Đại Hán Phi Ca

Chương 74: Đi săn

Đội ngũ hoàng gia thẳng theo phía tây Trường An ra khỏi cổng thành, dọc đường núi non trùng điệp, đi được nửa ngày thì thấy dòng Vị Thủy xanh trong cuồn cuộn chảy qua.

 

Trên đường, Nam Lăng đỡ tôi xuống xe nghỉ ngơi, Lưu Triệt nắm tay Doãn phu nhân được bao quanh bởi đám đông, chúng tôi trải đệm ngồi xuống bờ sông nghỉ tạm, vì mang thai nên nàng có có thái y đi theo, thân thể ngọc ngà không cần phải nói.

 

Tôi xắn tay áo hắt nước sông lạnh ngắt, đời người biến hóa mấy đặng nhưng Vị Thủy thì vẫn như xưa.

 

“Lý mẫu phi!” Tiểu Lưu Hoành chạy tới, trong tay là một nắm cỏ.

 

Tôi ôm thằng bé vào lòng, tiểu tử này mới chỉ gần sáu tuổi mà tính tình lại trầm tĩnh kỳ lạ.

 

“Phụ hoàng cho phép nhi thần đi theo, nói là muốn ở bên mẫu phi.”

 

“Ngoan, mẫu phi cũng rất nhớ con!” Tôi xoa mái tóc mềm mượt của nó rồi ngồi xuống bờ sông.

 

“Hoàng hậu nương nương cùng Doãn phu nhân đều có hoàng huynh hoàng muội, vì sao mẫu phi không có?” Thằng bé nghiêm túc nhìn tôi.

 

“Bởi vì mẫu phi có Hoành nhi là đủ rồi.” Tôi dịu dàng nói.

 

“Nhưng Hoành nhi muốn tiểu muội muội!”

 

“Vì sao không cần đệ đệ?” Tôi quay phắt lại đúng lúc Lưu Triệt đang khom lưng đứng phía sau.

 

“Phụ hoàng!”

 

Tôi cũng đứng dậy, Lưu Triệt lại ấn tôi xuống rồi ngồi theo bên cạnh.

 

“Nhi thần muốn ở cùng mẫu phi.”

 

“Hoành nhi đến Tư Hiền Viện học hành với thiếu phó, phụ hoàng ở cùng mẫu phi của con mới cho con thêm một tiểu muội muội được, nhé?” Lưu Triệt dụ dỗ nói.

 

“Lưu…Bệ hạ sao lại nói với con trẻ những lời này.” Tôi ngượng ngùng.

 

“Hoành nhi không thể cùng đi sao?”

 

“Chỉ cần mẫu phi không ngại, trẫm cũng không còn cách nào.” Lưu Triệt mặt không đổi sắc, cố nén cười nhìn tôi.

 

Lưu Hoành không nói nữa, tôi lại lên tiếng, “Hoành nhi, nghe lời phụ hoàng đi, lấy việc học làm trọng.”

 

Bàn tay Lưu Triệt không nhẹ không nặng đặt bên hông tôi, những hình ảnh xấu hổ lại hiện lên, đối diện với cặp mắt ngây thơ của thằng bé mà tôi đỏ mặt tim đập loạn.

 

Một lúc lâu sau, ngự giá khởi hành, tốc độ ngựa xe nhanh hơn, chạng vạng tối đã đến Thượng Lâm Uyển.

 

Thượng Lâm Uyển trải dài hơn ba trăm dặm, từ Trường An, Hàm Dương qua năm địa giới nữa, bốn bề núi sông bao bọc, nói là hành cung chứ thực ra lại giống cảnh quan sơn thủy hữu hình hơn, những dãy núi hùng vĩ cao ngút trời, ngự giá tiến vào thung lũng giữa hai dãy núi.

 

Thủ vệ nghiêm ngặt, cảnh quan hùng tráng, vừa vào núi thì tầm nhìn bát ngát mở ra trước mắt, đình đài thuỷ tạ đẹp như Giang Nam, ao hồ ngự uyển, đàn sáo văng vẳng bên tai, quả là đệ nhất hoa viên của hoàng tộc.

 

Tôi ngồi trên ngự giá đi qua một khu rừng rậm rạp, những phiến đá hai bên đường chạy dài đến tít tắp, đó là khu vực săn bắn rộng lớn, những con hươu khổng lồ chạy vụt qua làm tôi giật mình, hồn bay phách tán.

 

“Mỹ Nhân đừng sợ, đây là bãi săn Bình Nhạc của bệ hạ.” Trần Lộc cẩn thận giải thích.

 

Khi đến Tuyên Khúc Cung thì trời đã tối mù, ngàn ánh nến trong điện hắt sáng lung linh, cửa cung phía nam mở toang đối diện với hồ Đông Pha nên thơ, gia quyến tùy tùng hoặc du thuyền, hoặc đàn hát, tôi đứng trên lầu cao ngắm nhìn cuộc sống yên bình này, bị vẻ đẹp phồn hưng trước mắt khiến cho rung động.

 

Đêm đó, Lưu Triệt thiết yến ở Ngự Túc Uyển, các Chư hầu Vương gia đều tề tụ đông đủ, Vệ Tử Phu và Doãn phu nhân một trái một phải, tôi chọn một chỗ tùy ý, nam tử đối diện đang thưởng thức rượu, đôi mắt ngả ngớn nhìn tôi chính là Thường Sơn Vương Lưu Thuấn.

 

Oanh ca yến hót, xa hoa tráng lệ, đằng sau sự phù hoa này là nỗi cô tịch, cực thịnh rồi suy tàn.

 

“Trâm Văn Ngọc của bổn vương quả nhiên tặng đúng người.” Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, Lưu Thuấn rót một chén lớn nâng chén với tôi.

 

Tôi buồn chán ngồi trong góc dùng bữa, lại bị hắn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mà đâm xấu hổ, cố nuốt xong món ăn rồi bưng chén rượu lên khách khí đáp lễ.

 

Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, tôi dùng trâm của hắn hồi nào?

 

“Mỹ Nhân ngọc trâm, thật là tương xứng!” Không biết ai cảm thán một câu, người xung quanh đều vào hùa theo.

 

Tôi mới nhớ ra, cây trâm Lưu Triệt ban cho tôi thì ra là trân bảo Thường Sơn Vương tiến cống.

 

Lưu Triệt cũng đang chăm chú lắng nghe, ôm vai Doãn phu nhân cúi đầu nói gì đó, Doãn phu nhân lại cười rộ lên.

 

Vệ Tử Phu chỉ thản nhiên uống rượu, tao nhã nói chuyện với Lưu Cư, trong bất cứ trường hợp nào nàng cũng không nhiều lời, vững vàng ngự ở trên cao.

 

Lý Quảng Lợi thuận lợi về kinh, trải qua chuyện lần này đã bị Lưu Triệt giáng xuống làm giáo úy, thuộc hạ Vệ Thanh.

 

Vệ Thanh ngồi bên dưới, tôi nhìn hắn mà lòng áy náy không nguôi, hắn hào sảng ăn uống, ánh mắt xẹt qua tôi nhưng không dừng lại.

 

Tôi ngượng ngùng quay đi, bắt gặp nụ cười lấy lòng của Lý Quảng Lợi mà càng thêm phiền muộn.

 

Dạ yến tan, tôi đứng trên cây cầu gỗ bắc ngang hồ Đông Pha lặng lẽ đón gió, Vệ Thanh mình bận thanh sam đứng bên hồ, đang nói chuyện cùng vài thị vệ.

 

Tôi rất ít khi nhìn thấy Vệ Thanh mặc thường phục, trong trí nhớ của tôi hắn chỉ có quân trang của kỵ binh, khi thị vệ rời khỏi hắn mới lên cầu thì gặp tôi.

 

“Thần bái kiến Mỹ Nhân.”

 

“Đại tướng quân, ta vẫn muốn xin lỗi ngài.” Đối mặt với Vệ Thanh tôi vẫn như chỉ là một tiểu cô nương.

 

“Thứ cho Vệ Thanh nhiều lời!” Hắn nhìn thẳng tôi nhưng đã nhu hòa hơn.

 

“Tướng quân cứ nói!”

 

“Người có thấy đỉnh núi xa xa kia không?” Hắn chỉ tay.

 

“Có.” Tôi nheo mắt.

 

“Có thấy nước hồ?” Hắn tiếp tục nói.

 

“Có?” Tôi khó hiểu nhìn hắn.

 

“Thần là kẻ phàm phu tục tử, không hiểu đạo lý cao thâm nhưng thần thấy được, núi về với núi, sông trở lại sông, không xâm phạm lẫn nhau mới có thể chung sống trăm năm, nếu núi đổ sông tràn thì sẽ không còn cảnh quan tươi đẹp này nữa, mọi sự hóa thành tro.”

 

Tôi lẳng lặng nghe, nỗi lòng phập phồng đã bình tĩnh lại, lời nói này xuất phát từ Vệ Thanh lại chất chứa nỗi bi thương.

 

“Hùng ưng sinh ra đã thuộc về trời cao, hoàng yến cả đời đều thuộc về nhà giam, Lý cơ hiểu!”

 

“Vệ Thanh không muốn nhìn thấy Khứ Bệnh chịu liên lụy, cũng như không muốn người vất vả.” Hắn thở dài.

 

“Vậy, Đại tướng quân ngài có thích Bình Dương công chúa không?”

 

Hắn thoáng ngạc nhiên, hẳn là không ngờ tôi sẽ hỏi thế này.

 

 

“Trong lòng Vệ Thanh không gì có thể sánh được với đại nghiệp đánh đuổi Hung Nô.” Hắn nhếch môi, mày nhíu lại, cất chứa cả thiên hà xã tắc.

 

“Lý cơ kính nể ngài như ngàn vạn con dân đời sau kính nể ngài.” Tôi nghiêm túc cúi đầu.

 

Vệ Thanh đi rồi, đến khi trăng đã treo cao tôi mới chậm rãi quay về điện.

 

Gánh vác giang sơn trên vai, trong lòng Vệ – Hoắc tướng soái, nước nặng hơn nhà, nghĩa nặng hơn tình, Hoắc Khứ Bệnh đã thỉnh cầu xin trú quân tại Đại Quận, mọi chuyện đều đang lần lượt đi theo vòng quay của lịch sử.

 

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, tiếng vó ngựa dồn dập xé nát mộng đẹp, khi mở mắt ra tôi thấy Lưu Triệt đang sải bước vào, mình mặc áo giáp, lưng đeo trường kiếm, lôi tôi ra khỏi chăn, “Thay đồ, theo trẫm săn bắn.”

 

Tô Lâm dâng y phục lên, tôi vừa nghe đến săn bắn thì hứng thú hẳn, nữ tử một thân quân trang màu đỏ xuất hiện trong gương, bộ trang phục cưỡi ngựa này hiển nhiên đã được cải biến, vạt áo mở rộng, bên hông thắt lại toát lên tư thế oai hùng.

 

Tự ngắm mình chốc lát, tôi quay đầu chắp tay nói, “Kiếm của vi thần đâu?”

 

Hắn khẽ phất tay, một thanh bảo kiếm bằng ngọc liền được đặt vào tay tôi, tôi vung vài nhát rồi giắt bên hông, bước ra.

 

Đứng trước điện, tôi cười toe toét.

 

“Săn bắn chân chính cũng giống như ra trận, há có phải trò đùa.” Lưu Triệt thần thái sáng láng.

 

Nghênh đón tôi không còn ngự giá vàng chói mà là đoàn người ngựa trùng trùng điệp điệp, dẫn đầu là hãn huyết bảo mã của Lưu Triệt, Đạp Tuyết bốn vó trắng toát đang giậm chân tại chỗ, đợi tôi quang lâm.

 

Phía sau theo thứ tự là một hàng ngựa, các binh lính xa lạ nhất tề xuống ngựa, quỳ gối bái lạy, “Cung nghênh bệ hạ, cung nghênh Mỹ Nhân!”

 

Hắn phất áo choàng phi thân lên ngựa, giơ roi lên, “Khu vực săn bắn không chào đón kẻ nhát gan!”

 

“Vâng!” Tôi cũng trèo lên ngựa, không có váy dài lượt thượt nên tôi nhanh nhẹn hoạt bát hẳn.

 

Tiếng ngựa hí lồng lộn, Lưu Triệt chạy phía trước, tôi kẹp bụng thúc Đạp Tuyết bám sát đoàn người, kỵ binh khi nhanh khi chậm bảo hộ quanh tôi.

 

Gió thu nổi lên tứ phía, tôi giục ngựa tăng tốc, máu toàn thân nóng lên, trái tim tù túng được giải phóng.

 

Đi vào từ phía tây bãi săn Bình Nhạc, nghênh đón chúng tôi là một đoàn người ngựa, dẫn đầu là Hoắc Khứ Bệnh cùng Vũ lâm quân.

 

“Bệ hạ, bãi săn đã sắp xếp xong!” Chàng kiềm dây cương, Vũ lâm quân ở phía sau sẵn sàng xuất phát.

 

Lưu Triệt tiếp nhận cây cung Thạch Thiết, dây cung được làm từ đuôi ngựa, tên được lắp lên, viu một tiếng, một con thỏ xám từ xa đã trúng tên ngã xuống.

 

Bên tai là tiếng gió vi vút, tôi thầm trầm trồ khen ngợi.

 

“Ái phi đi theo phía sau trẫm, đừng chạy lung tung!” Lưu Triệt quay sang dặn dò.

 

“Chịu thôi, thiếp cũng thích náo nhiệt!” Nhận cung tiễn, tôi nóng lòng muốn thử.

 

Đại quân săn bắn đông đảo xuất phát, hàng trăm bảo mã chạy như điên, Lưu Triệt sợ tôi lần đầu đi săn xảy ra sơ sót nên đã xếp đặt riêng một đội Vũ lâm quân tinh nhuệ bảo vệ hai bên phải trái.

 

Gió thổi cỏ lay, muông thú chạy tán loạn trong rừng, vó ngựa dồn dập mà con người lại im lặng khác thường, tất cả đều nín thở tập trung rồi nhanh chóng tản ra khắp bãi săn.

 

Lưu Triệt phấn khích bừng bừng, tôi chạy theo một lát đã không thấy bóng hắn đâu nữa.

 

Đột nhiên, từ giữa bụi rậm có một con vật giống hươu nhưng không phải hươu với bộ lông ngắn vàng nâu lốm đốm, “Là hoẵng!” Tôi kích động lấy cung ra.

 

“Mỹ Nhân, đây là xạ hoang, chúng tính nhát gan, các nơi đi qua đều có xạ hương chuyển động.”

 

Tôi hít thật sâu, quả nhiên có mùi hương nhàn nhạt, tôi hứng khởi nắm cây cung khảm sừng hình bán nguyệt, lắp cung lên, khi đã xong xuôi mới cố hết sức kéo căng dây bắn đi, những mũi tên Lưu Triệt làm riêng cho tôi đã hao hết một nửa.

 

Mũi tên xé gió rời cung, cả cánh tay tôi tê rần.

 

Tên cắm xuống bùn đất, xạ hoang chợt nhoáng lên, nhẹ nhàng tránh được cuộc tấn công của tôi rồi chạy điên cuồng ra sau, núp sau cây giảo hoạt nhìn tôi.

 

Tôi cũng không cam lòng, liên tiếp bắn thêm mấy phát, ai ngờ xạ hoang khôn ngoan lạ thường, dưới những mũi tên thiếu chính xác của tôi đã ngang nhiên thoát được.

 

“Vì lần đầu người đi săn, hay là tập trung vào con lười hành động chậm chạp thì tốt hơn.” Một thị hầu hảo tâm nhắc nhở

 

“Hôm nay ta phải săn bằng được nó!” Tôi rút thêm một mũi tên, nheo mắt nhắm đến một con xạ hoang có vẻ đang mất cảnh giác bắn mạnh.

 

Một tia sáng vụt qua, mũi tên sắt màu xanh xuyên qua màn không đánh gãy mũi tên của tôi, xạ hoang tinh ranh văng lên không rồi rơi xuống, mũi tên xuyên thủng cổ họng nó, nó giãy giụa vài cái rồi nằm im re.

 

“Tuyệt diệu!” Giữa tiếng reo hò, tôi ghìm ngựa quay nhìn lại hướng mũi tên phóng ra.

 

Cách đó không xa, Hoắc Khứ Bệnh đang chậm rãi buông tay, giục ngựa lướt gió phi tới.

 

Tôi ngơ ngác nhìn, ông trời vẫn luôn chiếu cố chàng, chàng có tất cả những gì vĩ đại nhất, hoàn hảo nhất, thiên chi kiêu tử chính là đây.

 

Hoắc Khứ Bệnh mặc áo giáp, kéo căng tên như hình trăng khuyết, mũi tên sắt phóng đi, lại thêm một con xạ hoang ngã xuống đất.

 

“Người thích không?” Chàng ngoái đầu nhìn tôi, sát khí ngưng trệ trong đáy mắt đã hóa thành nhu tình sâu đậm.

 

Nữ tử trong khắp thiên hạ này chỉ mong lấy được một phu quân như ý, vì một người mà ôn nhu, vì một người mà động tình.

 

Khao khát được ngả vào bờ vai cứng như thép, vững chắc kiên cố lại dịu dàng như nước của chàng.

 

“Ừ, ta đã bắn nhiều lần cũng không trúng, ngươi lợi hại lắm.” Lòng tôi đầy lưu luyến, thốt nhiên quên bẵng những người đang có mặt ở đây.

 

Tuấn mã dưới thân giậm chân náo động, chàng ruổi ngựa tiến lên chế trụ đầu ngựa, kéo lại gần.

 

“Dùng lông xạ hoang may thành áo choàng dâng cho Mỹ Nhân.” Chàng ra lệnh, rồi quay đầu nói với tôi. “Cưỡi ngựa bắn cung quan trọng ở ba chữ.”

 

Chàng khom lưng, cánh tay gập thành vòng cung, một đàn dã nhạn bay qua, tôi cũng giương cung nghiêm túc tập trung vào con mồi.

 

“Một là ổn.” Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi giơ cung nhắm lên trời.

 

“Hai là tĩnh.” Chàng kéo căng mũi tên, khu vực săn bắn đang ồn ào chợt tĩnh lặng.

 

“Ba là nhanh!” Vừa dứt lời, tên sắt xé gió lao đi, một đôi chim nhạn đồng thời gãy cánh rơi xuống, lông rơi lả tả rồi đáp xuống mặt hồ phía xa.

 

“Nhất tiễn hạ song điêu!” Tôi thốt lên, chàng thong thả thu cung đặt lên lưng ngựa, rồi mỉm cười nhìn tôi, tựa như lông chim sượt qua trái tim, mơ hồ giữa ánh mặt trời chói mắt.

 

Tôi cầm chắc cây cung, nhắm vào đàn vịt hoang cách đó không xa, Hoắc Khứ Bệnh đè thấp cánh tay tôi xuống, giúp tôi điều chỉnh tư thế, “Mắt tập trung, tên thẳng ra!”

 

“Đã biết!” Tầm nhìn tụ lại một điểm, tôi dùng hết sức bình sinh thả tay ra, mũi tên rời khỏi cung tên chuẩn xác cắm vào thân vịt hoang.

 

“Thành công rồi!” Tôi giơ cung lên hét to, Hoắc Khứ Bệnh dịu dàng vỗ xuống đầu tôi, ấm áp mà tự nhiên.

back top