Đại Hán Phi Ca

Chương 26: Chấp niệm

Thả Trương Cơ.

 

Được, hay lắm, không uổng công tâm tôi dành cho chàng!

 

Kẻ kia đẩy Trương Cơ ra ngoài, nàng ngã vào lòng Hoắc Khứ Bệnh, sợ hãi khóc lóc, tôi nhìn nàng co rúm người lại mà chẳng chút cảm xúc nào.

 

“Cô về trước đi.” Hoắc Khứ Bệnh buông Trương Cơ ra, đoạn nhìn tôi nói.

 

Bây giờ chỉ còn lại hai gã, một gã đang giữ chặt tôi, gã còn lại đứng đối mặt với Hoắc Khứ Bệnh.

 

“Đi thôi.” Hoắc Khứ Bệnh hất đầu với chúng, tôi bị kéo đi men theo bờ, phía sau là Vị Thủy mênh mông không thấy đáy, nhìn sóng nước cuồn cuộn mà cổ họng tôi như nghẹn lại, vết thương trên cổ đau đớn khiến tôi gần như tê liệt.

 

”Dao Ca, nàng cố chịu một chút!” Chàng cúi đầu nói, hai kẻ kia đi rất nhanh, hẳn e ngại Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên phản kháng.

 

“Cổ ta đau quá, ngươi lui ra một chút đi.” Tôi nghiêng đầu nói với người phía sau, ba người đều khó hiểu nhìn tôi.

 

“Đừng nói nhiều!” Kẻ kia thoáng dừng lại nhưng không thả lỏng tay.

 

“Ngươi dừng lại chút được không, giầy của ta rớt rồi.” Tôi khựng người, hai chân bám trụ xuống đất.

 

Người phía sau cũng mất kiên nhẫn mà dừng lại, tôi cắn chặt răng, trong lòng suy tính đồng thời nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ẩn ý của Hoắc Khứ Bệnh, môi tôi run rẩy nở nụ cười rồi phụt tắt.

 

Như ánh chớp chói lòa, tôi giật mạnh người ra khỏi tay kẻ phía sau, cơ thể lao ra ngoài, hắn hiển nhiên không ngờ được hành động của tôi, toàn thân bị hất lui về sau, tôi liều chết ôm lấy thắt lưng hắn, thanh đao đặt trên cổ tôi cứa xuống vai tôi.

 

Tôi cứ thế bay ra ngoài, Hoắc Khứ Bệnh phóng tới, trong khoảnh khắc rơi xuống nước, tôi nghe thấy chàng hét lên “Dao Ca…”

 

Còn chưa nói hết, lời đã bị nước sông đánh tan, làn nước sâu hoắm từ tứ phía vây lấy tôi làm dưỡng khí cạn dần. Tôi không biết bơi, vẫy vùng vài cái, dòng nước lạnh lẽo ập vào đầu óc tôi khiến tôi không thể hít thở được nữa.

 

Nước mắt chưa kịp tuôn ra đã bị nước sông nuốt lấy. Giây phút chờ chết ấy tôi bỗng nhìn thấy đôi mắt biết cười của Hoắc Khứ Bệnh, trái tim tôi đau đớn thắt lại.

 

Cả thế giới cũng chìm theo, phía trước có chút ánh sáng, tôi sắp chết rồi sao? Nữ tử áo trắng kia đang vẫy gọi tôi, tôi đưa tay ra nhưng làm thế nào cũng không với tới được.

 

Nước sông lạnh buốt đổ vào mũi, miệng và tai tôi.

 

Hoắc Khứ Bệnh, tôi cũng chỉ có thể làm được đến đây cho chàng.

 

 

“Tiểu Dao, muộn rồi!” Mẹ mở cửa phòng, bưng ly sữa nóng gọi tôi.

 

Buồn ngủ quá…Tôi ôm tấm chăn mềm mại, muốn được ngủ một giấc thật say.

 

Nhưng điện thoại di động chết tiệt lại đổ chuông, tôi sờ soạng bên gối.

 

“Alo!” Mắt không buồn mở, ánh mặt trời từ ngoài xuyên suốt qua tấm rèm cửa.

 

“Giúp tớ xin phép đi! Tiểu Dao à, tớ bị cảm rồi.”

 

“Cậu có mà lười biếng ấy, có ai bị cảm mà khỏe như vâm giống cậu không?” Tôi nằm vật xuống, điên tiết hét vào cái điện thoại.

 

“Tớ không thèm thay cậu nghe chửi đâu! Này, này…” Đầu dây bên kia tự dưng nóng nảy cúp điện thoại!

 

Tôi giận dỗi vứt di động đi rồi chui vào chăn tiếp, có trời biết mỗi tháng con ranh đó bắt tôi phải giúp nó xin phép chủ nhiệm lớp bao nhiêu lần! Phát sốt, cảm mạo, dạ dày đau, ngã bị thương…Còn vì muốn được nghỉ mà có thể hận không làm cho mình toàn thân trên dưới không chỗ nào không thương tích! Chủ nhiệm lớp bắn ra tia laze có thể xuyên thủng đầu tôi thành trăm lỗ rồi ấy chứ.

 

“Mặc Mặc chết tiệt…Mặc Mặc đáng ghét…Lấy đá đông chết cậu…”

 

“Dao Ca…”

 

“Mẹ, để con ngủ thêm chút nữa, mới bảy giờ mà…”

 

“Dao Ca?”

 

“Đi học trễ xíu cũng được…lát nói ba chở con đi…”

 

Giọng nói kia vẫn không ngừng gọi tôi, buồn ngủ quá, đầu cũng đau quá, có phải sốt rồi không…

 

“Mẹ, con không phải đã nói rồi sao!” Tôi ngồi bật dậy, nheo mắt nhìn người ở đầu giường la lớn.

 

Tầm mắt dần rõ hơn, đó là Thúy Lâu, tôi kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, không rõ đây là thực hay mơ, đầu lại đau muốn nứt ra.

 

“Dao Ca, muội không sao là tốt rồi!” Nàng cúi đầu nói.

 

“Muội…làm sao cơ?”

 

“Ta và Triệu Thường vừa đến nơi thì muội đã rơi xuống nước hôn mê rồi.” Nghĩ kĩ lại, gặp tai nạn bất ngờ rồi rơi xuống nước. Nhớ lại cảnh đó tôi cũng sợ.

 

Hội đèn lồng Thượng Nguyên, người Hung trà trộn vào thành Trường An, tất cả thích khách đều đã bị giết, tôi rơi xuống nước ngất đi. Vốn là lễ hội lãng mạn ấm áp, bỗng chốc trở thành một trận giết chóc, hơn nữa còn giúp tôi làm sáng tỏ một sự thật cay đắng.

 

“Hoắc Khứ Bệnh đâu, chàng sao rồi?” Tôi vội vàng cầm lấy tay Thúy Lâu, nhìn quanh tìm kiếm chàng.

 

“Hoắc công tử đưa Trương Cơ trở về, nàng cũng bị thương.” Thúy Lâu sờ sờ trán tôi.

 

“Ừm…” Tôi cúi đầu cười gượng, Trương Cơ bị thương, tôi sao lại quên chứ.

 

“Ở đây còn đau không?” Thúy Lâu nhìn cánh tay tôi, lúc rơi xuống nước đao của kẻ kia đã kịp rạch một đường.

 

“Không đau, không đau chút nào.” Thúy Lâu không biết, một đao này không phải đâm vào cánh tay tôi mà là cắm vào lồng ngực tôi khiến máu xối xả tuôn trào.

 

Nguyện ý liều chết thử một lần nhưng lại sợ chàng bị thương, nếu tôi phải chọn lại lần nữa, có lẽ vẫn sẽ chọn cách đó.

 

Nhìn ra ngoài, chàng lúc này chắc đang ngồi bên giường Trương Cơ, tôi cảm thấy chăn gối lạnh quá, còn lạnh hơn nước sông ngoài kia.

 

Có lẽ ở hiện đại thì xương cốt rắn chắc, đến cổ đại tôi lại trở nên yếu đuối, bệnh cũ bệnh mới, ho khan chưa dứt lại rơi xuống nước. Cả ngày nằm im lìm trên giường bệnh, tôi trằn trọc trở mình, thật là nực cười, vốn muốn làm bác sĩ, kết quả lại thành một bệnh nhân tiêu chuẩn luôn rồi.

 

Mỗi đêm uống thuốc xong lại ngủ mê man, màn trướng mềm mại rũ xuống vây lấy tôi, tựa như mọi sự chẳng liên quan gì đến tôi nữa, trong cái thế giới bé nhỏ nơi đây lại đặc biệt yên tĩnh, nghĩ rằng cứ thế mà ngủ thôi, ngủ mãi mãi cùng trời đất, tôi nghĩ tôi đã không còn thuốc cứu nữa rồi.

 

Trong mơ có người liên tục thì thầm, tôi không nghe rõ, khi tỉnh lại, vén màn lên thì chỉ có căn phòng trống trơn.

 

 

Đêm nay tôi uống thuốc xong thì im lặng nằm xuống, qua mấy ngày dưỡng bệnh, dần dần đã có tinh thần, không còn thèm ngủ nữa nhưng vẫn quen hạ màn che, chìm trong khoảng không an bình ở đây.

 

Không gian tĩnh lặng bị một tiếng động khẽ quấy nhiễu, tôi nghiêng tai lắng nghe, có người đang đến, tiếng tay áo cử động dần rõ rồi dừng trước giường.

 

“Hôm nay lang trung nói nàng đã không còn đáng ngại, sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

 

Tôi cứng người, là giọng nói của Hoắc Khứ Bệnh, quay đầu nhìn bóng người thoắt ẩn thoắt hiện nơi cửa sổ, lặng lẽ nghe, cứ coi như tôi đang nằm mơ đi.

 

“Chờ nàng khỏe lại, ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa, nàng lúc nào cũng ngốc nghếch.” Giọng chàng êm dịu, thong thả, cuối câu còn cười khẽ.

 

Tôi siết lấy màn che, đáy lòng chợt chua xót. Thân thể bị thương tôi cũng có thể nhẫn nại chịu đựng nhưng khi nghe chàng nói chuyện, lại khổ sở không cách nào kiềm chế nổi, từng chút từng chút tích lại.

 

Chàng dừng lại một lúc lâu, tấm màn che mềm nhẹ phất phơ trong gió, chỉ một lớp vải thưa nhưng lại khiến trái tim chúng tôi cách xa vời vợi.

 

Tôi trùm chăn kín đầu, không để mình khóc thành tiếng mà chỉ âm thầm nức nở.

 

Có tiếng áo quần sột soạt, chàng đứng dậy, tôi vội chui ra khỏi chăn nhưng vẫn không nhúc nhích nhìn qua tấm màn, sợ chàng cứ thế rời khỏi, nhưng lại cố chấp không chịu vén màn lên, có một hòn đá chắn ở trong lòng, dày vò tôi.

 

“Ngày ấy vì bảo vệ Trương Cơ mà dồn nàng xuống nước, không phải suy tính ban đầu của ta.” Giọng chàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

 

Hai tay nắm lấy màn che, tình cảnh ngày hôm ấy tôi không muốn nhớ lại, tôi trơ mắt nhìn kiếm chàng chậm rãi chỉ về phía Trương Cơ, cũng đâm vào tim tôi, nước sông dù lạnh cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng.

 

“Cứu nàng ấy, là ta không muốn mắc nợ nàng ấy. Còn với nàng, ta nguyện cùng sinh cùng tử, không màng mọi sự…”

 

Gió lạnh hòa vào màn đêm tĩnh lặng cuốn theo tia sáng yếu ớt. Một lúc sau, tôi đã ngộ ra, vì sao lại cứ chấp nhất một sự thật đơn giản như thế! Vốn không phải đã nghĩ đến rồi sao? Khi vì chàng mà chết, lại không biết được tâm ý chàng đối với tôi cũng thế, cùng sinh cùng tử, đây là lời hứa của chàng vào lúc nguy nan nhất. Tôi đúng là đồ ngốc nhất trên đời này…

 

“Đừng giận ta…” Câu nói nhỏ như tiếng muỗi kêu không thể nghe thấy.

 

Hoắc Khứ Bệnh! Tôi vội xốc màn che lên nhưng chỉ còn thấy một góc áo vụt qua, bóng chàng đã biến mất ngoài cửa, phủ phục xuống sàn, tôi mới như vừa tỉnh mộng.

 

Tôi thật sự không hiểu, si niệm còn làm tổn thương con người ta hơn vô tình, vì nó còn hại đến cả cơ thể. Tôi cũng không hiểu, tâm bệnh càng khó hóa giải hơn bệnh mãn tính, nó khiến cho xương cốt mục nát còn trái tim lại như bị khoét rỗng. Tình yêu vốn rất đơn giản, chỉ cần hai chữ tin tưởng, nắm chặt tay người, không bao giờ buông ra, như vậy đã đủ.

 

Một đêm trằn trọc, khi bầu trời bên ngoài hửng sáng, tôi mới thiếp đi một lúc.

 

Tối hôm sau tôi vén màn chờ chàng tới, từ giờ tuất đến giờ hợi, cho đến khi màn đêm buông xuống.

 

Tối thứ hai, thứ ba…thoắt cái đã hơn một tháng, Hoắc Khứ Bệnh không còn xuất hiện nữa. Sau đó tôi hỏi Triệu Thường mới biết được Vũ lâm quân đã bắt đầu đóng quân huấn luyện, đêm đó chàng đến là tạm biệt tôi.

 

Mùa xuân tràn ngập không khí vui vẻ, mấy nhành liễu đã đâm chồi nảy lộc, sức khỏe tôi cũng khá hơn, tâm bệnh chỉ có tâm dược mới có thể chữa được.

 

Đại hôn gần kề, phủ công chúa lại tiếp tục bận rộn, tân phòng của Bình Dương hầu đang được gấp rút xây dựng, trong phủ bỗng ra ra vào vào rộn ràng, bùn, ngói và đá được vận chuyện rần rần, những dãy lầu cũ phía đông Bình Dương phủ đều được dỡ bỏ, xung quanh căn nhà mới được xây thêm hoa viên, thiết kế có phần giống Lãm Nguyệt Lâu, thay đổi quả thật không ít. Bình Dương hầu cưới trưởng công chúa, hôn lễ của hoàng tộc đều mang tính chính trị, tôi ngồi bên ngoài Mai Uyển ngơ ngác nhìn mảnh trời xanh thẳm trong vắt.

 

Mấy ngày trước đây, đại quản gia Trịnh thị của phủ đã triệu tập những ca cơ chúng tôi lại mở cuộc họp chính thức. Đầu tiên là các lễ nghi của buổi lễ hôm đó, rồi nội dung ca múa sắp xếp thế nào, cuối cùng là cố ý nhấn mạnh, có rất nhiều quan lại quyền quý đến tham dự, còn có buổi lại mặt của Hoàng hậu đưa nữ nhi xuất giá, đây là khách quý bậc nhất!

 

Vừa nghĩ tới cái mành che của Hán Vũ Đế cuối cùng cũng sẽ được vén lên mà tôi thấp thỏm kích động.

 

“Chuyện gì mà chuyên chú thế?” Lương công tử không biết khi nào đã ngồi xuống bậc thang bên cạnh.

 

“À…Không có gì, suy nghĩ chút thôi!” Hai tay chống má, tôi thành thật trả lời.

 

“Đại hôn của Bình Dương hầu là những ngày ồn ào, nhỉ?!” Hắn ngửa mặt lên trời than nhẹ.

 

“Vì sao?” Tôi không hiểu hỏi lại.

 

“À…Có muốn học múa kiếm không?” Hắn nhặt lên một cành đào, thanh kiếm giả vung lên tạo nên những tiếng vút vút xé gió.

 

Tư thái múa kiếm của Lương công tử khi ở Định Tương tôi đã được thưởng thức, Hán triều đánh giá cao võ thuật, nam nhân thường mang theo kiếm. Ấy nhưng phong cách của hắn lại rất hợp với việc múa kiếm, có thể tạo nên những cảm hứng khó quên.

 

Cả buổi chiều, hậu viện Mai Uyển đều là bóng dáng hai người chúng tôi tay cầm cành đào múa lượn, tôi đây vốn có nền tảng vũ đạo tốt không có gì phải tranh cãi, vì thế chỉ vài canh giờ sau tôi đã có thể múa kết hợp với hắn, mạnh mẽ mà không kém phần quyến rũ.

 

“Hôn lễ nàng có đến không?” Lương công tử uể oải hỏi.

 

“Có đến hay không tôi cũng tự quyết định được.” Tôi nhếch miệng.

 

“Nhưng có thể nhìn thấy hoàng đế, cũng không tệ lắm.” Tôi bổ sung một câu, quay đầu nói với hắn.

 

“Nàng rất muốn nhìn thấy bệ hạ?” Hắn biến sắc, liếc tôi.

 

“Có thể mỗi ngày đều mang khuôn mặt chân thật là tốt nhất, nhưng ý tôi cũng không phải thấy người sang bắt quàng làm họ, chỉ tò mò muốn xem ngài ấy thế nào thôi.” Tôi duỗi thân, cong lưng, tay giơ lên.

 

“Nếu nhìn thấy bệ hạ thì sẽ không còn do nàng nữa rồi.” Hắn cầm cành đào vẽ lên đất.

 

Tôi không nghĩ thế, chỉ cần núp ở một góc trộm nhìn thấy hắn là được rồi, đối với nam nhân bậc đại thúc này tôi không có cảm giác gì, huống hồ tôi đã có người trong lòng.

 

“Ngài tuổi cũng không còn nhỏ, vì sao không thành gia?” Tôi hiếu kỳ nói, hắn dừng lại, lúng túng nhìn tôi.

 

“Nhìn ta già lắm sao?” Hắn bỗng nhiên mỉm cười.

 

Tôi chầm chậm tản bộ, nói “Cũng không hẳn thế, tôi chỉ không nghĩ được, nữ nhân thế nào mới có thể xứng với ngài.”

 

“Quá khen.” Hắn chắp tay vái tôi.

 

“Tính cách của ngài quá tùy hứng, có khí chất lãng tử.”

 

“Phiêu bạt chân trời, cùng nhau phóng ngựa.” Hắn thẳng bóng lưng, ráng chiều nhuộm lên khuôn mặt trông nghiêng của hắn.

 

Đột nhiên trầm mặc, tôi thật sự rất hâm mộ hắn, ít nhất có thể sống tự tại, tuy rằng hắn cũng chẳng nói cho tôi biết chúng tôi rốt cuộc là có quan hệ gì nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng, tôi không phải Lý cơ mà hắn biết.

 

“Đời người có được một tri kỷ, chết cũng không uổng phí, ta vốn còn tưởng nàng…” Hắn như thở dài.

 

“Ngài lại giỡn rồi, tôi và ngài không giống nhau.” Tôi cười gượng gạo.

 

“Đúng, chuyện cười này lại chẳng buồn cười.” Hắn đưa cành đào cho tôi rồi nhanh chóng rời đi, để lại tôi ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.

back top