Đại Đường Tửu Đồ

Chương 333: Y cư miểu miểu chung thành tuyệt hưởng (4)‎

Rời khỏi Thịnh Vương phủ, vẫn là chiếc xe ngựa màu đen lộng lẫy làm tiêu chí, một ‎đường không trở ngại đi thẳng vào cung. Trên con đường dẫn vào cung so với lúc ‎trước càng thêm u tĩnh, mặc cho cơn gió mang theo chút ấm áp tùy ý vuốt ve khuôn ‎mặt, trong lòng Ngọc Chân nổi lên vô vàn cảm xúc. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn mái vòm ‎cong cong cung điện, nhìn bầu trời xanh thẳm, khe khẽ thở dài:

 

 

‎- Thời tiết quả thật là đang ấm lên.

 

 

Tuy rằng đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ năm Khai Nguyên hai mươi sáu nhưng bên ‎trong tòa thâm cung này vẫn mang đến cho người ta một cảm giác thê lương lạnh lẽo. ‎Càng đi sâu sâu vào trong cung cảm giác này càng rõ rệt.

 

 

Đi một chút rồi lại dừng rồi lại đi tiếp, trên cả quãng đường trong lòng Ngọc Chân kỳ ‎thật không chỉ riêng một loại cảm thụ. Nếu như không phải vì tên tiểu oan gia kia bà ta ‎cũng không muốn bước vào tòa cung điện không có sinh khí này. Mặc dù bà ta biết Tiêu ‎Duệ không phải là Lý Tông, sẽ không biến thành cá trên thớt mặc cho người ta chặt ‎chém nhưng án chiếu theo cục thế trước mắt, bà ta thật sự lo lắng cho hắn.

 

 

Bà cảm thấy hắn còn hơn cả vị hoàng đế huynh trưởng của mình. Bà hiểu được dù sao ‎Tiêu Duệ tuổi còn trẻ so với vị hoàng đế Đại Đường đã chấp chưởng binh quyền hơn ‎mười năm hình như vẫn còn một chút xúc động non nớt. Hiện tại Hoàng đế Đại Đường ‎đã dần dần nắm lại tất cả, sau khi Trịnh Lũng dẫn theo quân Kiến Nam gia nhập vào phe ‎hoàng đế cục diện về cơ bản đã phát sinh tính chuyển nghịch: Ưu thế của Tiêu Duệ đã ‎không còn, hoàng đế bắt đầu một lần nữa bước ra sân khấu.

 

 

Ngọc Chân lặng im dừng lại trước cửa ngự thư phòng. Bà ta cho thị nữ của mình lui ra, ‎một mình đi vào trong ngự thư phòng, theo sau là một tên tiểu thái giám.

 

 

‎…

 

 

Bên ngoài cung, trong một con hẻm yên tĩnh. Két một tiếng một cánh cửa bị đẩy ra. ‎Dương Lăng đang yên lặng đi lại trong sân nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn một cô gái kiều mị ‎từ cánh cửa đang đi tới. Thiếu nữ dần dần đi lại gần, hóa ra chính là con gái của ông ta, ‎Dương Lan, người đã dùng tên giả Lý U Lan ẩn nấp trong Tiêu gia. Đáng tiếc, hiện tại ‎thân phận của Dương Lan đã bị Tiêu Duệ nhìn thấu, hoàn toàn luân lạc trở thành thị thiếp ‎của Tiêu Duệ.

 

 

Dương Lăng thở dài:

 

 

‎- Lan nhi, con ở Tiêu gia có tốt không? Ài, phụ thân đã hại ngươi…

 

 

Sắc mặt Dương Lan khẽ ửng hồng, buồn bã nói:

 

 

‎- Lan nhi không trách phụ thân. Hắn đối với con khá tốt. Con ở Tiêu gia tất cả đều tốt.

 

 

‎- Như vậy là tốt rồi. Lan nhi, hôm nay phụ thân gọi con tới đây là có một chuyện cần con ‎đi làm.

 

 

Thần sắc Dương Lăng đột nhiên trở nên quỷ dị, giọng nói cũng trở nên đặc biệt trầm ‎thấp:

 

 

‎- Tiêu Duệ trước mắt vẫn do dự không quyết, chúng ta cần phải châm cho hắn một mồi ‎lửa.

 

 

Dương Lan lắc lắc đầu:

 

 

‎- Phụ thân, quận vương không đơn giản giống như phụ thân nghĩ đâu, hắn sớm đã có ‎an bài… Theo nữ nhi thấy, phụ thân tĩnh quan kỳ biến (tĩnh xem biến động) thì tốt hơn… ‎Nữ nhi hiện tại đã là người của Tiêu gia, nữ nhi không thể tiếp tục làm một số việc… Xin ‎phụ thân tha thứ.

 

 

Dương Lan từ từ quỳ xuống hướng Dương Lăng dập đầu nói.

 

 

‎…

 

 

Ngọc Chân nhẹ nhàng đi vào trong ngự thư phòng, nhìn Lý Long Cơ mệt mỏi đang ngồi ‎dựa trên thảm uống trà không nói gì.

 

 

Lý Long Cơ nhẹ đặt cốc trà bằng ngọc trắng trong tay xuống, bàn tay nhăn nheo nổi gân ‎xanh khẽ run rẩy, thản nhiên nói:

 

 

‎- Ngọc Chân, lâu lắm rồi muội mới tiến cung thăm trẫm… Tính ra trẫm và muội có đến ‎một năm không gặp mặt rồi.

 

 

‎- Hoàng thượng tất cả đều tốt, Ngọc Chân vào cung thăm hoàng thượng.

 

 

Ngọc Chân khóe miệng giật giật, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lý Long Cơ.

 

 

‎- Ngọc Chân vào cung chỉ là vì thăm trẫm thôi sao?

 

 

Trên mặt Lý Long Cơ hiện lên một nụ cười trào phúng mỉa mai, khoát tay đuổi cung nữ ‎và thái giám đang đứng trong phòng đi ra ngoài. Sau một loạt tiếng bước chân nhẹ ‎nhàng qua đi, ngự thư phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ chỉ có tiếng hít thở dồn ‎dập nhẹ nhàng của hai người là có thể nghe được rõ ràng.

 

 

‎- Hoàng thượng, thần muội muốn hỏi một cái vấn đề, hoàng thượng chuẩn bị đối đãi ‎như thế nào với Tiêu Duệ?

 

 

Ngọc Chân do dự một hồi, đôi môi đỏ thắm hé mở nở nụ cười miễn cưỡng.

 

 

Lý Long Cơ trầm mặc rất lâu, hờ hững cười lạnh một tiếng:

 

 

‎- Ngọc Chân, muội cảm thấy trẫm nên xử lý Tiêu Duệ như thế nào đây?

 

 

Ngọc Chân thở dài:

 

 

‎- Hoàng thượng, dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, nể tình thần muội và Hàm Nghi mà ‎cho qua hết thảy đi thôi…

 

 

Lý Long Cơ hàng lông mày dựng ngược, giọng nói bỗng nhiên trở lên kích động sắc ‎bén, đột nhiên đứng dạy, giận dữ nhìn Ngọc Chân:

 

 

‎- Trẫm đối đãi với hắn như thế nào muội tự nhiên là vô cùng rõ ràng. Hắn có được như ‎ngày hôm nay tất cả đều do trẫm ban tặng, nhưng mà, hắn lại ở sau lưng lừa gạt ân tình ‎của trẫm… Lại còn, lại còn muốn mưu đoạt hoàng vị của trẫm, hừ, trẫm há có thể tha ‎cho hắn!

 

 

‎- Hoàng thượng, Tiêu Duệ không hề có ý mưu nghịch…

 

 

Ngọc Chân còn chưa nói hết câu thì đã bị cơn phẫn nộ của Lý Long Cơ cắt ngang:

 

 

‎- Đủ rồi! Đủ rồi!

 

 

‎- Buông tha phản quân, tấn công Kiến Nam ý đồ dồn trẫm rơi vào tử địa… Tính toán thế ‎nào không cần nói cũng đã rất rõ ràng. Hừ, trẫm đăng cơ hơn chục năm sao có thể bị ‎lời nói con trẻ như vậy lừa gạt!

 

 

Lý Long Cơ gầm gừ, cũng không biết lấy tinh thần từ nơi nào, cúi người xuống bắt lấy ‎cổ tay Ngọc Chân, trào phúng nói:

 

 

‎- Ngọc Chân, ngươi là ngự muội của trẫm là công chúa Đại Đường, nhưng trái tim ngươi ‎là hướng về người bên ngoài! Đừng tưởng rằng trẫm không biết, trong lòng ngươi…

 

 

Sắc mặt Ngọc Chân ửng đỏ:

 

 

‎- Hoàng thượng, thần muội…

 

 

‎- Không cần nói nữa, nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời, cho dù ngươi muốn gả cho hắn ‎trẫm cũng sẽ thành toàn cho các ngươi…

 

 

Lý Long Cơ liên tục cười lạnh

 

 

‎- Chỉ là, hắn muốn mưu đoạt hoàng vị của hoàng huynh ngươi, mà ngươi lại vì một tiểu ‎tình nhân của mình vào cung muốn trẫm bỏ qua hết tất cả mọi việc trong quá khứ …

 

 

‎- Mấy năm nay trẫm đối đãi với ngươi như thế nào trong lòng người đều biết… Trong ‎lòng ngự muội của trẫm ai mới là kẻ có quyền thế của ngươi?

 

 

Trong mắt Lý Long Cơ lửa giận hừng hực, ánh mắt đố kỵ không thể che dấy mau chóng ‎tán phát ra,

 

 

‎- Ngươi không ngờ là vì một ngoại nhân… Trẫm tính là cái gì? Trong lòng ngươi không ‎có vị trí của trẫm phải không?

 

 

Lý Long Cơ điên cuồng nắm chặt lấy cánh tay trắng mịn của Ngọc Chân, tay còn lại run ‎rảy xé rách vạt áo trước ngực của nàng, để lộ ra áo lót ngực màu đỏ mê người và một ‎khe sâu trắng mịn.

 

Lão ta hít thở kịch liệt, sự ghen ghét và lửa giận trong mắt dần dần trở nên nóng cháy, ‎lão ta bỗng nhiên vung tay hung hăng tát Ngọc Chân ba cái, chửi một tiếng:

 

 

‎- Tiện nhân!

 

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Chân đỏ bừng bừng, nàng giãy dụa đứng dậy, dùng sức ‎đẩy Lý Long Cơ ra, hình dạng tựa như nổi điên đứng đó cười lớn, tiếng cười lanh lảnh ‎vang vọng mãi trong ngự thư phòng:

 

 

‎- Không sai, ta là một tiện nhân. Nhưng ca ca thân ái của ta, tại sao ta lại biến thành một ‎tiện nhân?

 

 

‎- Đúng, là ta thích hắn, ta hận không thể gả cho hắn, đúng là ta không thể! Vì sao ta lại ‎không thể nhỉ…

 

 

Ngọc Chân điên cuồng phát tiết:

 

 

‎- Bao nhiêu năm nay ta coi thường nam tử trong thiên hạ là vì cái gì, hoàng huynh thân ái ‎của ta, chẳng lẽ ngài không biết sao? Trời cao có mắt, rốt cuộc đưa tới cho ta một nam ‎tử vừa ý, chỉ là, vì tiền đồ của hắn ta lại không thể không buông tha…

 

 

‎- Ta điên, chúng ta đều điên.

 

 

Ngọc Chân nước mắt như mưa,

 

 

‎- Từ khi ngươi làm dơ bẩn sự trong sạch của ta, ta đã điên rồi…

 

 

‎- Tiêu Duệ là tất cả của ta, nếu ngươi động đến một cọng lông của hắn, thần muội ta liền ‎vứt bỏ luôn phần thể diện này đi…

 

 

‎- Câm miệng!

 

 

Lý Long Cơ rùng mình, khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn,

 

 

‎- Trẫm giết ngươi!

 

 

‎- Thần muội sớm đã sống đủ rồi… Đến đây đi!

 

 

Ngọc Chân cười lạnh, từ từ khép mắt lại, thân người không ngừng run rẩy kích động.

 

 

‎* * *

 

 

‎- Ban chết!

 

 

Lý Long Cơ vô lực xua tay, thần sắc chết lặng cứng ngắc.

 

 

Cao Lực Sĩ toàn thân chấn động mạnh, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Long ‎Cơ, giọng run run nói:

 

 

‎- Hoàng thượng…

 

 

‎- Cút! Không nghe thấy trẫm nói gì sao? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn đối nghịch ‎với trẫm? Nghe đây, truyền ý chỉ của trẫm, mau chóng ban chết đối với Ngọc Chân, nếu ‎không ngươi cũng không cần phải tới gặp trẫm nữa.

 

 

Giọng điệu âm trầm lạnh lẽo của Lý Long Cơ truyền vào trong lỗ tai của Cao Lực Sĩ, ‎trong lòng hắn giống như bị kim đâm, không dám nhiều lời nữa cúi thấp người im lặng ‎rời đi.

 

 

Yên La Cốc.

 

 

Cao Lực Sĩ mang theo mấy trăm tên vũ lâm quân hùng hổ xông thẳng vào phòng ngủ xa ‎hoa rộng lớn của Ngọc Chân. Ngọc Chân trên người mặc một bộ váy mới tinh xinh đẹp ‎lộng lẫy, khuôn mặt quyến rũ thoa một lớp phấn mỏng bình tĩnh ngẩng lên nhìn Cao Lực ‎Sĩ:

 

 

‎- Cao đại tướng quân, thực là ngài phụng chỉ đến tiễn đưa Ngọc Chân sao?

 

 

Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất khóc lóc hô lên:

 

 

‎- Điện hạ, không phải là lão nô… Thánh mệnh của hoàng thượng khó chống, xin điện hạ ‎tha thứ cho lão nô đã đi quá giới hạn!

 

 

Ngọc Châu mỉm cười buồn bã:

 

 

‎- Đứng dậy đi, ta sao có thể trách ngươi được… Thay ta chuyển lời đến hoàng thượng, ‎Ngọc Chân vẫn nói câu nói kia, Tiêu Duệ là tất cả của ta dù chết cũng không hối hận… ‎Phong thư này xin Cao đại tướng quân giúp ta chuyển cho Tiêu Duệ có được không?

 

 

Cao Lực Sĩ run rẩy:

 

 

‎- Lão nô tuân lệnh.

 

 

Ông ta còn chưa kịp nói thêm gì thì Ngọc Chân đã chỉ vào bình rượu độc đang được ‎Cao Lực Sĩ nắm chặt trong tay, thở dài:

 

 

‎- Đến đi, ta cũng nên đi rồi.

 

 

‎* * *

 

 

Ngọc Chân bị hoàng đế ban chết, dưới sự xua đuổi của vũ lâm quân, nữ đạo sĩ cùng ‎tùy tùng thị vệ làm bạn với Ngọc Chân trong Yên La Cốc như chim thú chạy tán loạn. ‎Yên La Cốc phồn hoa hơn hai mươi năm đến bây giờ đã trở thành một khu hoang cốc, ‎chỉ còn lại tòa cung điện bỏ không nơi đáy cốc, còn cả phong cảnh u tĩnh tao nhã mang ‎kiểu cách khu vườn Giang Nam, như mơ hồ kể về truyền thuyết Ngọc Chân công chúa ‎đại đường phong tình vô tận ngày trước.

 

 

Tin tức truyền ra ngoài khiến cho triều đình và dân chúng chấn động. Mà ở trăm dặm bên ‎ngoài Yên La cốc, trên đỉnh Chung Nam sơn trong một tòa am đường đơn sơ, một phụ ‎nhân mặc áo xanh khuôn mặt được che bởi tấm khăn đen đang đứng trướ cửa am, thất ‎thần ngắm nhìn dãy núi nhấp nhô trùng điệp và thành Trường An nguy nga thấp thoáng ‎ở phía đường chân trời xanh biếc xa xa.

 

 

một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ từ trong phòng nhẹ nhàng ra ngoài, im lặng đi đến bên ‎cạnh phụ nhân, khẽ nói:

 

 

‎- Điện hạ, tạm thời nhẫn nại vài ngày thôi, tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

 

 

‎- Ngọc Chân đã chết, còn lại chỉ có Vong Trần. Lan nhi, qua vài ngày nữa ngươi nên ‎quay lại Trường An thôi, ngươi là người của Tiêu gia, đột nhiên mất tích như vậy ta sợ là ‎tiểu oan gia kia sẽ giận lây sang cả Dương lão tiên sinh.

 

 

Phụ nhân buồn bã thở dài, giọng nói mơ hồ như có như không tan trong gió núi.

 

 

Thiếu nữ khe khẽ cười:

 

 

‎- Phụ thân ta đã quay trở lại Tây Vực, từ nay về sau ẩn cư thâm sơn không ra.

 

 

‎- Không biết là ta nên cảm tạ ơn cứu mạng của cha con các ngươi hay là nên tức giận ‎các ngươi ở giữa châm dầu vào lửa đây!?

 

 

Ngọc Chân hạ cái khăn che mặt màu đen xuống, thuận tay ném đi, cái khăn che nhẹ ‎nhàng bay trong gió núi rồi rơi xuống vực sâu vạn trượng.

 

 

‎- Chẳng qua, đối với ta mà nói, đây cũng là kết cục tốt nhất rồi.

 

 

Ngọc Chân im lặng xoay người đi cỗ khác, đưa cánh tay trắng nõn như ngọc cho ‎Dương Lan:

 

 

‎- Đi thôi, chúng ta trở về thôi.‎

back top