Đại Hán Phi Ca

Chương 2: Quanh quẩn

Giấc mơ này kéo dài đến nặng nề, tôi cảm thấy toàn thân đau đớn không có chút sức lực.

 

“Cô là ai…” Tôi không ngừng la lên.

 

Không biết đã qua bao lâu, bốn phía yên tĩnh trở lại. Tôi nghĩ cơn ác mộng thế là đã hết.

 

Chậm rãi mở mắt, một màn tối đen. Giật giật thân thể, dưới thân thấy mềm mềm, đưa tay sờ soạng là một tầng chăn đệm dày, đây không phải là túi ngủ của tôi. Tôi cố gắng nhớ lại, hiện hẳn phải ở trong lều dưới chân Kỳ Liên Sơn mới đúng.

 

“Mặc Mặc, Trình Văn?” Tôi ngồi dậy, mờ mịt gọi lớn nhưng không có tiếng đáp lại.

 

“Các cậu ở đâu? Mau ra đây!” Trong lòng rầu rĩ, hai người kia thế mà lại đem bỏ tôi ở nơi xa lạ này.

 

Yên tĩnh không một tiếng động.

 

Loạng quạng đứng lên, da mặt nhẵn mịn chạm vào bỗng thấy lạnh lẽo, sàn nhà làm bằng gỗ giống với sàn phòng ngủ của tôi.

 

Chẳng lẽ sau khi tôi ngất đi, họ đưa tôi đến bệnh viện này? Hai tên vô lương tâm đó, tôi bệnh vậy mà cũng không ai ở lại chăm sóc. Chờ khi tôi hết bệnh xem trừng trị các cậu thế nào, tôi không ngừng lảm nhảm.

 

Phòng bệnh này thật rộng lớn, sờ soạng một hồi lâu mới chạm được vách tường, tìm nửa ngày cũng không thấy công tắc bật điện. Lạ thật, xung quanh phòng sao đều tối mù, ngay cả hành lang cũng không có một chút ánh sáng.

 

“Ở đây có y tá không?” Tôi dựa vào tường, vừa đói vừa khát, sao cả bóng người cũng không có.

 

Bỗng nhiên, xa xa có tiếng bước chân truyền đến, lòng vui vẻ, “Mặc Mặc?”

 

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, sau khi thân ảnh nhỏ nhắn đó bước vào căn phòng bỗng chợt sáng lên.

 

Giây tiếp theo tôi hoá đá tại chỗ, ngay cả hít thở cũng chậm chạp. Người từ ngoài cửa bước vào mang theo một ngọn nến nhỏ được bọc bốn phía, ánh sáng lờ mờ phát ra, càng làm cho tôi kinh ngạc là cô mặc một chiếc váy màu lục, làn váy rất dài, che kín cả nửa thân dưới. Phục sức thế này tôi không xa lạ, trong phim truyền hình cổ trang có vô số nhưng bình thường ai lại ăn mặc kiểu này?

 

“Dao Ca, muội thấy trong người khá hơn chưa?” Cô ấy nhướn đôi mày đẹp lên, giọng nói tràn đầy vui mừng.

 

“Tôi…” Trong lòng cả kinh, cô ấy sao lại biết tên tôi.

 

Cô ấy thấy biểu hiện ngây ngốc của tôi thì tiến đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía tôi, ánh đèn lay động quỷ dị nói không nên lời, tôi cảm giác hai chân mềm nhũn, cố sức bám lấy bức tường.

 

“Muội cảm thấy sao rồi? Đau ở đâu?” Cô ấy đưa tay áp lên trán tôi, lòng bàn tay ấm áp. May quá, không phải quỷ.

 

Thở phào nhẹ nhõm, tôi từ từ trượt khỏi bức tường.

 

Cô gái áo xanh vội đỡ lấy tôi, lo lắng nói, “Tỷ đi tìm Chu lang trung!”

 

Tôi vội túm lấy tay áo cô kéo lại, cô ấy nghi hoặc ngồi xuống trước mặt tôi, đặt cây nến lên bàn, đôi mắt nhỏ dài không ngừng đánh giá tôi.

 

“Cô là ai?” Tôi lấy lại bình tĩnh, cứng ngắc hỏi, âm thanh từ miệng tôi phát ra lại là một giọng nữ trong trẻo, hoàn toàn khác với giọng nói vốn trầm thấp của tôi.

 

“Dao Ca, muội làm sao thế? Tỷ là Thuý Lâu đây!” Cô gái áo xanh nghe tôi nói thì trợn to mắt kinh ngạc, tay đỡ lấy vai tôi.

 

“Tôi không biết cô…” Tôi lắc đầu, thành thực trả lời.

 

“Chúng ta thuở nhỏ đã cùng lớn lên ở phủ công chúa, muội sao lại quên được?” Cô gái tự xưng Thuý Lâu bịt cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ không thể tin nổi.

 

Phủ công chúa? Trong đầu tôi ầm ầm rung chuyển, đột nhiên một ý nghĩ hoang đường hiện lên, nỗi kinh sợ tức thì dâng tràn.

 

“Đây là đâu? Có phải Lương Châu không? Bây giờ là ngày mấy tháng mấy?” hoảng hốt nắm lấy tay Thuý Lâu, tôi run run lắc, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

 

“Lương Châu nào? Chúng ta ở Trường An, trong phủ Bình Dương công chúa. Ngày mấy tháng mấy là sao?” Thuý Lâu càng thêm khó hiểu, đôi mày thanh tú nhíu lại.

 

Trường An! Đông Đô Lạc Dương, Tây Đô Trường An, đây là hai thành thị nổi tiếng phồn hoa nhất thời cổ đại, nhưng bây giờ Trường An đã được sửa thành Tây An.

 

“Tôi muốn hỏi, bây giờ là năm nào tháng nào?” Xem ra Thuý Lâu cũng không hiểu lời tôi nói, tôi lo lắng giải thích.

 

“Bây giờ là mùa xuân năm thứ sáu, Bắc Nguyên.” Thuý Lâu nâng tôi đứng dậy, bước chân tôi lâng lâng, mơ hồ nghe lời cô nói, trong lòng cũng bối rối vô cùng, tùy ý cô đưa đến bên giường.

 

Bắc Nguyên là niên đại nào? Cố gắng nhớ lại, từ sau khi trường trung học phân khoa văn, môn lịch sử của tôi rớt thê thảm, cần tìm tư liệu gì cũng phải lục tung lên, trong đầu chẳng có gì để dùng.

 

“Vậy hoàng đế là ai?” Cô ấy vừa nói chúng tôi ở phủ công chúa, vậy nơi này nhất định là thời đại quân chủ chuyên chế.

 

“Sao muội ngay cả cái đó cũng quên được? Hiện nay là hoàng đế đời thứ năm Đại Hán triều, bào đệ của Bình Dương công chúa.” Thuý Lâu vừa nói chuyện vừa khêu cao bấc nến, tôi đã thấy rõ được mọi thứ xung quanh.

 

Chỗ tôi đang nằm là trên một cái giường rộng rãi nhưng không giống giường, nó rất thấp, gần bằng sàn nhà, như một cái sạp. Căn phòng bốn mặt, chính giữa là một cái bàn tròn không có ghế, chỉ có vài cái đệm xung quanh. Cuối giường là một cái bình phong, bên trong có vài bộ quần áo.

 

Tôi quay đầu nhìn bên cạnh, bên giường sát vách tường là một cái gương đồng, phía dưới là một cái sạp bằng gỗ, trên bày các đồ trang sức sáng lấp lánh, cạnh đó rải rác vài hộp gỗ, khi tôi nhìn đến chiếc lược gỗ thì mới hiểu đây là bàn trang điểm. Đối diện giường là một cửa gỗ khắc hoa thấp, hai cánh cửa sổ kiểu dáng như cánh quạt gắn hai bên, rất có phong cách lịch sự tao nhã cổ xưa.

 

Nhắc tới Hán triều, trước tiên tôi nghĩ đến Hán Vũ Đế, mà Lưu Triệt quả thật có một tỷ tỷ - người đã tiến cử Vệ Tử Phu và đã được gả cho Vệ Thanh, chính là Bình Dương công chúa! Trong lúc nhất thời, liên kết những điều này lại tôi đã có đáp án.

 

Nói vậy, tôi thật sự đã đến Đại Hán triều! Bình thường xem phim truyền hình hay tiểu thuyết xuyên không tôi luôn sinh lòng nghĩ, khi nào thì mình cũng được thể nghiệm một phen nhỉ, bây giờ chuyện hoang đường này lại thật rớt xuống người mình, vậy mà chẳng chút vui sướng, có chăng chỉ là sợ hãi và bất an vô cùng!

 

“Hán Vũ Đế Lưu Triệt?” Tôi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Thuý Lâu, thử hỏi.

 

Bịch một tiếng, cây nến trong tay Thuý Lâu rớt xuống đất, cô ấy kinh hoảng chạy tới bịt miệng tôi, hạ giọng: “Sao muội dám gọi tục danh của Thánh Thượng! Dao Ca, muội thật bệnh đến hồ đồ rồi.”

 

Tôi không lên tiếng để che dấu việc tôi hoàn toàn không biết chút gì về sự việc nơi này. Được rồi, lịch sử về Hán Vũ Đế tôi có lẽ biết, hẳn là có tác dụng.

 

“Cho muội chút nước đường được không?” Tôi cố nén sự bối rối trong lòng, cảm thấy thân thể thật suy yếu, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh, trải qua phen giày vò này tứ chi đã vô lực, tôi cần bổ sung năng lượng. (thay đổi xưng hô thôi!)

 

Thuý Lâu há hốc miệng, thấy vẻ mặt tôi có lẽ sẽ không nói thêm gì nữa, chốc lát mới bưng đến một cái chén.

 

“Thuý Lâu, muội đau đầu quá, mọi chuyện trước kia đều không nhớ rõ…muội không phải bệnh rất nặng chứ?” Cầm cái chén từng ngụm uống vào, thân thể dần ấm lên. Tôi hết sức hòa nhã nói, ánh mắt có chút chua xót, trong lòng quả thật khổ sở mà.

 

Bỗng dưng trở về ngàn năm trước, cuộc sống hiện đại của tôi thế nào, nghĩ tới ba mẹ, nghĩ tới bạn bè, tôi còn chưa thi đỗ nghiên cứu sinh, còn chưa yêu đương, chưa kết hôn, tôi còn rất nhiều nơi chưa đi, tôi muốn nằm trên giường lớn nhà tôi ôm laptop xem phim, chơi game. Tôi còn chưa thực hiện được lý tưởng, làm một bạch y thiên sứ. Tôi…càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được bật khóc.

 

Thuý Lâu nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi ôn nhu an ủi, “Đừng sợ, qua ít nữa là hết thôi.”

 

 

“Tỷ nói cho muội nghe chút chuyện trước kia đi.” Tôi năn nỉ, nằm trong lòng cô, trên thực tế cơ thể tôi còn nhỏ hơn cô.

 

Từ lời kể của Thuý Lâu, đại khái tôi đã rõ hiện trạng của mình, tôi vẫn tên Lý Dao Ca, giống tên hiện đại. Thân phận là một ca cơ trong phủ Bình Dương công chúa, Thuý Lâu cũng là ca cơ, hai người chúng tôi quan hệ rất tốt.

 

Lịch sử nói, bên trong phủ Bình Dương công chúa nuôi dưỡng rất nhiều ca cơ mỹ mạo trẻ trung, vì để giúp đệ đệ Lưu Triệt nàng tìm một người vợ xinh đẹp, trái tim chân thực, Vệ Tử Phu lên ngôi hoàng hậu là từ đó.

 

Tôi đối với nữ tử truyền kỳ này rất ngạc nhiên, đệ đệ của nàng - Vệ Thanh, cháu ngoại - Hoắc Khứ Bệnh được xưng là hai bức tường thành vững chắc của đất nước, đều là mãnh tướng hầu tước, trước kia thường xuyên ôm sử ký, đối với mấy lời này trong đầu tôi đã khắc họa nên hình dáng bề ngoài của họ.

 

Hoá ra tôi chỉ là một ca cơ thân phận thấp kém, nói trắng ra chính là nô tỳ, đặc biệt trong xã hội phong kiến cấp bậc sâm nghiêm, những nữ nhân như tôi mạng sống chỉ như con kiến, là đồ vật phụ thuộc vào chủ nhân.

 

Xem ra xuyên không cũng không nhất định đều có mệnh tốt đầu thai vào nhà quan lại quyền quý. Nặng nề thở dài, tôi quay về nằm xuống giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn.

 

“Muội vì sao lại sinh bệnh?” Tôi ngoái đầu, Thuý Lâu ngồi xuống mép giường giúp tôi dém góc chăn.

 

Động tác của cô ấy đột nhiên dừng lại, nhướn mi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, tôi bị cô ấy nhìn mà bối rối. Thật lâu sau cô ấy than nhẹ một tiếng, nói, “Muội nay đang bệnh nặng, hãy chặt đứt si niệm lúc trước đi, chúng ta từ nhỏ đã mạng tiện, không thể vọng tưởng.”

 

Nghi hoặc nhìn cô, tôi trước đây từ lời nữ tử này nói, chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết?

 

“Muội không nhớ gì cả.” Tôi ngây ngẩn nói, ánh mắt trống rỗng, hai tay đặt trên chăn vặn xoắn.

 

“Vậy là tốt nhất! Người như Hoắc công tử, không phải chúng ta có thể với tới được.”

 

“Hoắc công tử nào?” Tôi vừa nghe cô nói, lập tức hưng phấn, vội ngồi bật dậy kinh ngạc thốt ra, “Hoắc Khứ Bệnh?”

 

Tay Thuý Lâu run lên, ánh mắt lại ảm đạm, “Quả nhiên, muội vẫn không thể quên được ngài.”

 

Tin tức này quá chấn động, ‘tôi’ lại thích Hoắc Khứ Bệnh. Cho dù không tinh thông lịch sử cũng biết Hoắc Khứ Bệnh còn trẻ đã chết yểu, trời ghen ghét người tài, hai mươi bốn tuổi đã bệnh chết.

 

Nghĩ đến đây trong lòng thậm chí có chút thẫn thờ, con người sống ở thời đại này còn không biết tương lai sẽ ra sao, bánh xe lịch sử ầm ầm lướt tới nghiền nát sinh mệnh trần thế hèn mọn.

 

“Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?” Tôi tò mò hỏi, Mặc Mặc nói rất đúng, nữ nhân trời sinh đều nhiều chuyện, đụng tới những chuyện ám muội sẽ hứng khởi dạt dào.

 

“Hoắc công tử mười tám tuổi, mặc dù chưa làm lễ đội mũ nhưng cũng đã nổi danh khắp thành Trường An, là người hào sảng...” Thúy Lâu ý nhị nói, giọng từ từ thấp xuống, tôi trộm nhìn thần sắc cô ấy, thế mà đã đỏ mặt.

 

Xem ra ở thời đại này Hoắc Khứ Bệnh chính là người trong mộng của phần lớn các cô gái xuân khuê. Nhớ bức hoạ của hắn trong sách, hung thần ác sát, nhìn không thấy chút mỹ cảm nào.

 

“Chỉ là tiểu tử thôi!” Tôi khinh thường nói, năm nay tôi đã hai mươi, còn lớn hơn hắn hai tuổi.

 

“Dao Ca, muội mới mười sáu tuổi thôi đấy!” Thúy Lâu dịu dàng nhéo nhéo mặt tôi, sẵng giọng.

 

Hoắc Khứ Bệnh, Hán Vũ Đế, Bình Dương công chúa, trong lòng tôi lặng yên nhớ lại, những cái tên này cho tới nay chỉ là những hình bóng lịch sử, xuất hiện quá xa cả cuộc đời tôi. Đột nhiên tất cả lại tồn tại một cách chân thực, điều này làm cho tim tôi loạn nhịp đập mạnh.

 

Thời gian đan xen quấn bện buộc chặt tôi vào giữa, trong dòng sông lịch sử mờ mịt, tôi chỉ là một sinh mệnh tồn tại ngoài ý muốn, tựa như vô số vì sao trong màn trời đêm, đang lúc loé sáng lại chợt biến mất ở nơi tận cùng vũ trụ.

 

Thúy Lâu thấy tôi còn đang bệnh, sắc mặt mệt mỏi nên chỉ nói với tôi vài lời rồi rời đi.

 

Tôi không ngủ được, vén chăn ra thong thả bước đến bên cửa sổ.

 

Trời đêm hai ngàn năm trước càng sâu thẳm hơn, duy chỉ có vầng trăng tròn là vẫn trong trẻo lạnh lùng.

 

Trăng xưa chiếu người đương đại, ngoài cửa sổ tối đen, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng cây cối xào xạc.

 

Gió đêm lạnh lẽo, tôi ôm lấy thân mình, phát hiện chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, thân trên là áo ngắn, phía dưới là váy dài, làn váy xòa xuống sàn nhà.

 

Trang phục của nữ tử Hán triều thật đặc sắc, để làm nổi bật dáng người thướt tha, trang phục chỗ ôm chỗ suông, váy dài thắt lại ngay đai lưng, vạt áo ôm gọn, rồi xoè ra như hoa loa kèn, rũ xuống đất, loạt xoạt kéo ở phía sau, tư thái theo từng bước chân mà tôn lên dáng vẻ phong tình.

 

Trong tấm gương đồng phản chiếu một khuôn mặt xa lạ, tôi cẩn thận nhìn ngắm, tay ôm lấy đôi gò má. Nữ tử trong gương thoạt nhìn chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi, hai gò má căng mịn, cằm nhỏ xinh, cái miệng anh đào chúm chím, mũi cao thẳng, mang máng giống hình dáng của tôi. Chỉ có đôi mắt lại cực kỳ giống tôi, tròng mắt đen như thu thủy, mẹ tôi từ nhỏ thường khen tôi có đôi mắt đẹp, to đen lúng liếng rất linh động.

 

Nhưng mắt tôi lại chưa bao giờ có thần sắc buồn bã đến vậy, như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng.

 

Nữ tử này còn đẹp hơn tôi, tuy rằng sắc mặt tái nhợt chưa tô son điểm phấn nhưng đã có bóng dáng mười phần của mỹ nhân, nhìn hình ảnh trong gương tôi hơi mê mẩn. Ông trời vẫn còn chiếu cố đến tôi, lại được xuyên vào cơ thể của một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc là thân phận nghèo hèn, hồng nhan phận mỏng.

 

Không biết vì sao tôi bỗng thương cảm, luôn có những cảm xúc không thuộc về tôi từ đáy lòng trào dâng. Chủ nhân của cơ thể này có lẽ đã chết nhưng từ chốn u minh tối tăm tựa hồ luôn có thứ gì đó dẫn dắt tôi.

 

Tôi ngồi xuống bàn trang điểm, Hán triều không có ghế, nam nữ đều phải quỳ gối trên đệm, tư thế này gọi là kình tọa, thời gian lâu hai chân sẽ run lên nhưng nhìn lại rất tao nhã.

 

Trên mặt bàn có nhiều phụ kiện nhỏ tinh xảo khéo léo, tôi cầm lấy một sợi dây có miếng ngọc làm từ đá quý, giơ ra trước mặt đung đưa. Bởi vì rất thích trang phục nữ tữ thời cổ đại, tôi có biết qua món đồ này, là trang sức đang thịnh hành của nữ tử Hán triều, tên là thắng (*), cùng tên gọi nhưng chất liệu khác nhau, như làm từ ngọc thì gọi là ngọc thắng, còn có bảo thắng, hoa thắng, vân vân, buông xuống trước trán để tô điểm cho dung nhan nữ tử.

 

Son môi, phấn, chì kẻ mắt, trâm cài, đủ loại đủ kiểu, Bình Dương công chúa nuôi dưỡng ca cơ thực tốn công tốn sức. Dung mạo Thuý Lâu vốn đã rất đẹp nhưng so với khuôn mặt này của tôi vẫn còn kém vài phần, xem ra ca cơ trong phủ đều là những nữ tử trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, cùng chờ đợi một ngày được bay lên cành cao hoá thành phượng hoàng.

 

Tôi gượng cười, mười mấy năm ăn học đột nhiên trở thành người cổ đại, tại thời đại hoàng kim xa hoa này, phí hoài tuổi xuân và sinh mệnh.

 

Nói vậy, chủ nhân của cơ thể này cũng tưởng niệm Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ tài cao mà thành tương tư, suýt mất mạng, thật đáng thương!

 

Ngọn nến phía sau lập lòe, tôi xuất thần nhìn chằm chằm ngọn lửa, nữ tử trong gương đột nhiên nở nụ cười, khóe môi cong lên, đôi mắt lại mọng nước.

 

Phục hồi tinh thần mới phát hiện nữ tử trong gương chính là tôi, vội vàng gạt lệ lại phát hiện hoá ra không phải tôi đang khóc, tôi sợ đến mức ngã ngửa không dám nhìn vào gương, nhìn quanh bốn phía im lặng đến đáng sợ. Cảm thấy cả người phát run, rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.

 

Lời tác giả:

 

- Hán hiếu Vũ Hoàng đế là thụy hào sau khi Lưu Triệt qua đời nên lúc này không gọi là Hán Vũ Đế.

 

- Nữ chính vì hiểu biết lịch sử, cho nên mới xưng hô như vậy, hành động của cô không vi phạm nguyên tắc lịch sử.

 

(*) Ðồ trang sức trên đầu. Ðời xưa cắt giấy mùi làm hoa, để cài vào tóc cho đẹp, gọi là hoa thắng 花勝. Ðàn bà con gái bây giờ hay tết các đoạn vóc cài đầu, gọi là xuân thắng 春勝, phương thắng 方勝 cũng là ý ấy. Có thứ chim gọi là đái thắng 戴勝 vì đầu nó có bông mao. Như con gái cài hoa vậy.

 

Vì nữ chính đến từ hiện đại, nên mình không dùng cách xưng hô ‘nàng’ khi nữ chính nói về Thuý Lâu, mà dùng cách nói hiện đại là ‘cô’. Sau này sẽ tùy chỉnh.

back top