ngươi chết ta sống ở Kiếm Nam, mặc kệ cuối cùng người thắng là ai, Tiêu Duệ đều là ngư ông ngồi xem hổ đấu.
Ngọc Chân ngóng nhìn khuôn mặt tuấn dật ngày càng thành thục phía trước thật sâu, thần sắc cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng đột nhiên nhướn mày nói:
- Tiểu oan gia, lấy hạt dẻ trong lò lửa, đôi khi cũng sẽ bỏng tay. Tuy rằng đứa bé Lý Kỳ này không tồi, nhưng tính tình quá mức mềm yếu, kỳ thật không phải là một hoàng đế tốt. Có con ở đây, còn có thể kinh sợ thiên hạ, nhưng là -------
Ngọc Chân muốn nói lại thôi, vẫn nuốt những lời nói đó xuống đáy lòng. Nàng thông minh ra sao, như thế nào có thể không rõ, Tiêu Duệ dấu giếm càn khôn. Loạn cục này qua đi, ngay cả hoàng đế hợp toàn lực đánh tan Lý Tông, bình ổn phản loạn Lý Tông, tương lai chỉ sợ hắn cũng rất khó ngồi tiếp trên ngôi vị hoàng đế.
Cái gọi là gương vỡ khó lành, từ thời khắc buông tha Trường An bỏ chạy tới đất Thục kia, chắc chắn Lý Long Cơ cũng đã chú định kết cục thê lương của hắn.
Hoàng quyền tranh đấu từ xưa đến nay tàn khốc dị thường, ngươi chết ta sống không chỉ có con người, còn có tình người và tình thân. Điều này, đối với Ngọc Chân xuất thân hoàng gia mà nói, xem qua rất nhiều, nhất là cảnh tượng năm đó Lý Long Cơ liên hợp Thái Bình diệt Vi Hậu, tiếp theo thành công đoạt quyền từ trong tay Thái Bình. Nhưng cho tới bây giờ, Ngọc Chân cũng không có nghĩ tới, thiếu niên tài tử ngông nghênh thanh lịch thanh nhã động lòng người ngày đó, hiện giờ cũng rơi vào trong hố sâu đó không thể tự kiềm chế.
- Tiểu oan gia, mặc kệ tương lai con như thế nào… Con nhất định phải đối xử tử tế với hoàng tộc Lý thị. Dù sao, ta, Nghi nhi, đều là người trong hoàng tộc Lý thị.
Ngọc Chân bỗng nhiên tiến lại gần, ghé sát bên tai Tiêu Duệ nhỏ giọng nói.
Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp theo lắc đầu:
- Ngài hiểu nhầm, ta không phải Lý Tông…
Ngọc Chân bĩu môi:
- Tiểu oan gia, trước mặt ta còn không nói thật…. Con trăm phương ngàn kế chuẩn bị lâu như vậy, chẳng lẽ không phải vì vị trí kia? Chế tạo súng pháo giữ kín không nói, thành lập Thiết vệ quân An Tây, buông tha Trường An không cứu giá lui thủ Đồng Quan… Tiểu oan gia, những việc này, từng việc từng việc đều là đại nghịch bất đạo tội chết nha.
- Ta làm hết thảy, cũng không phải vì quyền lực.
Tiêu Duệ đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé trắng mịn lạnh như băng của Ngọc Chân, thản nhiên nói bên ta nàng:
- Tương lai, ngài sẽ rõ ràng tất cả.
Hơi nóng nhàn nhạt và hơi thở nam tử cùng nhào vào mũi Ngọc Chân, ánh mắt Ngọc Chân mê ly một trận, dưới tình cảm ôm ấp dao động, không kìm nổi ưm một tiếng bủn rủn vô lực mà nhào vào trong lòng ngực ấm áp của Tiêu Duệ.
- Tiểu oan gia…
Ngọc Chân hai má đỏ bừng cúi người nỉ non trong ngực Tiêu Duệ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kèn quân sừng trâu du dương mà nức nở.