Đại Hán Phi Ca

Chương 12: Lạc đường

Mở mắt lần nữa lại thấy màn đêm vô tận, ánh sao không ngừng sáng lóe, Thiên Lang tinh…

 

Mơ màng bừng tỉnh, chẳng lẽ đã quay về chân núi Kỳ Liên Sơn?

 

Tôi ngồi dậy, toàn thân đau đớn, xa xa thấp thoáng vài ánh lửa.

 

Quay đầu nhìn khung cảnh xung quanh, tôi không kiềm nổi hét lên, trên mặt đất ngổn ngang rất nhiều người, nữ có nam có, tôi run rẩy đưa tay thăm dò dưới mũi nữ tử bên cạnh, vẫn còn sống.

 

Chuyện này là sao? Tôi từ từ nhớ lại, bị người Hồ bắt đi, Triệu thường chết, Thuý Lâu mất tích.

 

Trên lãnh thổ Đại Hán triều làm sao lại có đám người Hồ hành động ngang ngược như thế! Suy nghĩ trăm biến vạn chuyển, nơi đây dĩ nhiên không phải Trường An quen thuộc của tôi, tôi lại lẻ loi một mình rồi.

 

Trước kia tôi chỉ muốn về nhà, lúc nào cũng nhung nhớ cuộc sống hiện đại của mình nhưng lúc này tôi chỉ nhớ Mai Uyển, nhớ Thanh Tuyết Cư, nhớ Hoắc Khứ Bệnh…

 

Tôi liếm môi, lớp da vì khô rang mà nứt nẻ, bây giờ mới cảm thấy khát nước, dạ dày lại rỗng tuếch mà quặn đau. Tôi lảo đảo đứng dậy, giữa đêm tối không thể nhìn rõ vật gì, bốn phía mơ hồ toàn núi non trùng điệp.

 

“Nước…” Tôi tìm khắp nơi, cuối cùng giữa một vùng trũng bên ngoài căn lều cũng tìm được một cái chén bể có chứa nước. Tôi cầm chén lên, ngồi bệt xuống ngẩng đầu uống cạn, trong nước có mùi khó ngửi nhưng lúc này tôi rất cần nó.

 

Tôi lau miệng, thấy bên đống lửa phía xa có mấy người đang nói chuyện. Tôi im lặng lắng nghe, đây không phải Hán ngữ. Giọng nói rất quen, chính là những kẻ đã hại chết Triệu Thường!

 

Hận ý trong phút chốc tràn ngập lòng tôi, hai tay bóp chặt nắm đất, đau đớn làm tôi chết lặng. Tôi rút cây trâm đồng trên đầu xuống, đứng phắt dậy từ từ bước về phía những kẻ kia. Cả người tôi đều đau nhưng trí óc lại tỉnh táo vô cùng, tôi muốn báo thù cho Triệu Thường!

 

Chỉ cần đâm vào gáy, hắn chắc chắn sẽ chết. Tôi bị ý nghĩ điên cuồng này làm cho phát run, có lẽ tôi cũng sẽ chết. Chết thì có thể được giải thoát, tôi không muốn sống lẻ loi cô độc.

 

Đột nhiên một bàn tay lớn từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, lại bịt miệng tôi rồi kéo tôi trở về lều. Tôi ra sức giãy giụa nhưng kẻ đến không hề lỏng tay, chỉ cần một tay đã hất ngã tôi xuống đất.

 

Lưng đập xuống đau đớn khôn xiết, hắn cũng ngồi xuống, cặp mắt kia trong bóng đêm tối mịt lại trở nên sáng rõ trong suốt.

 

Tôi vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, cắn chặt môi, hắn là ai?

 

“Cô muốn chết à!” Hắn tiến đến trước mặt tôi, hạ giọng nói. Hắn dĩ nhiên nói Hán ngữ, tôi không còn kìm được nữa mà bật khóc.

 

“Đừng khóc!” Hắn nhìn tôi, bàn tay to lau nước mắt cho tôi, làn da thô ráp trong lòng bàn tay làm hai má tôi đau rát.

 

“Ngươi là ai?” Tôi hất tay hắn ra, tự lau khô nước mắt.

 

“Cô là nữ tử người Hán bị Hung Nô bắt tới đây?” Giọng nói của hắn đã nhu hoà hơn, khẽ thở dài.

 

Hung Nô? Hoá ra là người Hung Nô, ngực tôi phập phồng, hoá ra lịch sử chân chính là như vậy, dùng máu tươi đầm đìa mà vun tưới cho bông hoa tội ác! Triệu Thường cứ thế oan uổng chết đi, còn ngàn ngàn vạn vạn người vì tham dục của chúng mà bị xâm hại rồi chết đi.

 

“Vì sao chúng phải làm vậy?” Tôi bắt lấy cánh tay hắn liên tiếp hỏi.

 

Hắn nhìn tôi như đang nhìn quái vật, “Hán – Hung chiến tranh đã mấy chục năm, sao có thể dừng!”

 

“Chúng ta chạy thôi!” Tôi đột nhiên đứng lên nắm lấy quần áo rách rưới của hắn, tôi không muốn ở lại đây.

 

“Cô tưởng có thể thoát sao? Cô nhìn quanh đi, khắp nơi đều là phục binh của chúng!” Hắn chỉ về phía xa, rung lắc tôi.

 

“Chúng ta chẳng lẽ mãi mãi không thể trở về nữa sao?” Tôi lẩm bẩm.

 

“Sẽ có cơ hội! Hán triều đã phát binh, không lâu sẽ đánh đến đây!” Hắn hạ giọng, trong giọng nói rõ ràng không che giấu được nỗi hưng phấn.

 

Giọng nói trong trẻo của Hoắc Khứ Bệnh tựa hồ đang văng vẳng bên tai, “Dao Ca, chờ ta trở lại!” Tôi bỗng nở nụ cười, đúng, chàng nhất định sẽ đến cứu tôi!

 

“Ngươi tên gì?” Tôi lấy lại bình tĩnh, thanh âm khàn khàn hỏi, nhìn kỹ hắn cũng không lớn tuổi lắm.

 

“Triệu Phá Nô, còn cô?” Hắn sang sảng đáp.

 

“Lý Cơ. Ngươi cũng bị bắt đến đây sao?” Tôi thuận miệng hỏi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Triệu Phá Nô, tên này quen quen nhưng không nhớ là đã nghe qua ở đâu.

 

“Tôi sống ở Hung Nô nhiều năm, lần này vì muốn giúp tiêu trừ Hữu Hiền Vương mà đi về phía bắc nhưng lại bị bắt.” Hắn cũng theo tôi nhìn lên trời, giọng nói khàn khàn thoát ra như cuồng phong thổi qua sa mạc cuốn theo vô số hạt cát thê lương.

 

Mơ mơ màng màng lại thiếp đi, sắc trời dần sáng, tôi bị ai đó lay tỉnh.

 

Một gã Hung Nô vạm vỡ đẩy tôi ra ngoài, miệng đang nói gì đó, tôi lảo đảo thiếu chút té ngã trên đất. Giữa khoảng đất trống là rất đông người Hán, tôi đứng lẫn trong đám người nhìn quanh tìm Triệu Phá Nô, kỳ thật tôi cũng không thấy rõ diện mạo hắn.

 

Tiếng kèn trầm thấp vang lên, lập tức mấy gã Hung Nô vung roi xua người, tôi ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ có thể thấy được đỉnh núi vô tận và những khuôn mặt xa lạ.

 

Tôi mờ mịt đi theo sau, nữ tử bên cạnh quần áo rách nát, trên gương mặt dơ bẩn là đôi mắt vô hồn, tôi thấy nàng giật giật đôi môi khô khốc nhưng không phát ra âm thanh. Xung quanh đều là những khuôn mặt cứng đơ, lê từng bước trên con đường xa lạ không biết dẫn tới đâu, không biết vận mệnh sẽ thế nào.

 

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, không biết đã đi bao lâu rồi, tôi cảm thấy hai chân như nhũn ra, toàn thân không còn chút sức lực, trước mắt tối sầm, gục trên mặt đất, đá nhọn cắt qua lòng bàn tay tôi lại không cảm thấy đau, chỉ thấy mệt vô cùng. Người phía sau đi qua giẫm lên áo tôi, lưng nóng bỏng đau đớn, tôi ngẩng đầu thấy gã đại hán đang vung roi. Tôi quỳ rạp trên đất, một roi vừa vút ra, tôi chẳng buồn động đậy, mắt thấy roi sắp hạ xuống bỗng có người kéo tôi đứng dậy.

 

“Không sao chứ!” Triệu Phá Nô đỡ tôi, gã đại hán Hung Nô thúc ngựa bỏ đi, người xung quanh vẫn đang chậm rãi tiến lên.

 

 

Tôi lắc đầu nhưng đôi chân lại không còn sức, chỉ có thể bám vào cánh tay hắn, hắn gần như kéo tôi đi về trước, cứ đi như vậy thật sự không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.

 

“Cô đã lâu chưa ăn cơm, cố gắng một lát!” Hai tay hắn đỡ tôi, tôi có thể cảm thấy hắn đang cố hết sức, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

 

Đi hơn nửa ngày, đoàn người cuối cùng cũng ngừng lại. Ai nấy ngã nhào xuống đất, đám người Hung Nô lại vung roi, tất cả cùng gượng dậy, tôi bị xô sang bên. Nhìn những người đáng thương này đột nhiên phát hiện mình trước đây đã không biết quý trọng thế nào. Có lẽ trong mắt họ, tôi lúc này càng đáng thương hơn, không có nước và thức ăn, tôi chỉ có thể chờ chết.

 

“Ăn chút đi!” Triệu Phá Nô cẩn thận lấy từ trong ngực ra một gói đen đen đưa tới trước mặt tôi, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn tôi.

 

Tôi chậm rãi tiếp nhận gói đồ, ngây ngẩn nhìn hắn, “Ngươi không ăn sao?”

 

“Hôm qua tôi ăn rồi!” Hắn đẩy gói đồ lên miệng tôi, cười trấn an tôi nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy một tia chua xót bên khóe miệng hắn.

 

Tôi mở miệng cắn một miếng, răng hơi đau nhưng tôi vẫn cố ăn, nước mắt chảy xuống miệng, gói đồ ăn hỗn lộn bị tôi nhai nuốt. Mấy thứ này vừa cứng vừa chua nhưng có sao đâu? Tôi chỉ biết tôi muốn sống sót, thứ đang cầm trong tay chính là mạng của tôi.

 

Triệu Phá Nô nhặt một cái bình sành đưa cho tôi, tôi vội vàng đưa lên miệng, ngẩng đầu uống cạn chỗ nước còn thừa lại. Hắn nhìn động tác vội vàng của tôi, mãi chẳng nói gì, đôi mắt bỗng loé sáng trên khuôn mặt ngăm đen.

 

“Tốt hơn rồi!” Tôi lấy tay lau miệng, cảm giác thân thể suy nhược đã có sức sống. Hắn cười cười, lại đi chung quanh tìm về một cái bình sành, cứ thế uống cạn.

 

Tối rồi lại sáng, ngày lên đêm xuống. Chúng tôi đã đi trên đường núi này rất nhiều ngày rồi, tôi đã học cách chia sẻ đồ ăn thức uống với họ. Chiếc váy mềm mại trên mình đã rách nát tả tơi, bụi đất và bùn sình bám lấy, búi tóc rối tung buông xoã sau lưng. Còn nhớ khi ở Mai Uyển, tôi một thân phục trang truyền thống, trang sức đẹp đẽ, vậy mà chỉ mới mấy ngày đã trở thành bộ dạng thế này. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tôi còn sống.

 

Dọc đường đi, có những người thể lực không còn đã bị vứt bỏ tại vùng núi hoang này, tự sinh tự diệt. Không ngừng có người chết đi, tôi cũng đã tê liệt. Đám người Hung Nô này không biết là đưa chúng tôi đi đâu.

 

Triệu Phá Nô đi cạnh tôi, người duy nhất làm bạn cùng tôi cũng chỉ có thiếu niên mới quen biết không lâu này. Tôi nhìn núi non chập chùng phía xa mà lòng mờ mịt.

 

Buổi tối, chúng tôi dựa vào sườn núi nghỉ ngơi, tuy rằng đã vào hạ nhưng gió đêm vẫn lành lạnh. Tôi xuất thần nhìn bầu trời đêm, tất cả đều đã ngủ rồi.

 

Trong lúc mơ màng, tiếng vó ngựa dồn dập phá tan màn đêm yên tĩnh, ngồi bật dậy tôi thấy nhiều ánh lửa từ đằng xa đang tiến lại đây. Đám người Hung Nô đều giơ đao lên, nhanh chóng xếp thành hàng nghênh địch, đoàn người nhất thời rối tung, chạy tán loạn.

 

Tiếng kêu thoáng chốc vang vọng trời đêm, đao kích chạm nhau, ánh lửa ngút trời, Triệu Phá Nô kéo tôi xuyên qua vùng hỗn loạn. Trước mặt bỗng một bóng đen ập xuống, người đến lập tức bị một kiếm đâm trúng, máu bắn tung toé, chất lỏng ấm nóng hắt lên mặt tôi, tôi sững sờ tại chỗ, kinh hoàng nhìn trận chiến kịch liệt phía trước mà quên tránh né.

 

“Là quân Hán!” Triệu Phá Nô la lớn, hai chữ quân Hán ập vào đầu tôi như than giữa trời tuyết, khiến thần trí tôi bùng cháy.

 

Tôi cố sức chạy ra, Triệu Phá Nô kéo lấy áo tôi, “Đừng qua đó!”

 

Tôi không nghe vào lời hắn nói, lòng chỉ không ngừng la lên, Hoắc Khứ Bệnh, nhất định là chàng đến đây! Đao quang kiếm ảnh xẹt qua xẹt lại trước mặt tôi, mà trong mắt tôi lại chỉ có bóng người đen đỏ đằng xa, Triệu Phá Nô từ phía sau xô tôi xuống đất, hàng loạt mũi tên vun vút sượt qua đầu tôi.

 

Một con tuấn mã ở phía trước mở đường máu, lập tức một người thân thủ vững vàng vung kiếm đột phá trận tuyến đám người Hung Nô. Giữa màn máu, thân ảnh chàng biến ảo không ngừng, đi đầu tiến lên nhanh chóng chạy đến.

 

“Không để sót tên Hung Nô nào!” Giọng chàng vang lên giữa tiếng chém giết, sắc bén mà rõ ràng, tôi quỳ sụp trên đất lặng lẽ nhìn chàng. Máu đã nhiễm đỏ khuôn mặt còn chút trẻ con của chàng nhưng giữa hàng lông mày lại toát lên nét cương nghị quyết tuyệt mà tôi chưa từng thấy, như Ám dạ tu la.

 

Áo choàng phất phơ, khôi giáp dưới ánh trăng toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, kiếm chỉ trời cao, chàng thúc ngựa tiến lên giết địch.

 

Triệu Phá Nô giữ lấy tôi chạy nhanh vào rừng cây bên cạnh.

 

“Hoắc Khứ Bệnh…” Tôi cố chấp gọi chàng, cố vùng ra khỏi cánh tay Triệu Phá Nô.

 

“Cô điên rồi, hai quân giao chiến, cô muốn chết sao!” Hắn liều chết giữ vai tôi.

 

“Tôi muốn gặp chàng…Chàng ở đây!” Tôi đã gần mất kiềm chế, điên cuồng vùng vẫy.

 

“Được, cô đi đi! Chờ khi cô bị tên bắn thành từng lỗ, bị ngựa dẫm đạp đến thịt nát ra thì xem còn ai có thể cứu cô!” Hắn đẩy mạnh tôi ra, nghiến răng nói, còn đẩy tôi về phía rìa cánh rừng, tôi bị lực của hắn làm ngã xuống đất.

 

Thần trí tôi dần hồi tỉnh, đây là chiến trường đẫm máu, là cuộc chiến tàn khốc, dù là Hung Nô hay người Hán, đao kiếm không có mắt, ai cũng chẳng quan tâm. Cho dù tôi có chạy ra thì cũng chỉ thêm một vong hồn dưới đao kiếm mà thôi.

 

Không biết qua bao lâu, tiếng la dần nhỏ lại, chúng tôi trốn trong rừng nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên đất đầy xác người và ngựa, mùi máu tanh quanh quẩn trong không khí, quân Hán đang dọn dẹp chiến trường.

 

“Người Hán đi về phía đông, đó là Tương Thành!” Binh lính cao giọng nói, đám người rời rạc, bọn họ đã thúc ngựa cất vó nhanh chóng thẳng tiến về phía tây.

 

“Hoắc Khứ Bệnh!” Tôi từ trong rừng chạy ra, lần này Triệu Phá Nô không ngăn cản tôi.

 

Chiến mã đã gấp rút phi về phía tây, không hề chậm trễ. Tôi ở phía sau hét lên đuổi theo, chàng lại chỉ quay đầu thoáng nhìn rồi cũng mau chóng phóng ngựa, đoàn kỵ binh tiếp tục lên đường, cát bụi tung trời.

 

Tôi đuổi theo rất xa, mãi cho đến khi bóng dáng chàng khuất dần trong màn đêm mông lung.

 

“Cô gọi ai?” Triệu Phá Nô lẳng lặng đi đến bên cạnh, cúi đầu hỏi.

 

“Không ai cả.” Tôi đứng dậy phủi bụi đất trên người, thấy dơ bẩn không chịu nổi, dù có phủi thế nào cũng không sạch được.

 

Bây giờ phải làm sao? Tôi hai bàn tay trắng, tuy rằng thoát được khỏi đám người Hung Nô nhưng trời đất rộng lớn, tôi làm thế nào mới có thể trở về.

back top