Đại Hán Phi Ca

Chương 24: Mệnh cách

Mồng một tết, giữa lúc đang lơ mơ ngủ lại bị tiếng pháo đì đùng đánh thức, phủ công chúa ngập tràn không khí vui vẻ hòa thuận, yến tiệc linh đình, pháo nổ lốp bốp, cũng tương tự như lễ mừng năm mới ở nhà. Công chúa cho chúng tôi y phục mới theo quy định cho ca cơ, đêm đó nhận y phục, tôi cảm thấy nhớ vô cùng những bộ đồ chuẩn bị đón năm mới.

 

Tuy rằng thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tôi vẫn xung phong nhận biểu diễn ca múa, dù sao trong mắt mọi người, tài nghệ của tôi ở Bình Dương phủ rất xuất sắc, huống hồ trong không khí hội hè này sao có thể bỏ qua.

 

Từ hôm bắt đầu học múa tôi đã không thể dừng lại, từng mạch máu toàn thân như được kích hoạt, các điệu Sở Vũ và Trường Tụ Vũ cực kỳ dễ dàng với tôi, cơ thể cứ nương theo tiếng nhạc mà lắc lư, như tận sâu trong tâm hồn tôi cũng đang lả lướt theo.

 

Lương công tử tinh thông ca vũ, ngày ấy ở Mai Uyển tôi đã thấy hắn thanh sam giản dị, tay cầm nhành mai làm kiếm, vô cùng tao nhã.

 

Bữa tiệc gia đình mồng một tết, Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên đều có mặt, đến giữa bữa tiệc tôi mới gặp họ.

 

Buổi trưa, ca cơ chúng tôi đến phòng chờ chuẩn bị, mới vừa đi tới rừng trúc thì thấy một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, y phục khúc cư thâm (1) màu xám xanh, hắn nhìn qua còn trẻ hơn Hoắc Khứ Bệnh, dáng người gầy yếu, khuôn mặt không quá trắng nhưng có chút quen quen, nhưng trước kia tôi chưa từng gặp hắn.

 

Tôi còn đang suy nghĩ thì những người bên cạnh đã tiến lên bái kiến, các nàng gọi hắn là Bình Dương Hầu.

 

Tôi kinh ngạc nhìn đứa bé này, Bình Dương Hầu không phải đã qua đời rồi sao? Sau đó mới biết, Bình Dương Hầu là tước vị Lưu Bang khi phong cho công thần thì ban cho Tào Sâm, hậu nhân Tào gia thừa kế tước hiệu này nên đều gọi là Bình Dương Hầu. Bình Dương Hầu này tên Tào Tương, kế thừa tước vị của phụ thân Tào Thọ, là con trai của Bình Dương công chúa, năm trước đi học bên ngoài nên tôi chưa gặp.

 

Trách sao tôi thấy rất quen, chiếc mũi nhỏ nhắn, bờ môi cong cong, bảy, tám phần giống với Bình Dương công chúa.

 

Vừa đi tới cửa, thấy Hoắc Khứ Bệnh mình mặc trường sam vàng nhạt đang rảo bước tới, chàng thường thích các màu sắc nhu hòa. Nhưng mắt tôi lại dừng phía sau chàng, tôi thấy rất hưng phấn.

 

Thấy một chỏm tóc của trẻ con lập lò dưới góc áo Hoắc Khứ Bệnh, mình mặc một cái áo bông thật dày giống như quả khí cầu. Trên khuôn mặt tròn vo là một đôi đồng tử đen láy đang đảo tròn, cánh tay mũm mĩm cầm một cái bánh, thật là đáng yêu!

 

Cặp đôi này rất ngộ nghĩnh, một Phiêu Kỵ tướng quân tư thế oai hùng phấn chấn dẫn theo một tiểu lâu la tròn trịa, tôi không thể không buồn cười.

 

Bước tới xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ, “Ngoan, gọi tỷ tỷ đi!” rồi nhìn Hoắc Khứ Bệnh, đứa trẻ thấy tôi bước qua thì ngọ nguậy rúc vào lòng chàng. Hoắc Khứ Bệnh không biết làm sao đành kéo nó ra giới thiệu với tôi.

 

“Đây là đệ đệ cùng cùng cha khác mẹ của ta, Hoắc Quang.”

 

Tôi giật mình ngẩng đầu, lực tay cũng nới lỏng, nhóc con hiện tại đang bị tôi trêu chọc lại là Hoắc Quang! Tôi nghiêm túc nhìn đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi này, ngày sau sẽ là trọng thần được uỷ thác của Hán Vũ Đế, Đại Tư Mã quyền khuynh thiên hạ thời đại Chiêu Đế và Tuyên Đế!

 

Nhân chi sơ như ngọc, đến khi hắn bị cuốn vào vòng phân tranh triều chính, nếm được tư vị của quyền lực thì ai còn nhớ được bộ dáng hồn nhiên trong sáng lúc này của hắn?

 

Thúy Lâu kéo tôi đang sững sờ, vui vẻ tiến vào phòng.

 

Tiếng nhạc rộn ràng phấn khởi, trong không khí ngập đầy hương rượu và đồ ăn, mọi người nói cười xôm tụ. Tôi cùng vài vũ cơ lên đài, trình diễn đạp ca (2)

 

Tay áo dài màu xanh biếc vung lên, tôi uyển chuyển xoay tròn, cơ thể mảnh mai theo ống tay áo uốn lượn, nhịp chân biến chuyển, các vũ cơ phía sau cũng theo bước chân tôi di chuyển.

 

Tôi hướng về Hoắc Khứ Bệnh, kín đáo ngóng nhìn, thấy ánh mắt chàng sáng quắc, mỉm cười với tôi, hai chiếc răng khểnh nghịch ngợm lộ ra, chàng giơ rượu về phía tôi.

 

Mũi chân đạp theo nốt nhạc cuối cùng, điệu múa kết thúc, tôi cảm thấy toàn thân bừng bừng, vô cùng phấn khích.

 

Vừa định lui ra, Bình Dương công chúa lại gọi tôi lại, tôi dè dặt bước tới. Có thể là vì nghỉ lễ, bà lại ban thưởng cho tôi được ngồi phía sau dùng cơm.

 

Vốn định chối từ nhưng bụng cũng đã đói, hơn nữa tôi cũng rất muốn cùng dùng bữa với Hoắc Khứ Bệnh một cách quang minh chính đại, tôi cúi đầu nhìn mọi người, Vệ Thanh đang gắp thức ăn, đầu cũng không ngẩng lên, tôi cũng bình tĩnh lại, có lẽ là vì Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh cho tôi cảm giác như bậc trưởng bối. Tào Tương kinh ngạc nhìn tôi nhưng cũng không có biểu hiện gì, Hoắc Quang thì quậy phá Hoắc Khứ Bệnh, nhoi lên nhoi xuống trong lòng chàng.

 

Công chúa sai người mang bàn ăn đến, Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng trước, vẫy vẫy tôi, tôi không dám nói gì, chàng thật to gan. Không ngờ Bình Dương công chúa lại cười đồng ý, may là ở đây không có người ngoài, chứ nếu không thì không hợp lễ nghĩa.

 

Trong sảnh náo nhiệt, tôi ăn uống tự nhiên, thức ăn ngon miệng, thấy Hoắc Khứ Bệnh len lén sáp lại gắp một miếng thịt khô bỏ vào bát tôi, rồi đến gần tôi nói, “Biết nàng thích món này mà.”

 

Khi ở quân doanh không có gì ăn, chỉ có thịt khô mà thôi.

 

Tôi bỗng thấy lòng ấm áp, đưa mắt nhìn quanh thấy ai nấy đều đang dồn mắt về chỗ tôi, mặt nóng lên, tôi vùi đầu cặm cụi ăn, chàng cũng không ngờ nên giả lơ nâng chén rượu uống cạn.

 

Ca múa vẫn tiếp diễn, Thúy Lâu gảy đàn, tôi ngồi ở vị trí quan khách, im lặng lắng nghe tiếng nhạc với cảm giác thích thú. Nàng vừa cất tiếng vừa hướng về bên này, ánh mắt kia như oán trách như ái mộ, tiếng ca của Thúy Lâu cũng rất hay, không hề thua kém tôi.

 

Tôi quay đầu nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chàng mỉm cười đón lấy ánh nhìn của Thúy Lâu, Thúy Lâu đỏ mặt tiếp tục ca hát, như vừa nhận được sự khích lệ to lớn.

 

Tôi thật muốn lấy đũa gõ đầu chàng, đừng tùy tiện cười với người khác chứ, thường xuyên qua lại ai có thể không động tâm? Chàng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi, tôi gắp một miếng thịt nai nướng thiệt to nhét vào miệng, nhai nhai khí thế.

 

“Hỉ yến của Bình Dương Hầu quyết định khi nào?” Vệ Thanh nâng chén rượu nói.

 

 

Tôi buông đũa nhìn họ, Tào Tương sắp kết hôn? Hắn vẫn còn nhỏ mà.

 

Tào Tương cầm bình rượu, trên khuôn mặt gầy gò thoáng ửng đỏ, “Bệ hạ khâm thưởng, ba tháng sau.”

 

Bệ hạ tứ hôn? Tôi nhớ lại trước đây Thúy Lâu từng nói với tôi bệ hạ tứ hôn, chẳng lẽ là ban cho Bình Dương Hầu, không phải Hoắc Khứ Bệnh? Nhớ đến vẻ mặt Thúy Lâu lúc đó nhất định là vậy, nếu không nàng không biết chừng sẽ thương tâm đến đâu!

 

Tất cả cùng nâng cốc chúc mừng, tôi thì lấy trà thay rượu, cũng nhấp môi.

 

“Khứ Bệnh, nghe nói bệ hạ đã đề cập đến việc con và Trương Cơ.” Bình Dương công chúa hỏi.

 

Tôi đang uống canh, vừa nghe đến Trương Cơ, thiếu chút nữa nghẹn họng, cúi nhìn bát sứ trước mặt, tâm trạng xuống dốc không phanh, lại là Trương Cơ…

 

“Khứ Bệnh còn chưa nghĩ đến!” Chàng uống một hơi cạn sạch.

 

Ban đầu tôi còn thắc mắc Hoắc Khứ Bệnh vì sao lại xuất hiện ở phủ công chúa, hóa ra chàng đã lớn lên ở đây, vì còn trẻ nên ở gian nhà phía nam của phủ.

 

“Đã đến giờ.” Hạ nhân bẩm báo, Bình Dương công chúa dẫn mọi người cùng đi ra ngoài.

 

Tôi đi cuối cùng, còn đang nhìn xung quanh thì tay trái trong tay áo bỗng bị ai đó nắm lấy, ngẩng đầu thấy Hoắc Khứ Bệnh vẫn thản nhiên nhìn về trước, bàn tay to nhẹ nhàng nắm tay tôi, lòng tôi xao động. Tay áo dài rộng che phủ, tôi cùng chàng đi ra.

 

Trong sân đã chật ních người, có ba gã đeo mặt nạ quái dị đứng ở giữa, đầu đội những sợi lông đỏ, mặc những y phục tạo hình, tay cầm trống, nhảy múa xoay xoay theo vòng tròn.

 

Những gã đeo mặt nạ thay phiên nhau múa máy, rồi bỗng nhiên từ phía sau họ nhảy ra một gã đeo mặt nạ quỷ, hắn choàng một tấm da gấu, tay cầm thương và tấm chắn, đóng vai vua chúa, thoắt cái hơn mười đứa trẻ nhảy ra giữa sân, đóng vai các con mãnh thú, giương nanh múa vuốt, vừa múa vừa la hét.

 

Tôi kinh ngạc nhìn màn nhảy múa quái lạ trước mặt, nam nhân mặt quỷ đứng trước tôi lắc lư, làm tôi phải lui về sau từng bước.

 

Ánh sáng đỏ chợt lóe, Hoắc Khứ Bệnh vừa kịp ôm lấy tôi kéo vào ngực. Gã mặt quỷ từ trong tay phun ra lửa đỏ, sau đó hắn tiếp tục phun về phía mọi người, ai nấy đều hứng khởi đứng xem, chỉ mình tôi vô cùng sợ hãi, đây không phải vũ đạo, có vẻ giống một loại vu thuật nào đó hơn.

 

“Đại vu sư đang làm lễ trừ quỷ, đừng sợ.” Hoắc Khứ Bệnh nói nhỏ bên tai tôi.

 

Thật sự chỉ là Đại vu sư? Trình độ mê tín của người xưa không hề thấp, tôi chỉ muốn dùng kiến thức của khoa học thế kỷ hai mươi mốt chỉ cho chàng, cơ thể chết đi sẽ không có linh hồn, nếu không bao lâu nay khu nhà giải phẫu của trường chúng tôi còn không loạn ngất trời?

 

Mọi người đều vui mừng, nam tử giữa sân càng múa càng hăng, ánh đuốc cháy sáng cả màn trời đen đặc, phát ra những tiếng kêu như dã thú.

 

Đột nhiên, nam tử mặt quỷ nhảy bật về phía trước, một tay chỉ vào giữa trán tôi, ánh lửa bỏng rát hắt vào làm tôi phải nhắm chặt mắt lại.

 

“Thiên Lang hiện thế, mệnh của ngươi khác người, không phải vật trong ao.” Giọng nói khàn khàn từ phía sau chiếc mặt nạ vọng ra như một thứ chú ngữ.

 

Tôi kinh sợ, Thiên Lang tinh! Ngày ấy dưới Kỳ Liên Sơn, tôi quả thật đã thấy Thiên Lang tinh biến mất trong màn đêm, rồi ngực tôi nổi lên một vết bớt cùng hình dạng! Mệnh cách khác người…Những từ này ầm ầm giộng vào đầu tôi, chẳng lẽ hắn biết tôi đến từ tương lai?

 

Tôi lo lắng mở to hai mắt, thình lình giữ lấy tay hắn, giọng tôi vì kích động mà run rẩy mất tự chủ, “Ông biết tôi…”

 

“Truy tìm vinh hoa, phú quý có tướng, nào ai biết được!” Hắn ngắt lời tôi, quay lưng nhảy vào giữa đám người, tôi thất thần nhìn bóng lưng quỷ dị của hắn, chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn lơ lửng hơi thở cổ xưa bí ẩn, toàn thân tôi co rúm lại.

 

Tôi rúc vào lòng chàng, dõi tìm bóng hắn xung quanh, mấy nam tử đeo mặt nạ xẹt qua bên cạnh tôi, không phải hắn! Tôi không buồn để ý ánh nhìn khác lạ của mọi người, đẩy những kẻ đang múa may loạn xạ trước mặt qua, nhưng nam tử mặt quỷ kia lại như mất tung mất tích.

 

Tôi chạy vào giữa đám đông kêu gọi ầm ĩ, tiếng pháo nổ dường như đang xa dần.

 

Mệnh cách khác người, những từ này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, mắt đảo qua rừng cây, phòng ốc, đường mòn, hắn không còn chút bóng dáng.

 

Bỗng nhiên lòng trào dâng một nỗi tuyệt vọng, ngay mới rồi tôi còn nghĩ hắn biết được bí mật của tôi, thậm chí có thể giúp tôi trở về! Hy vọng về nhà nháy mắt cũng tiêu tan, tôi đã không thể chống chọi nổi nữa.

 

Suy sụp ngồi xuống đất, gió lạnh thấu xương nhưng không có nhà để về, bên tai tôi là tiếng gió rít gào, xung quanh hoang vắng tịch liêu.

 

Đến khi Hoắc Khứ Bệnh ở phía sau gọi, tôi mới sực tỉnh.

 

(1) Y phục Khúc cư thâm: một loại trang phục nhà Hán, vui lòng tham khảo google.

 

(2) Đạp ca: hình thức vừa múa vừa hát.

back top