Đại Hán Phi Ca

Chương 28: Bất ngờ

“Là ngươi? Ngươi sao lại ở đây?” Tôi há hốc miệng kinh ngạc, hắn chính là người tôi đã nhận lầm hôm tết Nguyên Tiêu.

 

“Có gì không thể?” Hắn sải bước thong thả đến trước mặt tôi, gương mặt góc cạnh rõ ràng đập vào mắt tôi, dưới ánh mặt trời lại lấp ló một tia sáng nhu hòa, không còn sắc bén giống lần trước nữa, con ngươi vẫn hàm chứa ý cười.

 

“Trường An cũng nhỏ thật!” Tôi khẽ thở dài, kiểm tra xấp vải trên tay, may quá không bị hư hại gì.

 

“Mấy khúc Cửu Tử Bồ này đừng làm mất.” Hắn xoay người nhặt mấy sợi tua rua lên.

 

“Cửu Tử Bồ?”

 

“Xem ra ta nói đúng rồi, nàng quả là ngốc!” Hắn nhếch miệng, từ từ bước lại gần, thân hình cao lớn bao phủ xuống. Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp vương vấn bên tai tôi ngưa ngứa. Tôi sững người nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng nói hắn làm mặt hồ xao động gợn sóng.

 

Đằng trước phủ ồn ào náo nhiệt, phía vườn hoa nhỏ bé đằng sau lại như bị ngăn cách với bên ngoài, vô cùng im lặng, lắng nghe kỹ hơn còn có thể nghe thấy tiếng gió lướt vi vu.

 

“Đừng làm rớt nữa, đi mau đi!” Hắn cẩn thận nhét mấy sợi tua vào giữa xấp vải, lại còn giúp tôi sửa sang ngay ngắn.

 

“Được rồi.”Tôi gật đầu, ở trước mặt hắn, tôi cứ như một đứa trẻ làm chuyện gì sai trái vậy.

 

Mang tâm trạng thấp thỏm rời khỏi, đi được vài bước tôi lại ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt hắn cơ hồ rực sáng phía sau tôi, tôi vội vàng quay đi mà tim giật thót.

 

Đi đến góc rẽ, tôi lại quay đầu nhìn lần nữa thì đã không còn bóng người, hắn đúng là một kẻ kỳ quái…

 

Lòng tôi bất an, chợt nhớ tới giấc mơ tối qua, trong ngọn gió mùa xuân ấm áp lại nổi lên một làn hơi lạnh khó hiểu quỷ dị.

 

Vừa đưa xong xấp gấm, lễ nhạc đại hôn đã bắt đầu tấu lên, tôi đứng trong góc ở bên ngoài đại sảnh xem tấm vải đỏ sẫm được kéo đến cuối đường, tường trắng ngói đen, đội ngũ đón dâu đang di chuyển trong tiếng nhạc ồn ào mà trang trọng, linh thiêng.

 

Tôi tìm kiếm xung quanh, muốn tìm được bóng người quen thuộc nhưng đám đông chen lấn đã vây quanh và xô đẩy tôi trong cái ồn ào náo động.

 

Tiếng nhạc thấp dần, tiếng ồn ào cũng tĩnh lại, xa xa đã thấy bảng tên nền đen chữ trắng trước cửa phủ. Một đoàn thị tỳ mặc cung trang đỏ đang bước đều ra, trấn giữ hai bên tấm thảm đỏ ngăn cách người xem lễ.

 

Tôi tò mò chen lấn trong đám đông, muốn xem diện mạo của công chúa nhưng cửa chính đột nhiên mở ra, tôi quay đầu thấy Tào Tương một thân hỉ phục xuất hiện trước mắt, vóc người cao gầy, đầu đội tuyên miện, trường bào đỏ đen càng tôn thêm nét anh tuấn.

 

Hắn dẫm lên tấm thảm bằng lụa đỏ, chậm rãi hướng về cỗ kiệu, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trông nghiêng của thiếu niên thảng tối thảng sáng, có thứ gì có đang lặng lẽ vỡ vụn.

 

Tào Tương đi hơn một trượng, tấm thảm đỏ bằng phẳng cũng nhăn lại, một bóng người nhỏ nhắn bỗng dưng ngã quỵ giữa đường, đám đông xôn xao, hôn lễ trang trọng lại bị làm cho rối loạn.

 

Tôi chen đến phía trước, nữ tử một thân y phục đỏ thắm ngã xuống đất chính là một thị nữ tùy hôn. Nghe tiếng ồn, Tào Tương từ xa cũng quay lại, một tia hoang mang lóe qua bị tôi vô tình bắt gặp, nhưng chỉ dừng trong chốc lát rồi hắn lại tiếp tục bước đi.

 

Tò mò nhìn lại, khuôn mặt nằm nghiêng của nữ tử kia khiến tôi không khỏi sửng sốt, nàng là Hàn cơ!

 

Tôi gạt đám người chạy lại nâng người nằm ngã trên đất lên, sắc mặt nàng tái nhợt, khổ sở nhắm chặt mắt, tôi bất chấp ánh nhìn khác thường của đám đông, cố gắng xoa bóp khắp người nàng.

 

Nhìn người mình yêu cưới một nữ nhân khác, còn phải phục vụ cho hôn lễ của họ, tàn nhẫn quá…

 

“Hàn cơ, ngươi có biết ngươi đang phá hỏng đại hôn không!” Trịnh quản gia giận dữ đánh vào mặt nàng, tôi nắm lấy bàn tay chưa kịp hạ xuống của ông ta.

 

“Tôi sẽ đi thay nàng, hiện giờ thay quần áo vẫn còn kịp!”

 

“Lý cơ, ngươi…” Trịnh quản gia vẫn chưa nguôi cơn tức, “Cũng chỉ có thể làm vậy, ngươi mau đi thay y phục!”

 

Nhìn Hàn cơ mê man, tôi chẳng quản được nhiều, đổi lấy bộ y phục của nàng, vóc dáng chúng tôi cũng xấp xỉ nhau.

 

Nhặt tấm vải đỏ lên, may là còn kịp, một bóng người mảnh khảnh đang từ từ bước xuống, tân lang tân nương cầm tay nhau chầm chậm đi vào, khi Tào Tương đi lướt qua tôi thì hơi dừng lại, đây không phải là vẻ mặt một chú rể nên có, hoàn toàn không có vui sướng, hắn thậm chí còn chẳng buồn đóng kịch.

 

Mặt trời đã lấp ló phía cuối chân trời, ai nấy đều có đôi có cặp…Nhạc tấu bên tai lại như tiếng khóc than nỉ non, nam hôn nữ gả, từ nay về sau không còn chung đường.

 

Tôi đi bên cạnh một thị nữ, nhắm mắt theo đuôi phía sau tân lang tân nương, tấm lụa mềm xẹt qua lòng bàn tay, đây từng là giấc mộng hoa lệ của mọi nữ nhân, con người ta luôn mong ước tìm được một người thật lòng thật dạ với mình, cùng nắm tay đến răng long đầu bạc, nhưng ai biết rằng ước nguyện sống lâu cùng người bạc đầu giai lão lại trở thành nỗi oán tiếc của tôi.

 

Chúng tôi đứng ngoài sảnh không thể tiến vào, sau khi kết thúc buổi lễ còn phải thu lại tấm thảm đỏ, mỗi người mỗi việc. Khi tôi trộm nhìn về phía phòng trong, thoáng tò mò, Lưu Triệt và Vệ Tử Phu chắc đã ở bên trong, tôi rất muốn được thấy dung nhan thiên tử nhưng khoảng cách quá xa, tôn ti khác biệt, mãi đến khi trở về tôi cũng chẳng được thấy bóng dáng họ.

 

Về đến nơi, Hàn cơ đang tựa vào đệm, hàng mi dài rũ bóng, tôi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng.

 

“Cám ơn tỷ.” Nàng cũng không ngẩng đầu.

 

“Không có gì, muội phải biết quý trọng bản thân hơn, nếu không làm sao có thể đợi được đến khi ngài ấy lấy muội?” Tôi vừa thay cung trang vừa nói.

 

“Lấy?” Giọng nàng run run, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

 

“Chỉ cần tim của ngài ở bên muội thì muội chính là vợ ngài, không phải sao?” Tôi cầm y phục đưa cho nàng, Vệ trưởng công chúa này vốn dĩ cũng vô tội, nàng cũng chỉ là vật hy sinh, ai mà chưa từng khát khao có được một tình yêu chân chính?

 

Dựa vào cạnh nàng, tôi ôm gối suy nghĩ, còn mình thì sao? Có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng có được kết cục, nhìn ra bầu trời xanh cao vời vợi, tôi thấy mắt cay cay, Hoắc Khứ Bệnh đang ở đâu?

 

Vừa mở cửa ra tôi lại đối diện với một người, tôi bất giác ngó trước nhìn sau, đúng là Tào Tương đang đứng ngoài cửa.

 

“Ngài sao lại ở đây?” Tôi kinh ngạc nói.

 

“Sau khi buổi lễ kết thúc, ta lo lắng cho Yên Nhi.” Hắn nói xong lập tức đi về phía Hàn cơ, tôi không có tâm trạng dây dưa với ân oán giữa họ.

 

“Hầu gia, đừng quên tân nương của ngài đang chờ đợi phu quân là ngài đấy.” Ngay khắc đóng cửa lại tôi khẽ nói, sau đó xoay người rời đi.

 

Thoắt cái đã đến tiệc trưa, tôi cùng các ca cơ vào vị trí, tuy rằng dàn nhạc nhiều nhưng chúng tôi đã diễn tập nhiều lần, tất đã quen. Trong sảnh ngập tràn không khí vui vẻ thân thiện, trên ghế cao là Bình Dương công chúa, bên cạnh không có ai khác, tôi thầm thất vọng, hoàng hậu vậy mà không xuất hiện, vận khí của tôi không tốt rồi.

 

Giữa lúc gảy đàn, từ khóe mắt tôi bất ngờ phát hiện Vệ Thanh đã an vị bên phải, tươi cười uống rượu mừng, bất cứ lúc nào hắn cũng trầm ổn như vậy. Tôi vội nhìn quanh hắn, Hoắc Khứ Bệnh hẳn cũng ở đó.

 

Tiếng đàn cũng nảy lên theo tiếng lòng tôi, âm luật trúc trắc bị nhấn chìm dưới cái ồn ào huyên náo trong này, tôi buồn bã cúi đầu, không thấy bóng dáng chàng, lòng tôi cũng như tê dại, một khúc đàn chẳng còn âm thanh.

 

Biểu diễn xong tôi chẳng còn tâm tình nào để nán lại, bèn tránh chỗ đông người, lượn lờ vài vòng trong phủ, lòng lại cứ mong ngóng được gặp chàng.

 

 

Đến Lãm Nguyệt Lâu, tôi ngồi trên tảng đá ở dãy hành lang, buồn tay ngắt mấy bông hoa lê, từng cánh hoa trắng như tuyết rơi rụng dần, tôi mở lòng bàn tay ra, một cơn gió thổi tới cuốn theo những cánh hoa dưới ánh mặt trời lả tả bay, bầu không khí ban trưa thật an tĩnh yên bình.

 

“Ngươi làm rớt đồ rồi.” Giọng nói non nớt vang lên khiến tôi giật mình.

 

Một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn chìa ra trước mắt tôi, trong bàn tay đang mở là một hạt châu ngũ sắc, tôi hồi thần nhớ lại, đây là đá ngũ sắc Thúy Lâu tặng tôi năm trước, tôi vẫn luôn mang bên mình.

 

“Cám ơn nhé, bé con!” Tôi nhận lại hạt châu, vươn tay vuốt tóc nó.

 

Trước mặt là một nhóc con tóc còn để chỏm, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm. Xem ra cũng không quá mười tuổi, tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Hoắc Quang, nhưng đứa trẻ này ánh mắt lại già dặn hơn.

 

“Bé con là sao?” Nó nghiêng đầu hỏi, hai tay chắp sau lưng, tôi nhìn điệu bộ ra vẻ người lớn của nó mà buồn cười.

 

“Bé con là tiểu hài tử đó.”

 

“Ngươi cũng đâu lớn hơn ta bao nhiêu, không cho phép gọi ta là bé con.” Nó nghiêm mặt nói, vậy chắc cũng là con em gia đình quý tộc tham gia hôn lễ rồi.

 

“Tiểu hài tử không cần phải già đời thế đâu, cho em nè.” Tôi bẻ một cành hoa cắm lên đỉnh đầu nó rồi nhéo mũi nó.

 

“Nam tử hán không thích thứ này, ngươi là nữ tử vì sao không cài trâm trên tóc?” Nó lấy bông hoa xuống, nhìn lên búi tóc của tôi.

 

Tôi bất giác sờ lên đầu, nếu không phải vì tiệc cưới này thì ngay cả búi tóc tôi cũng lười cuộn chứ đừng nói là trâm cài tóc.

 

“Tỷ không thích thứ đó.”

 

“Vậy ngươi có thích cái này không?” Nó chạy lại cạnh tôi, rút từ trong ngực ra một cây trâm.

 

Cả cây trâm trắng như ngà voi, có điểm xuyết một viên ngọc đen, đây là trâm đồi mồi, vật phẩm thượng hạng.

 

“Bé lấy thứ này ở đâu?” Tôi cầm lấy cây trâm, để dưới nắng sẽ tản mát một thứ ánh sáng trong suốt trơn mượt, sau đó thả lại vào tay nó.

 

Búi tóc bị kéo đau, thằng nhóc này vậy mà dám thô bạo cắm cây trâm lên búi tóc tôi, “Tặng ngươi là thích hợp nhất.”

 

Tôi thấy buồn cười, đứa trẻ này trưởng thành sớm quá, tôi rút trâm xuống lại bị nó giữ lại, “Ta có việc nhờ ngươi, cái này coi như thù lao.”

 

“Hở?” Tôi bỗng thấy hứng thú, “Muốn tỷ giúp gì?”

 

“Ta lạc đường, muốn ngươi dẫn ta quay về sảnh tiệc.” Nó kéo tay áo tôi chỉ về phía trước.

 

Phốc một tiếng tôi bật cười, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

 

Dọc đường đi thằng nhóc cứ nhìn chung quanh, tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó, bỗng nhận thấy nữ nhân trời sinh thường nảy sinh thứ tình cảm gọi là tình mẫu tử, rất yêu thích trẻ nhỏ.

 

Ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu, một hàng nữ tử mặc cung trang đang đi tới, ánh mắt đều tập trung vào bên cạnh tôi, tôi cũng lịch sự gật đầu chào.

 

Nào ngờ nữ nhân trung niên đi đầu bỗng bước đến trước mặt tôi, không khách khí mà gỡ tay tôi ra, các nữ tử phía sau đều kêu lên, “Điện hạ, sao ngài lại đi lung tung, Hoàng hậu nương nương không thấy ngài đã lo lắng lắm đấy!”

 

Điện hạ, Hoàng hậu nương nương? Tôi kinh ngạc, đứa bé này chẳng lẽ là thái tử Lưu Cư?

 

Còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát đã đáp lên má trái tôi, mắt hoa lên, tôi nghe nàng ta lớn tiếng quát, “Dám tự tiện mang điện hạ đi, ngươi thật to gan!”

 

Trong cơn giận dữ, tôi xoa bên má nóng rát, hai tay nhanh nhẹn định đánh lại nhưng lý trí nhắc nhở tôi, “Ngài ấy lạc đường, là tôi đưa ngài ấy về, bà dựa vào đâu mà đánh tôi!”

 

“Dựa vào việc ngươi dám phạm thượng.” Gương mặt trát phấn dày cộm của bà ta đầy vẻ khinh thường.

 

“Là ta muốn nàng đưa ta về, ngươi đừng trách oan nàng!” Lưu Cư kéo vạt áo bà ta, hét lên.

 

“Điện hạ, nô tỳ này không có tôn ti…” Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, tỳ nữ phía sau cẩn thận kiểm tra, sợ Lưu Cư có xây xát gì.

 

“Ngươi mới không có tôn ti trật tự! Ta sẽ nói với mẫu hậu, ta muốn đưa nàng về cung!”

 

“Điện hạ, ngài…”

 

“Nếu người đã đến nơi, tôi xin cáo từ trước.” Tôi cố nén cơn giận, đơn giản là không muốn dây dưa nữa, Lưu Cư tuổi tuy nhỏ nhưng cấp bậc lại chẳng hề nhỏ.

 

“Đừng đi!” Lưu Cư chạy tới ôm lấy eo tôi.

 

Giữa lúc đang lúng túng thì nghe phía sau có giọng nữ tử nói, “Cư nhi!”

 

Mọi người nghe vậy lập tức cúi đầu nhường đường, “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

 

Cẩm y đỏ, bước chân nhẹ nhàng, trong mắt nàng dường như chỉ có Lưu Cư, một tiếng gọi khẽ cũng đã toát lên vẻ quý phái, hóa ra Vệ Tử Phu lại là một nữ tử nhỏ nhắn thế này.

 

Tôi và nàng chạm mắt nhau, vội vàng cúi đầu thật sâu, tôi không ngờ lại gặp được Hoàng hậu ở chỗ này, phiền phức rồi!

 

“Ngươi đưa điện hạ quay về sảnh tiệc trước đi, bệ hạ đang chờ.” Nàng khẽ nghiêng người, tư thái uy nghiêm.

 

“Vâng!”

 

“Mẫu hậu, nhi thần muốn dẫn nàng hồi cung.” Lưu Cư vẫn chưa từ bỏ ý định.

 

“Cư nhi, hỷ yến của tỷ tỷ con quan trọng hơn, quay lại mau!” Nàng kéo tay Lưu Cư giao cho cung tì.

 

Lưu Cư phụng phịu, miễn cưỡng bị cung tì dẫn đi còn quay lại nhìn tôi một cái mới dần đi xa.

 

“Ngẩng đầu lên.” Vệ Tử Phu đi đến trước mặt tôi, giọng nói trong trẻo như tiếng suối chảy.

back top