Đại Hán Phi Ca

Chương 50: Say rượu

Tay hắn trườn trên bụng tôi, nụ hôn mãnh liệt lau nước mắt tôi, “Đói chưa, trẫm dùng bữa cùng nàng.”

 

Tôi mở mắt đánh vào ngực hắn, hắn lại để mặc tôi phát tiết nỗi uất ức trong lòng, chỉ sâu lắng nhìn tôi, thật lâu sau, đợi tôi mệt mỏi rồi hắn mới áp lại chỉnh trang y phục cho tôi rồi bế bổng tôi lên.

 

“Đây là đâu?” Tôi nằm trong lòng hắn nhìn phủ điện lạ lẫm, những tấm màn trướng màu vàng với cột trụ khắc họa hình rồng.

 

Ra khỏi phòng, thị nữ và hoàng môn đang chắp tay đứng giữa căn phòng rộng lớn, hắn ôm tôi ngồi xuống tháp.

 

“Thả thiếp xuống, nhiều người đang nhìn kìa.”

 

“Trẫm nuông chiều phi tử của mình không được sao?”

 

Tôi không nói gì, nhìn tóc mai trên mặt hắn đột nhiên tôi thấy những sợi tóc bạc.

 

“Người già rồi.” Tôi nhổ tóc bạc quơ quơ trước mặt hắn.

 

Hắn giữ lại tay tôi, không nén nổi cười, “Nàng dám chê trẫm?”

 

“Đại thúc!” Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn mà tâm tình cũng tốt hơn.

 

“Trẫm sẽ cho nàng biết lợi hại.” Nói xong hắn lập tức sáp tới, thị tỳ cả phòng đều đang nhìn làm tôi xấu hổ đỏ mặt.

 

Thật ra Lưu Triệt cũng không được coi là già, nam nhân ba mươi sáu tuổi là thành thục nhất, cũng như nữ nhân hai mươi tám tuổi vậy.

 

“Thiếp muốn ăn cơm!” Khó khăn lắm hắn mới rời ra, tôi thừa dịp nói to.

 

“Tô Lâm!”

 

“Có nô tài.” Tôi quần áo không chỉnh tề ngồi trong lòng Lưu Triệt, Tô Lâm không dám ngẩng đầu.

 

“Truyền ý chỉ của trẫm, Lý mỹ nhân xấc xược, phạt ba tháng bổng lộc, cấm cung một tháng.”

 

“Tuân chỉ.”

 

“Muốn đi đâu nào?” Lưu Triệt ấn tôi trở lại lòng hắn.

 

“Cấm cung…Người vừa mới nói.” Tôi nghiêm trang nói.

 

“Phạt nàng cấm cung tại Thừa Minh Điện.” Hắn nắm tay tôi, “Không để ý đến nàng một chút là đã chạy lung tung, sau này phải cột nàng trong điện mới được.”

 

Thừa Minh Điện ở phía tây Vị Ương Cung, đối diện với Tuyên Thất Điện, đứng ở lan can có thể nhìn thấy ngựa xe ngoài Kim Mã Môn, nhìn xuống lại thấy tường thành Trường An cao ngất gần trong gang tấc mà cách biệt cả trời đất.

 

Tình hình chiến tranh càng lúc càng gấp, Lưu Triệt ở lại Thừa Minh Điện không nhiều. Tuyên Thất Điện vẫn liên tục thương nghị đến sẩm tối, khi hắn về tinh lực vẫn dồi dào, không hề có dấu hiệu mệt nhọc, không hổ là cuồng chiến, tôi âm thầm cảm thán.

 

Thừa Minh Điện chia làm sáu các, ngoại điện Kỳ Lân Các gửi tấu chương văn kiện, chuyên được Lưu Triệt dùng làm nơi làm việc, trên bức tường phía bắc là bản đồ da dê khổng lồ có đánh dấu các thành trì quan trọng và phương án tác chiến.

 

Trên những giá sách dày đặc, thẻ tre chồng chất như núi, tôi mới thật sự hiểu được trách nhiệm giang sơn một đế vương phải gánh nặng nề cỡ nào, nghĩ đến đây, tôi lại thấy hắn cũng không làm tôi chán ghét như trước nữa.

 

Kỳ Lân Các tôi chỉ đi qua vài lần, đều là khi hắn gọi đến dùng bữa mới dám bước vào, Lưu Triệt nhìn như bao dung sủng ái tôi nhưng thực chất lại vẫn có đề phòng, tôi đương nhiên cũng không ngốc đến nỗi đi chạm vào điểm giới hạn của hắn.

 

Trong Chiêu Diệp Các là tẩm cung tạm thời của tôi, hắn sợ tôi không quen tỳ nữ nơi này hầu hạ nên chủ ý đưa Nam Lăng đi theo tôi.

 

Chiều hôm đó, tôi vừa ngủ dậy, mắt mũi mông lung đi đến Thạc Chương Các, thấy Lưu Triệt mình vận quân trang đang múa kiếm.

 

Bóng người hiên ngang kết hợp với kiếm pháp lưu loát khiến tôi sững người nhìn trân trối, bộc lộ hoàn hảo phong phạm vương giả.

 

“Thật lợi hại!” Hắn xoay người, đường kiếm vút qua thế như chẻ tre, các cọc gỗ trong điện đều bị chẻ đôi, tôi hét lên cổ vũ.

 

“Đứng xa ra, đao kiếm không có mắt.” Hắn thu kiếm vào vỏ, hất đầu ý bảo tôi đồng thời cởi giáp ra đặt sang bên.

 

“Người cũng xem thường thiếp quá.” Tôi không chịu thua nói, rồi đón lấy thanh kiếm màu xanh.

 

“Hử? Ái phi cũng muốn làm anh thư?” Hắn buông tay, thanh kiếm nặng trịch đè tay tôi trĩu xuống.

 

“Thật là một thanh bảo kiếm.” Tôi rút kiếm khỏi vỏ, vung qua vung lại.

 

Tôi đã thấy kiếm của Hoắc Khứ Bệnh, vừa sắc vừa dài, kiếm của Lương công tử thì nhẹ mà thanh.

 

Còn thanh kiếm trong tay tôi không nhọn nhưng nặng lạ thường, cầm lên có khí chất oai hùng.

 

“Nhãn lực tốt, đây là thượng cổ thần khí danh bất hư truyền.” Hắn lấy lại thanh kiếm, chém xuống, một cây gỗ to bỗng bị chém thành hai gọn gàng.

 

Trên bao kiếm có hình long phượng, đây là bảo khí ngàn năm trước, nếu được lưu truyền đến bây giờ thì sẽ là cổ vật quý giá chừng nào?

 

“Nghĩ gì mà chuyên chú thế?” Lưu Triệt tra kiếm vào bao.

 

“Thiếp đang nghĩ thanh kiếm này giá bao nhiêu tiền.”

 

Hắn buồn cười kéo tôi vào lòng, nâng mặt tôi lên nói, “Nàng thật là ham tiền, kiếm này vô cùng quý giá.”

 

“Đương nhiên ham tiền rồi, bệ hạ phạt mất ba tháng bổng lộc của thiếp còn đâu.” Tôi ngửa mặt lên trời thở dài.

 

Hắn chòng chọc nhìn tôi một lúc lâu rồi bật cười thoải mái, tôi chỉ có thể xấu hổ phụ họa vài tiếng, thật không biết có gì đáng cười. Khi Lưu Triệt cười lên, khóe mắt đuôi mày đều cong cong, khuôn miệng cũng nhu hòa đi nhiều.

 

Từ khi tôi vào ở Thừa Minh Điện, hơn mười đêm hắn đều ngủ lại đây, ngoài nghi hoặc tôi còn cảm giác vui vẻ khó hiểu.

 

“Vì sao người không đến chỗ các phi tử khác?” Sau cuộc hoan ái, tôi nằm bên tai hắn thì thầm.

 

Hắn cũng chẳng buồn mở mắt, chỉ ghì chặt vai tôi hơn, “Nàng muốn trẫm đi đâu?”

 

“Hoàng hậu, Doãn phu nhân…” Nghĩ đến đây cảm xúc của tôi không hiểu sao lại tụt dốc.

 

Hắn xoay người áp tôi xuống duới, ôm mặt tôi cười nói, “Ái phi đang ghen?”

 

“Cuồng tự kỷ, thiếp ước gì người mỗi ngày đều qua đêm chỗ người khác.” Tôi đẩy mặt hắn ra, đế vương đều thích tự kỷ vậy sao? Cứ nghĩ rằng nữ nhân khắp cả thiên hạ này đều sống vì hắn.

 

“Cuồng tự kỷ là sao?” Hắn không chịu bỏ qua, cúi đầu ngậm vành tai tôi dịu dàng mút vào.

 

Tôi bị hắn trêu chọc không nhịn được, đành phải giải thích cho hắn, “Cuồng tự kỷ là tự cho rằng ai cũng thích mình!”

 

“Vậy còn nàng?” Hắn bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn vào mắt tôi.

 

“Thiếp…” Chuyển biến đột ngột này khiến tôi chẳng biết nói gì.

 

“Trẫm đang hỏi nàng.”

 

“Thiếp mệt rồi, ngủ đi.” Tôi trốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng rối loạn, đầu óc lại hiện lên nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh làm lòng tôi đau xót.

 

Hắn siết lấy tôi chặt hơn, không chịu bỏ qua, “Vì sao không trả lời?”

 

“Chúng ta đang ở Vị Ương Cung, câu hỏi này có ý nghĩa sao?” Tôi nhắm mắt lại không nhìn hắn.

 

Hắn thô bạo cởi tung nội y của tôi, nụ hôn như bão táp mưa sa hạ xuống, mảnh da thịt trước ngực bị hắn mút mát phát đau, bàn tay thô ráp gợi lửa bừng bừng trên mỗi tấc da thịt tôi.

 

Mấy ngày qua hắn đã vô cùng quen thuộc với cơ thể tôi nên có thể dễ dàng đưa tôi đến điểm khoái nhạc, tôi biết bản thân đã thay đổi rồi, không thể quay về là tôi trước kia được nữa.

 

Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ màng thiếp đi, mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có những khi trầm luân mới có thể tạm thời quên đi tất cả.

 

Đã quen tỉnh giấc giữa vòng tay hắn nhưng khi mở mắt ra, giường chiếu đã vắng vẻ, chỉ còn lưu lại vết tích đêm qua.

 

Mãi đến tối cũng không thấy bóng dáng Lưu Triệt, có lẽ tối hôm qua hắn thật sự để ý, tôi ôm chăn lăn qua lộn lại, lòng quạnh quẽ, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

 

 

Sắc xuân dần rõ rệt, bên ngoài liễu đã chớm nảy mầm, vài phiến lá xanh lục lác đác, tôi đẩy cửa sổ ra, phía trên bức tường cao vót đã có những cánh chim chao lượn.

 

Khi tôi đang ngồi trước gương thẫn thờ vẽ Ngọc Hoa Cao lên mặt, Trần Lộc hấp tấp chạy vào báo.

 

Tôi đề cao cảnh giác, Lưu Triệt không đến, ngoài Nam Lăng thì những cung tỳ khác không dám tự ý vào tẩm thất, tôi vội vã đọc xong mật thư, sau khi đảm bảo đã bị đốt sạch mới lệnh cho Trần Lộc quay về Y Lan Điện.

 

Trận chiến mở màn của Hán quân đại thắng, sau khi ở Ô Sao Lĩnh đại phá Hung Nô, Phiêu Kỵ tướng quân đã qua thời kỳ nguy hiểm, nghỉ ngơi bình phục lại tiếp tục ra trận nhiều lần, qua khỏi Yên Chi Sơn, đại quân tiến công hơn nghìn dặm về hướng tây bắc.

 

Hoắc Khứ Bệnh giết chết Chiết Lan Vương Hung Nô, Lư Hồ Vương, Hán quân bắt con trai Tà Vương, Tướng quốc và đông đảo Đô Úy làm tù binh, cũng thu được tượng đồng thờ cúng của Hưu Chư Vương, chỉ hơn một tháng đã hoàn thành đại chiến Hà Tây tiêu diệt gần vạn quân địch, bắt giữ tù binh, chiến mã và lương thực nhiều vô số kể.

 

Ít ngày nữa sẽ áp giải vương tử và tướng quốc Hung Nô quay về Trường An, Đại Hán khuất dương quang đại, một trận chiến kinh hùng.

 

Quả nhiên, Trần Lộc mới vừa đi, Lưu Triệt đã vui vẻ nhập điện, thỉnh thoảng còn quay lại nói cười với Tô Lâm, đầu mày khóe mắt ngập tràn ý cười.

 

Không kịp nghỉ ngơi, triều phục mũ miện còn chưa tháo, hắn đã đến Kỳ Lân Các, vùi đầu vào đống thẻ tre, ngay sau đó là liên tiếp những thánh chỉ được ban hạ, vượt tám trăm dặm gấp rút đưa tới tiền tuyến, phong thưởng cho toàn thể các tướng sĩ có công tác chiến, lại gia phong cho Hoắc Khứ Bệnh hai ngàn hai trăm hộ.

 

Sau đó mở hội thảo đại thần, tôi ở sau bức rèm che, cách bức tường chạm khắc vẫn có thể nhìn thấy các vị đại thần tay cầm hốt ngọc nối đuôi nhau tiến vào. (Vật các quan lại thời xưa thường cầm trên tay khi vào triều)

 

Thừa Minh Điện đèn đuốc sáng trưng, Kỳ Lân Các lại đóng chặt cửa, đến khi bóng đêm đã đậm màu mới giải tán.

 

Các cung tỳ theo thứ tự bưng cơm canh lên, Lưu Triệt tâm tình tốt sai người mang thêm hai bình rượu muốn cùng tôi đối ẩm.

 

“Tô Lâm, trẫm ban thưởng cho ngươi một chén.” Hắn cầm lấy bình rượu.

 

“Nô tài không dám.”

 

“Trẫm hôm nay cao hứng, uống đi!”

 

“Vâng.” Tô Lâm tiếp nhận cái chén, uống một hơi.

 

“Các ngươi đều lại đây, cùng trẫm uống một chén.” Lưu Triệt ngồi trên tháp, ban rượu cho thị tỳ khắp phòng.

 

“Tạ bệ hạ thánh ân.”

 

Tôi cũng bị niềm vui của hắn lây nhiễm, bản thân châm một chén, cúi đầu nói, “Nô tì cũng kính bệ hạ một chung.”

 

“Nàng cũng biết trẫm vì sao vui vẻ?” Lưu Triệt kéo tôi đến cạnh bàn nói.

 

“Thiếp không biết, không phải là nhặt được vạn kim?” Tôi giả bộ trêu ghẹo.

 

“Nàng chỉ biết mỗi tiền thôi.” Hắn nhu hòa vuốt ve tóc tôi, “Tiền phương đại thắng, mãnh tướng Hán quân ta đều là kỳ tài hiếm gặp!”

 

Hắn ngửa đầu uống rượu, rồi gắp đồ ăn đưa vào miệng nhưng nụ cười còn chưa dứt.

 

“Bệ hạ là bậc đế vương hùng tâm tráng chí hiếm có, nếu không có Bá Nhạc, thiên lý mã cũng mai một.” Tuy có nịnh hót nhưng bình tĩnh mà xem xét, Lưu Triệt đúng là vị vua tài giỏi.

 

“Ha ha…” Hắn hài lòng cười, không ngừng bảo Tô Lâm thêm rượu, “Đây là rượu Tân Phong, ngon không?”

 

Tôi bưng chén rượu mà tay run rẩy, thiếu chút đã làm đổ cả, cuống quýt dấu vào tay áo, “Năm đó Cao Tổ nhớ nhà, sai người đặc chế loại rượu hảo hạng này.”

 

Hắn gật đầu, “Cao Tổ năm đó có Hàn Tín, Tiêu Hà mà nay trẫm có Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, bá nghiệp thống trị tứ hải nhất định thành công!”

 

Nghe hắn nhắc tới tên Hoắc Khứ Bệnh, tôi lảng tránh không dám nhìn thẳng hắn, uống cạn mấy chén rượu, cảm giác chếnh choáng ngày một tăng nhưng vẫn cầm chén uống liên tục.

 

“Lời nàng nói rất đúng, hôm đó nàng có nói với trẫm, đại chiến Hà Tây nhất định sẽ thắng lợi.” Hắn cũng đã say.

 

Tôi mơ màng, tay chân múa may thốt ra, “Lần sau cũng sẽ đại thắng, Phiêu Kỵ tướng quân là Chiến thần Đại Hán, làm sao bại được?”

 

“Lần sau?” Ánh mắt Lưu Triệt sáng quắc, buông chén rượu xuống như đang nghĩ ngợi điều gì.

 

“Mất Kỳ Liên Sơn sẽ khiến gia súc nước ta không nơi sinh sống, mất Yên Chi Sơn lại kiến phụ nữ nước ta không còn mặt mũi nào.” Tôi tự rót tự lẩm bẩm.

 

“Nói cho cùng, Yên Chi Sơn là phải san bằng, tiếp theo là Kỳ Liên Sơn.”

 

“Có hai vị đại tướng quân Vệ – Hoắc, bệ hạ lo gì giang sơn không giữ được?” Tôi lơ đễnh nói, thân mình lại ngả ra khỏi án, toàn thân mềm nhũn.

 

“Nàng say rồi!” Lưu Triệt nắm lấy tay tôi đoạt lấy chén rượu tôi đang kề bên miệng.

 

“Chưa say, thiếp nói đúng không? Bệ hạ đã lấy được một vị hoàng hậu tốt.” Tôi dựa vào Lưu Triệt cười nói.

 

Hắn đẩy mạnh tôi ra, trước mắt lắc lư, sắc mặt Lưu Triệt đủ mọi cảm xúc, xa cách lạnh nhạt, xung quanh chợt tĩnh tại, không khí biến hóa khác thường.

 

Hắn đứng lên, ném chén rượu xuống rồi bỏ đi.

 

“Bệ hạ muốn đi đâu?” Tôi nằm bên án thiêm thiếp.

 

“Đi tìm hoàng hậu tốt của trẫm.” Hắn hừ lạnh rồi phẩy tay áo bỏ đi.

 

Tôi cảm thấy chưa đủ thèm nên cầm cả bình rượu rót xuống, dòng chất lỏng chảy qua cổ họng mang theo khoái cảm đau đớn làm tôi suýt rơi lệ.

 

“Tân Phong rượu quý mười ngàn đấu,

 

Du hiệp Hàm Dương khách trẻ trung.

 

Tương phùng hào khí cùng bạn uống,

 

Bên lầu bờ liễu ngựa buông cương.”

 

(Khúc ca tuổi trẻ -Vương Duy - Người dịch: Vũ Thế Ngọc)

 

Tôi dùng đũa gõ nhịp mà lòng lại khốn khổ không cách nào phát tiết được.

 

“Mỹ nhân, đừng uống nữa.” Nam Lăng đoạt lấy bình rượu trong tay tôi.

 

“Ngươi cũng nghĩ ta say? Không, ta không say, ta thanh tỉnh vô cùng!” Tôi chỉ vào các nàng, tay áo dài quét qua chén rượu làm ướt một mảng.

 

“Hắn có hoàng hậu, có tướng quân, có thiên hạ! Nhưng ta lại chẳng có gì!” Tôi càng nói càng khổ sở, nằm trên án khóc bù lu bù loa.

 

Không biết là trong mộng hay hiện thực, tôi thấy chàng đang cưỡi chiến mã chạy về phía tôi, tôi vươn tay nhưng không sao bắt được.

 

Cơ thể ngả nghiêng như bị sa vào cơn ác mộng khôn cùng, giữa lúc chới với tôi choàng mở mắt, lại thấy cả vùng sáng vàng nhạt.

 

“Tửu lượng không tốt thì đừng có uống!” Tôi kinh ngạc, ngửa đầu thấy ngay khuôn mặt Lưu Triệt.

 

Tỉnh táo lại mới phát hiện mình đang dựa vào lòng hắn, xung quanh là vách gỗ của xe ngựa, tấm rèm vàng tung bay.

 

“Thiếp đang ở đâu đây?”

 

Hắn xốc rèm lên, “Vừa ra khỏi thành Trường An.”

 

Ra khỏi thành Trường An? Tôi chưa từng dám nghĩ mình lại lần nữa được ra khỏi cửa cung tường trắng ngói đen, “Đi đâu?”

 

“Lũng Tây Quận.” Hắn thu hồi tầm mắt.

 

“Ngự giá thân chinh?” Tôi kinh ngạc nói, Lũng Tây Quận là nơi đóng quân của Hán quân.

 

Lưu Triệt quay đầu nhìn tôi với sắc mặt khó hiểu, tôi vội vàng cúi đầu.

back top