Đại Hán Phi Ca

Chương 62: Cam tuyền

“Ở Bắc Cung cũng tốt lắm, nô tì tạm thời không muốn rời khỏi.” Tôi ngượng ngùng kéo kéo y phục.

 

Hắn gạt tay tôi ra, bất ngờ hôn lên môi tôi, bàn tay từ cổ áo xâm nhập vào nắm lấy nơi đẫy đà.

 

“Bệ hạ, có người…” Tôi giữ tay hắn lại, hối hận vì sao lại ăn mặc thế này.

 

“Các ngươi lui ra.” Lưu Triệt nói to.

 

Hắn cởi bỏ áo choàng trải ra đất, đặt tôi xuống dưới rồi nằm đè lên.

 

Bờ môi ấm trượt xuống, hắn mút mạnh làm da thịt non mềm sau màng tai xuất hiện một đám dấu vết xanh tím. Tình cảnh tôi lúc này đúng là mua dây buộc mình.

 

Chiếc đầm ngắn thoáng chốc đã bị lột sạch, hắn đẩy chân, nắm thắt lưng tôi, đất trời hoang dã và sự chống cự của tôi càng tăng thêm độ kích thích cho hắn.

 

Hơi thở hỗn độn khiến tôi mê loạn, “Bệ hạ, người không phải đã quên lời mình nói rồi đấy chứ?”

 

Hắn day day cằm tôi, cắn nhẹ, hai tay du ngoạn trên người tôi tạo ra từng trận run rẩy.

 

“Trẫm đã nói gì?” Đôi mắt đỏ ửng của hắn nhìn tôi, cơ thể gắn kết chặt chẽ.

 

“Người sẽ không bao giờ tùy tiện yêu ai, nhớ chứ?” Tôi nắm bàn tay đang di động loạn xạ của hắn.

 

“Hoang đường, nàng đừng tự cho mình là đúng, trẫm chỉ muốn cơ thể nàng.” Hắn nheo mắt, tay tăng thêm sức cầm mắt cá chân tôi gập lên, lộ ra mảng đùi non mịn.

 

“Vậy bệ hạ hãy cho nô tỳ biết, người sẽ không bao giờ yêu nô tì.” Những lời này vừa thốt ra đã làm chính tôi cũng phải kinh ngạc.

 

“Vì sao phải nói?” Hắn dừng lại, nhìn tôi gần hơn.

 

“Nếu người không nói, vậy là lời nói suông rồi.” Tôi gay gắt, bản thân làm sao vậy?

 

Đôi mắt hắn lạnh dần, tay rút về, khép áo tôi lại.

 

“Đại yến chúc mừng ở Cam Tuyền Cung, trẫm muốn nàng hiến vũ góp vui.” Hắn đẩy tôi ra, nhặt áo choàng lên.

 

Tôi thoáng ngạc nhiên, cung yến lần trước hắn đã nói không muốn tôi hiến vũ cho người khác xem, bây giờ…

 

“Đến lúc đó sẽ có cung nhân đón nàng!” Hắn bước đi không quay đầu, để lại tôi ngơ ngác đứng đó, tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch.

 

“Mỹ nhân, bệ hạ…” Nam Lăng nhìn dấu hôn trước ngực tôi thì mặt mũi đỏ bừng.

 

“Về điện!” Tôi khẽ lắc đầu, Lưu Triệt tâm tình bất định, quân tâm khó dò.

 

Tết Đoan ngọ mùng năm tháng năm vừa chớm xuất hiện ở Đại Hán nhưng còn chưa có phong tục ăn bánh chưng.

 

Trong mắt cổ nhân, tháng năm là tháng xấu, trời nắng nóng, ngũ độc tràn lan, trước cửa nhà phải treo xương bồ hoặc lá ngải để trừ quỷ khử tà. (ngũ độc gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc)

 

Lá diệp có mùi vị rất đặc thù, hơi đắng, sau khi Nam Lăng treo xong lá diệp thì tỉ mỉ vẩy nước xương bồ đến từng ngóc ngách trong Thanh Thai Điện.

 

Tôi thay một bộ xiêm y bằng vải đay, khoác bên ngoài lớp áo choàng màu xanh nhạt, bên trong là lớp vải tuyết phưởng mỏng nhẹ, đầu búi tóc cao, phía sau cuốn thành cuộn, cầm một chén xương bồ cùng vẩy với Nam Lăng.

 

Ngủ trưa còn chưa đẫy giấc, Trần Lộc đã hấp tấp chạy vào báo, Lưu Triệt phái Ngọc Long Hiên xe tới chờ ngoài cửa cung.

 

“Bệ hạ phân phó, mỹ nhân không cần mang gì cả, Cam Tuyền Cung có đầy đủ.” Tôi đang cột tóc thì khựng lại, xõa bung mái tóc xuống bờ vai.

 

“Nếu bệ hạ đã nói thế thì đành vậy.” Tôi dẫn Nam Lăng đứng dậy bước ra.

 

“Mỹ nhân cứ thế mà ra ngoài sao?” Cung tì kia khó xử nói.

 

“Không được à?” Tôi bực mình bước lên xe, Lưu Triệt đối với tôi thích thì gọi đến, không thích lại đuổi đi, tôi cũng chẳng cần giữ thể diện cho hắn.

 

Nặng nề vén rèm lên, nhìn người đang ngồi ngay ngắn trong xe, hắn thân mật kéo tôi lại ngồi bên cạnh.

 

“Tiểu muội, vì sao bệ hạ không cho muội tùy giá?” Tôi đã liệu trước chuyện Lý Duyên Niên sẽ hỏi.

 

“Tâm tư bệ hạ sao muội đoán được, chắc là sủng hạnh Doãn phu nhân, không muốn bỏ lại nàng.” Tôi thờ ơ nói.

 

Lý Duyên Niên hơi bực, xoa đầu tôi nói, “Tiểu muội, muội không thể ỷ sủng sinh kiêu, đại ca hiểu lòng muội, với tính cách của muội, bệ hạ vẫn có thể ẩn nhẫn cho đến nay, chứng tỏ người đối với muội là có tình, nhưng nếu muội không biết đúng mực thì sớm muộn gì cũng sẽ chọc vảy rồng thôi.”

 

“Vâng, muội hiểu rồi.” Tôi ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, nên làm gì đây, lòng không ở nơi này nhưng vẫn phải chịu đựng gánh vác.

 

Một Hoắc Khứ Bệnh đã khiến tôi lao tâm lao lực lắm rồi, làm sao còn tâm tư tìm hiểu thánh ý, để củng cố và gia tăng thế lực Lý gia?

 

“Nhị ca muội mặc dù chức vị quan trọng nhưng cũng chỉ có thể so với Cửu khanh vị, ta thân là nhạc quan, chẳng thể kiêu ngạo, ngay cả Chu Mãi Thần là người đã từng bị vứt bỏ mà nay cũng làm tới Trưởng Sử Thừa tướng, xu thế trong triều muội hẳn đã hiểu.” Hắn hạ giọng nói nhanh.

 

“Đại ca, muội chỉ là một mỹ nhân, luận phẩm cấp thì không bằng phu nhân, luận tôn quý không bằng hoàng hậu, gió bên gối chẳng thể tùy tiện thổi, Lưu Triệt hành xử huynh phải rõ hơn muội, nếu phạm vào cấm kỵ hậu cung tham gia chính sự thì kết cục của Lý gia sẽ thế nào?” Tôi nhấn mạnh, đầu óc rối ren.

 

“Xin lỗi, là đại ca suy nghĩ không chu đáo, tiểu muội đừng để ý, bệ hạ tuyên muội hiến vũ, nói vậy tức là vẫn không ruồng bỏ muội.” Hắn bá vai tôi.

 

“Đại ca, muội đã gặp chàng, chàng đã trở lại.” Tôi dựa vào lòng Lý Duyên Niên mà chợt thấy bất lực.

 

 

“Muội còn chưa buông xuống được sao?” Hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi.

 

“Làm sao có thể buông? Không thể…”

 

“Muội chỉ cần nhớ kỹ, muội là nữ nhân của bệ hạ, không còn gì khác.” Bàn tay hắn khô ráo ấm áp ôm tôi trong ngực khiến tôi vô cùng an tâm. Như đang kề cận bên cha mẹ, hóa ra cốt nhục tình thân dù có cách biệt ngàn năm cũng vẫn không thể dứt bỏ.

 

Cam Tuyền Cung ở phía bắc thành Trường An, khi đến nơi màn trời đã tối. Trước cửa gác cung là một cánh cổng tò vò bằng đá ngọc thạch, bốn phía đều là cây cối um tùm, những gốc cây cổ thụ cành lá xum xuê che khuất một khoảng trời, để tôi cảm thấy lẻ loi trơ trọi.

 

“Mỹ nhân, xin theo vi thần đến Chiêu Tiên Các.” Hàn Bác mang theo vài thị hầu từ cửa gác bước vội tới, làm tư thế mời dẫn tôi vào.

 

Bên trong là mười chín cung Cam Tuyền được thiết kế dựa vào núi Cam Tuyền, thời Tần tên là Lâm Quang Cung, đến năm thứ hai Nguyên Phong, Lưu Triệt đổi tên thành Cam Tuyền Cung.

 

Nói là cung điện nhưng nơi đây lại giống một toà lâm viên khổng lồ, bước qua cửa gác là tầng tầng bóng râm, cây hòe, ngô đồng và bạch dương mọc san sát phân cách các con đường chính.

 

Các biệt viện ẩn trong rừng cây, chim kêu hoa nở, sông suối róc rách, mười bước một con suối, năm bước một khu vườn, quả là thắng địa để nghỉ hè.

 

Chiêu Tiên Các ở sườn núi phía đông Cam Tuyền, gió núi lồng lộng, cây xanh chim hót, ngẩng đầu là có thể thấy được đằng chân trời đỏ sẫm, cảm giác thoát trần thoát tục.

 

Lầu các bằng gỗ, sau các là sân thượng lộ thiên với tay vịn được trạm khắc tinh tế, núi đồi nhấp nhô xanh ngút mắt, thốt nhiên như được trở về Mai Uyển.

 

“Mỹ nhân, bữa tối đã dọn lên.” Một cung tỳ búi tóc tên gọi Yến cơ nói.

 

Cơm chiều xong, tôi theo cung tỳ vào ôn tuyền bên trong Tiêu Khuyết tắm rửa, ngâm mình trong làn nước ấm giữa thiên nhiên, bốn bề tĩnh lặng, gió hiu hiu thổi, tôi khẽ nhắm mắt để lòng tĩnh tại, nước suối dập dờn tẩy rửa bụi đất.

 

Yến cơ ở ngoài các chờ, giờ tuất đã qua, tẩm cung Lưu Triệt ở Diên Thọ Quán, hắn chỉ phân phó cung tì, yến tiệc tối mai muốn tôi hiến vũ, không còn chỉ thị gì khác.

 

Dựa vào vách đá, cơn buồn ngủ ập đến, cơ thể trượt dần xuống, đến khi ngạt thở tôi mới luống cuống bám vào thành đá.

 

“Dao Ca!” Một cánh tay rắn chắc kéo tôi ra khỏi nước, âm thanh này vừa thốt lên, tim tôi đập thình thịch.

 

Hoắc Khứ Bệnh nhoài khỏi bờ gắt gao ôm chặt tôi, nỗi chua xót hiện lên trong mắt không sao kể xiết, bờ môi chàng mím lại, thật lâu sau, chàng lại gọi, “Dao Ca…”

 

Trái tim đang chìm trong tăm tối của tôi thoắt chốc đã sụp đổ hoàn toàn, tôi chẳng quan tâm thân thể lõa lồ mà vuốt ve khuôn mặt chàng, hàm râu chưa cạo cọ xát trong lòng bàn tay, mỗi chút tôi đều có thể cảm nhận được nỗi đau của chàng.

 

“Chàng cuối cùng cũng đã trở về…” Nhiều lời muốn nói lại hóa thành một câu đơn giản mà chứa đậm tình ý.

 

Chàng ôm tôi ghì vào lòng, vì dùng quá sức mà cơ thể tôi cọ lên vách đá đau rát nhưng tôi không muốn rời ra.

 

Tuyệt vọng ôm lấy nhau, hai chúng tôi không cách nào mở miệng, chàng bao bọc cơ thể tôi như muốn khảm tôi vào máu thịt, cằm không ngừng chà xát trên tóc tôi như bao lần gần gũi trước đây.

 

Tôi ôm lấy lưng chàng, cả người chàng chấn động kéo tôi ra khỏi vòng tay, con ngươi sáng quắc, có phẫn hận không cam lòng nhưng lại đau đớn nhiều hơn.

 

“Vì sao chàng còn xuất hiện…Vì sao ngày ấy không mang muội đi…” Tôi nức nở không thôi.

 

Chàng mở miệng nhưng chẳng thốt ra lời, giữa im lặng, tình cảm bị dồn nén càng trào dâng mãnh liệt, chỉ cần chàng nói một câu, tôi sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

 

Nhưng chàng không nói, chỉ áp mặt lại gần, chóp mũi chạm vào thái dương tôi, tóc mai tôi, dịu dàng mà âu yếm khiến trái tim tôi vỡ tan hòa vào dòng nước, trầm luân theo từng động tác của chàng.

 

Trong bầu không khí cháy bỏng, tôi bám vào cổ chàng, nước thấm ướt ngoại bào chàng, chàng áp môi kề bên miệng tôi, dây dưa sâu hơn.

 

Tôi rơi lệ nhắm mắt lại, thời khắc này tôi đã chờ đợi quá lâu, vốn dĩ nên là cuộc sum họp ngọt ngào, vì đâu lại trở nên chua xót như thế?

 

Hoắc Khứ Bệnh dừng lại, từ xa vang lên những tiếng bước chân lạo xạo, tôi đẩy chàng ra, ngâm mình xuống nước.

 

“Chàng đi mau.” Tôi dùng khẩu hình nói, nếu bị phát hiện, với trạng thái mờ ám này, chàng có mười cái miệng cũng nói không rõ, tư tình cùng phi tần là trọng tội.

 

Chàng vẫn không cam lòng nhìn tôi, khó khăn dứt bước, khi cung tỳ đi vào, bóng chàng đã khuất trong màn đêm.

 

Tôi suy sụp ngã vào nước, trên người còn lưu lại độ ấm của chàng, quanh quẩn đầu mũi vành tai là hơi thở quen thuộc đến đau lòng.

 

Hoắc Khứ Bệnh, muội nên làm thế nào đây, muội nên làm sao với chàng đây…

 

Ngâm nước một lúc lâu, đến khi Yến cơ thúc giục tôi đi ngủ, tôi mới đờ đẫn rời khỏi nước.

 

Chàng ở đây, tôi tham luyến tìm quanh, cứ như chàng đang đứng sau cái cây nào đó, hoặc bên bờ nước, hoặc ở một góc của Cam Tuyền Cung.

 

Đêm nay ánh trăng sáng lạ thường, trong Vị Ương Cung tôi chưa từng thấy trăng tròn, tựa như trái tim luôn thiếu mất một nửa.

 

Trong rừng núi, trăng càng sáng rõ hơn, nỗi tương tư khó giải, cuộc tái ngộ này khiến tình cảm trong lòng càng khó bình phục, phân không rõ vui buồn nữa.

 

Nửa đêm, tôi vẫn ngây ngốc nhìn ra bên ngoài, gối đầu lên song cửa, tôi hồi tưởng lại mùi hương chỉ thuộc về chàng.

 

Bất giác chìm vào giấc ngủ, hình ảnh trong mộng mờ ảo mơ hồ, chỉ thấy được bóng lưng chàng nhưng dù tôi có cố với thế nào cũng chẳng chạm được vào chàng, tôi riết róng tìm kiếm trên đường núi rồi rơi xuống hồ sâu, bị cơn ngạt thở đánh thức.

 

Tôi khoác áo choàng ngồi dậy, trên tháp gỗ là bộ y phục thanh nhã không kém phần hoa lệ, đầu ngón tay khẽ lướt qua, cảm giác mềm như lụa.

back top