Đại Hán Phi Ca

Chương 40: Tiêu phòng

Trong Ty chế phường hội tụ đầy cung nữ, căn cứ theo phẩm trật của các cung phi mà kiểu dáng màu sắc của phục sức cũng khác nhau. Tôi nhìn các xấp y phục, lại thấy trong đó có một bộ váy màu đỏ rực, cổ tay và viền áo thêu hoa văn phượng hoàng, đai lưng thắt dải lụa vàng, màu đỏ và phượng hoàng chỉ có hoàng hậu mới được sử dụng.

 

“Bộ màu đỏ đưa tới Tiêu Phòng ở Vị Ương Cung, màu xanh lục đưa tới Y Lan Điện Vị Ương Cung, màu tím đưa tới Minh Hoa Điện Quế Cung, màu xanh dương đưa tới Bắc Cung.” Tử Lan cô cô dặn dò tỉ mỉ rồi phân các y phục cho cung nữ. Tôi và Uyển Oánh mỗi người bưng một khay tản ra các cung.

 

Quế Cung ở phía tây Vị Ương Cung, dù diện tích không bằng Vị Ương Cung nhưng cửa khá lớn, các dãy hành lang dài uốn khúc với những cây cột điêu khắc cao vút tới mái. Theo lời Uyển Oánh nói, Lưu Triệt đang sủng ái Doãn phu nhân nên ban cho nàng Quế Cung này, có thể thấy là sủng ái cỡ nào.

 

Khi tôi đến giao cung trang thì vẫn chưa được thấy Doãn phu nhân, mang khay đồ đến chỗ ngự nữ xong thì rời khỏi ngay.

 

Cửa bắc của Quế Cung nối thẳng đến Bắc Cung, vốn tưởng rằng Bắc Cung và Quế Cung sẽ tương tự nhau nhưng khi tôi vừa bước vào cửa lại nhận thấy cảnh trí hoàn toàn khác biệt, nếu nói trong đầu tôi lãnh cung là thế nào thì đó nhất định chính là Bắc Cung .

 

Cây cỏ tiêu điều đã lâu không có người chăm sóc, phòng ốc ẩm thấp, tường vôi cũ kỹ, khi chúng tôi vào đến chính điện của Bắc Cung thì cũng chẳng có cung tì nào ra nghênh đón, đi vào bên trong lại thấy một nữ tử mình bận áo trắng đang nằm trên tháp thêu thùa.

 

“Lý Cơ nương nương, đây là y phục bệ hạ ban thưởng cho người.” Uyển Oánh lấy bộ y phục màu xanh lam dâng cho nữ tử.

 

So ra, bộ y phục này là đơn sơ nhất, chất liệu và màu sắc cũng chẳng bằng các phi tử khác, vị phi tử này chắc có lẽ không được sủng ái, chốn cung đình xưa nay vốn vậy, đãi ngộ sẽ thay đổi theo địa vị.

 

“Uyển Oánh, phiền ngươi rồi.” Nàng buông khung thêu xuống, kéo Uyển Oánh ngồi xuống tháp, hai người họ có vẻ đã quen biết từ trước.

 

“Nương nương, sao không thấy Tam điện hạ và Tứ điện hạ?” Uyển Oánh nhìn quanh hỏi.

 

“Bệ hạ đã đưa Đán nhi và Tư nhi đến Vị Ương Cung rồi.” Nàng cười buồn, vuốt ve tấm đệm.

 

Tôi ngẩng đầu thấy nữ tử áo trắng đang nhìn tôi đến xuất thần rồi bỗng quay đầu đi chỗ khác. Nàng không giống các phi tử khác, hoàn toàn không có khí chất của phi tần, dung mạo bình bình, luôn có vẻ lo lắng.

 

Uyển Oánh cùng tôi ra khỏi Bắc Cung thì ủ rũ thở dài, hóa ra Lý Cơ trước kia cũng là cán y nô, bởi vì có lần mang y phục đến Vị Ương Cung mà được Lưu Triệt sủng hạnh, sinh được hoàng tử. Sau khi được ban thưởng Bắc Cung, Lưu Triệt cũng không thường đến, sau đó lại bị đoạt mất con.

 

Tôi không thốt nên lời, khả năng sinh nở của nàng cũng thật đáng khâm phục, nhưng sinh được hai đứa con trai mà vẫn không thể được sủng ái, có thể thấy Lưu Triệt không mong thấy nàng.

 

Đế vương bạc tình, không biết là bi ai hay may mắn.

 

Uyển Oánh dọc đường tinh thần vẫn lo lắng, thì ra Lý cơ là bạn nàng hồi còn ở cán y phòng, nói vậy nàng cũng đau buồn.

 

Một phi tử không được sủng ái, nhi tử sinh ra tất cũng sẽ không được sủng ái.

 

Tới Vị Ương Cung, tôi đi vào Tiêu Phòng Điện, nàng tới Y Lan Điện. Bởi vì tôi sợ đụng phải Lưu Triệt ở Y Lan Điện, nghĩ lại những chuyện trước đây vẫn còn phát run.

 

Hỏi cung nữ xong tôi đi thẳng, Vị Ương Cung tôi cũng chẳng lạ gì, giữa Tiêu Phòng Điện là gác mái bốn góc phía trên cao, mái hiên long phượng uốn éo hùng vĩ.

 

Trước điện là hai hàng thị tì đang cúi đầu, tôi bưng khay đồ vòng đến thiên điện, vừa bước vào cửa điện đã bị Tiểu Hoàng môn đón đầu.

 

“Chớ quấy rầy thánh giá!” Tiểu Hoàng môn quở trách, tôi còn chưa kịp hiểu ra đã bị hắn đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa ngã ngửa xuống đất.

 

Lưu Triệt ở đây, tôi kìm nén cơn giận, dù sao đại điện của hoàng cung cũng không thể so sánh với Vĩnh Hạng.

 

“Vậy phiền ngài giao giúp tôi y phục này cho ngự nữ.” Tôi nâng y phục lên nhỏ nhẹ hết sức nói.

 

“Ngươi để trong này, chờ trưởng ngự phân phó!” Hắn phất tay áo lôi tôi đến cửa, nóng nảy nói.

 

Trưởng ngự là thị nữ có cấp bậc cao nhất bên cạnh hoàng hậu Hán triều, cao hơn thị trung.

 

Tôi đứng ngoài cửa hứng từng đợt gió nhẹ, bên trong tỏa ra mùi huân hương nhàn nhạt, màn trướng phất phơ.

 

“Bệ hạ, để nô tỳ hầu hạ người.” Giọng nói nũng nịu vang lên làm tôi hết hồn, là Nhiễm Nhạc! Nàng ta đang ở trong Tiêu Phòng Điện, chả trách kiêu ngạo thế.

 

“Vật nhỏ này, cũng chỉ có ngươi là nghe lời nhất…” Là Lưu Triệt! Tiếp đó là tiếng cười yêu kiều của nữ tử vang lên, nghe tiếng là có thể tưởng tượng được cảnh hương diễm trong đó.

 

Lưu Triệt ở Tiêu Phòng Điện…Uổng cho tôi mấy hôm trước còn tưởng rằng hắn có chút chân tình, quả là đánh giá quá cao tấm lòng đế vương rồi.

 

Bên trong là tiếng sột soạt cọ xát của y phục, tiếng rên rỉ đứt quãng phong tình vạn chủng của Nhiễm Nhạc thoát ra làm tôi cảm thấy như vừa nuốt phải ruồi bọ, ghê tởm cả người.

 

Tôi không muốn đứng đây nghe tiếp nữa, bèn quay người xông ra ngoài, ai ngờ một cung tì bưng trà nóng đang tiến vào, tôi không kịp thắng lại mà tông phải nàng ta, chén tách loảng xoảng vỡ tan, tay tôi bỏng rát.

 

“A!” Cung tì kia hốt hoảng la lên, nhìn vào y phục trong tay tôi.

 

“Chớ có lên tiếng!” Tôi che miệng nàng, nàng đưa mắt nhìn vào trong rồi vội vã thu dọn mảnh vỡ.

 

Tôi cúi đầu thấy cung trang đỏ rực đã bị nhiễm nước trà, ướt cả mảng lớn, chẳng để ý cánh tay bị bỏng, tôi nhanh chóng mở y phục ra lau lau vết nước.

 

“Ai ồn ào ngoài đó!” Nhiễm Nhạc bất mãn kêu lên, cung tì kia sợ tới mức không dám lên tiếng, chằm chằm nhìn tôi.

 

“Nô tỳ không cẩn thận đánh rơi chén trà.” Tôi đánh liều nói.

 

Bên trong im lặng một lát, trong lòng tôi không ngừng bồn chồn, hi vọng Lưu Triệt không nghe ra giọng tôi.

 

“Ngươi vào đây!” Tiếng nói trầm trầm của Lưu Triệt vang lên.

 

Tôi bất động, Lưu Triệt lại gọi, tôi vẫn bất động.

 

“Nô tỳ nào lớn gan dám nghịch ý bệ hạ!” Nhiễm Nhạc khép lại y phục rồi thong thả bước ra ngoài, eo nhỏ đong đưa, nhưng khi thấy tôi thì mắt quắc lên.

 

 

“Sao lại là ngươi?” Nàng ta không khách khí túm áo tôi, thấy y phục trong tay tôi thì lại giận tái mặt.

 

Tôi miễn cưỡng theo nàng đi vào, bên trong ánh sáng mờ ảo, Nhiễm Nhạc rúc vào bên cạnh Lưu Triệt như con mèo nhỏ quyến rũ, khinh miệt nhìn tôi nói, “Bệ hạ, chính là nàng ta quấy rầy nhã hứng của người.”

 

Từ lúc tôi bước vào ánh mắt Lưu Triệt vẫn dính lấy tôi khiến tôi khó chịu, Lưu Triệt chết tiệt!

 

“Ngươi lại đây.” Hắn vẫy tôi, y phục nửa mở lại có vẻ biếng nhác.

 

Nhiễm Nhạc vẫn bám víu tay trong lòng Lưu Triệt, lưu luyến không rời, tình cảnh xấu hổ này làm tôi tiến thoái lưỡng nan.

 

Hắn đẩy Nhiễm Nhạc ra, đứng dậy đến chỗ tôi, cầm tay tôi vén lên rồi nhíu mày nói, “Sao lại bất cẩn vậy!”

 

“Không sao, nô tỳ không quấy rầy nhã hứng của bệ hạ nữa!” Tôi thẳng thắn nói, khóe miệng Lưu Triệt nhếch lên, nhìn sâu vào mắt tôi làm tôi thấy thật khó thở.

 

“Ngươi đi tìm thuốc bỏng đến đây.” Hắn quay đầu ra lệnh cho Nhiễm Nhạc, ngữ khí không chút xúc cảm khiến tôi thật khó tin vừa rồi họ còn đang quấn quýt lấy nhau.

 

“Vâng.” Nhiễm Nhạc nhìn tôi nghi ngờ, ánh mắt có thể đâm cả ngàn lỗ lên người tôi nhưng vẫn phải ra ngoài.

 

Hắn xoa xoa làn da bị bỏng của tôi rồi kéo tôi ngồi xuống tháp.

 

“Vì sao lần nào nàng gặp trẫm cũng đều trốn tránh, hả?” Hắn giật tay kéo tôi ngã vào lòng hắn.

 

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn mà chẳng biết trả lời thế nào, vì tôi không muốn làm Lý phu nhân, vì tôi không muốn tiến cung.

 

Cúi đầu xuống, tôi giả bộ nhìn chung quanh, hắn lại kéo mặt tôi qua, đôi mắt dịu dàng như nước, “Khi nào nàng mới biết nghe lời một chút đây?”

 

“Người là Thiên Tử, ai có thể nghịch ý người?” Tôi không tài nào thoát khỏi vòng tay hắn.

 

“Nàng đã nhiều lần nghịch ý trẫm, trẫm muốn trừng phạt nàng!” Nói xong hai tay hắn càng siết chặt tôi thêm để tôi không thể nhúc nhích được, cằm nhẹ nhàng cọ lên búi tóc tôi.

 

Tôi sững người, đầu óc rỗng tuếch, cảm giác quen thuộc này làm tôi nhớ tới Hoắc Khứ Bệnh, quen thuộc đến đau lòng, như bị trúng tà, tôi giơ tay vuốt ve mặt hắn.

 

Khi tôi chạm vào da hắn mới bừng tỉnh, hắn là Lưu Triệt, không phải Hoắc Khứ Bệnh!

 

Hắn cầm lấy tay tôi hôn xuống, bờ môi mềm mại ấm áp, tôi muốn rút ra nhưng vẫn ngồi yên bất động, sự yên tĩnh lúc này làm tôi hoảng hốt.

 

“Bệ hạ!” Giọng nói của Nhiễm Nhạc phá vỡ bầu không khí im lặng này, tôi ngồi trong lòng Lưu Triệt đối diện với ánh nhìn ghen tức của nàng.

 

“Ngươi bôi thuốc cho nàng đi.” Lưu Triệt lạnh lùng nói.

 

“Vâng.” Nhiễm Nhạc cúi đầu đáp, lọ thuốc trong tay bị siết chặt.

 

Hắn đứng dậy, vuốt ve mặt tôi rồi ôn nhu nói, “Ngoan nhé!”

 

Thì ra mắt hắn cũng có lúc nhu hòa lấp lánh, tôi bất giác gật đầu, con người trước mặt này chính là Hán Vũ Đế oai phong một cõi đó sao? Tôi thảng nhiên mơ hồ.

 

Đợi Lưu Triệt ra khỏi điện, Nhiễm Nhạc liền cười lạnh đi tới, “Thật nhìn không ra, ngươi còn có bản lĩnh này.”

 

“Quá khen, không dám nhận.” Tôi xùy cười, cái loại thái độ này của nàng càng khiến tôi phản cảm.

 

“Ta khuyên ngươi, đừng có vọng tưởng.” Nàng bắt lấy cánh tay tôi.

 

Tôi rụt lại, cầm lọ thuốc trên bàn khom người nói bên tai nàng, “Tôi cũng khuyên cô, không để hoàng hậu vào mắt mà dụ dỗ bệ hạ là hành động không khôn ngoan đâu.”

 

Nàng ngẩng phắt đầu gườm gườm tôi, vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng nàng không dám chống lại ý Lưu Triệt.

 

Thấy dáng vẻ nàng giận mà không dám phát tác thì tâm tình tôi tốt hơn hẳn, cười khẽ bỏ đi.

 

Từ Tiêu Phòng Điện cao cao đi xuống, thu vào mắt là cảnh trí của Vị Ương Cung, tôi dừng chân, đứng trên đỉnh cao cảnh sắc cũng khác biệt. Gió thổi vi vu, cây cối xanh rờn, từng chi tiết hình ảnh đều lay động lòng người.

 

Một khắc đó tôi đã hiểu được, quyền lực đằng sau mũ phượng có ý nghĩa như thế nào, nắm quyền sinh sát, khuynh đảo chúng sinh.

 

Đứng trên vạn người để đón nhận kính ngưỡng và thần phục!

 

Tim đập thình thịch, hai tay bám chặt lan can, nỗi đau đã đánh thức tôi. Tôi vội đi xuống hành lang gấp khúc, đây không phải nơi tôi nên dừng lại, tôi không phải cổ nhân, không cam tâm tình nguyện bị nhốt trong này cả đời, hầu hạ một kẻ mình không thương, đánh mất bản thân trong vòng tranh đoạt quyền lực này.

 

“Dừng lại!” Tôi bị tiếng quát làm giật mình, ngẩng lên thì thấy một nam tử mặc quân phục.

 

“Tuyên Thất Đại Điện, cung nữ không thể vào.” Hắn thấy tôi không trả lời thì rút kiếm chĩa vào tôi.

 

Tôi mới nhận ra mình vô tình đã lạc đến một cung điện rộng lớn, nhìn ra phía sau nam tử còn có cả một đội vệ binh, tất cả đều mặc quân phục.

 

Tôi gật đầu, xoay người đi qua bên cạnh.

 

“Bên kia là Đoan môn!” Nam tử kia lại nói với theo tôi, chân thoăn thoắt đi tới kéo tay tôi lại, nghi ngờ nhìn tôi đầy cảnh giác, lại dừng lại ở vết sẹo trên mặt tôi, “Ngươi thật ra là ai, tới đây với ý đồ gì?”

back top